Hôm sau.
Hà Nghiên Tuyết mơ màng tỉnh dậy sau một giấc ngủ say, điều đầu tiên mà cô nghĩ đến khi mở mắt ra chính là những chuyện đã xảy ra vào đêm hôm qua.

Cả hai vợ chồng cô đã có một đêm mặn nồng khó tả, kết quả là cơ thể cô vẫn còn đau ê ẩm, không muốn rời khỏi giường một chút nào hết.
Trong lúc đang xấu hổ nhớ lại chuyện đêm qua thì bỗng nhiên Nghiên Tuyết nghe thấy giọng nói của Tư Khải văng vẳng bên tai.
“Em dậy rồi sao? Sao không ngủ thêm chút nữa?”
Hà Nghiên Tuyết giật mình quay sang thì thấy Trần Tư Khải đang mặc vest chỉnh tề, chải chuốt gọn gàng để chuẩn bị đến công ty làm việc rồi.

Anh định sẽ không đánh thức cô vợ nhỏ của mình dậy nhưng cuối cùng vẫn là cô tự mình tỉnh giấc.
“Ưm, phải dậy để đi làm chứ.”
Nghiên Tuyết mệt mỏi ngồi thẳng dậy, cô vẫn không quên kéo chăn che ngang ngực vì bản thân đang không có mặc đồ.

Trần Tư Khải yêu chiều nhìn cô, khẽ xoa đầu cô rồi nói:
“Hôm nay em có thể nghỉ ở nhà, không cần phải đến công ty.”
“Thật sao?”
“Ừm, vì đêm qua em đã vất vả rồi.”
Trước khi rời đi, Tư Khải không quên tặng cho Nghiên Tuyết một nụ hôn lên trán.

Khác hẳn với đêm hôm qua, Trần Tư Khải đã quay trở về đúng với bản chất của mình rồi, sự dịu dàng của anh vẫn là thứ khiến trái tim của cô rung rinh.
Đến trưa, Nghiên Tuyết có nhận được điện thoại từ Bạch Tuấn Triết, anh ấy nói muốn mời cô đi ăn trưa.


Dù sao cũng chỉ là một bữa ăn bình thường giữa bạn bè với nhau nên Nghiên Tuyết đã đồng ý.

Khoảng nửa tiếng sau, xe ô tô của Bạch Tuấn Triết đã có mặt tại biệt thự Kannadas để đón Nghiên Tuyết đi ăn trưa.
“Chào người đẹp, không để cậu đợi lâu chứ?”
Bạch Tuấn Triết vui vẻ bước xuống mở cửa xe cho Nghiên Tuyết, dáng vẻ của anh ta lúc nào cũng mang một khí chất badboy khác hẳn với Trần Tư Khải.
“Cậu đến thẳng Kannadas để đón tôi sao?” Nghiên Tuyết ngạc nhiên hỏi.
“Có sao đâu chứ? Được một vị thiếu gia đẹp trai như tôi đến đón, cậu phải cảm thấy hãnh diện vì điều đó.”
“Cậu đúng là…”
Nghiên Tuyết lắc đầu thở dài nhưng vẫn đi đến ngồi vào xe ô tô của Bạch Tuấn Triết.

Hai người họ chỉ đang nói chuyện như những người bạn nhưng qua mắt người khác nó có thể biến thành câu chuyện khác.

Trong lúc Nghiên Tuyết và Tuấn Triết nói chuyện với nhau, một nữ hầu đứng trong nhà đã nhìn thấy, thậm chí cô ta còn lấy điện thoại ra chụp ảnh lại.
Trần Tư Khải bị ghẻ lạnh đến cả người hầu trong nhà cũng không thích vì thế người làm vợ anh như Nghiên Tuyết cũng không tránh khỏi sự vạ lây.

Sau khi chụp ảnh xong, nữ hầu đó liền gửi những bức ảnh gây hiểu lầm ấy cho Kiều Ninh Nguyệt.
Kiều Ninh Nguyệt đang ở công ty, sau khi nhìn thấy những bức ảnh ấy liền mỉm cười một cách gian xảo, không biết là cô ta đang có âm mưu gì với những bức ảnh đó nữa.
Cùng thời điểm đó, Trần Tư Khải cũng đang lái xe về biệt thự nhằm muốn đón vợ mình đi ăn trưa.

Anh không nói trước với cô là vì muốn cô bất ngờ nhưng chính điều đó đã khiến anh nhìn thấy điều mà anh không hề thích.

Vừa về gần đến nhà, Tư Khải phát hiện có một chiếc ô tô lạ đi ra từ cổng của Kannadas.


Khi chiếc xe lướt qua, anh đã nhìn thấy Nghiên Tuyết ngồi trong chiếc xe đó với một vẻ mặt vô cùng vui vẻ.
“Cô ấy… đang ngồi xe của ai vậy?”
Trần Tư Khải cau mày nghĩ ngợi sau đó ngay lập tức quay đầu xe đuổi theo chiếc xe ô tô kia.

Sau một lúc, chiếc xe ô tô ấy dừng lại trước một nhà hàng sang trọng, Trần Tư Khải thấy vậy cũng dừng xe lại ngồi bên trong quan sát.

Khoảnh khắc anh phát hiện người mà Nghiên Tuyết đi cùng là Bạch Tuấn Triết thì nét mặt anh đã thay đổi, dù đang đeo mặt nạ nửa mặt nhưng vẫn có thể thấy sự khó chịu hiện lên rõ ràng trên mặt anh.
Trần Tư Khải đem theo một chút ghen tuông lái xe quay trở về, còn Nghiên Tuyết và Bạch Tuấn Triết thì cùng nhau đi vào nhà hàng sang trọng ấy.
“Này, việc cậu đi ăn trưa cùng với tôi, ông chồng đeo mặt nạ của cậu đã biết chưa?”
Lúc này Hà Nghiên Tuyết mới sực nhớ ra, cô cầm điện thoại lên và bấm gọi cho Tư Khải.
“Tôi quên mất, để tôi gọi cho anh ấy.”
Bạch Tuấn Triết vừa xem menu vừa bĩu môi:
“Trông cậu cứ như con gái ngoan đang xin phép ba để đi ăn với bạn trai vậy.”
“Suỵt…”
Điện thoại có đổ chuông nhưng sau một hồi chờ đợi thì đầu dây bên kia không bắt máy.

Bình thường Trần Tư Khải chưa bao giờ bỏ lỡ cuộc gọi của Nghiên Tuyết, dù có lỡ đi nữa thì anh vẫn sẽ gọi lại ngay.

Nghiên Tuyết không gọi được cho anh nên nghĩ là anh đang bận, nhưng cô lại hoàn toàn không biết rằng là anh cố ý không bắt máy.

Trong lúc chờ món ăn, Nghiên Tuyết bỗng nhìn thấy Trần Tư Thông đang ăn trưa với Hoắc Kiên ở phía trước.

Họ không để ý đến cô nhưng ngồi ở góc này, cô có thể quan sát được toàn bộ, chỉ là không thể nghe thấy họ nói chuyện gì thôi.

“Chà, có vẻ như anh chồng của cậu với Hoắc tổng cũng thân thiết nhỉ? Nếu hôm đó chúng ta đến sớm hơn một bước, có lẽ bây giờ người ngồi đó ăn trưa cùng ông ấy là Trần Tư Khải rồi.” Bạch Tuấn Triết cũng nhìn về hướng mà Nghiên Tuyết đang nhìn rồi bỗng thở dài.
Trần Tư Thông đang ngồi ăn với Hoắc Kiên thì bất chợt đứng dậy muốn đi vệ sinh.

Tuy nhiên lúc anh ta vừa định rời đi thì Hoắc Kiên chợt nói:
“Chờ đã, trên tóc của cậu có dính cái gì đó.”
Trần Tư Thông vội đưa tay xoa đầu, anh ta đáp:
“Vậy sao? Để tôi vào trong kia soi gương thử.”
“Không cần đâu, để tôi giúp cậu.”
Nói rồi Hoắc Kiên liền đứng dậy, vươn tay ra để nhặt cái gì đó trên tóc của Trần Tư Thông nhưng thực chất trên đó chả có gì cả.

Hoắc Kiên thản nhiên giật lấy một sợi tóc của Trần Tư Thông mà không khiến anh ta nghi ngờ gì.
“Cảm ơn Hoắc tổng, tôi xin phép vào nhà vệ sinh một lát.”
Sau khi Trần Tư Thông rời đi, thư ký của Hoắc Kiên liền chạy đến, Anh ta rút một chiếc túi trong suốt ra rồi nhận lấy sợi tóc từ tay của Hoắc Kiên, cẩn thận nhét nó vào trong túi.
“Mang hai mẫu tóc này đến bệnh viện để xét nghiệm ADN, nhớ là càng nhanh càng tốt.

Sau khi có kết quả phải ngay lập tức đưa nó cho tôi.”
“Vâng.”
Thư ký của Hoắc Kiên nhận lệnh từ ông ta rồi mau chóng rời khỏi nhà hàng, đem hai mẫu tóc của Trần Tư Thông và Hoắc Kiên đi làm xét nghiệm ADN.

Điều khiến Hoắc Kiên nghi ngờ rằng Tư Thông là con của mình vì hai người họ có nhiều điểm chung giống nhau và theo linh cảm mách bảo.


Để chứng minh cho sự nghi ngờ của mình, ông ta đã làm xét nghiệm ADN cho chắc chắn.
Tối hôm ấy.
Biệt thự Kannadas.
Trong lúc cả nhà đang dùng bữa tối một cách ngon lành thì Kiều Ninh Nguyệt bất chợt lên tiếng hỏi Nghiên Tuyết:
“Em dâu, hôm nay em nghỉ làm ở công ty là cảm thấy mệt trong người à?”
Nghiên Tuyết quay sang nhìn chồng mình sau đó đáp:
“Vâng, em cảm thấy hơi mệt.”
“Vậy thì tại sao lại có trai lạ đến biệt thự đón em đi chơi thế? Chị cảm thấy hơi lạ đó, chẳng phải em nói mệt sao?”
Hà Nghiên Tuyết lập tức phản kháng:
“Cậu ấy là bạn của em, bọn em chỉ đi ăn trưa mà thôi.”
“Ồ, vậy sao? Nhưng trông có vẻ cả hai người đều rất thân thiết nhỉ?”
Kiều Ninh Nguyệt cố tình nói chuyện này trước mặt những người trong nhà để mọi người nghi ngờ Nghiên Tuyết.

Nhưng cô không sợ điều đó, bởi giữa cô và Bạch Tuấn Triết vốn không có chuyện gì cả.
Trở về phòng ngủ, Nghiên Tuyết có nói chuyện với Tư Khải về buổi đi ăn hôm nay với Bạch Tuấn Triết.
“Tư Khải, trưa nay tôi có gọi điện cho anh nhưng anh lại không bắt máy.

Thật ra Bạch Tuấn Triết đã đến đón tôi, chỉ là tôi không nghĩ cậu ta lại đến thẳng Kannadas rồi khiến chị dâu nghi ngờ.”
Trần Tư Khải liếc nhìn Nghiên Tuyết, anh có vẻ thờ ơ đến lạnh lùng.
“Em đâu cần nói chuyện đó cho tôi biết.”
“Hả?”
“Việc Bạch Tuấn Triết có tình ý với em, em biết điều đó mà đúng chứ? Vậy nên chuyện em đi cùng anh ta có bị chị dâu nghi ngờ cũng đúng mà thôi.

Bởi vì ngay cả tôi cũng không thể tin tưởng em và anh ta được.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương