Chiến Đội Lập Kỳ
-
Quyển 1 - Chương 70: Thoát khỏi quy tắc
Không gian bao la, kéo dài không có giới hạn, ở trên đó có thời gian chạy chồm, có vạn đạo rối nhịp, ngàn khoảng mộng ảo, vô số hình ảnh phản chiếu… Giờ phút này, hắn bị kéo vào đây, đầy đầu mơ hồ mà nhìn tình cảnh này.
Che ở trước hắn có 4 người.
Một người được bao bọc bởi một bộ giáp màu xanh lục, khuôn mặt anh tuấn, mái tóc dài màu đen không gió vẫn tung bay, ánh mắt bình thản nhưng chứa đựng nhân sinh, luân hồi vô hướng. Người ấy chính là người ở trận chiến kia, trận chiến mà hắn được chứng kiến khi lần đầu nửa mảnh tròn màu tím dung nhập vào biển tinh thần của hắn. Hẳn người này chính là Tử Liên Thần, bởi vì theo giấc mộng kia, cây Tử Liên có liên quan đến kẻ này.
Kế đến, một người được bao bọc trong một luồng khói đen, hoàn toàn không thể nhìn rõ, khói đen đậm đặc như là thực chất. Chỉ biết người này ngồi xếp bằng trên một cái cây to lớn có màu đỏ tươi. Quanh cơ thể hắn, một con phượng hoàng và một con rồng màu đen đầy linh tính xoay quanh. Đặc biệt, ở trên đỉnh đầu hắn, một vầng tròn nhỏ màu vàng rực như mặt trời thỉnh thoảng tỏa ra lôi điện đùng đùng vang vọng. Kẻ này vẫn lặng im ngồi ở đó, như đang nhập định, như đang ngộ đạo, dường như không có thứ gì có thể khiến hắn rời khỏi vị trí ấy. Thế nhưng hai màu đen đầy âm u và đỏ đầy lạnh giá cũng đủ chứng tỏ thân phận của hắn: Ma Đầu Triệu Phong.
Người thứ ba là một cô gái, dung nhan tuyệt sắc, nàng có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, thiên kiều bá mị, hoa nhường nguyệt thẹn, hết sức giống như một tiên nữ giáng trần. Vậy nhưng khí tức lạnh băng mà nàng tỏa ra đủ khiến cho những ai có ý đồ với nàng phải chùn bước. Nàng đứng lặng nơi ấy, vẫn không đáp lời. Chỉ có bộ quần áo màu lam nàng đang mặc rung động rì rào, cứ vài hơi thở, một thứ âm thanh lanh lảnh từ đó phát ra làm mê hoặc lòng người. Nàng có dung nhan tuyệt sắc, nhưng không hiểu sao cũng khiến người ta dễ dàng lãng quên.
Người cuối cùng, không biết có phải là người không, khi mà hắn thấy đó chỉ là một cái kính. Một cái kính cổ lão nhuộm đầy nét thời gian trôi nổi ở nơi ấy. Nó mang cho hắn một cảm giác rất kỳ quái, khi nóng nảy, khi âm trầm, lúc tươi vui, khi sát khí ngút trời. Bao quanh nó là từng trận khí bảy màu liên tục thay đổi.
Lúc này, Tử Liên Thần mở miệng:
- Đã tìm được người cần tìm, bây giờ bắt đầu đi.
Rồi không quay lại, mà nói:
- Hãy quan sát thật kỹ, những gì hôm nay ngươi nhìn thấy chắc chắn sẽ có ích cho ngươi sau này. Chăm chú vào.
Dĩ nhiên lời nói này là dành cho kẻ nhỏ yếu đang được bảo vệ.
Nam tử trong làn khói đen khẽ bảo:
- Kính Vương, bắt đầu đi!
- Được.
Chiếc kính nhanh chóng bay đến, vắt ngang trên đầu hắn. Ba người còn lại đứng ở xung quanh tạo hình chân vạc. Hiển nhiên bọn họ thống nhất mỗi người gánh lấy một phương để bảo vệ trung tâm.
Chiếc kính cổ xưa phát sáng, tỏa ra từng trận ánh sáng bảy màu, thần quang tăng vọt, tiên vụ từng trận. Ánh sáng lưu chuyển thành một vòng xoáy xỏ xiên thiên địa, cắt đứt hết thảy trường tồn. Hắn cũng bị bao bọc ở trong đó.
- Đây là?
Nhận ra mình không có cảm giác gì khác, vẫn như bình thường, không chút biến hóa, hắn nhỏ giọng thắc mắc.
- Đưa ngươi thoát khỏi quy tắc. Bây giờ ngươi không cần biết nó có ích lợi gì, đừng tự hỏi làm gì, đợi đến khi ngươi đạt đến độ cao nhất định, ngươi sẽ hiểu.
Trong chiếc kính truyền lại một giọng nam trầm giải đáp thắc mắc cho hắn.
- Kính Vương, xin hãy đẩy nhanh tốc độ, chúng ta không có nhiều thời gian!
Tử Liên Thần nhẹ giọng nhắc nhở.
- Ha ha… Khổ cực cho người rồi. Việc này cứ để cho ta.
Dứt lời, chiếc kính càng phát sáng, rực rỡ chói mắt, đâm nhói lòng người, che đậy không gian, nhấn chìm hết thảy.
Ánh sáng bảy màu cô đặc thành thứ chất lỏng bảy màu, xuyên suốt cơ thể hắn, tiến hành cọ rửa từng ngóc ngách trong cơ thể hắn.
Lúc này đây, bóng hình mông lung ở phía đối diện rống giận:
- Các ngươi dám? Sao các ngươi dám đảo lộn quy tắc. Dám trái với thiên đạo ắt phải chịu trừng phạt!
- Ngươi đừng đưa ra lý do ngụy biện cho hành động của các ngươi. Ai mà không biết ngươi định làm dao động ý chí của thằng nhóc kia. Hì hì…
Khúc Hoàng lần đầu nói chuyện, nhưng lại là chế giễu đối phương, giọng nói thanh thúy, mang theo đạo vận, cực kỳ dễ nghe, mà cũng khiến lòng người lạc lối mà quên đường về.
Âm thanh của nàng đánh tan âm thanh của kẻ kia, rõ ràng không muốn để kẻ đó gieo vào nội tâm của hắn một hạt giống tàn ác.
Ma Đầu Triệu Phong cũng cười khẽ:
- Một tên rác rưởi như ngươi không có tư cách ở đây càn quấy. Nếu muốn kéo dài thời gian chờ đợi viện quân của ngươi đến thì cứ chờ đi, chúng ta không cản. Còn muốn đánh nhau? Ngươi không có tư cách ấy, nếu không phải sợ mọi việc bị phát hiện sớm, ngươi đã tan thành mây khói, vĩnh viễn không siêu sinh rồi. Đi về mà mời Thần Hoàng, Tiên Quân qua đây cùng ta nói chuyện, ngươi có tư cách cùng chúng ta nói chuyện sao? Ngươi có tư cách đó sao?
Theo lời nói của Triệu Phong, cái cây ở dưới hắn tỏa ra một tia ánh sáng đỏ, lấy tốc độ chớp nhoáng đánh về phía bóng hình mông lung. Trong tia sáng đỏ ấy, vô số oan hồn kêu rên, cũng không thiếu những âm thanh nguyền rủa rủa, chửi bới của những kẻ xấu số bị lưu đày trong ấy.
Bị tấn công, biết mình không địch lại, bóng hình mông lung hiện rõ hình dáng. Đó là một nam tử có anh tư hiên ngang, chính khí lẫm liệt, ý vị tiên đạo chìm nổi trên đầu, như trích tiên xuất thế.
Nam tử bấm niệm pháp quyết, cánh tay khẽ đảo, trong miệng liên tục niệm chân ngôn.
Lập tức có một tia pháp tắc rườm rà bao phủ nơi đây, thoáng thoáng có lôi kiếp giáng lâm, âm thanh rung động màn trời. Pháp tắc dẫn động đại đạo, lôi điện bạo phát đánh thẳng về đạo ánh sáng đỏ.
“Đùng!”
“Ầm…”
“Phốc… Phốc… Phốc…”
Chỉ trong nháy mắt va chạm, đạo ánh sáng đỏ xuyên thủng pháp tắc của vị tiên nhân này, lao thẳng tới đánh vào người hắn, khiến hắn bị trọng thương, không thể không bị đẩy văng về phía xa và không ngừng phun ra máu tươi.
Máu tươi của hắn lóng lánh như ánh sao trên bầu trời vào ban đêm, cũng có ẩn chứa một thứ pháp tắc hệ lôi. Những giọt máu bay giữa không gian mà dẫn động nguyên khí hệ lôi xung quanh tụ tập về đó. Chỉ như thế cũng hiểu đạo pháp của người này đã đạt tới mức độ lấy thân luyện pháp.
Dẫu vậy, dù đạo pháp cao thâm, hắn vẫn không địch nổi một đòn của Ma Đầu Triệu Phong.
Bản thân con kiến như hắn dù mơ hồ đoán được, nhưng khi nhìn thấy cũng ngạc nhiên đến mức mồm há to ra. “Phải chăng vì cách biệt thực lực hai người quá xa?” – Hắn tự hỏi.
Như biết được suy nghĩ của hắn, Tử Liên Thần Từ Phong nhàn nhạt nói:
- Đạo là gì? Đạo pháp nào mạnh nhất? Trên con đường truy tìm đại đạo, không có đạo nào mạnh nhất, càng không phải đạo pháp cao siêu là đạo pháp phức tạp. Nhớ kỹ! Ngươi phải tự hỏi bản thân mình rằng mình có mục tiêu ra sao, con đường phải đi như thế nào. Có thể ngươi không thể trả lời vấn đề này một cách hoàn mỹ, nhưng ở mỗi giai đoạn hãy xác định một lần cho thật rõ ràng. Đạo pháp chỉ có phù hợp nhất với người sử dụng thì mới là đạo pháp mạnh nhất. Chỉ có không ngừng suy diễn đạo pháp của bản thân để nó hướng tới tận cùng mới là con đường đúng đắn. Đừng như cái lũ người tự xưng chúa tể thế giới, bọn chúng chỉ biết cố gắng học thật nhiều đạo pháp, cố gắng tìm thứ đạo pháp có phẩm chất cao, cái thứ phẩm chất mà được quyết định bởi uy lực của đòn đánh, bọn chúng cố gắng học thật nhiều, biến hóa vô số thủ đoạn. Ha ha…
Hắn ngẩn ra, thì thầm:
- Phù hợp nhất? Suy diễn tới mức tận cùng!
Từ trong vòng khói đen, truyền ra tiếng của Triệu Phong:
- Đạo pháp phù hợp nhất chỉ có thể là do chính bản thân sáng tạo. Chỉ có tự thân sáng tạo thì mới có thể phù hợp nhất với bản thân. Thế nhưng muốn sáng tạo ra đạo pháp, thì không phải chỉ cần thiên tư siêu phàm, mà còn cần đòi hỏi người sáng tạo phải nghị lực vô song. Không có nghị lực vô song thì rất dễ bỏ cuộc giữa chừng. Không chỉ thế, khi quyết định sáng tạo đạo pháp, bản thân phải biết chấp nhận thất bại, thậm chí phải chuẩn bị tinh thần đối mặt với cái chết.
Tử Liên Thần Từ Phong tiếp lời:
- Bởi thế, còn có một cách đơn giản hơn, đó là cải tiến đạo pháp được truyền lại từ gia tộc. Hiển nhiên, Nhân Hoàng Tinh Diệu Ấn của gia tộc ngươi còn chưa phải là đạo pháp, nó còn con đường rất dài để đi tới đỉnh cao. Nhưng cũng không phải là không có cái lợi, không phải đạo pháp, lại phù hợp nhất với huyết thống, như vậy chỉ càng không ngừng suy diễn nó là được.
Mặc dù rất kỳ quái khi cả ma đầu và thần nhân, tiên nhân đi chung một chỗ, tập hợp thành một đội ngũ như vậy. Nhưng hắn không nghi ngờ những lời họ nói. Thứ nhất bởi vì họ đang giúp hắn, thực tế trước mắt là thế, rõ ràng hắn cầu nên họ mới đến đây. Thứ hai, họ không cần phải lừa dối một con kiến như hắn, nếu muốn, họ ấn một đầu ngón tay xuống là hắn hồn phi phách tán. Thứ ba, không phải họ mong chờ hắn đến trả lại nhân quả sao?
Ở bên kia, vị tiên nhân không hề nói gì, im lặng đứng nhìn.
Chớp mắt sau, dưới sự cọ rửa của thứ ánh sáng bảy màu, từng sợi từng sợi màu xám bay ra khỏi người hắn.
Dù rất muốn hỏi vấn đề này, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn im lặng.
Một lát sau, chiếc kính thu lại ánh sáng bảy màu, một giọng nói uể oải vọng ra:
- Đã xong!
- Từ Phong, mau đưa hắn đi! Quân địch đang tới!
Ở thời điểm này, Ma Đầu Triệu Phong hét lớn.
- Được.
Trong tay của Từ Phong xuất hiện một nửa mảnh tròn tím, Từ Phong hướng nó về phía hắn rồi bóp nát.
Ánh sáng từ đó bay ra, bao bọc cả cơ thể hắn, rồi kéo hắn phản hồi con đường cũ, bay về thực tại.
- Ngăn cản nó lại!
Một tiếng gầm từ phương xa vọng tới. Một đạo pháp tắc thô to bay đến, ánh lửa che ngợp bầu trời, đốt cháy chín tầng mây.
- Hừ!
Triệu Phong hừ lạnh, dù vẫn xếp bằng, con phượng hoàng đang xoay quanh người hắn ngẩng đầu nhìn về phía đó, thét dài.
Tức thì có một làn sóng vô hình từ đó bay ra.
Làn sóng vô hình từ miệng con phượng hoàng đập thẳng vào đạo pháp tắc kia.
Chỉ nghe một tiếng “đùng” đinh tai nhức óc, cả hai thứ triệt tiêu lẫn nhau, không ai chiếm được thượng phong.
Thân thể của kẻ yếu ớt là hắn theo ánh sáng bay đi, để lại phía sau lưng là một trận chiến khốc liệt.
Che ở trước hắn có 4 người.
Một người được bao bọc bởi một bộ giáp màu xanh lục, khuôn mặt anh tuấn, mái tóc dài màu đen không gió vẫn tung bay, ánh mắt bình thản nhưng chứa đựng nhân sinh, luân hồi vô hướng. Người ấy chính là người ở trận chiến kia, trận chiến mà hắn được chứng kiến khi lần đầu nửa mảnh tròn màu tím dung nhập vào biển tinh thần của hắn. Hẳn người này chính là Tử Liên Thần, bởi vì theo giấc mộng kia, cây Tử Liên có liên quan đến kẻ này.
Kế đến, một người được bao bọc trong một luồng khói đen, hoàn toàn không thể nhìn rõ, khói đen đậm đặc như là thực chất. Chỉ biết người này ngồi xếp bằng trên một cái cây to lớn có màu đỏ tươi. Quanh cơ thể hắn, một con phượng hoàng và một con rồng màu đen đầy linh tính xoay quanh. Đặc biệt, ở trên đỉnh đầu hắn, một vầng tròn nhỏ màu vàng rực như mặt trời thỉnh thoảng tỏa ra lôi điện đùng đùng vang vọng. Kẻ này vẫn lặng im ngồi ở đó, như đang nhập định, như đang ngộ đạo, dường như không có thứ gì có thể khiến hắn rời khỏi vị trí ấy. Thế nhưng hai màu đen đầy âm u và đỏ đầy lạnh giá cũng đủ chứng tỏ thân phận của hắn: Ma Đầu Triệu Phong.
Người thứ ba là một cô gái, dung nhan tuyệt sắc, nàng có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, thiên kiều bá mị, hoa nhường nguyệt thẹn, hết sức giống như một tiên nữ giáng trần. Vậy nhưng khí tức lạnh băng mà nàng tỏa ra đủ khiến cho những ai có ý đồ với nàng phải chùn bước. Nàng đứng lặng nơi ấy, vẫn không đáp lời. Chỉ có bộ quần áo màu lam nàng đang mặc rung động rì rào, cứ vài hơi thở, một thứ âm thanh lanh lảnh từ đó phát ra làm mê hoặc lòng người. Nàng có dung nhan tuyệt sắc, nhưng không hiểu sao cũng khiến người ta dễ dàng lãng quên.
Người cuối cùng, không biết có phải là người không, khi mà hắn thấy đó chỉ là một cái kính. Một cái kính cổ lão nhuộm đầy nét thời gian trôi nổi ở nơi ấy. Nó mang cho hắn một cảm giác rất kỳ quái, khi nóng nảy, khi âm trầm, lúc tươi vui, khi sát khí ngút trời. Bao quanh nó là từng trận khí bảy màu liên tục thay đổi.
Lúc này, Tử Liên Thần mở miệng:
- Đã tìm được người cần tìm, bây giờ bắt đầu đi.
Rồi không quay lại, mà nói:
- Hãy quan sát thật kỹ, những gì hôm nay ngươi nhìn thấy chắc chắn sẽ có ích cho ngươi sau này. Chăm chú vào.
Dĩ nhiên lời nói này là dành cho kẻ nhỏ yếu đang được bảo vệ.
Nam tử trong làn khói đen khẽ bảo:
- Kính Vương, bắt đầu đi!
- Được.
Chiếc kính nhanh chóng bay đến, vắt ngang trên đầu hắn. Ba người còn lại đứng ở xung quanh tạo hình chân vạc. Hiển nhiên bọn họ thống nhất mỗi người gánh lấy một phương để bảo vệ trung tâm.
Chiếc kính cổ xưa phát sáng, tỏa ra từng trận ánh sáng bảy màu, thần quang tăng vọt, tiên vụ từng trận. Ánh sáng lưu chuyển thành một vòng xoáy xỏ xiên thiên địa, cắt đứt hết thảy trường tồn. Hắn cũng bị bao bọc ở trong đó.
- Đây là?
Nhận ra mình không có cảm giác gì khác, vẫn như bình thường, không chút biến hóa, hắn nhỏ giọng thắc mắc.
- Đưa ngươi thoát khỏi quy tắc. Bây giờ ngươi không cần biết nó có ích lợi gì, đừng tự hỏi làm gì, đợi đến khi ngươi đạt đến độ cao nhất định, ngươi sẽ hiểu.
Trong chiếc kính truyền lại một giọng nam trầm giải đáp thắc mắc cho hắn.
- Kính Vương, xin hãy đẩy nhanh tốc độ, chúng ta không có nhiều thời gian!
Tử Liên Thần nhẹ giọng nhắc nhở.
- Ha ha… Khổ cực cho người rồi. Việc này cứ để cho ta.
Dứt lời, chiếc kính càng phát sáng, rực rỡ chói mắt, đâm nhói lòng người, che đậy không gian, nhấn chìm hết thảy.
Ánh sáng bảy màu cô đặc thành thứ chất lỏng bảy màu, xuyên suốt cơ thể hắn, tiến hành cọ rửa từng ngóc ngách trong cơ thể hắn.
Lúc này đây, bóng hình mông lung ở phía đối diện rống giận:
- Các ngươi dám? Sao các ngươi dám đảo lộn quy tắc. Dám trái với thiên đạo ắt phải chịu trừng phạt!
- Ngươi đừng đưa ra lý do ngụy biện cho hành động của các ngươi. Ai mà không biết ngươi định làm dao động ý chí của thằng nhóc kia. Hì hì…
Khúc Hoàng lần đầu nói chuyện, nhưng lại là chế giễu đối phương, giọng nói thanh thúy, mang theo đạo vận, cực kỳ dễ nghe, mà cũng khiến lòng người lạc lối mà quên đường về.
Âm thanh của nàng đánh tan âm thanh của kẻ kia, rõ ràng không muốn để kẻ đó gieo vào nội tâm của hắn một hạt giống tàn ác.
Ma Đầu Triệu Phong cũng cười khẽ:
- Một tên rác rưởi như ngươi không có tư cách ở đây càn quấy. Nếu muốn kéo dài thời gian chờ đợi viện quân của ngươi đến thì cứ chờ đi, chúng ta không cản. Còn muốn đánh nhau? Ngươi không có tư cách ấy, nếu không phải sợ mọi việc bị phát hiện sớm, ngươi đã tan thành mây khói, vĩnh viễn không siêu sinh rồi. Đi về mà mời Thần Hoàng, Tiên Quân qua đây cùng ta nói chuyện, ngươi có tư cách cùng chúng ta nói chuyện sao? Ngươi có tư cách đó sao?
Theo lời nói của Triệu Phong, cái cây ở dưới hắn tỏa ra một tia ánh sáng đỏ, lấy tốc độ chớp nhoáng đánh về phía bóng hình mông lung. Trong tia sáng đỏ ấy, vô số oan hồn kêu rên, cũng không thiếu những âm thanh nguyền rủa rủa, chửi bới của những kẻ xấu số bị lưu đày trong ấy.
Bị tấn công, biết mình không địch lại, bóng hình mông lung hiện rõ hình dáng. Đó là một nam tử có anh tư hiên ngang, chính khí lẫm liệt, ý vị tiên đạo chìm nổi trên đầu, như trích tiên xuất thế.
Nam tử bấm niệm pháp quyết, cánh tay khẽ đảo, trong miệng liên tục niệm chân ngôn.
Lập tức có một tia pháp tắc rườm rà bao phủ nơi đây, thoáng thoáng có lôi kiếp giáng lâm, âm thanh rung động màn trời. Pháp tắc dẫn động đại đạo, lôi điện bạo phát đánh thẳng về đạo ánh sáng đỏ.
“Đùng!”
“Ầm…”
“Phốc… Phốc… Phốc…”
Chỉ trong nháy mắt va chạm, đạo ánh sáng đỏ xuyên thủng pháp tắc của vị tiên nhân này, lao thẳng tới đánh vào người hắn, khiến hắn bị trọng thương, không thể không bị đẩy văng về phía xa và không ngừng phun ra máu tươi.
Máu tươi của hắn lóng lánh như ánh sao trên bầu trời vào ban đêm, cũng có ẩn chứa một thứ pháp tắc hệ lôi. Những giọt máu bay giữa không gian mà dẫn động nguyên khí hệ lôi xung quanh tụ tập về đó. Chỉ như thế cũng hiểu đạo pháp của người này đã đạt tới mức độ lấy thân luyện pháp.
Dẫu vậy, dù đạo pháp cao thâm, hắn vẫn không địch nổi một đòn của Ma Đầu Triệu Phong.
Bản thân con kiến như hắn dù mơ hồ đoán được, nhưng khi nhìn thấy cũng ngạc nhiên đến mức mồm há to ra. “Phải chăng vì cách biệt thực lực hai người quá xa?” – Hắn tự hỏi.
Như biết được suy nghĩ của hắn, Tử Liên Thần Từ Phong nhàn nhạt nói:
- Đạo là gì? Đạo pháp nào mạnh nhất? Trên con đường truy tìm đại đạo, không có đạo nào mạnh nhất, càng không phải đạo pháp cao siêu là đạo pháp phức tạp. Nhớ kỹ! Ngươi phải tự hỏi bản thân mình rằng mình có mục tiêu ra sao, con đường phải đi như thế nào. Có thể ngươi không thể trả lời vấn đề này một cách hoàn mỹ, nhưng ở mỗi giai đoạn hãy xác định một lần cho thật rõ ràng. Đạo pháp chỉ có phù hợp nhất với người sử dụng thì mới là đạo pháp mạnh nhất. Chỉ có không ngừng suy diễn đạo pháp của bản thân để nó hướng tới tận cùng mới là con đường đúng đắn. Đừng như cái lũ người tự xưng chúa tể thế giới, bọn chúng chỉ biết cố gắng học thật nhiều đạo pháp, cố gắng tìm thứ đạo pháp có phẩm chất cao, cái thứ phẩm chất mà được quyết định bởi uy lực của đòn đánh, bọn chúng cố gắng học thật nhiều, biến hóa vô số thủ đoạn. Ha ha…
Hắn ngẩn ra, thì thầm:
- Phù hợp nhất? Suy diễn tới mức tận cùng!
Từ trong vòng khói đen, truyền ra tiếng của Triệu Phong:
- Đạo pháp phù hợp nhất chỉ có thể là do chính bản thân sáng tạo. Chỉ có tự thân sáng tạo thì mới có thể phù hợp nhất với bản thân. Thế nhưng muốn sáng tạo ra đạo pháp, thì không phải chỉ cần thiên tư siêu phàm, mà còn cần đòi hỏi người sáng tạo phải nghị lực vô song. Không có nghị lực vô song thì rất dễ bỏ cuộc giữa chừng. Không chỉ thế, khi quyết định sáng tạo đạo pháp, bản thân phải biết chấp nhận thất bại, thậm chí phải chuẩn bị tinh thần đối mặt với cái chết.
Tử Liên Thần Từ Phong tiếp lời:
- Bởi thế, còn có một cách đơn giản hơn, đó là cải tiến đạo pháp được truyền lại từ gia tộc. Hiển nhiên, Nhân Hoàng Tinh Diệu Ấn của gia tộc ngươi còn chưa phải là đạo pháp, nó còn con đường rất dài để đi tới đỉnh cao. Nhưng cũng không phải là không có cái lợi, không phải đạo pháp, lại phù hợp nhất với huyết thống, như vậy chỉ càng không ngừng suy diễn nó là được.
Mặc dù rất kỳ quái khi cả ma đầu và thần nhân, tiên nhân đi chung một chỗ, tập hợp thành một đội ngũ như vậy. Nhưng hắn không nghi ngờ những lời họ nói. Thứ nhất bởi vì họ đang giúp hắn, thực tế trước mắt là thế, rõ ràng hắn cầu nên họ mới đến đây. Thứ hai, họ không cần phải lừa dối một con kiến như hắn, nếu muốn, họ ấn một đầu ngón tay xuống là hắn hồn phi phách tán. Thứ ba, không phải họ mong chờ hắn đến trả lại nhân quả sao?
Ở bên kia, vị tiên nhân không hề nói gì, im lặng đứng nhìn.
Chớp mắt sau, dưới sự cọ rửa của thứ ánh sáng bảy màu, từng sợi từng sợi màu xám bay ra khỏi người hắn.
Dù rất muốn hỏi vấn đề này, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn im lặng.
Một lát sau, chiếc kính thu lại ánh sáng bảy màu, một giọng nói uể oải vọng ra:
- Đã xong!
- Từ Phong, mau đưa hắn đi! Quân địch đang tới!
Ở thời điểm này, Ma Đầu Triệu Phong hét lớn.
- Được.
Trong tay của Từ Phong xuất hiện một nửa mảnh tròn tím, Từ Phong hướng nó về phía hắn rồi bóp nát.
Ánh sáng từ đó bay ra, bao bọc cả cơ thể hắn, rồi kéo hắn phản hồi con đường cũ, bay về thực tại.
- Ngăn cản nó lại!
Một tiếng gầm từ phương xa vọng tới. Một đạo pháp tắc thô to bay đến, ánh lửa che ngợp bầu trời, đốt cháy chín tầng mây.
- Hừ!
Triệu Phong hừ lạnh, dù vẫn xếp bằng, con phượng hoàng đang xoay quanh người hắn ngẩng đầu nhìn về phía đó, thét dài.
Tức thì có một làn sóng vô hình từ đó bay ra.
Làn sóng vô hình từ miệng con phượng hoàng đập thẳng vào đạo pháp tắc kia.
Chỉ nghe một tiếng “đùng” đinh tai nhức óc, cả hai thứ triệt tiêu lẫn nhau, không ai chiếm được thượng phong.
Thân thể của kẻ yếu ớt là hắn theo ánh sáng bay đi, để lại phía sau lưng là một trận chiến khốc liệt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook