"Cút đi chỗ khác."
Tiêu Thanh trực tiếp thể hiện thái độ của mình: "Em gái của tôi là người, không phải là hàng hóa, không phải là thứ để cho các người âm mưu coi như lợi nhuận, có lợi thì cần đến, rồi khi không có lợi nhuận thì bỏ mặc.

11 "Ông còn có mặt mũi mà bảo tôi gả em gái tôi cho con trai ông, ông quên vừa rồi con trai ông đã đối xử với em tôi như thế nào rồi sao?"
Đỗ Thiên Sinh: "...!
Ông ta hối hận chết đi được!
Ông ta bị những người Nhật Bản kia hại chết rồi!
Nếu những người Nhật Bản không làm loạn một trận như vừa rồi, đám cưới của Đỗ Văn Bách và Thẩm Thu Mai đã hoàn thành, bây giờ họ đang uống rượu mừng trong đám cưới rồi.

Quả nhiên khi người Nhật Bản vừa mới làm ầm lên, lỗ tại của ông ta đã mềm nhũn ra, kết quả là hôn sự này, bây giờ ông ta có hối hận thì cũng đã quá muộn "Cái đó...!Cháu ngoại à."

Cả khuôn mặt Thẩm Văn Đại tươi cười, ông ta muốn Tiêu Thanh giúp ông ta giải quyết cuộc khủng hoảng của nhà họ Thẩm.

Kết quả là khi ông ta còn chưa kịp mở miệng, Tiêu Thanh đã lạnh lùng nói tới: "Ông đừng có gọi bậy, tôi không phải cháu ngoại của ông" "Long soái, chúng ta đi thôi."
Anh trực tiếp cùng với Long Soái sải bước rời khỏi.

Vừa rồi Thẩm Văn Đại còn muốn hợp sức với nhà họ Ngụy, nhà họ Thẩm và Thương hội Nhật Bản để bắt anh tuân lệnh, yêu cầu anh giao nộp củ Sâm Huyết Rồng, điều này đã khiến lòng của anh trở nên hoàn toàn lạnh ngắt đối với nhà họ Thẩm.

Nhà họ Thẩm không coi anh là cháu trai mà đối xử, vậy tại sao anh phải coi nhà họ Thẩm như người thân chứ?
Tiêu Thanh và nhóm người của anh rời đi một cách nhanh chóng.

Để lại một đám người nhà họ Thẩm, và Đỗ Thiên Sinh hối hận tại chỗ.

"Nếu mà sớm biết Tiêu Thanh có năng lực và mạng lưới quan hệ như vậy, tại sao tôi phải quan tâm đến việc nhà họ Thẩm bị chèn ép hay không, rồi kết thúc cái hôn lễ này chứ!" Đỗ Thiên Sinh vô cùng hối hận.

"Đều trách ông!"
Thẩm Văn Đại tức giận nói: "Nếu ông không nghe lời của mấy người Nhật Bản đó, cuộc hôn nhân này thành rồi, có lợi với ông, mà đối với nhà họ Thẩm của tôi cũng là có lợi." "Bây giờ hay rồi, cái gì chúng ta cũng không nhận được.

Thiệt chết đi được!"
Đỗ Thiên Sinh nghiến răng nghiến lợi.

"Con quỷ Nhật Bản, các người bẫy tôi, tôi không đợi trời chung với các người."

Tiêu Thanh và những người khác rời khỏi, họ mời Long Soái đi ăn tối và trở về nhà họ Phương.

Sau đó họ nhìn thấy tất cả mọi người trong nhà họ Thẩm đều đang ở trong sảnh lớn của nhà họ Phương.

"Tiêu Thanh."
Thẩm Văn Hạ cười khà khà đi tới trước mặt Tiêu Thanh: "Trước kia là do chúng tôi không đúng.

Chúng tôi không nên lấy thái độ như vậy đối đãi với cháu, tôi hy vọng cháu đừng để trong lòng.

Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, môi hở thì răng lạnh, cháu thấy có đúng không?"
Tiêu Thanh chế nhạo: "Đừng có nói với tôi những thứ vô bổ này.

Nhà họ Thẩm của ông là một gia đình chỉ có lợi trong mắt.

Lúc đầu vì lợi nhuận mà không cho mẹ tôi và bố tôi được phép ở cùng nhau.

Bây giờ vì lợi nhuận mà cưỡng bức Thu Mai kết hôn với Đỗ Văn Bách!" "Khi thấy tôi có thứ có lợi để các người lợi dụng, thì lại đổi sắc mặt.

Muốn dỗ ngon dỗ ngọt tôi và muốn tôi giúp nhà họ Thẩm các người sống sót qua cơn nguy kịch này" "Có nghĩ cũng đừng nghĩ nhé, tôi hận nhất những người như vậy, chỉ cần các người giống như dì nhỏ, tôi cũng sẽ không để mặc các người, nhưng khuôn mặt của ngươi xấu xí như vậy, khiến tôi cực kỳ ghê tởm, tôi sẽ không giúp các người đầu.

Nghiệp do bản thân mình gây ra, hãy tự mình giải quyết chúng"
Sắc mặt của mọi người trong nhà họ Thẩm đều vÔ cùng khó coi.


"Vĩnh Nhã, thuyết phục con trai của anh đi, nói thế nào, thì Tiêu Thanh cũng là con trai của Thu, nhà họ Thẩm là gia đình ruột thịt của Thu.

Bây giờ gia đình đang gặp khó khăn, bảo nó ra tay giúp đỡ đi, được không?" Thẩm Văn Hạ cầu xin Tiêu Vĩnh Nhã.

Sau cùng thì Tiêu Vĩnh Nhã yêu Thẩm Thị Thu và ông ấy không muốn gia đình của Thẩm Thị Thu bị phá sản, cho nên ông ấy bèn quay sang với Tiêu Thanh: "Tiêu Thanh, dù nói thế nào nhà họ Thẩm cũng là nhà của ông ngoại của con, con cứ..." “Bố, đừng khuyên con, nhà họ Thẩm đối với bố con mình thế nào, chưa từng giúp đỡ chúng ta bất kỳ cái gì, hơn nữa còn mang đến cho bố con chúng ta tổn thương không thể xóa nhòa, cho dù nhà họ Thẩm có sụp đổ cũng không đáng để bố thông cảm đâu” Tiêu Thanh nghiêm túc nói.

"Hừ!"
Thẩm Văn Đại tức giận đứng lên: "Nếu anh đã bất nhân thì đừng trách chúng tôi bất nghĩa, chúng ta cứ chờ mà xem, xem rốt cuộc ai là người cười cuối cùng!"
Nói rồi ông ta dẫn người nhà họ Thẩm bỏ đi trong sự tức giận.

"Không ổn rồi!"
Thẩm Thị Đông dường như nghĩ tới cái gì, thân thể bà ấy chợt chấn động, bà ấy đuổi theo ra ngoài.

"Bố à!"
Bà ấy ngăn không cho Thẩm Văn Đại đi, nhẹ giọng hỏi: "Bố định gây bất lợi đối với Tiêu Thanh sao?".


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương