Chiến Lang Ở Rể
Chương 23: 23: Chuyện Cũ


Ở cửa sân bay, ba người nhìn Lê Văn Vân, vẻ mặt không giống nhau.

Trên mặt người nam mang theo vẻ châm chọc, một vẻ khinh thường.

Còn cô gái đứng bên cạnh anh, chân mang giày boot, dáng vẻ giỏi giang thành đạt, vẻ mặt của cô ta không quá đẹp, dường như còn có vẻ tức giận.

Mà một cô gái khác, mái tóc dài của cô xõa tung, trên người mặc một cái váy dài màu trắng, khuôn mặt kiều diễm mang vẻ lạnh lùng, ánh mắt nhìn Lê Văn Vân có ba phần phức tạp, ba phần hận thù, bốn phần kinh ngạc!
“Đàn chị, chị quen Lê Văn Vân sao?” Đỗ Tịch Tịch kinh ngạc hỏi.

Diệp Mộng không nói gì, mà người đàn ông bên cạnh lại châm chọc ẩn ý, nói: “Đương nhiên là quen, đây chính là cậu chủ của nhà họ Diệp ở thành phố Lâm Hải mà.”
Đỗ Tịch Tịch kinh ngạc nhìn về phía Lê Văn Vân.

Nhà họ Diệp ở Lâm Hải chính là dòng họ hàng đầu trong nước, nếu như Lê Văn Vân là người nhà họ Diệp ở Lâm Hải, vậy thì cô đã hiểu tại sao bố mình lại khách sáo với anh rồi.

Nhưng cô không ngờ rằng, khi cô mời người điều tra về quá khứ của Lê Văn Vân chỉ biết được trước đây anh chỉ là một công nhân bình thường ở công trường mà thôi.

Người nhà họ Diệp mà còn phải đến công trường làm công?
Chẳng lẽ muốn trải nghiệm cuộc sống?
Lúc này, người nam kia lại nói thêm: “Chín năm trước, anh ta chính là nhân vật nổi tiếng ở thành phố Lâm Hải, còn nổi tiếng về gì thì… Ha ha!”
Lê Văn Vân cau mày!
Chuyện này, liên quan đến nguyên nhân anh vào Người Gác Đêm.

Lê Văn Vân xuất thân từ nhà họ Diệp ở Lâm Hải, nhưng mà anh chỉ là dòng phụ của nhà họ Diệp mà thôi, đương nhiên, cây cổ thụ như nhà họ Diệp thì nhà anh cũng được coi như giàu có.

Hơn nữa, lúc ấy thành tích Lê Văn Vân cũng không tệ, rất được người lớn trong nhà coi trọng.

Nhưng mà khi Lê Văn Vân mười tám tuổi, lần đó xảy ra một chuyện ngoài ý muốn khiến cho Lê Văn Vân bị chìm trong lời sỉ nhục, thậm chí còn gặp phải tai ương tù ngục, trong thời khắc quan trọng, anh bị một ông già lừa đưa đến Người Gác Đêm!
Mà thành phố Lâm Hải và nhà họ Diệp thì cứ nghĩ Lê Văn Vân đã bị đi tù.


Mà ba người trước mặt, Lê Văn Vân có quen hai người trong đó.

Diệp Mộng, là bạn học với anh sáu năm từ cấp hai lên cấp ba, đại học cũng học cùng một trường, nhưng mà Lê Văn Vân vừa nhập học đại học chưa bao lâu thì đã thôi học.

Mà người nam này thì anh quen khi học đại học, tên là Vưu Tường, là một người theo đuổi điên cuồng của Diệp Mộng.

Khi tuổi nhỏ còn đi học, bởi vì Diệp Mộng và Lê Văn Vân qua lại khá thân thiết, anh ta không thuận mắt với Lê Văn Vân, thậm chí trong trường còn tìm người bắt nạt Lê Văn Vân, lúc ấy Lê Văn Vân vẫn chưa trở thành Người Gác Đêm, cũng không tập võ.

Hai tay khó địch lại bốn tay!
Lúc ấy dường như Diệp Mộng không hứng thú với Vưu Tường, Lê Văn Vân cũng không ngờ rằng, trôi qua chín năm, thế mà hai người lại xuất hiện ở Giang Thành.

Mà khi Lê Văn Vân còn trẻ tuổi cũng đã từng nảy sinh tình cảm với Diệp Mộng.

Dù sao cô cũng rất xinh đẹp, hai người đã quen biết nhau từ khi học cấp hai, nhưng từ trước đến giờ Lê Văn Vân chưa từng để lộ tình cảm.

Xuất thân của Diệp Mộng rất tốt, hơn nữa bản thân lại rất kiêu ngạo, lúc trước Lê Văn Vân có thể được đi cạnh cô cũng là do trùng hợp.

Cho đến tận khi Lê Văn Vân xảy ra chuyện.

Biến mất khỏi Lâm Hải, mọi người, đều cho rằng anh đã vào tù.

Sau cảm giác ngạc nhiên ngắn ngủi thoáng qua, vẻ mặt của Lê Văn Vân đã trở lại bình tĩnh.

Mà Đỗ Tịch Tịch thì rất tò mò nói: “Nhân vật nổi tiếng? Nổi tiếng đến mức nào cơ?”
“Nhà cao cửa rộng như nhà họ Diệp, nhưng Lê Văn Vân là tội phạm đi tù khiến nhà họ Diệp mất hết thể diện, sau đó một bút hạ xuống thẳng tay xóa tên cả nhà Lê Văn Vân ra khỏi gia phả nhà họ Diệp!” Vưu Tường cười như không cười nói: “Nếu tôi nói không sai thì là phạm tội cưỡng hiếp!”
Bốn chữ này vừa dứt, Đỗ Tịch Tịch đã ngơ người ra.

Vẻ mặt Diệp Mộng càng thêm phức tạp.


Lê Văn Vân nhíu mày lại, anh không để ý đến lời nói của Vưu Tường, chỉ nhìn thoáng qua Diệp Mộng, bình tĩnh nói: “Tôi bị oan.”
Vẻ mặt Diệp Mộng không hề dao động, sau đó lắc đầu nói: “Chuyện đã qua, tôi không để bụng.”
Lê Văn Vân gật đầu, anh giải thích một câu là đủ rồi, Diệp Mộng tin tưởng hay không cũng chẳng quan trọng, thời gian chín năm, chút tình cảm kia đã sớm chôn chặt trong lòng.

Thấy không khí có vẻ xấu hổ, Đỗ Tịch Tịch ho khan một tiếng nói: “Chúng ta ra ngoài trước đi, xe đỗ ở bên ngoài.”
Diệp Mộng gật đầu, đi ra bên ngoài sân bay, vừa đi được hai bước, cô bỗng nhiên dừng lại: “Lê Văn Vân, mấy người chúng tôi đều là đàn anh đàn chị của Đỗ Tịch Tịch, muốn ôn chuyện với em ấy, anh không cần theo đâu!”
Đỗ Tịch Tịch nhíu mày lại, nhưng lại không nói gì.

Còn Lê Văn Vân thì nhún vai tỏ vẻ không sao cả.

Còn Vưu Tường đứng bên cạnh thì nhìn Lê Văn Vân, khóe môi nở nụ cười đầy đắc ý.

“Mộng Mộng nói đúng, cách ăn mặc bây giờ của anh đi chung với chúng tôi cũng không hợp.” Vưu Tường cười nhạo nói.

Thậm chí Diệp Mộng còn không quay người, sau khi nói xong câu đó, cô đã đi thẳng ra bên ngoài.

Đỗ Tịch Tịch cười xin lỗi nhìn Lê Văn Vân, sau đó chạy theo ra ngoài.

Vưu Tường là người ở lại cuối cùng, anh ta nhìn Lê Văn Vân, cười nhạo nói: “Tôi còn cho rằng anh phải sống trong tù cả đời, không ngờ mới chín năm mà anh đã ra được rồi, nói cho anh hay, tôi và Diệp Mộng đã sắp kết hôn.

Nhưng nói với anh cũng chẳng ý nghĩa gì, anh đã không còn là người cùng thế giới với chúng tôi.”
Nói xong, anh ta ném ánh mắt khinh thường, đi thẳng ra ngoài.

Nhìn bóng dáng của mấy người họ, Lê Văn Vân sờ mũi của mình, nói: “Đúng là không phải người cùng thế giới.”
Nhà họ Diệp cũng được, nhà họ Bạch cũng thế, hoặc là nói dòng họ nhà Vưu Tương cũng vậy, bây giờ trong mắt Lê Văn Vân, họ đều không đáng là gì.


Lúc trước, sau khi đi vào Người Gác Đêm, anh ngẩn ngơ ở đó sáu năm, vốn dĩ lúc ấy cấp trên đã nói với anh là chỉ cần anh chấp hành xong nhiệm vụ ở Giang Thành thì sẽ có thể về Lâm Hải một chuyến.

Nhưng khi vừa tới Giang Thành, anh bị thương mất trí nhớ, nhoáng cái đã qua ba năm.

“Chờ sau khi chuyện ở đây chấm dứt phải về nhà một chuyến mới được, có một số việc phải nên chấm dứt.” Lê Văn Vân xoa mũi nói: “Hơn nữa đã chín năm rồi mình chưa gặp lại bố mẹ.”
Nói xong, anh xoay người, nhìn bảng hướng dẫn rồi đi đến trạm tàu điện ngầm.

Mua vé xong, anh đi vào bên trong tàu điện ngầm, người trong tàu điện ngầm không nhiều, anh tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống.

Một lúc lâu sau đó, đôi mắt anh bỗng nhiên hơi híp lại.

Trong tầm mắt của anh, một bóng người đỏ như lửa đang đi đến cửa tàu điện ngầm, khoảnh khắc bóng người vừa bước vào tàu điện ngầm, đã khiến cho không ít ánh mắt của người ngồi trên tàu nhìn theo, kể cả Lê Văn Vân!
Bóng dáng một cô gái váy đỏ, dáng người nóng bỏng, mặt đeo kính râm, kéo một va li đi vào bên trong toa tàu.

Không phải Hoa Hồng Đỏ thì là ai!
“Vậy mà lại ngồi tàu điện ngầm.” Trong lòng Lê Văn Vân thoáng kinh ngạc.

Đều là sát thủ hàng đầu thì có ai mà không có của cải nhiều không đếm xuể, vậy mà cô ta lại chọn ngồi tàu điện ngầm, Lê Văn Vân không ngờ được.

Hoa Hồng Đỏ nhìn khắp nơi, sau đó hơi xoay người, đi tới cái ghế trống bên cạnh Lê Văn Vân, sau đó ngồi xuống.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong khoang tàu, lập tức có vô số ánh mắt hâm mộ ghen tỵ nhìn về phía Lê Văn Vân.

Nhất là cậu chàng ngồi đối diện Lê Văn Vân, mặt đeo cặp kính mắt, đầu để kiểu tóc Địa Trung Hải, anh ta nhìn Hoa Hồng Đỏ, nuốt nước miếng, rồi lại liếm liếm môi!
Ngửi thấy mùi hương hoa hồng thoang thoảng, Lê Văn Vân rất hưởng thụ, lấy di động ra chơi tiếp.

“Anh đẹp trai, anh là người Giang Thành sao?” Lúc này, Hoa Hồng Đỏ đã dùng ngón tay thon dài và trắng tinh của cô ta chọt lên bả vai Lê Văn Vân hỏi.

Lê Văn Vân giương mắt nhìn về phía cô ta, cô ta gỡ kính râm xuống, để lộ khuôn mặt không có bất kỳ tỳ vết nào.

“Ừ, thì… Cũng coi như là vậy!” Lê Văn Vân ho khan một tiếng.

Trong mắt Hoa Hồng Đỏ, cô ta cho rằng Lê Văn Vân cảm thấy vì cô ta trông quá xinh đẹp mà khẩn trương.


Cô ta nhìn lướt qua Lê Văn Vân, nở nụ cười xinh đẹp.

“Ồ, đây là lần đầu tiên tôi đến Giang Thành, không biết ở Giang Thành các anh có nơi nào đẹp, có thể giới thiệu cho tôi không? Tuy rằng trên mạng cũng có vài chỗ nhưng mà tôi cảm thấy dân bản xứ giới thiệu hẳn sẽ tốt hơn.” Hoa Hồng Đỏ lại nói tiếp.

Lê Văn Vân trầm ngâm, giả vờ không quen biết người này, vội vàng nhiệt tình giới thiệu: “Giang Thành vốn là thành phố du lịch, phong cảnh rất nhiều, đã đến Giang Thành thì nhất định phải đi tháp Voi Trắng, cảnh đêm ở đó tuyệt đẹp! Hơn nữa nếu tới gần bờ sông, phong cảnh càng đẹp hơn nữa…”
Lê Văn Vân thành thật giới thiệu cho cô ta.

Trò chuyện trong chốc lát, Hoa Hồng Đỏ bỗng nhiên nói: “Anh biết nhiều thật, hay là tôi nhờ anh làm dẫn đường nha.”
Nói rồi, cô ta lại nở nụ cười xinh đẹp nói: “Hẳn anh sẽ không cự tuyệt chứ!”
Lông mày Lê Văn Vân hơi cau lại, nhìn về phía Hoa Hồng Đỏ nói: “Làm người hướng dẫn …cũng không vấn đề, nhưng mà… Có tiền không?”
Hoa Hồng Đỏ hơi sửng sốt một chút.

Cô ta cho rằng bản thân chủ động mời Lê Văn Vân dẫn đường cho cô ta, hẳn là Lê Văn Vân sẽ đồng ý ngay không suy nghĩ, kết quả không ngờ được là Lê Văn Vân lại đòi tiền cô ta!
“Tiền sao, có đấy, nhưng đổi lại bằng một vài thứ khác không phải tốt hơn sao?” Lời nói của cô ta mang theo cám dỗ vô tận!
Bất kỳ người đàn ông nào nghe được câu này, chỉ sợ sẽ phản ứng! Lê Văn Vân cũng nhịn không được nuốt nước miếng.

Đồng thời, trong đầu anh hiện lên tư liệu của Hoa Hồng Đỏ!
Hoa Hồng Đỏ, là sát thủ thứ bảy trong bảng thành Tội Ác, là sát thủ đứng đầu Hồng Nguyệt.

Đã từng ám sát một tù trưởng thành danh trong một trận chiến, thực lực có lẽ tương đương từ số ba mươi đến số mười lăm của Người Gác Đêm.

Cuộc sống cá nhân hơi hỗn loạn, thích thông đồng với những người đàn ông trẻ tuổi khỏe mạnh…
Hiển nhiên, Lê Văn Vân đã bị cô ta để mắt! Trở thành con mồi của cô ta.

Nhìn thấy phản ứng của Lê Văn Vân, môi Hoa Hồng Đỏ hơi cong lên, hiển nhiên là cực kỳ hài lòng về anh.

“Thế nào?” Cô ta đến gần Lê Văn Vân, nhưng cánh tay Lê Văn Vân lại có cảm giác co giãn kinh người.

Cô ta không ngờ rằng Lê Văn Vân sẽ từ chối mình.

Lê Văn Vân thở ra một hơi, sau đó nói: “Được thôi!”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương