Chiếm Hữu Cực Độ
-
C67: Chương 67
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Trời còn tờ mờ sáng Lâm Hiểu bỗng bị người đàn ông kéo ra khỏi giường, mặc quần áo rồi nhét vào trong xe.
Nhưng lần này cậu không ngồi ở ghế phụ mà nằm ở ghế sau, trên người quấn một chiếc chăn bông mỏng, cậu nằm ở ghế sau khẽ ngáp một cái rồi bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Cậu không biết người đàn ông này định làm gì và cũng không biết mối nguy hiểm sắp đến, khi hắn đóng cửa xe cậu ngơ ngác nói: "Ngài… nhớ đánh thức tôi dậy nhé."
Tống Diêm liếc nhìn cậu qua gương chiếu hậu, nhẹ giọng ậm ừ.
Tuy nhiên, đến lúc hắn bước xuống xe vẫn chưa đánh thức người đang ngủ ở ghế sau.
Tống Diêm nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng đang quấn chăn ngủ say, khác hẳn với lúc mới đến đây lúc nào cũng căng thẳng xù lông với mọi người, bây giờ cậu mềm mại như một loài động vật vô hại nên ngay cả lúc ngủ cũng không cần đề phòng gì nữa.
Đầu ngón tay hắn đột nhiên có chút ngứa ngáy, hắn đưa tay chọc vào khuôn mặt non mềm của người đang ngủ, thấy cậu hừ nhẹ một tiếng rồi vùi mặt vào chăn.
Tống Diêm nhìn hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng mở cửa xe lặng lẽ rời đi.
Chỉ còn người ở hàng ghế sau vẫn đang nằm ngủ ngon lành, gió thổi qua cửa sổ xe hé mở khiến Lâm Hiểu ngửi thấy mùi khói nhàn nhạt, thấp giọng lẩm bẩm: "Ngài..."
Khi Lâm Hiểu tỉnh lại thì trời đã sáng hẳn.
Cậu ngồi dậy trong khi vẫn đắp cái chăn mỏng, cậu mông lung nhìn xung quanh và hơi bỡ ngỡ trước khung cảnh xa lạ, phải một lúc sau cậu mới nhận ra mình đã đi ra ngoài với Tống Diêm.
Chẳng phải cậu đã kêu hắn gọi mình dậy rồi sao? Không gọi cậu dậy, thậm chí còn bỏ đi mà không nói một lời.
Lâm Hiểu thầm lẩm bẩm trong lòng rồi dụi dụi mắt, cậu chán nản ngồi trong xe chờ người đàn ông quay lại.
Nếu đã ra ngoài, vậy có ăn trưa ở ngoài luôn không? Cậu nhớ tới quán lẩu lần trước đi qua, Lâm Hiểu bắt đầu cảm thấy hào hứng.
Hôm nay nhất định phải nài nỉ hắn ra đó ăn mới được, cậu chỉ muốn ăn lẩu thôi!
Lâm Hiểu đợi hồi lâu trong xe, không biết đã lấy từ đâu ra giấy bút nên cậu dựa vào lưng ghế cẩn thận viết từng nét chữ một. Một lúc sau chỉ thấy trên trang giấy có mấy dòng chữ ngoằn ngoèo như vẽ bùa, cậu nghiêng đầu ngẫm nghĩ rồi bổ sung thêm vài chữ.
"Đây đều là những thứ mình muốn ăn..."
Cậu lẩm bẩm, không hề cảm thấy buồn chán khi ở một mình.
Ngay lúc bụng cậu bắt đầu cồn cào, cửa xe mở ra khiến mùi khói thuốc xen lẫn mùi máu thoang thoảng bay vào. Lâm Hiểu ngẩng đầu và hai mắt sáng lên: "Ngài về rồi!"
Cậu thấy đói lắm rồi.
Bàn tay đang giơ lên của Tống Diêm tự dưng khựng lại, hắn nhìn vào đôi mắt sáng ngời ấy. Đôi mắt hắn bị bao phủ bởi sự hung bạo và nham hiểm bỗng bình tĩnh lại, một lúc lâu sau hắn mới đáp lại.
"Ừ, tôi về rồi."
Bình thản thong dong tựa như cuộc chém giết đẫm máu vừa rồi chưa hề diễn ra, dòng máu chảy ồ ạt và đôi mắt tràn đầy hận ý dần dần mờ đi, trước mắt hắn chỉ còn hình bóng của người nọ.
Chỉ cần cậu mỉm cười một cái, khung cảnh xám xịt và đỏ tươi sẽ nhanh chóng phai mờ, chỉ còn lại những đóa hoa mềm mại nở rộ dưới nắng, hít nhẹ một cái là có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào.
Lâm Hiểu ngồi ở hàng ghế sau chầm chậm đến gần rồi cầm lấy cái hộp trong tay hắn, lúc đến gần cậu mới nhìn thấy một vệt bẩn màu nâu trên mặt người đàn ông.
"Ngài à, ở đây dính bẩn..." Nói xong cậu không suy nghĩ nhiều mà đã đưa tay giúp hắn lau sạch: "Đây, để tôi lau cho ngài."
Tống Diêm cụp mắt xuống lặng lẽ nhìn bàn tay chạm vào mặt mình, đầu ngón tay mềm mại lướt qua gò má nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ.
Đôi mắt hắn từ từ nhìn về phía khuôn mặt đang nghiêm túc của cậu, cảm xúc trong đôi mắt xanh thẳm dâng trào mạnh đến mức muốn nuốt chửng cậu, nhưng có vẻ cậu vẫn không nhận ra điều gì.
"Xong rồi."
Người đàn ông dời tầm mắt, khởi động xe: "Ngồi yên."
Lâm Hiểu ngồi tựa vào lưng ghế, mím môi ngượng ngùng hỏi: "Đã buổi trưa rồi, ngài có muốn ra ngoài ăn cơm không?"
Người đàn ông nhìn cậu từ gương chiếu hậu, nhìn thấy vẻ mặt háo hức và mọi suy nghĩ đã viết hết lên mặt của Lâm Hiểu, ánh mắt hắn dao động một lúc.
"Ừ."
Lâm Hiểu vui vẻ kêu lên, suy nghĩ một lúc rồi lấy danh sách đồ ăn mình đã viết ra đưa cho hắn.
"Dù sao cũng đi ra ngoài rồi, chúng ta đi mua đồ ăn luôn nha, trong nhà sắp không còn gì để ăn rồi!"
Người đàn ông cụp mắt xuống nhìn những con chữ xiêu vẹo trên tờ giấy, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua cuối cùng dừng lại ở chữ ký ở cuối tờ giấy.
'Hiểu Hiểu'
Tống Diêm lặng lẽ nhìn cậu, trầm giọng đáp: "Được."
***
Một người đần độn như Lâm Hiểu cũng nhận ra gần đây Tống Diêm đột nhiên trở nên rất bận rộn.
Cậu thường xuyên bị hắn kéo lên xe lúc trời còn chưa sáng, cuối cùng trở về nhà lúc đã khuya. Mỗi lần về nhà Tống Diêm đều hết sức cảnh giác, bọn họ phải đi qua vòng vòng qua mấy con đường cho đến khi không còn chiếc xe khả nghi nào đuổi theo.
Tình huống này khiến Lâm Hiểu trở nên nhạy cảm, cậu biết hắn đang làm gì nên cũng thấy lo cho hắn. Do biết không thể giúp được hắn, nên cậu càng ngoan ngoãn hơn để không làm phiền đến hắn.
Lại là một buổi sáng mặt trời còn chưa mọc, Lâm Hiểu tự giác ôm một chiếc chăn nhỏ nằm ở ghế sau, cậu vừa định nằm xuống ngủ thì người đàn ông đó đã dúi một con dao găm vào ngực cậu.
Lâm Hiểu giật mình, cầm con dao găm lạnh lẽo trong khi nhìn người đàn ông một cách khó hiểu.
"Giữ để tự vệ." Tống Diêm liếc nhìn cậu rồi mở cửa xe ra.
"Nếu gặp nguy hiểm phải xuống xe tìm một nơi để trốn."
Lâm Hiểu nghe người đàn ông nói như vậy nên đột nhiên tỉnh táo hẳn, cậu cố gắng ngồi dậy rồi chồm người ra phía trước nắm lấy ghế, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
"Ngài..."
Người đàn ông đẩy đầu cậu ra sau và thắt dây an toàn cho cậu.
"Nếu có chuyện gì thì phải đi tìm chỗ trốn, dưới chân cậu có vòng định vị, tôi sẽ tìm thấy cậu."
Lâm Hiểu bất an nắm chặt con dao găm trong tay, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
"Tôi, tôi không đi đâu..." Tim cậu đập thình thịch, giọng nói có chút nghẹn ngào, "Ngài... Ngài không cần tôi nữa à?"
Tống Diêm nhướng mày liếc nhìn cậu, trong đôi mắt xanh hiện lên những cảm xúc không thể giải thích được.
"Đừng có làm nũng."
Lâm Hiểu tức giận đến nỗi phớt lờ hắn suốt chặng đường.
Cậu không hề làm nũng mà đang rất nóng lòng muốn hỏi hắn, vậy mà hắn dám nói cậu làm nũng hả? Lâm Hiểu tức giận đến mức gần như bật khóc.
Xe dừng lại, Tống Diêm quay người lại.
Thiếu niên vẫn đang ngồi trong một góc hờn dỗi.
Tống Diêm nhìn một lúc, đột nhiên đưa tay nhéo nhéo chiếc cằm đã trở nên tròn trịa của cậu, kéo cậu lại gần mình.
"Ngài..." Tiếng kêu của cậu biến mất khi đôi môi của hai người chạm vào nhau.
Dẫu là người có tính tình rất lạnh nhạt nhưng cơ thể của hắn vẫn luôn ấm áp, dù là ngực hay miệng đều khiến Lâm Hiểu nóng bừng cả người.
"Ngoan nào." Giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên, "Nếu đợi mãi không thấy tôi thì cậu phải trốn đi."
Đôi mắt Lâm Hiểu ươn ướt, cậu tủi thân nhìn hắn nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
"Đợi tôi quay lại."
Nói xong, người đàn ông mở cửa xe và biến mất trong làn sương mù buổi sớm.
Không biết có phải cậu đã quá nhạy cảm trước lời nói của người đàn ông hay không, nhưng Lâm Hiểu ngồi trong xe mà cứ luôn cảm thấy hoảng sợ, mỗi phút mỗi giây trôi qua đều là sự tra tấn với cậu.
Nỗi bất an này cuối cùng đã đạt đến cực hạn khi đợi đến trưa vẫn không thấy hắn quay lại.
Lâm Hiểu bồn chồn và không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hy vọng một lúc nào đó có thể nhìn thấy hắn.
Lần này người đàn ông đỗ xe ở bãi đậu xe của một trung tâm thương mại, hôm đó là cuối tuần nên người đến trung tâm thương mại để ăn uống và mua sắm nhiều hơn mọi khi, xe cộ trong bãi đậu xe đến rồi đi khiến không gian luôn ồn ào.
Lâm Hiểu không dám xuống xe nên cứ luống cuống nằm co ro ở hàng ghế sau, cậu quấn chặt mình trong chăn giống như một con vật nhỏ đang sợ hãi.
Đột nhiên có một bóng người lặng lẽ đi tới gần xe, hai mắt Lâm Hiểu sáng lên vì tưởng là Tống Diêm quay lại, nhưng khi ngẩng đầu cậu lại phát hiện một khuôn mặt xa lạ.
Lâm Hiểu giật mình, chữ 'ngài' nghẹn lại trong cổ họng rồi dần dần biến mất.
Người đó mặc bộ đồng phục của nhân viên bảo vệ trung tâm thương mại, lông mày rậm và đôi mắt mở to, trông có vẻ lương thiện và đáng tin cậy nhưng người đó lại cúi xuống nhìn vào trong xe qua khe cửa sổ.
Trong đầu hiện lên một tia sáng trắng, Lâm Hiểu theo bản năng co rúm người lại lặng lẽ ngồi ở sau ghế, tình cờ cũng là điểm mù trong tầm nhìn của người đó.
Cửa sổ xe dán màng chống nhìn trộm, nên người ngoài không thể nhìn thấy bên trong. Do đó Lâm Hiểu không lo lắng gã sẽ nhìn thấy gì, mà cậu đang lo cửa sổ chưa đóng kín ở hàng ghế trước sẽ làm cậu bị bại lộ.
Mặc dù người đó đang mặc quần áo của nhân viên bảo vệ, nhưng cậu vẫn cảm thấy nguy hiểm.
Người bên ngoài nhìn một lúc rồi kêu lên hai lần.
"Có ai ở bên trong không?"
"Này, có ai ở đó không? Cửa sổ xe vẫn mở, sao không có ai..."
Lâm Hiểu mím môi giữ im lặng, thậm chí còn chỉ dám thở thật nhẹ.
Một lúc sau, không thấy ai trong xe nên nhân viên bảo vệ cũng rời đi.
Lâm Hiểu cuối cùng cũng dám thở phào nhẹ nhõm, đang định ngồi dậy thì chợt phát hiện trên cửa sổ phía sau đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt người.
"...!"
Lâm Hiểu nhanh chóng bịt miệng, ngăn tiếng kêu của mình thốt ra.
"Nhân viên bảo vệ" dựa sát mặt vào cửa sổ xe rồi từ từ di chuyển đôi mắt, sau khi nhận ra mình không nhìn thấy gì, sắc mặt gã tối sầm lại không còn vẻ bình tĩnh và thản nhiên nữa.
Đặc biệt từ góc nhìn của Lâm Hiểu, có thể nhìn thấy một vết sẹo nông sau tai gã.
Người này chắc chắn không phải là nhân viên bảo vệ trung tâm thương mại!
Đôi mắt của Lâm Hiểu mở to đầy ngạc nhiên.
Một giây tiếp theo, người bên ngoài không nhìn thấy gì còn cố gắng đưa tay kéo cửa sổ xe xuống. Lâm Hiểu ở trong xe gần như hét lên, cậu che miệng và trợn mắt lên.
Cũng may người bên ngoài phát hiện cửa xe khóa chặt, không có động tĩnh gì nên mới rời đi. Mãi cho đến khi nhìn thấy người đàn ông thực sự đi xa, Lâm Hiểu mới bắt đầu hoảng sợ thở dốc.
Phải làm gì giây?
Tống Diêm đã đoán đúng, thực sự có người đang nhắm tới họ.
Cậu nắm chặt con dao găm trong tay, đôi mắt cũng lo lắng ngó nghiêng xung quanh.
'Nếu gặp nguy hiểm phải xuống xe tìm một nơi để trốn.'
Trong đầu cậu không ngừng vang lên giọng nói của người đàn ông. Cậu không biết những người đó có quay lại không, nếu họ cố mở cửa xe ra thì cậu phải làm gì?
Sau khi suy nghĩ một lúc, Lâm Hiểu quyết định tạm thời rời khỏi nơi này. Cậu tìm thấy một ít tiền mặt trong xe, mặc quần áo vào rồi kéo khóa áo khoác lên tận cằm.
Cậu thận trọng nhìn những người trong bãi đậu xe, khi một nhóm người khác đi ngang qua cậu siết chặt con dao găm trong túi và bước ra khỏi xe.
Trước khi rời đi, cậu lặng lẽ nhìn xe của họ.
Ngài nhất định phải đến tìm tôi.
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Trời còn tờ mờ sáng Lâm Hiểu bỗng bị người đàn ông kéo ra khỏi giường, mặc quần áo rồi nhét vào trong xe.
Nhưng lần này cậu không ngồi ở ghế phụ mà nằm ở ghế sau, trên người quấn một chiếc chăn bông mỏng, cậu nằm ở ghế sau khẽ ngáp một cái rồi bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Cậu không biết người đàn ông này định làm gì và cũng không biết mối nguy hiểm sắp đến, khi hắn đóng cửa xe cậu ngơ ngác nói: "Ngài… nhớ đánh thức tôi dậy nhé."
Tống Diêm liếc nhìn cậu qua gương chiếu hậu, nhẹ giọng ậm ừ.
Tuy nhiên, đến lúc hắn bước xuống xe vẫn chưa đánh thức người đang ngủ ở ghế sau.
Tống Diêm nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng đang quấn chăn ngủ say, khác hẳn với lúc mới đến đây lúc nào cũng căng thẳng xù lông với mọi người, bây giờ cậu mềm mại như một loài động vật vô hại nên ngay cả lúc ngủ cũng không cần đề phòng gì nữa.
Đầu ngón tay hắn đột nhiên có chút ngứa ngáy, hắn đưa tay chọc vào khuôn mặt non mềm của người đang ngủ, thấy cậu hừ nhẹ một tiếng rồi vùi mặt vào chăn.
Tống Diêm nhìn hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng mở cửa xe lặng lẽ rời đi.
Chỉ còn người ở hàng ghế sau vẫn đang nằm ngủ ngon lành, gió thổi qua cửa sổ xe hé mở khiến Lâm Hiểu ngửi thấy mùi khói nhàn nhạt, thấp giọng lẩm bẩm: "Ngài..."
Khi Lâm Hiểu tỉnh lại thì trời đã sáng hẳn.
Cậu ngồi dậy trong khi vẫn đắp cái chăn mỏng, cậu mông lung nhìn xung quanh và hơi bỡ ngỡ trước khung cảnh xa lạ, phải một lúc sau cậu mới nhận ra mình đã đi ra ngoài với Tống Diêm.
Chẳng phải cậu đã kêu hắn gọi mình dậy rồi sao? Không gọi cậu dậy, thậm chí còn bỏ đi mà không nói một lời.
Lâm Hiểu thầm lẩm bẩm trong lòng rồi dụi dụi mắt, cậu chán nản ngồi trong xe chờ người đàn ông quay lại.
Nếu đã ra ngoài, vậy có ăn trưa ở ngoài luôn không? Cậu nhớ tới quán lẩu lần trước đi qua, Lâm Hiểu bắt đầu cảm thấy hào hứng.
Hôm nay nhất định phải nài nỉ hắn ra đó ăn mới được, cậu chỉ muốn ăn lẩu thôi!
Lâm Hiểu đợi hồi lâu trong xe, không biết đã lấy từ đâu ra giấy bút nên cậu dựa vào lưng ghế cẩn thận viết từng nét chữ một. Một lúc sau chỉ thấy trên trang giấy có mấy dòng chữ ngoằn ngoèo như vẽ bùa, cậu nghiêng đầu ngẫm nghĩ rồi bổ sung thêm vài chữ.
"Đây đều là những thứ mình muốn ăn..."
Cậu lẩm bẩm, không hề cảm thấy buồn chán khi ở một mình.
Ngay lúc bụng cậu bắt đầu cồn cào, cửa xe mở ra khiến mùi khói thuốc xen lẫn mùi máu thoang thoảng bay vào. Lâm Hiểu ngẩng đầu và hai mắt sáng lên: "Ngài về rồi!"
Cậu thấy đói lắm rồi.
Bàn tay đang giơ lên của Tống Diêm tự dưng khựng lại, hắn nhìn vào đôi mắt sáng ngời ấy. Đôi mắt hắn bị bao phủ bởi sự hung bạo và nham hiểm bỗng bình tĩnh lại, một lúc lâu sau hắn mới đáp lại.
"Ừ, tôi về rồi."
Bình thản thong dong tựa như cuộc chém giết đẫm máu vừa rồi chưa hề diễn ra, dòng máu chảy ồ ạt và đôi mắt tràn đầy hận ý dần dần mờ đi, trước mắt hắn chỉ còn hình bóng của người nọ.
Chỉ cần cậu mỉm cười một cái, khung cảnh xám xịt và đỏ tươi sẽ nhanh chóng phai mờ, chỉ còn lại những đóa hoa mềm mại nở rộ dưới nắng, hít nhẹ một cái là có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào.
Lâm Hiểu ngồi ở hàng ghế sau chầm chậm đến gần rồi cầm lấy cái hộp trong tay hắn, lúc đến gần cậu mới nhìn thấy một vệt bẩn màu nâu trên mặt người đàn ông.
"Ngài à, ở đây dính bẩn..." Nói xong cậu không suy nghĩ nhiều mà đã đưa tay giúp hắn lau sạch: "Đây, để tôi lau cho ngài."
Tống Diêm cụp mắt xuống lặng lẽ nhìn bàn tay chạm vào mặt mình, đầu ngón tay mềm mại lướt qua gò má nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ.
Đôi mắt hắn từ từ nhìn về phía khuôn mặt đang nghiêm túc của cậu, cảm xúc trong đôi mắt xanh thẳm dâng trào mạnh đến mức muốn nuốt chửng cậu, nhưng có vẻ cậu vẫn không nhận ra điều gì.
"Xong rồi."
Người đàn ông dời tầm mắt, khởi động xe: "Ngồi yên."
Lâm Hiểu ngồi tựa vào lưng ghế, mím môi ngượng ngùng hỏi: "Đã buổi trưa rồi, ngài có muốn ra ngoài ăn cơm không?"
Người đàn ông nhìn cậu từ gương chiếu hậu, nhìn thấy vẻ mặt háo hức và mọi suy nghĩ đã viết hết lên mặt của Lâm Hiểu, ánh mắt hắn dao động một lúc.
"Ừ."
Lâm Hiểu vui vẻ kêu lên, suy nghĩ một lúc rồi lấy danh sách đồ ăn mình đã viết ra đưa cho hắn.
"Dù sao cũng đi ra ngoài rồi, chúng ta đi mua đồ ăn luôn nha, trong nhà sắp không còn gì để ăn rồi!"
Người đàn ông cụp mắt xuống nhìn những con chữ xiêu vẹo trên tờ giấy, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua cuối cùng dừng lại ở chữ ký ở cuối tờ giấy.
'Hiểu Hiểu'
Tống Diêm lặng lẽ nhìn cậu, trầm giọng đáp: "Được."
***
Một người đần độn như Lâm Hiểu cũng nhận ra gần đây Tống Diêm đột nhiên trở nên rất bận rộn.
Cậu thường xuyên bị hắn kéo lên xe lúc trời còn chưa sáng, cuối cùng trở về nhà lúc đã khuya. Mỗi lần về nhà Tống Diêm đều hết sức cảnh giác, bọn họ phải đi qua vòng vòng qua mấy con đường cho đến khi không còn chiếc xe khả nghi nào đuổi theo.
Tình huống này khiến Lâm Hiểu trở nên nhạy cảm, cậu biết hắn đang làm gì nên cũng thấy lo cho hắn. Do biết không thể giúp được hắn, nên cậu càng ngoan ngoãn hơn để không làm phiền đến hắn.
Lại là một buổi sáng mặt trời còn chưa mọc, Lâm Hiểu tự giác ôm một chiếc chăn nhỏ nằm ở ghế sau, cậu vừa định nằm xuống ngủ thì người đàn ông đó đã dúi một con dao găm vào ngực cậu.
Lâm Hiểu giật mình, cầm con dao găm lạnh lẽo trong khi nhìn người đàn ông một cách khó hiểu.
"Giữ để tự vệ." Tống Diêm liếc nhìn cậu rồi mở cửa xe ra.
"Nếu gặp nguy hiểm phải xuống xe tìm một nơi để trốn."
Lâm Hiểu nghe người đàn ông nói như vậy nên đột nhiên tỉnh táo hẳn, cậu cố gắng ngồi dậy rồi chồm người ra phía trước nắm lấy ghế, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
"Ngài..."
Người đàn ông đẩy đầu cậu ra sau và thắt dây an toàn cho cậu.
"Nếu có chuyện gì thì phải đi tìm chỗ trốn, dưới chân cậu có vòng định vị, tôi sẽ tìm thấy cậu."
Lâm Hiểu bất an nắm chặt con dao găm trong tay, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
"Tôi, tôi không đi đâu..." Tim cậu đập thình thịch, giọng nói có chút nghẹn ngào, "Ngài... Ngài không cần tôi nữa à?"
Tống Diêm nhướng mày liếc nhìn cậu, trong đôi mắt xanh hiện lên những cảm xúc không thể giải thích được.
"Đừng có làm nũng."
Lâm Hiểu tức giận đến nỗi phớt lờ hắn suốt chặng đường.
Cậu không hề làm nũng mà đang rất nóng lòng muốn hỏi hắn, vậy mà hắn dám nói cậu làm nũng hả? Lâm Hiểu tức giận đến mức gần như bật khóc.
Xe dừng lại, Tống Diêm quay người lại.
Thiếu niên vẫn đang ngồi trong một góc hờn dỗi.
Tống Diêm nhìn một lúc, đột nhiên đưa tay nhéo nhéo chiếc cằm đã trở nên tròn trịa của cậu, kéo cậu lại gần mình.
"Ngài..." Tiếng kêu của cậu biến mất khi đôi môi của hai người chạm vào nhau.
Dẫu là người có tính tình rất lạnh nhạt nhưng cơ thể của hắn vẫn luôn ấm áp, dù là ngực hay miệng đều khiến Lâm Hiểu nóng bừng cả người.
"Ngoan nào." Giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên, "Nếu đợi mãi không thấy tôi thì cậu phải trốn đi."
Đôi mắt Lâm Hiểu ươn ướt, cậu tủi thân nhìn hắn nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
"Đợi tôi quay lại."
Nói xong, người đàn ông mở cửa xe và biến mất trong làn sương mù buổi sớm.
Không biết có phải cậu đã quá nhạy cảm trước lời nói của người đàn ông hay không, nhưng Lâm Hiểu ngồi trong xe mà cứ luôn cảm thấy hoảng sợ, mỗi phút mỗi giây trôi qua đều là sự tra tấn với cậu.
Nỗi bất an này cuối cùng đã đạt đến cực hạn khi đợi đến trưa vẫn không thấy hắn quay lại.
Lâm Hiểu bồn chồn và không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hy vọng một lúc nào đó có thể nhìn thấy hắn.
Lần này người đàn ông đỗ xe ở bãi đậu xe của một trung tâm thương mại, hôm đó là cuối tuần nên người đến trung tâm thương mại để ăn uống và mua sắm nhiều hơn mọi khi, xe cộ trong bãi đậu xe đến rồi đi khiến không gian luôn ồn ào.
Lâm Hiểu không dám xuống xe nên cứ luống cuống nằm co ro ở hàng ghế sau, cậu quấn chặt mình trong chăn giống như một con vật nhỏ đang sợ hãi.
Đột nhiên có một bóng người lặng lẽ đi tới gần xe, hai mắt Lâm Hiểu sáng lên vì tưởng là Tống Diêm quay lại, nhưng khi ngẩng đầu cậu lại phát hiện một khuôn mặt xa lạ.
Lâm Hiểu giật mình, chữ 'ngài' nghẹn lại trong cổ họng rồi dần dần biến mất.
Người đó mặc bộ đồng phục của nhân viên bảo vệ trung tâm thương mại, lông mày rậm và đôi mắt mở to, trông có vẻ lương thiện và đáng tin cậy nhưng người đó lại cúi xuống nhìn vào trong xe qua khe cửa sổ.
Trong đầu hiện lên một tia sáng trắng, Lâm Hiểu theo bản năng co rúm người lại lặng lẽ ngồi ở sau ghế, tình cờ cũng là điểm mù trong tầm nhìn của người đó.
Cửa sổ xe dán màng chống nhìn trộm, nên người ngoài không thể nhìn thấy bên trong. Do đó Lâm Hiểu không lo lắng gã sẽ nhìn thấy gì, mà cậu đang lo cửa sổ chưa đóng kín ở hàng ghế trước sẽ làm cậu bị bại lộ.
Mặc dù người đó đang mặc quần áo của nhân viên bảo vệ, nhưng cậu vẫn cảm thấy nguy hiểm.
Người bên ngoài nhìn một lúc rồi kêu lên hai lần.
"Có ai ở bên trong không?"
"Này, có ai ở đó không? Cửa sổ xe vẫn mở, sao không có ai..."
Lâm Hiểu mím môi giữ im lặng, thậm chí còn chỉ dám thở thật nhẹ.
Một lúc sau, không thấy ai trong xe nên nhân viên bảo vệ cũng rời đi.
Lâm Hiểu cuối cùng cũng dám thở phào nhẹ nhõm, đang định ngồi dậy thì chợt phát hiện trên cửa sổ phía sau đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt người.
"...!"
Lâm Hiểu nhanh chóng bịt miệng, ngăn tiếng kêu của mình thốt ra.
"Nhân viên bảo vệ" dựa sát mặt vào cửa sổ xe rồi từ từ di chuyển đôi mắt, sau khi nhận ra mình không nhìn thấy gì, sắc mặt gã tối sầm lại không còn vẻ bình tĩnh và thản nhiên nữa.
Đặc biệt từ góc nhìn của Lâm Hiểu, có thể nhìn thấy một vết sẹo nông sau tai gã.
Người này chắc chắn không phải là nhân viên bảo vệ trung tâm thương mại!
Đôi mắt của Lâm Hiểu mở to đầy ngạc nhiên.
Một giây tiếp theo, người bên ngoài không nhìn thấy gì còn cố gắng đưa tay kéo cửa sổ xe xuống. Lâm Hiểu ở trong xe gần như hét lên, cậu che miệng và trợn mắt lên.
Cũng may người bên ngoài phát hiện cửa xe khóa chặt, không có động tĩnh gì nên mới rời đi. Mãi cho đến khi nhìn thấy người đàn ông thực sự đi xa, Lâm Hiểu mới bắt đầu hoảng sợ thở dốc.
Phải làm gì giây?
Tống Diêm đã đoán đúng, thực sự có người đang nhắm tới họ.
Cậu nắm chặt con dao găm trong tay, đôi mắt cũng lo lắng ngó nghiêng xung quanh.
'Nếu gặp nguy hiểm phải xuống xe tìm một nơi để trốn.'
Trong đầu cậu không ngừng vang lên giọng nói của người đàn ông. Cậu không biết những người đó có quay lại không, nếu họ cố mở cửa xe ra thì cậu phải làm gì?
Sau khi suy nghĩ một lúc, Lâm Hiểu quyết định tạm thời rời khỏi nơi này. Cậu tìm thấy một ít tiền mặt trong xe, mặc quần áo vào rồi kéo khóa áo khoác lên tận cằm.
Cậu thận trọng nhìn những người trong bãi đậu xe, khi một nhóm người khác đi ngang qua cậu siết chặt con dao găm trong túi và bước ra khỏi xe.
Trước khi rời đi, cậu lặng lẽ nhìn xe của họ.
Ngài nhất định phải đến tìm tôi.
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook