Chiếm Cho Riêng Mình
2: Anh Đi Một Bước Liền Mang Cả Cô Theo


Một giờ rưỡi sáng, đèn dần tắt.

Chiếc xe máy nặng hơn 300 kg ầm ầm lao qua các con phố hòa vào trong quốc lộ.

Có người tò mò hạ cửa kính xe xuống nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhịn không được, khiếp sợ nói: "Mẹ kiếp! Tất cả những thứ hiện đại bây giờ đều tuyệt vời đến vậy sao?"Thẩm Uyên một đường thông suốt không gặp phải bất cứ cản trở nào, trực tiếp lái xe vào bên trong gara của nhà họ Bạch.

Đỗ xe xong, anh xách đồ đi vào biệt thự.

Đèn chùm pha lê ở sảnh tầng một đã bật sáng, anh thay giày, đặt đồ lên bàn ăn rồi xoay người đi vào trong phòng bếp mờ tối.

Cánh cửa tủ lạnh trong phòng bếp mở toang, hắt ra ánh đèn vàng ấm áp.


Cô đang ngồi trước tủ lạnh, trên tay cầm một hộp Haagen-Dazs, ăn một cách vui vẻ, giống như một lớp da sứ mỏng được sơn bằng một sắc màu ấm.

Nghe thấy động tĩnh, cô quay lại nhìn anh.

Đôi mắt hạnh mờ ảo dừng lại trên người anh, dây áo của chiếc váy ngủ bằng lụa trên người vô ý trượt xuống vai, để lộ gần hết bộ ngực căng tròn của cô.

Một sợi tóc hơi xoăn, trùng hợp rơi xuống đầu ngực hơi nhô cao khiến người nhìn cảm thấy ngứa ngáy khó chịu trong lòng.

Cô vươn đầu lưỡi đỏ tươi như mèo con háu ăn liếm vết kem dính trên môi, dáng vẻ ngây thơ nhưng động tác lại quyến rũ mê người.

Thẩm Uyên nhìn thấy một màn như vậy, hầu kết không nhịn được mà lăn lên lộn xuống, giọng nói có thêm vài phần khàn khàn: “Ăn ít đồ lạnh thôi, em cũng đã hai mươi tuổi rồi, cũng không biết phải chăm sóc bản thân mình một chút.

"Nhìn thấy đôi chân trần như cánh sen dịu dàng của cô, anh bước tới, cúi người, dễ dàng bế cô lên khỏi mặt đất.

“Ai bảo anh về muộn như vậy, em không tìm được gì ăn.

” Cô nén giận nói: “Hơn nữa không phải anh có nhiệm vụ chăm sóc em sao?”Từ khi Thẩm Uyên mười ba tuổi, ba mẹ đều đã qua đời, không nơi nương tựa, anh được nhà họ bạch nhận nuôi, giống như một người hầu, bắt đầu chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của cô, đến bây giờ cũng đã được mười ba năm.

Thẩm Uyên liếc mắt nhìn cô một cái, trầm mặc không nói gì.

Hai người ôm nhau mặt đối mặt.


Bạch Niệm Tô lười biếng treo trên người anh như một con gấu túi nhỏ, vô cùng khéo léo, hai chân ôm lấy vòng eo gầy gò của anh, hai cánh tay đặt trên vai anh, trong tay cô vẫn cầm hộp đồ ăn lúc ban nãy.

Anh bước một bước, mang cả cô theo.

Làn da của cô mỏng manh, bị bộ quần áo dùng để đi xe máy trên người anh cọ qua cọ lại phát đau.

Cô bất mãn vặn vẹo trong vòng tay anh, bầu ngực cọ sát vào khuôn ngực rắn chắc của anh.

"Tại sao quần áo của anh lại cọ đau như vậy? Hơn nữa, trên người anh còn có mùi rất khó ngửi… Thẩm Uyên, anh còn hút thuốc nữa?"Cô nói nhiều như vậy, Thẩm Uyên thản nhiên đáp lại một tiếng "ừm", đặt cô vào bàn ăn, bắt cô ngoan ngoãn ngồi xuống.

“Em cứ ăn từ từ, anh đi tắm.

” Anh nói xong liền giúp cô mở hộp đồ ăn vừa mới mang tới.


Mùi thơm đậm đà phả vào mặt, canh xương vẫn còn nóng hổi, bốc khói nghi ngút.

Ngón tay trỏ của Bạch Niệm Tô lập tức động đậy, cũng koong để ý tới việc bị anh nhìn thấy hết cảnh xuân bên dưới váy, khoanh chân ngồi trên ghế, không có dáng vẻ tao nhã thường ngày của một cô nương.

Thẩm Uyên đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, rốt cuộc nhịn không được: "Em có từng nghĩ tới, nếu có một ngày anh thật sự phải rời đi không?"Tay cầm thìa của Bạch Niệm Tô khẽ dừng lại một chút, cô cũng không ngẩng đầu nhìn anh, thản nhiên nói: "Nếu phải đi thì đi thôi, dù sao nhà họ Bạch cũng có rất nhiều tiền, có thể mời một người khác.

"Thẩm Uyên nhìn chằm chằm đỉnh đầu của cô, im lặng hai giây rồi đi thẳng lên lầu, chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ sau đó mới đi xuống dọn dẹp.

Bạch Niệm Tô liếc mắt nhìn anh, không hiểu sao khi nhìn thấy bóng dáng dần biến mất của anh, bản thân cũng không còn thèm ăn nữa.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương