Chiến Thần Ngày Trở Lại
Chương 15: Khí công sóng rùa



Tất cả mọi người trong thang máy đều kinh ngạc, đến mức còn quên ấn số tầng.

Gã doanh nhân người Tây Ed nhíu mày, bộ dạng xem kịch.

Đám nhân viên văn phòng trong ngoài thang máy cũng tỏ vẻ hóng hớt.

Hình Cường cảm giác mình há miệng mắc quai thật rồi.

“Mẹ kiếp! Cậu có biết mình đang nói chuyện với ai không? Trong cả tòa nhà này, có ai không biết gia cảnh của Hình Cường tôi, thế mà cậu còn bắt tôi xin lỗi nó? Đầu óc cậu có vấn đề à?”

Ánh mắt Trần Thái Nhật nhìn Hình Cường chẳng khác gì nhìn một con kiến.

“Nghe cho rõ đây, là quỳ xuống xin lỗi, cho anh năm giây”.

Hình Cường nổi giận đùng đùng, chửi bới ầm ĩ.

“Thằng nhãi này mày ra vẻ cái gì, tao nói cho mày biết, ở tòa nhà này còn chưa có ai dám nói chuyện to tiếng với tao đâu, mày là cái thá gì?”

“Năm”.

“Mày có tin tao gọi bảo vệ tới đánh gãy chân mày không?”

“Bốn”.

“Mày có tin tao lôi mày đến chỗ không người đánh cho mày tàn phế, khiến nửa đời sau của mày chỉ có bò lê không?”

“Ba”.

“Vẫn còn ra vẻ, ai đó gọi bảo vệ đến đi!”

“Hai”.


“Mẹ kiếp, hôm nay không vả cho mày một cái thì tao cùng họ với mày luôn”.

“Một”.

Hình Cường không còn chút kiên nhẫn nào nữa, cứ thế giơ tay tát vào mặt Trần Thái Nhật.

Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc là thân thể nhỏ bé của Vân Sở Sở đột nhiên xuất hiện trước mặt Trần Thái Nhật, bày ra tư thế phòng ngự, hai tay giơ về đằng trước, muốn chặn bàn tay đang vung lên của hắn.

“Không được đánh chú ấy!”

Bốp!

Một tiếng vang lảnh lót.

Trong chớp mắt, mọi người chỉ nhìn thấy bàn tay của Hình Cường hình như đánh vào người Vân Sở Sở, nhưng đột nhiên lại bay ra ngoài thang máy như bị ô tô tông phải.

Hắn bay trên không hai mét, rồi lăn lông lốc.

Nằm rạp dưới đất.

Tất cả im phăng phắc.

Mọi người trong ngoài thang máy kinh ngạc đến nỗi há hốc miệng.

Vân Sở Sở đang giơ lòng bàn tay lên, miệng khẽ há ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Bây giờ mình lợi hại đến vậy sao?

Cô bé cảm thấy hơi nghi ngờ bản thân.

Một anh chàng bên cạnh nhìn có vẻ là nam thanh niên suốt ngày chỉ thích ở nhà, lẩm bẩm trong miệng.

“Đây là… khí công Sóng Rùa?”

Mọi người bỗng im bặt…

Một lúc sau, tiếng bàn tán nổi lên, không ít người thầm gật đầu.

Mọi người đều nhìn Vân Sở Sở như nhìn siêu nhân.

Cô bé bị nhìn mà thấy ngại ngùng, vội vàng thu lại tư thế, đỏ mặt trốn sau lưng Trần Thái Nhật.

Trần Thái Nhật đã thu lại sức mạnh, đứng bên cạnh bĩu môi.

Đám người này đúng là đầu óc không được bình thường cho lắm…

Gã nước ngoài Ed cũng tỏ vẻ kinh hãi, vội vàng áp sát vào thang máy, giữ khoảng cách với Vân Sở Sở.

Trần Thái Nhật cầm tay Vân Sở Sở, bước ra khỏi thang máy, đến trước mặt Hình Cường đang quỳ dưới đất.

Hình Cường ôm bụng, mặt áp xuống đất, không ho he tiếng nào.

Trần Thái Nhật bước lên, khẽ đá hắn một cái.

“Đừng giả chết, xin lỗi đi”.

Lúc này đã có hai mươi, ba mươi người vây xem xung quanh, nhiều người như vậy, Hình Cường lựa chọn yên lặng quỳ đó giả làm không khí.

Trần Thái Nhật bình thản nói: “Nếu anh còn không xin lỗi thì tôi sẽ châm lửa trên người anh đấy”.

“Xin… lỗi…”, một giọng nói lí nhí vang lên như muỗi kêu.


“Nói to lên!”

“Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi cô bé!”, Hình Cường cảm thấy vô cùng mất mặt, trước giờ toàn là hắn ỷ thế hiếp người ở công ty, lần này đúng là đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma.

Xin lỗi cũng không mất miếng thịt nào, còn hơn là bị đánh.

Hắn vốn là một con rùa biết thời thế, trúng một đòn khí công Sóng Rùa cũng đáng.

Trần Thái Nhật cũng không tính toán với hắn, anh bước vào thang máy, liếc gã Tây Ed một cái.

Cả người gã run lên, vội vàng chạy ra khỏi thang máy, không dám vào nữa.

Mọi người xôn xao bàn tán, thỉnh thoảng lại vang lên những từ như “thiếu nữ kungfu”.

Trần Thái Nhật mặc kệ, ấn tầng cao nhất, rồi dẫn Vân Sở Sở lên.

Trên tầng cao nhất, trong phòng làm việc của tổng giám đốc.

Cốc cốc cốc.

“Dì ơi! Đây là phòng làm việc của dì à? To quá đi mất!”, Vân Sở Sở nhảy chân sáo vào phòng, có vẻ cũng là lần đầu đến công ty, nhìn ngó xung quanh, thấy rất lạ lẫm.

Vân Vũ Phi ngồi trước bàn làm việc, hai tay ôm má, vẻ mặt hơi buồn rầu, cô mặc bộ vest công sở, gọn gàng sạch sẽ.

Nghe thấy giọng nói, rồi nhìn thấy cô bé, Vân Vũ Phi mới nở nụ cười, lại nhìn thấy Trần Thái Nhật bước vào, nhớ đến sự mờ ám tối hôm đó, cô không khỏi đỏ mặt, giả bộ trách mắng Vân Sở Sở.

“Cháu không gây rắc rối gì cho chú Trần đấy chứ?”

“Sao lại thế được ạ? Chú ấy thích cháu lắm, mà không ngờ dì lại bênh người khác như thế, dì là dì ruột của cháu đấy nhé!”

Trần Thái Nhật thấy sắc mặt Vân Vũ Phi hơi khác, bèn hỏi.

“Có chuyện gì rắc rối à?”

Vân Vũ Phi cười nhăn nhó, lắc đầu.

“Công ty có chút vấn đề về tiền vốn, đã tìm được nhà đầu tư lớn rồi, có thể giải quyết được”.

Trần Thái Nhật nhìn dáng vẻ của cô, cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng cũng không hỏi thêm.

Sau mấy lần tiếp xúc, tuy Vân Vũ Phi có vẻ mềm yếu, nhưng thực ra là một người phụ nữ độc lập rất mạnh mẽ, vấn đề gì tự giải quyết được thì sẽ không xin người khác giúp đỡ.

Đúng lúc này, điện thoại của Vân Vũ Phi đổ chuông.

“A lô? Sếp Vân, người của tập đoàn Tây Thụy đến rồi”.

“Được, mời vào đi”.

Vân Vũ Phi cúp máy, cười vẻ xin lỗi với Trần Thái Nhật.

“Anh có thể ở lại chơi với Sở Sở một lát không? Tôi sang phòng họp bên cạnh ký hợp đồng, xong sẽ quay lại ngay”.

Vân Sở Sở níu lấy tay Trần Thái Nhật.

“Dì cứ đi đi, chắc chắn chú sẽ đồng ý thôi”.

Trần Thái Nhật bất đắc dĩ gật đầu.

Dù gì con gái anh cũng ở đây, để người khác trông anh không yên tâm.

Sau khi Vân Vũ Phi đi, Vân Sở Sở liền cười toe toét.


“Chú Trần, dì cháu có xinh không?”

“Xinh… Ủa? Cháu hỏi cái này làm gì?”

“He he, chú không cần giấu cháu đâu, cháu sắp lên cấp hai rồi, cháu hiểu cả mà”.

Trần Thái Nhật sững sờ, con nhóc lém lỉnh này nghĩ gì trong đầu không biết.

Đúng lúc này, phòng bên cạnh đột nhiên vang lên một tràng tiếng chửi rủa bằng tiếng Anh, giọng nói còn hơi quen tai.

Trần Thái Nhật nhíu mày, tập trung sự chú ý vào tai.

Tiếng nói ở phòng họp bên cạnh lập tức trở nên rõ ràng.

“No, no, tổng giám đốc Vân, nếu công ty các cô không ký hợp đồng này, thì chúng tôi chỉ đành hủy bỏ kế hoạch rót vốn thôi”.

“Anh Ed, các anh đây là tăng giá còn gì! Đã bàn là lấy số vốn hai trăm bốn mươi triệu tệ để đối lấy ba mươi phần trăm cổ phần của Vân Thị, sao mới được hai ngày lại thành năm mươi phần trăm thế?”

“Chúng tôi biết rất rõ về Vân Thị, nếu không có số vốn đầu tư của chúng tôi thì các cô chỉ có chết thôi. Vào lúc quan trọng như thế này, chúng tôi tăng ít cũng bình thường mà”.

“Tăng ít? Các anh làm vậy chẳng khác gì nhân lúc cháy nhà hôi của! Vân Thị của chúng tôi dù gì cũng có giá trị một tỷ, anh chỉ dùng hơn hai trăm triệu đã muốn chiếm một nửa cổ phần, lại còn đòi nắm quyền khống chế cổ phần! Thật là bỉ ổi!”

“Tùy cô nghĩ sao thì nghĩ, cô chỉ còn cách này thôi”.

“Chúng ta đã ký hợp đồng giai đoạn đầu rồi, các anh không thể lật lọng như thế được, nếu không chúng tôi sẽ nhờ pháp luật can thiệp!”

“Cô Vân, trên hợp đồng không hề nói rõ thời gian thanh toán cụ thể, nếu chúng tôi muốn thì để ba tháng sau vẫn hoàn toàn hợp pháp. Nhưng đến lúc đó chẳng phải là Vân Thị cũng không còn tồn tại sao?”

Bộp!

Tiếng tài liệu bị ném lên bàn.

Trần Thái Nhật nhíu mày, đứng bật dậy.

Cốc cốc cốc.

“Vào đi!”, giọng nói của Vân Vũ Phi nghe hơi run rẩy, rõ ràng là đang tức giận.

Trần Thái Nhật đẩy cửa phòng họp, chậm rãi bước vào.

Trong phòng có không ít người, bên trái có mười mấy người, nhìn có vẻ đều là quản lý cấp cao của Vân Thị, Vân Vũ Phi ngồi ở ghế chủ tịch đàm phán với người Tây, chính là gã Ed.

Cửa vừa mở ra, tất cả mọi người đều dồn mắt nhìn Trần Thái Nhật.

Ed và Hình Cường ngồi ở bên phía Vân Thị đều kinh ngạc.

“Sao lại là cậu?”

- -------------------




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương