Lần đầu tiên Chu Lam không phê bình Lăng Khôi, mà lại nói giúp Lăng Khôi: “Hôm qua bà cụ Tô và Trần Giang đều bỏ mặc con, càng không dám vì con mà đắc tội Trương Khởi Lâm. May mắn Lăng Khôi đến kịp thời, nếu không hậu quả khôn lường”.

Sau đó Chu Lam đã kể lại chi tiết mọi chuyện xảy ra trong nhà họ Tô khi Tô Duệ Hân mất tích.

Vốn dĩ Tô Duệ Hân cực kì thất vọng về bà cụ Tô, sau khi nghe Chu Lam kể lại sự việc lại càng thêm thất vọng.

Cô ngồi trên ghế sofa thật lâu sau không nói gì.

Lần này, cô thực sự cảm thấy tuyệt vọng với nhà họ Tô.

Cực kì ghê tởm chán ghét.

Tô Duệ Hân cười tự giễu nói:

- Trước đây con luôn nghiêm khắc nhắc nhở bản thân phải quản lý bệnh viện Bình An thật tốt, đạt được thành thích tốt trong công việc.

- Con luôn cho rằng chỉ cần công việc của con khởi sắc thì bà nội nhất định sẽ công nhận con, công nhận cả nhà ba người chúng ta.

- Cũng sẽ không nhắc đến chuyện bố là con riêng ngoài giá thú nữa.

- Bây giờ con đã hiểu, con trưởng và con thứ khác biệt, trong mắt bà ấy chỉ có cháu trai Tô Thần.



- Bất kể con có làm gì, thì đều là công cụ của bà ấy, món đồ chơi của bà ấy.

- Con và Lăng Khôi đều là món đồ chơi bị nhà họ Tô khinh bỉ mà thôi”.

“Con gái à, con đừng nghĩ nhiều, Mặc dù bà ấy yêu thương Tô Thần, nhưng không phải đã giao bệnh viện Bình An cho con quản lý rồi sao? Đây cũng được coi là sự khẳng định của bà ấy với công việc của con rồi” Chu Lam an ủi.

“Mẹ à, mẹ vẫn không hiểu sao? Ngày đó Trần Giang đầu tư ba mươi triệu mua 40% cổ phần của bệnh viện Bình An, nếu tính toán theo trị giá năm đó thì 60% cổ phần trong tay nhà họ Tô cũng chỉ đáng giá bốn mươi lăm triệu. Nhưng bà nội lại bán cho con với giá năm mươi triệu tệ! Đây đâu phải phần thưởng, rõ ràng là bóc lột” Tô Duệ Hân càng nói càng tức: “Hơn nữa bà nội cho rằng con không thể bỏ ra năm mươi triệu tệ, cho nên tất cả phần thưởng này đều là một tờ giấy bỏ đi!”

Đối với Tô Duệ Hân mà nói, năm mươi triệu tệ tiền mặt chính là một con số trên trời.

Chu Lam nhíu chặt mày, thở dài nói: “Từ khi bố con vì chuyện của ông nội qua đời mà làm ầm ĩ với gia tộc ba năm trước, bà nội đối xử với mẹ con chúng ta càng thêm máu lạnh. Chúng ta cũng đừng mong có thể trở mình và sống yên ổn, đợi Tô Chính - bố con quay về rồi nói sau đi”.

“Tô Chính cũng ngốc lắm, mẹ sớm đã bảo ông ấy đừng can dự vào chuyện của ông nội con đột nhiên qua đời, nhưng ông ấy không nghe. Ba năm nay cũng không biết ông ấy có bị người ta đánh chết không nữa” Chu Lam oán giận: “Chu Lam mẹ đúng là người mệnh khổ”.

Tâm trạng hai mẹ con đều đang suy sụp, gương mặt tràn đầy sự oán giận.

Đúng vào lúc này, có tiếng gõ cửa bên ngoài.

Mở cửa ra mới thấy người đó là Giang Nhược Ly.



Chu Lam bị dọa giật nảy mình: “Thư... thư ký Giang, sao cô lại đến đây?”

Chu Lam rất sợ hãi, như thể Giang Nhược Ly là nhân vật lớn, mỗi việc cô ấy xử lý đều là những việc lớn. Lần này đột nhiên ghé qua nhà, e rằng cũng có việc quan trọng gì đó?

“Chào cô” Giang Nhược Ly nhẹ nhàng lễ phép, lấy tập tài liệu ra đưa cho Tô Duệ Hân nói: “Thời gian gấp rút, tôi không nói nhiều nữa, lần này tôi đến đây chủ yếu vì cô Tô”.

“Vì tôi sao?” Tô Duệ Hân ngạc nhiên hỏi.

Giang Nhược Ly trả lời: “Cô mở tài liệu ra xem thì biết ngay thôi”.

Tô Duệ Hân nhanh chóng mở tài liệu ra, cuối cùng kinh ngạc nói: “Đây là giấy tờ chuyển nhượng cổ phần của bệnh viện Bình An. Các... các cô...?”

Giang Nhược Ly nói: “Theo sự ủy thác của anh Lăng, tôi đã mua tất cả cổ phần đầu tư trong tay Trần Giang và nhà họ Tô. Bây giờ chuyển lại tất cả cho cô Tô. Chỉ cần cô Tô ký tên lên đó thì sau này bệnh viện Bình An sẽ chỉ thuộc về một mình cô Tô”.

Cả người Tô Duệ Hân chấn động dữ dội, đồng tử giãn rộng, không tin chuyện đang diễn ra trước mắt mình, cô nhìn Giang Nhược Ly và hỏi: “Rốt... rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

Giang Nhược Ly nói: “Đây là món quà mà anh Lăng gửi tặng cô, mong cô hãy nhận lấy”.

Lúc trước, Giang Nhược Ly đích thân ra mặt, tìm bà cụ Tô mua lại 60% cổ phần của bệnh viện Bình An.

Bà cụ Tô không cần suy nghĩ đã đồng ý ngay và luôn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương