Chiến Thần Ngạo Thế
-
Chương 87: Có Một Số Người Đã Được Định Sẵn Là Người Mà Anh Không Thể Trêu Vào
Tất nhiên là Trương Nhất Minh không nuốt được cục tức này rồi.
Anh ta nói anh ta muốn giết chết Dương Kiến Nghiêm chính là muốn giết chết Dương Kiến Nghiêm.
Vì thế anh ta đã tìm đến người bạn cũ khi xưa, bởi vì anh ta đã rời khỏi Hải Kinh rất nhiều năm, không quen với nơi này lắm, cho nên phải liên lạc với bạn học cũ trước kia.
Trong KTV, bốn thanh niên với Trương Nhất Minh là người cầm đầu hát ca nói chuyện.
"Ông Trương, nào tôi kính ông một ly"
Một thanh niên mặc quần áo kẻ sọc nâng ly rượu lên.
"Nào uống!"
Trương Nhất Minh cầm ly rượu lên uống với ba người khác một ly.
"Bốn cậu chủ Hải Kinh chúng ta, từ khi Trương Nhất Minh rời đi thì cũng không được đầy đủ bốn người nữa, danh tiếng của bốn cậu chủ cũng không còn, không ngờ có một ngày chúng ta lại tập hợp lại được như này!"
"Phải đấy!".
Trương Nhất Minh cũng rất xúc động: "Lần này tôi quay về, có thể gặp lại ba ông bạn cũ, tôi rất vui"
"Anh Trường, tôi nghe nói nhà các cậu phát đạt rồi, có chuyện như vậy không?" "Cũng không phát đạt gì, hiện tại cũng chỉ có tài sản mười mấy tỷ đô thôi.
"
"Đù mé, mười mấy tỷ đô, này còn không phát đạt á, lần này quay về Hải Kinh, có hạng mục gì không?"
Trương Nhất Minh nhấp ngụm rượu rồi cười nói: "Hạng mục thì vẫn chưa, nhưng nhà tôi muốn thâm nhập vào Hải Kinh lại một lần nữa, mấy anh yên tâm, nhà họ Trương có nhu cầu hợp tác, lựa chọn đầu tiên chắc chắn là các ông!"
"Ha ha, thế thì chiếm hào quang của cậu Trương rồi.
" Tài sản mười mấy tỷ đô, nói thật, ở Hải Kinh thì đây đã thuộc vào tồn tại tầm cỡ đứng đầu rồi.
Đặt ở đây nó là phạm trù của gia tộc thuộc hàng đầu ở Hải Kinh.
Qua ba tuần rượu, Trương Nhất Minh nói: "Tôi vừa về Hải Kinh, người quen cũng không nhiều, bây giờ bạn thân có chút chuyện cần giải quyết, không biết mấy anh em có cách gì không.
"
"Cậu Trương nói nghe xem.
".
"Tôi muốn thịt một người, nhưng không muốn bẩn tay mình.
" Trương Nhất Minh nói ra mục đích của mình.
"Cái này dễ làm.
"
Một tên béo cười hắc hắc, sau đó tên béo ôm Trương Nhất Minh rồi nói: "Cậu Trường, tôi có quen một đại ca, giới thiệu cho cậu làm quen nhé?"
"Ai vậy?" Trương Nhất Minh tò mò hỏi.
"Cậu có biết Cửu Gia của Hải Kinh khi xưa không?" Tên béo hỏi.
"Tất nhiên là biết!" Trước kia lúc anh ta còn ở Hải Kinh, Cửu Gia chính là vua thế giới ngầm ở Hải Kinh, ai mà không biết.
"Gần đây Cửu Gia đã ngã đài rồi, nghe nói là bị nhân vật thần bí, dẫn theo người của quân đội tiêu diệt trong một đêm" Tên béo cảm khái nói.
"Trâu bò thể á!" Trương Nhất Minh cực kỳ kinh ngạc.
"Ai ya, nói cái này làm gì, sau khi Cửu Gia ngã đài, bây giờ thế lực trong giới xã hội đen hình thành mấy luồng, trong đó người có thể lực nhất là Triệu Qúy của nhà họ Triệu, cậu Triệu là một nhân vật lợi hại, cậu Trường, tôi giới thiệu cho cậu làm quen nhé?"
"Có giết được người không?"
"Nói nhảm!" Tên béo nhướng mày, không phục nói: "Cậu Triệu là ai? Bây giờ ở thế giới ngầm có một câu nói, chọc ai cũng đừng chọc vào Triệu thái tử! Nếu không cho dù bạn có là người giàu có nhất Hải Kinh, anh ta bảo bạn biến mất thì sẽ làm bạn biến mất!"
Sau khi nghe tên mập giới thiệu và khoe khoang một hồi, Trương Nhất Minh sáng mắt, mình nhất định phải kết bạn với Triệu Qúy này.
Tốn bao nhiêu tiền cũng được!
Loại người này, trợ giúp mình giết người là chuyện nhỏ, chủ yếu nhất là còn có thể giúp nhà họ Triệu làm rất nhiều việc mà họ không làm được.
"Mau giới thiệu cho tôi đi.
"
"Hắc hắc, cậu Trường, nói thật, quán KTV này chính là bãi của cậu Triệu, bây giờ tôi có thể gọi anh ấy đến, có điều"
Vừa nghe thấy câu này, Trương Nhất Minh hiểu luôn: "Hôm nay tôi mời khách.
"
"Vậy tôi không khách sáo nữa" Tên mập lộ ra nụ cười thô bỉ, tấm tắc cười nói: "Nghe nói có mấy công chúa mới đến, rất năng nổ, một đêm phải trên dưới ba tỷ đồng, tuy chúng tôi không thiếu tiền, nhưng nếu mà cậu Trường đã mời khách thì tôi sẽ không khách khí nữa"
Tên mập gọi xong, bắt đầu làm việc cho Trương Nhất Minh.
Anh ta lấy điện thoại ra bắt đầu liên hệ với người đó, chỉ một lúc là đã có người nghe máy, nghe thấy anh ta nói: "Hì hì, cậu Triệu, là tôi Phan đây, tôi có một người bạn, trong nhà rất rất giàu, muốn làm quen với anh, là thế này.
"
"Được!"
Gọi điện thoại xong, tên mập ra dấu OK với Trương Nhất Minh.
Đợi khoảng mười phút, cửa phòng đẩy ra.
Triệu Qúy mặc quần áo màu đen, đi vào cùng với mấy tên đàn em.
"Cậu Triệu tới rồi, mau mời ngồi!"
Tên mập vội vàng đứng dậy.
Triệu Qúy ngồi xuống, mỉm cười uống ly rượu.
"Chào cậu Triệu!"
Trương Nhất Minh lập tức vươn tay ra bắt tay.
Triệu Qúy ai đến cũng không từ chối, anh ta khách sáo chào hỏi.
"Nghe Phan nói, cậu tên là Trương Nhất Minh đúng không?"
"Vâng, cậu Triệu!"
"Tôi biết nhà họ Trương, năm năm trước ở Hải Kinh có ai mà không biết nhà họ Trương, khi đó nhà họ Triệu chúng tôi đã mở một công ty xuất nhập khẩu, còn đưa hàng cho nhà họ Trương"
Vừa nghe tới đây, Trương Nhất Minh rất mừng, sao đó anh ta cũng mở máy hát: "Cậu Triệu, thực không dám giấu, tôi muốn một người chết.
"
Triệu Qúy sửng sốt, anh ta chợt hỏi: "Cậu Trương, bây giờ là xã hội pháp trị" "Tiền không thành vấn đề, ba tỷ đồng, sáu tỷ đồng? Mười lăm tỷ đồng?"
Trương Nhất Minh mỉm cười.
"Nhà họ Trương tôi không thiếu nhất chính là tiền!"
Nói xong anh ta lấy ra một tấm thẻ, để lên bàn, phía trên tấm thẻ còn có một bức ảnh.
"Trong thẻ này có sáu tỷ đồng, lần đầu là kết bạn với cậu Triệu"
Triệu Qúy cũng chưa cầm tấm thẻ, mà chú ý đến bức ảnh để ở phía trên, anh ta cầm bức ảnh lên nhìn một cái, nhìn một cái sắc mặt anh ta liền thay đổi.
"Cậu chủ Trương, người mà anh muốn giết chính là người này hả?"
Triệu Qúy chợt cười, giơ bức ảnh lên quơ quơ trước mặt Trương Nhất Minh.
"Đúng thế!" Trương Nhất Minh vẫn chưa ý thức được là bầu không khó đã trở nên sai sai, anh ta gật đầu, nói: "Tôi không vội, đối với cậu Triệu thì chắc đây chỉ là chuyện nhỏ, đợi cậu Triệu rảnh rồi làm cũng không muộn"
"Cậu Trường, tôi hỏi nhiều một câu, giữa anh và người này có thâm thù đại hận gì à?"
"Anh ta đánh tôi, sỉ nhục tôi, đơn giản như vậy thôi, tôi cũng không sợ anh chê cười"
"Ra là vậy!"
Triệu Qúy gật gật đầu.
Nhưng vừa mới nói xong, bức ảnh trong tay bất ngờ được ném lên bàn.
"Cút đi!"
"???"
Trương Nhất Minh ngu người.
Những người khác cũng mờ mịt không hiểu gì.
"Cậu Triệu, này là sao?"
"Anh nói cái gì?"
"Tôi chỉ nói một lần, cút! Đây là địa bàn của ông đây, anh không cút, anh có tin là tối tháo một chân của anh ra không?"
Trương Nhất Minh lập tức nổi giận lôi đình.
Nhưng nhìn vào vẻ mặt nghiêm chỉnh của Triệu Qúy, không giống như đang nói đùa, hơn nữa loại người này đã trải qua những ngày đao thương liếm máu, nếu nói là động cao thì sẽ động đến dao thật.
.
"Cậu Triệu, tôi và cậu không thì không oán, tôi chỉ bảo anh giúp tôi một việc mà thôi, buôn bán không được nhưng nhân nghĩa vẫn còn, anh đột nhiên nổi giận, tu dưỡng của anh chỉ có như này thôi sao?"
"Ha ha, bàn chuyện tu dưỡng với tôi hả? Nếu là trước kia, ông đây đã chém anh từ lâu rồi, nể mặt ba người bạn của anh là khách của tôi, Cậu Trường, tôi khuyên anh, có một số người, đã định trước là người mà anh không thể chọc vào, không phải ông đây không giúp anh, mà là đang cứu anh, hiểu không?".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook