Chiếm Hữu Cực Độ
C64: Chương 64

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.

Người nằm trên giường mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Trên đôi gò má của cậu còn vài vệt ửng hồng, khóe miệng hơi sưng, đầu nghiêng sang một bên nhẹ nhàng nằm giữa tấm đệm, khuôn mặt lúc ngủ cũng trông rất ngoan ngoãn và ngọt ngào.

Trên cổ lộ ra vài dấu hôn nổi bật, những dấu hôn kéo dài từ lưng đến xương bướm mảnh mai xuống tận phần eo thon thả, trông thật quyến rũ.

Tống Diêm ngồi ở trước cửa sổ sát đất, cụp mắt châm một điếu thuốc, làn khói nhanh chóng bốc lên khiến khuôn mặt hắn dần trở nên hư ảo trong làn khói. Có lẽ mùi khói thuốc đã khiến người đang ngủ cảm thấy quen thuộc và yên tâm, nên cậu vô thức co ngón tay lại muốn chộp lấy thứ gì đó nhưng đáng tiếc lại không nắm được gì, cuối cùng cậu đành phải bỏ cuộc rồi ngủ tiếp.

Ánh mắt Tống Diêm rơi vào cổ tay buông thõng ở mép giường.

Nó mong manh và nhỏ đến nỗi chỉ cần một chút lực là hắn cũng có thể dễ dàng bẻ gãy, nhưng vừa rồi chính đôi tay đó đã ôm hắn thật chặt, cậu vừa khóc vừa phát ra những âm thanh vui vẻ trong vòng lòng hắn.

Thật là một người không muốn sống.

Hắn chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp Lâm Hiểu.

Trong một con hẻm đổ nát và bẩn thỉu, một nơi mà hắn thậm chí không muốn đi vào nhiều lần.

Một bóng người mảnh khảnh cúi đầu đứng bên bức tường, dù bị tát cũng không biết phản kháng mà chỉ che mặt đứng đó im lặng. Vẻ mặt cam chịu nhẫn nhịn của cậu, tất nhiên không nhận được bất kỳ sự thương cảm nào từ người đàn ông.

Tống Diêm không có nhiều lòng tốt hay sự đồng cảm với kẻ yếu thế, hắn giỏi lấy đi mạng sống của người khác chứ không phải đi cứu người.

Cho đến khi cậu nhìn thấy hắn giết người.

Cậu vẫn mặc bộ quần áo rách rưới, thân hình gầy gò đứng đó, bàng hoàng không nói nên lời.

Tống Diêm thờ ơ nghĩ rằng mình lại phải giết thêm một người nữa. Nhưng những tiếng la hét như trong tưởng tượng không xuất hiện, cái người gầy gò đó tuy sợ hãi đến tái mặt nhưng cuối cùng vẫn lặng lẽ đóng cửa lại, bình tĩnh như chưa nhìn thấy gì rồi hoảng sợ bỏ chạy.

Lúc đó hắn nên biết rằng người này chưa bao giờ là một kẻ hèn nhát, mà cậu đang nhẫn nhịn để tồn tại. Cậu thông minh một cách khác biệt với những đứa trẻ ở độ tuổi này, biết khi nào nên chống cự và tránh xa nguy hiểm.

Sau đó, hắn tìm đến nhà Lâm Hiểu đánh gục người cha say rượu và đứng trong bóng tối chờ cậu về.

Vẻ mặt sợ hãi, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng đúng như trong tưởng tượng của hắn.

Lúc hắn sắp bẻ gãy chiếc cổ gầy không hiểu sao bỗng dừng lại.


Trước mắt hắn hiện lên một bóng người cô độc đứng dựa vào tường, cậu che mặt cụp mắt xuống, trong vẻ mặt vô hồn ấy lại thoáng qua sự không cam lòng.

Đó là mùi của đồng loại.

Đám mây vàng xuất hiện ở phía chân trời, màn đêm đã sắp trôi qua.

Tống Diêm dập điếu thuốc đang cầm, thở ra làn khói cuối cùng trong phổi.

Trên giường nổi lên một cục nhỏ, Lâm Hiểu giống như một con mèo cuộn tròn trong chăn ngủ ngon lành. Người đàn ông cầm mái tóc mềm mại của cậu lên rồi dùng đầu ngón tay vuốt ve, trong lúc mơ màng cậu cảm giác tóc mình đang bị nắm nên khẽ cất tiếng nỉ non.

"Ngài à..."

Tống Diêm cụp mắt xuống, nhìn hồi lâu mới trả lời: "Ừ."

***

Hai người tiếp tục trải qua nhiều ngày buông thả trong khách sạn, họ làm tình ở khắp mọi nơi, trên ghế sofa, trong phòng tắm, trên thảm và thậm chí trước cửa sổ kính.

Lâm Hiểu không thể không thừa nhận thể lực của hắn thực sự rất bền bỉ, còn cậu lần nào cũng chỉ biết choáng váng ôm lấy hắn, vừa rên rỉ khe khẽ vừa mệt mỏi đến mức không muốn mở mắt.

Dường như có điều gì đó đã âm thầm thay đổi, cách sống chung hiện tại khiến Lâm Hiểu vừa xấu hổ vừa hài lòng. Mỗi đêm nằm trên giường cậu đều muốn dựa sát vào người đàn ông, điều đó khiến cậu cảm thấy bình yên vô cớ.

Vài ngày sau, Tống Diêm đưa Lâm Hiểu về nơi ở mới.

Nơi ở mới không ở trong nội thành mà là một dãy nhà nhỏ nối sát nhau ở ngoại ô gần núi, khi thời tiết tốt ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy đỉnh núi cách đó không xa.

Lâm Hiểu rất thích chỗ này.

Cậu thích một chỗ ở ấm cúng, hơn một căn hộ chung cư sang trọng nhưng lạnh lẽo.

Những ngôi nhà một tầng nhỏ đơn sơ, không có hàng xóm xung quanh mà chỉ có một mình bọn họ. Khung cảnh có đôi nét giống với ngôi làng miền núi hoang vắng, nhưng điều này cũng không ngăn được Lâm Hiểu cảm thấy mới lạ và hào hứng khi chuyển đến nơi ở mới.

Cậu vội vàng dỡ đồ trên xe xuống, sắp xếp mọi thứ và bận bịu dọn dẹp vệ sinh.

Không gian di chuyển của cậu không còn giới hạn trong nhà mà chuyển thành toàn bộ khoảng sân nhỏ, thậm chí cậu còn khoét một hố đất nhỏ ở góc sân để gieo rất nhiều hạt hướng dương, với hy vọng năm tới mình sẽ có một vườn hoa hướng dương.

Tống Diêm cũng không thể hiểu nổi sự phấn khích của Lâm Hiểu.


Đối với hắn mà nói thì nơi này chỉ là nơi ở tạm thời, chỉ có Lâm Hiểu mới coi mọi nơi mình ở đều là nhà. Vì vậy khi nhìn Lâm Hiểu tận tâm đào đất và gieo hạt, hắn cũng chỉ thờ ơ ngước nhìn.

Hắn không muốn vạch trần ảo tưởng hư vô của Lâm Hiểu.

Không lâu sau khi đến nơi ở mới, Tống Diêm cũng nhận được nhiệm vụ mới. Hắn đội mũ và xách vali bước ra khỏi phòng, lúc này trên bầu trời đã hiện ra một mảng mây trắng xóa.

Vừa khởi động xe, hắn đã nhìn thấy một bóng người đang đứng ở phía xa.

Tống Diêm dừng lại, hạ cửa sổ xuống.

"Về ngay."

Lâm Hiểu mang dép lê chạy tới, trên mặt có vẻ hoảng sợ, hai tay cậu giữ cửa xe với ánh mắt khẩn cầu.

"Ngài, ngài đang đi đâu vậy?"

Sắc mặt Tống Diêm không được tốt, ánh mắtlạnh lùng: "Đừng để tôi phải nói lại lần thứ hai."

Nhưng Lâm Hiểu bướng bỉnh mím môi, hai tay giữ chặt cửa xe rồi lấy hết can đảm nói: "Ngài, ngài, xin ngài mang tôi đi với."

Tống Diêm ngước mắt nhìn cậu, tuy hắn không nói gì nhưng Lâm Hiểu vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của hắn đang nhìn mình.

Cậu cầu xin: "Ngài, đừng bỏ tôi một mình…"

"Tôi không muốn ở nhà, xin hãy cho tôi đi với ngài. Tôi sẽ ngoan ngoãn và không chạy lung tung..."

Nhìn thấy bình minh ló dạng và toàn bộ bầu trời dần sáng hơn, Tống Diêm giữ vẻ mặt tối tăm nhưng vẫn để Lâm Hiểu lên xe trước.

Lâm Hiểu vẫn mang dép lê đi trong nhà và mặc bộ đồ ngủ thường ngày, rõ ràng là vừa mới tỉnh dậy phát hiện người đàn ông không có ở đó nên vội vàng chạy ra ngoài.

Hiện tại cậu vẫn thỉnh thoảng ngủ ở phòng hắn, sau một đêm phóng túng cậu mệt đến mức ngủ thiếp đi, nhưng tiếng đóng mở cửa vẫn khiến cậu giật mình tỉnh giấc.

Nhìn chiếc vali người đàn ông đang xách thì cậu biết ngay hắn định làm gì, nhưng cậu lại không hề cảm thấy tội lỗi chút nào.

Thế giới là như thế đấy, nếu cậu ở trong những hoàn cảnh khác nhau thì cậu phải học cách thích nghi với những tính cách khác nhau của mình.


Cậu chưa bao giờ cảm thấy mình là người sống mà không có quy tắc, và cậu sẽ làm bất cứ điều gì để tồn tại. Ai đã từng nếm vị ngọt sao có thể từ bỏ miếng kẹo này?

Tống Diêm chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ mang theo một người yếu đuối đi làm nhiệm vụ, điều này cực kỳ hiếm thấy trong sự nghiệp sát thủ của hắn.

Cũng may Lâm Hiểu ngoan ngoãn và đủ bình tĩnh. Hắn kêu cậu ở lại trong xe và đừng chạy lung tung, cậu cũng nghe lời mà đóng chặt cửa và cửa sổ rồi im lặng rúc vào ghế xe, chỉ đợi người đàn ông quay lại.

Họ giống như những con thú cộng sinh trong rừng, con này cho con kia cơ hội sống, họ đồng hành và nương tựa vào nhau để sinh tồn trong khu rừng tàn khốc.

Thời gian trôi qua, chiếc xe đỗ trong bóng tối im lặng vẫn chờ đợi cho đến khi cửa xe mở ra, mùi máu tanh thoang thoảng bay tới.

Da đầu Lâm Hiểu tê dại, đột nhiên ngước mắt nhìn người đến.

Đôi mắt xanh của Tống Diêm ngước lên dưới vành nón, khi nhìn cậu vẫn còn một chút sát khí chưa tan biến, hơi thở của Lâm Hiểu như đông cứng lại khi bị hắn nhìn bằng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng ấy.

Cậu thận trọng hỏi: "Ngài có bị thương không?"

Cậu ngửi thấy mùi máu.

Người đàn ông lắc đầu rồi ném món đồ đang cầm vào ghế sau, sau đó không thương tiếc ấn cái đầu nhỏ đang ngó ra của Lâm Hiểu về, chiếc xe lặng lẽ rời đi như lúc đến.

Khi họ đến cả thành phố vẫn chưa tỉnh dậy, nhưng lúc này ánh nắng đã rọi vào người mơ màng buồn ngủ, nhiều cửa hàng đã bắt đầu mở cửa cũng là lúc thành phố ồn ào náo nhiệt này bắt đầu một ngày mới.

Trên đường đi, Tống Diêm không nói gì. Lâm Hiểu lén nhìn hắn một cái thấy biểu cảm của hắn vẫn như bình thường, mới dám thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cậu sợ hắn lại phát điên.

Lúc đó cậu cảm thấy hắn thật sự rất nguy hiểm, nên ngay cả nhìn hắn cũng không dám.

Gần đây hắn thực sự rất dịu dàng và tốt bụng, cũng không hung hãn với cậu nữa. Lâm Hiểu vui vẻ nghĩ, nếu hắn cứ đối xử với mình thì mình cũng nên nghe lời hơn.

Ở nhà còn nửa cuốn sách nấu ăn cậu chưa đọc xong, tối nay về nhà có nên làm thử món mới luôn không?

Tâm trí của Lâm Hiểu dường như đã bay trở lại khoảng sân nhỏ ở ngoại ô, cậu bắt đầu tưởng tượng cảnh mình đang cầm thìa nấu ăn, nhưng giọng nói đột ngột vang lên của người đàn ông đã đưa cậu trở lại thực tế.

"Đi xuống."

Lâm Hiểu thấy khó hiểu nhìn sang: "Hả?"

Người đàn ông không giải thích, nghiêng người mở cửa xe chỗ cậu: "Đi xuống."

Lâm Hiểu hoảng hốt nắm chặt dây an toàn, nhìn con hẻm xa lạ bên ngoài rồi cầu xin: "Ngài..."


"Đừng đuổi tôi xuống…"

Tống Diêm khựng lại rồi lấy một ít tiền trong ví ném vào trong tay Lâm Hiểu, hắn không giải thích mà cởi dây an toàn rồi đẩy cậu ra khỏi xe.

"Đói bụng thì đi mua đồ ăn đi, đợi tôi ở đây và đừng chạy lung tung." Suy nghĩ vài giây thì hắn lại nói thêm: "Tôi sẽ quay lại."

Lâm Hiểu thấp thỏm đứng cạnh xe cầm số tiền người đàn ông đưa cho, ngơ ngác nhìn hắn đóng cửa xe sau đó lái xe rời đi.

Trong khu phố nhộn nhịp và náo nhiệt đầy người đi bộ qua lại, chỉ có Lâm Hiểu ngơ ngác đứng trên đường lạc lõng với dòng người xung quanh. Không hiểu sao cậu lại bị đuổi ra khỏi xe, cậu cũng không dám đi lung tung vì hồi nãy hắn đã nói sẽ quay lại đón cậu.

Làn gió thoang thoảng mang theo mùi hương ngọt ngào quen thuộc đọng lại trên chóp mũi, khiến Lâm Hiểu lưu luyến hít thêm một hơi thật sâu.

Thơm quá…

Cậu nhìn xung quanh và thấy một cửa hàng bánh ngọt ở bên kia đường, đó là cửa hàng nổi tiếng trên mạng mà cậu đã từng nghe người ta nhắc đến. Lâm Hiểu nắm chặt tiền trong tay, cậu do dự nhìn chung quanh rồi cuối cùng cũng đi theo đám người băng qua đường.

Cửa tiệm vừa mới khai trương nên bên ngoài không có nhiều người, trước mặt Lâm Hiểu chỉ có mấy cô gái xếp hàng. Cậu lặng lẽ đứng xếp hàng ở phía sau, cậu nghe bọn họ thảo luận xem vị bánh nào là ngon nhất sau đó âm thầm ghi nhớ trong đầu.

Sau một lúc chờ đợi, một cô gái trẻ đáng yêu mỉm cười hỏi cậu: "Cậu muốn ăn vị bánh gì vậy?"

Lâm Hiểu mím môi, đưa ngón tay chỉ vào bảng hiệu cửa hàng: "Cái này."

"Được rồi, cậu vui lòng chờ một lát."

Những chiếc bánh mới ra lò được gói trong túi giấy thủ công đẹp mắt, không khí nhanh chóng tràn ngập mùi thơm ngọt ngào.

Lâm Hiểu vẫn ở trong tình trạng ngơ ngác cho đến khi cô gái trẻ đưa hộp bánh cho cậu, cậu cẩn thận nhận lấy rồi không quên ngượng ngùng nói lời cảm ơn.

Không biết từ lúc nào đã có người đứng cạnh mình, Lâm Hiểu quay người nhìn lại rồi đôi mắt lập tức sáng lên: "Ngài đến rồi!"

Người đàn ông này không biết đã đến từ khi nào, hắn lặng lẽ đứng bên cạnh cho đến khi bị Lâm Hiểu phát hiện.

Hắn đội một chiếc mũ, dưới vành mũ là đôi mắt sâu thẳm, hắn cúi đầu nhìn Lâm Hiểu đang cầm túi giấy trong tay.

"Đi thôi."

Nói xong hắn quay người rời đi.

Lâm Hiểu vội vàng xách túi giấy đi theo hắn, cậu đi bên cạnh nhỏ giọng nói.

"Ngài ơi, đây là lần đầu tiên tôi ăn món này." Cậu ngượng ngùng cười, "Chúng ta ăn cùng nhau được không ạ?"

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương