Chiến Lược Của Dân Kỹ Thuật
-
Chương 63
Thứ bảy sau khi tách ra với Tiêu Việt, hai người đều có chuyện cần làm, hai ngày này không gặp nhau. Buổi chiều, Nhậm Giang Lâm đã xử lý xong mọi việc, suy nghĩ một chút vẫn đến Công nghệ Hạo Thiên.
Nhưng, bầu không khí của Công nghệ Hạo Thiên hôm nay khác trước kia.
Những ánh mắt cẩn thận từng li từng tí nghiên cứu, những ánh nhìn lén lút đựng đầy hóng hớt, ánh mắt này nhìn như lơ đãng lại thực sự chọc mắt người, vừa bước vào khu làm việc, Nhậm Giang Lâm đã nhận ra, muốn coi nhẹ cũng khó.
Thấy sếp tổng công ty tới đây, Nhạc Đào Tiến vội vàng đứng lên tiếp đón, “Nhậm tổng anh tới rồi?”
Nhìn Nhạc Đào Tiến trong hai ngày ngắn ngủi đã trở nên dè dặt, Nhậm Giang Lâm cũng không nói gì, chỉ gật đầu một cái.
Trên Weibo dữ dội như vậy, những nhân viên của anh không thể không biết, chưa kể lần này nhân vật chính của tin đồn còn là anh và Tiêu Việt.
Có điều, nếu bọn họ đã biết cả, vậy anh cũng không cần phải kiêng kỵ điều gì.
Nghĩ vậy, Nhậm Giang Lâm liếc nhìn phòng làm việc của Tiêu Việt, nhưng lại không thấy người.
“Tiêu Việt không ở đây?” Trước khi đến, nghĩ rằng thứ hai trong giờ làm việc Tiêu Việt hẳn sẽ ở đây, nên anh không gọi điện thoại cho hắn.
Vừa dứt lời, ban nãy còn có vài âm thanh gõ bàn phím đột nhiên biến mất, toàn bộ khu làm việc lập tức yên tĩnh lại, chỉ láng máng nghe thấy âm thanh quạt tản nhiệt của máy tính.
“Ở đây, ở đây, cậu ta ở trong phòng nghỉ,” Nhạc Đào Tiến ngày thường cũng coi như bình tĩnh đỏ cả mặt, trước kia anh ta không biết Nhậm Giang Lâm và Tiêu Việt có quan hệ như thế, còn tưởng là Nhậm Giang Lâm định lôi kéo Tiêu Việt dốc sức vì anh, nhưng sau khi biết nội tình, vừa nghe sếp tổng hỏi Tiêu Việt, anh ta đã không nhịn được suy nghĩ nhiều…
“Giữa trưa cậu ta đi nghỉ, giờ vẫn chưa dậy…”
Nhậm Giang Lâm nghe tiếng gật đầu.
“Ừ, tôi đi xem xem.”
Dứt lời ra hiệu Nhạc Đào Tiến không cần theo cùng, đi thẳng đến phòng nghỉ.
Nhậm Giang Lâm vừa rời khỏi khu làm việc, em gái Tứ Xuyên Trương Hiểu Chi của đội tuyên truyền giải trí Võng Thiên há to miệng lắc đầu.
Uông Trạch thấy thế không nhịn được phì cười, “Em đang làm gì vậy? Uống nhầm thuốc hả?”
Tưởng Hiểu Chi thở phì phò từng hơi, rất lâu mới nói: “Bây giờ em cảm thấy khó chịu, cực kỳ đau khổ, rất muốn hét lên.”
“Hả?”
“Thật đấy, trời ạ, đánh chết em cũng ngờ người yêu của sếp Nhậm là Tiêu Việt kia…”
Uông Trạch và Kha Hoằng Ích liếc nhau một cáu, cười khổ nói: “Không, phải nói, bọn anh mới không nghĩ ra Tiêu Việt lại yêu nhau với Nhậm tổng…”
“Vốn là xem video kia em vẫn không thể tin, nhưng vừa rồi…”
Vừa rồi nhìn thấy Nhậm Giang Lâm đến Hạo Thiên trực tiếp đến phòng nghỉ ngơi tìm Tiêu Việt, cô không muốn tin cũng không được. “Đây là lần đầu em nhìn thấy Nhậm Giang Lâm đến công ty không phải vì việc công mà là việc tư!”
Ông chủ lớn thủ đoạn cương quyết, chủ tịch kiêm tổng giám đốc của tập đoàn Nhậm thị lại quang minh chính đại đến công ty tìm người tình…
“Này,” Tưởng Hiểu Chi vẫn cảm thấy khó có thể tin, không nhịn được thở dài: “Là em kiến thức nông cạn, là em đánh giá thấp đàn ông IT các anh! Tiêu Việt kia thế mà đánh bại Thư Dụ?”
“Ha ha, em nói lời này đúng lắm,” Kha Hoằng Ích nghe tới đây không nhịn được chậc một tiếng, nói: “Đàn ông IT làm sao? Kỹ thuật vượt trội còn không sánh bằng giá trị nhan sắc? Danh xưng đại thần của Tiêu Việt vẫn không so được với những minh tinh kia à? Gì mà thắng với không thắng, em phải biết nhân viên kỹ thuật cũng có sức hấp dẫn riêng của bản thân.”
Kha Hoằng Ích nói đến đây, cũng nhắc nhở Tưởng Hiểu Chi: “Weibo… thật sự là anh ấy hack? Sáng sớm các em đến phòng làm việc của anh ấy để nói chuyện này đúng không?”
“… Anh ấy nói không.” Kha Hoằng Ích lắc đầu, “Nhưng anh cảm thấy, tác phẩm này chắc là của anh ấy.”
“Đờ mờ, trâu bò vậy!” Đội tuyên truyền của Võng Thiên kinh ngạc nói.
“Đúng rồi, giống như sáng hôm thứ bảy, các anh cũng nhìn thấy, Kha Hoằng Ích phí hết tâm tư mới hack được mười mấy người, buổi chiều Tiêu Việt vừa ra tay…”
“Phải đó, Weibo của Phó Kin đăng, mới đầu tôi còn hơi không tin đâu, tưởng là sếp Nhậm mua… nhưng buổi tối đã…”
Uông Trạch gật đầu nói: “Mọi người ít tiếp xúc với cậu ta, nếu tiếp xúc thêm một khoảng thời gian, sẽ kinh ngạc hơn, anh Việt là thần nhân trên phương diện máy tính.”
“Chậc chậc, đúng là không nhìn ra đấy,” Tưởng Hiểu Chi quả thực hơi tò mò về Tiêu Việt, “Anh ấy là người như thế nào? Khoảng thời gian này ở chung em thấy rất bình thường mà…”
Bình thường?
Uông Trạch lắc đầu nói: “Em quan sát thêm đi.”
Tưởng Hiểu Chi gật đầu: “Nhất định rồi, người sếp Nhậm ưng ý, em thật sự rất tò mò, rốt cuộc là điểm nào mê hoặc được sếp Nhậm.”
Kha Hoằng Ích cười gằn một tiếng “Đừng, nếu em nhìn thấy được rồi yêu anh ấy thì phải làm sao?”
“Không thể nào, em cuồng nhan sắc.”
Kha Hoằng Ích không để ý đến thiếu nữ cuồng nhan sắc này, liếc nhìn phòng nghỉ ngơi nói: “Có điều nói đi cũng phải nói lại, mấy người nói xem, anh Việt và sếp Nhậm có thể hôn ở phòng nghỉ ngơi không? Tôi chợt nhớ đến một chuyện! Lần trước sếp Nhậm và anh Việt nói chuyện riêng sau đó miệng đỏ lên, chẳng lẽ…”
“…”
“…” Kha Hoằng Ích có phải ông bị úng não không?”
“.. Mẹ kiếp thiểu năng.”
Phòng nghỉ ngơi của Hạo Thiên phía sau khu làm việc, nói là phòng nghỉ ngơi, không bằng nói là phòng trà nước đặt thêm mấy cá ghế sofa, bởi vì nằm giữa tầng lầu, chỉ có một cửa sổ trước hành lang, tia sáng không không tốt nên dùng làm phòng trà nước.
Trong giờ làm việc, bên này cũng không có người, cửa phòng nghỉ ngơi không khóa, Nhậm Giang Lâm vừa đi đến trước cửa đã thấy Tiêu Việt ngủ sâu ngáy khò khò trên sofa.
Tiêu Việt dáng cao, ghế sofa hai người ngồi quá ngắn với hắn. Hai chân gác trên tay vịn ghế sofa, tay ngoài rìa không có chỗ đặt, Tiêu Việt tìm cái ghế ghép vào, trông rất khó chịu.
Kính mắt trên sống mũi xiêu vẹo, mắt thấy sắp trượt xuống, Nhậm Giang Lâm cong môi, đóng cửa phòng nghỉ ngơi lại sau đó chậm rãi tiến lên lấy xuống giúp hắn.
Chắc là Tiêu Việt rất mệt, một loạt động tác như thế, hắn cũng không tỉnh lại.
Ngẫm nghĩ, Nhậm Giang Lâm không đánh thức hắn, chỉ ngồi vào ghế sofa bên cạnh, quan sát người trước mặt.
Tiêu Việt thật sự lười xử lý vẻ ngoài của mình đến một cảnh giới nhất định, giống như những dân mạng kia nói, dáng vẻ râu ria xồm xoàm này, quả thực không có giá trị nhan sắc gì để nói.
Nhưng mà, không biết tại sao, Nhậm Giang Lâm nhìn lại cảm thấy rất đẹp.
Anh đứng ở vị trí này, bên người luôn có người thế này thế kia muốn sà vào lòng, nhiều năm như vậy anh từng gặp mỹ nhân đủ loại kiểu dáng, bất kể là miêu tả nhẹ hay là nổi bật.
Chưa kể, trong tay anh còn có một công ty giải trí.
Ngành giải trí cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu người đẹp, bên cạnh anh càng là vậy.
Nhưng anh chỉ rung động với Tiêu Việt.
Nếu đặt ở trước kia, anh vốn không thể tưởng tượng nổi mình sẽ thích một người như vậy, một người hoàn toàn không phù hợp tiêu chuẩn ưa thích của mình… Anh thích người đẹp, thích người nghe lời lại thông minh, biết cách biến báo thức thời khiến anh vui vẻ.
(biến báo: dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc)
Tiêu Việt không đẹp, không hiểu chuyện không nghe lời, làm theo ý mình, ngay từ đầu đã làm vài chuyện khiến anh tức giận…
Nhưng cuối cùng anh vẫn thích không giải thích được…
Anh biết điều anh thích ở Tiêu Việt, nhưng lại không biết tại sao mình thích, đây là chuyện chưa bao giờ có…
Nhìn Tiêu Việt, cũng không biết qua bao lâu, cho đến khi điện thoại của Tiêu Việt vang lên, Nhậm Giang Lâm mới hoàn hồn.
Thấy Tiêu Việt không mở mắt, chỉ duỗi tay sờ điện thoại trên ghế, tìm cả buổi cũng không tìm được, Nhậm Giang Lâm không nhịn được bật cười, “Anh nghĩ điện thoại em ở trong túi.”
Tối qua Tiêu Việt không ngủ đầu đau như búa bổ, lúc này bị chuông điện thoại đánh thức, thực sự rất khó chịu, vô thức duỗi tay tìm điện thoại trên đầu giường, không tìm được điện thoại, lại nghe được giọng nói quen thuộc.
Tiêu Việt ngẩn ra, bỗng dưng mở mắt nhìn về chỗ phát ra âm thanh, phòng nghỉ ngơi kéo rèm cửa lờ mờ, chỉ có điều người ngồi phía trước là ai, cho dù tối hơn Tiêu Việt liếc mắt một cái đã nhận ra.
Ngồi bật dậy, Tiêu Việt cười nói: “Ơ! Hiếm la nhỉ! Ông chủ lớn sao tới đây?”
Nhậm Giang Lâm nhìn đồng hồ, nói: “Ba giờ bốn mươi lăm, anh Tiêu, bây giờ phải là giờ làm việc đúng không?”
Nhậm Giang Lâm vừa gọi hắn là anh Tiêu, Tiêu Việt đã cảm thấy trong lòng cực kỳ ngứa, đứng dậy đi đến bên cạnh Nhậm Giang Lâm ngồi xuống, nhếch miệng vui vẻ nói: “Là giờ làm việc.”
Liếc nhìn Tiêu Việt tới đây, Nhậm Giang Lâm nhướng mày: “Giờ làm việc mà ngủ thì không tốt.”
Song, lời này cũng chỉ nói đùa thôi, đối với Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm vẫn biết, người này ngày thường ước gì có thể không ngủ, nếu không phải mệt đến cực hạn, đâu thể đi ngủ vào giờ này?
“Mệt mà, bận cả buổi sáng hơi không chịu nổi, chỉ đến ngủ một lát, tối qua em không ngủ.” Thấy Nhậm Giang Lâm nhíu mày, Tiêu Việt vội vàng nói bổ sung: “Em thật sự có việc gấp phải nhanh chóng xử lý, mới không ngủ, gần đây em nghe lời dạy bảo của ông chủ lớn, sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi đều rất tốt.”
“Việc gấp?” Nghĩ đến chuyện Weibo bị hack, Nhậm Giang Lâm nói: “Bận ‘xử lý’ Weibo?”
Chuyện Tiêu Việt hack Weibo hắn chưa từng nói với Nhậm Giang Lâm, cho dù hôm nay mấy người Uông Trạch ép hỏi, hắn cũng ngại phiền phức nói thẳng không, nhưng mấy người Uông Trạch vẫn có thể đoán được.
“Anh nghe nói từ đâu?” Tiêu Việt ngạc nhiên hỏi.
“Sáng nay Bành Tuyển Phong đến tìm anh.”
Tiêu Việt nhíu mày: “Ai?”
Liếc nhìn Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm có phần không biết làm sao nói: “Một thành viên ban giám đốc của Weibo.”
Tiêu Việt chớp mắt, nói: “Anh ta nói là em? Tra được rồi.”
“Không.”
Tiêu Việt nhìn Nhậm Giang Lâm, tràn đầy ý cười, “Ông chủ lớn à, thế giới có ngàn ngàn vạn hacker, anh chắc chắn là em?”
Bốn mắt nhìn nhau với Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm nói: “Thế giới có ngàn ngàn vạn hacker, nhưng sẽ hack Weibo vì tôi, cũng chỉ có em.”
“…”
Thấy Tiêu Việt không nói gì, Nhậm Giang Lâm không khỏi bật cười thành tiếng, “Làm sao? Không đúng?”
Tiêu Việt chậc chậc hai tiếng, “Đúng đúng đúng, sao có thể không đúng, lời này của ông chủ lớn khiến em không có cách nào phản bác.”
Nhưng nói xong, môi nóng lên, Nhậm Giang Lâm bên cạnh vươn người sang, hôn lên.
“Cảm ơn.”
Sau nụ hôn khẽ, Tiêu Việt nghe thấy gương mặt Nhậm Giang Lâm tràn đầy ý cười thấp giọng cười nói.
Trong lòng Tiêu Việt nóng lên, phút chốc đè người trước mặt lên lưng ghế sofa, hôn lần nữa.
Nụ hôn này nóng bỏng hơn nụ hôn khẽ vừa nãy mấy phần.
Đợi đến khi Nhậm Giang Lâm ôm lại mình, Tiêu Việt khó mà tự kiềm chế quấn quýt với anh, liếm láp môi lưỡi của nhau.
Hai ngày gần đây, hai người đều bận rộn không gặp nhau, đêm thứ sáu tiếp xúc thân mật, hai người đều nhớ rõ ràng, trong lòng vốn nhớ nhung đối phương, giờ vừa gần gũi, đã khiến hai người có phần khó kìm lòng được.
Hôn từ từ xuống cổ Nhậm Giang Lâm, hai tay bị mê hoặc sờ vào trong từ vạt áo…
Cho đến khi nghe thấy bên ngoài có âm thanh người đi lại.
Nhậm Giang Lâm hít thở hổn hển, kéo tay Tiêu Việt, nhìn Tiêu Việt nói: “Buông anh ra trước.”
Tiêu Việt cũng biết đây không phải nơi tốt để thân mật, phòng nghỉ ngơi vốn là phòng công cộng, tuy rằng Nhậm Giang Lâm ở đây chắc là không ai dám đẩy cửa đi vào, nhưng cũng khó tránh khỏi có người nào não co giật sẽ làm ra chuyện này.
Ví dụ như đồ thần kinh Kha Hoằng Ích kia.
Nghĩ tới đây, Tiêu Việt đành phải nhẹ nhàng mút cánh môi Nhậm Giang Lâm, hơi lưu luyến không rời tách ra.
Đợi hai người ổn định lại hơi thở, Tiêu Việt mới nhắc lại đề tài vừa nãy: “Nhưng tối qua em thật sự không bận chuyện Weibo, giáo sư Vương cho em một số tài liệu, em đang tiêu hóa cái đó.”
Nhậm Giang Lâm nghe vậy, gật đầu: “Chuẩn bị đến Thành Đô?”
“Ừ, sắp xếp xong hết những việc cần làm rồi, thứ sáu em định qua đó, tối nay em sẽ hẹn bọn Uông Trạch ra nói chuyện này.”
“Thứ sáu?” Nhậm Giang Lâm khẽ giật mình, “Nhanh vậy?”
“Kiểm tra sơ kỳ của ‘app Hoàn Du’ cũng gần kết thúc rồi, công việc kế tiếp em sẽ mang đến Thành Đô.”
“Định ở đó bao lâu?”
Tiêu Việt lắc đầu, “Không biết, đến xem tình hình trước rồi nói sau.”
Nhậm Giang Lâm nghe vậy nhíu mày không để lại dấu vết, khảo sát kiểu này anh biết rõ sẽ không phải chuyện một hai ngày đã có thể kết thúc, tuy Tiêu Việt nói không biết, nhưng chỉ sợ thời gian sẽ không ngắn…
Nghĩ tới đây, trong lòng Nhậm Giang Lâm không hiểu sao hơi buồn rầu, ngón tay gõ nhẹ tay vịn sofa, một hồi lâu mới hít sâu một hơi nói: “Chăm sóc tốt cho bản thân.”
Nhìn người từ tốn nói lời này, Tiêu Việt bĩu môi, chỉ đáp một tiếng: “Được.”
Dứt lời, thấy Nhậm Giang Lâm không nói gì khác nữa, Tiêu Việt nghĩ xem làm thế nào trêu ông chủ Nhậm hai câu, trong lúc nhất thời không nói gì.
Tiêu Việt không nói chuyện mình suy nghĩ, Nhậm Giang Lâm cũng không nói gì, trong phòng nghỉ ngơi trở nên yên tĩnh.
Nhưng không đợi Tiêu Việt nghĩ xong, Nhạc Đào Tiến đã đến gõ cửa phòng nghỉ, “Tiêu Việt, bên này phát hiện vấn đề rồi, cậu… tới đây nhìn xem.”
“Ừ, được, tôi đến ngay.” Tiêu Việt đáp lời, lúc đứng dậy chuẩn bị đi mở cửa, Nhậm Giang Lâm bên cạnh chợt kéo hắn lại.
“Sao vậy?” Tiêu Việt hơi khó hiểu.
Nghĩ đến vừa rồi Tiêu Việt im lặng không nói, Nhậm Giang Lâm nhắm mắt lại.
“Thành Đô, rất xa.”
Nhưng, bầu không khí của Công nghệ Hạo Thiên hôm nay khác trước kia.
Những ánh mắt cẩn thận từng li từng tí nghiên cứu, những ánh nhìn lén lút đựng đầy hóng hớt, ánh mắt này nhìn như lơ đãng lại thực sự chọc mắt người, vừa bước vào khu làm việc, Nhậm Giang Lâm đã nhận ra, muốn coi nhẹ cũng khó.
Thấy sếp tổng công ty tới đây, Nhạc Đào Tiến vội vàng đứng lên tiếp đón, “Nhậm tổng anh tới rồi?”
Nhìn Nhạc Đào Tiến trong hai ngày ngắn ngủi đã trở nên dè dặt, Nhậm Giang Lâm cũng không nói gì, chỉ gật đầu một cái.
Trên Weibo dữ dội như vậy, những nhân viên của anh không thể không biết, chưa kể lần này nhân vật chính của tin đồn còn là anh và Tiêu Việt.
Có điều, nếu bọn họ đã biết cả, vậy anh cũng không cần phải kiêng kỵ điều gì.
Nghĩ vậy, Nhậm Giang Lâm liếc nhìn phòng làm việc của Tiêu Việt, nhưng lại không thấy người.
“Tiêu Việt không ở đây?” Trước khi đến, nghĩ rằng thứ hai trong giờ làm việc Tiêu Việt hẳn sẽ ở đây, nên anh không gọi điện thoại cho hắn.
Vừa dứt lời, ban nãy còn có vài âm thanh gõ bàn phím đột nhiên biến mất, toàn bộ khu làm việc lập tức yên tĩnh lại, chỉ láng máng nghe thấy âm thanh quạt tản nhiệt của máy tính.
“Ở đây, ở đây, cậu ta ở trong phòng nghỉ,” Nhạc Đào Tiến ngày thường cũng coi như bình tĩnh đỏ cả mặt, trước kia anh ta không biết Nhậm Giang Lâm và Tiêu Việt có quan hệ như thế, còn tưởng là Nhậm Giang Lâm định lôi kéo Tiêu Việt dốc sức vì anh, nhưng sau khi biết nội tình, vừa nghe sếp tổng hỏi Tiêu Việt, anh ta đã không nhịn được suy nghĩ nhiều…
“Giữa trưa cậu ta đi nghỉ, giờ vẫn chưa dậy…”
Nhậm Giang Lâm nghe tiếng gật đầu.
“Ừ, tôi đi xem xem.”
Dứt lời ra hiệu Nhạc Đào Tiến không cần theo cùng, đi thẳng đến phòng nghỉ.
Nhậm Giang Lâm vừa rời khỏi khu làm việc, em gái Tứ Xuyên Trương Hiểu Chi của đội tuyên truyền giải trí Võng Thiên há to miệng lắc đầu.
Uông Trạch thấy thế không nhịn được phì cười, “Em đang làm gì vậy? Uống nhầm thuốc hả?”
Tưởng Hiểu Chi thở phì phò từng hơi, rất lâu mới nói: “Bây giờ em cảm thấy khó chịu, cực kỳ đau khổ, rất muốn hét lên.”
“Hả?”
“Thật đấy, trời ạ, đánh chết em cũng ngờ người yêu của sếp Nhậm là Tiêu Việt kia…”
Uông Trạch và Kha Hoằng Ích liếc nhau một cáu, cười khổ nói: “Không, phải nói, bọn anh mới không nghĩ ra Tiêu Việt lại yêu nhau với Nhậm tổng…”
“Vốn là xem video kia em vẫn không thể tin, nhưng vừa rồi…”
Vừa rồi nhìn thấy Nhậm Giang Lâm đến Hạo Thiên trực tiếp đến phòng nghỉ ngơi tìm Tiêu Việt, cô không muốn tin cũng không được. “Đây là lần đầu em nhìn thấy Nhậm Giang Lâm đến công ty không phải vì việc công mà là việc tư!”
Ông chủ lớn thủ đoạn cương quyết, chủ tịch kiêm tổng giám đốc của tập đoàn Nhậm thị lại quang minh chính đại đến công ty tìm người tình…
“Này,” Tưởng Hiểu Chi vẫn cảm thấy khó có thể tin, không nhịn được thở dài: “Là em kiến thức nông cạn, là em đánh giá thấp đàn ông IT các anh! Tiêu Việt kia thế mà đánh bại Thư Dụ?”
“Ha ha, em nói lời này đúng lắm,” Kha Hoằng Ích nghe tới đây không nhịn được chậc một tiếng, nói: “Đàn ông IT làm sao? Kỹ thuật vượt trội còn không sánh bằng giá trị nhan sắc? Danh xưng đại thần của Tiêu Việt vẫn không so được với những minh tinh kia à? Gì mà thắng với không thắng, em phải biết nhân viên kỹ thuật cũng có sức hấp dẫn riêng của bản thân.”
Kha Hoằng Ích nói đến đây, cũng nhắc nhở Tưởng Hiểu Chi: “Weibo… thật sự là anh ấy hack? Sáng sớm các em đến phòng làm việc của anh ấy để nói chuyện này đúng không?”
“… Anh ấy nói không.” Kha Hoằng Ích lắc đầu, “Nhưng anh cảm thấy, tác phẩm này chắc là của anh ấy.”
“Đờ mờ, trâu bò vậy!” Đội tuyên truyền của Võng Thiên kinh ngạc nói.
“Đúng rồi, giống như sáng hôm thứ bảy, các anh cũng nhìn thấy, Kha Hoằng Ích phí hết tâm tư mới hack được mười mấy người, buổi chiều Tiêu Việt vừa ra tay…”
“Phải đó, Weibo của Phó Kin đăng, mới đầu tôi còn hơi không tin đâu, tưởng là sếp Nhậm mua… nhưng buổi tối đã…”
Uông Trạch gật đầu nói: “Mọi người ít tiếp xúc với cậu ta, nếu tiếp xúc thêm một khoảng thời gian, sẽ kinh ngạc hơn, anh Việt là thần nhân trên phương diện máy tính.”
“Chậc chậc, đúng là không nhìn ra đấy,” Tưởng Hiểu Chi quả thực hơi tò mò về Tiêu Việt, “Anh ấy là người như thế nào? Khoảng thời gian này ở chung em thấy rất bình thường mà…”
Bình thường?
Uông Trạch lắc đầu nói: “Em quan sát thêm đi.”
Tưởng Hiểu Chi gật đầu: “Nhất định rồi, người sếp Nhậm ưng ý, em thật sự rất tò mò, rốt cuộc là điểm nào mê hoặc được sếp Nhậm.”
Kha Hoằng Ích cười gằn một tiếng “Đừng, nếu em nhìn thấy được rồi yêu anh ấy thì phải làm sao?”
“Không thể nào, em cuồng nhan sắc.”
Kha Hoằng Ích không để ý đến thiếu nữ cuồng nhan sắc này, liếc nhìn phòng nghỉ ngơi nói: “Có điều nói đi cũng phải nói lại, mấy người nói xem, anh Việt và sếp Nhậm có thể hôn ở phòng nghỉ ngơi không? Tôi chợt nhớ đến một chuyện! Lần trước sếp Nhậm và anh Việt nói chuyện riêng sau đó miệng đỏ lên, chẳng lẽ…”
“…”
“…” Kha Hoằng Ích có phải ông bị úng não không?”
“.. Mẹ kiếp thiểu năng.”
Phòng nghỉ ngơi của Hạo Thiên phía sau khu làm việc, nói là phòng nghỉ ngơi, không bằng nói là phòng trà nước đặt thêm mấy cá ghế sofa, bởi vì nằm giữa tầng lầu, chỉ có một cửa sổ trước hành lang, tia sáng không không tốt nên dùng làm phòng trà nước.
Trong giờ làm việc, bên này cũng không có người, cửa phòng nghỉ ngơi không khóa, Nhậm Giang Lâm vừa đi đến trước cửa đã thấy Tiêu Việt ngủ sâu ngáy khò khò trên sofa.
Tiêu Việt dáng cao, ghế sofa hai người ngồi quá ngắn với hắn. Hai chân gác trên tay vịn ghế sofa, tay ngoài rìa không có chỗ đặt, Tiêu Việt tìm cái ghế ghép vào, trông rất khó chịu.
Kính mắt trên sống mũi xiêu vẹo, mắt thấy sắp trượt xuống, Nhậm Giang Lâm cong môi, đóng cửa phòng nghỉ ngơi lại sau đó chậm rãi tiến lên lấy xuống giúp hắn.
Chắc là Tiêu Việt rất mệt, một loạt động tác như thế, hắn cũng không tỉnh lại.
Ngẫm nghĩ, Nhậm Giang Lâm không đánh thức hắn, chỉ ngồi vào ghế sofa bên cạnh, quan sát người trước mặt.
Tiêu Việt thật sự lười xử lý vẻ ngoài của mình đến một cảnh giới nhất định, giống như những dân mạng kia nói, dáng vẻ râu ria xồm xoàm này, quả thực không có giá trị nhan sắc gì để nói.
Nhưng mà, không biết tại sao, Nhậm Giang Lâm nhìn lại cảm thấy rất đẹp.
Anh đứng ở vị trí này, bên người luôn có người thế này thế kia muốn sà vào lòng, nhiều năm như vậy anh từng gặp mỹ nhân đủ loại kiểu dáng, bất kể là miêu tả nhẹ hay là nổi bật.
Chưa kể, trong tay anh còn có một công ty giải trí.
Ngành giải trí cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu người đẹp, bên cạnh anh càng là vậy.
Nhưng anh chỉ rung động với Tiêu Việt.
Nếu đặt ở trước kia, anh vốn không thể tưởng tượng nổi mình sẽ thích một người như vậy, một người hoàn toàn không phù hợp tiêu chuẩn ưa thích của mình… Anh thích người đẹp, thích người nghe lời lại thông minh, biết cách biến báo thức thời khiến anh vui vẻ.
(biến báo: dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc)
Tiêu Việt không đẹp, không hiểu chuyện không nghe lời, làm theo ý mình, ngay từ đầu đã làm vài chuyện khiến anh tức giận…
Nhưng cuối cùng anh vẫn thích không giải thích được…
Anh biết điều anh thích ở Tiêu Việt, nhưng lại không biết tại sao mình thích, đây là chuyện chưa bao giờ có…
Nhìn Tiêu Việt, cũng không biết qua bao lâu, cho đến khi điện thoại của Tiêu Việt vang lên, Nhậm Giang Lâm mới hoàn hồn.
Thấy Tiêu Việt không mở mắt, chỉ duỗi tay sờ điện thoại trên ghế, tìm cả buổi cũng không tìm được, Nhậm Giang Lâm không nhịn được bật cười, “Anh nghĩ điện thoại em ở trong túi.”
Tối qua Tiêu Việt không ngủ đầu đau như búa bổ, lúc này bị chuông điện thoại đánh thức, thực sự rất khó chịu, vô thức duỗi tay tìm điện thoại trên đầu giường, không tìm được điện thoại, lại nghe được giọng nói quen thuộc.
Tiêu Việt ngẩn ra, bỗng dưng mở mắt nhìn về chỗ phát ra âm thanh, phòng nghỉ ngơi kéo rèm cửa lờ mờ, chỉ có điều người ngồi phía trước là ai, cho dù tối hơn Tiêu Việt liếc mắt một cái đã nhận ra.
Ngồi bật dậy, Tiêu Việt cười nói: “Ơ! Hiếm la nhỉ! Ông chủ lớn sao tới đây?”
Nhậm Giang Lâm nhìn đồng hồ, nói: “Ba giờ bốn mươi lăm, anh Tiêu, bây giờ phải là giờ làm việc đúng không?”
Nhậm Giang Lâm vừa gọi hắn là anh Tiêu, Tiêu Việt đã cảm thấy trong lòng cực kỳ ngứa, đứng dậy đi đến bên cạnh Nhậm Giang Lâm ngồi xuống, nhếch miệng vui vẻ nói: “Là giờ làm việc.”
Liếc nhìn Tiêu Việt tới đây, Nhậm Giang Lâm nhướng mày: “Giờ làm việc mà ngủ thì không tốt.”
Song, lời này cũng chỉ nói đùa thôi, đối với Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm vẫn biết, người này ngày thường ước gì có thể không ngủ, nếu không phải mệt đến cực hạn, đâu thể đi ngủ vào giờ này?
“Mệt mà, bận cả buổi sáng hơi không chịu nổi, chỉ đến ngủ một lát, tối qua em không ngủ.” Thấy Nhậm Giang Lâm nhíu mày, Tiêu Việt vội vàng nói bổ sung: “Em thật sự có việc gấp phải nhanh chóng xử lý, mới không ngủ, gần đây em nghe lời dạy bảo của ông chủ lớn, sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi đều rất tốt.”
“Việc gấp?” Nghĩ đến chuyện Weibo bị hack, Nhậm Giang Lâm nói: “Bận ‘xử lý’ Weibo?”
Chuyện Tiêu Việt hack Weibo hắn chưa từng nói với Nhậm Giang Lâm, cho dù hôm nay mấy người Uông Trạch ép hỏi, hắn cũng ngại phiền phức nói thẳng không, nhưng mấy người Uông Trạch vẫn có thể đoán được.
“Anh nghe nói từ đâu?” Tiêu Việt ngạc nhiên hỏi.
“Sáng nay Bành Tuyển Phong đến tìm anh.”
Tiêu Việt nhíu mày: “Ai?”
Liếc nhìn Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm có phần không biết làm sao nói: “Một thành viên ban giám đốc của Weibo.”
Tiêu Việt chớp mắt, nói: “Anh ta nói là em? Tra được rồi.”
“Không.”
Tiêu Việt nhìn Nhậm Giang Lâm, tràn đầy ý cười, “Ông chủ lớn à, thế giới có ngàn ngàn vạn hacker, anh chắc chắn là em?”
Bốn mắt nhìn nhau với Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm nói: “Thế giới có ngàn ngàn vạn hacker, nhưng sẽ hack Weibo vì tôi, cũng chỉ có em.”
“…”
Thấy Tiêu Việt không nói gì, Nhậm Giang Lâm không khỏi bật cười thành tiếng, “Làm sao? Không đúng?”
Tiêu Việt chậc chậc hai tiếng, “Đúng đúng đúng, sao có thể không đúng, lời này của ông chủ lớn khiến em không có cách nào phản bác.”
Nhưng nói xong, môi nóng lên, Nhậm Giang Lâm bên cạnh vươn người sang, hôn lên.
“Cảm ơn.”
Sau nụ hôn khẽ, Tiêu Việt nghe thấy gương mặt Nhậm Giang Lâm tràn đầy ý cười thấp giọng cười nói.
Trong lòng Tiêu Việt nóng lên, phút chốc đè người trước mặt lên lưng ghế sofa, hôn lần nữa.
Nụ hôn này nóng bỏng hơn nụ hôn khẽ vừa nãy mấy phần.
Đợi đến khi Nhậm Giang Lâm ôm lại mình, Tiêu Việt khó mà tự kiềm chế quấn quýt với anh, liếm láp môi lưỡi của nhau.
Hai ngày gần đây, hai người đều bận rộn không gặp nhau, đêm thứ sáu tiếp xúc thân mật, hai người đều nhớ rõ ràng, trong lòng vốn nhớ nhung đối phương, giờ vừa gần gũi, đã khiến hai người có phần khó kìm lòng được.
Hôn từ từ xuống cổ Nhậm Giang Lâm, hai tay bị mê hoặc sờ vào trong từ vạt áo…
Cho đến khi nghe thấy bên ngoài có âm thanh người đi lại.
Nhậm Giang Lâm hít thở hổn hển, kéo tay Tiêu Việt, nhìn Tiêu Việt nói: “Buông anh ra trước.”
Tiêu Việt cũng biết đây không phải nơi tốt để thân mật, phòng nghỉ ngơi vốn là phòng công cộng, tuy rằng Nhậm Giang Lâm ở đây chắc là không ai dám đẩy cửa đi vào, nhưng cũng khó tránh khỏi có người nào não co giật sẽ làm ra chuyện này.
Ví dụ như đồ thần kinh Kha Hoằng Ích kia.
Nghĩ tới đây, Tiêu Việt đành phải nhẹ nhàng mút cánh môi Nhậm Giang Lâm, hơi lưu luyến không rời tách ra.
Đợi hai người ổn định lại hơi thở, Tiêu Việt mới nhắc lại đề tài vừa nãy: “Nhưng tối qua em thật sự không bận chuyện Weibo, giáo sư Vương cho em một số tài liệu, em đang tiêu hóa cái đó.”
Nhậm Giang Lâm nghe vậy, gật đầu: “Chuẩn bị đến Thành Đô?”
“Ừ, sắp xếp xong hết những việc cần làm rồi, thứ sáu em định qua đó, tối nay em sẽ hẹn bọn Uông Trạch ra nói chuyện này.”
“Thứ sáu?” Nhậm Giang Lâm khẽ giật mình, “Nhanh vậy?”
“Kiểm tra sơ kỳ của ‘app Hoàn Du’ cũng gần kết thúc rồi, công việc kế tiếp em sẽ mang đến Thành Đô.”
“Định ở đó bao lâu?”
Tiêu Việt lắc đầu, “Không biết, đến xem tình hình trước rồi nói sau.”
Nhậm Giang Lâm nghe vậy nhíu mày không để lại dấu vết, khảo sát kiểu này anh biết rõ sẽ không phải chuyện một hai ngày đã có thể kết thúc, tuy Tiêu Việt nói không biết, nhưng chỉ sợ thời gian sẽ không ngắn…
Nghĩ tới đây, trong lòng Nhậm Giang Lâm không hiểu sao hơi buồn rầu, ngón tay gõ nhẹ tay vịn sofa, một hồi lâu mới hít sâu một hơi nói: “Chăm sóc tốt cho bản thân.”
Nhìn người từ tốn nói lời này, Tiêu Việt bĩu môi, chỉ đáp một tiếng: “Được.”
Dứt lời, thấy Nhậm Giang Lâm không nói gì khác nữa, Tiêu Việt nghĩ xem làm thế nào trêu ông chủ Nhậm hai câu, trong lúc nhất thời không nói gì.
Tiêu Việt không nói chuyện mình suy nghĩ, Nhậm Giang Lâm cũng không nói gì, trong phòng nghỉ ngơi trở nên yên tĩnh.
Nhưng không đợi Tiêu Việt nghĩ xong, Nhạc Đào Tiến đã đến gõ cửa phòng nghỉ, “Tiêu Việt, bên này phát hiện vấn đề rồi, cậu… tới đây nhìn xem.”
“Ừ, được, tôi đến ngay.” Tiêu Việt đáp lời, lúc đứng dậy chuẩn bị đi mở cửa, Nhậm Giang Lâm bên cạnh chợt kéo hắn lại.
“Sao vậy?” Tiêu Việt hơi khó hiểu.
Nghĩ đến vừa rồi Tiêu Việt im lặng không nói, Nhậm Giang Lâm nhắm mắt lại.
“Thành Đô, rất xa.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook