Chiến Thần Tu La
-
Chương 303
Giang Nghĩa suy nghĩ rồi nói: “Tôi có biết đến một trường mẫu giáo, cách đây không xa, đi thôi, bây giờ chúng ta đi báo danh cho cháu.”
“Bây giờ đi?”
“Nếu không thì sao? Anh làm ba mà không chịu trách nhiệm gì hết.”
Giang Nghĩa ôm Nhiếp Tiểu Vân đi ra ngoài, Nhiếp Tranh bất lực, chỉ có thể để việc coi sóc tiệm cho Ngải Hà, mình thì cùng Giang Nghĩa đi đến trường mẫu giáo.
Trường mẫu giáo mà Giang Nghĩa nói, chính là trường mẫu giáo mà con trai Cốt Lang theo học, Trường Mẫu giáo Huy Hoàng.
Hiệu trưởng Cam Đức Dương vừa nhìn thấy Giang Nghĩa thì lập tức cười híp mắt nghênh đón: “Ui cha, ngài Giang, hôm này sao lại ghé đây?”
“Tôi đến đây để báo danh cho một đứa bé.”
“Được, không thành vấn đề.”
Có bài học lần trước, lần báo danh này không có trở ngại gì, Cam Đức Dương lập tức làm xong thủ tục cho Nhiếp Khương, đồng thời cũng dẫn đứa bé vào lớp học.
Cam Đức Dương giới thiệu Nhiếp Khương cho các bạn nhỏ trong lớp, sau đó sắp xếp chỗ ngồi cho bé.
Lúc này, Giang Nghĩa vẫy tay với Cố Vĩnh Lượng – con trai của Cốt Lang, gọi cậu bé đến bên cạnh.
“Thưa chứ?”
“Ừm,.” Giang Nghĩa ngồi xổm xuống bên cạnh Cố Vĩnh Lượng nói: “Bé này là em gái mới đến, là con gái anh em của chú, chú để bé ở đây đi học, cháu phải quan tâm em ấy. Em ấy không hiểu gì thì cháu nói cho em ấy biết, không được để em ấy bị ức hiếp, biết không?”
Cố Vĩnh Lượng gật đầu: “Cháu biết rồi ạ, thưa chú, cháu tuyệt đối không để ai ăn hiếp em.”
“Ừm, ngoan lắm.” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Giang Nghĩa xoa cái đầu nhỏ của Cố Vĩnh Lượng, để cậu bé về chỗ ngồi, sau đó rời khỏi trường học với Nhiếp Tranh.
Nhiếp Tranh lo lắng sốt vó cả một đường.
Nhiếp Khương lớn đến chừng này, đây là lần đầu tiên xa cách ba như vậy, ông ta không an tâm cho được.
Giang Nghĩa cười nói: “Con cái có lúc phải lớn lên, anh không thể bảo vệ nó cả đời được đúng không? Học buông tay, để bé tự mình vươn cánh đi.”
“Ôi…đạo lý này tôi hiểu chứ, nhưng đến lúc làm, khó.”
Tiếp đó mấy ngày, Nhiếp Khương thuận lợi đi học ở trường mẫu giáo Huy Hoàng, quán ăn Uyên Ương vì có mặt Ngải Hà cũng trở nên có trật tự.
Tất cả đều đang phát triển tốt đẹp.
Nhưng ông trời không theo ý người.
Hôm nay, Giang Nghĩa và Cốt Lang cùng tới tiệm cơm của Nhiếp Tranh, gọi vài món nhắm và mấy chai rượu, vừa ăn vừa uống.
Đang lúc ăn, đột nhiên, một bác gái vội vàng hoảng hốt chạy vào.
“Cốt Lang, cậu còn ăn gì ở đây? Vĩnh Lượng nhà cậu xảy ra chuyện rồi!”
Cốt Lang bị dọa mất hồn, vội hỏi: “Bác gái, bác nói rõ chút, con cháu bị sao?”
“Bây giờ đi?”
“Nếu không thì sao? Anh làm ba mà không chịu trách nhiệm gì hết.”
Giang Nghĩa ôm Nhiếp Tiểu Vân đi ra ngoài, Nhiếp Tranh bất lực, chỉ có thể để việc coi sóc tiệm cho Ngải Hà, mình thì cùng Giang Nghĩa đi đến trường mẫu giáo.
Trường mẫu giáo mà Giang Nghĩa nói, chính là trường mẫu giáo mà con trai Cốt Lang theo học, Trường Mẫu giáo Huy Hoàng.
Hiệu trưởng Cam Đức Dương vừa nhìn thấy Giang Nghĩa thì lập tức cười híp mắt nghênh đón: “Ui cha, ngài Giang, hôm này sao lại ghé đây?”
“Tôi đến đây để báo danh cho một đứa bé.”
“Được, không thành vấn đề.”
Có bài học lần trước, lần báo danh này không có trở ngại gì, Cam Đức Dương lập tức làm xong thủ tục cho Nhiếp Khương, đồng thời cũng dẫn đứa bé vào lớp học.
Cam Đức Dương giới thiệu Nhiếp Khương cho các bạn nhỏ trong lớp, sau đó sắp xếp chỗ ngồi cho bé.
Lúc này, Giang Nghĩa vẫy tay với Cố Vĩnh Lượng – con trai của Cốt Lang, gọi cậu bé đến bên cạnh.
“Thưa chứ?”
“Ừm,.” Giang Nghĩa ngồi xổm xuống bên cạnh Cố Vĩnh Lượng nói: “Bé này là em gái mới đến, là con gái anh em của chú, chú để bé ở đây đi học, cháu phải quan tâm em ấy. Em ấy không hiểu gì thì cháu nói cho em ấy biết, không được để em ấy bị ức hiếp, biết không?”
Cố Vĩnh Lượng gật đầu: “Cháu biết rồi ạ, thưa chú, cháu tuyệt đối không để ai ăn hiếp em.”
“Ừm, ngoan lắm.” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Giang Nghĩa xoa cái đầu nhỏ của Cố Vĩnh Lượng, để cậu bé về chỗ ngồi, sau đó rời khỏi trường học với Nhiếp Tranh.
Nhiếp Tranh lo lắng sốt vó cả một đường.
Nhiếp Khương lớn đến chừng này, đây là lần đầu tiên xa cách ba như vậy, ông ta không an tâm cho được.
Giang Nghĩa cười nói: “Con cái có lúc phải lớn lên, anh không thể bảo vệ nó cả đời được đúng không? Học buông tay, để bé tự mình vươn cánh đi.”
“Ôi…đạo lý này tôi hiểu chứ, nhưng đến lúc làm, khó.”
Tiếp đó mấy ngày, Nhiếp Khương thuận lợi đi học ở trường mẫu giáo Huy Hoàng, quán ăn Uyên Ương vì có mặt Ngải Hà cũng trở nên có trật tự.
Tất cả đều đang phát triển tốt đẹp.
Nhưng ông trời không theo ý người.
Hôm nay, Giang Nghĩa và Cốt Lang cùng tới tiệm cơm của Nhiếp Tranh, gọi vài món nhắm và mấy chai rượu, vừa ăn vừa uống.
Đang lúc ăn, đột nhiên, một bác gái vội vàng hoảng hốt chạy vào.
“Cốt Lang, cậu còn ăn gì ở đây? Vĩnh Lượng nhà cậu xảy ra chuyện rồi!”
Cốt Lang bị dọa mất hồn, vội hỏi: “Bác gái, bác nói rõ chút, con cháu bị sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook