Ngay ngày hôm đó, trời vừa sẩm tối, xe ngựa của công tử Ngang, Trần Chẩn đã đỗ xịch trước lầu Nguyên Hanh. Hai người bước vào bên trong, ông chủ Lâm tất tả chạy ra nghênh đón, đưa lên nhã thất tầng hai. Công Tôn Ưởng và Sư Lý Tật đã đợi sẵn ở đó. Sau một hồi hàn huyên, Trần Chẩn gọi người bưng rượu và đồ ăn lên, Công Tôn Ưởng tay cầm bình rượu, đích thân rót liền ba chén cho công tử Ngang, rồi lần lượt nâng lên mời.

Công tử Ngang cũng không khách khí, uống liền một mạch ba chén, Công Tôn Ưởng lại rót thêm một chén nữa, tiếp tục nâng lên. Công tử Ngang đưa tay đỡ lấy, rồi nói: “Đại lương tạo, ba người các vị chưa động đến một giọt, bản công tử đã uống liền ba chén, lại còn rót tiếp, Nguyên do là đâu?”

“Đương nhiên là có nguyên do!” Công Tôn Ưởng cười vang rồi nói. “Ba chén rượu đầu, chén thứ nhất là Công Tôn Ưởng thay Tần Công kính công tử. Chén thứ hai là Công Tôn Ưởng thay điện hạ nước Tần kính công tử. Chén thứ ba là Công Tôn Ưởng thay ba trăm tám mươi vạn người dân nước Tần kính công tử. Chỉ có chén rượu này mới thực sự là Công Tôn Ưởng kính thượng tướng quân!”

Công tử Ngang khựng lại một thoáng, rồi từ chối: “Lý do của đại lương tạo không thoả đáng, nên phạt một chén!”

“Thượng tướng quân, vì sao lại nói vậy?”

“Chúng ta ở đây uống rượu, chẳng liên quan gì tới Tần Công, điện hạ nước Tần và bách tính nước Tần, hà cớ gì họ phải kính rượu?”

“Sao lại nói không liên quan? Nếu không phải thượng tướng quân đã động lòng trắc ẩn vào thời khắc quan trọng cuối cùng, thì nước Tần vài hôm nữa hẳn sẽ trở thành một trường đổ nát, xác chết ngổn ngang. Đại công đại đức như vậy, đừng nói là ba chén rượu, dù dựng bia công đức bằng vàng ròng cũng là xứng đáng!”

Nghe được lời này, công tử Ngang bỗng cảm thấy trong lòng rạo rực, bèn cướp lấy bình rượu, rót một chén cho Công Tôn Ưởng, nói: “Được Tần Công, điện hạ và bách tính nước Tần xem trọng, thực sự khiến bản công tử cảm thấy áy náy. Bản công tử hồi kính một chén, mời đại lương tạo thay họ nhận giúp.”

Công tử Ngang hai tay nâng chén rượu, Công Tôn Ưởng đỡ lấy, chạm chén với công tử Ngang, rồi cùng uống cạn.

Rượu hơn chục tuần, bốn người công tử Ngang, Trần Chẩn, Công Tôn Ưởng và Sư Lý Tật đều đã ngà ngà say. Chủ quán Lâm cho gọi nhạc công và vũ nữ lại biểu diễn mua vui.

Công Tôn Ưởng đầu lưỡi đã hơi tê dại, song vẫn nâng chén: “Từng nghe, thượng tướng quân thịnh nộ cả thiên hạ kinh tâm, hôm nay gặp mặt mới biết câu này quả không sai. Xin mời, Công Tôn Ưởng lại kính thượng tướng quân một chén!”

Công tử Ngang lưỡi cũng đã cứng lại, song vẫn nâng chén mà nói: “Đại lương tạo đã quá khen Ngụy Ngang rồi!”

“Người khen ngợi thượng tướng quân không phải Công Tôn Ưởng, mà là Tần Công!”

“Ồ!” Công tử Ngang ngạc nhiên. “Tần Công nói thế nào kia?”



Công Tôn Ưởng vẻ trịnh trọng: “Trong thiên hạ hiện nay, Tần Công khâm phục nhất chỉ có một người, chính là thượng tướng quân đây!”

“Đại lương tạo không nói quá đấy chứ?”

“Lời Ưởng nói đều là sự thực. Có một hôm, Ưởng đang ngồi bàn quốc sự với Tần Công, đột nhiên Tần Công hỏi Ưởng, có biết Ngụy Hầu dựa vào đâu mà hùng bá thiên hạ chăng? Ưởng suy nghĩ hồi lâu mà không biết trả lời ra sao. Tần Công nói, muốn hùng bá thiên hạ, trước hết ở nhân tài. Sở dĩ Ngụy Hầu độc chiếm thiên hạ, là vì bên cạnh có hai đại nhân tài. Một người là công tử Ngang, có thể coi là hào kiệt đương thế; một người là Trần Chẩn, có thể coi là anh tài đương đại.”

Công tử Ngang sắc mặt sáng bừng, tinh thần rạng rỡ: “Nghe nói Tần Công con mắt tinh đời, xem ra lời đồn quả không sai. Được, chén rượu này Ngụy Ngang xin uống!” Nói xong đỡ lấy chén rượu, một hơi uống cạn.

Công Tôn Ưởng liếc nhìn một mỹ nữ đang nhảy múa bên cạnh, nửa đùa nửa thực mà nói: “Tự cổ anh hùng yêu mỹ nữ, thượng tướng quân đây xét về hùng tài võ lược đương nhiên không cần phải bàn, không biết về phần mỹ sắc…”

Trần Chẩn mỉm cười nói: “Công Tôn huynh có điều không biết, thượng tướng quân ngoài tài võ lược, còn có hai kỳ tài nữa, một là tửu, hai là sắc!”

Công Tôn Ưởng buột miệng nói: “Ồ! Tại hạ tửu lượng tuy tệ, song rất hiếu sắc. Đáng tiếc là, tại hạ chỉ hiếu sắc mà không am hiểu sắc. Hôm nay may mắn gặp thượng tướng quân đây, mong thượng tướng quân chớ tiếc công dạy bảo!”

“Xin đại lương tạo chớ chê cười Ngụy Ngang!” Công tử Ngang vòng tay khách sáo một câu, rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Nếu nói về mỹ nữ trong thiên hạ, đương nhiên mỗi nơi có đặc sắc riêng. Nhìn chung, gái Sở hát hay, gái Triệu múa giỏi, gái Tề hiền thục, gái Yên đa tình, gái Hồ kiều mỵ…”

Công Tôn Ưởng gật đầu tán thành: “Khâm phục, khâm phục! Thượng tướng quân đúng là người sành sỏi. Vậy còn gái Ngụy và gái Tần thì thế nào?”

“Gái Ngụy ngắm lâu lại không thấy có gì đặc sắc. Còn gái Tần, ta chỉ dùng hai chữ, tuyệt diệu!”

Công Tôn Ưởng nghe tới đây, bật cười mà nói: “Công tử nói đùa rồi. Tại hạ sống ở đất Tần hơn chục năm, chưa nhận ra gái Tần có điểm nào tuyệt diệu!”

“Gái Tần tuyệt diệu, vì gái Tần khó cầu!”

Công Tôn Ưởng vừa cười vừa hỏi Sư Lý Tật: “Ngũ đại phu, Ưởng là người Vệ, không hiểu đất Tần. Ngũ đại phu là dân Tần chính gốc, hãy nói thử xem, gái Tần quả thực khó cầu lắm ư?”



Sư Lý Tật cười nói: “Sư Lý Tật từ thuở cha sinh mẹ đẻ sợ nhất là đàn bà, đến nhìn còn không dám, nói gì tới cầu?”

Công tử Ngang chỉ tay vào Sư Lý Tật, cười ha hả mà nói: “Thế nào, bản công tử nói không sai chứ! ‘Thi’ viết rằng: ‘Lau xanh ngăn ngắt, móc trắng làm sương. Người ta nói tới, cách dòng một phương. Ngược dòng tìm mãi, trắc trở đường trường’.(2) Bài này thuộc ‘Tần phong’, chẳng phải ý nói gái Tần khó cầu ư?”

Công Tôn Ưởng lại bật cười mà nói: “‘Người ta nói tới’, chắc hẳn là chỉ công tử đấy thôi. Con gái Tần dù có tâm tìm đến, e rằng cũng chỉ ‘trắc trở đường trường’ mà thôi!”

Công tử Ngang lờ đờ đôi mắt ngà ngà: “Công Tôn huynh đã nói vậy, bản công tử sẽ mở miệng cầu thật đấy!”

“Nếu có ai lọt vào mắt xanh công tử, tại hạ xin dốc lòng trợ giúp!”

Công tử Ngang nhìn sang bên cạnh, phẩy nhẹ tay một cái, đám nhạc công, vũ nữ lập tức lui ra hết. Công tử Ngang hơi ngả người về phía trước, hạ thấp giọng nói: “Thiên hạ đồn rằng, trên đời có hai bậc tuyệt sắc giai nhân, Công Tôn huynh đã từng nghe nói tới chưa?”

Công Tôn Ưởng cũng ngả người lại gần: “Tại hạ kiến thức nông cạn, xin công tử nói rõ!”

“Một người là công chúa nhà Chu, tên gọi Cơ Tuyết, nghe nói dung nhan chim sa cá lặn. Còn người kia là công chúa nước Tần, tên gọi Tử Vân, tương truyền nhan sắc tuyệt trần, hoa nhường nguyệt thẹn!”

Công Tôn Ưởng thầm kinh hãi trong lòng, song ngoài miệng vẫn nói: “Nghe lời công tử, lẽ nào đối với Tử Vân công chúa…”

Công tử Ngang vội vòng tay vái mà nói: “Đại lương tạo giúp được việc này, Ngụy Ngang tất có hậu báo!”

Công Tôn Ưởng đảo mắt, rồi cười ha hả mà nói: “Anh hùng biết mỹ nhân, mỹ nhân sánh anh hùng. Thượng tướng quân đã ưng Tử Vân công chúa, việc này cứ để Công Tôn Ưởng lo liệu.”

Công tử Ngang trong lòng thấp thỏm: “Không biết Tần Công…”

Công Tôn Ưởng lại cười lớn mà nói: “Tần Công có được rể tốt như thượng tướng quân đây, không biết sẽ vui mừng tới mức nào. Công tử yên tâm, đợi tại hạ tìm được cơ hội sẽ xin bệ hạ cho kết thông gia. Chỉ cần bệ hạ đồng ý, Công Tôn Ưởng Nguyện làm mai mối giúp công tử!”

Công tử Ngang đứng dậy, khấu đầu bái tạ: “Ngụy Ngang cảm tạ đại lương tạo giúp đỡ!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương