Chiếm Hữu Cực Độ
-
C77: Chương 77
Khi Lâm Hiểu tỉnh lại trong xe chỉ còn mình cậu, cậu chớp mắt bối rối rồi đột nhiên tỉnh táo lên hẳn.
Cậu đột ngột ngồi dậy, một nỗi hoảng sợ tột độ bao trùm trái tim khiến cậu thở gấp.
Ngài ấy đi đâu rồi?
Cậu hoảng sợ nhìn xung quanh nhưng chỉ thấy người qua đường đi tới đi lui, mà chẳng thấy bóng dáng quen thuộc nào cả.
Ngài lại đi nữa à?
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Lâm Hiểu lập tức cảm giác như có người khoét một lỗ lớn trên ngực mình, gió lạnh thổi vào khiến cậu đau đớn muốn chết.
Có một tiếng động nhỏ vang lên.
Cửa xe mở ra khiến làn gió buổi sáng xen lẫn mùi hương ngọt ngào ùa vào. Lâm Hiểu bối rối ngẩng đầu lên, nhìn bóng người đứng trước mặt.
"Ngài..."
Cậu chỉ hét lên một tiếng đã phát hiện giọng nói khàn khàn.
Tống Diêm hơi cúi xuống nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lâm Hiểu, ánh mắt dừng lại, sau đó lặng lẽ đưa chiếc túi đang cầm cho cậu.
"Sữa bò, em uống lúc còn nóng đi."
Lâm Hiểu vẫn còn ngơ ngác lúc đưa tay nhận lấy, hơi ấm của sữa truyền qua cốc giấy mang đến cho cậu vài phần chân thực. Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt không từ biết lúc nào đã rưng rưng nước mắt. Cậu đang nức nở, ngay cả giọng nói cũng có chút xót xa.
"Ngài... tại sao ngài không nói cho em biết ngài ra ngoài?"
Người đàn ông đứng đó nhìn cậu cầm sữa nhưng không mở ra uống, cau mày.
"Em đang ngủ." Tống Diêm nhắc nhở, "Uống sữa đi."
Lâm Hiểu mím môi, cầm ly sữa muốn nói gì đó nhưng im lặng thật lâu lại không nói được lời nào. Cậu cảm thấy mình quá ngang bướng, không thể ỷ vào được hắn bao dung mà cứ tùy tiện làm bậy, cậu phải học cách hài lòng với những gì đang có.
Nhưng trong lòng cứ thấy bức bối, lồng ngực căng tức nỗi chua chát.
Cậu không thể đổ lỗi cho người khác, nên chỉ đành giận bản thân mình.
Đành vậy thôi, khi thấy hắn mình không ở bên cạnh cậu tưởng mình đã quay trở lại thời điểm hắn bỏ rơi cậu một mình. Cảnh tượng đó giống như một nỗi ám ảnh không bao giờ nguôi ngoai, nó thường xuất hiện trong giấc mơ của Lâm Hiểu vào lúc nửa đêm.
Trong giấc mơ, lần nào cậu cũng cầu xin hắn đừng đi như thể đã biết nếu hắn đi thì sẽ không bao giờ quay lại, nên cậu cố gắng thay đổi mọi thứ trong một giấc mơ hão huyền.
Lần nào tỉnh dậy cậu cũng khóc.
Điều buồn cười là ngay cả trong giấc mơ, cậu cũng không thể thay đổi được điều gì. Cậu sợ bị bỏ lại phía sau, cậu không muốn phải trốn chui trốn lủi và trải qua những đêm dài cô đơn nữa.
Cậu không bao giờ muốn trải qua những ngày như vậy nữa.
Lâm Hiểu bưng cốc sữa ấm một hồi lâu mới mở nắp ra, hơi nóng bốc lên nhanh chóng làm đôi mắt của cậu trở nên mơ màng, toàn thân toát ra một cảm giác mỏng manh dễ vỡ.
Tống Diêm xuyên qua màn hơi trắng nhìn cậu, cau mày.
Không hiểu sao nhìn vào khuôn mặt đó hắn lại có cảm giác bực bội không thể giải thích được.
Dòng sữa ấm chảy xuống cổ họng khiến cơ thể lạnh lẽo của Lâm Hiểu lại ấm áp. Trên môi cậu dính một vòng sữa trắng như tuyết, Tống Diêm cụp mắt xuống nhìn, ngón tay vừa cử động nhưng thân thể đã nhanh hơn một bước lau đi vết sữa trên môi cậu.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khóe môi, Lâm Hiểu an tĩnh và ngoan ngoãn ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt như có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại kiềm chế không nói nên lời.
Cậu mong ngóng nhìn người đàn ông, chủ động nắm lấy ngón tay của hắn, đôi mắt trong veo ngây thơ như nai con xen lẫn một chút lưu luyến.
"Lần sau ngài đừng bỏ em một mình nữa, em... và con sẽ sợ lắm."
Tim Tống Diêm bỗng nhiên bị một thứ gì đó nhẹ nhàng đâm vào, không đau nhưng lại ngứa ngáy không chịu nổi, hắn không khỏi nhéo nhéo cái cằm gầy gò của cậu.
"Ừ, anh biết rồi."
Suy nghĩ một lúc hắn mới nói thêm: "Em gầy quá, cần ăn nhiều hơn."
Lâm Hiểu ngoan ngoãn gật đầu.
Đột nhiên chóp mũi của cậu cử động, ngửi thấy mùi khói dầu rất thoang thoảng mới giật mình hỏi: "Ngài vừa đi đâu vậy?"
Hôm nay trời trở gió, dù có mùi khói dầu cũng sẽ nhanh chóng bị thổi bay, nếu không ở gần chắc chắn sẽ không thể nhận ra.
Ánh mắt Tống Diêm sâu thẳm, thấp giọng nói: "Tới tiệm cơm xem có cái gì ăn được không."
Lâm Hiểu nghi hoặc nhìn sang hai tay trống trơn của người đàn ông, lúc này hắn lại đúng lúc nói: "Nơi này đồ ăn không sạch sẽ, chúng ta đi chỗ khác kiếm thử."
Lâm Hiểu không suy nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.
Tống Diêm cầm cốc sữa Lâm Hiểu đã uống xong đi ném, đột nhiên có một chiếc xe cấp cứu ầm ĩ chạy ngang qua trước mắt hắn. Chiếc xe vô cùng nổi bật giữa dòng xe cộ tấp nập, nhưng người đàn ông chỉ liếc nhìn rồi thờ ơ quay đi.
Chiếc xe hòa vào dòng xe cộ đông đúc một cách lặng lẽ như khi nó đến.
***
Người đàn ông muốn cho Lâm Hiểu ăn nhiều hơn nên đã tìm một nhà hàng sạch sẽ, gọi rất nhiều đồ ăn thích hợp cho bà bầu, nhìn cậu ăn xong rồi đưa cậu đến một cửa hàng dành cho các mẹ bĩm sữa gần đó.
Chuyến đi ban đầu của hai người đã bị đảo lộn vì có thêm một sinh mạng nhỏ chưa chào đời.
Bây giờ họ cần mua một số thực phẩm bổ sung dinh dưỡng dành cho phụ nữ mang thai. Hắn vẫn còn nhớ hộp sữa bột rẻ tiền ở nhà Lâm Hiểu, một hộp to đóng gói sơ sài nhưng đã được cậu uống hết một nửa.
Chuyện này dường như đã biến thành một cái gai đâm vào lòng Tống Diêm, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến hắn cảm thấy khó chịu. Dù hiện tại có mua bao nhiêu loại thực phẩm bổ sung và sữa bột nhập khẩu đắt tiền cũng không thể quên được cảnh tượng đó, ngược lại còn khiến hắn cảm thấy trăn trở hơn.
Lâm Hiểu chậm tiêu nào có hiểu được lòng hắn, trên người đang mặc một chiếc váy sạch sẽ mà Tống Diêm tìm được trong nhà. Cậu mặc bộ váy nữ với phần bụng hơi nhô lên, dù đứng trong cửa hàng mẹ bầu nhưng không cậu những không cảm thấy gượng gạo mà còn nghe lời tư vấn nhiệt tình của chị nhân viên.
Lâm Hiểu vừa ngơ ngác nghe vừa liếc nhìn giá tiền, ánh mắt sửng sốt rồi vô thức quay đầu nhìn về phía người đứng sau lưng.
Tống Diêm hoàn hồn, ánh mắt thản nhiên nhìn sang mà không nói một lời, trực tiếp lấy hai hộp sữa bỏ vào xe đẩy. Sau đó hắn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Hiểu, nói: "Còn muốn mua gì nữa không?"
Sức khỏe hiện tại của cậu không thích hợp để đi trốn cùng hắn, càng không thích hợp để đi xa vì vậy hắn định sẽ dự trữ một số thực phẩm dinh dưỡng trong giai đoạn này. Trong đầu hắn đang sắp xếp những dự định tiếp theo, bao gồm cả những chuyện sẽ xảy ra sau khi con ra đời, ngay khi tầm nhìn của hắn đã dần trở nên xa xăm bỗng góc áo lại bị nhẹ nhàng kéo một cái.
Hắn cúi đầu nhìn xuống.
Lâm Hiểu xấu hổ mím môi, đứng ở bên cạnh hắn kiễng chân nhẹ giọng nói: "Ngài à, những thứ này đắt lắm nên đừng mua nhiều quá..."
Tống Diêm liếc cậu một cái, đẩy đầu nhỏ của cậu về phía sau: "Em đừng có lo về việc này."
Họ mua nhiều thứ đến mức Lâm Hiểu có cảm tưởng rằng sắp dọn sạch cửa hàng, sau đó dưới nụ cười ấm áp của chị nhân viên, cậu bàng hoàng bước ra khỏi cửa hàng. Toàn bộ cốp xe chất đầy đồ, thậm chí còn có một số món đồ nhỏ phải đặt ở hàng ghế sau mới đủ chỗ.
Lâm Hiểu vẫn ôm trong lòng chiếc gối mềm vừa mới mua, ngồi co ro ở ghế sau, bị sự giàu có của người đàn ông này làm cho thảng thốt và câm lặng đến nỗi không nói nên lời. Mãi cho đến khi hắn lái xe xuyên qua trung tâm thành phố đến vùng ngoại ô hoang vu, cậu mới sực nhớ lại nhũng việc mình đã quên.
"Sau này chúng ta không về đó nữa sao?"
Cậu nói về tức là về thành phố bọn họ từng sống, trong tiềm thức Lâm Hiểu đã xem đó là nhà của mình, là nơi họ đã an cư lạc nghiệp nên sớm muộn gì cũng phải quay lại.
"Tạm thời ở đây đã."
Tống Diêm đỗ xe ở một nhà kho hẻo lánh ở ngoại ô, nhà kho được bao bọc bởi một vòng lưới sắt chặt chẽ, trước mặt hắn là một cánh cổng sắt lớn rỉ sét cũng là lối vào duy nhất.
Bên trong hàng rào sắt còn có những con chó hung dữ, nhe răng gầm gừ đầy uy hiếp khi nhìn thấy chiếc xe đang đến gần.
Lâm Hiểu mới ngồi trong xe nhìn ra mà hai chân đã mềm nhũn, sắc mặt cậu lập tức trở nên tái nhợt.
Xa xa Lâm Hiểu nghe được một tiếng huýt sáo chói tai, bầy chó dường như đã nhận được mệnh lệnh tản ra khỏi cửa, sau đó cửa sắt mở ra để Tống Diêm lái xe đi vào.
Đàn chó không ngừng đi vòng quanh xe, Tống Diêm vừa dừng xe là Lâm Hiểu lập tức nghe thấy tiếng cào móng vuốt ở ngoài cửa xe, cậu sợ đến mức lập tức bám chặt vào cửa xe, sợ bọn chó hung ác sẽ bất ngờ vồ tới cắn mình.
Một con chó lớn đang nằm trên cửa kính ô tô, gần đến mức Lâm Hiểu có thể nhìn thấy những chiếc răng nanh sắc nhọn của chúng.
Cậu sợ đến nỗi tim đập nhanh thình thịch.
Tống Diêm xuống xe, đóng sầm cửa xe lại.
Những con chó đó dường như đã quen với mùi hương của hắn từ lâu, chúng không hề nao núng trước tiếng cửa xe, không những không tránh né mà còn hưng phấn cào vào sau xe như đã phát hiện ra trò hay.
Tống Diêm lạnh lùng đá văng con chó đang cào hăng nhất trước cửa xe, con chó rên rỉ hai tiếng, cảm nhận được khí tức u ám của hắn lập tức sợ đến mức kẹp chặt đuôi, thui thủi né ra chỗ khác.
Một con vừa đi thì những con còn lại cũng không dám tiến lên, chúng vội vã tản ra nhưng vẫn đứng cách đó không xa vẫy đuôi nhìn.
Lúc này, Đỗ Duẫn mới uể oải bước ra khỏi nhà kho, trong tay cầm một chiếc còi và nói: "Tôi tưởng cậu không về nữa đấy."
Tống Diêm cũng không thèm nhìn y mà mở cửa xe vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Lâm Hiểu, kiên nhẫn an ủi một hồi sau đó mới bế cậu ra ngoài.
"Làm cậu hụt hẫng rồi."
Đỗ Duẫn trợn mắt lười biếng tựa vào cửa, mãi đến khi Tống Diêm ôm Lâm Hiểu đến gần mới nhướng mày mỉm cười với người vẫn còn đang kinh ngạc.
"Uầy, doạ sợ nhóc rồi hả?"
Vẻ mặt tươi cười của y hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt sợ hãi của Lâm Hiểu, Tống Diêm cau mày giơ chân lên đá y một cái.
"Cút."
Đỗ Duẫn nào chịu đứng yên cho hắn đá, y xoay người né tránh sau đó lại thò đến nhìn Lâm Hiểu từ trên xuống dưới. Y cảm thấy hơi kỳ quái khi gặp lại cậu sau nhiều ngày, nhưng vấn đề không nằm ở chỗ cậu đang mặc váy đâu.
Mãi cho đến khi Lâm Hiểu lộ ra cái bụng to trông không hề giống giả, Đỗ Duẫn bị sốc đến mức hai mắt suýt rớt ra khỏi hốc mắt.
"Mẹ kiếp..."
Y kinh ngạc kêu lên, quăng luôn chiếc còi trong tay, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Tống Diêm và Lâm Hiểu.
Lâm Hiểu xấu hổ nắm chặt góc quần áo, bất an liếc nhìn thoáng qua Tống Diêm. Chính ngài ấy đã nói ở đây có dụng cụ khám thai nên cậu mới dám nằm đó để lộ bụng ra, nhưng dường như vẫn khiến người khác sợ hãi.
Tống Diêm liếc nhìn Đỗ Duẫn, lạnh lùng nói: "Nếu còn nói nhảm nữa thì cút ra ngoài."
Đỗ Duẫn nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn mới đè nén cảm giác nhiều chuyện trong lòng, ngồi xuống bắt đầu kiểm tra cho Lâm Hiểu.
Đây là căn cứ của Đỗ Duẫn, do am hiểu y học nên ở đây có rất nhiều thiết bị y tế, vậy nên mới cứu được Tống Diêm đang bị thương nặng nhưng... là lần đầu tiên y làm siêu âm B cho phụ nữ mang thai đấy, chưa kể y đã bao giờ đọc qua phụ sản đâu.
Trong hình ảnh siêu âm B không rõ ràng, đứa bé đã có đủ tay chân đang cuộn tròn và nằm yên lặng ở đó.
Bóng dáng nhỏ bé âm thầm chứng minh sự tồn tại của mình.
Đây là lần đầu tiên Lâm Hiểu nhìn thấy sinh mệnh nhỏ bé trong bụng mình, nó không còn là một quả cầu nhỏ mơ hồ nữa mà là một sinh vật sống có tay có chân, có nhịp đập của chính mình.
Nhìn một hồi trong mắt cậu bỗng nhiên nóng lên.
Tống Diêm cúi đầu tình cờ nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cậu, cụp mắt xuống lặng lẽ nhìn sau đó đưa tay chạm vào khóe mắt cậu.
"Không được khóc."
Lâm Hiểu đưa tay lau mặt, vô lực hít một hơi sau đó nhỏ giọng nói: "Em thấy rất hạnh phúc."
Cậu đột ngột ngồi dậy, một nỗi hoảng sợ tột độ bao trùm trái tim khiến cậu thở gấp.
Ngài ấy đi đâu rồi?
Cậu hoảng sợ nhìn xung quanh nhưng chỉ thấy người qua đường đi tới đi lui, mà chẳng thấy bóng dáng quen thuộc nào cả.
Ngài lại đi nữa à?
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Lâm Hiểu lập tức cảm giác như có người khoét một lỗ lớn trên ngực mình, gió lạnh thổi vào khiến cậu đau đớn muốn chết.
Có một tiếng động nhỏ vang lên.
Cửa xe mở ra khiến làn gió buổi sáng xen lẫn mùi hương ngọt ngào ùa vào. Lâm Hiểu bối rối ngẩng đầu lên, nhìn bóng người đứng trước mặt.
"Ngài..."
Cậu chỉ hét lên một tiếng đã phát hiện giọng nói khàn khàn.
Tống Diêm hơi cúi xuống nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lâm Hiểu, ánh mắt dừng lại, sau đó lặng lẽ đưa chiếc túi đang cầm cho cậu.
"Sữa bò, em uống lúc còn nóng đi."
Lâm Hiểu vẫn còn ngơ ngác lúc đưa tay nhận lấy, hơi ấm của sữa truyền qua cốc giấy mang đến cho cậu vài phần chân thực. Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt không từ biết lúc nào đã rưng rưng nước mắt. Cậu đang nức nở, ngay cả giọng nói cũng có chút xót xa.
"Ngài... tại sao ngài không nói cho em biết ngài ra ngoài?"
Người đàn ông đứng đó nhìn cậu cầm sữa nhưng không mở ra uống, cau mày.
"Em đang ngủ." Tống Diêm nhắc nhở, "Uống sữa đi."
Lâm Hiểu mím môi, cầm ly sữa muốn nói gì đó nhưng im lặng thật lâu lại không nói được lời nào. Cậu cảm thấy mình quá ngang bướng, không thể ỷ vào được hắn bao dung mà cứ tùy tiện làm bậy, cậu phải học cách hài lòng với những gì đang có.
Nhưng trong lòng cứ thấy bức bối, lồng ngực căng tức nỗi chua chát.
Cậu không thể đổ lỗi cho người khác, nên chỉ đành giận bản thân mình.
Đành vậy thôi, khi thấy hắn mình không ở bên cạnh cậu tưởng mình đã quay trở lại thời điểm hắn bỏ rơi cậu một mình. Cảnh tượng đó giống như một nỗi ám ảnh không bao giờ nguôi ngoai, nó thường xuất hiện trong giấc mơ của Lâm Hiểu vào lúc nửa đêm.
Trong giấc mơ, lần nào cậu cũng cầu xin hắn đừng đi như thể đã biết nếu hắn đi thì sẽ không bao giờ quay lại, nên cậu cố gắng thay đổi mọi thứ trong một giấc mơ hão huyền.
Lần nào tỉnh dậy cậu cũng khóc.
Điều buồn cười là ngay cả trong giấc mơ, cậu cũng không thể thay đổi được điều gì. Cậu sợ bị bỏ lại phía sau, cậu không muốn phải trốn chui trốn lủi và trải qua những đêm dài cô đơn nữa.
Cậu không bao giờ muốn trải qua những ngày như vậy nữa.
Lâm Hiểu bưng cốc sữa ấm một hồi lâu mới mở nắp ra, hơi nóng bốc lên nhanh chóng làm đôi mắt của cậu trở nên mơ màng, toàn thân toát ra một cảm giác mỏng manh dễ vỡ.
Tống Diêm xuyên qua màn hơi trắng nhìn cậu, cau mày.
Không hiểu sao nhìn vào khuôn mặt đó hắn lại có cảm giác bực bội không thể giải thích được.
Dòng sữa ấm chảy xuống cổ họng khiến cơ thể lạnh lẽo của Lâm Hiểu lại ấm áp. Trên môi cậu dính một vòng sữa trắng như tuyết, Tống Diêm cụp mắt xuống nhìn, ngón tay vừa cử động nhưng thân thể đã nhanh hơn một bước lau đi vết sữa trên môi cậu.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khóe môi, Lâm Hiểu an tĩnh và ngoan ngoãn ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt như có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại kiềm chế không nói nên lời.
Cậu mong ngóng nhìn người đàn ông, chủ động nắm lấy ngón tay của hắn, đôi mắt trong veo ngây thơ như nai con xen lẫn một chút lưu luyến.
"Lần sau ngài đừng bỏ em một mình nữa, em... và con sẽ sợ lắm."
Tim Tống Diêm bỗng nhiên bị một thứ gì đó nhẹ nhàng đâm vào, không đau nhưng lại ngứa ngáy không chịu nổi, hắn không khỏi nhéo nhéo cái cằm gầy gò của cậu.
"Ừ, anh biết rồi."
Suy nghĩ một lúc hắn mới nói thêm: "Em gầy quá, cần ăn nhiều hơn."
Lâm Hiểu ngoan ngoãn gật đầu.
Đột nhiên chóp mũi của cậu cử động, ngửi thấy mùi khói dầu rất thoang thoảng mới giật mình hỏi: "Ngài vừa đi đâu vậy?"
Hôm nay trời trở gió, dù có mùi khói dầu cũng sẽ nhanh chóng bị thổi bay, nếu không ở gần chắc chắn sẽ không thể nhận ra.
Ánh mắt Tống Diêm sâu thẳm, thấp giọng nói: "Tới tiệm cơm xem có cái gì ăn được không."
Lâm Hiểu nghi hoặc nhìn sang hai tay trống trơn của người đàn ông, lúc này hắn lại đúng lúc nói: "Nơi này đồ ăn không sạch sẽ, chúng ta đi chỗ khác kiếm thử."
Lâm Hiểu không suy nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.
Tống Diêm cầm cốc sữa Lâm Hiểu đã uống xong đi ném, đột nhiên có một chiếc xe cấp cứu ầm ĩ chạy ngang qua trước mắt hắn. Chiếc xe vô cùng nổi bật giữa dòng xe cộ tấp nập, nhưng người đàn ông chỉ liếc nhìn rồi thờ ơ quay đi.
Chiếc xe hòa vào dòng xe cộ đông đúc một cách lặng lẽ như khi nó đến.
***
Người đàn ông muốn cho Lâm Hiểu ăn nhiều hơn nên đã tìm một nhà hàng sạch sẽ, gọi rất nhiều đồ ăn thích hợp cho bà bầu, nhìn cậu ăn xong rồi đưa cậu đến một cửa hàng dành cho các mẹ bĩm sữa gần đó.
Chuyến đi ban đầu của hai người đã bị đảo lộn vì có thêm một sinh mạng nhỏ chưa chào đời.
Bây giờ họ cần mua một số thực phẩm bổ sung dinh dưỡng dành cho phụ nữ mang thai. Hắn vẫn còn nhớ hộp sữa bột rẻ tiền ở nhà Lâm Hiểu, một hộp to đóng gói sơ sài nhưng đã được cậu uống hết một nửa.
Chuyện này dường như đã biến thành một cái gai đâm vào lòng Tống Diêm, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến hắn cảm thấy khó chịu. Dù hiện tại có mua bao nhiêu loại thực phẩm bổ sung và sữa bột nhập khẩu đắt tiền cũng không thể quên được cảnh tượng đó, ngược lại còn khiến hắn cảm thấy trăn trở hơn.
Lâm Hiểu chậm tiêu nào có hiểu được lòng hắn, trên người đang mặc một chiếc váy sạch sẽ mà Tống Diêm tìm được trong nhà. Cậu mặc bộ váy nữ với phần bụng hơi nhô lên, dù đứng trong cửa hàng mẹ bầu nhưng không cậu những không cảm thấy gượng gạo mà còn nghe lời tư vấn nhiệt tình của chị nhân viên.
Lâm Hiểu vừa ngơ ngác nghe vừa liếc nhìn giá tiền, ánh mắt sửng sốt rồi vô thức quay đầu nhìn về phía người đứng sau lưng.
Tống Diêm hoàn hồn, ánh mắt thản nhiên nhìn sang mà không nói một lời, trực tiếp lấy hai hộp sữa bỏ vào xe đẩy. Sau đó hắn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Hiểu, nói: "Còn muốn mua gì nữa không?"
Sức khỏe hiện tại của cậu không thích hợp để đi trốn cùng hắn, càng không thích hợp để đi xa vì vậy hắn định sẽ dự trữ một số thực phẩm dinh dưỡng trong giai đoạn này. Trong đầu hắn đang sắp xếp những dự định tiếp theo, bao gồm cả những chuyện sẽ xảy ra sau khi con ra đời, ngay khi tầm nhìn của hắn đã dần trở nên xa xăm bỗng góc áo lại bị nhẹ nhàng kéo một cái.
Hắn cúi đầu nhìn xuống.
Lâm Hiểu xấu hổ mím môi, đứng ở bên cạnh hắn kiễng chân nhẹ giọng nói: "Ngài à, những thứ này đắt lắm nên đừng mua nhiều quá..."
Tống Diêm liếc cậu một cái, đẩy đầu nhỏ của cậu về phía sau: "Em đừng có lo về việc này."
Họ mua nhiều thứ đến mức Lâm Hiểu có cảm tưởng rằng sắp dọn sạch cửa hàng, sau đó dưới nụ cười ấm áp của chị nhân viên, cậu bàng hoàng bước ra khỏi cửa hàng. Toàn bộ cốp xe chất đầy đồ, thậm chí còn có một số món đồ nhỏ phải đặt ở hàng ghế sau mới đủ chỗ.
Lâm Hiểu vẫn ôm trong lòng chiếc gối mềm vừa mới mua, ngồi co ro ở ghế sau, bị sự giàu có của người đàn ông này làm cho thảng thốt và câm lặng đến nỗi không nói nên lời. Mãi cho đến khi hắn lái xe xuyên qua trung tâm thành phố đến vùng ngoại ô hoang vu, cậu mới sực nhớ lại nhũng việc mình đã quên.
"Sau này chúng ta không về đó nữa sao?"
Cậu nói về tức là về thành phố bọn họ từng sống, trong tiềm thức Lâm Hiểu đã xem đó là nhà của mình, là nơi họ đã an cư lạc nghiệp nên sớm muộn gì cũng phải quay lại.
"Tạm thời ở đây đã."
Tống Diêm đỗ xe ở một nhà kho hẻo lánh ở ngoại ô, nhà kho được bao bọc bởi một vòng lưới sắt chặt chẽ, trước mặt hắn là một cánh cổng sắt lớn rỉ sét cũng là lối vào duy nhất.
Bên trong hàng rào sắt còn có những con chó hung dữ, nhe răng gầm gừ đầy uy hiếp khi nhìn thấy chiếc xe đang đến gần.
Lâm Hiểu mới ngồi trong xe nhìn ra mà hai chân đã mềm nhũn, sắc mặt cậu lập tức trở nên tái nhợt.
Xa xa Lâm Hiểu nghe được một tiếng huýt sáo chói tai, bầy chó dường như đã nhận được mệnh lệnh tản ra khỏi cửa, sau đó cửa sắt mở ra để Tống Diêm lái xe đi vào.
Đàn chó không ngừng đi vòng quanh xe, Tống Diêm vừa dừng xe là Lâm Hiểu lập tức nghe thấy tiếng cào móng vuốt ở ngoài cửa xe, cậu sợ đến mức lập tức bám chặt vào cửa xe, sợ bọn chó hung ác sẽ bất ngờ vồ tới cắn mình.
Một con chó lớn đang nằm trên cửa kính ô tô, gần đến mức Lâm Hiểu có thể nhìn thấy những chiếc răng nanh sắc nhọn của chúng.
Cậu sợ đến nỗi tim đập nhanh thình thịch.
Tống Diêm xuống xe, đóng sầm cửa xe lại.
Những con chó đó dường như đã quen với mùi hương của hắn từ lâu, chúng không hề nao núng trước tiếng cửa xe, không những không tránh né mà còn hưng phấn cào vào sau xe như đã phát hiện ra trò hay.
Tống Diêm lạnh lùng đá văng con chó đang cào hăng nhất trước cửa xe, con chó rên rỉ hai tiếng, cảm nhận được khí tức u ám của hắn lập tức sợ đến mức kẹp chặt đuôi, thui thủi né ra chỗ khác.
Một con vừa đi thì những con còn lại cũng không dám tiến lên, chúng vội vã tản ra nhưng vẫn đứng cách đó không xa vẫy đuôi nhìn.
Lúc này, Đỗ Duẫn mới uể oải bước ra khỏi nhà kho, trong tay cầm một chiếc còi và nói: "Tôi tưởng cậu không về nữa đấy."
Tống Diêm cũng không thèm nhìn y mà mở cửa xe vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Lâm Hiểu, kiên nhẫn an ủi một hồi sau đó mới bế cậu ra ngoài.
"Làm cậu hụt hẫng rồi."
Đỗ Duẫn trợn mắt lười biếng tựa vào cửa, mãi đến khi Tống Diêm ôm Lâm Hiểu đến gần mới nhướng mày mỉm cười với người vẫn còn đang kinh ngạc.
"Uầy, doạ sợ nhóc rồi hả?"
Vẻ mặt tươi cười của y hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt sợ hãi của Lâm Hiểu, Tống Diêm cau mày giơ chân lên đá y một cái.
"Cút."
Đỗ Duẫn nào chịu đứng yên cho hắn đá, y xoay người né tránh sau đó lại thò đến nhìn Lâm Hiểu từ trên xuống dưới. Y cảm thấy hơi kỳ quái khi gặp lại cậu sau nhiều ngày, nhưng vấn đề không nằm ở chỗ cậu đang mặc váy đâu.
Mãi cho đến khi Lâm Hiểu lộ ra cái bụng to trông không hề giống giả, Đỗ Duẫn bị sốc đến mức hai mắt suýt rớt ra khỏi hốc mắt.
"Mẹ kiếp..."
Y kinh ngạc kêu lên, quăng luôn chiếc còi trong tay, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Tống Diêm và Lâm Hiểu.
Lâm Hiểu xấu hổ nắm chặt góc quần áo, bất an liếc nhìn thoáng qua Tống Diêm. Chính ngài ấy đã nói ở đây có dụng cụ khám thai nên cậu mới dám nằm đó để lộ bụng ra, nhưng dường như vẫn khiến người khác sợ hãi.
Tống Diêm liếc nhìn Đỗ Duẫn, lạnh lùng nói: "Nếu còn nói nhảm nữa thì cút ra ngoài."
Đỗ Duẫn nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn mới đè nén cảm giác nhiều chuyện trong lòng, ngồi xuống bắt đầu kiểm tra cho Lâm Hiểu.
Đây là căn cứ của Đỗ Duẫn, do am hiểu y học nên ở đây có rất nhiều thiết bị y tế, vậy nên mới cứu được Tống Diêm đang bị thương nặng nhưng... là lần đầu tiên y làm siêu âm B cho phụ nữ mang thai đấy, chưa kể y đã bao giờ đọc qua phụ sản đâu.
Trong hình ảnh siêu âm B không rõ ràng, đứa bé đã có đủ tay chân đang cuộn tròn và nằm yên lặng ở đó.
Bóng dáng nhỏ bé âm thầm chứng minh sự tồn tại của mình.
Đây là lần đầu tiên Lâm Hiểu nhìn thấy sinh mệnh nhỏ bé trong bụng mình, nó không còn là một quả cầu nhỏ mơ hồ nữa mà là một sinh vật sống có tay có chân, có nhịp đập của chính mình.
Nhìn một hồi trong mắt cậu bỗng nhiên nóng lên.
Tống Diêm cúi đầu tình cờ nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cậu, cụp mắt xuống lặng lẽ nhìn sau đó đưa tay chạm vào khóe mắt cậu.
"Không được khóc."
Lâm Hiểu đưa tay lau mặt, vô lực hít một hơi sau đó nhỏ giọng nói: "Em thấy rất hạnh phúc."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook