Chiếm Hữu Cực Độ
-
C72: Chương 72
Vô số ngọn đèn rực rỡ bật lên, trường đại học gần phía nam thành phố mất đi dáng vẻ thanh tĩnh mà dần trở nên sôi động hơn.
Ngôi trường tập hợp đông đảo giảng viên ưu tú và những thanh niên tràn trề sức sống. Bóng dáng của họ rải rác trên khắp các con phố, đường phố dường như cũng tràn ngập không khí phấn chấn của thanh xuân.
Những gánh hàng rong và những cửa tiệm xập xệ bị quản lý đô thị xua đuổi, nhưng văn hóa chợ đêm diễn ra sống động trong đêm hè oi bức, dòng người đông đúc không thể ngăn cản người dân đến vui chơi. Thời tiết ngày càng nắng nóng, các cô gái xinh xắn khoác lên mình những chiếc váy nhỏ nhắn tụ tập thành từng nhóm đi ăn tối và mua sắm.
Cách đây không lâu một cô gái với vẻ ngoài thanh tú và nụ cười ngọt ngào đã chuyển đến sống ở con phố này. Mỗi đêm cô ấy đều dọn một sạp nhỏ bán gấu bông ở góc phố, hơn mười tệ cho một con gấu bông đáng yêu.
Con gái ai cũng thích những thứ nhỏ nhắn dễ thương này, giá cả phù hợp mà chủ quán lại tốt bụng nên khi trả tiền ai cũng rất vui vẻ và không bao giờ mặc cả. Cũng có rất nhiều chàng trai đến mua chủ yếu là để tặng bạn gái, nên mỗi khi cô chủ quán rảnh rỗi sẽ tư vấn cho họ có sự lựa chọn phù hợp.
Giữa một đám đàn ông mập mạp cởi trần đang nấu bếp và những nữ sinh trang điểm đậm, xịt nước hoa rẻ tiền để cố trở nên gợi cảm, thì cô chủ sạp nhỏ luôn mặc váy trắng dài ngồi lặng lẽ chơi đùa với thú nhồi bông trông càng thanh thoát trong sáng hơn.
Ngay cả những ông già cộc cằn trong trường cũng không khỏi hạ giọng mỗi khi nhìn thấy cô, như thể nói to hơn một chút sẽ khiến cô sợ hãi.
Khi cô gái trẻ nở nụ cười dịu dàng và nói chuyện với họ, người đàn ông cao to thường hay cáu kỉnh chửi thề cũng chỉ biết đứng đó ngơ ngác, thậm chí còn không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh. Cũng có những chàng trai trẻ đến hỏi xin WeChat của cô ấy, nhưng với tình cảnh đông đúc như hiện tại thì chẳng ai thành công có được WeChat của cô.
Phụ nữ xinh đẹp là của tất cả mọi người, không ai được độc chiếm.
Với ý tưởng này trong đầu, họ giống như một nhóm thú đực tranh giành quyền giao phối với thú cái, xum xue quanh cô mà chiến đấu không nhượng bộ.
Nhưng không lâu sau họ lại đau lòng phát hiện ra cô gái có nụ cười ngọt ngào và mềm mại như mây này có một cái bụng to! Hóa ra trong lúc bọn họ chẳng hay biết gì, cô đã có người yêu và thậm chí còn đang mang thai đứa con của hắn!
Các chàng trai đau lòng đến mức trốn trong ký túc xá mấy ngày liền không đến quầy hàng. Cũng có một số người cứng đầu hoặc không chịu bỏ cuộc, đứng trước quầy hàng tỏ thái độ thù địch đối với người đàn ông đã khiến cô gái có thai.
Đêm đã khuya nên sinh viên đi ra ngoài chơi cũng phải quay lại ký túc xá, cô chủ thở dài rồi đưa tay xoa xoa phần eo đau nhức. Một cơn gió đêm thổi qua hất tung mái tóc trên trán, cô che miệng khẽ ngáp một cái, sau đó vịn vào bức tường phía sau chậm rãi đứng dậy.
Một đôi tay đột nhiên vươn ra lặng lẽ đỡ cô đứng dậy, đến khi cô đứng vững mới kiềm chế buông tay ra, khiển trách nói: "Buồn ngủ thì về nghỉ ngơi sớm đi. Đang mang thai sao lại bày quầy hàng?"
Anh ta lại bắt đầu trách cứ một cách chua lòm: "Cô đang có thai mà sao vẫn chưa thấy tên đàn ông đó về vậy? Còn bắt cô đi kiếm tiền, đúng là một kẻ cặn bã..."
Lâm Hiểu liếc nhìn anh ta một cái, thấy anh chàng vốn đẹp tỏa nắng lại như biến thành một con chó bị thương. Cậu nhất thời không nói nên lời, sau đó mới bất đắc dĩ nở nụ cười: "Lại nói bậy nữa rồi."
Cậu cụp mắt xuống, bắt đầu thu dọn đồ chơi trên quầy hàng để về nhà.
"Tôi đã nói là anh ấy đi xa nhà, nên tôi phải ra ngoài kiếm tiền."
Giọng nói của cậu nhẹ nhàng, nhưng Hà Thiên Phàm có thể nghe thấy sự kiên định không lung lay trong câu nói đó, lòng anh ta bỗng trở nên chua chát như ăn phải một chai giấm.
Anh ta gồng cổ, nín thở bước tới giật lấy chiếc túi từ tay cậu rồi dọn hết những thứ còn lại, động tác thuần thục như thể đã làm đi làm lại rất nhiều lần. Trong khi làm anh ta vẫn không cam lòng mà lẩm bẩm: "Nếu là tôi... bạn gái tôi có thai, tôi sẽ không để cô ấy làm việc vất vả như vậy. Kiếm tiền? Sao tên đàn ông đó không tự kiếm tiền đi, mà để cô phải khổ...."
Lâm Hiểu nhìn bộ dáng bướng bỉnh của anh ta, đành đứng đó với vẻ mặt bất lực.
Người nọ như một đứa trẻ giận dỗi, làm cậu muốn an ủi cũng không biết làm thế nào, đành phải để anh ta đặt những chiếc túi lên xe đẩy. Anh ta đẩy xe đi được hai bước, thấy không có người theo mình nên dừng lại cau mày nhìn sang.
Lâm Hiểu thở dài, cầm cốc nước và chậm rãi đi theo.
"Tôi đã nói rồi, cậu không cần đẩy giùm tôi."
Hà Thiên Phàm vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, ngang ngược nói: "Tôi thích làm đấy, cô ngăn được hả?"
Lâm Hiểu sửng sốt, một câu nghẹn lại trong cổ họng không biết nên nói thế nào, chỉ có thể im lặng.
Hà Thiên Phàm nói xong cũng thấy hối hận, mím môi tự trách mình hỗn, nhưng biểu cảm trên mặt lại càng trông rất tức giận.
Lâm Hiểu liếm môi không biết vì sao hắn đột nhiên tức giận như vậy, nhưng người mang thai vốn dĩ rất nhạy cảm và mong manh, bị đối xử thế này nên vẻ mặt cậu cũng đang tỏ ra buồn bã.
"Cậu không cần đẩy nữa, tôi tự về được."
Nói xong cậu đưa tay nắm chiếc xe từ tay Hà Thiên Phàm, hai người bắt đầu đôi co nhưng anh ta nào dám đẩy cậu ra nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Hiểu tự đẩy xe rời đi.
Ánh mắt Hà Thiên Phàm nặng trĩu nhìn bóng dáng nhỏ nhắn, nghiến răng nghiến lợi chửi rủa một câu cuối cùng cũng im lặng đi theo cậu. Anh ta hộ tống người đó suốt chặng đường về nhà trong bóng tối, cho đến khi nhìn thấy ánh đèn trong phòng trên tầng hai bật lên mới ủ rũ rời đi.
Căn phòng nhỏ rộng hơn chục mét vuông còn có phòng tắm riêng, tuy không gian không lớn nhưng vẫn được chủ nhân dọn dẹp rất sạch sẽ, đồ đạc cũng sắp xếp gọn gàng nên tổng thể khung cảnh trông rất ấm áp.
Lâm Hiểu để xe đẩy vào một góc, ngồi ở mép giường hít một hơi rồi vén váy lên nhìn bắp chân đau nhức của mình. Dù mới mang bầu chưa đầy 4 tháng nhưng bắp chân của cậu sưng rất to, tối nào cậu cũng phải ngâm mình trong nước nóng và xoa bóp để không cảm thấy khó chịu khi ngủ.
Sau khi kéo rèm lại, Lâm Hiểu mới bắt đầu cởi quần áo.
Nhưng trước khi cởi quần áo, cậu phải tháo bộ tóc giả ra khỏi đầu. Bộ tóc giả nặng trĩu khiến trên trán chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, cậu treo bộ tóc giả sang một bên rồi chậm rãi thở ra một hơi.
Dây kéo của chiếc váy dài bị kéo xuống để lộ thân hình trắng nõn, dưới ánh sáng làn da trắng sữa của cậu càng trắng đến chói mắt. Dưới bộ ngực phẳng là cái bụng to tạo nên một hình ảnh vô cùng quái dị, không có cảm giác đẹp đẽ mà lại khiến người ta cảm giác hơi đáng sợ.
Nhưng Tiểu Tiểu, hay đúng hơn là Lâm Hiểu dường như đã quen với điều đó.
Cậu mặc bộ đồ ngủ mềm mại rồi vào phòng tắm rửa mặt.
Lúc đến thuê nhà, cậu thấy ưng máy nước nóng trong phòng tắm nên đã chịu trả nhiều tiền hơn. Đến tận bây giờ Lâm Hiểu vẫn không hề hối hận với quyết định đó, bởi vì có nước nóng nên mỗi tối cậu đều ngâm chân cho đỡ mệt, thành ra số tiền bỏ ra cũng xứng đáng.
Vừa ngâm chân cậu vừa xoa bóp bắp chân sưng tấy, vì bụng đã to nên cậu không thể cúi xuống như trước được nữa nên chỉ đưa tay xuống xoa bóp. Cậu cảm nhận hơi ấm của nước nóng bao bọc lấy lòng bàn chân, nhìn chằm chằm vào làn hơi nước dày đặc một hồi khiến đầu óc cậu dần mơ màng.
Sau khi rời khỏi con hẻm, cậu đến một thành phố khác cách con hẻm một giờ lái xe.
Cậu mặc quần áo nữ vì bụng đã bắt đầu to lên và cũng thuận tiện để để che giấu thân phận, nhưng hiện tại xem ra mặc quần áo nữ cũng khiến cậu gặp chút rắc rối.
Lâm Hiểu chậm rãi thở dài, trước khi nước nóng nguội cậu lau chân rồi đi ra ngoài.
Người mang thai cần uống nhiều thuốc bổ, Lâm Hiểu không biết nhiều về mấy vụ này và cũng không có tiền mua thuốc bổ đắt tiền, nên mỗi sáng và tối cậu đều pha một ly sữa bột để bổ sung dinh dưỡng. Nhưng hình như vẫn chẳng thấm tháp vào đâu, thỉnh thoảng bắp chân của cậu bị chuột rút vào ban đêm khiến cậu đau đến nỗi thức dậy, đứa trẻ trong bụng cũng sẽ vặn vẹo.
Đứa bé trong bụng cậu đã không còn là một phôi thai im lặng nữa. Thỉnh thoảng con sẽ cử động, nhưng đó chỉ là một chuyển động nhẹ không hề gây khó chịu, càng giống như nhắc nhở Lâm Hiểu về sự tồn tại của mình. Cảm giác này vô cùng tuyệt diệu, trong bụng có một đứa bé cùng chung dòng máu với cậu và vẫn luôn âm thầm cùng cậu chờ đợi Tống Diêm, có lẽ chính vì sự tồn tại của con mà cậu mới có thể kiên trì đợi được lâu như thế.
Những lúc một mình giữa đêm khuya, cậu luôn nghĩ nếu Tống Diêm không xuất hiện thì có con ở với cậu cũng tốt, ít nhất cậu sẽ không còn cô đơn. Hiển nhiên cậu cũng cố tình quên đi hoàn cảnh khó khăn hiện tại, không muốn nghĩ đến việc một người song tính sẽ sinh con thế nào và sau này sẽ tốn bao nhiêu tiền để nuôi nấng con.
Cậu lại bắt đầu ích kỷ rồi, lúc đầu cậu ích kỷ muốn lấy đi mạng sống con còn bây giờ cậu muốn giữ con lại chỉ vì sợ cô đơn.
Cậu từng nghĩ nếu gặp lại Tống Diêm nhưng hắn không thích có con thì cậu sẽ cầu xin hắn. Cậu muốn nuôi đứa trẻ này, sau này lỡ có bị hắn thật sự bỏ rơi cũng còn có người bên cạnh. Cậu thực sự đã đợi quá lâu, lâu đến mức cậu cảm thấy mình không cần phải đợi thêm nữa nên cậu đã tháo chiếc vòng định vị ở chân và ném nó vào thùng rác.
Tạm biệt.
Cậu thầm nói trong lòng.
Nhưng một lần nữa cuộc sống này thật kỳ diệu.
Khi cậu chờ đợi hắn đến mòn mỏi thì chỉ nhận lại được thất vọng, nhưng khi cậu quyết định từ bỏ thì tia hy vọng lại lặng lẽ hiện ra trước mắt.
Cậu vô tình nhìn thấy một bóng dáng lạnh lùng và cao lớn giống hệt trong ký ức vụt qua cuối con hẻm.
Hắn lạnh lùng hệt như lần đầu hai người gặp nhau. Hãу tì𝗆 đọc tra𝔫g chí𝔫h ở [ TRu MTR𝗨YEN.VN ]
Lâm Hiểu ngơ ngác nhìn, theo bản năng tiến lên một bước lại bị Hà Thiên Phàm ngăn lại.
"Đi cẩn thận..." Anh ta bối rối nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Lâm Hiểu, cau mày nhìn về nơi cậu đang nhìn.
Không có gì...
Đôi mắt của Lâm Hiểu đỏ lên, cậu thì thầm.
"Ngài..."
Ngôi trường tập hợp đông đảo giảng viên ưu tú và những thanh niên tràn trề sức sống. Bóng dáng của họ rải rác trên khắp các con phố, đường phố dường như cũng tràn ngập không khí phấn chấn của thanh xuân.
Những gánh hàng rong và những cửa tiệm xập xệ bị quản lý đô thị xua đuổi, nhưng văn hóa chợ đêm diễn ra sống động trong đêm hè oi bức, dòng người đông đúc không thể ngăn cản người dân đến vui chơi. Thời tiết ngày càng nắng nóng, các cô gái xinh xắn khoác lên mình những chiếc váy nhỏ nhắn tụ tập thành từng nhóm đi ăn tối và mua sắm.
Cách đây không lâu một cô gái với vẻ ngoài thanh tú và nụ cười ngọt ngào đã chuyển đến sống ở con phố này. Mỗi đêm cô ấy đều dọn một sạp nhỏ bán gấu bông ở góc phố, hơn mười tệ cho một con gấu bông đáng yêu.
Con gái ai cũng thích những thứ nhỏ nhắn dễ thương này, giá cả phù hợp mà chủ quán lại tốt bụng nên khi trả tiền ai cũng rất vui vẻ và không bao giờ mặc cả. Cũng có rất nhiều chàng trai đến mua chủ yếu là để tặng bạn gái, nên mỗi khi cô chủ quán rảnh rỗi sẽ tư vấn cho họ có sự lựa chọn phù hợp.
Giữa một đám đàn ông mập mạp cởi trần đang nấu bếp và những nữ sinh trang điểm đậm, xịt nước hoa rẻ tiền để cố trở nên gợi cảm, thì cô chủ sạp nhỏ luôn mặc váy trắng dài ngồi lặng lẽ chơi đùa với thú nhồi bông trông càng thanh thoát trong sáng hơn.
Ngay cả những ông già cộc cằn trong trường cũng không khỏi hạ giọng mỗi khi nhìn thấy cô, như thể nói to hơn một chút sẽ khiến cô sợ hãi.
Khi cô gái trẻ nở nụ cười dịu dàng và nói chuyện với họ, người đàn ông cao to thường hay cáu kỉnh chửi thề cũng chỉ biết đứng đó ngơ ngác, thậm chí còn không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh. Cũng có những chàng trai trẻ đến hỏi xin WeChat của cô ấy, nhưng với tình cảnh đông đúc như hiện tại thì chẳng ai thành công có được WeChat của cô.
Phụ nữ xinh đẹp là của tất cả mọi người, không ai được độc chiếm.
Với ý tưởng này trong đầu, họ giống như một nhóm thú đực tranh giành quyền giao phối với thú cái, xum xue quanh cô mà chiến đấu không nhượng bộ.
Nhưng không lâu sau họ lại đau lòng phát hiện ra cô gái có nụ cười ngọt ngào và mềm mại như mây này có một cái bụng to! Hóa ra trong lúc bọn họ chẳng hay biết gì, cô đã có người yêu và thậm chí còn đang mang thai đứa con của hắn!
Các chàng trai đau lòng đến mức trốn trong ký túc xá mấy ngày liền không đến quầy hàng. Cũng có một số người cứng đầu hoặc không chịu bỏ cuộc, đứng trước quầy hàng tỏ thái độ thù địch đối với người đàn ông đã khiến cô gái có thai.
Đêm đã khuya nên sinh viên đi ra ngoài chơi cũng phải quay lại ký túc xá, cô chủ thở dài rồi đưa tay xoa xoa phần eo đau nhức. Một cơn gió đêm thổi qua hất tung mái tóc trên trán, cô che miệng khẽ ngáp một cái, sau đó vịn vào bức tường phía sau chậm rãi đứng dậy.
Một đôi tay đột nhiên vươn ra lặng lẽ đỡ cô đứng dậy, đến khi cô đứng vững mới kiềm chế buông tay ra, khiển trách nói: "Buồn ngủ thì về nghỉ ngơi sớm đi. Đang mang thai sao lại bày quầy hàng?"
Anh ta lại bắt đầu trách cứ một cách chua lòm: "Cô đang có thai mà sao vẫn chưa thấy tên đàn ông đó về vậy? Còn bắt cô đi kiếm tiền, đúng là một kẻ cặn bã..."
Lâm Hiểu liếc nhìn anh ta một cái, thấy anh chàng vốn đẹp tỏa nắng lại như biến thành một con chó bị thương. Cậu nhất thời không nói nên lời, sau đó mới bất đắc dĩ nở nụ cười: "Lại nói bậy nữa rồi."
Cậu cụp mắt xuống, bắt đầu thu dọn đồ chơi trên quầy hàng để về nhà.
"Tôi đã nói là anh ấy đi xa nhà, nên tôi phải ra ngoài kiếm tiền."
Giọng nói của cậu nhẹ nhàng, nhưng Hà Thiên Phàm có thể nghe thấy sự kiên định không lung lay trong câu nói đó, lòng anh ta bỗng trở nên chua chát như ăn phải một chai giấm.
Anh ta gồng cổ, nín thở bước tới giật lấy chiếc túi từ tay cậu rồi dọn hết những thứ còn lại, động tác thuần thục như thể đã làm đi làm lại rất nhiều lần. Trong khi làm anh ta vẫn không cam lòng mà lẩm bẩm: "Nếu là tôi... bạn gái tôi có thai, tôi sẽ không để cô ấy làm việc vất vả như vậy. Kiếm tiền? Sao tên đàn ông đó không tự kiếm tiền đi, mà để cô phải khổ...."
Lâm Hiểu nhìn bộ dáng bướng bỉnh của anh ta, đành đứng đó với vẻ mặt bất lực.
Người nọ như một đứa trẻ giận dỗi, làm cậu muốn an ủi cũng không biết làm thế nào, đành phải để anh ta đặt những chiếc túi lên xe đẩy. Anh ta đẩy xe đi được hai bước, thấy không có người theo mình nên dừng lại cau mày nhìn sang.
Lâm Hiểu thở dài, cầm cốc nước và chậm rãi đi theo.
"Tôi đã nói rồi, cậu không cần đẩy giùm tôi."
Hà Thiên Phàm vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, ngang ngược nói: "Tôi thích làm đấy, cô ngăn được hả?"
Lâm Hiểu sửng sốt, một câu nghẹn lại trong cổ họng không biết nên nói thế nào, chỉ có thể im lặng.
Hà Thiên Phàm nói xong cũng thấy hối hận, mím môi tự trách mình hỗn, nhưng biểu cảm trên mặt lại càng trông rất tức giận.
Lâm Hiểu liếm môi không biết vì sao hắn đột nhiên tức giận như vậy, nhưng người mang thai vốn dĩ rất nhạy cảm và mong manh, bị đối xử thế này nên vẻ mặt cậu cũng đang tỏ ra buồn bã.
"Cậu không cần đẩy nữa, tôi tự về được."
Nói xong cậu đưa tay nắm chiếc xe từ tay Hà Thiên Phàm, hai người bắt đầu đôi co nhưng anh ta nào dám đẩy cậu ra nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Hiểu tự đẩy xe rời đi.
Ánh mắt Hà Thiên Phàm nặng trĩu nhìn bóng dáng nhỏ nhắn, nghiến răng nghiến lợi chửi rủa một câu cuối cùng cũng im lặng đi theo cậu. Anh ta hộ tống người đó suốt chặng đường về nhà trong bóng tối, cho đến khi nhìn thấy ánh đèn trong phòng trên tầng hai bật lên mới ủ rũ rời đi.
Căn phòng nhỏ rộng hơn chục mét vuông còn có phòng tắm riêng, tuy không gian không lớn nhưng vẫn được chủ nhân dọn dẹp rất sạch sẽ, đồ đạc cũng sắp xếp gọn gàng nên tổng thể khung cảnh trông rất ấm áp.
Lâm Hiểu để xe đẩy vào một góc, ngồi ở mép giường hít một hơi rồi vén váy lên nhìn bắp chân đau nhức của mình. Dù mới mang bầu chưa đầy 4 tháng nhưng bắp chân của cậu sưng rất to, tối nào cậu cũng phải ngâm mình trong nước nóng và xoa bóp để không cảm thấy khó chịu khi ngủ.
Sau khi kéo rèm lại, Lâm Hiểu mới bắt đầu cởi quần áo.
Nhưng trước khi cởi quần áo, cậu phải tháo bộ tóc giả ra khỏi đầu. Bộ tóc giả nặng trĩu khiến trên trán chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, cậu treo bộ tóc giả sang một bên rồi chậm rãi thở ra một hơi.
Dây kéo của chiếc váy dài bị kéo xuống để lộ thân hình trắng nõn, dưới ánh sáng làn da trắng sữa của cậu càng trắng đến chói mắt. Dưới bộ ngực phẳng là cái bụng to tạo nên một hình ảnh vô cùng quái dị, không có cảm giác đẹp đẽ mà lại khiến người ta cảm giác hơi đáng sợ.
Nhưng Tiểu Tiểu, hay đúng hơn là Lâm Hiểu dường như đã quen với điều đó.
Cậu mặc bộ đồ ngủ mềm mại rồi vào phòng tắm rửa mặt.
Lúc đến thuê nhà, cậu thấy ưng máy nước nóng trong phòng tắm nên đã chịu trả nhiều tiền hơn. Đến tận bây giờ Lâm Hiểu vẫn không hề hối hận với quyết định đó, bởi vì có nước nóng nên mỗi tối cậu đều ngâm chân cho đỡ mệt, thành ra số tiền bỏ ra cũng xứng đáng.
Vừa ngâm chân cậu vừa xoa bóp bắp chân sưng tấy, vì bụng đã to nên cậu không thể cúi xuống như trước được nữa nên chỉ đưa tay xuống xoa bóp. Cậu cảm nhận hơi ấm của nước nóng bao bọc lấy lòng bàn chân, nhìn chằm chằm vào làn hơi nước dày đặc một hồi khiến đầu óc cậu dần mơ màng.
Sau khi rời khỏi con hẻm, cậu đến một thành phố khác cách con hẻm một giờ lái xe.
Cậu mặc quần áo nữ vì bụng đã bắt đầu to lên và cũng thuận tiện để để che giấu thân phận, nhưng hiện tại xem ra mặc quần áo nữ cũng khiến cậu gặp chút rắc rối.
Lâm Hiểu chậm rãi thở dài, trước khi nước nóng nguội cậu lau chân rồi đi ra ngoài.
Người mang thai cần uống nhiều thuốc bổ, Lâm Hiểu không biết nhiều về mấy vụ này và cũng không có tiền mua thuốc bổ đắt tiền, nên mỗi sáng và tối cậu đều pha một ly sữa bột để bổ sung dinh dưỡng. Nhưng hình như vẫn chẳng thấm tháp vào đâu, thỉnh thoảng bắp chân của cậu bị chuột rút vào ban đêm khiến cậu đau đến nỗi thức dậy, đứa trẻ trong bụng cũng sẽ vặn vẹo.
Đứa bé trong bụng cậu đã không còn là một phôi thai im lặng nữa. Thỉnh thoảng con sẽ cử động, nhưng đó chỉ là một chuyển động nhẹ không hề gây khó chịu, càng giống như nhắc nhở Lâm Hiểu về sự tồn tại của mình. Cảm giác này vô cùng tuyệt diệu, trong bụng có một đứa bé cùng chung dòng máu với cậu và vẫn luôn âm thầm cùng cậu chờ đợi Tống Diêm, có lẽ chính vì sự tồn tại của con mà cậu mới có thể kiên trì đợi được lâu như thế.
Những lúc một mình giữa đêm khuya, cậu luôn nghĩ nếu Tống Diêm không xuất hiện thì có con ở với cậu cũng tốt, ít nhất cậu sẽ không còn cô đơn. Hiển nhiên cậu cũng cố tình quên đi hoàn cảnh khó khăn hiện tại, không muốn nghĩ đến việc một người song tính sẽ sinh con thế nào và sau này sẽ tốn bao nhiêu tiền để nuôi nấng con.
Cậu lại bắt đầu ích kỷ rồi, lúc đầu cậu ích kỷ muốn lấy đi mạng sống con còn bây giờ cậu muốn giữ con lại chỉ vì sợ cô đơn.
Cậu từng nghĩ nếu gặp lại Tống Diêm nhưng hắn không thích có con thì cậu sẽ cầu xin hắn. Cậu muốn nuôi đứa trẻ này, sau này lỡ có bị hắn thật sự bỏ rơi cũng còn có người bên cạnh. Cậu thực sự đã đợi quá lâu, lâu đến mức cậu cảm thấy mình không cần phải đợi thêm nữa nên cậu đã tháo chiếc vòng định vị ở chân và ném nó vào thùng rác.
Tạm biệt.
Cậu thầm nói trong lòng.
Nhưng một lần nữa cuộc sống này thật kỳ diệu.
Khi cậu chờ đợi hắn đến mòn mỏi thì chỉ nhận lại được thất vọng, nhưng khi cậu quyết định từ bỏ thì tia hy vọng lại lặng lẽ hiện ra trước mắt.
Cậu vô tình nhìn thấy một bóng dáng lạnh lùng và cao lớn giống hệt trong ký ức vụt qua cuối con hẻm.
Hắn lạnh lùng hệt như lần đầu hai người gặp nhau. Hãу tì𝗆 đọc tra𝔫g chí𝔫h ở [ TRu MTR𝗨YEN.VN ]
Lâm Hiểu ngơ ngác nhìn, theo bản năng tiến lên một bước lại bị Hà Thiên Phàm ngăn lại.
"Đi cẩn thận..." Anh ta bối rối nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Lâm Hiểu, cau mày nhìn về nơi cậu đang nhìn.
Không có gì...
Đôi mắt của Lâm Hiểu đỏ lên, cậu thì thầm.
"Ngài..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook