Edit: Sa
Kiều Lâm Lâm quyết định làm theo lời nam thần, chờ cuộc thi kết thúc, cô sẽ trả lại giày cho đàn chị Trần.

Thật ra cô cũng đã định ngày mai lúc đến phòng làm việc của Trần Tử Dương để luyện tập thì sẽ trả giày luôn, nhưng nghĩ lại chiều nay đàn chị đưa giày cho cô đã bảo cô tập mang thường xuyên, nếu mới đó đã trả lại thì sợ rằng chẳng những đàn chị không nhận mà còn nghĩ cô không nhiệt tình và chân thành.

Đặt mình vào góc độ của Trần Tử Dương, Kiều Lâm Lâm nghĩ nếu là cô, cô cũng không an tâm.

Chưa tới hai tuần nữa là diễn ra cuộc thi, cô lại là người mới ngay cả bước đi cũng phải huấn luyện đặc biệt, do đó tranh thủ từng giây từng phút để làm quen với giày cao gót là việc rất quan trọng, có như vậy thì tới khi trình diễn dẫu cô không thể thu hút được nhiều người thì ít nhất cũng không xảy ra sai lầm sơ đẳng như là bị ngã chẳng hạn, thế mới thể hiện được vẻ đẹp tác phẩm của Trần Tử Dương.

Tóm lại, trong cuộc thi thiết kế thời trang sắp tới, việc quan trọng nhất là cô phải rèn luyện kỹ năng.

Hơn nữa đôi giày mà đàn chị Trần chuẩn bị quả thật mang thoải mái hơn cả tưởng tượng của Kiều Lâm Lâm.

Mỗi lần cô mang giày cao gót là đau chân cực kỳ, nhưng mang đôi này suốt một hai tiếng vẫn bình thường, mang nó cô mới tự tin mình có thể kiên trì luyện tập trong thời gian dài mỗi ngày.

Vì vậy, ngày hôm sau, Kiều Lâm Lâm vẫn mang nó đi tập luyện cùng đàn chị.


Buổi tập của họ được sắp xếp vào giữa trưa, nhưng chưa tới giờ hẹn, Trần Tử Dương đang rảnh nên nhắn tin hỏi Kiều Lâm Lâm sau mười rưỡi có còn bận học không, nếu không thì cô ấy sẽ tới đón cô.

Kiều Lâm Lâm vừa tan lớp, biết đàn chị có xe nên không từ chối, tranh thủ thời gian về ký túc xá đổi giày rồi chạy nhanh xuống lầu, cứ tưởng cô xuống sớm, nào ngờ xuống tới nơi đã thấy đàn chị khoanh tay dựa vào xe chờ cô, không hổ là cô gái nhanh như gió.

Trần Tử Dương không thấy phiền vì chờ đợi, ngược lại khi thấy Kiều Lâm Lâm mang giày cao gót chạy xuống cầu thang mà chẳng cần vịn, hai mắt cô ấy phát sáng, vỗ tay khen ngợi: “Tiểu Kiều giỏi quá, đi vững ghê, cứ như đi trên đất bằng vậy, nếu không phải hôm qua chính chị đỡ em luyện tập thì chị cũng không tin đây là lần đầu tiên em mang giày cao cỡ đó đâu.”
Kiều Lâm Lâm nghe thế mới phát hiện ra biểu hiện xuất sắc của mình, có điều hình như hôm qua cô cũng chạy xuống lầu mà không cần vịn cầu thang, có lẽ lúc đó trong đầu toàn muốn cho nam thần chứng kiến nhan sắc lộng lẫy của mình nên không để ý lắm, tới nay thì quen rồi nên mới đi vững thế.

Xem ra hôm qua cô nhất quyết hẹn hò với nam thần là quyết định đúng đắn, được tắm trong bể tình thì những chuyện khác có là gì.

Vì đã quy hết công lao cho Cố Chi Thu nên trước lời khen ngợi của đàn chị, Kiều Lâm Lâm bèn khiêm tốn mỉm cười: “Có lẽ là do em mang nhiều nên quen, trừ đi học ra, lúc nào em cũng mang.”
Trần Tử Dương rất vui mừng: “Thấy em nỗ lực như vậy, chị yên tâm hẳn, lên xe nào.”
Như đã nói hôm qua, Trần Tử Dương dẫn Kiều Lâm Lâm tới phòng làm việc của cô ấy ở khoa Nghệ thuật.

Là một phòng học bình thường, nhỏ hơn phòng sinh hoạt của câu lạc bộ người mẫu một chút, cũng không có gương quanh bốn bức tường, chất rất nhiều đồ, Kiều Lâm Lâm còn thấy cả cái máy may, có thể nói là khá bừa bộn, đích thị là phòng làm việc.

Trần Tử Dương nhìn quanh phòng cũng thấy không ổn, hỏi Kiều Lâm Lâm: “Em muốn tới câu lạc bộ người mẫu luyện tập cũng được, chị sẽ hỏi mượn chìa khóa của chị Ninh.”
Kiều Lâm Lâm rất thích học cùng với cô giáo Ninh, cô giáo Ninh cũng vui vẻ dạy cô, nhưng bảo cô học một mình ở câu lạc bộ người mẫu thì rất ngại, dứt khoát pass đề nghị của đàn chị, chỉ vào tấm gương rất to, nói: “Ở đây ổn mà, cũng có gương nữa, ít nhất tập ở đây ổn hơn ở phòng ký túc xá nhiều.”

“Cũng được.” Trần Tử Dương tôn trọng ý của cô, mở túi lấy máy tính xách tay ra, “Chị Ninh đề cử cho chị mấy video dạy học, em cứ luyện tập theo là được.”
Dặn dò xong, Trần Tử Dương đeo tai nghe điện thoại đi đến bàn làm việc, trông có vẻ như sẽ không can thiệp đến nhau, điều này giúp Kiều Lâm Lâm tự nhiên hơn rất nhiều, cô rất sợ đàn chị không làm gì mà chỉ xem cô luyện tập, cứ như bị giám sát vậy, ngượng nghịu lắm.

Giờ thì rất tốt, không ai chú ý tới cô, cô có thể tập trung luyện tập hơn.

Có điều Kiều Lâm Lâm không được tập trung luyện tập như mình nghĩ, Trần Tử Dương dẫn cô tới phòng làm việc để tập luyện còn có mục đích khác, phận là người mẫu, cô có nhiệm vụ mặc thử trang phục bất cứ lúc nào, lại còn phải tạo dáng theo yêu cầu, sau đó nhà thiết kế vừa quay quanh cô vừa điên cuồng ghi chép vào máy tính, còn phải sửa chữa bản vẽ.

Tóm lại, cảm giác được nhà thiết kế xoay quanh cũng chẳng dễ dàng hơn so với việc mang giày cao gót đi tới đi lui.

Nhưng lần đầu tiên thể nghiệm việc này, Kiều Lâm Lâm vẫn rất thích thú, nghĩ bụng đây cũng là công việc của các người mẫu, cô coi như thành công nhập môn.

Hơn nữa cô cảm thấy hiện giờ mình cũng đã phần nào gia nhập vào quá trình thiết kế của đàn chị, có cống hiến rất lớn, có thể thoải mái nhận thù lao rồi.

Kiều Lâm Lâm rất nhiệt tình với công việc này, luyện tập không biết mệt mỏi, mà Trần Tử Dương khi tập trung làm việc cũng thường quên ăn quên ngủ, thế là hai người ngâm mình ở phòng làm việc, hoàn toàn không có vẻ gì sẽ nghỉ ngơi, mãi đến khi điện thoại của Kiều Lâm Lâm đổ chuông, họ mới như tỉnh khỏi giấc mộng.

Cố Chi Thu gọi đến, hồi sáng anh nhắn tin nhưng đợi suốt hai tiếng vẫn không được trả lời, bèn tìm bạn cùng phòng cô hỏi thử thì mới biết cô cũng không trả lời tin nhắn của họ, cũng không ăn trưa cùng họ.


Tuy biết cô có việc bận nhưng Cố Chi Thu vẫn không yên tâm, thế nên mới gọi điện cho cô.

Kiều Lâm Lâm nghe anh hỏi cô đã ăn cơm chưa mới thấy đói, vô thức xoa bụng: “Ớ, vẫn chưa ăn, đói quá.”
“Sao giờ này còn chưa ăn?”
“Bận quá, quên mất tiêu.”
“Giờ này chắc căn tin hết thức ăn rồi.” Cố Chi Thu ân cần nói: “Em ở đâu? Anh tới đón em, dẫn em ra ngoài ăn, đằng nào cũng còn lâu em mới tới tiết buổi chiều.”
Kiều Lâm Lâm định hỏi đàn chị thế nào, ngẩng đầu nhìn qua thì thấy cô ấy đã gỡ tai nghe ra, đang đứng dọn máy tính, hơn nữa còn hỏi cô: “Hôm nay tập tới đây thôi, chiều nay em có lớp phải không, mấy giờ?”
“Hai rưỡi ạ.”
“Còn lâu, dọn dẹp đi, chị mời em ăn cơm.”
Trong nháy mắt, Kiều Lâm Lâm quên luôn lời bạn trai, gật đầu đáp “Vâng” rồi nói với nam thần: “Không nói chuyện với anh nữa, em đi ăn cơm với đàn chị đây.”
Cố Chi Thu: …
Trong ký túc xá nam, Cố Chi Thu vốn đã mặc áo khoác chuẩn bị đi ra cửa thì lại lẳng lặng ngồi lại vào ghế, trầm tư nhìn điện thoại, đây là lần đầu tiên anh chưa nói chuyện xong đã bị cô cúp máy, rốt cuộc đàn chị kia là thần thánh phương nào? Anh có nên đi gặp một lần không?
Đàn chị Trần là dân giàu có nên đã lái xe chở Kiều Lâm Lâm đến nhà hàng Cá Nhỏ.

Hai ngày liền được ăn ở nhà hàng xịn, Kiều Lâm Lâm rất phấn khích, hơn nữa vì không phải giờ cao điểm nên quán khá vắng, họ gọi món xong một lát sau là có ngay, thức ăn ngon trước mặt, Kiều Lâm Lâm quên mất phải trả lời tin nhắn ai oán của bạn trai, vô cùng thích chí ăn cơm.

Ăn bữa thịnh soạn xong, Kiều Lâm Lâm còn chưa kịp lau miệng bỗng nghe đàn chị Trần nói: “Tiểu Kiều, hôm qua em nói sẽ chạy bộ cho đẹp dáng đúng không?”
“Dạ.” Kiều Lâm Lâm siết chặt tờ khăn giấy, chợt có dự cảm không lành.

Quả nhiên, một giây sau cô thấy đàn chị mỉm cười với mình: “Thời gian quá gấp rút nên cần em chịu khổ một chút, chị đã nhờ bạn lên thực đơn theo tiêu chuẩn người mẫu cho em rồi, ngoài ăn uống và vận động ra, chị cũng đã gửi các điều cần chú ý khác qua Wechat để em tham khảo.”

Kiều Lâm Lâm vội vàng mở Wechat ra xem, sau đó xây xẩm mặt mày, cái gì mà ức gà, trứng luộc, rau xanh, cô đọc mà mặt mày xanh mét: “Chị ơi, ờ thì, mấy cái này hơi khó…”
Còn chưa nói hết, Trần Tử Dương đã gật đầu: “Chị biết, căn tin trường không có thực đơn phù hợp cho việc tập thể hình nên bữa sáng và bữa trưa em có thể ăn thoải mái, còn buổi tối thì khá quan trọng, chị sẽ nhờ bạn nấu riêng cho em.

Tất nhiên buổi trưa cũng không thể ăn quá nhiều, em hiểu mà.”
Kiều Lâm Lâm rất muốn nói cô không hiểu, thậm chí còn muốn khuyên nhủ đàn chị, bữa ăn riêng nghe có vẻ sang chảnh quá, không cần gây phiền hà cho người khác vậy đâu, mong cô ấy thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, nào ngờ đàn chị lại bồi thêm một chiêu: “Còn nữa, nửa tháng này cần phải cai đường, cai tất cả nước ngọt và đồ ăn vặt, sẽ vất vả hơn tưởng tượng, em cố nhịn nhé, muốn đẹp thì phải trả giá rất nhiều.”
Kiều Lâm Lâm biết muốn đẹp phải trả giá nhiều nhưng cô không biết lại nhiều đến thế, nghĩ đến lời của đàn chị rồi lại nhìn tin nhắn Wechat, cô yếu ớt hỏi: “Chị ơi, người mẫu cũng vất vả thế này sao?”
“Đâu có, vất vả hơn chứ.” Trần Tử Dương mỉm cười nói cho cô biết, “Người mẫu chuyên nghiệp có khi một năm làm việc hết ba trăm sáu mươi ngày nên buộc phải nghiêm khắc tập luyện và ăn uống theo thực đơn, nếu không làm được có nghĩa là không có đạo đức nghề nghiệp, mà người không có đạo đức nghề nghiệp sớm muộn gì cũng bị nghề đào thải.”
Kiều Lâm Lâm là con cá muối ham ăn cả hai đời, làm người mẫu biểu diễn thời trang chỉ vì ham đẹp mà thôi, cô không muốn phải từ bỏ ham ăn để được ham đẹp, vì vậy lúc này cô thực sự hơi muốn rút lui, có điều cô còn chưa kịp nghĩ ra nên nói thế nào thì Trần Tử Dương như nhìn thấu suy nghĩ của cô, thản nhiên nói: “Đúng rồi, hình như chị chưa nói với em cuối tuần sau mới chỉ là vòng loại thôi phải không? Còn có vòng bán kết và chung kết nữa, nếu chị vào sâu được, vậy thì em sẽ đi sàn catwalk tổng cộng bốn lần.”
“Bốn lần?” Kiều Lâm Lâm thoáng chốc sống lại, đàn chị trả thù lao cho một lần là một ngàn, bốn lần là tận bốn ngàn, còn nhiều hơn tổng tiền cô dạy thêm cả kỳ nghỉ hè lẫn nghỉ đông, dẫu sao cũng chỉ cần chịu khổ nửa tháng thôi mà, liều thôi, ít nhất kỳ nghỉ đông năm nay cô có thể tự do.

Vì vậy cuối cùng, Kiều Lâm Lâm vẫn cắn răng gật đầu: “Em sẽ làm theo những gì chị bảo.”
“Chị tin ở em.” Trần Tử Dương nhìn thẳng vào mắt cô, cười nói, “Chị nhận thấy tiềm năng của em nhiều hơn các thành viên trong câu lạc bộ người mẫu nên mới tìm đến em, chị Ninh đánh giá cao em lại càng chứng tỏ mắt nhìn của chị, vì vậy bây giờ chị hoàn toàn có lòng tin nơi em, cố lên.”
Lời của đàn chị như chứng thực Kiều Lâm Lâm giỏi hơn câu lạc bộ người mẫu chứ không còn là cô tự tin thái quá nữa, song Kiều Lâm Lâm chẳng còn tâm trạng đâu để đắc ý, nếu biết trước làm người mẫu khổ vậy, cô sẽ không ngầm so bì với tụi câu lạc bộ người mẫu, phụ nữ tội tình gì làm khó phụ nữ? Nhưng bây giờ cô đã bị tiền tài làm mờ mắt, không nỡ thoát thân.

Kiều Lâm Lâm rưng rưng nhận lời công nhận và khích lệ của đàn chị, chờ chào tạm biệt đàn chị xong, cô vội nhào vào lòng nam thần đã bị cô bỏ rơi để tìm kiếm an ủi.

Dưới tòa ký túc xá nam, vừa nhận điện thoại đã vội chạy xuống, còn chưa kịp tính sổ bạn gái thì bạn gái đã nhào vào lòng, hơn nữa còn khóc “Hu hu hu em khổ quá mà”, Cố Chi Thu hoàn toàn không biết phải nói gì.

- -----oOo------.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương