Chiến Binh Của Công Chúa
-
Chương 28
Tiếng thét chói tai cắt ngang giấc mơ mờ ảo và đẹp đẽ của Mairin. Nàng không chắc đó là một giấc mơ, nhưng nó rất đẹp và bồng bềnh. Trong mơ, nàng không cảm thấy đau đớn chút nào. Nàng thích cảm giác bồng bềnh tĩnh lặng và dễ chịu này hơn bất cứ điều gì khác.
Rồi nàng cảm thấy ai đó đang lay mình cho đến khi não nàng như rung lên trong đầu. Cơn đau trở lại và nàng nghe thấy tiếng Ewan.
Chàng lúc nào cũng thích gầm lên. Có vẻ như chàng thích la mắng, nhất là khi nó nhằm vào nàng.
“Nàng là người phụ nữ bướng bỉnh nhất mà ta đã bất hạnh gặp phải,” Ewan gầm gừ. “Ta ra lệnh cho nàng không được chết, và nàng nhất định phải tuân theo. Hình như nàng không phải cô sư tử cái đã dũng mãnh bảo vệ con trai ta thì phải. Cô sư tử đó không bao giờ biết đến việc bỏ cuộc trong khi nàng thì lại đang đầu hàng.
Mairin nhăn nhó trước sự xúc phạm ấy. Một hành động đáng hổ thẹn của chàng trong khi nàng đang đau ốm và sắp chết. Chàng làm như thể nàng đã cố tình gây ra chuyện này vậy.
Nàng nghe thấy tiếng chàng cười khùng khục.
“Không, nàng có thể ốm, nhưng nàng sẽ không chết. Nàng phải nghe lời ta lần này, nếu không, trước sự chứng giám của Chúa, ta sẽ dùng đầu gối mà đá tung nàng lên.”
Nàng nhìn trừng trừng, hoặc ít nhất là nàng nghĩ mình đã làm vậy. Căn phòng dường như vẫn tối đen và hai mi mắt nàng giống như có ai đó đã lấy đá mà đè lên vậy. Cảm giác hoảng loạn đột ngột ập đến. Có lẽ họ đang chuẩn bị chôn nàng. Liệu có phải họ đã lấy đá đặt lên mắt người chết để giữ cho chúng nhắm lại không? Hay đó là những đồng xu? Dù đó là gì đi nữa thì nàng cũng không muốn chết.
“Nào, tình yêu của ta,” Ewan dỗ dành. “Mở mắt ra đi. Hãy làm vì ta. Không có ai chôn nàng cả. Ta xin thề. Mở mắt ra và nhìn ta. Hãy cho ta được thấy đôi mắt xanh biếc tuyệt đẹp của nàng.”
Mairin lấy hết sức bình sinh và cuối cùng hai mi mắt cũng từ từ hé mở. Nàng cau mày khi thấy ánh nắng xiên qua rồi lại nhanh chóng khép mi lại.
“Che cửa sổ lại,” Ewan quát lớn.
Mairin nhăn nhó. Chàng đang nói với ai vậy? Việc họ có khách đến phòng riêng đã trở nên quá thường xuyên rồi.
Nàng nghe thấy ai đó cười rồi mở mắt ra và nhìn thấy một dáng người lờ mờ rất giống Ewan. Nàng chớp mắt liên hồi rồi nhìn lên và thấy Alaric cùng với Caelen đứng trước khung cửa sổ đã được đóng kín.
“Thật may là chú đã trở về, Alaric. Ewan sẽ cần chú giúp trong đám tang.”
Alaric nhăn nhó. “Đám tang của ai ạ?”
“Của ta,” Mairin nói.
Nàng gắng sức ngẩng đầu lên nhưng nhanh chóng nhận ra nàng yếu như một chú mèo con.
Caelen cười lớn còn Mairin ném cho chàng một cái nhìn cau có.
Nàng khụt khịt mũi, “Đây không phải là chuyện đáng cười. Ewan sẽ rất bực mình nếu ta chết.”
“Đây mới là lý do chính xác để nàng không định làm những chuyện tương tự như vậy?” Ewan dài giọng.
Nàng quay đầu nhìn Ewan và giật mình vì thấy chàng trông thật… hốc hác. Mái tóc rối bù, hai mắt đỏ ngầu, và râu ria mọc như vài ngày rồi chưa cạo.
“Em lúc nào cũng biết vâng lời mà. Nếu chàng lệnh cho em không được chết, đương nhiên em sẽ không từ chối ước nguyện của chàng.”
Ewan cười nhăn nhở, và khi chàng cúi xuống nhìn nàng, nàng thấy rõ trong đôi mắt ấy một sự nhẹ nhõm khiến nàng nghẹn thở. “Tình yêu của ta, nói dối là có tội, nhưng sự thật thì ta không nghĩ Chúa hay ta sẽ phiền lòng với lời nói dối này.”
Nàng hừm hừm tỏ ý không đồng tình. “Em sẽ cố gắng vâng lời.”
“Đúng vậy, ta đã ra lệnh cho nàng không được chết, lần này nàng thật ngoan ngoãn khi chịu nghe lời ta. Ta rất hài lòng và có thể cân nhắc sẽ không la mắng nếu lần tới nàng không chịu nghe lời.”
“Hai người mất trí rồi,” Caelen gầm gừ.
Alaric lại gần giường và siết chặt tay nàng. “Chào mừng chị trở lại với thế giới của sự sống. Chị đã khiến tất cả mọi người thực sự sợ hãi đấy.”
Nàng đặt tay kia lên bụng. “Ta không đau nữa. Điều này hơi kỳ lạ, thật đấy, nhưng ta đói.”
Ewan cười lớn và cúi xuống đặt lên trán nàng một nụ hôn thật dài. Môi chàng run run trên da nàng, và tay chàng âu yếm má nàng trong khi từ từ buông ra.
“Nàng sắp chết lả rồi. Nàng đã nằm trên giường ba ngày và nôn hết sạch mọi thứ trong dạ dày từ ngày thứ nhất.”
“Ba ngày?” Nàng hoảng sợ. Vô cùng hoảng sợ.
“Đúng vậy, ba ngày.” Giọng chàng trở nên nghiêm trọng và những nếp nhăn lại chen chúc nhau trên mặt chàng. Nhìn chàng thật… mệt mỏi. Nàng với tay sờ lên những nếp nhăn trên lông mày chàng rồi vuốt xuống má. “Nhìn chàng mệt mỏi quá. Em nghĩ chàng cần tắm rồi cạo râu và ngủ một giấc dài.”
Chàng úp bàn tay mình lên tay nàng, giữ chặt nó bên má, rồi đưa lên miệng hoon vào lòng bàn tay. “Bây giờ nàng đã tỉnh lại, ta sẽ đi ngủ. Nhưng đừng nghĩ rằng nàng đã tỉnh lại mà chạy nhảy lung tung khắp nơi. Nàng phải ở yên trên giường cho đến khi ta nói nàng có thể dậy và không được dậy trước đó một giây phút nào.”
Nàng nhìn chàng tức tối nhưng không dám nói gì. Tranh cãi với chàng khi nàng vừa mới tỉnh sẽ chẳng có tác dụng. Dù sao thì thỉnh thoảng nàng cũng có thể dễ tính một chút.
Ewan cười vang. “Có vẻ như đôi lúc nàng rất dễ bảo đấy chứ?”
“Em thực sự phải học cách kiểm soát miệng lưỡi tốt hơn,” nàng lẩm bẩm. “Không thể lúc nào cũng nói tuốt ra mọi suy nghĩ của mình được. Mẹ Serenity nói em sẽ phải hối tiếc vì cái ngày em đã bắt đầu thói quen khủng khiếp đó. Em đang nghĩ là bà đã đúng khi nói thế.”
Ewan cúi xuống hôn nàng lần nữa. “Ta lại nghĩ lưỡi của nàng rất tuyệt.”
Cả Caelen và Alaric đều bật cười còn Mairin xấu hổ.
“Ewan!”
Hai má nàng ửng hồng ngượng ngùng, nàng giật mạnh chăn kéo qua đầu. Ewan cùng cười với mọi người trong khi nàng rúc đầu trong đó, ước gì nền nhà có thể mở ra và mang tất cả bọn họ đi. Cuối cùng Ewan đuổi các em ra khỏi phòng rồi kêu người mang đồ ăn lên cho cả hai. Chàng nếm thử từng món trước khi đưa cho Mairin.
Điều đó thực sự khiến nàng vô cùng sợ hãi. Nàng không muốn chàng vì nàng mà chết, và nàng đã nói với chàng như vậy.
Chàng không có vẻ gì là cảm kích trước lo lắng của nàng. “Chăm sóc nàng là nhiệm vụ của ta, phu nhân.”
“Và chàng sẽ hoàn thành xuất xắc nhiệm vụ ấy nếu chết trong khi thực hiện nó,” nàng nhăn nhó.
Sau bữa ăn, Mairin nằm xuống và nhắm mắt lại. Nàng thực sự còn rất yếu, vả lại thức ăn cũng chưa ổn định khi vào trong dạ dày của nàng. Sau ba ngày không ăn uống gì, nàng cho rằng cảm giác này là điều đương nhiên. Nàng giật mình khi nghe tiếng mở cửa, một nhóm người phục vụ bước vào phòng, mang theo những thùng nước nóng.
“Ta nghĩ có thể nàng muốn tắm,” Ewan nói.
Ngay lúc này nàng chỉ muốn lao đến mà ôm chầm lấy chàng cho đến khi chàng ngộp thở. Và nàng sẽ làm thế nếu không nhận ra rằng ngay cả việc nhấc cánh tay lên cũng vô cùng khó nhọc. Nàng buộc phải nằm đó như một đống thịt vo dụng và thích thú nhìn hơi nước bốc lên từ cái bồn đã gần đầy. Khi số nước cuối cùng đã được đổ ra từ các thùng, Ewan gập người trên giường và bắt đầu cởi dây buộc trên váy ngủ của nàng. Nàng không có đủ năng lượng để phản kháng, cũng không đủ để tỏ ra có ích được một chút. Một lát sau chàng đã cởi xong chiếc váy và nhẹ nhàng bế nàng vào bồn.
Mairin kêu lên thích thú khi hơi nóng phả lên người. Thay vì để nàng tự tắm như nàng nghĩ, chàng quỳ xuống bên cạnh bồn. Chàng lấy chiếc bình trên sàn, múc đầy nước rồi dội từ phía sau để làm ướt tóc nàng.
Khi chàng luồn tay qua từng lọn tóc để gội sạch, nàng nhắm mắt thích thú. Chưa bao giờ nàng tưởng tượng mình yếu như bây giờ, và nàng vô cùng cảm kích trước sự quan tâm của chàng.
Nàng rên khe khẽ khi chàng tắm cho nàng. Chàng từ tốn kỳ cọ vai và cánh tay. Tay chàng nhúng xuống nước rồi úp lên ngực nàng, xoa bóp đôi nhũ hoa đang cứng lại.
Chàng không nán lại mà tiếp tục tắm sạch từng chút một trên cơ thể nàng. Nàng thích thú đến rùng mình lúc tay chàng chạm đến chân mình. Chàng nhấc một chân và xối nước lên. Rồi chàng bắt đầu mát-xa kỹ từng phần của bàn chân nàng, từ gót đến đầu các ngón. Khi chàng chạm vào từng ngón chân, nàng cố gắng để không giật chúng lại và hét lên vì nhột.
Chàng bật cười nhưng ôm lấy mắt cá chân để nàng không trượt xuống.
“Ta không biết là nàng lại có máu buồn.”
Rồi đôi tay chàng lại như nhung lướt trên da thịt nàng. Sự hòa quyện giữ làn nước êm dịu và sự âu yếm nồng nàn làm tan dần đi những cảm giác đau đớn trong nàng.
Khi chàng hoàn thành xong phần việc của mình, toàn thân nàng mềm nhũn, ánh mắt đờ đẫn, nàng mơ màng đến nỗi không thể đứng dậy ra khỏi bồn được, Ewan bế nàng lên và giữ một lát cho nước chảy hết. Chàng đặt nàng cạnh lò sưởi, khéo léo quấn một cái khăn lớn quanh người và cuộn hai đầu chăn ở giữa ngực nàng.
“Ngay khi tóc nàng khô, ta sẽ đưa nàng lên giường,” chàng nói. “Ta không muốn nàng bị lạnh.”
Khi nàng vẫn còn đang ngỡ ngàng trước sự chăm sóc dịu dàng của chàng, chàng bắt đầu lau tóc cho nàng bằng một chiếc khăn khô. Tay chàng luồn qua từng lọn tóc và khi đã thấm bớt nước, chàng bắt đầu đưa lược lên chải.
Họ ngồi trước lò sưởi, nàng rúc người vào giữa hai bắp đùi chàng, mặt quay về phía ngọn lửa. Chàng rất kiên nhẫn và chỉ ngừng lại khi gặp phải một lọn tóc rối không thể gỡ được. Hơi ấm từ lò sưởi bao quanh lấy họ cho đến khi da nàng ửng hồng. Hơi nóng thấm vào da thịt nàng và nàng thấy mình gật đầu liên tục khi chàng chải tóc. Xong việc, chàng để lược sang bên và vòng cánh tay ôm nàng thật chặt.
Chàng áp má lên một bên thái dương nàng và lắc lư khe khẽ trong khi nàng nhìn chăm chú vào những cục than hồng đang bập bùng.
“Nàng đã làm ta sợ.”
Nàng thở dài rồi rúc sâu vào vòng tay chàng.
“Em cũng sợ. Thực sự em không muốn nghĩ đến việc phải xa chàng và Crispen.”
“Từ khi nàng đổ bệnh, đêm nào Crispen cũng ngủ cùng nàng. Nó một bên, ta một bên. Giống như ta, nó cũng tin rằng nàng sẽ không chết.”
Nàng mỉm cười. “Có gia đình thật tuyệt!”
“Đúng vậy. Ta nghĩ nàng, Crispen và ta là một gia đình tuyệt vời.”
“Chàng đừng quên Caelen và Alaric,” nàng cau mày. “Tất nhiên là cả Gannon, Cormac và Diormid. Họ làm phiền em, nhưng họ có ý tốt và cực kỳ kiên nhẫn. Ôi! Cả Maddie, Bertha và Christina nữa.”
Ewan cười thầm bên tai nàng. “Cả gia tộc. Gia tộc của chúng ta chính là gia đình.”
Ôi nàng thích suy nghĩ ấy. Gia đình. Nàng thở dài đầy sảng khoái rồi lại tựa đầu lên vai chàng.
“Ewan?”
“Gì vậy?”
“Cảm ơn chàng đã không để em chết. Thực sự em đã suýt bỏ cuộc, nhưng tiếng la hét của chàng khiến em không thể làm thế. Chàng đúng là thích la hét. Điều này có lẽ khiến chàng hài lòng vì có lý do để mà tiếp tục la hét như vậy.”
Chàng siết chặt vòng tay nàng khiến nàng cảm nhận rõ cơ thể chàng đang rung lên vì cười.
“Khi nàng khỏe lại, chúng ta sẽ trò chuyện thật lâu.”
Nàng gắng ngồi dậy nhưng bị chàng ghì chặt lấy.
“Trò chuyện về chuyện gì cơ?”
“Những lời nói. Những lời ta muốn nàng nói với ta.”
Rồi nàng cảm thấy ai đó đang lay mình cho đến khi não nàng như rung lên trong đầu. Cơn đau trở lại và nàng nghe thấy tiếng Ewan.
Chàng lúc nào cũng thích gầm lên. Có vẻ như chàng thích la mắng, nhất là khi nó nhằm vào nàng.
“Nàng là người phụ nữ bướng bỉnh nhất mà ta đã bất hạnh gặp phải,” Ewan gầm gừ. “Ta ra lệnh cho nàng không được chết, và nàng nhất định phải tuân theo. Hình như nàng không phải cô sư tử cái đã dũng mãnh bảo vệ con trai ta thì phải. Cô sư tử đó không bao giờ biết đến việc bỏ cuộc trong khi nàng thì lại đang đầu hàng.
Mairin nhăn nhó trước sự xúc phạm ấy. Một hành động đáng hổ thẹn của chàng trong khi nàng đang đau ốm và sắp chết. Chàng làm như thể nàng đã cố tình gây ra chuyện này vậy.
Nàng nghe thấy tiếng chàng cười khùng khục.
“Không, nàng có thể ốm, nhưng nàng sẽ không chết. Nàng phải nghe lời ta lần này, nếu không, trước sự chứng giám của Chúa, ta sẽ dùng đầu gối mà đá tung nàng lên.”
Nàng nhìn trừng trừng, hoặc ít nhất là nàng nghĩ mình đã làm vậy. Căn phòng dường như vẫn tối đen và hai mi mắt nàng giống như có ai đó đã lấy đá mà đè lên vậy. Cảm giác hoảng loạn đột ngột ập đến. Có lẽ họ đang chuẩn bị chôn nàng. Liệu có phải họ đã lấy đá đặt lên mắt người chết để giữ cho chúng nhắm lại không? Hay đó là những đồng xu? Dù đó là gì đi nữa thì nàng cũng không muốn chết.
“Nào, tình yêu của ta,” Ewan dỗ dành. “Mở mắt ra đi. Hãy làm vì ta. Không có ai chôn nàng cả. Ta xin thề. Mở mắt ra và nhìn ta. Hãy cho ta được thấy đôi mắt xanh biếc tuyệt đẹp của nàng.”
Mairin lấy hết sức bình sinh và cuối cùng hai mi mắt cũng từ từ hé mở. Nàng cau mày khi thấy ánh nắng xiên qua rồi lại nhanh chóng khép mi lại.
“Che cửa sổ lại,” Ewan quát lớn.
Mairin nhăn nhó. Chàng đang nói với ai vậy? Việc họ có khách đến phòng riêng đã trở nên quá thường xuyên rồi.
Nàng nghe thấy ai đó cười rồi mở mắt ra và nhìn thấy một dáng người lờ mờ rất giống Ewan. Nàng chớp mắt liên hồi rồi nhìn lên và thấy Alaric cùng với Caelen đứng trước khung cửa sổ đã được đóng kín.
“Thật may là chú đã trở về, Alaric. Ewan sẽ cần chú giúp trong đám tang.”
Alaric nhăn nhó. “Đám tang của ai ạ?”
“Của ta,” Mairin nói.
Nàng gắng sức ngẩng đầu lên nhưng nhanh chóng nhận ra nàng yếu như một chú mèo con.
Caelen cười lớn còn Mairin ném cho chàng một cái nhìn cau có.
Nàng khụt khịt mũi, “Đây không phải là chuyện đáng cười. Ewan sẽ rất bực mình nếu ta chết.”
“Đây mới là lý do chính xác để nàng không định làm những chuyện tương tự như vậy?” Ewan dài giọng.
Nàng quay đầu nhìn Ewan và giật mình vì thấy chàng trông thật… hốc hác. Mái tóc rối bù, hai mắt đỏ ngầu, và râu ria mọc như vài ngày rồi chưa cạo.
“Em lúc nào cũng biết vâng lời mà. Nếu chàng lệnh cho em không được chết, đương nhiên em sẽ không từ chối ước nguyện của chàng.”
Ewan cười nhăn nhở, và khi chàng cúi xuống nhìn nàng, nàng thấy rõ trong đôi mắt ấy một sự nhẹ nhõm khiến nàng nghẹn thở. “Tình yêu của ta, nói dối là có tội, nhưng sự thật thì ta không nghĩ Chúa hay ta sẽ phiền lòng với lời nói dối này.”
Nàng hừm hừm tỏ ý không đồng tình. “Em sẽ cố gắng vâng lời.”
“Đúng vậy, ta đã ra lệnh cho nàng không được chết, lần này nàng thật ngoan ngoãn khi chịu nghe lời ta. Ta rất hài lòng và có thể cân nhắc sẽ không la mắng nếu lần tới nàng không chịu nghe lời.”
“Hai người mất trí rồi,” Caelen gầm gừ.
Alaric lại gần giường và siết chặt tay nàng. “Chào mừng chị trở lại với thế giới của sự sống. Chị đã khiến tất cả mọi người thực sự sợ hãi đấy.”
Nàng đặt tay kia lên bụng. “Ta không đau nữa. Điều này hơi kỳ lạ, thật đấy, nhưng ta đói.”
Ewan cười lớn và cúi xuống đặt lên trán nàng một nụ hôn thật dài. Môi chàng run run trên da nàng, và tay chàng âu yếm má nàng trong khi từ từ buông ra.
“Nàng sắp chết lả rồi. Nàng đã nằm trên giường ba ngày và nôn hết sạch mọi thứ trong dạ dày từ ngày thứ nhất.”
“Ba ngày?” Nàng hoảng sợ. Vô cùng hoảng sợ.
“Đúng vậy, ba ngày.” Giọng chàng trở nên nghiêm trọng và những nếp nhăn lại chen chúc nhau trên mặt chàng. Nhìn chàng thật… mệt mỏi. Nàng với tay sờ lên những nếp nhăn trên lông mày chàng rồi vuốt xuống má. “Nhìn chàng mệt mỏi quá. Em nghĩ chàng cần tắm rồi cạo râu và ngủ một giấc dài.”
Chàng úp bàn tay mình lên tay nàng, giữ chặt nó bên má, rồi đưa lên miệng hoon vào lòng bàn tay. “Bây giờ nàng đã tỉnh lại, ta sẽ đi ngủ. Nhưng đừng nghĩ rằng nàng đã tỉnh lại mà chạy nhảy lung tung khắp nơi. Nàng phải ở yên trên giường cho đến khi ta nói nàng có thể dậy và không được dậy trước đó một giây phút nào.”
Nàng nhìn chàng tức tối nhưng không dám nói gì. Tranh cãi với chàng khi nàng vừa mới tỉnh sẽ chẳng có tác dụng. Dù sao thì thỉnh thoảng nàng cũng có thể dễ tính một chút.
Ewan cười vang. “Có vẻ như đôi lúc nàng rất dễ bảo đấy chứ?”
“Em thực sự phải học cách kiểm soát miệng lưỡi tốt hơn,” nàng lẩm bẩm. “Không thể lúc nào cũng nói tuốt ra mọi suy nghĩ của mình được. Mẹ Serenity nói em sẽ phải hối tiếc vì cái ngày em đã bắt đầu thói quen khủng khiếp đó. Em đang nghĩ là bà đã đúng khi nói thế.”
Ewan cúi xuống hôn nàng lần nữa. “Ta lại nghĩ lưỡi của nàng rất tuyệt.”
Cả Caelen và Alaric đều bật cười còn Mairin xấu hổ.
“Ewan!”
Hai má nàng ửng hồng ngượng ngùng, nàng giật mạnh chăn kéo qua đầu. Ewan cùng cười với mọi người trong khi nàng rúc đầu trong đó, ước gì nền nhà có thể mở ra và mang tất cả bọn họ đi. Cuối cùng Ewan đuổi các em ra khỏi phòng rồi kêu người mang đồ ăn lên cho cả hai. Chàng nếm thử từng món trước khi đưa cho Mairin.
Điều đó thực sự khiến nàng vô cùng sợ hãi. Nàng không muốn chàng vì nàng mà chết, và nàng đã nói với chàng như vậy.
Chàng không có vẻ gì là cảm kích trước lo lắng của nàng. “Chăm sóc nàng là nhiệm vụ của ta, phu nhân.”
“Và chàng sẽ hoàn thành xuất xắc nhiệm vụ ấy nếu chết trong khi thực hiện nó,” nàng nhăn nhó.
Sau bữa ăn, Mairin nằm xuống và nhắm mắt lại. Nàng thực sự còn rất yếu, vả lại thức ăn cũng chưa ổn định khi vào trong dạ dày của nàng. Sau ba ngày không ăn uống gì, nàng cho rằng cảm giác này là điều đương nhiên. Nàng giật mình khi nghe tiếng mở cửa, một nhóm người phục vụ bước vào phòng, mang theo những thùng nước nóng.
“Ta nghĩ có thể nàng muốn tắm,” Ewan nói.
Ngay lúc này nàng chỉ muốn lao đến mà ôm chầm lấy chàng cho đến khi chàng ngộp thở. Và nàng sẽ làm thế nếu không nhận ra rằng ngay cả việc nhấc cánh tay lên cũng vô cùng khó nhọc. Nàng buộc phải nằm đó như một đống thịt vo dụng và thích thú nhìn hơi nước bốc lên từ cái bồn đã gần đầy. Khi số nước cuối cùng đã được đổ ra từ các thùng, Ewan gập người trên giường và bắt đầu cởi dây buộc trên váy ngủ của nàng. Nàng không có đủ năng lượng để phản kháng, cũng không đủ để tỏ ra có ích được một chút. Một lát sau chàng đã cởi xong chiếc váy và nhẹ nhàng bế nàng vào bồn.
Mairin kêu lên thích thú khi hơi nóng phả lên người. Thay vì để nàng tự tắm như nàng nghĩ, chàng quỳ xuống bên cạnh bồn. Chàng lấy chiếc bình trên sàn, múc đầy nước rồi dội từ phía sau để làm ướt tóc nàng.
Khi chàng luồn tay qua từng lọn tóc để gội sạch, nàng nhắm mắt thích thú. Chưa bao giờ nàng tưởng tượng mình yếu như bây giờ, và nàng vô cùng cảm kích trước sự quan tâm của chàng.
Nàng rên khe khẽ khi chàng tắm cho nàng. Chàng từ tốn kỳ cọ vai và cánh tay. Tay chàng nhúng xuống nước rồi úp lên ngực nàng, xoa bóp đôi nhũ hoa đang cứng lại.
Chàng không nán lại mà tiếp tục tắm sạch từng chút một trên cơ thể nàng. Nàng thích thú đến rùng mình lúc tay chàng chạm đến chân mình. Chàng nhấc một chân và xối nước lên. Rồi chàng bắt đầu mát-xa kỹ từng phần của bàn chân nàng, từ gót đến đầu các ngón. Khi chàng chạm vào từng ngón chân, nàng cố gắng để không giật chúng lại và hét lên vì nhột.
Chàng bật cười nhưng ôm lấy mắt cá chân để nàng không trượt xuống.
“Ta không biết là nàng lại có máu buồn.”
Rồi đôi tay chàng lại như nhung lướt trên da thịt nàng. Sự hòa quyện giữ làn nước êm dịu và sự âu yếm nồng nàn làm tan dần đi những cảm giác đau đớn trong nàng.
Khi chàng hoàn thành xong phần việc của mình, toàn thân nàng mềm nhũn, ánh mắt đờ đẫn, nàng mơ màng đến nỗi không thể đứng dậy ra khỏi bồn được, Ewan bế nàng lên và giữ một lát cho nước chảy hết. Chàng đặt nàng cạnh lò sưởi, khéo léo quấn một cái khăn lớn quanh người và cuộn hai đầu chăn ở giữa ngực nàng.
“Ngay khi tóc nàng khô, ta sẽ đưa nàng lên giường,” chàng nói. “Ta không muốn nàng bị lạnh.”
Khi nàng vẫn còn đang ngỡ ngàng trước sự chăm sóc dịu dàng của chàng, chàng bắt đầu lau tóc cho nàng bằng một chiếc khăn khô. Tay chàng luồn qua từng lọn tóc và khi đã thấm bớt nước, chàng bắt đầu đưa lược lên chải.
Họ ngồi trước lò sưởi, nàng rúc người vào giữa hai bắp đùi chàng, mặt quay về phía ngọn lửa. Chàng rất kiên nhẫn và chỉ ngừng lại khi gặp phải một lọn tóc rối không thể gỡ được. Hơi ấm từ lò sưởi bao quanh lấy họ cho đến khi da nàng ửng hồng. Hơi nóng thấm vào da thịt nàng và nàng thấy mình gật đầu liên tục khi chàng chải tóc. Xong việc, chàng để lược sang bên và vòng cánh tay ôm nàng thật chặt.
Chàng áp má lên một bên thái dương nàng và lắc lư khe khẽ trong khi nàng nhìn chăm chú vào những cục than hồng đang bập bùng.
“Nàng đã làm ta sợ.”
Nàng thở dài rồi rúc sâu vào vòng tay chàng.
“Em cũng sợ. Thực sự em không muốn nghĩ đến việc phải xa chàng và Crispen.”
“Từ khi nàng đổ bệnh, đêm nào Crispen cũng ngủ cùng nàng. Nó một bên, ta một bên. Giống như ta, nó cũng tin rằng nàng sẽ không chết.”
Nàng mỉm cười. “Có gia đình thật tuyệt!”
“Đúng vậy. Ta nghĩ nàng, Crispen và ta là một gia đình tuyệt vời.”
“Chàng đừng quên Caelen và Alaric,” nàng cau mày. “Tất nhiên là cả Gannon, Cormac và Diormid. Họ làm phiền em, nhưng họ có ý tốt và cực kỳ kiên nhẫn. Ôi! Cả Maddie, Bertha và Christina nữa.”
Ewan cười thầm bên tai nàng. “Cả gia tộc. Gia tộc của chúng ta chính là gia đình.”
Ôi nàng thích suy nghĩ ấy. Gia đình. Nàng thở dài đầy sảng khoái rồi lại tựa đầu lên vai chàng.
“Ewan?”
“Gì vậy?”
“Cảm ơn chàng đã không để em chết. Thực sự em đã suýt bỏ cuộc, nhưng tiếng la hét của chàng khiến em không thể làm thế. Chàng đúng là thích la hét. Điều này có lẽ khiến chàng hài lòng vì có lý do để mà tiếp tục la hét như vậy.”
Chàng siết chặt vòng tay nàng khiến nàng cảm nhận rõ cơ thể chàng đang rung lên vì cười.
“Khi nàng khỏe lại, chúng ta sẽ trò chuyện thật lâu.”
Nàng gắng ngồi dậy nhưng bị chàng ghì chặt lấy.
“Trò chuyện về chuyện gì cơ?”
“Những lời nói. Những lời ta muốn nàng nói với ta.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook