Chiến Thần Bất Bại
-
Chương 1: Gã lưu ban siêu hạng
Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu.
Thiếu niên như ngươi.
Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường.
Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời.
Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công.
Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này.
Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi.
Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Vĩnh viễn là thiếu niên!
Chiến thần bất bại!
Giống như ngày thường, Đường Thiên lười biếng đứng trên sân luyện võ.
Nhìn những khuôn mặt non nớt trước mắt, hắn hừ mũi nhẹ.
Những thiếu niên này mới đến sân luyện võ lần đầu tiên, học viện An Đức là một trường học trong tốp 10 của thành Tinh Phong. Tuy rằng cơ sở vật chất của sân luyện võ kém học phủ Thiên Thần đứng thứ nhất nhưng cũng không tồi chút nào.
Huống chi đây lại là những học sinh lần đầu tiên đến đây luyện tập, bọn họ tràn ngập sự tò mò với tất cả mọi thứ.
"Trước đây ta đã dạy các ngươi những thứ trong sách giáo khoa rất kỹ. Từ ngày hôm nay, ngoại trừ giờ học lý thuyết bình thường thì các ngươi sẽ dành phần lớn thời gian ở sân luyện võ này. Nếu như các ngươi muốn thi vào một học viện tốt hơn thì cách duy nhất là chăm chỉ học tập khổ luyện. Các ngươi phải nhớ kỹ, trên đời này không có lối tắt, tu luyện lúc nào cũng là một chuyện buồn chán, đừng có hy vọng vớ vẩn."
Giọng nói nghiêm túc của Sầm lão sư vang vọng quanh sân luyện võ.
Trong mắt các thiếu niên tràn ngập vẻ khao khát, muốn thử ngay.
"Nhiệm vụ của chúng ta hôm nay là học kiếm thuật trụ cột. Trong võ thuật, dù có nghiên cứu lý thuyết kỹ đến đâu mà không luyện tập thì cũng chẳng có tác dụng gì. Thế nhưng trước khi các ngươi tự mình luyện tập thì học trưởng Đường Thiên sẽ biểu diễn một lần cho các ngươi xem. Học trưởng Đường Thiên là học viên có võ kỹ trụ cột tốt nhất học viện An Đức, về mặt này, ngay cả ta cũng không bằng hắn. Các ngươi hãy chăm chú xem xem kiếm thuật trụ cột hoàn mỹ là thế nào."
Tất cả các thiếu niên trên sân luyện võ đều nhìn về phía Đường Thiên, thân ảnh lười biếng kia trở nên cao lớn hơn nhiều trong mắt nhiều người. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đường Thiên vẫn thờ ơ.
"Đường Thiên, bắt đầu đi." Sầm lão sư nói.
Đường Thiên ừm một tiếng, đi tới ống kiếm, rút ra một thanh kiếm gỗ. Kiếm gỗ vừa vào tay, ánh mắt Đường Thiên lập tức trở nên nghiêm nghị, vẻ lười biếng trước đó đã biến mất không chút tăm tích chỉ trong nháy mắt.
Chân trái lùi về phía sau nửa bước, eo hơi hạ xuống, khuỷu tay phải thu lại, mũi kiếm được nâng lên, ngang tầm với mắt.
Eo hơi cong, khuỷu tay phải tựa như lò xo giãn ra, cổ tay không chút rung động.
Xoẹt!
Có thể nghe tiếng xé gió bén nhọn một cách dễ dàng.
Kiếm thuật trụ cột, đâm!
Rất nhiều thiếu niên vô thức kinh hô. Trong bọn họ có rất nhiều người không chút hứng thú với kiếm thuật trụ cột. Tên sao ý vậy, kiếm thuật trụ cột là kiếm thuật nền tảng, là kiếm thuật bậc thấp nhất. Các thiếu niên này không có hứng thú với kiếm thuật trụ cột cũng là chuyện thường, nhưng trong tay Đường Thiên, kiếm thuật trụ cột tuy rằng vẫn chỉ là động tác đơn giản nhưng lại tràn đầy sức mạnh và vẻ đẹp.
Trong nháy mắt điều này đã chinh phục được các thiếu niên ngây thơ này.
Đường Thiên vô cùng chăm chú, chân bước về phía trước, vai vẫn vững vàng, cánh tay rung lên tựa như ngọn roi, kiếm gỗ chém mạnh xuống.
Ô!
Tiếng xé gió trầm thấp làm cho da đầu người ta phải căng lên.
"Bổ" trong kiếm thuật trụ cột, biên độ nhỏ hơn đao pháp trụ cột nhiều nhưng sức bộc phát trong nháy mắt thậm chí còn lớn hơn. Đường Thiên thể hiện những nét quan trọng của "bổ" vô cùng nhuần nhuyễn, các thiếu niên thấy rõ thân kiếm gỗ uốn lượn biến ảo trong không khí.
Sầm lão sư nghe được tiếng thốt của đám học sinh, hắn đã sớm quen với chuyện này. Hắn nhìn Đường Thiên đang đứng trong sân, tuy rằng đã xem Đường Thiên diễn luyện không biết bao nhiêu lần, thế nhưng mỗi lần xem hắn vẫn cảm thấy vô cùng kinh diễm. Hắn nói kiếm thuật trụ cột của mình không bằng Đường Thiên cũng không phải là lời nói khiêm tốn.
Vẩy, chặn, dẫn.
Động tác của Đường Thiên như nước chảy mây trôi, vô cùng mãn nhãn, không chút ngưng trệ, tràn đầy sức bộc phát và vẻ đẹp, khi động tác cuối cùng kết thúc toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.
Đường Thiên lại lộ vẻ lười biếng như trước, tiện tay ném một cái, kiếm gỗ như có mắt, cắm vào ống kiếm của sân luyện võ.
Những học sinh mới lập tức vỡ òa.
"A! Thật là lợi hại! Thì ra kiếm thuật trụ cột lợi hại như vậy!"
"Quá phong cách! Quá hoàn mỹ!"
"Thật là đẹp trai! Học trưởng Đường Thiên đẹp trai quá! Học trưởng học trưởng, muốn làm quen!" Mắt đám học viên nữ sáng lên. Đường Thiên cao lớn khỏe mạnh, thế nhưng bộ kiếm thuật trụ cột này đã thể hiện một cách hoàn mỹ sự dẻo dai của hắn, không chút lóng ngóng, khiến người ta cảm thấy phối hợp vô cùng linh hoạt.
Đường Thiên thờ ơ.
"Hừ, không biết gì cả! Võ thuật trụ cột dù có luyện tốt cũng chẳng làm được gì, năm năm liên tục không vượt qua được phủ khảo, học trưởng Đường Thiên đẹp trai của chúng ta khi anh ta học ở An Đức thời điểm cũng diễn luyện võ kỹ. Ừm, giờ anh ta đã tốt nghiệp cả học phủ rồi."
Trong đám thiếu niên vang lên một giọng nói.
Tất cả tiếng trầm trồ lập tức biết mất, những ánh mắt vốn sùng bái lại trở nên kỳ quặc.
Học viện An Đức có một kẻ ở lại lớp nổi tiếng, mọi người đều biết đây là trò cười lớn nhất trong mấy năm nay của hộc viện An Đức. Rất nhiều người đang muốn đi ngó một chút, nhưng bọn họ không thể ngờ tên siêu bị đúp kia lại là học trưởng Đường Thiên trước mặt vốn có vẻ rất lợi hại.
Biết là sẽ như vậy. . .
Đường Thiên bĩu môi, chuyện như vậy hàng năm đều xảy ra, hắn đã sớm quen. Có điều hắn nhìn kẻ vừa lên tiếng với vẻ bất thiện.
Chắc chắn anh của ngươi không nói cho ngươi biết, hắn chắc chắn đã từng ăn đòn của ta.
Đường Thiên đã quyết định khi tan học sẽ dạy cho người kia một bài học. Hay là không cần chờ tan học. . .
Đường Thiên nheo mắt, nói bằng giọng bất thiện: "Ai cho phép các ngươi mất tập trung lúc học? Được rồi, quên nói cho các ngươi biết, ta là phụ tá của Sầm lão sư, phụ trách giám sát các ngươi luyện tập. Nếu ai không ngoan ngoãn, ta không ngại cho hắn thực chiến một chút. Ngươi, chính là ngươi, ra luyện tập một chút?"
Đường Thiên chỉ vào nam sinh vừa trào phúng hắn, bóp tay răng rắc.
Sắc mặt của nam sinh kia trắng cả ra, hắn chợt nhớ tới ác danh Đường Thiên, nhất thời câm như hến, chạy đến chỗ khác luyện tập nghiêm túc.
Những học sinh khác thấy vậy vội vàng bắt đầu vung chân múa tay luyện tập.
Đúng lúc này, Sầm lão sư lên tiếng: "Các ngươi có thắc mắc gì cứ hỏi học trưởng Đường Thiên. Luyện tập cho tốt, không được lười biếng. Đường Thiên, chú ý giám sát bọn họ luyện tập."
"Dạ!" Đường Thiên lớn tiếng nói.
Sầm lão sư gật đầu vừa ý, xoay người rời đi.
Mãi cho đến lúc tan học cũng không có ai gây chuyện, Đường Thiên vô cùng thất vọng, hừ một tiếng, nghênh ngang rời đi.
Vừa hết giờ, những người khác lập tức vây quanh nam sinh kia.
"Nói nhanh đi, vừa rồi mới nói được một nửa."
"Đúng vậy đúng vậy. . ."
Tên nam sinh kia vênh vang đắc ý nói: "Vị này học trưởng Đường Thiên này là nhân vật truyền kỳ của học viện An Đức chúng ta. Từ trước tới giờ An Đức chỉ có người tốt nghiệp sớm chứ làm gì có ai lư ban? Nhưng học trưởng Đường Thiên của chúng ta lại bị đúp, hơn nữa đúp, để xem, ta phải tính đã, năm năm, năm năm đó! Nghĩ xem, ở An Đức suốt năm năm, đó là chuyện thế nào? Tuyệt đối chưa từng có ai!"
"Sao hắn bị lưu ban lâu như vậy?" Có người nhịn không được hỏi: "Không được vào được trường nổi tiếng thì vào các học phủ thông thường cũng rất dễ!"
Thiếu niên nhiều chuyện lại càng hang hái: "Biết vì sao không? Học trưởng Đường Thiên của chúng ta suốt năm năm không học được dù chỉ một bộ võ kỹ cấp hai, võ kỹ trụ cột thì đã học hết. Cái thời buổi này thì võ kỹ trụ cột làm được quái gì chứ? Ngươi muốn làm một gã đầu bếp cũng phải biết đao pháp cấp hai. Muốn làm trong tửu điếm thì cũng phải tập chưởng pháp. Làm bảo vệ ở quán đêm cũng phải biết ám khí cấp hai, đây là một cái ngưỡng, không qua được ngưỡng này, người ta sẽ chẳng thèm nhìn ngươi. Ngươi nói tửu điếm hạng snag? Vậy yêu cầu khá cao, ngoài ám khí cấp hai, còn phải có băng hỏa song chúc(hai thuộc tính bang hỏa). Ngươi nói xem, võ kỹ trụ cột có thể dùng để làm gì? Học phủ có kém thì ít nhất cũng phải có võ kỹ cấp hai."
Thiếu niên nhiều chuyện lại càng đắc ý, nói với vẻ chuyên nghiệp: "Võ kỹ trụ cột mọi người rèn luyện một chút là được rồi. Sớm chút tu luyện võ kỹ cấp hai mới là con đường đúng đắn. Những danh giáo,rất ưu ái những học sinh tuổi còn trẻ đã có thể tu luyện võ kỹ bậc cao. Nếu như ngươi mười bốn tuổi đã có thể luyện thành võ kỹ cấp hai có thể vào các học phủ thông thường. Mười bốn tuổi đột phá cấp ba có thể vào được những học viện không tồi. Mười bốn tuổi đã có thể luyện thành võ kỹ cấp ba thì có thể vào được danh giáo."
"Chuyện này hình như ta cũng đã nghe nói." Có người phụ họa.
"Thế nhưng năm nay ta đã mười ba tuổi rồi, ta muốn vào danh giáo." Lại có người khổ não nói.
"Đừng có nằm mơ, thực tế chút đi, vào được một học phủ kha khá đã là không tồi rồi."
Thấy những người khác đồng ý ý kiến của mình, thiếu niên nhiều chuyện càng thêm đắc ý: "Ờm, có điều võ kỹ trụ cột cũng có chút tác dụng, không luyện nó cho tốt thì cũng không thể luyện võ kỹ cấp hai."
Thấy hắn đắc ý như vậy, trong đám người có người cảm thấy chướng mắt, cười lạnh: "Ha, ta nghe nói vị học trưởng này của chúng ta cũng không hiền lành gì. Hôm nay ngươi làm hắn mất mặt, cẩn thận hắn sẽ tìm ngươi gây chuyện."
Sắc mặt thiếu niên nhiều chuyện đột nhiên thay đổi, nhớ tới ánh mắt bất thiện của Đường Thiên khi nãy, trong lòng hắn bỗng thấy run run.
Những người khác lại càng thêm tò mò, có người vội vàng hỏi: "Không phải hắn chỉ biêt võ kỹ trụ cột sao? Ngang tàng như vậy?"
Vị học viên này cười nhạt: "Vừa rồi các ngươi cũng thấy, với thể hình của hắn một người đánh ba cũng không phải là vấn đề. Người ta đánh nhau đã quen rồi, thấy không vừa mắt là ra tay, ngoài Sầm lão sư hắn cũng chẳng thèm nể mặt các lão sư khác. Chúng ta trường học nhất phách, những học viên lợi hại thua trên tay hắn cũng không phải là số ít."
"Thật không? Mạnh như vậy sao?" Rất nhiều người tỏ vẻ không tin.
"Người ta tố chất thân thể tốt lạ còn hung hãn, chảy máu bầm dập như cơm bữa. Người mạnh hơn hắn rất nhiều nhưng chưa thấy ai liều như hắn. Hiện giờ kết quả kém nhất của học trưởng Đường Thiên của chúng ta là lưỡng bại câu thương, đó là khi đối đầu với những học trưởng nổi danh." Vị học viên này cảnh báo: "Tốt nhất các ngươi đừng chọc vào hắn."
Mọi người rụt cổ lại, rất nhiều người nhìn thiếu niên nhiều chuyện với vẻ thông cảm, sắc mặt thiếu niên nhiều chuyện đã trở nên trắng bệch.
Những này thiếu nữ vốn sáng mắt khi nãy lúc này chẳng thấy ánh sáng trong mắt đâu nữa, có chút xem thường, có chút tiếc, còn có chút chán ghét, các nàng chụm đầu thảo luận.
"Thì ra là một kẻ ngốc, thiếu chút lão nương bị lừa, thân thể kia thật khỏe khoắn đó!"
"Là côn đồ, có điều côn đồ lại càng làm cho người ghét, người ta không thích nam nhân thô lỗ."
"Ôi, thế giới này thực tàn khốc, mộng đẹp vỡ vụn nhanh quá."
"Hì hì, cô nảy xuân tâm. . ."
Vị học sinh đang nói chuyện nhịn không được nói: "Tỉnh ra, đừng có nằm mơ. Mặc dù người ta bị lưu ban nhưng thấy các ngươi còn chướng mắt."
"Dựa vào cái gì! Hừ, nếu không phải hắn có thân thể tốt như vậy, lão nương còn lười đưa mắt nhìn hắn." Một nữ sinh đanh đá nói với vẻ khinh miệt.
Vị tân sinh kia cũng nhìn nàng với vẻ khinh miệt: "Người ta lười nhìn ngươi mới đúng. Cái thân thịt này của ngươi còn không bằng một sợi tóc của tiểu thư Thượng Quan Thiên Huệ! Người ta có tiểu thư Thiên Huệ mà còn thèm quan tâm đến ngươi?"
Tiểu thư Thiên Huệ!
Vài nữ sinh không nhịn được che miệng trợn mắt. Thượng Quan Thiên Huệ là nhân vật truyền kỳ của thành Tinh Phong, thần tượng trong lòng các nữ sinh, tình nhân trong mộng của các nam sinh tình nhân trong mộng, mỹ lệ vô song, ôn nhuận động lòng người, thi vào An Đức với thành tích đứng đầu. Sauk hi vào An Đức cũng luôn đứng ở vị trí đầu, bởi vì có nàng nên thứ bậc của An Đức cũng cao lên. Năm ngoái nàng vừa rời khỏi An Đức thì An Đức đã nhanh chóng bị tụt bậc.
Nữ sinh không nói gì, nàng dám nói xấu tiểu thư Thiên Huệ thì ít nhất hơn phân nửa người ở đây sẽ ra tay.
"Sao tiểu thư Thiên Huệ lại để ý tới một gã tồi như vậy?" Một nữ sinh không thể nào tin nổi.
Nam sinh kia bi phẫn than thở: "Ta cũng muốn biết! Nói cho ngươi biết, bởi vì dư uy của tiểu thư Thiên Huệ vẫn còn nên những cao thủ trong trường chúng ta không ai dám tìm hắn gây chuyện."
Tuy rằng tiểu thư Thiên Huệ đã rời trường một năm, thế nhưng truyền thuyết về tiểu thư Thiên Huệ vẫn lưu truyền trong thành Tinh Phong.
Trong ký túc xá, Sầm lão sư đứng bên cửa sổ nhìn sân luyện võ ở phía dưới, không thể nhìn ra cảm xúc của hắn từ ánh mắt đã trải qua biết bao tang thương, hắn đang thầm than ở trong lòng.
Trên thế giới này, không phải ai cũng là người may mắn.
Hắn rất yêu quý Đường Thiên, vậy nên hắn rất lo lắng cho tương lai của Đường Thiên. Đường Thiên đã mười bảy tuổi nhưng còn kém hơn những thiếu niên mười ba mười bốn.
Theo tuổi của Đường Thiên, năm nay là năm cuối cùng của hắn, qua năm nay, hắn sẽ qua tuổi tối đa để được vào học phủ. Điều đó có nghĩa Đường Thiên bước vào xã hội. Thế nhưng với thực lực của Đường Thiên thì không cách nào tìm được một công việc để nuôi sống bản thân.
Không ai thèm tuyển dụng một người chỉ biết võ kỹ trụ cột.
Dù cho biết võ kỹ cấp hai thì cũng phải kha khá mới có thể có được một công việc gian khổ mà lương lại thấp. Tuy rằng sống hơi khó khăn nhưng ít ra cũng có thể sống được.
Nếu như hắn có được một phần mười thiên phú của Thượng Quan Thiên Huệ thì tốt...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook