Chiếc Nhẫn Trùng Sinh
-
Chương 18: Cảm giác mong chờ ấy
Ánh mắt của Tô Mẫn thoáng lộ vẻ đau thương, lướt mắt về khung cửa sổ mở toang trêи tầng bốn, do dự trong chốc lát nhưng bước chân vẫn kiên định đi về phía trước, dù miệng cô lầm bầm: “Chị đi làm cũng gần hai năm rồi, tiếp xúc với bao nhiêu người, ai chủ động tới tìm thì không có cảm giác, trước nay không cần họ. Gặp được người mà mình có cảm giác, không thể đợi người ta giới thiệu giúp mình mãi, đúng không? Chủ động một chút sẽ tốt hơn bị động đợi người ta tới chọn lựa nhỉ?”
Từ Mạn Lệ đảo mắt nhìn Tô Mẫn như có điều gì đó phải suy nghĩ: “Đúng rồi, thành phố Điền Trung này nói to không to, nói nhỏ không nhỏ. Sau khi tan ca, ngoài mấy người bạn tâm đầu ý hợp ra, cũng chẳng có tâm tư đi kết giao bạn bè xa lạ hay mở rộng mạng lưới quan hệ. Hờ hờ, chị Mẫn, gia đình chị không giới thiệu đối tượng cho chị à?”
“Sao lại không chứ? Chị bị mẹ chị giục đến mức phát phiền, không dám về nhà nữa. Hồi còn đi học, bố mẹ chị sợ cái này lo cái kia, quản lý chặt lắm. Sau khi đi làm rồi, dường như họ đột nhiên nhận ra con gái mình sắp biến thành bà cô già rồi, chỉ mong kiếm ngay được một chàng rể quý, tống chị đi. Hề hề, em thì sao?”, Tô Mẫn tỏ ra bất đắc dĩ.
“Cũng may, bố mẹ em cũng khá thoáng, không giới thiệu đối tượng mới cho em”, Từ Mạn Lệ cố tỏ vẻ thoải mái, nhún nhún vai.
“Em cứ đắc ý đi! Em mới đi làm được bao lâu chứ, “vấn đề” trước đó còn chưa giải quyết xong, đương nhiên bố mẹ em không nóng vội rồi. Cô ngốc ạ, tình yêu lãng mạn thời Đại học chỉ là kỷ niệm thôi, tình yêu sau khi đi làm rồi rất thực tế, bởi vì phải đối mặt với lựa chọn kết hôn! Sau này còn nhiều thời gian để em thấy phiền!”
Hai người thảo luận về chủ đề hôn nhân và tình yêu, càng đi càng xa…
Vì phải thức suốt một đêm và chật vật thêm một buổi sáng nên khi Kỳ Chấn Đông thức dậy khỏi cơn mơ đã là sáng sớm ngày hôm sau, anh ngủ một giấc rất dài và sâu. Ngủ bù đủ cho mấy ngày vừa rồi nên Kỳ Chấn Đông rất phấn chấn, không có thói quen nằm ì trêи giường, anh ra ngoài chạy bộ, rèn luyện sức khỏe, đánh răng rửa mặt. Anh cũng cần phải chuẩn bị cho ca làm việc vào buổi sáng.
Vương Cường làm việc vào ca trưa vẫn đang bám chặt trêи giường, nghe được động tĩnh của Kỳ Chấn Đông nên ngồi dậy, vừa dụi mắt vừa hỏi: “Lão Kỳ, cậu không trực ca đêm à?”
Kỳ Chấn Đông nhìn gương mặt ai oán của Vương Cường, cố nén mong muốn muốn tẩn cho anh ta một trận, gắng gượng nặn ra một nụ cười: “Hề hề hề, tôi đi trực ca đêm hơn một tháng rồi, còn đi nữa làm gì? Lãnh đạo giao cho tôi một nhiệm vụ phát triển mới, từ hôm nay tôi sẽ khôi phục ca làm việc như bình thường. Lão Vương, chú ý chút nha, đừng vất đồ đạc lung tung”.
“Hề hề hề… ngại ghê, sau này tôi sẽ chú ý, hầy!”, gương mặt Vương Cường lộ rõ vẻ ngượng ngùng và thiếu tự nhiên.
Kỳ Chấn Đông bình tĩnh thu dọn đồ đạc của mình, lơ đễnh cất tiếng hỏi: “Lão Vương, đơn vị của cô bạn gái nhà cậu không có ký túc xá à?”
“Cô ấy không làm việc ở đơn vị.”
“Ồ… Chẳng lẽ cậu muốn được chia nhà à?”, Kỳ Chấn Đông nhìn Vương Cường, cười nhạt như không.
“Cũng có ý định này, tìm một người nào đó đăng ký kết hôn rồi xếp hàng đợi được chia nhà. Lão Kỳ, cậu không muốn nắm bắt cơ hội à? Đợt này có lẽ nhà phúc lợi không đủ chia, đợt sau thì phải đợi, chưa biết chừng còn không có đợt sau”, Vương Cường nói với vẻ thần bí, có lòng tốt khuyên Kỳ Chấn Đông nắm bắt cơ hội.
“Hề hề hề… Kết hôn là chuyện cả đời, không thể vì một căn nhà mà vội vàng đăng ký kết hôn được. Tôi thấy không vội, đợi lô nhà phúc lợi tiếp theo xây xong cũng cần một vài năm, cứ từ từ thôi. Hề hề, tôi đi làm đây, cậu ngủ tiếp đi”, Kỳ Chấn Đông nói xong, thấy đã đến giờ, bèn ra ngoài ra sáng.
Kỳ Chấn Đông chỉ gặp cô bạn gái hiện tại của Vương Cường được vài lần, phong vị thiếu phụ và hơi thở phong trần trêи người cô ta không được đám bạn cùng ký túc xá chấp nhận, cũng không ai coi trọng tương lai của hai người này. Thế nhưng, mọi người cũng chỉ là đồng nghiệp được bốc thăm ở cùng nhau, không thể nào tồn tại tình anh em “như thể tay chân” giống ký túc xá của Đại học được, có vài chuyện mọi người không tiện bàn bạc quá sâu, phải giữ chừng mực.
Khôi phục giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi bình thường, một số gương mặt và cảnh tượng bận rộn quen thuộc cũng hiện về trong cuộc sống của Kỳ Chấn Đông. Thế nhưng bây giờ không phải điều mà Kỳ Chấn Đông quan tâm, anh đang mong ngóng ngày 5 tháng 4 sắp tới.
Ngày tháng mà mình mong ngóng, lúc nào cũng trôi rất chậm.
Kỳ Chấn Đông trước nay bận rộn viết code không biết thời gian chảy trôi thế nào bỗng phát hiện ra hiệu suất công việc của mình trong hai ngày nay quá cao. Sáng sớm đã bắt đầu gõ bàn phím, đến khi hai tay mỏi nhừ, đứng dậy hút điếu thuốc mới phát hiện ra chưa đến mười giờ. Người ta vẫn bảo thời gian trôi như nước mà? Sao mình có cảm giác thời gian trôi chậm thế nhỉ? Chẳng hiểu sao có cảm giác một ngày như cả năm. Để làm chính mình tê dại, Kỳ Chấn Đông cưỡng ép bản thân toàn tâm toàn ý đâm đầu vào viết code, khi hoàn thành xong việc chế tác module mới thêm vào mà sếp giao phó, vẫn chưa đến ngày 5 tháng 4.
Cho dù anh tin rằng số liệu lịch sử mà Lão Kỳ nhắc tới không thể sai được, chắc chắn số cổ phiếu đã mua vào ngày 2 tháng 4 chắc chắn sẽ tăng giá đúng hạn, nhưng trong lòng vẫn thấy thấp thỏm bất an, chỉ sợ xảy ra biến cố nào đó không thể lường trước được.
Ở thời đại mà đến cả nhân viên chuyên ngành máy tính như Kỳ Chấn Đông cũng mới tiếp xúc với mạng IT thì đường tắt “lượm lặt” thông tin cổ phiếu của dân chơi cổ phiếu thật sự không nhiều, việc mua bán cổ phiếu không thể giao dịch tự do trêи máy vi tính có kết nối mạng của mình, mà tập trung tại các phòng giao dịch do các công ty chứng khoán vận hành.
Tuy rằng Lão Kỳ từng nhắc rằng không cần thiết phải đích thân tới công ty chứng khoán, cứ gọi điện thoại ủy thác giao dịch là được, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên Kỳ Chấn Đông chơi cổ phiếu, vàng thật bạc thật, đổi thỏi vàng đầu tiên mà anh kiếm được trong đời thành tiền mặt, dồn hết hơn mười nghìn nhân dân tệ vào thứ cổ phiếu mà mình còn chưa hiểu rõ đầu đuôi. Anh hi vọng có thể nhìn tận mắt quá trình giao dịch diễn ra mới thấy yên tâm hơn.
Nhờ sự quan tâm của sếp, từ ngày 3 tháng 4, Kỳ Chấn Đông khôi phục thời gian làm việc từ tám giờ sáng tới năm giờ chiều, đối với một người chuẩn bị tới công ty chứng khoán xem phiên giao dịch như Kỳ Chấn Đông mà nói, đây không phải chuyện tốt, còn chẳng tiện bằng lúc trực ca đêm. Thời gian làm việc của sàn giao dịch cổ phiếu và thời gian đi làm của anh trùng nhau, muốn tới công ty chứng khoán để giao dịch trực tiếp thì hoặc là xin nghỉ, hoặc là trốn việc.
May mà công việc của lập trình viên ở trung tâm thông tin khá tự do, nhiều thời gian “co giãn” có thể nắm bắt một cách tự do và linh hoạt. Bình thường, trong thời gian làm việc, anh đến các bộ phiên liên quan tuần tra, nghiên cứu, chỉ đạo tại chỗ, duy trì hệ thống và đào tạo nhân viên sử dụng hệ thống là nội dung công việc của các lập trình viên ở trung tâm thông tin.
Chủ nhiệm Lưu của trung tâm thông tin vốn xuất thân từ nhân viên kỹ thuật, việc quản lý nhân viên của trung tâm càng thể hiện được kỹ thuật và khả năng bồi dưỡng năng lực nghiệp vụ, trước nay không theo chủ nghĩa “hình thức”, chỉ cần đảm bảo chất lượng và hoàn thành nhiệm vụ công việc của mình, không ai quan tâm anh đi làm và tan ca đúng giờ hay không, làm việc ở đâu. Tất nhiên, dù cá nhân chủ động tăng ca cũng không ghi chép rằng anh tăng ca, không kèm thêm tiền tăng ca đâu nhé.
Cuối cùng cũng đợi được đến sáng ngày 5 tháng 4, Kỳ Chấn Đông đến văn phòng từ sớm, lộ diện trước mặt các đồng nghiệp, cố tình gọi điện thoại hẹn trước với một kho hàng nằm bên ngoài khu xưởng chính trước mặt đồng nghiệp rồi rời khỏi phòng làm việc, ra khỏi cổng lớn của tập đoàn, chạy thẳng về phía kho.
“Sư phụ Trần, bảng biểu trắng mà tôi vừa gọi điện hỏi xin để đâu thế?”, Kỳ Chấn Đông vội vàng vừa chạy tới văn phòng của bộ phận kho đã giục người ta làm việc.
“Tiểu Kỳ, cậu bay qua đây đấy à?”, nhân viên thống kê Trần Phương của bộ phận kho vừa sắp xếp văn kiện và tài liệu vừa kinh ngạc hỏi. Cuộc điện thoại vừa gọi được mười mấy phút, bản thân Kỳ Chấn Đông từ tòa nhà kỹ thuật của khu hành chính tới bộ phận kho của khu kho bãi cũng gần hai ki-lô-mét, ngoài xe vận hành của công ty ra, không cho phép bất kỳ ai lái xe máy qua lại.
-------------------
Từ Mạn Lệ đảo mắt nhìn Tô Mẫn như có điều gì đó phải suy nghĩ: “Đúng rồi, thành phố Điền Trung này nói to không to, nói nhỏ không nhỏ. Sau khi tan ca, ngoài mấy người bạn tâm đầu ý hợp ra, cũng chẳng có tâm tư đi kết giao bạn bè xa lạ hay mở rộng mạng lưới quan hệ. Hờ hờ, chị Mẫn, gia đình chị không giới thiệu đối tượng cho chị à?”
“Sao lại không chứ? Chị bị mẹ chị giục đến mức phát phiền, không dám về nhà nữa. Hồi còn đi học, bố mẹ chị sợ cái này lo cái kia, quản lý chặt lắm. Sau khi đi làm rồi, dường như họ đột nhiên nhận ra con gái mình sắp biến thành bà cô già rồi, chỉ mong kiếm ngay được một chàng rể quý, tống chị đi. Hề hề, em thì sao?”, Tô Mẫn tỏ ra bất đắc dĩ.
“Cũng may, bố mẹ em cũng khá thoáng, không giới thiệu đối tượng mới cho em”, Từ Mạn Lệ cố tỏ vẻ thoải mái, nhún nhún vai.
“Em cứ đắc ý đi! Em mới đi làm được bao lâu chứ, “vấn đề” trước đó còn chưa giải quyết xong, đương nhiên bố mẹ em không nóng vội rồi. Cô ngốc ạ, tình yêu lãng mạn thời Đại học chỉ là kỷ niệm thôi, tình yêu sau khi đi làm rồi rất thực tế, bởi vì phải đối mặt với lựa chọn kết hôn! Sau này còn nhiều thời gian để em thấy phiền!”
Hai người thảo luận về chủ đề hôn nhân và tình yêu, càng đi càng xa…
Vì phải thức suốt một đêm và chật vật thêm một buổi sáng nên khi Kỳ Chấn Đông thức dậy khỏi cơn mơ đã là sáng sớm ngày hôm sau, anh ngủ một giấc rất dài và sâu. Ngủ bù đủ cho mấy ngày vừa rồi nên Kỳ Chấn Đông rất phấn chấn, không có thói quen nằm ì trêи giường, anh ra ngoài chạy bộ, rèn luyện sức khỏe, đánh răng rửa mặt. Anh cũng cần phải chuẩn bị cho ca làm việc vào buổi sáng.
Vương Cường làm việc vào ca trưa vẫn đang bám chặt trêи giường, nghe được động tĩnh của Kỳ Chấn Đông nên ngồi dậy, vừa dụi mắt vừa hỏi: “Lão Kỳ, cậu không trực ca đêm à?”
Kỳ Chấn Đông nhìn gương mặt ai oán của Vương Cường, cố nén mong muốn muốn tẩn cho anh ta một trận, gắng gượng nặn ra một nụ cười: “Hề hề hề, tôi đi trực ca đêm hơn một tháng rồi, còn đi nữa làm gì? Lãnh đạo giao cho tôi một nhiệm vụ phát triển mới, từ hôm nay tôi sẽ khôi phục ca làm việc như bình thường. Lão Vương, chú ý chút nha, đừng vất đồ đạc lung tung”.
“Hề hề hề… ngại ghê, sau này tôi sẽ chú ý, hầy!”, gương mặt Vương Cường lộ rõ vẻ ngượng ngùng và thiếu tự nhiên.
Kỳ Chấn Đông bình tĩnh thu dọn đồ đạc của mình, lơ đễnh cất tiếng hỏi: “Lão Vương, đơn vị của cô bạn gái nhà cậu không có ký túc xá à?”
“Cô ấy không làm việc ở đơn vị.”
“Ồ… Chẳng lẽ cậu muốn được chia nhà à?”, Kỳ Chấn Đông nhìn Vương Cường, cười nhạt như không.
“Cũng có ý định này, tìm một người nào đó đăng ký kết hôn rồi xếp hàng đợi được chia nhà. Lão Kỳ, cậu không muốn nắm bắt cơ hội à? Đợt này có lẽ nhà phúc lợi không đủ chia, đợt sau thì phải đợi, chưa biết chừng còn không có đợt sau”, Vương Cường nói với vẻ thần bí, có lòng tốt khuyên Kỳ Chấn Đông nắm bắt cơ hội.
“Hề hề hề… Kết hôn là chuyện cả đời, không thể vì một căn nhà mà vội vàng đăng ký kết hôn được. Tôi thấy không vội, đợi lô nhà phúc lợi tiếp theo xây xong cũng cần một vài năm, cứ từ từ thôi. Hề hề, tôi đi làm đây, cậu ngủ tiếp đi”, Kỳ Chấn Đông nói xong, thấy đã đến giờ, bèn ra ngoài ra sáng.
Kỳ Chấn Đông chỉ gặp cô bạn gái hiện tại của Vương Cường được vài lần, phong vị thiếu phụ và hơi thở phong trần trêи người cô ta không được đám bạn cùng ký túc xá chấp nhận, cũng không ai coi trọng tương lai của hai người này. Thế nhưng, mọi người cũng chỉ là đồng nghiệp được bốc thăm ở cùng nhau, không thể nào tồn tại tình anh em “như thể tay chân” giống ký túc xá của Đại học được, có vài chuyện mọi người không tiện bàn bạc quá sâu, phải giữ chừng mực.
Khôi phục giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi bình thường, một số gương mặt và cảnh tượng bận rộn quen thuộc cũng hiện về trong cuộc sống của Kỳ Chấn Đông. Thế nhưng bây giờ không phải điều mà Kỳ Chấn Đông quan tâm, anh đang mong ngóng ngày 5 tháng 4 sắp tới.
Ngày tháng mà mình mong ngóng, lúc nào cũng trôi rất chậm.
Kỳ Chấn Đông trước nay bận rộn viết code không biết thời gian chảy trôi thế nào bỗng phát hiện ra hiệu suất công việc của mình trong hai ngày nay quá cao. Sáng sớm đã bắt đầu gõ bàn phím, đến khi hai tay mỏi nhừ, đứng dậy hút điếu thuốc mới phát hiện ra chưa đến mười giờ. Người ta vẫn bảo thời gian trôi như nước mà? Sao mình có cảm giác thời gian trôi chậm thế nhỉ? Chẳng hiểu sao có cảm giác một ngày như cả năm. Để làm chính mình tê dại, Kỳ Chấn Đông cưỡng ép bản thân toàn tâm toàn ý đâm đầu vào viết code, khi hoàn thành xong việc chế tác module mới thêm vào mà sếp giao phó, vẫn chưa đến ngày 5 tháng 4.
Cho dù anh tin rằng số liệu lịch sử mà Lão Kỳ nhắc tới không thể sai được, chắc chắn số cổ phiếu đã mua vào ngày 2 tháng 4 chắc chắn sẽ tăng giá đúng hạn, nhưng trong lòng vẫn thấy thấp thỏm bất an, chỉ sợ xảy ra biến cố nào đó không thể lường trước được.
Ở thời đại mà đến cả nhân viên chuyên ngành máy tính như Kỳ Chấn Đông cũng mới tiếp xúc với mạng IT thì đường tắt “lượm lặt” thông tin cổ phiếu của dân chơi cổ phiếu thật sự không nhiều, việc mua bán cổ phiếu không thể giao dịch tự do trêи máy vi tính có kết nối mạng của mình, mà tập trung tại các phòng giao dịch do các công ty chứng khoán vận hành.
Tuy rằng Lão Kỳ từng nhắc rằng không cần thiết phải đích thân tới công ty chứng khoán, cứ gọi điện thoại ủy thác giao dịch là được, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên Kỳ Chấn Đông chơi cổ phiếu, vàng thật bạc thật, đổi thỏi vàng đầu tiên mà anh kiếm được trong đời thành tiền mặt, dồn hết hơn mười nghìn nhân dân tệ vào thứ cổ phiếu mà mình còn chưa hiểu rõ đầu đuôi. Anh hi vọng có thể nhìn tận mắt quá trình giao dịch diễn ra mới thấy yên tâm hơn.
Nhờ sự quan tâm của sếp, từ ngày 3 tháng 4, Kỳ Chấn Đông khôi phục thời gian làm việc từ tám giờ sáng tới năm giờ chiều, đối với một người chuẩn bị tới công ty chứng khoán xem phiên giao dịch như Kỳ Chấn Đông mà nói, đây không phải chuyện tốt, còn chẳng tiện bằng lúc trực ca đêm. Thời gian làm việc của sàn giao dịch cổ phiếu và thời gian đi làm của anh trùng nhau, muốn tới công ty chứng khoán để giao dịch trực tiếp thì hoặc là xin nghỉ, hoặc là trốn việc.
May mà công việc của lập trình viên ở trung tâm thông tin khá tự do, nhiều thời gian “co giãn” có thể nắm bắt một cách tự do và linh hoạt. Bình thường, trong thời gian làm việc, anh đến các bộ phiên liên quan tuần tra, nghiên cứu, chỉ đạo tại chỗ, duy trì hệ thống và đào tạo nhân viên sử dụng hệ thống là nội dung công việc của các lập trình viên ở trung tâm thông tin.
Chủ nhiệm Lưu của trung tâm thông tin vốn xuất thân từ nhân viên kỹ thuật, việc quản lý nhân viên của trung tâm càng thể hiện được kỹ thuật và khả năng bồi dưỡng năng lực nghiệp vụ, trước nay không theo chủ nghĩa “hình thức”, chỉ cần đảm bảo chất lượng và hoàn thành nhiệm vụ công việc của mình, không ai quan tâm anh đi làm và tan ca đúng giờ hay không, làm việc ở đâu. Tất nhiên, dù cá nhân chủ động tăng ca cũng không ghi chép rằng anh tăng ca, không kèm thêm tiền tăng ca đâu nhé.
Cuối cùng cũng đợi được đến sáng ngày 5 tháng 4, Kỳ Chấn Đông đến văn phòng từ sớm, lộ diện trước mặt các đồng nghiệp, cố tình gọi điện thoại hẹn trước với một kho hàng nằm bên ngoài khu xưởng chính trước mặt đồng nghiệp rồi rời khỏi phòng làm việc, ra khỏi cổng lớn của tập đoàn, chạy thẳng về phía kho.
“Sư phụ Trần, bảng biểu trắng mà tôi vừa gọi điện hỏi xin để đâu thế?”, Kỳ Chấn Đông vội vàng vừa chạy tới văn phòng của bộ phận kho đã giục người ta làm việc.
“Tiểu Kỳ, cậu bay qua đây đấy à?”, nhân viên thống kê Trần Phương của bộ phận kho vừa sắp xếp văn kiện và tài liệu vừa kinh ngạc hỏi. Cuộc điện thoại vừa gọi được mười mấy phút, bản thân Kỳ Chấn Đông từ tòa nhà kỹ thuật của khu hành chính tới bộ phận kho của khu kho bãi cũng gần hai ki-lô-mét, ngoài xe vận hành của công ty ra, không cho phép bất kỳ ai lái xe máy qua lại.
-------------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook