Chiến Đội Lập Kỳ
-
Quyển 1 - Chương 77: Hải tặc đột kích
Trong đêm khuya, tại bến cảng Ngã Hành.
Trong một căn phòng tĩnh lặng, bỗng nhiên bay lên một điểm ánh sáng, giữa lúc đó liền vô thanh vô tức đuổi đi bóng tối.
- Cha, ngươi nói là sự thật sao? Trong tay lão già mập mạp chết bầm kia sẽ có bảo vật tốt như vậy?
Dưới ánh đèn lờ mờ, Cô Đồn nhìn về phía đối diện, nơi một người vừa nói ra một bí mật, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Nhiều ngày không thấy, vết sưng tấy trên mặt hắn đã biến mất, chỉ là khi hắn nói ra, hàm răng có chút hở, hai khỏa răng cửa đã biệt tăm, chính là bị một bạt tai đánh gãy thuở nào.
Nói chuyện cùng hắn là một người mặt mũi tràn đầy hung ác, mắt tam giác, trên má trái có một vết sẹo tương đối ngắn, chỉ dài bằng ngón cái, người đó chính là cha của hắn.
Người đàn ông trung niên cười hắc hắc một tiếng, trầm thấp nói:
- Đấy là việc đương nhiên, nếu không, với sinh ý của quán rượu nhỏ kia thì làm sao có thể cung cấp đủ tiền cho con bé Swally đi học ở học viện? Hắn trước kia là một nhà mạo hiểm, tại một lần mạo hiểm đã thu hoạch được nhiều đồ vật trân quý với số lượng lớn, cho nên lúc ấy mới lựa chọn thoái ẩn đấy, vấn đề này ta sớm đã biết, nếu không ta làm sao có thể cho ngươi đi chỗ đó làm phục vụ? Hừ, ta chính là để người thăm dò tình huống cho rõ ràng.
- Hóa ra là như vậy.
Cô Đồn nhẹ gật đầu, rồi lại nói:
- Cái kia... Những người kia lúc nào sẽ đến? Ngày mai sao?
Người đàn ông trung niên gật đầu:
- Không sai a, chính là ngày mai, bọn họ sẽ tiến hành cướp bóc tòa thành thị này, ta đã cùng bọn họ thương lượng tốt rồi, đến lúc đó mang thêm mười mấy người, đi thẳng đến trước quán rượu, bắt lấy tên kia, lại để cho hắn đem những thứ đồ vật trân quý ấy nhổ ra. Chỉ có như vậy chúng ta mới có một khoản tiền lớn trên tay.
- Nhưng mà... cha, ngài có thể đảm bảo bọn hắn nhất định sẽ chia cho chúng ta một phần sao?
- Điều này ngươi không cần nghĩ loạn, việc bọn họ chia cho chúng ta một phần là điều đương nhiên.
Giọng điệu của cha hắn phi thường vững tin:
- Ngươi biết người thương lượng với chúng ta là ai chăng? Hắn là vua hải tặc của cả khu Đông Hải này, người nắm trên tay băng hải tặc hùng mạnh nhất nơi đây. Chỉ là do hắn muốn một kiện đồ vật trong tay lão Perli, cho nên mới hợp tác với chúng ta vào lúc này, người ta là thân phận gì, như thế nào sẽ tham chút tiền ấy của chúng ta?
- Cha, vậy thì tốt rồi. Mà ta có thể đưa ra một cái yêu cầu sao?
- Yêu cầu gì?
- Giết chết thằng chết dẫm Bộ Hành Giả!
Cô Đồn cơ hồ cắn chặt hàm răng, nói ra mấy chữ này, dưới ánh nến chiếu rọi, lộ ra khuôn mặt đặc biệt dữ tợn.
- Tên kia hắn lại dám nhục nhã ta, ta muốn làm thịt hắn, đem hắn tháo thành tám khối!
Nghe con trai nói ra những từ ngoan độc, người đàn ông trung niên vốn lạnh lùng lộ ra vui vẻ.
- Đây chỉ là một vấn đề nhỏ mà thôi.
Không lâu sau đó, ánh nến bị dập tắt.
Một đêm tĩnh lặng mà qua.
…
Tháng bảy, mặt trời mới lại mọc.
Dưới sự mài mòn của thời gian, nhưng cái phong cách đặc hữu của ngày hè vẫn chưa biến mất, là tháng bảy nhưng không khí vẫn nóng bỏng như thường. Trên cây cối xanh ngát bên đường, vài âm thanh của những con ve toát ra vẻ đơn điệu, như là bị nhiễm nặng khí tức của ngày hè.
Dùng tay lau đi một loạt mồ hôi trên trán, lão Perli nhìn thoáng qua bầu trời, thấp giọng mắng một câu, nhấc cái thân thể to mập cất bước.
Từ khi con gái học lên, khi nó đi đến học viện ở thủ đô học tập, hắn cảm thấy hi vọng duy nhất của bản thân đã chuẩn bị kết trái, và thứ trái cây ấy đã rời xa hắn mà đi. Trong lòng có vui mừng, nhưng cũng có cảm giác thất vọng không rõ ràng. Bởi thế trong mấy ngày, sinh hoạt của hắn bị xáo trộn, hắn ăn nhiều hơn, do đó mà cơ thể của hắn lại tăng thêm mấy kí.
Cũng may vẫn còn cái quán rượu làm mục tiêu sống, nếu không thì cứ suốt ngày ở nhà, đến lúc đó sợ rằng cân nặng cơ thể hắn sẽ tăng lên vùn vụt.
- Ai… Con gái cũng đi rồi, chắc hẳn về sau nó sẽ sinh sống ở thủ đô, chờ ta già rồi thì sẽ bán lại quán rượu cho người khác, dùng số tiền đó an hưởng tuổi già. Bán cho ai nhỉ? Có lẽ gạ gẫm thằng nhóc kia một phen cũng tốt.
Vừa nghĩ tới cái thằng nhóc Bộ Hành Giả chăm chỉ, hắn cũng không khỏi thở dài.
Nếu số kiếp của nó chỉ là dừng tại tầng lớp dân thường thì có lẽ sẽ tốt hơn, ít nhất những người dân thường sống có tình nghĩa, còn cái tầng lớp cao cao tại thượng kia, thì chỉ đấu đấu đá đá mà thôi.
- Nó cũng là người tốt, thật không hi vọng nó bước đi trên con đường tràn đầy âm mưu quỷ kế kia.
Trong miệng hắn lầm bầm một câu thì đột nhiên trước mặt có người chặn ngang con đường đi của hắn.
- Ha ha… Còn nhớ rõ ta sao chú Perli?
Khi đến chữ Perli, người nọ tăng lên âm điệu, gằn mạnh, ngữ điệu lộ ra sự quái dị.
Lão Perli ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy thằng nhóc Cô Đồn nhiều ngày không đi làm với vẻ mặt vô lại đứng trước mặt mình. Mà ở sau lưng tên côn đồ nhỏ tuổi này là một đám người có vẻ mặt hung ác.
Không hiểu tại sao trong lòng hắn bay lên dự cảm không tốt.
…
Bến cảng Ngã Hành, tại một căn nhà vắng vẻ đứng trơ trọi một mình.
Hắn cầm một cái rương đồ, lặng im thu dọn đồ đạc.
Qua thời gian dài thầm lặng cướp của nhà giàu trong bóng đêm, thời gian cũng đến, mà mục đích cũng đã hoàn thành, vậy cũng có ý nghĩa là thời điểm rời đi nơi này đã đến rồi.
Hắn mang đi đồ vật cũng không nhiều, vài bộ đồ, cũng một ít tài liệu linh tinh, một quả pokemon được hắn giắt lên lưng, quả pokemon còn lại hắn tạm thời bỏ chung với túi tiền.
Còn số tiền hắn cướp được? Từ quán rượu AZN Club, hắn đổi ra những thứ quý hiếm và đắt tiền. Bởi vậy hắn không phải cầm gì nhiều, một túi tiền với ba món đồ hiếm và cực đắt, nhưng lại nhỏ gọn, với cái rương đồ.
Đem túi tiền đeo lên hông, hắn lại cầm lên một quả pokemon thứ ba, nhỏ giọng cười, đặt vào trong rương.
Đây là lễ vật hắn dành cho lão Perli. Quả pokemon đời thứ 6, kí hiệu là mã số HT03, là hàng của Hải tộc, nó cũng được mua từ quán rượu AZN.
Cho tới nay, lão Perli dành cho hắn một phần quan tâm và lo lắng, ít nhất khi hắn bị thương nặng, lão là người đưa hắn đến bệnh viện, bỏ tiền túi mà chữa trị cho hắn. Dù lão chỉ là NPC đi nữa, phần ân tình này hắn đều ghi tạc vào lòng, một mực khắc sâu vào nội tâm. Hôm nay hắn sẽ rời đi nơi này rồi, vì thế cũng nên đem phần ân tình này trả lại cho đối phương.
Dẫn theo rương đồ, hắn đi ra căn nhà nhỏ, quay đầu nhìn thoáng lại vách tường có phong cách cổ xưa, trong nội tâm có một cảm giác phức tạp. Thời gian không dài cũng không liên quan, chỉ là trò chơi cũng không liên quan, tình cảm là tình cảm!
Nhìn một lúc, hắn quay người đi.
…
Bước đi trên đường phố rộng rãi, nhìn xem tình cảnh xung quanh, hắn im lặng mỉm cười.
Sống ở đây gần một tháng, cứ như vậy đi rồi, khó tránh khỏi dòng suy nghĩ có chút mâu thuẫn.
Hết thảy khung cảnh đều phảng phất như thường ngày, dòng người vẫn tấp nập như trước, náo nhiệt vô cùng, nhưng trong lòng hắn, lại tựa hồ cảm giác được cái gì.
- Không đúng!
Hắn gầm nhẹ một tiếng, trực giác nhạy cảm khiến hắn cảm giác có chỗ không thích hợp, hắn liền trải rộng lực lượng tinh thần ra xung quanh, tiến hành cảm nhận.
Cảm nhận được trên đường phố là nguyên một đám người hung hãn, gương mặt lạnh băng, sát khí phiêu dật, hắn không khỏi nhíu mày.
Trên người của bọn họ dường như có mùi tanh rất dày đặc và mùi mặn chát của muối, giống như là có một thời gian dài phiêu lưu trên biển. Song nếu đem so với những thủy thủ mà hắn gặp ở quán rượu Ocean, thì bọn họ có thêm một cỗ bạo ngược, hung ác, mà loại cảm giác này…
Hải tặc!
Bọn họ là hải tặc!
Bỗng nhiên trong đầu hắn nhảy ra suy nghĩ này, hắn trở nên khó hiểu, khi nào hải tặc đã ngang nhiên kéo vào bến cảng này với số lượng lớn như thế? Thủ vệ của bến cảng đâu rồi?
“Chẳng lẽ… thủ vệ bị chúng giết hết, là do bọn chúng muốn cướp bóc thành thị này?”
Hiển nhiên sự tình cùng với suy nghĩ của hắn đã trùng khớp tám, chín phần mười rồi.
“Được rồi, cướp bóc thì cướp bóc, dù sao xem ra bến cảng Ngã Hành cũng không còn khả năng phản kháng, nên ta không rảnh nhúng tay, thân phận đang che giấu nhất quyết không thể vì một giây phút xúc động mà để lộ. Nhưng mà nhất định lão Perli không thể xảy ra chuyện gì. Nếu không… Hừ!”
Nghĩ đến cái thân ảnh mập mạp kia, hắn lập tức bước nhanh hơn.
Mà khi đi đến cửa vào quán rượu Ocean, lòng của hắn đột nhiên “lộp bộp” một cái.
Vào giờ này mọi ngày, cánh cửa kia vẫn đóng, thế nhưng bây giờ nó ở trạng thái khép hờ, hơn nữa còn có một vệt máu dính ở phía trên.
- A…
Đúng vào lúc này, một tiếng thống khổ vang lên, thanh âm nhỏ bé, nhưng lại như một đạo lôi điện thô to đánh xuống cơ thể hắn, nội tâm của hắn trong phút chốc nổ tung!
Cho dù không có lực lượng tinh thần cường đại làm hậu thuẫn, hắn vẫn nhận ra đó là giọng của lão Perli!
Trong chớp mắt ấy, nội tâm của hắn cuồng bạo như lửa. Hắn xông tới, lấy lực đá hung mãnh đá bay cánh cửa ra, đem hết thảy bên trong quán nhìn vào mắt.
Cũng chính lúc này, một bóng người cao to vì bị ngoại lực nào đó tác dụng, ngã lăn trên mặt đất vài vòng, và rồi một sự trùng hợp không tưởng xảy ra, thân hình ấy lăn về và dừng lại dưới chân hắn.
Đó là lão Perli.
Thế nhưng lão đã không còn hăng hái như ngày thường, đã không còn thân ảnh cường tráng như núi, lão té trên mặt đất, ngón tay vô ý thức run rẩy, trên ngực có một con dao hung ác cắm lên, mặt mũi tràn đầy vết máu, thậm chí nhiều đến mức người quen nhìn không ra đây là lão.
Trong một căn phòng tĩnh lặng, bỗng nhiên bay lên một điểm ánh sáng, giữa lúc đó liền vô thanh vô tức đuổi đi bóng tối.
- Cha, ngươi nói là sự thật sao? Trong tay lão già mập mạp chết bầm kia sẽ có bảo vật tốt như vậy?
Dưới ánh đèn lờ mờ, Cô Đồn nhìn về phía đối diện, nơi một người vừa nói ra một bí mật, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Nhiều ngày không thấy, vết sưng tấy trên mặt hắn đã biến mất, chỉ là khi hắn nói ra, hàm răng có chút hở, hai khỏa răng cửa đã biệt tăm, chính là bị một bạt tai đánh gãy thuở nào.
Nói chuyện cùng hắn là một người mặt mũi tràn đầy hung ác, mắt tam giác, trên má trái có một vết sẹo tương đối ngắn, chỉ dài bằng ngón cái, người đó chính là cha của hắn.
Người đàn ông trung niên cười hắc hắc một tiếng, trầm thấp nói:
- Đấy là việc đương nhiên, nếu không, với sinh ý của quán rượu nhỏ kia thì làm sao có thể cung cấp đủ tiền cho con bé Swally đi học ở học viện? Hắn trước kia là một nhà mạo hiểm, tại một lần mạo hiểm đã thu hoạch được nhiều đồ vật trân quý với số lượng lớn, cho nên lúc ấy mới lựa chọn thoái ẩn đấy, vấn đề này ta sớm đã biết, nếu không ta làm sao có thể cho ngươi đi chỗ đó làm phục vụ? Hừ, ta chính là để người thăm dò tình huống cho rõ ràng.
- Hóa ra là như vậy.
Cô Đồn nhẹ gật đầu, rồi lại nói:
- Cái kia... Những người kia lúc nào sẽ đến? Ngày mai sao?
Người đàn ông trung niên gật đầu:
- Không sai a, chính là ngày mai, bọn họ sẽ tiến hành cướp bóc tòa thành thị này, ta đã cùng bọn họ thương lượng tốt rồi, đến lúc đó mang thêm mười mấy người, đi thẳng đến trước quán rượu, bắt lấy tên kia, lại để cho hắn đem những thứ đồ vật trân quý ấy nhổ ra. Chỉ có như vậy chúng ta mới có một khoản tiền lớn trên tay.
- Nhưng mà... cha, ngài có thể đảm bảo bọn hắn nhất định sẽ chia cho chúng ta một phần sao?
- Điều này ngươi không cần nghĩ loạn, việc bọn họ chia cho chúng ta một phần là điều đương nhiên.
Giọng điệu của cha hắn phi thường vững tin:
- Ngươi biết người thương lượng với chúng ta là ai chăng? Hắn là vua hải tặc của cả khu Đông Hải này, người nắm trên tay băng hải tặc hùng mạnh nhất nơi đây. Chỉ là do hắn muốn một kiện đồ vật trong tay lão Perli, cho nên mới hợp tác với chúng ta vào lúc này, người ta là thân phận gì, như thế nào sẽ tham chút tiền ấy của chúng ta?
- Cha, vậy thì tốt rồi. Mà ta có thể đưa ra một cái yêu cầu sao?
- Yêu cầu gì?
- Giết chết thằng chết dẫm Bộ Hành Giả!
Cô Đồn cơ hồ cắn chặt hàm răng, nói ra mấy chữ này, dưới ánh nến chiếu rọi, lộ ra khuôn mặt đặc biệt dữ tợn.
- Tên kia hắn lại dám nhục nhã ta, ta muốn làm thịt hắn, đem hắn tháo thành tám khối!
Nghe con trai nói ra những từ ngoan độc, người đàn ông trung niên vốn lạnh lùng lộ ra vui vẻ.
- Đây chỉ là một vấn đề nhỏ mà thôi.
Không lâu sau đó, ánh nến bị dập tắt.
Một đêm tĩnh lặng mà qua.
…
Tháng bảy, mặt trời mới lại mọc.
Dưới sự mài mòn của thời gian, nhưng cái phong cách đặc hữu của ngày hè vẫn chưa biến mất, là tháng bảy nhưng không khí vẫn nóng bỏng như thường. Trên cây cối xanh ngát bên đường, vài âm thanh của những con ve toát ra vẻ đơn điệu, như là bị nhiễm nặng khí tức của ngày hè.
Dùng tay lau đi một loạt mồ hôi trên trán, lão Perli nhìn thoáng qua bầu trời, thấp giọng mắng một câu, nhấc cái thân thể to mập cất bước.
Từ khi con gái học lên, khi nó đi đến học viện ở thủ đô học tập, hắn cảm thấy hi vọng duy nhất của bản thân đã chuẩn bị kết trái, và thứ trái cây ấy đã rời xa hắn mà đi. Trong lòng có vui mừng, nhưng cũng có cảm giác thất vọng không rõ ràng. Bởi thế trong mấy ngày, sinh hoạt của hắn bị xáo trộn, hắn ăn nhiều hơn, do đó mà cơ thể của hắn lại tăng thêm mấy kí.
Cũng may vẫn còn cái quán rượu làm mục tiêu sống, nếu không thì cứ suốt ngày ở nhà, đến lúc đó sợ rằng cân nặng cơ thể hắn sẽ tăng lên vùn vụt.
- Ai… Con gái cũng đi rồi, chắc hẳn về sau nó sẽ sinh sống ở thủ đô, chờ ta già rồi thì sẽ bán lại quán rượu cho người khác, dùng số tiền đó an hưởng tuổi già. Bán cho ai nhỉ? Có lẽ gạ gẫm thằng nhóc kia một phen cũng tốt.
Vừa nghĩ tới cái thằng nhóc Bộ Hành Giả chăm chỉ, hắn cũng không khỏi thở dài.
Nếu số kiếp của nó chỉ là dừng tại tầng lớp dân thường thì có lẽ sẽ tốt hơn, ít nhất những người dân thường sống có tình nghĩa, còn cái tầng lớp cao cao tại thượng kia, thì chỉ đấu đấu đá đá mà thôi.
- Nó cũng là người tốt, thật không hi vọng nó bước đi trên con đường tràn đầy âm mưu quỷ kế kia.
Trong miệng hắn lầm bầm một câu thì đột nhiên trước mặt có người chặn ngang con đường đi của hắn.
- Ha ha… Còn nhớ rõ ta sao chú Perli?
Khi đến chữ Perli, người nọ tăng lên âm điệu, gằn mạnh, ngữ điệu lộ ra sự quái dị.
Lão Perli ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy thằng nhóc Cô Đồn nhiều ngày không đi làm với vẻ mặt vô lại đứng trước mặt mình. Mà ở sau lưng tên côn đồ nhỏ tuổi này là một đám người có vẻ mặt hung ác.
Không hiểu tại sao trong lòng hắn bay lên dự cảm không tốt.
…
Bến cảng Ngã Hành, tại một căn nhà vắng vẻ đứng trơ trọi một mình.
Hắn cầm một cái rương đồ, lặng im thu dọn đồ đạc.
Qua thời gian dài thầm lặng cướp của nhà giàu trong bóng đêm, thời gian cũng đến, mà mục đích cũng đã hoàn thành, vậy cũng có ý nghĩa là thời điểm rời đi nơi này đã đến rồi.
Hắn mang đi đồ vật cũng không nhiều, vài bộ đồ, cũng một ít tài liệu linh tinh, một quả pokemon được hắn giắt lên lưng, quả pokemon còn lại hắn tạm thời bỏ chung với túi tiền.
Còn số tiền hắn cướp được? Từ quán rượu AZN Club, hắn đổi ra những thứ quý hiếm và đắt tiền. Bởi vậy hắn không phải cầm gì nhiều, một túi tiền với ba món đồ hiếm và cực đắt, nhưng lại nhỏ gọn, với cái rương đồ.
Đem túi tiền đeo lên hông, hắn lại cầm lên một quả pokemon thứ ba, nhỏ giọng cười, đặt vào trong rương.
Đây là lễ vật hắn dành cho lão Perli. Quả pokemon đời thứ 6, kí hiệu là mã số HT03, là hàng của Hải tộc, nó cũng được mua từ quán rượu AZN.
Cho tới nay, lão Perli dành cho hắn một phần quan tâm và lo lắng, ít nhất khi hắn bị thương nặng, lão là người đưa hắn đến bệnh viện, bỏ tiền túi mà chữa trị cho hắn. Dù lão chỉ là NPC đi nữa, phần ân tình này hắn đều ghi tạc vào lòng, một mực khắc sâu vào nội tâm. Hôm nay hắn sẽ rời đi nơi này rồi, vì thế cũng nên đem phần ân tình này trả lại cho đối phương.
Dẫn theo rương đồ, hắn đi ra căn nhà nhỏ, quay đầu nhìn thoáng lại vách tường có phong cách cổ xưa, trong nội tâm có một cảm giác phức tạp. Thời gian không dài cũng không liên quan, chỉ là trò chơi cũng không liên quan, tình cảm là tình cảm!
Nhìn một lúc, hắn quay người đi.
…
Bước đi trên đường phố rộng rãi, nhìn xem tình cảnh xung quanh, hắn im lặng mỉm cười.
Sống ở đây gần một tháng, cứ như vậy đi rồi, khó tránh khỏi dòng suy nghĩ có chút mâu thuẫn.
Hết thảy khung cảnh đều phảng phất như thường ngày, dòng người vẫn tấp nập như trước, náo nhiệt vô cùng, nhưng trong lòng hắn, lại tựa hồ cảm giác được cái gì.
- Không đúng!
Hắn gầm nhẹ một tiếng, trực giác nhạy cảm khiến hắn cảm giác có chỗ không thích hợp, hắn liền trải rộng lực lượng tinh thần ra xung quanh, tiến hành cảm nhận.
Cảm nhận được trên đường phố là nguyên một đám người hung hãn, gương mặt lạnh băng, sát khí phiêu dật, hắn không khỏi nhíu mày.
Trên người của bọn họ dường như có mùi tanh rất dày đặc và mùi mặn chát của muối, giống như là có một thời gian dài phiêu lưu trên biển. Song nếu đem so với những thủy thủ mà hắn gặp ở quán rượu Ocean, thì bọn họ có thêm một cỗ bạo ngược, hung ác, mà loại cảm giác này…
Hải tặc!
Bọn họ là hải tặc!
Bỗng nhiên trong đầu hắn nhảy ra suy nghĩ này, hắn trở nên khó hiểu, khi nào hải tặc đã ngang nhiên kéo vào bến cảng này với số lượng lớn như thế? Thủ vệ của bến cảng đâu rồi?
“Chẳng lẽ… thủ vệ bị chúng giết hết, là do bọn chúng muốn cướp bóc thành thị này?”
Hiển nhiên sự tình cùng với suy nghĩ của hắn đã trùng khớp tám, chín phần mười rồi.
“Được rồi, cướp bóc thì cướp bóc, dù sao xem ra bến cảng Ngã Hành cũng không còn khả năng phản kháng, nên ta không rảnh nhúng tay, thân phận đang che giấu nhất quyết không thể vì một giây phút xúc động mà để lộ. Nhưng mà nhất định lão Perli không thể xảy ra chuyện gì. Nếu không… Hừ!”
Nghĩ đến cái thân ảnh mập mạp kia, hắn lập tức bước nhanh hơn.
Mà khi đi đến cửa vào quán rượu Ocean, lòng của hắn đột nhiên “lộp bộp” một cái.
Vào giờ này mọi ngày, cánh cửa kia vẫn đóng, thế nhưng bây giờ nó ở trạng thái khép hờ, hơn nữa còn có một vệt máu dính ở phía trên.
- A…
Đúng vào lúc này, một tiếng thống khổ vang lên, thanh âm nhỏ bé, nhưng lại như một đạo lôi điện thô to đánh xuống cơ thể hắn, nội tâm của hắn trong phút chốc nổ tung!
Cho dù không có lực lượng tinh thần cường đại làm hậu thuẫn, hắn vẫn nhận ra đó là giọng của lão Perli!
Trong chớp mắt ấy, nội tâm của hắn cuồng bạo như lửa. Hắn xông tới, lấy lực đá hung mãnh đá bay cánh cửa ra, đem hết thảy bên trong quán nhìn vào mắt.
Cũng chính lúc này, một bóng người cao to vì bị ngoại lực nào đó tác dụng, ngã lăn trên mặt đất vài vòng, và rồi một sự trùng hợp không tưởng xảy ra, thân hình ấy lăn về và dừng lại dưới chân hắn.
Đó là lão Perli.
Thế nhưng lão đã không còn hăng hái như ngày thường, đã không còn thân ảnh cường tráng như núi, lão té trên mặt đất, ngón tay vô ý thức run rẩy, trên ngực có một con dao hung ác cắm lên, mặt mũi tràn đầy vết máu, thậm chí nhiều đến mức người quen nhìn không ra đây là lão.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook