Chiếm Lấy Vợ Nhỏ: Bảo Bối, Em Là Của Tôi
-
Chương 21: Ngủ chung
Đêm xuống, thành phố ngập chìm trong màu sắc lung linh huyền ảo. Những cơn gió man mác nhè nhẹ thổi, đùa nghịch trên mái tóc dài bồng bềnh của An Vi Di.
An Vi Di đứng trên ban công ngắm nhìn cảnh đẹp phía xa, trong cái đầu nhỏ bé không ngừng suy nghĩ.
Cô nhớ trước đây, ba đã từng nói là nam nữ xa lạ không được ngủ chung một nhà! Mà cô với Duật có được coi là xa lạ không?
"Đang suy nghĩ gì? "
Lãnh Hàn Duật không biết đã đứng sau cô từ lúc nào. Anh trêu đùa mái tóc mềm mượt, ánh mắt ấm áp rơi xuống thân hình bé nhỏ, một tay ôm lấy cơ thể xinh đẹp, khoé môi khẽ cong lên thành độ cong hoàn hảo.
An Vi Di dựa vào lồng ngực anh, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ, cái miệng hơi chu ra nhìn thật quá đáng yêu!
"Duật, chú nói xem, tôi về nhà chú ở liệu có bị coi là một đứa trẻ hư hay không? Trước đây, ba ba tôi nói nam nữ thụ thụ bất tương thân đó! "
Anh chỉ hơi nhíu nhẹ đầu lông mày một chút, xong lại nhanh chóng giãn ra.
Biết suy nghĩ như vậy là rất tốt! Anh sau này cũng không phải lo cô vì quá ngốc mà bị người ta lừa đem đi! Lừa cô? Chỉ anh mới có thể!
"Di Di, chúng ta hoàn toàn một chút cũng không có điều gì là bất thường. Em nghĩ xem, tôi không phải nam, tôi là đàn ông! Còn em chính là một cô bé, chưa thể gọi là nữ được! Sống chung một nhà, rất tốt rồi!"
Như vậy có tính là lừa gạt trẻ con không nhỉ? Chắc là không đâu, anh thật sự là đàn ông mà!
Cô nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào gương mặt cương nghị của anh, nhíu mày suy nghĩ những lời anh vừa mới nói. Thật sự là bình thường sao? Nhưng mà... Hai mươi ba vẫn chỉ được coi là đứa bé thôi sao?
"Duật, tôi là một đứa bé, nhưng sau này lớn, tôi sẽ thành một phụ nữ nha"
Cô meo meo dụi đầu vào ngực anh, cái khuôn mặt bầu bĩnh hơi phì ra giận dỗi. Ưm..., rất dễ thương!
Thử hỏi trên đời này, ngoài bé ngốc của anh ra còn có ai có thể đạt sự đáng yêu vượt mức cho phép thế này? Rất dễ làm người ta muốn phạm tội! Mà anh thì không muốn ai cũng có thể chạm vào cô bé của anh!
"Sau này, em trở thành phụ nữ thì không phải tôi sẽ trở thành ông chú già mấy chục tuổi rồi sao? Không cần lo lắng những vấn đề cỏn con như thế! "
Một đứa bé phải nghe lời người lớn có đúng hay không? Nếu không nhất định sẽ là một đứa trẻ hư! Vậy... Có phải cô nên tin những lời chú Duật nói đúng không? Không nghe lời, có phải chú sẽ tức giận rồi không thèm chơi với cô nữa?
Không được nha~~~ cô rất thích rất thích rất rất rất thích chú Duật đó!
Cô ngẩng đầu lên, động nhẹ vào cái cằm của anh, đôi mắt long lanh xinh đẹp khẽ chớp động. Nở nụ cười khanh khách, cô vòng tay ôm lấy cơ bụng rắn chắc của anh, đầu hơi nghiêng về một phía:
"Duật, tôi tin chú! Chú nói cái gì tôi cũng đều tin chú nha"
Chẳng phải cô đã lựa chọn tin tưởng anh vô số lần rồi sao? Anh chưa một lần nào lừa gạt cô. Đối với cô, anh là tốt nhất tốt nhất! Nếu anh lừa gạt cô, chắc chắn sẽ không bao giờ đối xử quá tốt đối với cô như vậy!
"Tin tôi? "
Gật gật.
"Thực sự tin tôi đúng chứ? "
Gật gật.
"Vậy thì ngủ với tôi đi"
Gật gật... Lắc lắc...
Lãnh Hàn Duật trong lòng hơi xẹt qua một chút sự mất mát. Cô mặc dù là tin anh, nhưng thực sự mà nói vẫn chưa thể nào chấp nhận anh.
Anh với cô, số lần gặp mặt cũng chỉ là đếm trên đầu ngón tay. Không biết lần đầu tiên gặp mặt cô liệu có nhớ anh không, nhưng từ sau khi gặp cô, trái tim anh dường như đập nhanh hơn, nó thổn thức, dồn dập khiến anh không thể kiềm chế đi nỗi nhớ nhung cô.
Anh nhớ cô, nhớ đến phát điên dại. Anh nhớ giọng nói trong trẻo mà ngọt ngào như viên kẹo đường của cô, nhớ hơi thở ấm áp cùng mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng trên cơ thể nhỏ, nhớ đôi môi mềm mịn căng mọng như bông hoa anh đào tươi mát. Nỗi nhớ nhung đó thôi thúc anh đến tìm cô, bảo vệ, chở che cho cô, dành cho cô cả cuộc đời này.
"Di Di, em vẫn không tin tưởng tôi hoàn toàn có đúng không? "
Anh phải làm thế nào để cô có thể hoàn toàn tin tưởng anh? Lẽ nào những điều anh làm trước đó, đối với cô một chút ý nghĩa cũng không có? Tại sao? Anh muốn cô tin tưởng anh, hoàn toàn coi anh là chỗ dựa vững chãi duy nhất!
An Vi Di có chút lo lắng vội vàng ôm thật chặt lấy người anh, trong đôi mắt to tròn chứa đầy sự hoang mang tột độ. Duật sao vậy? Duật sẽ lại giận cô, lại bỏ rơi cô sao? Cô không muốn, không muốn...
"Duật, tôi... "
Đôi mắt đã ầng ậng nước nhìn anh. Trong đôi mắt long lanh hiện tại chỉ là một làn sương mù mờ ảo. Cô run run nói không thành tiếng, khuôn mặt mếu máo trông đến tội nghiệp.
Vùi đầu vào ngực anh, cô khẽ dụi dụi. Đây là lấy lòng có đúng không? Chỉ cần như vậy, có phải anh sẽ không còn buồn cô nữa?
"Di Di"
Anh khẽ thở dài gọi tên cô, bàn tay ấm áp vuốt ve mái tóc thơm mùi hương tinh khiết. Giận? Anh muốn giận cô lắm chứ! Nhưng nhìn vẻ mặt vô tội của cô, anh không nỡ!
"Ngốc, tôi chỉ muốn ôm em như hiện tại cũng không được sao? Mai tôi phải đi công tác rồi, một tuần không được ở bên cạnh em, tôi sẽ rất rất nhớ"
"Duật, chú sẽ phải đi sao? Chú muốn đi đâu? Chú không thể mang tôi theo được sao? "
"Không được! "
Vụ làm ăn lần này rất lớn, còn không đảm bảo anh có còn tính mạng để trở về hay không, anh sao có thể mang cô đi cùng với mình để chịu khổ? Hơn nữa, cô đi bên cạnh, nhất định sẽ bị liên lụy!
Anh rất muốn ở bên cạnh cô, nhưng có những chuyện không thể điều khiển theo mong muốn của mình được. Anh sẽ cố gắng, cố gắng để có thể về lại bên cạnh cô sớm nhất.
An Vi Di chun chun mũi hít vào một hơi, cánh môi hồng hồng khẽ mím lại:
"Tại sao? Duật, có phải tôi làm phiền chú không? Tôi sẽ thật ngoan ngoãn mà! "
Cô tròng mắt đỏ hoe vì uất ức mà nhìn anh, cặp mắt long lanh sống động như muốn tố cáo anh làm điều gì đó có lỗi với cô khiến lòng anh mềm nhũn.
"Di Di, tôi là đi làm việc, không phải đi chơi"
"Nhưng... Nhưng... "
Cô rũ xuống mi mắt. Có phải cô bị trở thành một đứa trẻ hư không biết nghe lời rồi?
"Vậy chú phải về thật là sớm"
Nhìn khuôn mặt biểu tình đầy vẻ không cam tâm của cô, Lãnh Hàn Duật chỉ biết lắc đầu mà mỉm cười. Anh dịu dàng hôn lên môi cô, nhẹ nhàng mà tràn đầy yêu thương, như cánh chuồn chuồn mỏng manh khẽ lay động trên bầu trời gió, mát.
"Di Di, tối nay, tôi cho em biến tôi thành gấu ôm, nhé? "
Cô lắc lắc đầu, rồi lại gật gật. Như vậy Duật sẽ không buồn nữa có đúng không? Cô cũng muốn ở cạnh bên Duật thêm một chút, một chút nữa a~~
Anh vui vẻ nắm lấy bàn tay bé nhỏ vào phòng, ôm cô nằm xuống chiếc giường ấm áp, vùi đầu xuống hõm cổ cô mà nũng nịu. Ngủ? Chỉ là một điều quá đỗi quen thuộc đối với mọi người mà thôi! Nhưng bên cạnh anh hiện tại có cô, chỉ cần êm đềm như vậy là quá đủ rồi!
An Vi Di đứng trên ban công ngắm nhìn cảnh đẹp phía xa, trong cái đầu nhỏ bé không ngừng suy nghĩ.
Cô nhớ trước đây, ba đã từng nói là nam nữ xa lạ không được ngủ chung một nhà! Mà cô với Duật có được coi là xa lạ không?
"Đang suy nghĩ gì? "
Lãnh Hàn Duật không biết đã đứng sau cô từ lúc nào. Anh trêu đùa mái tóc mềm mượt, ánh mắt ấm áp rơi xuống thân hình bé nhỏ, một tay ôm lấy cơ thể xinh đẹp, khoé môi khẽ cong lên thành độ cong hoàn hảo.
An Vi Di dựa vào lồng ngực anh, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ, cái miệng hơi chu ra nhìn thật quá đáng yêu!
"Duật, chú nói xem, tôi về nhà chú ở liệu có bị coi là một đứa trẻ hư hay không? Trước đây, ba ba tôi nói nam nữ thụ thụ bất tương thân đó! "
Anh chỉ hơi nhíu nhẹ đầu lông mày một chút, xong lại nhanh chóng giãn ra.
Biết suy nghĩ như vậy là rất tốt! Anh sau này cũng không phải lo cô vì quá ngốc mà bị người ta lừa đem đi! Lừa cô? Chỉ anh mới có thể!
"Di Di, chúng ta hoàn toàn một chút cũng không có điều gì là bất thường. Em nghĩ xem, tôi không phải nam, tôi là đàn ông! Còn em chính là một cô bé, chưa thể gọi là nữ được! Sống chung một nhà, rất tốt rồi!"
Như vậy có tính là lừa gạt trẻ con không nhỉ? Chắc là không đâu, anh thật sự là đàn ông mà!
Cô nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào gương mặt cương nghị của anh, nhíu mày suy nghĩ những lời anh vừa mới nói. Thật sự là bình thường sao? Nhưng mà... Hai mươi ba vẫn chỉ được coi là đứa bé thôi sao?
"Duật, tôi là một đứa bé, nhưng sau này lớn, tôi sẽ thành một phụ nữ nha"
Cô meo meo dụi đầu vào ngực anh, cái khuôn mặt bầu bĩnh hơi phì ra giận dỗi. Ưm..., rất dễ thương!
Thử hỏi trên đời này, ngoài bé ngốc của anh ra còn có ai có thể đạt sự đáng yêu vượt mức cho phép thế này? Rất dễ làm người ta muốn phạm tội! Mà anh thì không muốn ai cũng có thể chạm vào cô bé của anh!
"Sau này, em trở thành phụ nữ thì không phải tôi sẽ trở thành ông chú già mấy chục tuổi rồi sao? Không cần lo lắng những vấn đề cỏn con như thế! "
Một đứa bé phải nghe lời người lớn có đúng hay không? Nếu không nhất định sẽ là một đứa trẻ hư! Vậy... Có phải cô nên tin những lời chú Duật nói đúng không? Không nghe lời, có phải chú sẽ tức giận rồi không thèm chơi với cô nữa?
Không được nha~~~ cô rất thích rất thích rất rất rất thích chú Duật đó!
Cô ngẩng đầu lên, động nhẹ vào cái cằm của anh, đôi mắt long lanh xinh đẹp khẽ chớp động. Nở nụ cười khanh khách, cô vòng tay ôm lấy cơ bụng rắn chắc của anh, đầu hơi nghiêng về một phía:
"Duật, tôi tin chú! Chú nói cái gì tôi cũng đều tin chú nha"
Chẳng phải cô đã lựa chọn tin tưởng anh vô số lần rồi sao? Anh chưa một lần nào lừa gạt cô. Đối với cô, anh là tốt nhất tốt nhất! Nếu anh lừa gạt cô, chắc chắn sẽ không bao giờ đối xử quá tốt đối với cô như vậy!
"Tin tôi? "
Gật gật.
"Thực sự tin tôi đúng chứ? "
Gật gật.
"Vậy thì ngủ với tôi đi"
Gật gật... Lắc lắc...
Lãnh Hàn Duật trong lòng hơi xẹt qua một chút sự mất mát. Cô mặc dù là tin anh, nhưng thực sự mà nói vẫn chưa thể nào chấp nhận anh.
Anh với cô, số lần gặp mặt cũng chỉ là đếm trên đầu ngón tay. Không biết lần đầu tiên gặp mặt cô liệu có nhớ anh không, nhưng từ sau khi gặp cô, trái tim anh dường như đập nhanh hơn, nó thổn thức, dồn dập khiến anh không thể kiềm chế đi nỗi nhớ nhung cô.
Anh nhớ cô, nhớ đến phát điên dại. Anh nhớ giọng nói trong trẻo mà ngọt ngào như viên kẹo đường của cô, nhớ hơi thở ấm áp cùng mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng trên cơ thể nhỏ, nhớ đôi môi mềm mịn căng mọng như bông hoa anh đào tươi mát. Nỗi nhớ nhung đó thôi thúc anh đến tìm cô, bảo vệ, chở che cho cô, dành cho cô cả cuộc đời này.
"Di Di, em vẫn không tin tưởng tôi hoàn toàn có đúng không? "
Anh phải làm thế nào để cô có thể hoàn toàn tin tưởng anh? Lẽ nào những điều anh làm trước đó, đối với cô một chút ý nghĩa cũng không có? Tại sao? Anh muốn cô tin tưởng anh, hoàn toàn coi anh là chỗ dựa vững chãi duy nhất!
An Vi Di có chút lo lắng vội vàng ôm thật chặt lấy người anh, trong đôi mắt to tròn chứa đầy sự hoang mang tột độ. Duật sao vậy? Duật sẽ lại giận cô, lại bỏ rơi cô sao? Cô không muốn, không muốn...
"Duật, tôi... "
Đôi mắt đã ầng ậng nước nhìn anh. Trong đôi mắt long lanh hiện tại chỉ là một làn sương mù mờ ảo. Cô run run nói không thành tiếng, khuôn mặt mếu máo trông đến tội nghiệp.
Vùi đầu vào ngực anh, cô khẽ dụi dụi. Đây là lấy lòng có đúng không? Chỉ cần như vậy, có phải anh sẽ không còn buồn cô nữa?
"Di Di"
Anh khẽ thở dài gọi tên cô, bàn tay ấm áp vuốt ve mái tóc thơm mùi hương tinh khiết. Giận? Anh muốn giận cô lắm chứ! Nhưng nhìn vẻ mặt vô tội của cô, anh không nỡ!
"Ngốc, tôi chỉ muốn ôm em như hiện tại cũng không được sao? Mai tôi phải đi công tác rồi, một tuần không được ở bên cạnh em, tôi sẽ rất rất nhớ"
"Duật, chú sẽ phải đi sao? Chú muốn đi đâu? Chú không thể mang tôi theo được sao? "
"Không được! "
Vụ làm ăn lần này rất lớn, còn không đảm bảo anh có còn tính mạng để trở về hay không, anh sao có thể mang cô đi cùng với mình để chịu khổ? Hơn nữa, cô đi bên cạnh, nhất định sẽ bị liên lụy!
Anh rất muốn ở bên cạnh cô, nhưng có những chuyện không thể điều khiển theo mong muốn của mình được. Anh sẽ cố gắng, cố gắng để có thể về lại bên cạnh cô sớm nhất.
An Vi Di chun chun mũi hít vào một hơi, cánh môi hồng hồng khẽ mím lại:
"Tại sao? Duật, có phải tôi làm phiền chú không? Tôi sẽ thật ngoan ngoãn mà! "
Cô tròng mắt đỏ hoe vì uất ức mà nhìn anh, cặp mắt long lanh sống động như muốn tố cáo anh làm điều gì đó có lỗi với cô khiến lòng anh mềm nhũn.
"Di Di, tôi là đi làm việc, không phải đi chơi"
"Nhưng... Nhưng... "
Cô rũ xuống mi mắt. Có phải cô bị trở thành một đứa trẻ hư không biết nghe lời rồi?
"Vậy chú phải về thật là sớm"
Nhìn khuôn mặt biểu tình đầy vẻ không cam tâm của cô, Lãnh Hàn Duật chỉ biết lắc đầu mà mỉm cười. Anh dịu dàng hôn lên môi cô, nhẹ nhàng mà tràn đầy yêu thương, như cánh chuồn chuồn mỏng manh khẽ lay động trên bầu trời gió, mát.
"Di Di, tối nay, tôi cho em biến tôi thành gấu ôm, nhé? "
Cô lắc lắc đầu, rồi lại gật gật. Như vậy Duật sẽ không buồn nữa có đúng không? Cô cũng muốn ở cạnh bên Duật thêm một chút, một chút nữa a~~
Anh vui vẻ nắm lấy bàn tay bé nhỏ vào phòng, ôm cô nằm xuống chiếc giường ấm áp, vùi đầu xuống hõm cổ cô mà nũng nịu. Ngủ? Chỉ là một điều quá đỗi quen thuộc đối với mọi người mà thôi! Nhưng bên cạnh anh hiện tại có cô, chỉ cần êm đềm như vậy là quá đủ rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook