Chiếm Trọn Tim Đế Vương
-
Chương 2: Hồi cung
Trong giấc ngủ những hình ảnh lúc nàng bị đẩy xuống sân thượng lại hiện về phút chốc làm nàng sợ hãi và thức giấc. Nàng tự nghĩ có phải đó chỉ là một ác mộng, rồi nàng tự hít thở đều để được bình tâm lại.
Bên ngoài có người gõ cửa cũng kịp xóa đi những suy nghĩ của nàng. “ Tiểu thư ơi... Tiểu thư... “ - không phải giọng nói của ai khác mà là giọng nói quen thuộc của tiểu nha đầu Tiểu Ly. Nghe thấy tiếng gọi gấp gáp của nàng ta Mộng Như đáp “ Ta dậy rồi muội vào đi “.
không suy nghĩ thêm gì nàng bảo Tiểu Ly giúp nàng mặc những loại quần áo phiền phức này giúp vì chính nàng cũng không biết phải mặt thế nào. Thay y phục chỉnh tề nàng ngồi trước gương để Tiểu Ly chải tóc giúp nàng...
“ Khi nãy muội vội vàng gọi ta như thế là có chuyện gì “ - Mộng Như suy nghĩ đến chuyện vừa rồi lấy làm lạ nên hỏi nha hoàn của mình. Tiểu Ly chợt suy nghĩ rồi nhớ ra gấp gáp nói “ Nô tỳ đáng trách! Tiểu thư muội quên nói với người, Vương gia đang ở đại sảnh chờ người ạ “. Không hỏi thêm gì nữa Mộng Như im lặng để Tiểu Ly trang điểm cho mình...
Thay quần áo chỉnh tề nàng bước ra khỏi phòng, Mặc chiếc y phục màu xanh lam đơn điệu trong sắc mặt hồng hào, nhìn thoáng lên vẻ dịu dàng đoan trang của một thiếu nữ thanh xuân, xinh đẹp động lòng người.
Trên đường từ giang phòng Mộng Như đến đại sảnh nàng hỏi nha hoàn của mình “ Vương gia là ai? có quan hệ gì với ta không “ - Mộng Như đặt câu hỏi nên Tiểu Ly kể mọi chuyện cho nàng biết “ Tiểu thư người và vương gia là thanh mai trúc mã từ nhỏ đã ở bên nhau, nhưng do quan hệ của lão gia và tiên đế nên người được gã cho vua, cũng từ đó người và Vương gia không còn liên lạc với nhau nữa...”
Họ vừa đi Tiểu Ly vừa gợi nhiều hình ảnh trước đây của Mộng Như và Vương gia cho nàng nghe... ( thật ra là Mộng Như và Vương gia là 1 đôi yêu nhau nhưng do quốc gia đại sự nên họ buộc phải chia tay, Mộng Như trở thành hoàng tẩu của Lý Dĩnh ( Vương gia) họ đã vất vả khi phải cắt đứt tình cảm nam nữ trong hoàng thức họ chỉ là người trên kẻ dưới.
Khi bước tới đại sảnh Mộng Như đã nhìn thấy một nam nhân đứng chờ đợi mình, trong người ấy rất lãng tử và phong tình, tay cầm quạt giấy màu trắng trang nhã, y phục trắng... ( đối với nữ nhân thời hiện đại thì hắn phải chắc là Soái Ca cướp mất bao trái tim của thiếu nữ).
Thấy Mộng Như đã đến hắn tiến đến gần cung kính nói “ Hoàng tẩu đã khỏe rồi à, trong sắc mặt hồng hào hơn rất nhiều đấy. Tiểu Ly ngươi làm rất tốt “. Mộng Như chỉ cười mỉm “ Xin lỗi đã khiến vương gia chê cười, đã lâu không gặp lại bắt ngươi đợi ta lâu như thế thật không phải phép “ - Mộng Như khách sáo trả lời. Không để nàng phải hỏi lý do sao hắn tìm đến nên đã mở miệng nói “ Thật ra ta tới đây để phụng ý chỉ của hoàng huynh. Huynh ấy bảo ta đến nói với người khi nào sức khỏe tốt hơn thì hẵng về...”.
Hiểu được lý do hắn đến Mộng Như cũng không nhiều lời “ Ta biết rồi cảm ơn vương gia đã đích thân đến đây thông báo “. “ Đã lâu không gặp nhau người có điều gì muốn nói với ta chứ... “ - Lý Dĩnh sâu trong đôi mắt dường như có rất nhiều điều muốn nói với nàng nhưng lại ngượng không nói ra...
Mộng Như điềm đạm đáp “ Có lẽ ta cần nghỉ ngơi để còn nhanh chóng hồi cung, lần sau gặp chúng ta lại trò chuyện nhiều hơn, cảm ơn ngươi đã quan tâm đến ta”
Hiểu được ý của nàng nên Lý Dĩnh vội cáo biệt ra về, trước khi rời phủ đã nói “ nếu người đã khỏe rồi thì chuẩn bị mọi thứ ngày mai ta đích thân qua đón “. Cuối cùng thì cũng trả lời mộng như bằng giọng điệu nghiêm túc.
Kết thúc cuộc trò chuyện với Lý Dĩnh nàng bước vào thư phòng đọc sách và suy nghĩ “ Sao ta lại chẳng thể nhớ được gì thế này... đầu óc thật chóng rỗng “ Để tỏa mọi mệt mỏi và không muốn suy nghĩ nhiều nàng gọi Tiểu Ly bảo muốn đi dạo thị trấn.
Còn về phần Lý Dĩnh trên đường hồi cung lại suy nghĩ, Mộng Như đã khác đi rất nhiều so với trước đây, lại thì có chút kì lạ hơn trò chuyện, thái độ của nàng cũng lạnh nhạt hơn, ( có vẻ là hơi buồn rồi đấy ^^...).
Thời gian trôi thật nhanh ngày Mộng Như hồi cung cũng đến. Hôm ấy nàng không hề ăn mặc lộng lẫy như phong cách của một hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ mà nàng chỉ mặt một bộ y phục thật đơn giản không cầu kỳ cũng không trang điểm... khác xa với người trước đây. Điều này thật khiến mọi người phải kinh ngạc mà tự hỏi người này có chắc là hoàng hậu không... ( nói nhỏ nhé... Mộng Như trước đây dù đi đâu cũng luôn mặc phượng bào thể hiện bản thân là người của hoàng thất nên luôn gắn với cái danh Sửu nữ, giờ thay thường phục nên làm nhiều người phải kinh ngạc), khiến cho Tiểu Ly cả vương gia ngạc nhiên và không rời mắt khỏi nàng, không phấn son nhưng nàng không hề xấu đi mà ngược lại còn phô lên làn da trắng noãn của nàng, nàng xinh đẹp nên mặc gì cũng đẹp, bộ y phục này được nàng khoác lên lại cảm thấy có vẻ đẹp gì đó thật dịu dàng, ôn hòa.
Về tới hoàng cung, nàng không vội diện kiến hoàng thượng mà lại lấy cớ đi đường xa mệt nên thất lễ, nàng sai Tiểu Ly đi bẩm lại với thái giám bên cạnh hoàng thượng ( Lúc trước vì cơ gia nhà họ Liễu mà Mộng Như luôn bám lấy hoàng thượng vì sợ sẽ thất sủng nhưng điều này luôn khiến hoàng thượng chán đến mức không muốn thấy mặt nàng. Lần này về không như vậy nữa chắc hẳn hoàng thượng vui lắm ^^).
Bên ngoài có người gõ cửa cũng kịp xóa đi những suy nghĩ của nàng. “ Tiểu thư ơi... Tiểu thư... “ - không phải giọng nói của ai khác mà là giọng nói quen thuộc của tiểu nha đầu Tiểu Ly. Nghe thấy tiếng gọi gấp gáp của nàng ta Mộng Như đáp “ Ta dậy rồi muội vào đi “.
không suy nghĩ thêm gì nàng bảo Tiểu Ly giúp nàng mặc những loại quần áo phiền phức này giúp vì chính nàng cũng không biết phải mặt thế nào. Thay y phục chỉnh tề nàng ngồi trước gương để Tiểu Ly chải tóc giúp nàng...
“ Khi nãy muội vội vàng gọi ta như thế là có chuyện gì “ - Mộng Như suy nghĩ đến chuyện vừa rồi lấy làm lạ nên hỏi nha hoàn của mình. Tiểu Ly chợt suy nghĩ rồi nhớ ra gấp gáp nói “ Nô tỳ đáng trách! Tiểu thư muội quên nói với người, Vương gia đang ở đại sảnh chờ người ạ “. Không hỏi thêm gì nữa Mộng Như im lặng để Tiểu Ly trang điểm cho mình...
Thay quần áo chỉnh tề nàng bước ra khỏi phòng, Mặc chiếc y phục màu xanh lam đơn điệu trong sắc mặt hồng hào, nhìn thoáng lên vẻ dịu dàng đoan trang của một thiếu nữ thanh xuân, xinh đẹp động lòng người.
Trên đường từ giang phòng Mộng Như đến đại sảnh nàng hỏi nha hoàn của mình “ Vương gia là ai? có quan hệ gì với ta không “ - Mộng Như đặt câu hỏi nên Tiểu Ly kể mọi chuyện cho nàng biết “ Tiểu thư người và vương gia là thanh mai trúc mã từ nhỏ đã ở bên nhau, nhưng do quan hệ của lão gia và tiên đế nên người được gã cho vua, cũng từ đó người và Vương gia không còn liên lạc với nhau nữa...”
Họ vừa đi Tiểu Ly vừa gợi nhiều hình ảnh trước đây của Mộng Như và Vương gia cho nàng nghe... ( thật ra là Mộng Như và Vương gia là 1 đôi yêu nhau nhưng do quốc gia đại sự nên họ buộc phải chia tay, Mộng Như trở thành hoàng tẩu của Lý Dĩnh ( Vương gia) họ đã vất vả khi phải cắt đứt tình cảm nam nữ trong hoàng thức họ chỉ là người trên kẻ dưới.
Khi bước tới đại sảnh Mộng Như đã nhìn thấy một nam nhân đứng chờ đợi mình, trong người ấy rất lãng tử và phong tình, tay cầm quạt giấy màu trắng trang nhã, y phục trắng... ( đối với nữ nhân thời hiện đại thì hắn phải chắc là Soái Ca cướp mất bao trái tim của thiếu nữ).
Thấy Mộng Như đã đến hắn tiến đến gần cung kính nói “ Hoàng tẩu đã khỏe rồi à, trong sắc mặt hồng hào hơn rất nhiều đấy. Tiểu Ly ngươi làm rất tốt “. Mộng Như chỉ cười mỉm “ Xin lỗi đã khiến vương gia chê cười, đã lâu không gặp lại bắt ngươi đợi ta lâu như thế thật không phải phép “ - Mộng Như khách sáo trả lời. Không để nàng phải hỏi lý do sao hắn tìm đến nên đã mở miệng nói “ Thật ra ta tới đây để phụng ý chỉ của hoàng huynh. Huynh ấy bảo ta đến nói với người khi nào sức khỏe tốt hơn thì hẵng về...”.
Hiểu được lý do hắn đến Mộng Như cũng không nhiều lời “ Ta biết rồi cảm ơn vương gia đã đích thân đến đây thông báo “. “ Đã lâu không gặp nhau người có điều gì muốn nói với ta chứ... “ - Lý Dĩnh sâu trong đôi mắt dường như có rất nhiều điều muốn nói với nàng nhưng lại ngượng không nói ra...
Mộng Như điềm đạm đáp “ Có lẽ ta cần nghỉ ngơi để còn nhanh chóng hồi cung, lần sau gặp chúng ta lại trò chuyện nhiều hơn, cảm ơn ngươi đã quan tâm đến ta”
Hiểu được ý của nàng nên Lý Dĩnh vội cáo biệt ra về, trước khi rời phủ đã nói “ nếu người đã khỏe rồi thì chuẩn bị mọi thứ ngày mai ta đích thân qua đón “. Cuối cùng thì cũng trả lời mộng như bằng giọng điệu nghiêm túc.
Kết thúc cuộc trò chuyện với Lý Dĩnh nàng bước vào thư phòng đọc sách và suy nghĩ “ Sao ta lại chẳng thể nhớ được gì thế này... đầu óc thật chóng rỗng “ Để tỏa mọi mệt mỏi và không muốn suy nghĩ nhiều nàng gọi Tiểu Ly bảo muốn đi dạo thị trấn.
Còn về phần Lý Dĩnh trên đường hồi cung lại suy nghĩ, Mộng Như đã khác đi rất nhiều so với trước đây, lại thì có chút kì lạ hơn trò chuyện, thái độ của nàng cũng lạnh nhạt hơn, ( có vẻ là hơi buồn rồi đấy ^^...).
Thời gian trôi thật nhanh ngày Mộng Như hồi cung cũng đến. Hôm ấy nàng không hề ăn mặc lộng lẫy như phong cách của một hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ mà nàng chỉ mặt một bộ y phục thật đơn giản không cầu kỳ cũng không trang điểm... khác xa với người trước đây. Điều này thật khiến mọi người phải kinh ngạc mà tự hỏi người này có chắc là hoàng hậu không... ( nói nhỏ nhé... Mộng Như trước đây dù đi đâu cũng luôn mặc phượng bào thể hiện bản thân là người của hoàng thất nên luôn gắn với cái danh Sửu nữ, giờ thay thường phục nên làm nhiều người phải kinh ngạc), khiến cho Tiểu Ly cả vương gia ngạc nhiên và không rời mắt khỏi nàng, không phấn son nhưng nàng không hề xấu đi mà ngược lại còn phô lên làn da trắng noãn của nàng, nàng xinh đẹp nên mặc gì cũng đẹp, bộ y phục này được nàng khoác lên lại cảm thấy có vẻ đẹp gì đó thật dịu dàng, ôn hòa.
Về tới hoàng cung, nàng không vội diện kiến hoàng thượng mà lại lấy cớ đi đường xa mệt nên thất lễ, nàng sai Tiểu Ly đi bẩm lại với thái giám bên cạnh hoàng thượng ( Lúc trước vì cơ gia nhà họ Liễu mà Mộng Như luôn bám lấy hoàng thượng vì sợ sẽ thất sủng nhưng điều này luôn khiến hoàng thượng chán đến mức không muốn thấy mặt nàng. Lần này về không như vậy nữa chắc hẳn hoàng thượng vui lắm ^^).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook