Chiếm Đoạt Em Dâu
-
Chương 73: ẩn sâu
***** Sau khi về hưu, cuộc sống sẽ như thế nào? Kể từ khi đem toàn quyền công ty giao cho con trai lớn, Sở Vân Thiên không còn phải lo lắng, ba ngày bốn bữa cùng một đám bạn bè chơi golf, uống trà đến tâm sự. Thật ra thì cuộc sống có thể rất đơn giản, tiền nhiều hơn nữa cũng là một ngày ba bữa cơm, ngủ một giường lớn mà thôi, vui vẻ mới là quan trọng nhất. Đáng tiếc phần lớn mọi người đều không hiểu đạo lý này, mỗi ngày không ngừng vội việc này, bận việc kia, cho đến khi nhắm mắt mới phát hiện mình có quá nhiều đến chuyện không kịp làm, phát hiện ra cũng đã quá muộn!!! "Vân Thiên, không nhìn ra thân thủ cậu cũng không tệ lắm. Cuối tuần chúng ta hẹn nữa." Một người bạn cũ quen biết lâu nhưng không có cơ hội cùng nhau chơi bóng cười lớn sảng khoái. "Được, cuối tuần. Địa điểm, thời gian như cũ." Sở Vân Thiên đem dụng cụ chơi golf đặt ở phía sau xe. Gần đây ông đều thích tự mình lái xe, muốn chỗ nào liền đến chỗ đó. Vận động đổ mồ hôi khiến cho tâm trạng của ông tối hôm qua khi nghe tin tức Tĩnh Nguyệt mà khá hơn nhiều, không biết Bội Văn nói có đúng là thật không? Tĩnh Nguyệt, thật sự trở về sao? Rốt cuộc vừa vì chuyện gì mà về? "Anh Vân Thiên. . . . . ." Chuyện càng không muốn xảy ra sẽ tới càng nhanh, hơn nữa còn là ở thời điểm mình không phòng bị nhất. Một tiếng "anh Vân Thiên" khiến tay Sở Vân Thiên kéo cửa xe càng thêm dùng sức, đến gân xanh cũng hiện rõ. Có thể chẳng qua là nằm mơ hay không? "Anh Vân Thiên, anh không thể quay đầu lại nhìn một chút sao?" Tiêu Tĩnh Nguyệt lẳng lặng đứng ở phía sau ông. Thân thể từng để cho bà động lòng mà lưng đã hơi gù, chân cũng bắt đầu yếu. Thì ra bọn họ cũng già rồi, trong lúc bọn họ lơ đãng, năm tháng đã lặng lẽ trôi qua vài chục năm, còn có bao nhiêu thù hận muốn đi truy cứu? Còn có bao nhiêu trách móc không thể ngừng lại? "Tĩnh Nguyệt. . . . . ." Lúc quay đầu lại, Sở Vân Thiên cảm thấy cổ họng nghẹn ngào. Rõ ràng đang ở trước mắt, năm tháng đã đi qua xa như thế. Bọn họ cách xa năm mười bảy, mười tám tuổi đã xa rồi, rất xa! Xa đến mức không muốn nhớ lại nữa! Hương trà lượn lờ trong không khí, Sở Vân Thiên cùng Tiêu Tĩnh Nguyệt ngồi đối mặt yên lặng, ngoài cửa sổ, cảnh trí cầu nhỏ nước chảy thanh nhã lại không người nào có tâm tư đi thưởng thức. "Tĩnh Nguyệt, em trở lại có tính toán gì hay không?" Sở Vân Thiên rốt cuộc đánh vỡ trầm mặc, bưng ly trà tỉ mỉ lên hớp một ngụm. "Chẳng qua là trở lại thăm cố nhân mà thôi. Hơn nữa con gái lớn, cũng muốn trở lại tìm vị hôn phu thích hợp!" cặp mắt Tiêu Tĩnh Nguyệt nhìn mông lung ngoài cửa sổ, đáng tiếc nguyện vọng này sợ khó có thể thực hiện. Nhưng vì con gái, bà vẫn muốn thử dò xét, nếu như bà đem bí mật kia nói ra, có thể đặt cược hi vọng cuối cùng một lần nữa hay không? Từ trong lời nói của con gái, bà biết, con gái nhìn trúng là không phải là gia sản Sở gia, mà là thích người kia. Cho dù là nó mất đi tất cả Sở gia, con gái cũng sẽ không quan tâm đúng không? "Nhanh vậy! Diệc San cũng đến tuổi thành gia lập thất rồi." Sở Vân Thiên từng gặp Tiêu Diệc San khi cô còn bé một lần, không nghĩ tới còn nhớ rõ tên của cô. Tên của con gái người xưa! "Sở Mạnh không phải là đã kết hôn sao? Diệc San nhà chúng ta cũng chỉ kém nó hai tuổi thôi!" Thu hồi tầm mắt, Tiêu Tĩnh Nguyệt cẩn thận cầm ly trà lên. "Đúng vậy, con cũng chuẩn bị có, anh cũng sắp làm ông nội!" Sở Vân Thiên cảm thán lần nữa. Từ nhỏ đến lớn, đứa nhỏ Sở Mạnh này chưa bao giờ làm cho người ta lo lắng, trừ việc không có dẫn bạn gái về nhà cũng không có nghe nói qua lại thân thiết với đứa con gái nào, nhưng ông cũng không tiện hỏi. Theo năng lực của nó với tướng mạo thì sao mà có thể không có phụ nữ yêu? Ai biết người tính không bằng trời tính, người nó muốn cưới lại là bạn gái nhiều năm của Sở Khương hơn nữa muốn đính hôn lập tức. Trong lòng ông làm sao không hiểu? Đối với Ngưng Lộ, nhất định là nó dùng thủ đoạn. Nhưng điều này, ông không cách nào đi trách cứ nó. Bởi vì ông là người không có quyền lợi yêu cầu nó nhất! Chỉ mong nó có thể đối xử tốt với con gái người ta, ông cũng coi như là không phụ lòng Tĩnh Vân rồi! "Vân Thiên, em nghe nói, vợ Sở Mạnh đã từng là vị hôn thê của em trai nó?" Tiêu Tĩnh Nguyệt cẩn thận thử thăm dò. Bà muốn biết suy nghĩ của Sở Vân Thiên. "Tĩnh Nguyệt, em. . . . . . Làm sao biết?" Cái ly trong tay Sở Vân Thiên thiếu chút nữa rơi xuống đất. "Cái này là trong lúc vô tình em nghe được Diệc San nói. Diệc San bây giờ đang làm việc ở Sở Thành công việc, cho nên cũng tương đối gần gũi với Sở Mạnh." "Diệc San làm việc ở Sở Thành sao?" Điều này làm cho Sở Vân Thiên càng thêm kinh ngạc, tại sao chuyện quan trọng như vậy ông lại không biết? Ông giao lại toàn quyền Sở Thành lại nhiều lắm cũng chỉ nửa năm mà thôi. "Đúng! Sở Mạnh không có đã nói với anh sao?" “Chuyện người trẻ tuổi, thế hệ trước chúng ta không quản nhiều như vậy." Trong nháy mắt sau khi kinh ngạc, Sở Vân Thiên khôi phục tỉnh táo rất nhanh. Ông cũng không muốn cũng không đồng ý quan tâm. "Vân Thiên, anh không sợ Sở Mạnh vì trả thù ân oán đời trước mà cưới con bé kia sao? Nếu hai đứa đều là con trai anh, anh cũng quá thiên vị Sở Mạnh rồi chăng?" Tiêu Tĩnh Nguyệt bình tĩnh nhìn chén trà, tâm tình lên xuống bất định. "Tĩnh Nguyệt, em muốn nói gì cứ nói đi!" Thiên vị sao? Sở Vân Thiên ở trong lòng thở dài, coi như vậy đi! Đây là điều duy nhất ông có thể làm. "Anh Vân Thiên, năm đó em giao Sở Mạnh cho anh, anh chưa bao giờ hoài nghi sao?" Năm đó trùng hợp như vậy, dĩ nhiên không chỉ là trùng hợp. Chị hai có thể không quan tâm, chịu mấy cái khổ cực kia, nhưng Tiêu Tĩnh Nguyệt bà chưa bao giờ chịu nuốt thua thiệt, buồn bực vào bụng cả! Huống chi đối phương cũng hết sức quá đáng. "Anh nghi ngờ cái gì đây? Đối với Tĩnh Vân, anh mắc nợ cô ấy cả đời, nếu như đây là bù đắp duy nhất anh có thể làm thì anh không quan tâm." Ông tin tưởng Tĩnh Vân, vẫn luôn tin tưởng cô! Chẳng qua là ông không có cơ hội có thể chính miệng nói với cô một tiếng "Xin lỗi em." "Dù là Sở Mạnh. . . . . ." "Tĩnh Nguyệt, cái gì cũng không cần phải nói rồi!" Sở Vân Thiên ngăn cản lời nói tiếp theo của Tiêu Tĩnh Nguyệt: "Anh không muốn biết cũng không muốn nghe. Bất kể thân thế thực sự Sở Mạnh là gì, cũng không thay đổi được sự thật nó là con trai Tĩnh Vân, dĩ nhiên cũng sẽ là con trai của Sở Vân Thiên anh. Nếu như đây là điều em muốn biết!" Sở Vân Thiên ngăn cản ý đồ Tiêu Tĩnh Nguyệt muốn nói. "Anh Vân Thiên, em không biết anh sẽ vì chị em mà có thể làm được như vậy." Lời của anh khiến Tiêu Tĩnh Nguyệt xúc động, cái gì bà cũng không cần hỏi, đáp án đã ở trong lòng. Chị hai, anh ta mặc dù phụ chị nhưng đối với Sở Mạnh là thật lòng yêu thương, chị có thể yên tâm. Thật có thể yên tâm, chẳng qua là, con gái đáng thương và cố chấp không buông của bà phải làm sao bây giờ? "Đây là việc duy nhất anh có thể vì cô ấy, không phải sao?" Trà đã lạnh, nhưng không ai muốn pha thêm nước nóng. "Cuối cùng chị hai có thể an tâm!" Diệc San, con có thể không cần lưu luyến si mê nữa không? Lưu luyến người đàn ông vĩnh viễn không thuộc về mình? "Buổi chiều em muốn đi thăm chị hai một chút, anh Vân Thiên có đi cùng không?" "Không, anh sợ Bội Văn. . . . . ." Ông không muốn làm cho Mộ Bội Văn biết chuyện này, chuyện gặp gỡ đầy gió bão này mà biết, đến lúc đó sợ là muốn không cách nào thu xếp ổn thỏa. "Mộ Bội Văn. . . . . . anh Vân Thiên, nhiều năm như vậy anh có yêu cô ta không?" Vẫn để ý, hay là hỏi ra đi."Tĩnh Nguyệt. Anh với cô ấy chưa nói tới có yêu hay không, nhưng đã kết hôn anh sẽ không bạc đãi cô ấy, huống chi bọn anh cũng cùng nhau lớn lên, không có tình yêu cũng có những thứ tình cảm khác." Sau khi Tĩnh Vân đi, ông đã biết ông không thể nào đi yêu người khác nữa, nhưng ông là người thừa kế duy nhất của Sở gia, ông không có biện pháp khác. "Về sau hai người có một đứa con." Bọn họ là vợ chồng bình thường, làm sao có thể không có con chứ? Tiêu Tĩnh Nguyệt, mày thật khờ! "Tĩnh Nguyệt, đó là trách nhiệm của anh." Một người đàn ông cùng một người phụ nữ lên giường không liên quan đến yêu hận. Đây là bệnh chung của đàn ông khắp thiên hạ, không phải là Sở Vân Thiên ông muốn làm Liễu Hạ Huệ mà có thể làm. "Tốt lắm, chúng ta không cần nói những thứ này nữa. Vô dụng! Anh Vân Thiên, lần này em trở về không phải là muốn phá hư cuộc sống của các người, chẳng qua là cùng Diệc San về thuận tiện thăm chị hai luôn. Em đi trước! Tạm biệt!" Tiêu Tĩnh Nguyệt chỉ cảm thấy ngực buồn bực phải khó chịu, không muốn ở trong phòng trà bịt kín này nữa. Tạm biệt? Sẽ không tạm biệt? Bọn họ đã không cần thiết gặp mặt lại nữa! "Tạm biệt, Tĩnh Nguyệt!" Không nhìn Tĩnh Nguyệt rời đi, Sở Vân Thiên thấp mắt xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook