Chiếm Cái Đỉnh Núi Làm Đại Vương
-
10: Vị Khách Đầu Tiên Của Đại Vương Sơn
“Triệu lão, bọn họ đi rồi…” Hàn Đại Bằng cẩn thận nhắc nhở. “Không được nói ra bất kỳ sự tình gì phát sinh trong hôm nay!” Triệu lão trong nháy mắt lấy lại uy nghiêm, lập tức hạ lệnh, hắn thu đồ đệ thế mà bị cự tuyệt, mấy lão gia hỏa kia mà biết chắc chắn cười chết hắn. "Thuộc hạ biết." “Còn nữa, sau này ta không tới Linh Dược Các nữa, ngươi tìm người khác làm quan khảo hạch đi.” Triệu lão nói xong liền biến mất tại chỗ ngồi. ... “Tô Đại Ca, ngươi đi đâu vậy?” Mộ Tiểu Tiểu vừa linh dược trong tay vừa hỏi. "Chuẩn bị về nhà, còn ngươi thì sao? Còn nữa, phụ mẫu ngươi đâu?" Tô Vũ tò mò hỏi, một tiểu cô nương tuổi còn nhỏ như vậy đã một mình ra ngoài hái linh dược và bán, thực sự quá cực khổ. “Không biết…” Mộ Tiểu Tiểu thanh âm có chút thấp. Tô Vũ thầm mắng mình, sự tình rõ ràng như vậy còn hỏi, vội vàng nói: "Ta vừa vặn ở một mình, lại ở trên núi bên kia, nếu ngươi không có chỗ nào để đi thì cùng ta trở về đi." "Thật sao? Cảm ơn Tô Đại Ca." Mộ Tiểu Tiểu lập tức vui vẻ nói. Tô Vũ cười cười, "Ngươi không sợ ta là người xấu sao, ngươi có lòng tin đối với ta như vậy." “Không sợ, linh cảm của ta rất tốt, lúc lên núi hái dược, ta có thể né tránh dã thú dựa vào linh cảm của mình.” Mộ Tiểu Tiểu có chút đắc ý, sau đó nói: “Ta cảm thấy Tô Đại Ca là người tốt, người rất tốt." Quả nhiên là Thiên Linh Thể!Sau lưng bọn họ, một đạo bóng đen kịch liệt run rẩy. “Triệu lão thì sao, sao ngươi không nhận hắn làm sư phụ?” Tô Vũ nghi hoặc. “Hắn cũng là người tốt, nhưng ta thích Tô Đại Ca hơn, ta muốn đi theo Tô Đại Ca.” Mộ Tiểu Tiểu hơi đỏ mặt, “Vậy tại sao Tô Đại Ca không bái Triệu lão làm sư phụ?” “Bái hắn vi sư còn không có tiền đồ bằng ta tự mình hỗn.
" Đạo bóng đen phía sau ngã xuống đất. "Tiểu Tiểu, có mệt không?" Một giờ sau bọn họ đã tới chân núi Đại Vương Sơn, Mộ Tiểu Tiểu dù sao cũng chưa từng tiếp xúc qua võ đạo, hai má ửng đỏ, Tô Vũ có chút lo lắng. “Tô Đại Ca, không mệt, ta thường lên núi, con đường nhỏ này không đáng là gì.” Mộ Tiểu Tiểu lắc đầu. Thấy giọng điệu Mộ Tiểu Tiểu vẫn như thường, Tô Vũ liền yên tâm. “Tô Đại Ca, thật kỳ lạ, chúng ta leo núi lâu như vậy mà ngay cả một cây dược cũng không có.” Trong lúc leo núi, Mộ Tiểu Tiểu không ngừng nhìn xung quanh, tìm kiếm theo thói quen, nàng có chút thất vọng nói . "Có phải bị người khác hái hết rồi không?” Tô Vũ thản nhiên cười. "Không, nếu là bị người hái xuống sẽ có dấu vết, chúng ta leo núi lâu như vậy, cũng không có phát hiện bất kỳ dấu vết linh dược sinh trưởng nào, nơi này cây cối đều giống nhau, ngay cả một cây ăn quả cũng không có.
Ta trước kia lên núi đều dựa vào hái hoa quả dại để ăn, trên núi không có lý do gì lại không có cây ăn quả." Mộ Tiểu Tiểu kỳ quái nói: "Còn không có cả vật sống nào, thật kỳ quặc.
" Phải nói Mộ Tiểu Tiểu rất cẩn thận, Tô Vũ chỉ chú ý tới cây cối trên núi đều giống hệt nhau, chỉ có một số ít loại thực vật, không có linh dược, không có cây quả dại, không có sức sống, hơn nữa ngay cả điểu đều không có. Chẳng lẽ chính mình trên ngọn núi này chỉ có thể trồng một chúthạt giốnga, nuôi sủng vật của hệ thống sao? Tô Vũ không khỏi nghĩ đến Đại Vương Sơn hệ thống. “Tô Đại Ca, làm sao ngươi lại tìm được nơi này, ngọn núi này hình như ta chưa từng thấy qua, thật kỳ lạ…” Mộ Tiểu Tiểu tiếp tục lẩm bẩm. Tê. Chẳng lẽ ngọn núi này là do hệ thống tạo ra, lấy nước tiểu tính của hệ thống, Tô Vũ càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng. Mộ Tiểu Tiểu quanh năm vào núi hái dược, Đại Vương Sơn rộng lớn như vậy, nàng không có lý do gì không nhìn thấy qua mới đúng, chỉ có thể giải thích duy nhất là nó đột nhiên xuất hiện! Cảm giác linh mẫn, quan sát tỉ mỉ, thật tiếc khi Mộ Tiểu Tiểu không trở thành thám tử. “Có thể là ngươi trước không có chú ý tới, đi một đoạn đường nữa sẽ tới nhà của ta.” Tô Vũ không dám tiếp tục đề tài này, lập tức nói. Tiếp tục trong hai mươi phút, Căn nhà của Tô Vũ từ từ bò vào trong tầm mắt. Lúc này, mặt trời vừa lặn ở hướng tây, ánh chiều tà chiếu xuống, bao phủ căn nhà gỗ một tầng ánh vàng, đơn sơ nhưng lại rung động đến kinh người. "Tô Đại Ca, đây là nhà của ngươi sao? Đẹp quá..." Mộ Tiểu Tiểu cảm thán, sau đó nhìn thấy cây lúa cách nhà gỗ không xa, hưng phấn chạy tới, "Ngươi trồng những thứ này sao, thật lợi hại." Tô Vũ có chút xấu hổ, bởi vì Đại Vương Sơn rộng lớn như vậy kỳ thật chỉ trồng một mẫu lúa, thực sự có chút cảm giác chóng vánh. "gâu gâu" Một cái bóng đen trắng nho nhỏ từ trong nhà gỗ lao ra dừng ở trước mặt Tô Vũ, không ngừng cọ cọ dưới chân hắn. "A, đáng yêu quá!" Mộ Tiểu Tiểu hai mắt trong nháy mắt sáng lên, cũng ngồi xổm xuống, nhìn Mao Mao. Lần đầu tiên gặp người lạ, Mao Mao không sợ người lạ, nửa ngồi dưới chân Tô Vũ, nghiêng đầu dùng đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn Mộ Tiểu Tiểu. “Tô Đại Ca, ta ôm nó được không?” Mộ Tiểu Tiểu mong đợi hỏi. “Đương nhiên, nó gọi là Mao Mao.” Tô Vũ ôm Mao Mao lên, không để ý đến điệu bộ của nó, trực tiếp đưa cho Mộ Tiểu Tiểu. “Mao Mao, ngươi tốt, ta gọi Mộ Tiểu Tiểu.” Đôi mắt Mộ Tiểu Tiểu cong lên thàng hình trăng lưỡi liềm, hai tay không ngừng vuốt ve Mao Mao, “Bộ lông của nó thật mịn, sờ vào thật thoải mái.
" “Được rồi, mau vào nhà đi, ta đi nấu cơm.” Tô Vũ nói xong định vào nhà, nhưng Mao Mao đột nhiên đứng ngồi không yên, vừa giằng co trong tay Mộ Tiểu Tiểu vừa hướng về con đường núi vắng vẻ sủa gâu gâu.
Chỉ là nó vẫn còn nhỏ, không những không có lực sát thương mà còn tăng thêm mấy phần đáng yêu. "Tô đại ca, Mao Mao xảy ra chuyện gì?" Tô Vũ thật sâu nhíu mày, trầm mặc nhìn Mao Mao một chút, nhìn về phía đường núi, "Ai, mau đi ra." "Kỳ quái, tiểu tử, ngươi là chó gì vậy? Trong người ngươi không có linh lực, càng không phải ma thú, lại có thể tìm được ta." Triệu lão bất đắc dĩ lộ ra thân thể, đi tới Mộ Tiểu Tiểu, nhìn Mao Mao. "gâu gâu" Mao Mao không sợ chút nào, vẫn nhe răng trợn mắt với hắn, nếu không bị Mộ Tiểu Tiểu ôm vào lòng, nó nhất định có thể xông ra ngoài. "Nha, còn rất hung." Triệu lão sửng sốt một chút, hắn dù sao cũng là Thánh cấp cường giả, cho dù không cố ý phóng thích uy áp nhưng ma thú bình thường cũng sẽ sợ hãi, nhưng đối với Mao Mao lại vô dụng.
. “Mao Mao, người một nhà.
" Nghe Tô Vũ nói xong, Mao Mao rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại, trở lại bộ dáng đáng yêu như cũ. Con chó này, bất phàm! Triệu lão cười cười, không thèm để ý, đi thẳng vào nhà gỗ. Tô Vũ cười khổ lắc đầu, sức hấp dẫn của đồ đối với Triệu lão thực sự rất lớn a, thế mà trực tiếp đuổi theo hắn. “Tiểu tử, nơi này của ngươibố trí rất mới lạ.” Triệu lão nhìn quanh nhà gỗ. Căn nhà gỗ này bài trí thiên về hướng hiện đại, tiêu chuẩn hai phòng ngủ một phòng khách, sàn nhà lát ván gỗ, trên tường dán giấy dán tường, không gian tuy rằng không lớn, nhưng thoạt nhìn hoa lệ tương đối hoành tráng, cửa gỗ Phòng ở cũng là kiểu dáng Châu Âu, kiểu dáng này tuyệt đối không tìm thấy ở thế giới khác, huống chi là đồ đạc hiện đại khác trong nhà. “Oa, Tô Đại Ca, ở đây thật đẹp.” Mộ Tiểu Tiểu cảm thán, giọng điệu tràn đầy ghen tị….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook