Chiếm Hữu Cực Độ
-
C21: Chương 21
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Đau.
Một cơn đau như muốn xé đôi người cậu.
Dưới thân nhớp nháp, từng luồng nhiệt nóng rực không ngừng trào ra.
Đứa trẻ trong bụng chuyển động một cách bất an, dường như cảm nhận được điều gì đó nên duỗi tay chân lo lắng tìm lối ra.
Hàn Diệc nằm trên giường điều trị ở phòng bên cạnh, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh như thể vừa được vớt lên khỏi mặt nước. Cơn đau hành hạ cậu đến phát điên, đôi mắt không còn nhìn rõ mọi vật.
Cậu cảm thấy hai chân như bị tách ra, trước mắt có hai bóng người chuyển động, cậu nắm chặt ống tay áo của người nào đó rồi nức nở kêu lên.
"Đưa ra, đưa ra ngoài..."
"Á, đau quá..."
Có người thì thầm bên tai cậu: "Hàn Diệc, hãy nghe rõ lời ông đây nói. Con sẽ được sinh ra, nhưng em cũng phải sống, nếu như em dám chết thì tôi sẽ cho cả mọi người biết em bị chúng tôi ** đến mang thai, còn sinh cho chúng tôi một đứa con..."
Hàn Diệc khóc lóc thảm thiết: "Hức hức... Không... Đừng..."
"Buông ra... Làm ơn... Làm ơn... Thả tôi ra..."
Cậu lặp đi lặp lại câu nói này một cách ngắt quãng, đôi khi hét lên trong đau đớn, đôi khi cố gắng hết sức giãy giụa.
Cậu chưa bao giờ trải qua cảm giác đau đớn đến nghẹt thở như vậy, toàn bộ phần dưới cơ thể như muốn nứt ra, thứ gì đó đang từ từ kéo căng xương cốt rồi nặng nề tụt xuống.
"Ahhh..."
Cậu nghe thấy tiếng hét của chính mình xen lẫn với tiếng khóc đứt quãng.
Bụng đau đến tê dại, môi đầy vết răng nhuốm máu, thậm chí hai tay còn nắm chặt đến mức nổi gân xanh.
"Đừng… Hic hic…… Không muốn sinh……"
"Tôi đau quá… Ôi… Ai… Cứu cứu tôi… A…"
Cậu khóc lóc nói những lời vô nghĩa, và đá chân, cố gắng đẩy ra thứ nặng nề khỏi cơ thể.
"Tại sao... tại sao là tôi..."
"Tại sao…"
Bên tai vang lên những thanh âm hỗn loạn, có người không ngừng nói chuyện để an ủi cậu, nhưng một chữ cậu cũng không nghe được. Cậu nằm cuộn tròn như một con thú nhỏ bị thương, cố gắng hết sức để ôm cơ thể đầy vết thương của mình.
Lồng ngực nóng bỏng mà rộng rãi bao bọc lấy cậu từ phía sau, người đàn ông nghiến răng nghiến lợi thì thầm bên tai: "Hàn Diệc, đừng ngủ!"
"Sắp rồi, em sắp được giải thoát..."
Giải thoát?
Ý thức sắp sụp đổ của Hàn Diệc lại bị kéo trở lại, cậu vùng vẫy ngã vào vòng tay của người đàn ông rồi khó khăn thở dốc.
"Tôi sẽ được giải thoát sao?" Cậu thấp giọng lẩm bẩm, như đang đặt câu hỏi nhưng cũng như tự hỏi tự trả lời.
Đứa trẻ trong bụng có vẻ cực kỳ không cam lòng, nó liều mạng muốn chui ra ngoài vô tình gây ra sự tra tấn cho người cha yếu ớt của mình. Hàn Diệc tức giận nghĩ, cũng xấu xa hệt như hai người đàn ông đó.
Đã được định sẵn là một sự tồn tại mà cậu không thể nào thích nào.
Cậu nín thở, trong lòng tràn đầy căm hận, dồn hết sức lực xuống dưới thân để đẩy đứa trẻ nặng trĩu ra ngoài.
Đi ra, đi gặp cha của con đi.
Bọn họ đã tạo ra con, tất cả những bất hạnh của con đều do bọn họ gây ra. truyện teen hay
"Ah..."
Cậu hét lên một tiếng, có thứ gì đó trong bụng lập tức trượt xuống giữa hai đùi, một dòng nước nóng cũng đồng thời trào ra nóng đến mức làm cậu rùng mình, hai chân không thể chịu nổi bắt đầu run lẩy bẩy.
Bên tai vang lên tiếng khóc yếu ớt của đứa bé, Hàn Diệc nhắm chặt hai mắt, hai mắt run rẩy rồi một hàng nước mắt nóng hổi chảy xuống từ khóe mắt.
***
Hàn Diệc sinh ra một bé trai bình thường.
Nhưng bởi vì sinh non nên sức khỏa của đứa trẻ rất kém và phải nằm trong lồng ấp, cơ thể cắm rất nhiều sợi dây trong suốt giống như một con mèo con gầy yếu nhẹ nhàng thở phập phồng.
Một sinh mệnh nhỏ bé tưởng chừng như sẽ chết yểu, nhưng lúc được sinh ra lại bùng lên khát vọng sinh tồn lớn lao như vậy, vùng vẫy chui ra ngoài.
Cũng giống như cha mình, đứng trước nghịch cảnh vẫn không bỏ cuộc và không nhân nhượng.
Trần Minh nhìn bàn tay và bàn chân lộ ra ngoài của đứa trẻ qua lồng ấp, làn da non nớt thậm chí còn chưa phát triển hoàn thiện, không có đường chỉ tay và có thể dễ dàng nhìn thấy các mạch máu dưới da.
Khuôn mặt hắn toát ra vẻ nặng nề, lần đầu tiên trên khuôn mặt ngông cuồng lộ ra vẻ bình tĩnh như vậy, dường như đã biến thành một Trần Túc thứ hai.
"Thật là bé nhỏ……" Hắn lẩm bẩm.
Trần Túc quan sát số liệu trên thiết bị, chạm vào mu bàn tay lạnh lẽo của Hàn Diệc và di chuyển kim truyền dịch một cách chậm rãi.
"Vẫn phải ở trong lồng ấp hơn một tháng."
Trần Minh nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì, sắc mặt âm trầm.
"Mẹ kiếp." Hắn hung hăng mắng một tiếng, "Vốn dĩ đang tốt đẹp, không biết vì sao lại nổi điên!”
Vốn là một đứa trẻ khỏe mạnh đủ tháng nhưng lại chào đời trước ngày dự tính, đây là một tình huống bất ngờ mà cả hai anh em đều không ngờ tới.
"Sau này chăm sóc thật tốt cũng sẽ khỏe mạnh thôi." Trần Túc lạnh nhạt nói, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt tái nhợt không chút máu của Hàn Diệc.
Khi cha Trần nhận được tin đứa trẻ sinh non, ông chỉ bình tĩnh nói: "Muốn nuôi thì nuôi đi. Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, nhà họ Trần dư sức nuôi."
"Nhưng đừng hòng cho cậu ta bước chân vào cửa nhà họ Trần."
Trần Túc nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi nứt nẻ vẫn còn những vết cắn nhỏ của Hàn Diệc.
Không sao.
Chỉ cần em là của chúng tôi, thế là đủ.
***
Vì Hàn Diệc quá yếu nên mãi đến chiều hôm sau mới tỉnh dậy. Cậu nhìn vào cái bụng bằng phẳng chỉ hơi có da thịt hơn một chút, trong lòng nhất thời choáng váng.
Cuối cùng... Cũng sinh con xong.
Dạ dày trống rỗng chỉ còn dư lại một trận âm ỉ đau đớn, tựa như nỗi đau thấu xương kia chỉ là ảo giác.
"Còn sức không?"
Hàn Diệc ngơ ngác nhìn sang một bên, Trần Túc ngồi dưới ánh hoàng hôn ấm áp, vừa mỉm cười vừa vuốt ve gương mặt của cậu.
Cậu không trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm vào bụng mình. Trần Túc cẩn thận nâng đầu giường và nói với cậu: "Con vẫn ổn, nhưng vì sinh non nên cần ở trong lồng ấp một thời gian."
Giọng của Hàn Diệc trở nên hơi khàn vì chưa uống nước, dây thanh quản của cậu bắt đầu hơi đau khi cất tiếng nói: "Vậy sao…"
Cậu cứ ngỡ đứa trẻ sẽ chết trong tình huống kinh hoàng đó, nhưng không ngờ nó vẫn kiên cường sống sót.
Chiếc giường đầy máu, mồ hôi và nước mắt, đau đớn và giãy giụa.
Để đổi lấy sự tồn tại của nó trên thế giới này.
"Muốn gặp con sao?" Trần Túc đút cho cậu một ngụm nước, "Tuy hiện tại con còn rất yếu, nhưng rất có nghị lực."
Hàn Diệc chậm rãi chớp mắt.
Đúng vậy, đứa trẻ đó vốn đã rất hoạt bát, khi còn trong bụng thường xuyên dùng chân đá cậu khiến cậu bồn chồn không yên. Hàn Diệc nao núng trở mình nằm quay lưng lại với người đàn ông, từ chối lời đề nghị của y.
"Tôi không muốn xem."
Tại sao tôi phải xem?
Nó chỉ là sản phẩm của một vụ hiếp dâm, thật nực cười khi cậu phải chú ý đến nó.
Trần Túc kéo tấm chăn mỏng lên cho cậu, trầm giọng nói: "Hàn Diệc, một ngày nào đó em sẽ phải thích ứng với cuộc sống như thế này."
Không, không cần.
Hàn Diệc nhắm mắt lại, trong lòng nhẹ nhàng phản bác rồi lại chìm vào giấc ngủ say.
Cậu tỉnh dậy lần nữa vì bị đánh thức bởi cơn đau ở ngực. Cậu thở hổn hển mở mắt ra, trong góc tường có một ngọn đèn bàn, lúc này ngọn đèn vàng lờ mờ đang tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt, cậu đờ đẫn nhìn bóng đen trên trần nhà trong khi cảm nhận cặp vú trên ngực càng lúc càng đau không chịu nổi.
Cậu cảm thấy bầu vú sưng lên như bị tắt nghẽn, chỉ cần chạm nhẹ vào cũng có cảm giác như muốn vỡ tung.
Cậu kêu lên đau đớn rồi co người lại như con tôm.
Phòng ký túc xá bên cạnh đã bị biến thành một phòng y tế độc lập được trang bị các thiết bị y tế chuyên nghiệp cho quá trình chuyển dạ của Hàn Diệc..
Cậu nhìn sang xung quanh, không thấy có người đàn ông nào và đứa trẻ cũng không.
Đúng rồi, đứa trẻ đã bị đưa đi vào buổi chiều.
Có lẽ mục đích của việc nó ở lại đây là để Hàn Diệc tỉnh dậy nhìn thấy nó, nhưng Hàn Diệc lại chọn nhắm mắt làm ngơ. Hai người cha còn lại cũng không quan tâm lắm, có lẽ người cha ruột vừa mới sinh con nằm trên giường bệnh sẽ càng thu hút sự chú ý của bọn họ hơn.
Nó được đưa đến một bệnh viện tư nhân của nhà họ Trần để được chăm sóc tốt hơn, bởi vì ở đây những người đàn ông chỉ để mắt đến người luôn cố gắng trốn chạy, khóc lóc vùng vẫy trong vòng tay của họ.
Bộ ngực sưng đau nhưng lại không biết phải làm cách nào xoa dịu, thậm chí cậu có thể cảm nhận được chất lỏng chảy ra từ đầu v*, chiếc áo cũng đã trở nên ẩm ướt.
Hàn Diệc cắn môi vừa xấu hổ vừa bất lực, nhẹ nhàng vén vạt áo trước ngực lên, dưới ánh sáng yếu ớt cậu thấy cặp vú căng phồng hơn so với trước, giống như có thứ gì đó bị tắc nghẽn bên trong nên mới trở nên sưng tấy và đau đớn.
Quầng vú cũng trở nên sẫm màu hơn, vòng tròn nhỏ màu hồng lúc trước giờ đã biến thành màu hồng đậm tựa như đóa hoa nở rộ, đầu v* ẩm ướt đang rỉ nước đang cương cứng trên ngực.
"Sao lại thế này..."
Cậu khẽ lẩm bẩm một tiếng vừa sợ vừa bất lực, muốn chạm vào lại sợ đau rụt tay về ôm lấy cặp vú, đôi mắt rưng rưng vì bị cơn đau hành hạ.
"Bởi vì ngực của em có sữa." Trần Minh bước ra từ trong bóng tối, một tia sáng lờ mờ lóe lên trong mắt hắn.
Hàn Diệc thở hổn hển chỉnh lại quần áo, lén lút co rúm người lại trên giường. Nghe những gì Trần Minh nói, đôi mắt cậu mở to một cách lo lắng.
"Sao, em không tin à?" Trần Minh cười toe toét ngồi ở mép giường, không để ý Hàn Diệc tránh né mà ôm lấy cậu từ phía sau.
"Buông… buông ra." Cậu không còn sức lực nên chỉ biết yếu ớt giãy dụa trong vòng tay Trần Minh, nhưng cũng bởi vì ngực sưng đau nên càng không dám động quá mạnh.
Trần Minh nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cậu, làm bộ ngực lấp ló lộ ra bên ngoài. Từ góc độ của hắn có thể nhìn thấy cặp vú căng tròn đỏ au ướt át vô cùng dâm mỹ, hắn véo nó một cách thô bạo, khi Hàn Diệc kêu lên đau đớn thì hắn mới mở miệng nói: "Làm sao, bây giờ biết xin tha rồi sao? Trước đây không phải rất mạnh mẽ sao?"
"Tôi thấy em cố ý phải không, em cho rằng sinh con xong sẽ được giải thoát sao?"
"Tôi nói cho em biết, không đời nào! Vĩnh viễn không thể được!!"
Hắn khẽ gầm gừ một tiếng rồi đè Hàn Diệc xuống giường, nâng cao hai tay của cậu qua đầu sau đó hắn cúi người ngậm lấy đầu v* tròn trịa ướt át rồi dùng môi lưỡi mút.
"Ah……"
Hàn Diệc khẽ rên một tiếng, ưỡn ngực giãy giụa nhưng toàn thân không còn chút sức lực, còn vô tình đẩy núm vú vào sâu hơn trong miệng Trần Minh.
Trần Minh nhả ra núm vú sáng bóng rồi thì thầm: "Núm vú dâm!"
Bộ ngực sưng tấy đau nhức, khi bị Trần Minh liếm mút chỉ mang đến cảm giác tê dại chứ không khiến cậu dễ chịu hơn chút nào. Cho đến khi hắn lại ngậm lấy núm vú căng tròn rồi hút mạnh, eo của Hàn Diệc mới ưỡn thẳng lên.
"Ưm…"
Cậu lớn tiếng rên rỉ, khóe mắt ươn ướt.
Có cái gì đó ồ ạt trào ra nhiều hơn, khiến bộ ngực cũng trở nên ướt đẫm. Cậu cố rướn người lên nhìn mới thấy những giọt nước rỉ ra từ hai đầu v* căng tròn.
Trần Minh liếm môi, "A... Vú nhỏ cuối cùng cũng chảy ra sữa."
Hàn Diệc còn chưa kịp phản ứng thì hắn lại cúi đầu ngậm núm vú vào trong miệng, dùng lòng bàn tay nóng rực xoa nắn bầu vú sưng tấy còn lại. Cậu chỉ cảm thấy một trận đau thấu xương ập đến, cau mày khóc lóc giãy giụa, "Đau quá... Buông ra, đừng... đừng xoa..."
"Chịu đựng." Trần Minh chỉ dùng một tay là có thể giữ chặt hai cổ tay của cậu, Hàn Diệc bất lực chịu đựng từng cơn đau đớn thấu xương mà còn không thể kháng cự.
Rất nhiều lần cậu đau đến sắp ngất đi, Trần Minh chú ý tới nên hút chậm lại một lát rồi tiếp tục hút mạnh vào.
Sức lục mạnh đến nỗi như muốn hút hết những thứ đang bị nghẽn ở bên trong ra ngoài, Hàn Diệc sợ hãi vô cùng, bị cảm giác đau đớn hành hạ đến sắp phát điên.
Trần Minh nhắm mắt vùi đầu vào mút đầu v* của Hàn Diệc, quanh chóp mũi tràn ngập mùi sữa, hắn ngậm núm vú vào miệng liếm mút trêu chọc mà trong lòng vẫn không thể bình tĩnh lại.
Khi nhìn thấy Hàn Diệc nằm trong vùng máu trước mặt mình, lần đầu tiên hắn muốn giết chết bản thân. Lẽ ra ngay từ đầu phải trói cậu lại thì có lẽ đã không xảy ra những chuyện này.
Hối hận và tức giận.
Bọn họ vốn dĩ sẽ có một đứa con khỏe mạnh, chứ không phải yếu ớt đến mức phải thở thoi thóp trong lồng ấp.
Dù trong lòng càng lúc càng phẫn nộ nhưng hắn vẫn cố gắng chịu đựng, nhưng động tác liếm mút trong miệng càng lúc càng mãnh liệt, hắn ngậm lấy toàn bộ bầu ngực hơi nhô lên, mỗi khi liếm mút đều phát ra âm thanh chậc chậc.
Sau vài lần mút mạnh của Trần Minh, Hàn Diệc hét lên chỉ cảm thấy bộ ngực trướng đau dường như đã được khai thông, một chất lỏng nóng ran đột nhiên trào ra từ đầu v* bắn thẳng vào trong miệng người đàn ông.
"A..." Hàn Diệc run rẩy nâng vú lên, sốt ruột ưỡn eo để đẩy đầu v* vào sâu hơn trong miệng Trần Minh.
Cổ họng Trần Minh chuyển động liên tục, hắn nuốt xuống sữa trong miệng, sau đó ngẩng đầu lên nở nụ cười.
"Vú dâm, sữa dâm."
Trần Minh đột ngột buông đầu v* vừa được khai thông, một dòng sữa khác lập tức bắn tung tóe vào cằm của hắn.
Núm vú của Hàn Diệc giống như vòi nước chưa đóng chốt nên liên tục phun ra từng dòng sữa có mùi tanh lạ, làm ngực cậu ướt sũng.
Trần Minh say sưa hôn lên ngực cậu, liếm láp loạn xạ trên bầu ngực đang phập phồng lên xuống. Nhận ra cậu đang thở dốc kịch liệt, vươn đầu lưỡi chầm chậm liếm hết sữa: "Vú dâm giỏi quá."
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Đau.
Một cơn đau như muốn xé đôi người cậu.
Dưới thân nhớp nháp, từng luồng nhiệt nóng rực không ngừng trào ra.
Đứa trẻ trong bụng chuyển động một cách bất an, dường như cảm nhận được điều gì đó nên duỗi tay chân lo lắng tìm lối ra.
Hàn Diệc nằm trên giường điều trị ở phòng bên cạnh, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh như thể vừa được vớt lên khỏi mặt nước. Cơn đau hành hạ cậu đến phát điên, đôi mắt không còn nhìn rõ mọi vật.
Cậu cảm thấy hai chân như bị tách ra, trước mắt có hai bóng người chuyển động, cậu nắm chặt ống tay áo của người nào đó rồi nức nở kêu lên.
"Đưa ra, đưa ra ngoài..."
"Á, đau quá..."
Có người thì thầm bên tai cậu: "Hàn Diệc, hãy nghe rõ lời ông đây nói. Con sẽ được sinh ra, nhưng em cũng phải sống, nếu như em dám chết thì tôi sẽ cho cả mọi người biết em bị chúng tôi ** đến mang thai, còn sinh cho chúng tôi một đứa con..."
Hàn Diệc khóc lóc thảm thiết: "Hức hức... Không... Đừng..."
"Buông ra... Làm ơn... Làm ơn... Thả tôi ra..."
Cậu lặp đi lặp lại câu nói này một cách ngắt quãng, đôi khi hét lên trong đau đớn, đôi khi cố gắng hết sức giãy giụa.
Cậu chưa bao giờ trải qua cảm giác đau đớn đến nghẹt thở như vậy, toàn bộ phần dưới cơ thể như muốn nứt ra, thứ gì đó đang từ từ kéo căng xương cốt rồi nặng nề tụt xuống.
"Ahhh..."
Cậu nghe thấy tiếng hét của chính mình xen lẫn với tiếng khóc đứt quãng.
Bụng đau đến tê dại, môi đầy vết răng nhuốm máu, thậm chí hai tay còn nắm chặt đến mức nổi gân xanh.
"Đừng… Hic hic…… Không muốn sinh……"
"Tôi đau quá… Ôi… Ai… Cứu cứu tôi… A…"
Cậu khóc lóc nói những lời vô nghĩa, và đá chân, cố gắng đẩy ra thứ nặng nề khỏi cơ thể.
"Tại sao... tại sao là tôi..."
"Tại sao…"
Bên tai vang lên những thanh âm hỗn loạn, có người không ngừng nói chuyện để an ủi cậu, nhưng một chữ cậu cũng không nghe được. Cậu nằm cuộn tròn như một con thú nhỏ bị thương, cố gắng hết sức để ôm cơ thể đầy vết thương của mình.
Lồng ngực nóng bỏng mà rộng rãi bao bọc lấy cậu từ phía sau, người đàn ông nghiến răng nghiến lợi thì thầm bên tai: "Hàn Diệc, đừng ngủ!"
"Sắp rồi, em sắp được giải thoát..."
Giải thoát?
Ý thức sắp sụp đổ của Hàn Diệc lại bị kéo trở lại, cậu vùng vẫy ngã vào vòng tay của người đàn ông rồi khó khăn thở dốc.
"Tôi sẽ được giải thoát sao?" Cậu thấp giọng lẩm bẩm, như đang đặt câu hỏi nhưng cũng như tự hỏi tự trả lời.
Đứa trẻ trong bụng có vẻ cực kỳ không cam lòng, nó liều mạng muốn chui ra ngoài vô tình gây ra sự tra tấn cho người cha yếu ớt của mình. Hàn Diệc tức giận nghĩ, cũng xấu xa hệt như hai người đàn ông đó.
Đã được định sẵn là một sự tồn tại mà cậu không thể nào thích nào.
Cậu nín thở, trong lòng tràn đầy căm hận, dồn hết sức lực xuống dưới thân để đẩy đứa trẻ nặng trĩu ra ngoài.
Đi ra, đi gặp cha của con đi.
Bọn họ đã tạo ra con, tất cả những bất hạnh của con đều do bọn họ gây ra. truyện teen hay
"Ah..."
Cậu hét lên một tiếng, có thứ gì đó trong bụng lập tức trượt xuống giữa hai đùi, một dòng nước nóng cũng đồng thời trào ra nóng đến mức làm cậu rùng mình, hai chân không thể chịu nổi bắt đầu run lẩy bẩy.
Bên tai vang lên tiếng khóc yếu ớt của đứa bé, Hàn Diệc nhắm chặt hai mắt, hai mắt run rẩy rồi một hàng nước mắt nóng hổi chảy xuống từ khóe mắt.
***
Hàn Diệc sinh ra một bé trai bình thường.
Nhưng bởi vì sinh non nên sức khỏa của đứa trẻ rất kém và phải nằm trong lồng ấp, cơ thể cắm rất nhiều sợi dây trong suốt giống như một con mèo con gầy yếu nhẹ nhàng thở phập phồng.
Một sinh mệnh nhỏ bé tưởng chừng như sẽ chết yểu, nhưng lúc được sinh ra lại bùng lên khát vọng sinh tồn lớn lao như vậy, vùng vẫy chui ra ngoài.
Cũng giống như cha mình, đứng trước nghịch cảnh vẫn không bỏ cuộc và không nhân nhượng.
Trần Minh nhìn bàn tay và bàn chân lộ ra ngoài của đứa trẻ qua lồng ấp, làn da non nớt thậm chí còn chưa phát triển hoàn thiện, không có đường chỉ tay và có thể dễ dàng nhìn thấy các mạch máu dưới da.
Khuôn mặt hắn toát ra vẻ nặng nề, lần đầu tiên trên khuôn mặt ngông cuồng lộ ra vẻ bình tĩnh như vậy, dường như đã biến thành một Trần Túc thứ hai.
"Thật là bé nhỏ……" Hắn lẩm bẩm.
Trần Túc quan sát số liệu trên thiết bị, chạm vào mu bàn tay lạnh lẽo của Hàn Diệc và di chuyển kim truyền dịch một cách chậm rãi.
"Vẫn phải ở trong lồng ấp hơn một tháng."
Trần Minh nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì, sắc mặt âm trầm.
"Mẹ kiếp." Hắn hung hăng mắng một tiếng, "Vốn dĩ đang tốt đẹp, không biết vì sao lại nổi điên!”
Vốn là một đứa trẻ khỏe mạnh đủ tháng nhưng lại chào đời trước ngày dự tính, đây là một tình huống bất ngờ mà cả hai anh em đều không ngờ tới.
"Sau này chăm sóc thật tốt cũng sẽ khỏe mạnh thôi." Trần Túc lạnh nhạt nói, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt tái nhợt không chút máu của Hàn Diệc.
Khi cha Trần nhận được tin đứa trẻ sinh non, ông chỉ bình tĩnh nói: "Muốn nuôi thì nuôi đi. Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, nhà họ Trần dư sức nuôi."
"Nhưng đừng hòng cho cậu ta bước chân vào cửa nhà họ Trần."
Trần Túc nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi nứt nẻ vẫn còn những vết cắn nhỏ của Hàn Diệc.
Không sao.
Chỉ cần em là của chúng tôi, thế là đủ.
***
Vì Hàn Diệc quá yếu nên mãi đến chiều hôm sau mới tỉnh dậy. Cậu nhìn vào cái bụng bằng phẳng chỉ hơi có da thịt hơn một chút, trong lòng nhất thời choáng váng.
Cuối cùng... Cũng sinh con xong.
Dạ dày trống rỗng chỉ còn dư lại một trận âm ỉ đau đớn, tựa như nỗi đau thấu xương kia chỉ là ảo giác.
"Còn sức không?"
Hàn Diệc ngơ ngác nhìn sang một bên, Trần Túc ngồi dưới ánh hoàng hôn ấm áp, vừa mỉm cười vừa vuốt ve gương mặt của cậu.
Cậu không trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm vào bụng mình. Trần Túc cẩn thận nâng đầu giường và nói với cậu: "Con vẫn ổn, nhưng vì sinh non nên cần ở trong lồng ấp một thời gian."
Giọng của Hàn Diệc trở nên hơi khàn vì chưa uống nước, dây thanh quản của cậu bắt đầu hơi đau khi cất tiếng nói: "Vậy sao…"
Cậu cứ ngỡ đứa trẻ sẽ chết trong tình huống kinh hoàng đó, nhưng không ngờ nó vẫn kiên cường sống sót.
Chiếc giường đầy máu, mồ hôi và nước mắt, đau đớn và giãy giụa.
Để đổi lấy sự tồn tại của nó trên thế giới này.
"Muốn gặp con sao?" Trần Túc đút cho cậu một ngụm nước, "Tuy hiện tại con còn rất yếu, nhưng rất có nghị lực."
Hàn Diệc chậm rãi chớp mắt.
Đúng vậy, đứa trẻ đó vốn đã rất hoạt bát, khi còn trong bụng thường xuyên dùng chân đá cậu khiến cậu bồn chồn không yên. Hàn Diệc nao núng trở mình nằm quay lưng lại với người đàn ông, từ chối lời đề nghị của y.
"Tôi không muốn xem."
Tại sao tôi phải xem?
Nó chỉ là sản phẩm của một vụ hiếp dâm, thật nực cười khi cậu phải chú ý đến nó.
Trần Túc kéo tấm chăn mỏng lên cho cậu, trầm giọng nói: "Hàn Diệc, một ngày nào đó em sẽ phải thích ứng với cuộc sống như thế này."
Không, không cần.
Hàn Diệc nhắm mắt lại, trong lòng nhẹ nhàng phản bác rồi lại chìm vào giấc ngủ say.
Cậu tỉnh dậy lần nữa vì bị đánh thức bởi cơn đau ở ngực. Cậu thở hổn hển mở mắt ra, trong góc tường có một ngọn đèn bàn, lúc này ngọn đèn vàng lờ mờ đang tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt, cậu đờ đẫn nhìn bóng đen trên trần nhà trong khi cảm nhận cặp vú trên ngực càng lúc càng đau không chịu nổi.
Cậu cảm thấy bầu vú sưng lên như bị tắt nghẽn, chỉ cần chạm nhẹ vào cũng có cảm giác như muốn vỡ tung.
Cậu kêu lên đau đớn rồi co người lại như con tôm.
Phòng ký túc xá bên cạnh đã bị biến thành một phòng y tế độc lập được trang bị các thiết bị y tế chuyên nghiệp cho quá trình chuyển dạ của Hàn Diệc..
Cậu nhìn sang xung quanh, không thấy có người đàn ông nào và đứa trẻ cũng không.
Đúng rồi, đứa trẻ đã bị đưa đi vào buổi chiều.
Có lẽ mục đích của việc nó ở lại đây là để Hàn Diệc tỉnh dậy nhìn thấy nó, nhưng Hàn Diệc lại chọn nhắm mắt làm ngơ. Hai người cha còn lại cũng không quan tâm lắm, có lẽ người cha ruột vừa mới sinh con nằm trên giường bệnh sẽ càng thu hút sự chú ý của bọn họ hơn.
Nó được đưa đến một bệnh viện tư nhân của nhà họ Trần để được chăm sóc tốt hơn, bởi vì ở đây những người đàn ông chỉ để mắt đến người luôn cố gắng trốn chạy, khóc lóc vùng vẫy trong vòng tay của họ.
Bộ ngực sưng đau nhưng lại không biết phải làm cách nào xoa dịu, thậm chí cậu có thể cảm nhận được chất lỏng chảy ra từ đầu v*, chiếc áo cũng đã trở nên ẩm ướt.
Hàn Diệc cắn môi vừa xấu hổ vừa bất lực, nhẹ nhàng vén vạt áo trước ngực lên, dưới ánh sáng yếu ớt cậu thấy cặp vú căng phồng hơn so với trước, giống như có thứ gì đó bị tắc nghẽn bên trong nên mới trở nên sưng tấy và đau đớn.
Quầng vú cũng trở nên sẫm màu hơn, vòng tròn nhỏ màu hồng lúc trước giờ đã biến thành màu hồng đậm tựa như đóa hoa nở rộ, đầu v* ẩm ướt đang rỉ nước đang cương cứng trên ngực.
"Sao lại thế này..."
Cậu khẽ lẩm bẩm một tiếng vừa sợ vừa bất lực, muốn chạm vào lại sợ đau rụt tay về ôm lấy cặp vú, đôi mắt rưng rưng vì bị cơn đau hành hạ.
"Bởi vì ngực của em có sữa." Trần Minh bước ra từ trong bóng tối, một tia sáng lờ mờ lóe lên trong mắt hắn.
Hàn Diệc thở hổn hển chỉnh lại quần áo, lén lút co rúm người lại trên giường. Nghe những gì Trần Minh nói, đôi mắt cậu mở to một cách lo lắng.
"Sao, em không tin à?" Trần Minh cười toe toét ngồi ở mép giường, không để ý Hàn Diệc tránh né mà ôm lấy cậu từ phía sau.
"Buông… buông ra." Cậu không còn sức lực nên chỉ biết yếu ớt giãy dụa trong vòng tay Trần Minh, nhưng cũng bởi vì ngực sưng đau nên càng không dám động quá mạnh.
Trần Minh nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cậu, làm bộ ngực lấp ló lộ ra bên ngoài. Từ góc độ của hắn có thể nhìn thấy cặp vú căng tròn đỏ au ướt át vô cùng dâm mỹ, hắn véo nó một cách thô bạo, khi Hàn Diệc kêu lên đau đớn thì hắn mới mở miệng nói: "Làm sao, bây giờ biết xin tha rồi sao? Trước đây không phải rất mạnh mẽ sao?"
"Tôi thấy em cố ý phải không, em cho rằng sinh con xong sẽ được giải thoát sao?"
"Tôi nói cho em biết, không đời nào! Vĩnh viễn không thể được!!"
Hắn khẽ gầm gừ một tiếng rồi đè Hàn Diệc xuống giường, nâng cao hai tay của cậu qua đầu sau đó hắn cúi người ngậm lấy đầu v* tròn trịa ướt át rồi dùng môi lưỡi mút.
"Ah……"
Hàn Diệc khẽ rên một tiếng, ưỡn ngực giãy giụa nhưng toàn thân không còn chút sức lực, còn vô tình đẩy núm vú vào sâu hơn trong miệng Trần Minh.
Trần Minh nhả ra núm vú sáng bóng rồi thì thầm: "Núm vú dâm!"
Bộ ngực sưng tấy đau nhức, khi bị Trần Minh liếm mút chỉ mang đến cảm giác tê dại chứ không khiến cậu dễ chịu hơn chút nào. Cho đến khi hắn lại ngậm lấy núm vú căng tròn rồi hút mạnh, eo của Hàn Diệc mới ưỡn thẳng lên.
"Ưm…"
Cậu lớn tiếng rên rỉ, khóe mắt ươn ướt.
Có cái gì đó ồ ạt trào ra nhiều hơn, khiến bộ ngực cũng trở nên ướt đẫm. Cậu cố rướn người lên nhìn mới thấy những giọt nước rỉ ra từ hai đầu v* căng tròn.
Trần Minh liếm môi, "A... Vú nhỏ cuối cùng cũng chảy ra sữa."
Hàn Diệc còn chưa kịp phản ứng thì hắn lại cúi đầu ngậm núm vú vào trong miệng, dùng lòng bàn tay nóng rực xoa nắn bầu vú sưng tấy còn lại. Cậu chỉ cảm thấy một trận đau thấu xương ập đến, cau mày khóc lóc giãy giụa, "Đau quá... Buông ra, đừng... đừng xoa..."
"Chịu đựng." Trần Minh chỉ dùng một tay là có thể giữ chặt hai cổ tay của cậu, Hàn Diệc bất lực chịu đựng từng cơn đau đớn thấu xương mà còn không thể kháng cự.
Rất nhiều lần cậu đau đến sắp ngất đi, Trần Minh chú ý tới nên hút chậm lại một lát rồi tiếp tục hút mạnh vào.
Sức lục mạnh đến nỗi như muốn hút hết những thứ đang bị nghẽn ở bên trong ra ngoài, Hàn Diệc sợ hãi vô cùng, bị cảm giác đau đớn hành hạ đến sắp phát điên.
Trần Minh nhắm mắt vùi đầu vào mút đầu v* của Hàn Diệc, quanh chóp mũi tràn ngập mùi sữa, hắn ngậm núm vú vào miệng liếm mút trêu chọc mà trong lòng vẫn không thể bình tĩnh lại.
Khi nhìn thấy Hàn Diệc nằm trong vùng máu trước mặt mình, lần đầu tiên hắn muốn giết chết bản thân. Lẽ ra ngay từ đầu phải trói cậu lại thì có lẽ đã không xảy ra những chuyện này.
Hối hận và tức giận.
Bọn họ vốn dĩ sẽ có một đứa con khỏe mạnh, chứ không phải yếu ớt đến mức phải thở thoi thóp trong lồng ấp.
Dù trong lòng càng lúc càng phẫn nộ nhưng hắn vẫn cố gắng chịu đựng, nhưng động tác liếm mút trong miệng càng lúc càng mãnh liệt, hắn ngậm lấy toàn bộ bầu ngực hơi nhô lên, mỗi khi liếm mút đều phát ra âm thanh chậc chậc.
Sau vài lần mút mạnh của Trần Minh, Hàn Diệc hét lên chỉ cảm thấy bộ ngực trướng đau dường như đã được khai thông, một chất lỏng nóng ran đột nhiên trào ra từ đầu v* bắn thẳng vào trong miệng người đàn ông.
"A..." Hàn Diệc run rẩy nâng vú lên, sốt ruột ưỡn eo để đẩy đầu v* vào sâu hơn trong miệng Trần Minh.
Cổ họng Trần Minh chuyển động liên tục, hắn nuốt xuống sữa trong miệng, sau đó ngẩng đầu lên nở nụ cười.
"Vú dâm, sữa dâm."
Trần Minh đột ngột buông đầu v* vừa được khai thông, một dòng sữa khác lập tức bắn tung tóe vào cằm của hắn.
Núm vú của Hàn Diệc giống như vòi nước chưa đóng chốt nên liên tục phun ra từng dòng sữa có mùi tanh lạ, làm ngực cậu ướt sũng.
Trần Minh say sưa hôn lên ngực cậu, liếm láp loạn xạ trên bầu ngực đang phập phồng lên xuống. Nhận ra cậu đang thở dốc kịch liệt, vươn đầu lưỡi chầm chậm liếm hết sữa: "Vú dâm giỏi quá."
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook