Chiến Thần Bất Bại
-
Chương 12: Lần đầu sử dụng Thiểm Quyền
A Mạc Lý cũng không bị ảnh hưởng mấy, sau khi lên tiếng khiêu chiến Lương Thu đại ca, không những không khiến hắn cảm thấy áp lực, ngược lại còn cảm thấy toàn thân như có sức lực dùng mãi không hết.
Lương Thu đại ca, ta nhất định sẽ khai sáng võ đạo của bản thân!
Ta nhất định sẽ đánh bại ngươi!
A Mạc Lý lao thẳng về phía trước, chạy về hướng học viện Sa Kỳ Mã. Đường Thiên đã bị đuổi học, không cần lo lắng gì về vấn đề thủ tục, thế nhưng A Mạc Lý lại cần về trường cũ làm thủ tục chuyển trường.
Đấu chí cao ngất trời, A Mạc Lý lao thẳng về học viện Sa Kỳ Mã.
"Đường cơ sở! Đường cơ sở!"
Giọng A Mạc Lý thỏ thẻ như tiếng sấm đánh khiến chim chóc trong rừng kinh hãi bay hết lên. Chắc chắn lúc này Đường cơ sở đang chăm chú tu luyện, hắn là nam nhân vĩ đại như thần cơ mà! Trước nay mình chưa từng gặp nam nhân nào khắc khổ, chăm chỉ, kiên trì bền bỉ như Đường cơ sở!
Lúc này chắc chắn Đường cơ sở đang tu luyện khắc khổ!
Mình cũng không thể thua kém được!
A Mạc Lý lòng đầy đấu chí, âm thầm siết chặt tay, lao đi như một cơn cuồng phong, lướt qua cành cây treo biển trường, vọt thẳng vào cái giờ tạm gọi là sân tập võ trong trường. Một buổi sáng ánh nắng chan hòa thế này, liệu có gì khiến người ta sôi trào nhiệt huyết hơn một trận thực chiến đây?
Song khi hắn vọt vào sân tập, lập tức trợn tròn hai mắt.
Trong sân tập chẳng có tới một bóng người, chỉ có đôi ba con chim nhỏ.
Dưới ánh mặt trời, Đường Thiên nằm trên tảng đá bên dòng suối, nằm thẳng cẳng mất cả hình tượng, ngủ say như chết. Hắn ngủ cực say, có thể thấy bên khóe miệng như có một sợi chỉ bạc trong suốt chảy xuống, nhỏ lên phiến đá.
Khò... Khò...
Tiếng ngáy đầy quy luật vang lên liên tiếp.
A Mạc Lý lập tức hóa đá, chỉ trong nháy mắt, lửa giận của hắn xông thẳng lên đầu. Bước vài bước dài tới, bộp, nắm thẳng lấy cổ áo Đường Thiên, xách y dậy.
"Đường cơ sở, ngươi thật khiến ta quá thất vọng! Thời gian tốt thế này không ngờ ngươi lại ngủ! Không ngờ ngươi lại ngủ! Sao ngươi lại ngủ được chứ..."
A Mạc Lý rít lên như sấm, từng ngụm nước miếng rơi xuống mặt Đường Thiên như mưa.
Đường Thiên mắt nhắm mắt mở, lơ lơ nhận ra bóng người mơ hồ trong tầm mắt, mí mắt lại khép lại, miệng lảm nhảm không rõ thành câu: "Kệ ta... đừng lằng nhằng..."
Hắn đang cực kỳ mệt mỏi!
Mười ngày tu luyện liên tục không ngủ không nghỉ, cho dù sau cánh cửa ánh sáng đó không cần cơm ăn, khôi phục cực nhanh, song việc tu luyện khô khan vô vị như vậy cho dù người sắt như Đường Thiên cũng khó lòng chịu nổi.
Cuối cùng ra khỏi đó thế nào, hắn đã không còn nhớ nổi.
Hình như đang ngủ một giấc dài lại đột nhiên khát nước, mơ mơ màng màng ra suối uống mấy ngụm rồi thấy ấm áp bèn nằm kềnh ra tảng đá tiếp tục ngủ.
Thật sảng khoái, thật thỏa mãn...
Ngủ tiếp thôi... Ta muốn ngủ tới tận khi thế giới kết thúc...
Đường Thiên đang ngủ say chép chép miệng, khuôn mặt nở nụ cười.
A Mạc Lý lại quát lên nhưu sấm: "Đường cơ sở, sao ngươi lại uổng phí thời gian như vậy? Sao ngươi lại lãng phí thời gian vào việc đáng hổ thẹn như ngủ ngày cơ chứ? Đường cơ sở, ngươi phải là nam nhân khai sáng ra võ đạo hoàn toàn mới!"
A Mạc Lý vừa gào lên vừa lay Đường Thiên trong tay liên hồi.
Đường Thiên trong tay A Mạc Lý như một con cá chết, toàn thân rũ xuống, mặc hắn làm gì thì làm, tiếng ngáy vẫn chẳng hề ngưng lại.
Thật thư thái...
Đường Thiên mơ hồ thấy một gã đàn ông hình thể khổng lồ, sắc mặt hòa ái đong đưa võng giúp hắn...
Đúng là người tốt...
Tiếng ngáy của Đường Thiên càng lúc càng lớn, nụ cười cũng càng ngày càng thỏa mãn.
A Mạc Lý nhanh chóng phát hiện, Đường Thiên trên tay hắn như một sợi mỳ, bất luận hắn lay trái lay phải ra sao Đường Thiên cũng chẳng hề có dấu hiệu tỉnh giấc. A Mạc Lý sắc mặt đen như đáy nồi, nhìn khắp xung quanh, khi ánh mắt đảo qua dòng suối nhỏ bên cạnh lập tức sáng lên, ngửa mặt lên trời rống lớn: "Đường cơ sở, mau tỉnh lại!"
Nói xong, hắn giơ cao Đường Thiên trong tay, ném cái tùm vào dòng suối bên cạnh.
Tuy mặt trời đã lên cao khá lâu, nhưng nhiệt độ nước suối vẫn lạnh tới thấu xương. Đường Thiên rơi xuống suối giật mình, hơi lạnh như chui vào tận xương tủy, nhanh chóng kéo hắn khỏi giấc mộng say nồng.
Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy?
Trong suối nước, Đường Thiên theo bản năng giãy giụa đứng dậy, khuôn mặt mờ mịt, tới giờ vẫn chưa hiểu rốt cuộc có chuyện gì.
Song ngay lúc này, A Mạc Lý đứng trên tảng đá cách đó không xa, giơ cánh tay phải, khuôn mặt đầy phấn khởi gào lên với hắn: "Đường cơ sở! Ngày đẹp thế này mà lại đi ngủ, thật không thể tha cho ngươi được! Mau tới đây, đánh một trận thật nghiêm túc với ta! Dùng danh nghĩa võ giả..."
Đường Thiên sắc mặt mờ mịt rốt cuộc cũng hiểu ra, sắc mặt đen lại như mây đen từ bốn phương tám hướng bay tới, khóe miệng giật giật nhanh chóng lan thành cơn giận không thể kiềm chế nổi, nghiến răng nghiến lợi, từng chữ một như gằn từ trong họng ra.
"Con ruồi trâu kia, ngươi muốn chết!"
Đường Thiên đang say ngủ, giờ trong lòng ngập tràn ngọn lửa phẫn nộ, song không biết có phải do nước suối lạnh lẽo kích thích không, lúc này tâm thần hắn lại thanh tĩnh vô cùng.
Đường Thiên bò khỏi con suối, toàn thân ướt sũng, nước suối lạnh buốt chảy dọc theo ống quần hắn rơi xuống, đọng lại thành một cái vũng nhỏ. Sắc mặt hắn không chút biểu tình, bước từng bước một lại gần A Mạc Lý.
Khi tới cách A Mạc Lý khoảng nửa trượng, hắn dừng lại.
Mười ngày khổ tu điên cuồng khiến hắn không hề nghĩ ngợi, trực tiếp dùng thức mở đầu của Thiểm Quyền!
Không phải quyền pháp cơ sở!
A Mạc Lý thầm giật mình, con mắt híp lại, lập lòe vẻ kinh ngạc và hưng phấn, không biết vì sao, hắn cảm thấy hưng phấn khó tả, cảm giác hưng phấn đó thậm chí khiến hắn hơi run run.
Đường cơ sở, rốt cuộc ngươi cũng bắt đầu rồi...
A Mạc Lý không hề coi thường Đường Thiên, hắn biết tên biến thái Đường Thiên này tuyệt đối không thể đánh giá theo cách bình thường.
Song đúng lúc này, ánh mắt A Mạc Lý bỗng chạm vào đôi mắt Đường Thiên, hắn không khỏi ngẩn ra. Ánh mắt lạnh như băng, tỏa ra khiến tức quỷ bí khiến lòng người phát lạnh, A Mạc Lý cảm giác như mình đang bị một con dã thú cực kỳ kinh khủng quan sát.
Khí tức thật nguy hiểm...
A Mạc Lý nheo mắt lại, thầm rùng mình.
Hắn chỉ mới gặp khí tức nguy hiểm này trên người một người, đó chính là thần tượng mà hắn đã lập lời thề sẽ đánh bại, Lương Thu!
A Mạc Lý chưa từng đánh giá thấp tiềm lực của Đường Thiên, một kẻ có thể kiên trì tu luyện võ kỹ cơ sở năm năm, trong lòng hắn, đó mới là cường giả chân chính, đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất khiến hắn nguyện ý theo Đường Thiên tới học viện Sa Kỳ Mã.
Thế nhưng, nó cũng không nghĩa là Đường Thiên có thể so sánh với Lương Thu đại ca.
Lương Thu đại ca, cao thủ đệ nhất tại học viện Mãnh Thú, cho dù tại thành Tinh Phong, nơi mà học viện mọc lên như rừng, Lương Thu đại ca vẫn chắc chắn tiến được vào một trong ba vị trí đầu. Trong lòng A Mạc Lý, Lương Thu đại ca là mục tiêu mà hắn muốn vượtqua.
Nếu là Đường Thiên của một hai năm nữa, vậy có đạt tới trình độ của Lương Thu đại ca , A Mạc Lý cũng chẳng hề kinh ngạc.
Nhưng... Giờ mới qua có một đêm!
Trên người Đường Thiên lại xuất hiện khí tức cùng loại với Lương Thu đại ca...
Trong lòng A Mạc Lý không khỏi chấn động.
Phảng phất như nhận ra cảm giác chấn động của A Mạc Lý, ánh mắt Đường Thiên đột nhiên trở nên sắc bén. Nguồn: http://qtruyen.net
Chân bước tiến lên, quyền phải vung tới.
Khi thân hình Đường Thiên vừa động, A Mạc Lý cũng lập tức hồi tỉnh, không hề yếu thế vung quyền nghênh đón. Tuy chủ tu đao pháp nhưng quyền pháp của A Mạc Lý cũng không kém. Đặc biệt cùng Đường Thiên dùng quyền pháp cơ sở giao thủ rất nhiều lần, quyền pháp của hắn cũng lên nhanh như diều gặp gió, lại thêm có thần lực trời sinh, " Man Giác Quyền " cấp hai trên tay hắn có uy lực kinh người.
" Man Giác Quyền ", chiêu thức đơn giản, hùng hồn khoáng đạt, song lực lại như ngàn cân, am hiểu cứng đối cứng.
Chỉ thấy thế của A Mạc Lý như trâu điên lao tới, quyền tới như sừng, đón thẳng nắm đấm của Đường Thiên, nặng nề va chạm.
Đầu óc Đường Thiên lúc này đã hoàn toàn trống rỗng, bị nước lạnh đánh thức, còn chưa kịp tỉnh táo lại đã bị cơn phẫn nộ nuốt trọn, lúc này thứ chi phối hắn hoàn toàn là bản năng hình thành sau mười ngày khổ tu.
Ánh mắt A Mạc Lý sáng quắc lên, nhìn chằm chằm vào Đường Thiên, hắn cũng đầy mong chờ đối với gã.
Tốc độ xuất quyền của Đường Thiên cực nhanh!
Đột nhiên, con ngươi A Mạc Lý như co rút lại.
Nắm đấm của Đường Thiên đột nhiên biến mất giữa không trung, lại chưa đầy một giây sau xuất hiện cách gò má hắn có một thước.
Thiểm Quyền!
A Mạc Lý thầm giật mình, vội vàng nghiêng đầu, khó khăn lắm mới tránh khỏi Thiểm Quyền của Đường Thiên.
Cũng ngay lúc này, A Mạc Lý thầm kêu không ổn, đánh nhau với Đường Thiên đã không ít lần, hắn hiểu rất rõ phong cách và tính khí của Đường Thiên. Chiến đấu cùng Đường Thiên nhất định phải tập trung tinh thần, tuyệt đối không được phép lơ là sơ suất. Chỉ hơi bất cẩn một chút, để rơi vào thế bị động thì cái tiếp theo phải đón nhận sẽ là hàng loạt công kích như sóng to gió lớn.
Quả nhiên, bước chân Đường Thiên như mũi tên, quyền phải đã sớm vận sức lại nhanh chóng đánh về phía A Mạc Lý.
A Mạc Lý vội vàng dùng tay ngăn quyền này của Đường Thiên lại.
Nắm đấm của Đường Thiên lại biến mất giữa không trung.
Hả? A Mạc Lý ngây ra, bỗng thất thần trong thời gian ngắn, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt lại bao phủ lấy hắn, vội vàng tỉnh táo lại, hừ lạnh một tiếng, chân phải đột nhiên đạp mạnh lên mặt đất.
Chỉ thấy dưới mặt đất không ngờ lại nổi lên từng gợn như sóng nước, khuếch tán ra khắp bốn phía.
" Sóng Địa Chấn " một trong những kỹ xảo thường dùng nhất của võ kỹ hệ thổ. Lợi dụng chân lực hệ thổ truyền xuống mặt đất bên dưới tạo thành động đất trong phạm vi nhỏ.
Mặt đất là chất dẫn tốt nhất cho chân lực hệ thổ, chỉ cần đối phương nằm trong phạm vi chấn động, mọi hành động đều sẽ bị ảnh hưởng.
Gần như cùng lúc, một ánh quyền mơ hồ đột nhiên xuất hiện từ quãng không trước mặt hắn, mang theo tiếng gió rít mãnh liệt, ầm ầm lao tới!
Nhanh quá!
Con ngươi A Mạc Lý co lại, giơ khuỷu tay lật lại, hóa quyền thành chưởng, vỗ thẳng về phía nắm đấm của Đường Thiên.
Nắm đấm thu lại bên eo, đợi cơ hội phản kích. Chỉ cần Đường Thiên trúng sóng địa chấn chắc chắn sẽ khiến thân thể mất thăng bằng trong thời gian ngắn. Quãng thời gian này rất ngắn, song A Mạc Lý dùng chiêu này rất thành thạo, hắn có thể nhanh chóng nắm được kẽ hở đó. Có điều, năng lực phản ứng của Đường Thiên thật quá biến thái, sơ hở này chắc sẽ càng nhỏ, biến mất càng nhanh, A Mạc Lý cần tập trung tất cả tinh thần, chờ cơ hội cho Đường Thiên một đòn trí mạng.
Song, công kích của Đường Thiên lại vượt ngoài dự liệu của A Mạc Lý, hắn phảng phất như không hề hay biết sóng địa chấn lướt qua vị trính mình, vẫn tiếp tục thế công mãnh liệt.
Quyền này nối tiếp quyền kia, quyền sau nhanh hơn quyền trước.
Bóng quyền lấp lóe.
Trong tầm mắt A Mạc Lý chỉ còn ánh quyền, lấp lóe lên như mưa to gió lớn, phủ kín lấy hắn từ bốn phương tám hướng.
Tên biến thái này!
A Mạc Lý chẳng ngờ, Đường Thiên đã hoàn toàn không còn lý trí, không ngờ lại dùng cách thức bất chấp đó, chỉ tấn công lia lịa. Tốc độ quyền pháp cơ sở của Đường Thiên đã rất khả quan, giờ đổi sang Thiểm Quyền lại thành nhanh tới vô song, khó có thể cảm nhận nổi, A Mạc Lý thậm chí có một chốc cảm thấy mệt mỏi, khó lòng ứng phó nổi.
Có điều, rốt cuộc võ kỹ của hắn cũng cực kỳ vững chắc, từ bỏ công kích cứng đối cứng của Man Giác Quyền, sử dụng võ kỹ loại phòng thủ, " Trung Môn Thập Nhị Tán Thủ ", thủ chặt trung môn.
Chỉ thấy thân hình A Mạc Lý hơi cúi xuống, đôi bàn tay múa lên thành ánh chưởng đầy trời, như một con nhện đáng thương, vững vàng bảo vệ trung môn.
Quyền chưởng đan xen, khí kình bủa ra bốn phương.
"Hả? Không đúng!" A Mạc Lý đột nhiên trợn tròn hai mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook