Trên đường về nhà hai người đều không nói thêm gì nữa, Tiêu Việt dẫn Nhậm Giang Lâm đi đâu, Nhậm Giang Lâm theo Tiêu Việt đến đó, không hỏi nhiều.

Tiêu Việt đúng là nôn nóng, nhịp tim hắn nhanh cỡ nào, chính hắn cũng không thể đánh giá. Sau khi ra khỏi tòa nhà trung tâm Trung Âu, hắn nắm tay Nhậm Giang Lâm dẫn người đi về phía căn hộ của hắn.

Bốn giờ chiều, vẫn chưa đến giờ tan ca, người đi đường qua lại rất ít, hai người đàn ông nắm tay cũng không thấy gì.

Hôm nay nhiệt độ Thành Đô khá cao, mới đầu tháng năm mùa hè đã lên đến ba mươi độ, mặt trời hơi nóng rực chiếu lên mặt, nóng nhưng Tiêu Việt cảm thấy chút nóng ấy cũng không đáng gì, bởi vì trong lòng hắn có ngọn lửa đang cháy, cảm giác nóng bỏng này nóng hơn.

Tiêu Việt nghĩ, không có gì giải được sự đau khổ này, chỉ có làn da man mát của Nhậm Giang Lâm có thể làm dịu đi đôi chút…

Đi qua công viên phần mềm, đi qua một con phố gần đó, Tiêu Việt dẫn Nhậm Giang Lâm vào căn hộ của mình, cửa phòng vừa đóng lại, đã vội vã không nhịn nổi một tay ôm eo Nhậm Giang Lâm ép anh vào vách tường.

Thắt lưng và bụng dán chặt vào nhau, bốn mắt nhìn nhau, nhìn thấy dục vọng không che giấu được trong mắt đối phương, khiến hai người vốn đã khó kìm lòng hít thở cũng loạn.

Nhìn vào người ngày nhớ đêm mong, Tiêu Việt run giọng nói: “Giang Lâm à, em muốn…”

Nhậm Giang Lâm nhìn nhau với Tiêu Việt cười nói: “Có mùi thuốc lá.”

“Chắc là vừa nãy ở công ty hút thuốc lát một lúc, sao vậy? Không thích…”

Nhưng mới nói đến đây, hắn bỗng nhiên dừng lại.

Bởi vì tay Nhậm Giang Lâm vỗ lên mặt hắn.

Tay Nhậm Giang Lâm rất mát, khi đầu ngón tay thon dài rơi trên mặt, Tiêu Việt hơi ngưng thở, hắn cảm nhận được một cách rõ ràng đầu ngón tay lành lạnh của Nhậm Giang Lâm chậm rãi cọ qua hai má, mũi, cánh môi, xẹt qua thái dương, vành tai của hắn… Dừng lại sau tai, chỗ cổ.

Những nơi đầu ngón tay hơi lạnh xẹt qua, gây nên một chút run rẩy.

Nhìn ý cười đựng đầy trong mắt Nhậm Giang Lâm, cũng nhìn thấy tình cảm nồng nàn ẩn trong đôi mắt sâu xa đó, nhịp tim Tiêu Việt như đánh trống, không đợi hắn hành động, ngay sau đó đôi môi Nhậm Giang Lâm đã dán tới.

“Thích…”

Tiêu Việt nghe thấy Nhậm Giang Lâm cười nói nhỏ: “Nhưng nên hút ít thuốc lá thôi…”

Môi lưỡi dán nhau, Nhậm Giang Lâm cười nói, giống như sấm sét nổ tỉnh trong đầu, Tiêu Việt cảm thấy rất cả sự tự chủ của mình đều biến mất gần như không còn theo nụ hôn này của Nhậm Giang Lâm.

Hai tay run rẩy lục lọi mở nút áo âu phục của Nhậm Giang Lâm, vội vàng kéo áo khoác của Nhậm Giang Lâm xuống…

Tiếng vang cởi dây lưng vô cùng rõ ràng trong căn phòng, bàn tay Tiêu Việt rất nóng, ủi nóng trên da khiến Nhậm Giang Lâm không khỏi run rẩy, nhận ra ý đồ của Tiêu Việt anh duỗi tay chặn hai tay của Tiêu Việt lại.

Hai tay Tiêu Việt bị hạn chết thực hiện động tác tiếp theo, hắn ngẩng đầu lên khỏi cổ Nhậm Giang Lâm, hai mắt đen láy khó hiểu nhìn Nhậm Giang Lâm.

Hơi thở hổn hển, Nhậm Giang Lâm híp mắt nhìn nhau với Tiêu Việt một lát.

Không phải Nhậm Giang Lâm không biết dự định của Tiêu Việt, không giống với người tình trước kia của anh, ánh mắt Tiêu Việt nhìn anh, ý đồ xâm lược trần trụi trong đôi mắt kia anh cũng thấy rõ ràng.

Đây là điều Nhậm Giang Lâm chưa bao giờ gặp phải.

Anh thích làm chủ cảm nhận và giác quan của người khác, lại không thích bị người khác thăm dò, để người khác điều khiển mình…

Cho nên trong những cuộc tình trước đây, bất kể người tình kia là nam hay nữ, anh đều là người chủ đạo, là người cho đi.

Nhưng, kỳ lạ đó là, Tiêu Việt mang theo tính xâm lược như thế anh cũng không ghét, ngược lại, ham muốn cực độ không hề che giấu trong mắt Tiêu Việt dành cho anh khiến Nhậm Giang Lâm không tự chủ được bắt đầu run rẩy, thậm chí mơ hồ khát vọng, khát vọng nhìn thấy dáng vẻ người này cuồng loạn vì anh.

Nhưng, cuối cùng để anh ở thế bị động, anh vẫn khó mà tiếp nhận…

Trầm tư một lát, Nhậm Giang Lâm chậm rãi lên tiếng, “Tiêu Việt…”

“Hửm? Sao vậy?”

“Em định, làm đến… cuối cùng?”

Tiêu Việt vẫn bị Nhậm Giang Lâm kéo hai tay, mắt đỏ ngầu, nghiêng người sang, cắn cánh môi Nhậm Giang Lâm vội nói: “Nhất định rồi, em không chờ được nữa, không nhịn được…”

“Em biết hai người đàn ông… Nên làm thế nào?”

“Biết.”

Nhậm Giang Lâm hít sâu một hơi, bỏ qua đôi mắt đối diện: “Trong nhà có áo mưa không?”

Tiêu Việt ngẩn ra, hậu tri hậu giác lắc đầu: “Không có, bình thường em cũng không cần, hai mươi mấy năm qua đối tượng chỉ có một mình anh, anh không bảo em mua, sao em lại có?”

Nói đến đây, Tiêu Việt dừng một lát, khàn giọng nói tiếp: “Giang Lâm, em muốn anh… muốn anh… Nếu không, bây giờ, em xuống dưới lầu mua?”

Nhậm Giang Lâm nghe vậy, một lúc lâu mới chậm rãi nhắm mắt, thả hai tay Tiêu Việt ra: “… Lên giường…”

Tiêu Việt cảm thấy, đây là lời nói ** kích thích nhất cũng là điểm chết người nhất hắn từng nghe trong đời này.

(** này mình không biết là từ gì luôn)



Tiêu Việt mở mắt ra lần nữa, trời đã tối rồi, duỗi một tay ra tìm điện thoại ở đầu giương, nhưng không tìm được, lúc này Tiêu Việt mới nhớ ra điện thoại để trong túi quần, cũng không biết lúc cởi quần áo đã ném vào góc nào trong nhà…

Trong phòng không bật đèn, Tiêu Việt chỉ có thể nương theo một ít ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào nhìn thấy Nhậm Giang Lâm.

Nhậm Giang Lâm vẫn chưa tỉnh.

Hít thở đều đặn ngủ bên cạnh hắn, nằm trong lòng hắn.

Cái tay bị Nhậm Giang Lâm đè sắp mất cảm giác rồi, nhưng chẳng biết tại sao hắn vẫn không nỡ buông ra.

Nhìn mặt mày Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt không nhịn được nhớ lại từng cảnh tượng lúc nãy, dáng vẻ khó nhịn của Nhậm Giang Lâm, dáng vẻ nhiệt tình, thở dốc theo động tác của hắn, dáng vẻ run rẩy…

Tiêu Việt cảm giác mũi bỗng nhiên hơi ngứa, người anh em của mình cũng hơi… Tiêu Việt vội vàng vỗ vỗ mặt mình, dừng tư duy đi chệch lại.

Buổi chiều hắn và Nhậm Giang Lâm trở lại căn hộ, “giày vò” rất lâu, cơm tối chưa ăn, nước cũng chưa uống, nghĩ đến trạng thái ban nãy của Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt vốn định ôm người vuốt ve an ủi một lúc, vẫn chậm rãi xê dịch Nhậm Giang Lâm, muốn rút cái tay bị Nhậm Giang Lâm dựa vào ra, khổ nỗi hắn không đủ kinh nghiệm, vẫn khiến Nhậm Giang Lâm tỉnh lại.

Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt, hơi cau mày nói: “Mấy giờ rồi?”

“Chắc chín giờ.” Tiêu Việt nhìn ngoài cửa sổ, mượn chút ánh đèn đến tủ quần áo tìm quần áo mặc vào, tiện thể cũng tìm một bộ cho Nhậm Giang Lâm nói: “Nếu không anh ngủ thêm lúc nữa? Em đi làm chút đồ ăn.”

Nhậm Giang Lâm lắc đầu, tay chống giường đang định ngồi dậy, nhưng vừa dậy được nửa chừng thì dừng lại, nhíu mày.

Không thấy rõ biểu cảm của Nhậm Giang Lâm, nhưng Tiêu Việt vẫn nhận ra động tác Nhậm Giang Lâm chậm chạp, hiểu là xảy ra chuyện gì Tiêu Việt vội vàng ngồi xuống bên cạnh Nhậm Giang Lâm, ôm người yêu nhà mình lại, nói: “Khụ, cái đó, khó chịu à?”

“…”

Trong lúc nhất thời Nhậm Giang Lâm cũng không biết nên trả lời khó chịu hay là không khó chịu, nếu nói khó chịu, cũng không tính, nhưng cảm giác khác thường chưa bao giờ có ở chỗ kia khiến anh hơi không thoải mái, nếu nói sự khó chịu kia tạo thành như thế nào, Nhậm Giang Lâm không muốn trả lời cho lắm.

Nhậm Giang Lâm không trả lời, Tiêu Việt vẫn tự giác nói ra: “Hay là anh nằm một lúc đi, chúng ta vẫn chưa ăn cơm tối đâu, anh muốn ăn gì? Em đi mua.” Nghĩ ngợi Tiêu Việt lại bổ sung: “Hoặc là, nếu anh muốn húp cháo, em cũng nấu được.”

Tình sự qua đi, hai người đều có chút thân mật khác, Nhậm Giang Lâm được Tiêu Việt ôm, nghiêng người dựa vào trong ngực Tiêu Việt, không nhịn được cười nói: “Em còn biết nấu cháo?”

“Đương nhiên!” Tiêu Việt duỗi tay bật đèn ngủ, ánh đèn màu vàng ấm sáng lên, thấy rõ Nhậm Giang Lâm Tiêu Việt nở nụ cười: “Nhưng tay nghề của em cũng giới hạn ở cháo và luộc mì thôi, một mình ăn ở ngoài nhiều năm như vậy, em vẫn có kỹ năng cơ bản cho mình ăn no.”

Nói đến đây, Tiêu Việt rất có hào hứng nói: “Nếu không em nấu chút cháo cho anh nếm thử tay nghề em rèn luyện nhiều năm? Em nhớ dưới lầu có quán bánh bao áp chảo Thượng Hải làm cũng rất chính tông phong phú, em lại mua ít bánh bao áp chảo?”

Thấy Tiêu Việt nóng lòng muốn thử, Nhậm Giang Lâm gật đầu, “Nếu em không chê phiền.”

“Không phiền không phiền.” Cúi đầu hôn môi Nhậm Giang Lâm một cái, Tiêu Việt đỡ Nhậm Giang Lâm nằm xuống, cười nói: “Vậy anh nằm thêm lúc nữa, em nấu xong đến gọi anh.”

“Được.”

Tiêu Việt nói không phiền, quả thực cũng không phiền.

Bỏ ít gạo nếp, gạo tẻ đã vo sạch vào nồi cơm điện, bỏ thêm đủ lượng nước và dầu, nhấn nút nấu cháo, hắn cầm điện thoại và chìa khóa xuống lầu.

Khi hắn trở về trong tay xách theo ít đồ linh tinh, Nhậm Giang Lâm đã mặc quần áo tử tế bước xuống từ phòng ngủ nhìn túi trong tay Việt Việt nói: “Sao mua nhiều đồ vậy?”

“Vừa rồi em nhớ trong nhà hết thịt rồi nên đến siêu thị mua, sao anh xuống đây?” Nói đến đây Tiêu Việt nhìn lướt qua chỗ kia của Nhậm Giang Lâm, nói: “Anh, đi xuống không sao chứ? Không phải khó chịu à?”

Nhậm Giang Lâm nghe vậy hơi mất tự nhiên lắc đầu: “Đâu khoa trương đến thế, không đến mức không bước nổi.” Thích ứng cảm giác này, thật ra cũng không có gì…

“Hả? À…” Tiêu Việt cúi đầu sờ mũi, “Vừa rồi em còn tiện đường đến hiệu thuốc một chuyến…”

Nhậm Giang Lâm khó hiểu, “Đến hiệu thuốc? Em bị ốm…” Nhưng nói đến đây, anh đã biết Tiêu Việt đi mua cái gì. Trong lúc nhất thời không biết nên cười hay là nên buồn bực.

Hai người không nói gì, trong phòng trở nên yên tĩnh.

Tiêu Việt thấy thế đi đến trước mặt Nhậm Giang Lâm ôm lấy người, thấp giọng nói: “Lát nữa ăn cơm xong, em bôi cho anh…”

Nhậm Giang Lâm dở khóc dở cười, cắn cắn vành tai Tiêu Việt nói: “Em đợi lần sau…”

Tiêu Việt nghe vậy, vui vẻ hẳn, “Được! Em mong chờ lần sau!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương