Một ngày trước ngày Quốc tế lao động, Tiêu Việt vừa tan ca đã nhận được điện thoại của Tiêu Hướng Địch.

Thật ra nói hắn và Tiêu Hướng Địch tuy là anh em họ, quan hệ vô cùng tốt, nhưng ngày thường hai người cũng không hay trò chuyện, ai cũng bận rộn, từ khi trở về từ quê hồi năm mới, hai người đã không liên lạc nữa.

Lúc này Tiêu Hướng Địch đột nhiên gọi điện tới, Tiêu Việt cũng cảm thấy mới lạ.

Tiêu Việt vẫn đang trên đường về chung cư, cất giọng nói với đầu kia điện thoại: “Ơ, hiếm lạ nhỉ? Sao chú mày đột nhiên gọi điện thoại cho anh?”

“Chẳng phải lâu rồi không liên lạc sao, đời này của nhà họ Tiêu chúng ta chỉ có hai đứa con trai, không tỏ ý quan tâm sao được?”

“Mày thôi đi, còn quan tâm? Ai còn không biết cái tính nước tiểu của mày?” Vô sự không đăng tam bảo điện thằng em họ từ hồi mặc tã đã đi dạo trước mặt hắn này, Tiêu Việt còn không hiểu rõ? “Nói đi, có chuyện gì?”

(tính nước tiểu: chỉ tính cách kém cỏi, dùng để mắng người nhưng không mang ý xấu.)

(Vô sự không đăng tam bảo điện: ý chỉ không có việc gì thì không đến cửa)

“Hì hì,” Tiêu Hướng Địch cười đùa hai tiếng, nói: “Ngày mai là mùng một tháng năm rồi? Em định đến chỗ anh chơi hai ngày.”

“Công trường của chúng mày cũng nghỉ mùng một tháng năm?”

“Anh ơi, ai dám bảo người dân lao động tăng ca vào mùng một tháng năm, ngày nghỉ khác không được nghỉ, ngày nghỉ này phải nghỉ! Hầy, không nói chuyện này nữa, em mua vé may bay đến Thượng Hải hôm nay rồi, đến lúc đó em tới thẳng chỗ anh.”

“Thôi dừng, bây giờ tao không ở Thượng Hải.” Tiêu Việt nghe vậy nói.

Tiêu Hướng Địch ngẩn ra, hỏi: “Hả? Không ở Thượng Hải? Anh cũng ra ngoài đi du lịch à?”

“Tao đến Thành Đô, làm việc ở đây một khoảng thời gian.”

“Đậu xanh rau má, sao anh không nói sớm! Em đã mua vé máy bay đến Thượng Hải rồi, chín giờ!”

“Shh —— ” Giọng Tiêu Hướng Địch rống đến mức Tiêu Việt đau cả tai, không nhịn được mở miệng mắng: “Muốn đến Thượng Hải thì mày đến đi, lại không ai cản, nói nhao nhao cái gì? Giọng mẹ mày cũng không chói tai như mày! Lỗ tai sắp bị mày làm cho liệt rồi!”

“Ha ha, em định đến tìm anh, anh không ở Thượng Hải em còn đến làm gì? Những năm này đã tới bảy tám lần rồi.”

Tiêu Việt nhíu mày, “Tìm tao?”

“Đúng rồi.”

Nghe đến đó, thật ra Tiêu Việt đã đoán được mục đích đến của Tiêu Hướng Địch, khoảng thời gian này, Tiêu Hướng Địch ngày thường cũng chẳng muốn liên lạc cứ muốn đến tìm hắn, còn có thể vì chuyện gì?

Chỉ là có thể là Tiêu Hướng Địch đã biết chuyện của hắn và Nhậm Giang Lâm.

Tuy rằng mấy người già ở nhà không thích chơi Weibo, nhưng người trẻ tuổi vẫn chơi, khoảng thời gian trước chuyện của hắn và Nhậm Giang Lâm ồn ào thành như thế, hắn vốn tưởng là Tiêu Hướng Địch sẽ gọi điện thoại tới đây hỏi…

Nghĩ tới đây, Tiêu Việt cũng không nói thẳng ra, chỉ hỏi: “Mày tìm tao làm gì?”

“Anh hỏi em tìm anh làm gì? Ha, anh này…”

Tiêu Hướng Địch nói tới đây dừng một lát, dường như đang suy nghĩ xem nói thế nào, nhưng nghĩ một lát lại không biết làm sao mở miệng, chỉ có thể thở dài: “Hầy, được rồi được rồi, trong điện thoại khó nói, thời gian này cũng nói không rõ, em đi trả vé trước, mua vé máy bay đến Thành Đô, anh gửi địa chỉ hiện tại ở Thành Đô cho em, đến lúc đó em trực tiếp đến tìm anh, đợi đến chỗ anh lại nói ngay mặt.”

“Được thôi, lát nữa gửi định vị cho mày, mày đến lại gọi điện cho tao.”

“Gửi định vị gì, đến lúc đó anh đến sân bay đón em đi ~~ ”

Tiêu Việt không hề nghĩ ngợi cười một tiếng, cúp điện thoại luôn.

Tiêu Hướng Địch không được việc khác, năng lực hành động vẫn được, vừa nói sẽ tới, đến sân bay Thành Đô chưa đến mười giờ ba mươi tối. Bắt xe từ đó đến dưới chung cư Tiêu Việt thuê, cũng chỉ mới mười một giờ.

Đón được Tiêu Hướng Địch ở ngã ba đường gần căn hộ, Tiêu Việt còn chưa nói một câu, Tiêu Hướng Địch đã bắt đầu lải nhải.

“Chúng ta đừng về, vì bắt chuyến bay tám giờ em vẫn chưa ăn cơm tối, giờ đói gần chết rồi, khó khăn lắm mới đến Thành Đô một chuyến, không ăn khuya sao được?”

Vừa nói xong, bụng Tiêu Hướng Địch đã rất hợp tình “ọt ọt” một tiếng.

Tiêu Việt buồn cười nhìn bụng Tiêu Hướng Địch, nói: “Mày như mất mùa thế, không phải trên máy bay có bữa ăn sao? Mày chưa ăn?”

“Em vừa lên máy bay đã ngủ mất, nào còn có bữa ăn gì, bữa ăn tối trên máy bay chỉ có hai bánh mì nhỏ, có thể ăn no?”

“Được được được, đi ăn khuya trước.” Thấy bụng Tiêu Hướng Địch réo mãi không ngừng, Tiêu Việt lắc đầu, “Mày muốn ăn gì?”

Tiêu Hướng Địch chần chừ nói: “… Ăn lẩu?”

“Mười hai giờ đêm mày muốn đi ăn lẩu?” Tiêu Việt liếc Tiêu Hướng Địch một cái, cười giễu nói: “Định ăn đến ngày mai?”

“Em nghe nói bên này có rất nhiều quán lẩu mở đến bốn giờ sáng, lại nói bây giờ cũng mới mười một giờ mười lăm, mười hai giờ đâu ra.”

“Tao không có tinh lực ăn với mày đến lúc đó.” Dứt lời cũng không định cho Tiêu Hướng Địch quyết định, sải bước về phía bên phải, vừa đi vừa nói: “Bên kia có cơm rang Dương Châu, giờ chắc vẫn buôn bán.”

“Này này, có người thân như anh không? Có còn là anh em không? Em từ xa xôi đến Thành Đô, anh cho em ăn cơm rang Dương Châu?”

Gần đây Tiêu Việt thiếu ngủ nặng, kiên nhẫn cũng giảm đi nhiều, lên tiếng quay đầu lườm Tiêu Hướng Địch một cái, “Ha ha, mày còn kén chọn? Ăn cơm rang ấm ức mày rồi?”

Bị ánh mắt Tiêu Việt đâm một phát, vừa rồi Tiêu Hướng Địch còn rất kiên cường rụt cổ lại, vội nói: “Không ấm ức không ấm ức.”

Tuy nói vậy, đến quán cơm nhỏ, thấy dáng vẻ ăn như hổ đói của Tiêu Hướng Địch, Tiêu Việt vẫn bảo ông chủ làm cho hắn ta hai món xào.

Tiêu Hướng Địch ăn no rồi, thấy cửa hàng tiện lợi bên kia vẫn mở cửa, bèn đi mua ít đồ rửa mặt, tiện thể ôm một tá bia.

Tiêu Việt thấy thế cũng không nói gì, dẫn người đi đến căn hộ của hắn.

Căn hộ Tiêu Việt thuê là phòng loft cao 5.5 mét, cửa sổ sát đất to đùng, trần phòng khách cao hơn bình thường, phòng ngủ ở tầng hai, diện tích không lớn, cũng hơi có cảm giác biệt thự.

(Căn hộ Loft là căn hộ được thiết kế với 2 tầng được nối liền nhau (Căn hộ thông tầng, căn hộ có gác lửng đều được xem là căn hộ Loft). Căn hộ Loft có kết cấu tương tự như căn hộ Penthouse và Duplex.)

Tiêu Hướng Địch ngồi trong phòng khách nhìn xung quanh một vòng, kéo một lon bia ra đưa cho Tiêu Việt nói: “Chỗ này của anh được đấy, cửa sổ sát đất lớn ngắm cảnh đêm, rất thời thượng, không giống như phong cách trước kia của anh.”

Nhận bia uống một hớp, Tiêu Việt nói: “Chỗ này gần nơi làm việc, đi mười phút là đến.”

“…”

Tiêu Hướng Địch đang định nói có phải bị ảnh hưởng bởi tổng giám đốc Nhậm không bị nghẹn họng, mãi mới ho nhẹ một tiếng hỏi: “Sao anh đột nhiên chạy tới Thành Đô? Bên Thượng Hải thì sao, không định phát triển ở đó? Hay là nói… Anh chuẩn bị tránh đầu gió?”

Tiêu Việt nghe tiếng, liếc nhìn Tiêu Hướng Địch, “Đến Thành Đô được sắp xếp xong từ lâu rồi, tao định đăng ký công ty ở đây, từ từ phát triển,” Nói đến đây Tiêu Việt tựa như cười mà không phải cười nói: “Mày nói tránh đầu sóng ngọn gió… mày biết chuyện của tao và anh ấy rồi?”

“Chuyện này còn có thể không biết?!” Tiêu Hướng Địch cất cao giọng bảy tám phần, “Weibo ồn ào thành dạng gì! Nếu em còn không biết mới là lạ!”

Tiêu Việt không nhịn được mơ hồ nói: “Tao nhớ không phải mày là fan trung thành của không gian QQ à? Chơi thế nào mà lên Weibo rồi?” Từ trung học mới biết yêu đến bây giờ, cậu em họ này của hắn từ đầu đến cuối kiên trì mỗi tuần đăng một chút tâm linh cảm ngộ lên không gian QQ, về sau Weibo hot lên, hắn ta cũng không chuyển ổ.

“Em đây…” Tiêu Hướng Địch nghĩ ngợi nói: “Đây không phải em họ nhỏ nói em biết à, vài ngày trước nó lặng lẽ gọi điện thoại cho em, em cũng mãi không dám hỏi anh chuyện này…”

Tiêu Việt gật đầu một cái, em họ nhỏ biết chuyện này hắn cũng không bất ngờ, thằng nhóc Vương Ngôn Thành nhà cô mê muội Internet, muốn không biết cũng khó.

Có điều…

“Chúng mày nói cho người trong nhà rồi?”

“Nào dám chứ…”

Tiêu Hướng Địch nhìn Tiêu Việt thở dài, “Nếu nói, chỉ sợ bây giờ không phải em tới giết, mà là chú hai và thím.”

Thấy Tiêu Việt không trả lời, Tiêu Hướng Địch nói tiếp: “Nhưng chuyện này hình như cũng chỉ ầm ĩ trên Weibo, em xem tin tức khác, báo chí không đưa tin gì cả, cũng bởi vậy những người kia trong nhà mới không biết tin tức này.”

Quê hắn vốn là huyện nhỏ, người trong huyện nhỏ đều không chơi Weibo, Tiêu Hướng Địch là một đại biểu, người trẻ tuổi không hay chơi, chứ nói gì là thế hệ trước chỉ xem TV chơi Wechat.

Chuyện của hắn và Nhậm Giang Lâm ầm ĩ trên Weibo, nhưng cũng chỉ vòng trong Weibo mà thôi, theo lý tin tức lớn thế này, truyền thông khác không thể không đưa tin, nhưng lần này, Tiêu Việt cũng chú ý tới hơn nữa không có bất kỳ truyền thông nào đưa tin về việc này.

Không ai đưa tin, những người trong nhà đương nhiên không thể biết được.

Chẳng qua, chuyện này sẽ chỉ là tạm thời.

Nếu chuyện đã xảy ra, cha mẹ hắn biết cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.

“Chắc là Nhậm Giang Lâm đè tin tức xuống.” Tiêu Việt lại uống một hớp bia.

Tiêu Hướng Địch nhìn Tiêu Việt trước mặt không nhìn ra cảm xúc, hiếm khi nghiêm túc nói: “Anh chơi thật à?”

Scandal trên Weibo là một chuyện, thật ra cho dù nhìn thấy video kia Tiêu Hướng Địch cũng không muốn tin tưởng. Nhưng chỉ là không muốn mà thôi, tốt xấu gì cũng lớn lên cùng Tiêu Việt, hắn ta vẫn hiểu rõ tính cách của Tiêu Việt.

Nhiều năm như vậy không thấy Tiêu Việt để tâm đến ai, nếu Tiêu Việt không xuất từ chủ tâm, cho dù bạn cầm súng dí trên trán hắn, hắn cũng không tốn thời gian đi làm chuyện đó.

“Nghiêm túc.” Tiêu Việt cũng không phủ nhận nói: “Lần đầu, nghiêm túc với một người đến vậy.”

Tiêu Hướng Địch vốn định nói vài đạo lý lớn, nghe nói như thế đã biết ý của Tiêu Việt.

“… Em không dám tưởng tượng sau khi chú hai biết, sẽ là tình huống gì.”

“Tao cũng không biết.” Tiêu Việt nói đến đây nở nụ cười, lại kéo một lon bia, uống mấy ngụm.

“…”

Tiêu Hướng Địch cũng không biết nên nói gì, chỉ lấy bia uống, đợi sau khi lon bia trong tay hết, hắn ta ném lon vào thùng rác, hít sâu một hơi nói: “Nếu không… em nói thật, bây giờ anh đã đến Thành Đô rồi, cách Thượng Hải cũng hơi xa… Thực sự không được, thì thừa dịp khoảng thời gian này anh đến Thành Đô dừng lại đi, con gái tốt nhiều như thế, có lẽ sau này có thể gặp được người khác biệt thì sao?”

Tiêu Việt liếc nhìn Tiêu Hướng Địch, “Mày cảm thấy có thể không? Sống nhiều năm như thế cũng chỉ gặp được Nhậm Giang Lâm?”

“… Được rồi.”

“Nếu năm trước nói dừng lại, vậy còn có chút khả năng, bây giờ…” Tiêu Việt cười một tiếng: “Muộn rồi.”

Tiêu Hướng Địch ngẩn ra, nghĩ đến hồi ăn Tết Tiêu Việt với Nhậm Giang Lâm ở một phòng, hắn ta trợn to mắt, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ ‘ngủ’ rồi?!”

Tiêu Việt lắc đầu: “Này thì chưa.”

Thẳng nam Tiêu Hướng Địch thở phào nhẹ nhõm.

“Có điều trong lòng cũng ngủ nhiều lần rồi.”

“…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương