Chiến Lang
Quyển 1 - Chương 8

Cô biết rõ hắn tàn khốc vô tình, giết người không chớp mắt, lại vẫn không quản được cái miệng nhỏ nhắn kia. Nếu có thể, hắn rất muốn tự tay lột sạch những món quần áo dơ bẩn trên người cô, dùng đôi tay này nắm giữ vòng eo mềm mại của cô, vuốt ve khuôn mặt cô, nhìn thật kỹ bộ dáng của cô, nếm thử hương vị của cô.

Cô nhất định sẽ muốn cắn lại hắn một miếng, giống như một ngày nào đó cô nhất định sẽ giết hắn.

Hắn lẳng lặng nhìn, cảm thấy giữa hai chân hơi hơi co rút, dục vọng nóng bỏng sưng đến phát đau, nhưng hắn vẫn nằm im không nhúc nhích.

Vì cái gì? Thực ra hắn cũng không rõ, hắn chỉ lẳng lặng nhìn, cho đến khi cô lại bọc kín cơ thể, mặc một chiếc áo trong mới, rồi nhăn mũi khoác chiếc áo khoác vừa bẩn vừa hôi kia, cuộn mình nằm xuống thảm nỉ.

Cô rất mệt, dường như chỉ nháy mắt đã ngủ thiếp đi.

‘Thực non.’ Hắn nghĩ.

Tự cho là an toàn, mới có thể ngủ được. Hắn đã sớm quên cảm giác an tâm ngủ một giấc là như thế nào. Nhìn cô tự cho là an tâm ngủ ngon lành, có một giây, xúc động vặn vẹo bị áp chế sâu trong nội tâm bỗng vùng lên, khiến hắn muốn đứng dậy, tiến lên, phá nát ảo giác an toàn giả dối của cô, hung hăng chà đạp tra tấn cô, thỏa mãn dục vọng của bản thân, dạy cô biết cuộc đời có thể đáng sợ đến nhường nào, khiến cô biết cái gì là tuyệt vọng

‘Ngươi là đồ quái vật máu lạnh.’ Cô nói. Dùng cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp nói, dùng đôi mắt sáng ngời lên án.

Hắn nghĩ hắn quả thật là một con quái vật, từ rất lâu rất lâu trước kia, hắn đã không còn buồn nôn hay run tay vì giết người, hắn thậm chí còn không bao giờ gặp ác mộng.

Hắn đã sớm trở nên chết lặng.

Quái vật.

Quái vật máu lạnh. . .

Lương tâm của hắn đã bị chó tha, bị sói ăn từ lâu rồi. Đến nay hắn vẫn không biết tại sao mình lại nhặt cô về, mà không phải để cô ở đó tự sinh tự diệt.

Mẹ cô không phải mẹ hắn, cô cũng không phải hắn năm đó.

Thật ra hắn hiểu những chuyện này hơn ai hết, nhưng thân thể đã tự hành động trước suy nghĩ, hắn đã nhặt cô về. Ai biết cô lại không phải là một bé trai, thậm chí còn không phải là một đứa bé gái.

Nếu là một đứa con trai, hắn có thể dạy cô cách chiến đấu, dạy cô sinh tồn như thế nào. Cho đến một ngày đứa bé trai ấy biến thành một người đàn ông, cường tráng đủ để giết chết hắn.

Nhưng cô là nữ . . . . . .

Là nữ. . . .

Hiện giờ mỗi lần nhìn cô, hắn lại cảm thấy đau đầu. Hắn đã rất lâu không cần suy nghĩ, mà người phụ nữ này lại khiến hắn không thể không suy nghĩ? !

Hắn không thể nào giấu cô mãi được, mặc dù cô đã rất cố gắng giả làm con trai, hạ thấp giọng, duy trì vẻ ngoài bẩn thỉu, cố ý hành động cho thô lỗ. Nhưng nếu cô đã không thể qua mắt hắn vậy cũng không thể nào lừa dối được những người khác quá lâu.

Trong quân doanh, heo mẹ cũng có thể hóa thành Điêu Thuyền, ở trong doanh nô lệ lại càng không phải nói. Nếu để người khác phát hiện cô là nữ, cô sẽ bị những người đó nuốt sống ngay lập tức. Những nô lệ khác sẽ không bảo vệ cô, họ sẽ chỉ gây chiến để tranh đoạt cô.

Cô là phiền toái, phiền toái rất lớn.

Hắn thật sự không biết nên làm gì với cô bây giờ, có lẽ hắn nên tìm cơ hội, nghĩ cách đưa cô đến cuối đội ngũ, để cô ở cùng gia quyến quân Mông Cổ. Làm nữ nô dù sao cũng tốt hơn ở tiền tuyến đánh giặc.

Bởi vì ngứa, cô mơ màng cọ mặt vào thảm hai lần, giống như con mèo con vậy.

Hắn nhận ra khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn còn bẩn, không khỏi cong khóe miệng. Người phụ nữ này quả nhiên vẫn có chút thông minh, biết làm thế nào để giữ cho bề ngoài lôi thôi bẩn thỉu. Cô gái cuộn mình trên tấm thảm nỉ nhìn giống như một đứa con trai, nhưng hắn đã nhìn thấy dáng vẻ thực sự dưới bề ngoài bẩn thỉu kia. Hắn nghĩ hắn sẽ không thể nào quên được thời khắc tốt đẹp ngắn ngủi vừa rồi.

Hắn chậm rãi nhắm mắt, khép lại chút ánh sáng hư ảo kia, để mình quay trở về với bóng tối.

Tu tu!!!!!

Dưới bầu trời xanh trong vắt, tiếng tù và bằng sừng trâu truyền đi thật xa.

Bọn họ tiếp tục hành quân về phía Tây Bắc, đi qua vài toà thành nhỏ, từng có vài cuộc chiến linh tinh, nhưng đại đa số đều nhanh chóng mở cửa thành đầu hàng, không ngốc đến mức đối chọi với đại quân tây chinh này. Họ đều đã nghe nói về những cuộc chiến lần trước, sức mạnh quân sự của bọn họ cũng không đủ, cũng nhớ được lần tây chinh nhiều năm trước.

Nhưng tòa thành trước mắt này không giống.

Bọn họ đóng cửa thành, dựng cờ trên đầu thành, thổi kèn.

Cô không biết đây là đâu, cũng không rảnh nghe nói, tất cả nô lệ trong doanh đều bị tập hợp ở hàng đầu, vội vàng chỉnh đốn trang bị chuẩn bị tấn công.

Hai ngày này, bởi vì tòa thành này không chịu đầu hàng nên quái vật đã bị gọi đến đại trướng, lúc trở về cũng có thêm hai Bách phu trưởng đi theo hắn. Cô ở bên nghe bọn họ nói chuyện, mới phát hiện doanh nô lệ không chỉ có duy nhất một doanh này của quái vật, mà còn có hai doanh đội khác đều là lính nô lệ. Hai vị doanh trưởng doanh nô lệ này dù mang binh gấp hai ba lần hắn nhưng lại có vẻ vô cùng nghe lời hắn.

Từ đầu tới cuối cô chỉ yên lặng cúi đầu rót rượu sữa ngựa cho bọn họ, nghe bọn họ thảo luận quân tình. Nhưng cô phát hiện, lính nô lệ bị yêu cầu gần như tay không tấc sắt đứng dưới thành dụ địch.

“Mẹ kiếp, không khiêu chiến là sao? Chẳng lẽ lần này muốn tấn công cửa thành bằng sức mạnh?”

“Vô nghĩa, phải công phá cửa thành thì đám kỵ binh cưỡi ngựa kia mới có thể phát huy tác dụng. Chết vài lính nô lệ chẳng có nghĩa lý gì với bọn họ cả, đương nhiên là họ muốn chúng ta tấn công cửa thành bằng sức mạnh rồi.” Hai vị doanh trưởng ngồi khoanh chân trên thảm nỉ, vừa uống rượu vừa mắng. Nhưng dù đây là doanh nô lệ, bọn họ cũng không dám thóa mạ. Mắng xong một tràng, hơi hết giận, một người trong đó mới quay sang nhìn quái vật kia.

“A Lãng Đằng, ngươi thấy thế nào?”

Quái vật gãi cằm đầy râu, nhìn tấm bản đồ đặt giữa ba người, thản nhiên nói: “Tòa thành này, cửa trước vững chắc, cửa sau còn có ủng thành (bức thành nhỏ ở ngoài cổng thành), cho dù tấn công từ cửa thành vào cũng sẽ có rất nhiều người bị vây ở ủng thành. Chúng ta tấn công cũng sẽ bị nhốt ở ủng thành mà thôi. Vậy nên ngoại trừ xe chùy, chúng ta sẽ cho người mắc thang, tiến hành tấn công đồng bộ.”

“Nhưng phải làm thế nào, phía trên sẽ đồng ý sao?”

“Đại tướng quân chỉ cần phá thành, phá như thế nào, hắn cũng không thèm để ý.”

“Nhưng những kẻ khác cũng sẽ không câm miệng đâu.” Người đàn ông có khuôn mặt dữ tợn hừ lạnh.

Một vị khác dáng người hoàn mỹ đè thấp giọng, nói: “Đặc biệt là tướng quân tiên phong, hắn từ trước đến nay đều không vừa mắt với ngươi, nên bây giờ mới yêu cầu nhất định phải tấn công cửa thành. Bề ngoài lấy lý do đe dọa thị uy, nhưng thực chất là muốn gây khó dễ cho người thôi. Bằng không, từ xưa đến nay có ai lại yêu cầu một mình tấn công cửa thành? Còn gia hạn trong một ngày nhất định phải phá thành, căn bản chính là muốn ngươi đi chịu chết.”

“Ta thấy, hắn định sẽ không cho chúng ta mắc thang.” Người đàn ông vạm vỡ đập bát rượu xuống, đỏ ngầu mắt nói.

Quái vật thản nhiên nói: “Hắn tuy là tiên phong tướng quân, nhưng chúng ta mới là người ở tuyến đầu. Ta sẽ lãnh binh phá cửa thành, tiến vào ủng thành như hắn mong muốn. Lúc ấy, hắn sẽ không chú ý đến các ngươi nữa. Khi ta dẫn đội phá tan cửa thành, lực chú ý của kẻ địch sẽ tập trung vào ta, hai ngươi phái người bắn nỏ lấy hỏa tiễn tấn công vọng lâu. Thừa lúc kẻ địch cứu hoả và bảo vệ ủng thành, binh lực phân tán, thì tìm vài người cơ trí leo lên thang mây. Chỉ cần mở cửa ủng thành, vậy chúng ta thế như chẻ tre rồi.”

“A Lãng Đằng, ngươi phải biết nếu đã vào ủng thành rồi thì tên kia sẽ không để ngươi lùi lại đâu?” Người đàn ông dáng người hoàn mỹ trừng mắt nói.

Mày rậm giương lên, hắn chỉ nói: “Ta chưa bao giờ lùi lại.”

Cô nghe vậy liền sững sờ. Theo như lời hắn, hắn muốn lấy thân mạo hiểm, dùng mình làm bia. Nếu như không có ai leo lên được tường thành mở cửa cho hắn, vậy hắn sẽ bị nhốt trong ủng thành chờ chết.

“A Lãng Đằng, ngươi thật sự không sợ chết sao?” Người đàn ông cường tráng thất thần trừng hắn.

Hắn cong khóe miệng, cười nói: “Lạp Tư, nói không chừng, ta sẽ tấn công vào thành nhanh hơn ngươi đó.”

Người đàn ông cường tráng trợn trừng mắt như chuông đồng, sau đó cất tiếng cười to, nói: “Được, chúng ta làm như lời ngươi nói. Nếu chúng ta vào thành sau ngươi, không kịp mở cửa cho ngươi, vậy tiền thưởng của Lạp Tư ta sẽ cho ngươi hết!”

“Một lời đã định.”

Hắn giơ bát rượu, cùng đối phương uống một hơi cạn sạch.

Cô nhìn ba người kia lại tiếp tục thảo luận kế hoạch công thành, buồn bực phát hiện quái vật kia vô cùng am hiểu cách đánh giặc. Hắn chú ý tới tất cả những chi tiết quan trọng, không phải loại đàn ông đầu óc ngu si chỉ được cái tứ chi phát triển. Sau khi thảo luận, bọn họ quyết định làm theo chiến lược công thành hắn đưa ra, sau đó ai trở về lều người đó.

Khi lấy bát rượu đi rửa, cô có thể thấy tòa thành cách đó không xa đèn đuốc sáng ngời. Mặc dù trời đêm đầy sao, nhưng gió Bắc thổi tới đã bắt đầu trở nên lạnh lẽo, mùa hạ đã sắp đi qua, gió thu vừa lớn vừa lạnh thổi những lá cờ bay phất phới.

Tuy rằng đi về phía Tây, nhưng nơi này cũng rất gần Bắc, cát cũng ít hơn sa mạc mấy hôm trước, nhưng vào đêm chỉ cần hít vào thôi cũng cảm thấy đau đớn.

Nước lạnh như băng khiến hai tay cô đông cứng, thân thể phát run.

Cô có thể hiểu vì sao tòa thành này ngoan cố chống lại quân Mông Cổ. Trời lạnh, nước cũng sẽ đóng băng, nếu mà còn có tuyết thì thủ thành sẽ dễ mà công thành lại khó. Quân đội công thành bên ngoài trữ nước không dễ, nước kết băng sẽ tốn cả củi để đun nóng, lương thực cũng tiêu hao nhiều hơn. Bọn họ chỉ cần chống cự đủ lâu, kéo dài tới lúc tuyết rơi, đại quân Mông Cổ sẽ phải tự động rút quân.

Trừ phi quái vật kia thật sự có thể công phá cửa thành vào ngày mai.

Hoặc chết ở nơi đó.

Cô hi vọng hắn chết.

Nếu hắn bị thương, cô có lẽ có thể tìm được cơ hội giết chết hắn.

Đêm tối vắng vẻ. . . .

Người của ba doanh nô lệ đều bị đánh thức. Nói thực ra, cô nghĩ chẳng có mấy người thật sự ngủ được.

Cô không có thời gian nghĩ nhiều, các đội đã bắt đầu tập hợp, mỗi người đều lấy một cây đao, một lá chắn, mũ giáp, bao gồm cả cô.

Cô cầm lá chắn gần cao hơn cả cơ thể mình, bên ngoài lớp gỗ bọc một lớp da dày. Điều khiến cô ngạc nhiên là tấm lá chắn này nhẹ hơn cô tưởng. Có lúc cô còn nghĩ rằng lá chắn này dùng gỗ đểu. Nhưng chất liệu gỗ tuy không quá tốt nhưng cũng không kém. Sau đó cô mới phát hiện, không phải vì chất liệu không tốt mà bởi cô đã khỏe mạnh hơn xưa. Quái vật kia hàng ngày sai cô khiêng nồi khiêng chậu, thảm nỉ, dụng cụ, còn phải múc nước làm cu li sáng tối. Những thứ tra tấn này giúp thể lực của cô gia tăng.

Cô quay đầu liếc nhìn người nọ một cái, chỉ thấy hắn đã đội mũ giáp, đang hạ lệnh cho hai tên phó thủ hạ của hắn.

Sau khi mặc khôi giáp võ trang, nhìn hắn lại càng khổng lồ khủng bố, kiên cố vững chãi, càng giống quái vật hơn.

Dường như nhận thấy được tầm mắt của cô, hắn quay đầu lại. Nhìn thấy cô, hắn hơi ngừng một chút, nhíu mày, sau đó lại quay đầu đi.

Đội ngũ xe lấp hào bắt đầu tập hợp, cô cầm lá chắn, quay người vội vàng đuổi theo đội ngũ. Ai ngờ mới đi được vài bước, lại bị người từ sau túm lấy cánh tay trái.

Cô phát hoảng, quay đầu thấy hắn không biết đã đến phía sau cô từ lúc nào, khuôn mặt phóng đại gần trong gang tấc. Hắn cầm lấy cánh tay cô, vẻ mặt căng thẳng, cúi người dặn dò.

“Nghe cho kĩ đây, lúc tên bắn tới nhìn có vẻ nhiều nhưng vẫn sẽ có khe hở. Mắt ngươi rất tinh, tay chân cũng linh hoạt, cho nên đừng vội rút đao mà hãy nắm chặt lá chắn, nhưng đừng để nó che khuất tầm mắt của ngươi. Cho dù sợ tới mức tè ra quần cũng không được nhắm mắt. Muốn sống thì đừng chớp mắt, nhìn kỹ hướng tên ngươi mới biết được phải chắn ở đâu, hoặc tránh thế nào. Có thể tránh thì tránh, không tránh được thì chắn. Nhưng đừng chắn chính diện, mà hãy nghiêng lá chắn, dốc nó sang bên cạnh. Càng gần tường thành, uy lực của tên nỏ càng mạnh, chắn chính diện sẽ khiến mũi tên xuyên qua lá chắn, đừng cứng đối cứng với nó.” Đó là một cảnh cáo, hắn đang dạy cô cách sống sót.

Cô kinh ngạc trợn mắt nhìn tên quái vật kia, không chắc mình có nghe đúng hay không.

Nhưng hắn thật sự đang nói, còn kéo đao treo trên đai lưng da của cô ra phía sau, dùng đôi mắt sâu như ác quỷ nhìn thẳng vào mắt cô, hung ác nói: “Dùng hai tay nắm chặt lá chắn, đừng dùng một tay, sức ngươi yếu, cầm lá chắn bằng một tay nhất định sẽ rơi, cũng đừng rút đao. Nếu quân địch ra khỏi thành, chưa đến lúc nguy cấp thì đừng bao giờ rút đao. Vóc người ngươi nhỏ bé, không rút đao, cũng không lao lên, bọn chúng sẽ không coi ngươi là uy hiếp.”

“Không phải ngươi nói không cho phép lùi bước sao.” Cô thốt lên.

Hắn lạnh lùng trừng cô, nói: “Ta không cho ngươi lùi bước, ngươi đi theo đoàn xe lấp hào, đuổi kịp đội ngũ, không cho rời khỏi đội. Nghe rõ chưa, dùng cả hai tay!” Dứt lời, hắn buông tay cô ra, xoay người lên ngựa, vung tay ra lệnh.

“Xuất phát!”

Lúc Da Luật Thiên Tinh đi qua bên cạnh cô bèn hỏi.

“Tiểu Dạ, A Lãng Đằng nói gì với cậu vậy?”

Cô chợt hoàn hồn, không biết vì sao cô không trả lời thật, chỉ k hàn khàn nói.

“Không có gì.”

Dứt lời, cô lập tức cầm lá chắn, sải bước vội vàng đuổi theo đội ngũ được phân công.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương