Khi Tiêu Việt về đến nhà, cha mẹ Tiêu đều không ở nhà, thứ hai mà, cho dù đêm hôm trước Vạn Thục Lan và Tiêu Ứng Long lòng dạ lo lắng thế nào đi nữa, là giáo viên, luôn phải lên lớp cho học sinh.

Chưa kể Vạn Thục Lan còn dạy môn lịch sử ban xã hội của lớp mười hai, tháng sáu sẽ thi đại học rồi, không thể bỏ chương trình học được.

Sau khi tan tiết học cuối cùng của buổi chiều, Vạn Thục Lan cầm bài thi môn khoa học xã hội giáo viên chính trị đưa tới, chuẩn bị mang về nhà phê chữa phần thi thử môn lịch sử thứ năm tuần trước, bà dạy môn lịch sử của mấy lớp mười hai, bài thi xếp một chồng dày, cầm hai túi lớn sắp xếp gọn gàng mới miễn cưỡng mang về.

Vừa vào nhà đã nhìn thấy Tiêu Việt ngồi ở phòng khách loay hoay với máy tính.

Vạn Thục Lan khẽ giật mình, sau đó lại rủ mắt xuống, từ tốn nói câu: “Về rồi?”

Khác hẳn với vui sướng khi Tiêu Việt về nhà trước đây, lần này nhìn thấy con trai mấy tháng không gặp bà tỏ ra không kinh ngạc không thích, không hề có dấu hiệu vui vẻ.

“Vâng, vừa đến không lâu.” Tiêu Việt không để ý đến sự lạnh nhạt của mẹ mình, lúc này Vạn Thục Lan đang nổi giận, không bị đổ ập xuống đầu một hồi thuyết giáo ngay khi bà vào cửa, Tiêu Việt đã cảm ơn trời đất rồi.

Thần thái tự nhiên đi tới trước cửa, vươn tay định nhận bài thi trong tay Van Thục Lan, nào biết tay vừa đụng vào túi nhựa đựng bài thi, Vạn Thục Lan đã tránh ra, nhìn cũng không nhìn Tiêu Việt, đặt bài thi lên tủ giày, lạnh nhạt nói: “Không cần con giúp, mẹ tự cầm được.”

Tiêu Việt có phần không biết làm sao, Uông Trạch đã từng nói cha mẹ tùy hứng như trẻ con, ban đầu hắn còn không để bụng, bây giờ xem ra lời này không hề giả dối.

Thấy Vạn Thục Lan thay giày cầm bài thi đi đến phòng sách, Tiêu Việt lì lợm cùng đi lên, nói: “Bố đâu ạ, bình thường không phải bố đều về nhà trước mẹ sao? Sao hôm nay chưa về? Đi chợ mua thức ăn à?”

Tiêu Ứng Long là giáo viên máy tính, trong huyện nhỏ của họ chương trình học máy tính cấp ba không được coi trọng, sắp xếp tiết học càng ít, mỗi lớp một tuần một tiết là phúc lợi hưởng thụ của lớp mười và lớp mười một, hai phúc lợi này nhiều khi đều bị giáo viên môn chính chiếm dụng để “nâng cao” thành tích của học sinh.

Môn lịch sử của Vạn Thục Lan có điểm thi đại học trong bài thi khoa học xã hội, sắp xếp nhiều tiết, bài thi cần phê chữa cũng nhiều, lại thêm những năm này bà được nhà trường phân dạy lịch sử lớp mười hai thi đại học(*) nên bận hơn, vì vậy cơm trưa và tối trong nhà đều cho Tiêu Ứng Long nấu.

(*) gốc là “lớp học lên – 升学班” chỉ những lớp tham gia thi đại học vì sẽ có những người chỉ thi tốt nghiệp

“Chưa, bên trường học có cuộc họp dạy mô phỏng chương trình học máy tính, cần ông ấy tham gia.” Thật ra Vạn Thục Lan cũng không biết dùng thái độ gì với Tiêu Việt mới tốt, bà tức giận, quả thực tức giận, nhưng hôm nay nhìn thấy Tiêu Việt vẫn như ngày thường, tự nhiên nói chuyện với bà, cũng không có gì thay đổi, bà chẳng biết tại sao mắt hơi cay.

Con trai vẫn là đứa con trai đó, nói chuyện tùy tính, làm việc dứt khoát, cười đùa tí tửng, thái độ đối xử với bà cũng không khác trước kia, cũng không thay đổi vì người hắn thích là đàn ông.

Nhìn Tiêu Việt bên cạnh vẫn nở nụ cười trên mặt, nước mắt trong hốc mắt bà không bị khống chế cứ vậy chảy xuống.

Tiêu Việt đau lòng nhíu mày, mắt cũng đỏ hoe, duỗi tay lau nước mắt cho Vạn Thục Lan, một hồi lâu mới pha trò cười nói: “Mẹ khóc gì chứ, không phải con vẫn tốt sao?”

Nhưng nói lời này giọng nói lại hơi khàn.

“Con đó, nuôi con nhiều năm như vậy, từ nhỏ đến lớn con cũng nghe lời, biết vươn lên, vốn tưởng là con sẽ mãi không để cha mẹ nhọc lòng… Cái thằng này con tích góp toàn bộ tình cảm đến bây giờ!” Vạn Thục Lan hít mũi nói: “Con đó… con… tối qua mẹ và cha con thức suốt đêm, chỉ để bàn bạc chuyện của con… Đã sắp hai tám rồi, sao con lại…”

Vạn Thục Lan cũng không phải người không thấu tình đạt lý, với tư cách là giáo viên, đặc biệt là một giáo viên lịch sử, những chuyện xưa nay trong và ngoài nước bà hiểu nhiều, biết rất nhiều, trong trường học thỉnh thoảng cũng sẽ có một hai học sinh thích người cùng giới, bà cũng hiểu thích người cùng giới không phải là bệnh gì, cũng không phải chuyện kỳ lạ.

Nhưng biết thì biết, hiểu thì hiểu, mà khi thật sự ở trong tình huống như vậy, con trai mình đi đến con đường này… Bà vẫn có phần không chịu được.

Không phải nói bà cứ phải cố chấp tư tưởng cổ hủ, nói những lời này khiến Tiêu Việt rơi vào tình thế khó xử, sống không vui bà mới từ bỏ ý đồ, yên tâm thoải mái. Nói thật, bây giờ con trai nhà mình có thể có được thành tựu như vậy bà đã rất hài lòng rồi, còn kỳ vọng điều gì khác đây?

Nhưng cuối cùng là một người mẹ, tương lai của con cái tốt bao nhiêu bà cũng không cảm thấy quá đáng, bà vẫn hi vọng cuộc sống của con mình có thể mỹ mãn, chí ít, là viên mãn trong cái nhìn của bà, như thế bà mới có thể yên tâm.

Bà hi vọng tương lai Tiêu Việt có vợ, có con, vợ chồng hòa thuận con cháu vây quanh, người một nhà hòa thuận vui vẻ sống hết đời. Bây giờ chọn đàn ông, đâu còn có khả năng này?

Sao Tiêu Việt không biết những suy nghĩ, lo lắng của Vạn Thục Lan, cha mẹ của hắn chung quy vẫn đứng ở lập trường của họ, yêu cầu hắn đi về phía cuộc sống tốt nhất cho hắn, đây là chuyện thường tình, hắn không trách cha mẹ không hiểu.

Có điều…

“Mẹ à, Giang Lâm thật sự rất tốt, có thể gặp được anh ấy, ở bên anh ấy, coi như là niềm vui ngoài dự đoán trong kế hoạch cuộc sống của con, chí ít lần đầu tiên con khát khao có anh ấy bước tiếp cùng con.”

“Tiêu Việt à, chuyện tình cảm biến số rất lớn, có lẽ giờ phút này con thích cậu ấy, nhưng ngay sau đó ai biết đâu,” Vạn Thục Lan lau nước mắt, nắm lấy tay Tiêu Việt, tận tình khuyên bảo: “Nếu sau này con gặp được người khác, gặp được người thích hơn, đến lúc đó con làm thế nào? Mặc dù thời đại này nhìn như rất tiến bộ, nhưng đối với chuyện này… Rất nhiều người, không, phải nói là phần lớn người đều cho rằng không bình thường, nếu quan hệ này của các con vỡ lở ra, đều không tốt với hai con.” Vạn Thục Lan nức nở nói: “Từ trước đến nay con biết quyết định, vậy chắc chắn biết lợi hại trong đó, con nghe mẹ đi… giữ khoảng cách một khoảng thời gian với cậu ấy trước đã…”

Tiêu Việt cảm thấy mẹ mình quả nhiên là mẹ ruột, rất rõ ràng suy nghĩ và lo lắng trong lòng hắn, nói ra lời này, gần giống như những suy nghĩ trước đó của hắn về mối quan hệ giữa hắn và Nhậm Giang Lâm.

Nghĩ tới đây, Tiêu Việt lắc đầu, “Mẹ cũng nói là ‘nếu như’, mẹ à, lúc trước con không nói thẳng với mẹ, cũng vì con từng nghĩ vậy, nghĩ rằng ‘Nếu tình cảm biến mất, nếu không thích nữa’… Nhưng sau con đó nhận ra… Ngay từ đầu con đã không có suy nghĩ để anh ấy rời khỏi con, loại ‘Nếu như’ này con không có dự định để nó xảy ra, thì sao có thể giữ một khoảng cách với anh ấy? Hơn nữa, Nhậm Giang Lâm cũng vậy…”

Nghĩ đến Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt không khỏi cười lên, “Mẹ ơi, con đã nói rồi, con thực sự không kiềm chế được bản thân, anh ấy như một cái nam châm, có sức hấp dẫn hơn cả máy tính…”

“…” Kinh ngạc nhìn Tiêu Việt nói lời này, những lời tối qua Vạn Thục Lan suy nghĩ cả đêm, một bụng lý do từ chối, bỗng nhiên không nói nên lời được.

Còn có thể nói gì đây? Tiêu Việt đặt người kia ngang hàng với ước mơ, có lẽ còn cao hơn, bà nói gì cũng vô ích.

“Mẹ à, con ở bên anh ấy, giống như vợ chồng bình thường, sau này sẽ vui vẻ hơn.” Tiêu Việt nói đến đây dừng một lát, sau đó thở dài: “Thật ra, với con mà nói, có con hay không cũng không quan trọng, con cảm thấy cuộc sống rất viên mãn, nhưng, nếu nhất định phải nói có điều tiếc nuối, đó là không thể cho cha và mẹ có cháu.”

Vạn Thục Lan nghe vậy, chút nước mắt vừa dừng lại không khỏi chảy ra, Tiêu Việt nói là tiếc nuối họ không có cháu, mà không phải tiếc nuối mình không có con, điều này dựa trên hắn biết lựa chọn của mình sẽ phụ sự chờ đợi của họ, mà không phải những gì hắn muốn nói.

“Được rồi, không nói không nói nữa, mẹ không nói được con, thoáng cái con cũng đã đến tuổi thành gia lập nghiệp, mẹ quản con làm gì? Mẹ cũng không quản được con, con muốn làm thế nào thì làm thế ấy đi.”

Tiêu Việt nghe vậy, trong lòng cũng thấy khó chịu, há miệng lại không nói được lời an ủi gì, rất lâu mới chậm rãi xin lỗi: “Mẹ… con xin lỗi…”

Vạn Thục Lan không nói gì khác nữa, chỉ lắc đầu nói: “Con không có lỗi gì với mẹ.”

Vạn Thục Lan nói lời này xong đóng cửa phòng sách, không cho Tiêu Việt đi vào, cho đến khi Tiêu Ứng Long về nhà, bà cũng chưa đi ra.

So sánh với cách thuyết giáo của mẹ Tiêu, Tiêu Ứng Long không miệng lưỡi lanh lợi như mẹ Tiêu, dựa theo cách nói hiện tại, là một đàn ông kỹ thuật thẳng thừng.

Mở cửa nhìn thấy Tiêu Việt, ông không ôn hòa như mẹ Tiêu, trực tiếp thưởng cho Tiêu Việt một bạt tai thật mạnh, cho Tiêu Việt một chữ “Cút” rồi đá Tiêu Việt ra khỏi cửa nhà.

Tiêu Việt không ngốc, nhìn tình hình này, đã biết lần này cha hắn thật sự tức giận, Tiêu Ứng Long rất ít đánh hắn, thứ nhất Tiêu Việt từ nhỏ đến lớn không phải người thích gây chuyện, thứ hai do tính cách của Tiêu Ứng Long, nhìn có vẻ trầm lắng nghiêm túc không thấu tình đạt lý, trên thực tế dễ nói chuyện hơn mẹ Tiêu, cũng rất ôn hòa. Nhưng người ôn hòa khi tức giận lên lại không dễ dàng hết giận, khó xoa dịu hơn.

Tiêu Ứng Long đang nổi giận, Tiêu Việt chịu thiệt thòi đương nhiên sẽ không chạy tới để ông đánh một trần, cần gì chứ, bây giờ cha hắn không muốn nhìn thấy hắn, hắn chạy tới cũng vô dụng, đến nữa cũng chỉ là lửa cháy đổ thêm dầu, mình dẫn lửa thiêu thân mà thôi.

Cho nên quanh quẩn trước cửa nhà nửa phút, Tiêu Việt lấy điện thoại trong túi ra gọi taxi sau đó gọi điện thoại cho Tiêu Hướng Địch.

Sau khi điện thoại kết nối, Tiêu Việt nói: “Bận không? Ra ngoài uống hai chén?”

“Hả? Anh về rồi?” Tiêu Hướng Địch ở công trường vẫn chưa tan làm nhìn đồng hồ đeo tay nói: “Sao đột nhiên lại về? Không phải anh nói gần đây rất bận à?”

“Đến nói cho bố mẹ tao chút chuyện.” Tiêu Việt sờ mặt đau rát, một cái tát đó của cha Tiêu rất hung ác, khóe mắt Tiêu Việt cũng bị móng tay rạch ra, rớm ít máu.

“Nói chuyện?” Tiêu Hướng Địch cảm thấy lo lắng, thấp giọng vội nói: “Không phải anh nói chuyện của anh và Nhậm Giang Lâm cho chú hai chứ?!”

“Ừ.”

“Đạ mấu, anh ơi, anh…” Tiêu Hướng Địch nhìn xung quanh công trường, sau khi nhìn thấy cha mình ở đâu, hắn ta mới nói: “Em vẫn chưa tan làm, em nói với bố một tiếng trước, rồi đến tìm anh ngay lập tức, bây giờ anh đang ở đâu?”

“Đến chỗ Donu đi, tao đến nửa đường rồi.”

“Vậy được.”

Lúc Tiêu Hướng Địch chạy đến quán bar Donu nhìn thấy nửa gương mặt hơi sưng còn in dấu bàn tay của Tiêu Việt, thực sự không nhịn được cười ra tiếng.

Tiêu Việt liếc nhìn Tiêu Hướng Địch, như cười như không cười nói: “Buồn cười lắm hả?”

“Không không không không không không,” Tiêu Hướng Địch lắc đầu như trống bỏi, nhưng mắt nhìn chằm chằm mặt Tiêu Việt, tiếng cười vẫn bán đứng hắn ta.

Tránh thoát một đạp của Tiêu Việt, Tiêu Hướng Địch cắn răng nén cười nói: “Đáng đời! Đúng là đáng đời! Tiêu Việt, anh cũng có ngày hôm nay! Đây đều là báo ứng anh đã từng để em chịu oan!”

“À,” Tiêu Việt cười khẽ một tiếng, “Hôm nay trông mày rất vui vẻ?”

“Không có không có.” Nói đùa đủ rồi, Tiêu Hướng Địch ngồi bên cạnh Tiêu Việt, cầm lấy chai bia đã mở nắp trên quầy bar tu một ngụm: “Dấu bàn tay này rõ lắm… Không biết còn tưởng là anh phụ tình cô gái nào, sau đó bị tát chứ,” Nói đoạn Tiêu Hướng Địch lặng lẽ liếc nhìn mặt Tiêu Việt: “Thím đánh à?”

Tiêu Việt lắc đầu: “Bố tao.”

Tiêu Hướng Địch sững sờ, kinh ngạc nói: “Nghiêm trọng đến vậy?”

Tính tình chú hai của hắn ta tốt cỡ nào, không phải Tiêu Hướng Địch không biết, từ trước kia đến bây giờ hắn ta chưa từng thấy chú hai đỏ mặt tức giận, lần này e rằng thật sự bị chọc giận rồi.

Tiêu Việt không trả lời câu hỏi của Tiêu Hướng Địch, xem như ngầm thừa nhận, sau khi uống một ngụm bia, Tiêu Việt cả ngày chưa ăn cơm kêu nhân viên đến gọi một đĩa cơm thịt băm và một bát mì hoành thánh.

“Mày ăn cơm tối chưa, muốn gọi không?”

“Em muốn cơm rang dưa chua thịt băm, thêm đĩa thịt kho tàu.”

Ghi món ăn xong, đợi nhân viên rời đi, Tiêu Hướng Địch mới nói tiếp: “Có điều, sao anh đột nhiên chọn nói vào lúc nào?”

“Chọn lúc nào thì có gì khác nhau?”

“…” Không có.

Tiêu Hướng Địch ho nhẹ một tiếng: “Anh nói với chú hai, thật sự định đập nồi dìm thuyền, sau này ở cùng anh ta?”

“Đúng.”

“Thật ra…” Tiêu Hướng Địch đắn đo nói: “Em cảm thấy thật ra anh không nói cũng không sao, mặc dù trên mạng lan truyền dữ dội, nhưng nếu anh không nói, chú thím cũng chưa chắc đã biết, có thể giấu được một lúc thì một lúc, dù sao coi như họ biết được từ người khác, chỉ cần anh không thừa nhận, còn có thể thế nào?”

“Nếu đã quyết định là anh ấy, tại sao không nói?”

“Hầy, anh,” Tiêu Hướng Địch vội nói: “Cũng quá cố chấp rồi… biến báo, biến báo đi, hiệu quả sẽ tốt hơn.”

(biến báo: dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc)

Liếc nhìn Tiêu Hướng Địch, Tiêu Việt cười một tiếng: “Mày cảm thấy tao và anh ấy sẽ chia tay?”

“Khụ khụ, không…”

Tiêu Việt cũng không giận, chỉ cười nói: “Hai ngày trước anh ấy chạy đến Thành Đô để gặp tao, lúc tiễn anh ấy rời đi, tao đã nghĩ hôm nào tao và anh ấy có thời gian, sẽ dẫn anh ấy về nhà cho cha mẹ tao gặp.”

“Cho nên trước lúc này, phải để cho họ biết trước.” Tiêu Việt nói tiếp: “Lần sau tao dẫn anh ấy tới nhà, chí ít sẽ không nhận sự đối xử lạnh nhạt của cha mẹ tao.”

Bất kể thế nào, Tiêu Việt cũng tưởng tượng được, nếu cha mẹ hắn chưa chấp nhận, cho dù cha mẹ tiến bộ hơn nữa, cũng nhất định sẽ bày ra vài biểu cảm.

“… Anh làm như này…”

Tiêu Hướng Địch than thở nói: “Thôi bỏ đi, em thấy rõ rồi, lần này anh hoàn toàn ngã ở chỗ Nhậm Giang Lâm rồi.”

“So với tao,” Tiêu Việt suy nghĩ, cười nói: “Xem tình hình trước mắt, phải nói là anh ấy ngã mới phải? Ngã ở chỗ tao, trong cái nhìn của người khác, tao đây là… trèo cao đúng không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương