Chiếm Lấy Vợ Nhỏ: Bảo Bối, Em Là Của Tôi
-
Chương 19: Di Di, em thật hư(p1)
Lưu Minh mắt nhắm chặt lại, cố nén đi tia tức giận đang cuồn cuộn nơi lồng ngực.
Một lúc lâu sau, anh mới mở miệng hỏi cô:
"Di Di, ở bên tôi, sao lúc nào em cũng nhắc đến anh ta?"
Giọng anh trầm trầm mà chua xót. Mấy ngày không gặp, lẽ nào tình cảm của cô dành cho Lãnh Hàn Duật đã thay đổi rồi sao?
An Vi Di cố kìm nén sự sợ hãi mà ngẩng mặt lên nhìn anh, đôi mắt đã đỏ hồng như mắt thỏ con, trông vô cùng uất ức. Nhìn ánh mắt sâu thẳm của anh, nước mắt cố gắng kìm nén bỗng chốc muốn trực trào. Từng giọt nước trong suốt bắt đầu lăn dài trên gò má trắng mịn.
Lưu Minh nhìn cô khóc mà tâm thần có chút hoảng hốt, anh vội vàng bước đến gần cô, đưa tay gạt đi những hạt trân châu bị đứt dây mà trong lòng vô cùng đau xót. Anh đã làm cô hoảng sợ rồi có phải không?
An Vi Di vội quay đầu né tránh bàn tay anh, môi mỏng mím chặt lạy với nhau, để bàn tay anh bơ vơ giữa không trung không có điểm tựa.
Cô khóc thút thít, vừa như trách mắng, vừa như làm nũng khiến lòng anh mềm nhũn:
"Chú, tôi xin lỗi! Tôi... tôi không cố ý làm cho chú giận đâu. Tôi..."
Lưu Minh xoay mặt cô lại, nhìn cô khóc nấc lên như bị ức hiếp, không nhịn được liền cúi xuống hôn môi cô.
An Vi Di giật mình sợ hãi nhìn anh, mắt anh sâu thẳm không thấy đáy, khiến cô như lạc vào tầng tầng sương mù dày đặc.
Chú như vậy có phải là hết giận cô rồi không? Nhưng mà... chú Duật nói không được tùy tiện để người khác hôn môi! Cô... liệu Duật có ghét bỏ cô không?
Nhưng mà, cô cũng không muốn chú Lưu manh tức giận với cô! Cô phải làm thế nào? Có nên đẩy ra hay không?
Trong lúc cô chần chừ chưa biết phải làm sao, Lưu Minh cũng buông cô ra, bàn tay đưa lên vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp khiến anh hằng đêm đều nhớ đến.
Trong tâm trí anh bỗng chốc hiện lên hình ảnh Băng nhi khóc làm nũng, ánh mắt anh cũng theo đó mà trở nên dịu dàng.
Băng nhi, anh âm thầm gọi tên cô, nhớ đến từng biểu cảm trên khuôn mặt đáng yêu đó, lại nhìn đến khuôn mặt bầu bĩnh hồng hồng của An Vi Di, không nhịn được lại cúi xuống.
"Di Di"
An Vi Di sửng sốt như bị bắt gian tại trận, nhìn về nơi phát ra giọng nói. Lãnh Hàn Duật một thân áo trắng làm nổi bật lên khí chất của một thư sinh, lại không làm mất đi sự cuốn hút của người đàn ông vốn có. Ánh mắt anh sắc lạnh nhìn vào đôi môi bị cắn đến sưng đỏ, các đốt tay kêu răng rắc.
Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, anh bước từng bước đến bên cô, tiếng bước chân trầm ổn vang lên đều đều trên sàn gỗ, tạo nên cho người ta một cảm giác bất lực.
An Vi Di khuôn mặt mếu máo trông phát tội, cô đẩy Lưu Minh ra, đứng bật dậy chạy đến thẳng vào lòng Lãnh Hàn Duật.
Lãnh Hàn Duật có hơi chút bất ngờ, bờ môi khẽ nhếch nên tạo thành đường cong hoàn hảo. Đưa đôi mắt lạnh lùng chứa đựng đầy sự thách thức nhìn về phía Lưu Minh, trong con ngươi đỏ hằn lên từng tia máu của sự chết chóc.
"Duật, tôi đợi chú thật là lâu"
Cô dụi dụi vào lồng ngực ấm áp của anh, biến anh trở thành một chỗ dựa vững chãi. Có lẽ cô không biết, nhưng hai người đàn ông đứng tại đây có thể hiểu, cô đang ngày càng phụ thuộc vào Lãnh Hàn Duật.
Có phải, thực sự là cô đã bị chiều cho tới hư luôn rồi?
Lưu Minh tức giận nhìn một màn ôm ấp tình cảm, gương mặt anh tối sầm lại. Cố nén đi sự tức giận, anh trìu mến nhìn cô, nở nụ cười:
"Di Di, mau lại đây ăn đi, đồ ăn thực sự đều đã bị nguội hết rồi"
An Vi Di ôm lấy Lãnh Hàn Duật, ngây ngô như đứa trẻ nhỏ nhìn vào một bàn thức ăn còn nóng hổi. Cô dụi dụi vào lòng Lãnh Hàn Duật, đôi mắt long lanh ngập nước.
Lãnh Hàn Duật nhẹ nhàng bế cô lên đối diện với mình, hôn chụt vào cái má bầu bĩnh. Anh ôm cô đến bàn thức ăn ngồi xuống, khẽ nhíu mày:
"Di Di, tôi gọi cho em thịt bò bít tết, nhé?"
Cô gật gật cái đầu, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ ngồi gọn trong lòng anh.
Lưu Minh đôi mắt lóe lên tia sắc lạnh. Bàn tay giấu dưới gầm bàn siết chặt vào nhau.
"Lãnh tổng, đây đều là một bàn thức ăn ngon. Anh sao lại lãng phí như vậy?"
Lãnh Hàn Duật mắt không chớp lấy một cái, ánh mắt cưng chiều nhìn cô, giọng nói nhàn nhạt đáp lời:
"Cảnh sát Lưu, thời gian anh bên cạnh cô ấy có thể so sánh với tôi sao? Cô ấy bị dị ứng với hải sản, lẽ nào anh không biết hay sao?"
Đây là gì? Là cố tình khiêu khích! Khiêu khích một cách trắng trợn!
"Di Di, sao em không nói với tôi, em không ăn được hải sản? Như vậy, tôi sẽ chọn món khác cho em"
Lưu Minh cau mày đầy khó chịu, sát khi tỏa ra bốn phía đủ để biết anh tức giận tới mức độ nào.
An Vi Di chỉ là khổ sở liếc nhìn Lưu Minh một cái, sau đó lại mím chặt môi cúi gằm đầu xuống. Cô không nói, là vì cô không muốn cho chú phải tức giận.
Lãnh Hàn Duật vuốt vuốt mái tóc mềm mượt của con mèo nhỏ, miệng không ngừng công kích kẻ địch:
"Cảnh sát Lưu, sao anh không thử nhìn lại mình xem? Mặt lúc nào cũng đồng dạng với một tảng băng trôi, dọa cho người đời sợ khiếp. Di Di ngốc nghếch lại nhát gan như vậy, anh nghĩ liệu cô ấy có đủ dũng khí để đi tranh luận với người mặt lạnh như anh sao?"
Một lúc lâu sau, anh mới mở miệng hỏi cô:
"Di Di, ở bên tôi, sao lúc nào em cũng nhắc đến anh ta?"
Giọng anh trầm trầm mà chua xót. Mấy ngày không gặp, lẽ nào tình cảm của cô dành cho Lãnh Hàn Duật đã thay đổi rồi sao?
An Vi Di cố kìm nén sự sợ hãi mà ngẩng mặt lên nhìn anh, đôi mắt đã đỏ hồng như mắt thỏ con, trông vô cùng uất ức. Nhìn ánh mắt sâu thẳm của anh, nước mắt cố gắng kìm nén bỗng chốc muốn trực trào. Từng giọt nước trong suốt bắt đầu lăn dài trên gò má trắng mịn.
Lưu Minh nhìn cô khóc mà tâm thần có chút hoảng hốt, anh vội vàng bước đến gần cô, đưa tay gạt đi những hạt trân châu bị đứt dây mà trong lòng vô cùng đau xót. Anh đã làm cô hoảng sợ rồi có phải không?
An Vi Di vội quay đầu né tránh bàn tay anh, môi mỏng mím chặt lạy với nhau, để bàn tay anh bơ vơ giữa không trung không có điểm tựa.
Cô khóc thút thít, vừa như trách mắng, vừa như làm nũng khiến lòng anh mềm nhũn:
"Chú, tôi xin lỗi! Tôi... tôi không cố ý làm cho chú giận đâu. Tôi..."
Lưu Minh xoay mặt cô lại, nhìn cô khóc nấc lên như bị ức hiếp, không nhịn được liền cúi xuống hôn môi cô.
An Vi Di giật mình sợ hãi nhìn anh, mắt anh sâu thẳm không thấy đáy, khiến cô như lạc vào tầng tầng sương mù dày đặc.
Chú như vậy có phải là hết giận cô rồi không? Nhưng mà... chú Duật nói không được tùy tiện để người khác hôn môi! Cô... liệu Duật có ghét bỏ cô không?
Nhưng mà, cô cũng không muốn chú Lưu manh tức giận với cô! Cô phải làm thế nào? Có nên đẩy ra hay không?
Trong lúc cô chần chừ chưa biết phải làm sao, Lưu Minh cũng buông cô ra, bàn tay đưa lên vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp khiến anh hằng đêm đều nhớ đến.
Trong tâm trí anh bỗng chốc hiện lên hình ảnh Băng nhi khóc làm nũng, ánh mắt anh cũng theo đó mà trở nên dịu dàng.
Băng nhi, anh âm thầm gọi tên cô, nhớ đến từng biểu cảm trên khuôn mặt đáng yêu đó, lại nhìn đến khuôn mặt bầu bĩnh hồng hồng của An Vi Di, không nhịn được lại cúi xuống.
"Di Di"
An Vi Di sửng sốt như bị bắt gian tại trận, nhìn về nơi phát ra giọng nói. Lãnh Hàn Duật một thân áo trắng làm nổi bật lên khí chất của một thư sinh, lại không làm mất đi sự cuốn hút của người đàn ông vốn có. Ánh mắt anh sắc lạnh nhìn vào đôi môi bị cắn đến sưng đỏ, các đốt tay kêu răng rắc.
Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, anh bước từng bước đến bên cô, tiếng bước chân trầm ổn vang lên đều đều trên sàn gỗ, tạo nên cho người ta một cảm giác bất lực.
An Vi Di khuôn mặt mếu máo trông phát tội, cô đẩy Lưu Minh ra, đứng bật dậy chạy đến thẳng vào lòng Lãnh Hàn Duật.
Lãnh Hàn Duật có hơi chút bất ngờ, bờ môi khẽ nhếch nên tạo thành đường cong hoàn hảo. Đưa đôi mắt lạnh lùng chứa đựng đầy sự thách thức nhìn về phía Lưu Minh, trong con ngươi đỏ hằn lên từng tia máu của sự chết chóc.
"Duật, tôi đợi chú thật là lâu"
Cô dụi dụi vào lồng ngực ấm áp của anh, biến anh trở thành một chỗ dựa vững chãi. Có lẽ cô không biết, nhưng hai người đàn ông đứng tại đây có thể hiểu, cô đang ngày càng phụ thuộc vào Lãnh Hàn Duật.
Có phải, thực sự là cô đã bị chiều cho tới hư luôn rồi?
Lưu Minh tức giận nhìn một màn ôm ấp tình cảm, gương mặt anh tối sầm lại. Cố nén đi sự tức giận, anh trìu mến nhìn cô, nở nụ cười:
"Di Di, mau lại đây ăn đi, đồ ăn thực sự đều đã bị nguội hết rồi"
An Vi Di ôm lấy Lãnh Hàn Duật, ngây ngô như đứa trẻ nhỏ nhìn vào một bàn thức ăn còn nóng hổi. Cô dụi dụi vào lòng Lãnh Hàn Duật, đôi mắt long lanh ngập nước.
Lãnh Hàn Duật nhẹ nhàng bế cô lên đối diện với mình, hôn chụt vào cái má bầu bĩnh. Anh ôm cô đến bàn thức ăn ngồi xuống, khẽ nhíu mày:
"Di Di, tôi gọi cho em thịt bò bít tết, nhé?"
Cô gật gật cái đầu, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ ngồi gọn trong lòng anh.
Lưu Minh đôi mắt lóe lên tia sắc lạnh. Bàn tay giấu dưới gầm bàn siết chặt vào nhau.
"Lãnh tổng, đây đều là một bàn thức ăn ngon. Anh sao lại lãng phí như vậy?"
Lãnh Hàn Duật mắt không chớp lấy một cái, ánh mắt cưng chiều nhìn cô, giọng nói nhàn nhạt đáp lời:
"Cảnh sát Lưu, thời gian anh bên cạnh cô ấy có thể so sánh với tôi sao? Cô ấy bị dị ứng với hải sản, lẽ nào anh không biết hay sao?"
Đây là gì? Là cố tình khiêu khích! Khiêu khích một cách trắng trợn!
"Di Di, sao em không nói với tôi, em không ăn được hải sản? Như vậy, tôi sẽ chọn món khác cho em"
Lưu Minh cau mày đầy khó chịu, sát khi tỏa ra bốn phía đủ để biết anh tức giận tới mức độ nào.
An Vi Di chỉ là khổ sở liếc nhìn Lưu Minh một cái, sau đó lại mím chặt môi cúi gằm đầu xuống. Cô không nói, là vì cô không muốn cho chú phải tức giận.
Lãnh Hàn Duật vuốt vuốt mái tóc mềm mượt của con mèo nhỏ, miệng không ngừng công kích kẻ địch:
"Cảnh sát Lưu, sao anh không thử nhìn lại mình xem? Mặt lúc nào cũng đồng dạng với một tảng băng trôi, dọa cho người đời sợ khiếp. Di Di ngốc nghếch lại nhát gan như vậy, anh nghĩ liệu cô ấy có đủ dũng khí để đi tranh luận với người mặt lạnh như anh sao?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook