Chiếc Nhẫn Đi Lạc
-
Chương 80
– Ồ! thì ra vậy. Vũ Phong cái tật ngang ngược vẫn không bỏ.
– Có phải người phụ nữ anh kể lần trước tới gặp anh là bác gái không? – Tùng hỏi Anh Kỳ.
– Còn ai nữa. Có điều bà ấy ra ngoài lộng lẫy quá, khác xa với ở trong nhà, giản dị như vậy đúng là nhìn một cái không nhận ra được.
– Anh cũng không nhận ra hả? – Tùng tỏ ra mừng rỡ khi không phải một mình cậu bị hố.
– Ừ, nhưng không lâu như cậu, hôm qua khớp quá hả?
– Chứ gì nữa. – Tùng gật gật đầu xác nhận.
– Cậu nghĩ gì về chuyện hôn lễ?
– Anh hỏi thật?
– Không lẽ hỏi chơi.
– Em thực sự thích.
– Vậy à? Minh Hàn cũng rất hào hứng bắt tay chuẩn bị ngay lập tức.
– Vậy anh không thích sao?
– Nói không thích cũng không đúng, nhưng không có cũng không sao. Quan trọng là anh ấy yêu mình, thủy chung một lòng, một hôn lễ không giải quyết được mấy chuyện đó.
– Nhưng yêu cũng yêu rồi, sống cùng cũng sống rồi. Có một cái gì đó để công nhận vẫn tốt hơn không có.
– Tôi không nói không tốt, chỉ nói có cũng tốt không có cũng không sao. Nhưng nếu có thì tôi cũng ờ cũng hơi lo…
– Lo? Tại sao lại là lo mà không phải hồi hộp, hôn lễ chỉ là bữa tiệc gia đình. Anh lo chuyện gì?
– Cậu biết việc đầu tiên Minh Hàn lo cho hôn lễ là gì không?
– Đặt món ăn. – Tùng nghĩ nghĩ rồi trả lời.
– … – Anh Kỳ lắc lắc đầu –
– Tìm nới tổ chức.
– Cũng không phải.
– Trang trí khán phòng.
– NO!
– Không lẽ quần áo.
– Không!
– Thôi anh nói đại đi, đoán hoài mệt chết.
– Mua nhà.
– Mua nhà? Không phải anh ấy có nhà riêng rồi sao.
– Anh ấy mua nhà mới. Căn nhà anh ấy sống với Toàn Hiếu trước đây bán rồi…khổ cái nhà chưa chọn xong nhưng đã đặt nội thất.
– Chưa mua nhà làm sao biết nó tròn méo ra sao mà đặt nội thất trước.
– Chỉ đặt cái giường trước. – Anh Kỳ xấu hổ trả lời.
– À… thì ra người ta có âm mưu. – Tùng cười tà. – Thật ra có chuyện gì? Không đơn giản anh chạy đến chỉ để nói với em là anh ấy đi mua giường chứ?
– Thực ra…thực ra…lần trước cậu có nói – Anh Kỳ nhìn xung quanh xem coi có người nào ờ gần có thể nghe lời mình nói không – Cậu nói lần đầu tiên đau lắm phải không?
Lần này thì Tùng không thể nhịn cười được, cậu ôm bụng cười đến nấc cụt luôn.
– Ôi trời! Anh Kỳ, anh đừng nói hai người chưa từng… Một người dày dạn như Minh Hàn lại bỏ anh lâu như thế mà không “nhậu” anh sao. Thật khó tin à nghe.
– Cậu tưởng ai cũng giống cậu chắc. – Anh Kỳ thẹn quá đâm bực mình.
– Nè… không nói chuyện em nha.
– Thật ra Minh Hàn cũng có đề nghị nhưng tôi ngại…thực ra tôi sợ. Cuối cùng anh ấy bảo khi nào tôi sẵn sàng thì cho anh ấy biết, từ đó tới nay cũng không có nhắc tới chuyện này.
– Hi…hi.. hèn gì nói tới hôn lễ là anh ấy tán thành liền. Còn đặt trước cái giường, em chắc cái giường đó anh ấy chấm từ lâu rồi chứ không phải mới chọn sau khi có kế hoạch hôn lễ đâu. Anh gật đầu đi không thì tội nghiệp anh ấy lắm đó. Không lẽ anh không muốn cùng anh ấy trở thành một?
– Không phải không muốn, nhưng kinh nghiệm đau thương của cậu làm tôi hơi sợ.
– Làm gì mà kinh nghiệm đau thương chứ, không cần nói quá lên như vậy. Em chỉ gặp trục trặc chút xíu thôi hà.
– Chút xíu? Nhỏ ghê ha. Cũng tại chuyện của cậu mà tôi đâm sợ. Cho dễ dàng quá anh ấy có mau chán mình không? Có thắc mắc lần đầu lần sau giống Vũ Phong không?
– Mỗi người mỗi khác mà, anh từ xưa tới giờ chỉ yêu mình Minh Hàn, lại chung tình lâu như vậy. Chỉ sợ không cho mới bị anh ấy nghĩ anh muốn có người khác đó. Hai người yêu nhau mà, đâu phải chỉ là tình qua đường. Cha mẹ hai bên cũng gặp nhau rồi, lo được lo mất gì nữa.
– Ừ, nhưng giờ tôi còn lo chuyện khác nữa. Tôi thấy anh ấy hào hứng quá, không biết một người mù tịt như tôi có làm anh ấy thất vọng không…? Anh ấy có thỏa mãn không? Tôi có làm anh ấy sung sướng không?
– Cái gì giỏi chứ mấy chuyện đó không cần giỏi. – Tùng vỗ vỗ vai Anh Kỳ động viên – Trong chuyện chăn gối người tình càng dốt càng tốt. Mù tịt như anh sẽ là món quà vô giá cho anh ấy đó. Đừng lo.
– Cậu nói chuyện trớt quớt.
– Thật mà, làm chuyện đó với một người dày dạn, nhiều kinh nghiệm như Minh Hàn thì anh cứ an tâm mà giao cho anh ấy. Cứ nhắm mắt lại không cần nghĩ nhiều, nước chảy tới đâu lá tự nhiên trôi tới đó thôi mà.
– Nói thật không đó?
– Thật, anh không tin một người đã có kinh nghiệm thực tế nói sao? An tâm.
Mặc dù Tùng nói nghe rất nhẹ nhàng nhưng thực sự nhìn những “cái kinh nghiệm” kinh dị Tùng từng trải qua mà Anh Kỳ cũng đâm sợ. Không phải cậu nhóc từng nói: “Cái gì mà cả ngày hôm sau xuống giường không nổi, cái gì mà đừng nói là có khả chạy nổi năm tầng lầu, cái gì mà ôi trời đủ thứ..v..v đau đầu, hoa mắt. Tốt nhất là đừng nghĩ tới. Nhưng không nghĩ tới thì không được. Trước kia nhà ai nấy ở còn có thể tránh, bây giờ hợp thức hóa mối quan hệ sẽ không thể như trước có cớ tránh né. Anh Kỳ cũng rõ một điều nếu ban đêm ở cùng Minh Hàn chắc chắn anh sẽ không như trước kia, nằm quay lưng về phía cậu hay giữ một khoảng cách nhất định không để chạm đến người cậu. Nhớ tới những chuyện trước kia Anh Kỳ bất giác nhếch môi, không biết đang cười hay đang khóc. Trước đây cậu cũng mong những giây phút va chạm xác thịt, cũng biết phương thức khi hai người yêu nhau, nhưng về phần cảm giác thì đâu có ai nói cho cậu biết. Tùng là thông tin đầu tiên mà thông tin này quả là “kinh dị”.
……………………………………
Lại nói về ông bà tổng. Một ngày, một người phụ nữ đến trước dinh thự của ông nói với bảo vệ.
– Báo với ông chủ có Hoàng Mai tới.
– Xin lỗi bà đã hẹn trước chưa ạ? – Người bảo vệ vô cùng lịch sự hỏi.
– Không có hẹn, anh cứ báo với ông chủ anh như thế tự động ông ấy sẽ tiếp bà đây. – Một người thanh niên trên mặt có một vết sẹo dài tươi cười nói với anh bảo vệ.
– Nhưng… – Họ làm anh bảo vệ lúng túng.
– Không sao đâu, tôi là bạn của cậu ba nhà này mà. Có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm cho.
– Nhưng… – Ông không nhớ có người nào giống như người thanh niên này tới đây làm khách
– Nhanh đi.
– Thôi được, tôi sẽ hỏi. nhưng nếu ông ấy không tiếp xin đừng làm khó tôi.
– Được, ông ấy không tiếp chúng tôi đi ngay. – Anh thanh niên nghiêm chỉnh hứa.
…
…
– Xin mời bà vào. – Thái độ khúm núm khác thường của anh bảo vệ nhìn cũng biết ông chủ anh ta đã cho lệnh gì.
Anh bảo vệ nhanh chân chạy ra vội vàng mở cổng cứ như anh ta chỉ cần chậm một chút là khách sẽ đi mất vậy.
– Xin lỗi, xin mời vào. – Anh ta cúi đầu mời rất dồn dập. – Xin mời! xin mời vào.
– Bác vào một mình, con đợi ở ngoài này. Khi nào bác ra thì gọi con một tiếng con đánh xe lại đón.
– Được. – Người phụ nữ gật đầu đồng ý rồi quay lưng đi thẳng vào trong.
Người thanh niên với nước da ngăm, cái đầu hớt cao nhìn bặm trợn với vết sẹo dài trên mặt không ai khác chính là Kim Thành. Anh đánh xe tìm một quán cà phê để ngồi chờ. Người phụ nữ đó, bà Hoàng Mai không ai xa lạ chính là mẹ Vũ Phong- người bạn thân nhất của anh cũng là người anh yêu thương trong vô vọng, cũng là mẹ của Minh Hàn, anh của Vũ Phong người mà trước đây anh vẫn đinh ninh là cùng cha khác mẹ với Vũ Phong.
Ngày đó bị sóng đánh văng xuống biển, anh biết bơi nhưng giữa cơn bão dữ lại mang một vật không biết là thứ nguy hiểm gì, anh vẫn bị bắt buộc phải giao hàng đúng hẹn. Kim Thành nắm chắc chuyến này anh một đi không trở về. Anh đã từng nhìn thấy ảo ảnh Vũ Phong giữa làn nước mù mịt đưa một tay kéo anh ra khỏi địa ngục đó, nhưng ảo ảnh vẫn là ảo ảnh.
Nhờ cơn bão, hàng mất tàu mất và cuối cùng người cũng sẽ mất. Kim Thành chỉ chờ giây phút mình đuối sức rồi từ từ chìm. Nhưng anh không thể buông tay, cơ thể con người là vậy, cứ còn giãy dụa được thì nó cứ theo bản năng mà tìm sự sống không thể tự giết chính mình. Anh chờ giây phút cuối một cách thật bình tĩnh, nhưng có lẽ trời còn thương anh hay số anh chưa tới nên giữa màn nước mịt mùng thì một vật gì đó vẫn nổi được trên mặt nước đang bị sóng gió đánh về phía anh. Kim Thành nỗ lực bơi về phía đó và anh chộp được nàng tiên cá của anh.
Ba ngày trời lênh đênh như vậy, anh và cô gái mới được thuyền cứu hộ vớt lên, nhưng khi được hỏi tên anh giấu nhẹm tên mình. Anh biết đây là cơ hội tốt nhất để anh không phải vận chuyển những món hàng “nguy hiểm” nữa. Anh chết trong bão thì không còn gì có thể uy hiếp cha anh hay dùng cha anh uy hiếp anh làm việc cho họ.
Cô gái tên là Dương, con gái một gia đình khá giả và cô chơi thể thao rất giỏi, từng là vận động viên bơi lội. Cô cũng vì coi thường bão nên bị hất xuống biển nhưng may mắn còn vớ được cái phao. Dương nói vì trời khiến cô “ngu” đột xuất nên mới vớt được anh.
Kim Thành nhiều khi cũng có ý nghĩ giống Dương, có thể bàn tay thượng đế nhúng vào quăng Dương cho anh, nối cho anh một sợi tơ hồng khác. Phải, một sợi tơ hồng khác, ba ngày trên biển đủ để anh biết giá trị của sự sống và cái chết. Thất tình có là gì, giàu sang có là gì, yêu đến chết đi sống lại cũng chẳng có nghĩa lý gì. Chỉ một cái chết thì mọi thứ khác đều nhẹ tựa lông hồng. Mọi thứ trong cuộc sống thường nhật dù có nặng như thái sơn, một cái phủi tay của tử thần cũng thành bụi phấn hết.
Phục hồi sau cả tuần nằm điều dưỡng cùng Dương, mọi chuyện về Vũ Phong trong lòng anh nhẹ đi rất nhiều, phải chăng anh thực sự quẳng hết yêu thương của anh dành cho Vũ Phong vào biển hết rồi sao, như trước đây anh từng mong muốn.
Sau khi trải qua hoạn nạn cùng nhau, nàng tiên cá lý lắc của anh cùng anh xuất hiện một mối ràng buộc kỳ lạ, như tự nhiên xuất hiện, như tự nhiên đi vào lòng rồi đi vào tim. Cô gái thích anh nhưng cứ cố giấu giấu diếm diếm, rất e lệ rất hồn nhiên. Cô thua anh rất nhiều tuổi nên kinh nghiệm giấu diếm không giỏi, càng giấu càng làm bộ không có chuyện gì, càng lộ rõ ý đồ tiếp cận anh. Lui tới chăm sóc, quấn quít cuối cùng anh rung rinh.
Anh không nói mình không yêu phụ nữ, anh vốn yêu phụ nữ nhưng một ngày anh phát hiện mình thích Vũ Phong mặc dù anh chẳng thích những chàng trai khác. Anh thích Vũ Phong chỉ đơn giản là thích Vũ Phong thôi, không phải vì bạn anh là nam hay nữ. Cho nên bây giờ anh động lòng với một cô gái anh cũng không thấy làm lạ.
Anh định để cho mình chết giả luôn nhưng khi biết cha mẹ quá đau lòng vì cứ nghĩ anh chết do lỗi của họ, anh không nỡ. Cuối cùng anh cũng về nhà. Bí mật về nhà. Nhưng không làm thì không ai biết, làm thì tất có chỗ sơ hở. Ngày anh chịu không được cha mẹ mặt ủ mày chau nên đã hùng dũng về nhà thì gặp ngay người phụ nữ đó, bà Hoàng Mai. Bà biết tin anh gặp nạn đã tới chia buồn với cha mẹ anh, bà đã ở đó vài ngày rồi. Khi anh về, dĩ nhiên bà cũng biết.
Điều mà anh không ngờ nhất, bà Hoàng Mai là mẹ ruột của cả Minh Hàn lẫn Vũ Phong đó là điều mà cả ba từ xưa tới nay đều nghĩ ngược lại. Nhưng khi biết nguyên do thì nghĩ lại bà tổng nói không sai, chính là dùng lời nói cố tình làm sai lệch ý nghĩa. Và một điều anh không ngờ tới nữa là anh cùng bà Hoàng Mai âm thầm theo dõi hai thằng con trai bà. Những gì thu được là Vũ Phong đã để cậu nhóc quê một cục đó ở trong lòng quá sâu đến nỗi không còn có thể rút ra được nữa. Cũng như nhau đeo đuổi Vũ Phong một thời gian không nhỏ nhưng cậu nhóc thu được kết quả còn anh thì không. Thôi được, anh tâm phục khẩu phục nhận thua, anh không nhận thua với Tùng thì anh không biết làm sao với cô gái bên cạnh, anh thực sự đau lòng khi nghĩ tới cô ấy sẽ buồn như anh đã từng, giấu trong lòng một tình cảm không có hồi đáp. Anh muốn làm Dương vui vì anh cũng sẽ vui, và Vũ Phong bên kia cũng vui với tình cảm của cậu ấy. Toàn vẹn mọi thứ thì tốt chứ sao, chấp nhất làm gì, sau một lần đứng giữa sống chết, mọi vấn đề với anh đã trở nên dễ nghĩ thông suốt hơn rồi.
Ngồi nhấm nháp ly cà phê chờ bà Hoàng Mai, hôm nay bà Hoàng Mai mẹ Vũ Phong và Minh Hàn quyết định đến gặp ông chồng, người mà bà ấy đã bỏ bao nhiêu năm nay. Bà muốn nói chuyện với ông về vấn đề tình cảm của hai thằng con trai bà đẻ ra. Ông tổng đã có vợ khác, chắc chắn bà sẽ có thế mạnh hơn trong việc tham gia quyết định chuyện của con do mình đẻ ra. Nhưng anh không biết một điều rằng không những bà có thế mạnh thôi mà chỉ cần bà nói một từ ông tổng cũng không phản đối. Nếu biết chuyện gì xảy ra ở ngôi nhà anh vừa bỏ đi anh sẽ bất chấp ở lại xem chứ không bỏ ra quán ngồi nhâm nhi cà phê.
Bà Hoàng Mai vừa bước qua cổng ngôi nhà, phía sau bà cổng còn chưa khép hẳn, một bóng người đã đứng trước mặt.
– Cuối cùng em cũng chịu về. – Dĩ nhiên gọi mẹ Vũ Phong bằng tiếng “em” ngọt ngào còn ai ngoài ông tổng có thể gọi.
– …
– Vào nhà đi, đứng ngoài này nắng.
Bà Hoàng Mai không nói không rằng đi thẳng vào, ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách không đợi mời mọc, tự nhiên như nhà của chính mình. Đợi người giúp việc mang nước lên, ông tổng tự tay đưa đến tận tay bà.
– Cam mật ong, em vẫn thích món này mà. Uống một miếng cho thấm giọng, đợi tụi nhỏ nó giọn dẹp lại phòng thì lên nghỉ.
– Tôi không định nghỉ lại. – Bà thản nhiên trả lời.
– Nhà đã vào lý nào lại trở ra. – Ông tổng cũng khẳng định chắc nịch.
Bà Hoàng Mai liếc nhẹ ông tổng một chút rồi nhìn xung quanh.
– Lâu rồi tụi nó không về đây phải không?
– Em biết tụi nó lúc này cứng đầu cứng cổ thế nào mà. Bảo về mãi có đứa nào để vào tai. Ngay cả em làm mẹ mà còn không về thì anh nói chúng thế nào được.
– Đừng đổ thừa cho tôi, chúng nó nghĩ tôi chết thì chuyện về nhà hay không chẳng liên quan gì tôi. Đừng mang chuyện ông không thể quản lý con cái đổ lên người tôi. Đừng nói ông cũng không biết chuyện gì xày ra trong nhà, chúng nghĩ chúng không cùng một mẹ sinh ra, không biết ai tiêm nhiễm ý này cho chúng vậy?
Ông tổng mặt mày thật khó coi.
– Chúng tưởng em mất là thật, nhưng không phải em sinh thì anh không có dung túng cho chuyện này phát sinh. Anh cũng chưa nghe tụi nó nói về vấn đề này.
– Làm cha như ông giỏi thật. Một tay người đàn bà của ông gây ra hết mà ông bảo không có dung túng cho chuyện này phát sinh.
– Nếu lo lắng thì về chăm chúng đi.
– Chúng bao nhiêu tuổi rồi ông không biết sao? Cần tới tôi chăm.
– Lúc cần thì em không chịu về.
– Không nhắc chuyện đó nữa. Hôm nay tôi tới có chuyện cần thương lượng.
– Cần gì thương lượng, chỉ cần em nói chuyện gì anh cũng đồng ý.
– Đồng ý không cần nghe trước?
– … – Ông tổng cảnh giác, im lặng nhìn chăm chằm vào vợ.
– Mới đó đã ân hận lời nói ra rồi? – bà Hoàng Mai cười khảy.
– Được, anh đồng ý. Em nói đi. Chuyện gì?
– Tôi muốn nói chuyện tình cảm của tụi nhỏ.
– Không được, tôi không chịu nổi cái bọn đồng bóng đó. Thật không làm người ta có cảm tình được. – Ông tổng không dưng nổi đóa.
– Không chịu được bọn đồng bóng đó hay còn căm anh Nguyên? – bà Hoàng Mai giọng đầy khiêu khích.
– “Anh Nguyên” – ông tổng lập lại giọng đầy bực tức_ Bà còn nói tới tên của người này tôi lập tức kiếm hắn tính hết nợ mới nợ cũ.
– Ông buồn cười, chuyện anh ấy liên quan gì tới chuyện tụi nhỏ mà ông gom mọi thứ lại với nhau thế.
– Tôi ghét hắn, cái tên đồng tính biến thái.
– Ông thôi ngay cái giọng điệu miệt thị người ta đi, không tôi đi ngay lập tức. Không thương lượng chuyện gì nữa, tự tôi quyết định. – bà Hoàng Mai tỏ ra không nhân nhượng dù chỉ một chút.
– Có phải người phụ nữ anh kể lần trước tới gặp anh là bác gái không? – Tùng hỏi Anh Kỳ.
– Còn ai nữa. Có điều bà ấy ra ngoài lộng lẫy quá, khác xa với ở trong nhà, giản dị như vậy đúng là nhìn một cái không nhận ra được.
– Anh cũng không nhận ra hả? – Tùng tỏ ra mừng rỡ khi không phải một mình cậu bị hố.
– Ừ, nhưng không lâu như cậu, hôm qua khớp quá hả?
– Chứ gì nữa. – Tùng gật gật đầu xác nhận.
– Cậu nghĩ gì về chuyện hôn lễ?
– Anh hỏi thật?
– Không lẽ hỏi chơi.
– Em thực sự thích.
– Vậy à? Minh Hàn cũng rất hào hứng bắt tay chuẩn bị ngay lập tức.
– Vậy anh không thích sao?
– Nói không thích cũng không đúng, nhưng không có cũng không sao. Quan trọng là anh ấy yêu mình, thủy chung một lòng, một hôn lễ không giải quyết được mấy chuyện đó.
– Nhưng yêu cũng yêu rồi, sống cùng cũng sống rồi. Có một cái gì đó để công nhận vẫn tốt hơn không có.
– Tôi không nói không tốt, chỉ nói có cũng tốt không có cũng không sao. Nhưng nếu có thì tôi cũng ờ cũng hơi lo…
– Lo? Tại sao lại là lo mà không phải hồi hộp, hôn lễ chỉ là bữa tiệc gia đình. Anh lo chuyện gì?
– Cậu biết việc đầu tiên Minh Hàn lo cho hôn lễ là gì không?
– Đặt món ăn. – Tùng nghĩ nghĩ rồi trả lời.
– … – Anh Kỳ lắc lắc đầu –
– Tìm nới tổ chức.
– Cũng không phải.
– Trang trí khán phòng.
– NO!
– Không lẽ quần áo.
– Không!
– Thôi anh nói đại đi, đoán hoài mệt chết.
– Mua nhà.
– Mua nhà? Không phải anh ấy có nhà riêng rồi sao.
– Anh ấy mua nhà mới. Căn nhà anh ấy sống với Toàn Hiếu trước đây bán rồi…khổ cái nhà chưa chọn xong nhưng đã đặt nội thất.
– Chưa mua nhà làm sao biết nó tròn méo ra sao mà đặt nội thất trước.
– Chỉ đặt cái giường trước. – Anh Kỳ xấu hổ trả lời.
– À… thì ra người ta có âm mưu. – Tùng cười tà. – Thật ra có chuyện gì? Không đơn giản anh chạy đến chỉ để nói với em là anh ấy đi mua giường chứ?
– Thực ra…thực ra…lần trước cậu có nói – Anh Kỳ nhìn xung quanh xem coi có người nào ờ gần có thể nghe lời mình nói không – Cậu nói lần đầu tiên đau lắm phải không?
Lần này thì Tùng không thể nhịn cười được, cậu ôm bụng cười đến nấc cụt luôn.
– Ôi trời! Anh Kỳ, anh đừng nói hai người chưa từng… Một người dày dạn như Minh Hàn lại bỏ anh lâu như thế mà không “nhậu” anh sao. Thật khó tin à nghe.
– Cậu tưởng ai cũng giống cậu chắc. – Anh Kỳ thẹn quá đâm bực mình.
– Nè… không nói chuyện em nha.
– Thật ra Minh Hàn cũng có đề nghị nhưng tôi ngại…thực ra tôi sợ. Cuối cùng anh ấy bảo khi nào tôi sẵn sàng thì cho anh ấy biết, từ đó tới nay cũng không có nhắc tới chuyện này.
– Hi…hi.. hèn gì nói tới hôn lễ là anh ấy tán thành liền. Còn đặt trước cái giường, em chắc cái giường đó anh ấy chấm từ lâu rồi chứ không phải mới chọn sau khi có kế hoạch hôn lễ đâu. Anh gật đầu đi không thì tội nghiệp anh ấy lắm đó. Không lẽ anh không muốn cùng anh ấy trở thành một?
– Không phải không muốn, nhưng kinh nghiệm đau thương của cậu làm tôi hơi sợ.
– Làm gì mà kinh nghiệm đau thương chứ, không cần nói quá lên như vậy. Em chỉ gặp trục trặc chút xíu thôi hà.
– Chút xíu? Nhỏ ghê ha. Cũng tại chuyện của cậu mà tôi đâm sợ. Cho dễ dàng quá anh ấy có mau chán mình không? Có thắc mắc lần đầu lần sau giống Vũ Phong không?
– Mỗi người mỗi khác mà, anh từ xưa tới giờ chỉ yêu mình Minh Hàn, lại chung tình lâu như vậy. Chỉ sợ không cho mới bị anh ấy nghĩ anh muốn có người khác đó. Hai người yêu nhau mà, đâu phải chỉ là tình qua đường. Cha mẹ hai bên cũng gặp nhau rồi, lo được lo mất gì nữa.
– Ừ, nhưng giờ tôi còn lo chuyện khác nữa. Tôi thấy anh ấy hào hứng quá, không biết một người mù tịt như tôi có làm anh ấy thất vọng không…? Anh ấy có thỏa mãn không? Tôi có làm anh ấy sung sướng không?
– Cái gì giỏi chứ mấy chuyện đó không cần giỏi. – Tùng vỗ vỗ vai Anh Kỳ động viên – Trong chuyện chăn gối người tình càng dốt càng tốt. Mù tịt như anh sẽ là món quà vô giá cho anh ấy đó. Đừng lo.
– Cậu nói chuyện trớt quớt.
– Thật mà, làm chuyện đó với một người dày dạn, nhiều kinh nghiệm như Minh Hàn thì anh cứ an tâm mà giao cho anh ấy. Cứ nhắm mắt lại không cần nghĩ nhiều, nước chảy tới đâu lá tự nhiên trôi tới đó thôi mà.
– Nói thật không đó?
– Thật, anh không tin một người đã có kinh nghiệm thực tế nói sao? An tâm.
Mặc dù Tùng nói nghe rất nhẹ nhàng nhưng thực sự nhìn những “cái kinh nghiệm” kinh dị Tùng từng trải qua mà Anh Kỳ cũng đâm sợ. Không phải cậu nhóc từng nói: “Cái gì mà cả ngày hôm sau xuống giường không nổi, cái gì mà đừng nói là có khả chạy nổi năm tầng lầu, cái gì mà ôi trời đủ thứ..v..v đau đầu, hoa mắt. Tốt nhất là đừng nghĩ tới. Nhưng không nghĩ tới thì không được. Trước kia nhà ai nấy ở còn có thể tránh, bây giờ hợp thức hóa mối quan hệ sẽ không thể như trước có cớ tránh né. Anh Kỳ cũng rõ một điều nếu ban đêm ở cùng Minh Hàn chắc chắn anh sẽ không như trước kia, nằm quay lưng về phía cậu hay giữ một khoảng cách nhất định không để chạm đến người cậu. Nhớ tới những chuyện trước kia Anh Kỳ bất giác nhếch môi, không biết đang cười hay đang khóc. Trước đây cậu cũng mong những giây phút va chạm xác thịt, cũng biết phương thức khi hai người yêu nhau, nhưng về phần cảm giác thì đâu có ai nói cho cậu biết. Tùng là thông tin đầu tiên mà thông tin này quả là “kinh dị”.
……………………………………
Lại nói về ông bà tổng. Một ngày, một người phụ nữ đến trước dinh thự của ông nói với bảo vệ.
– Báo với ông chủ có Hoàng Mai tới.
– Xin lỗi bà đã hẹn trước chưa ạ? – Người bảo vệ vô cùng lịch sự hỏi.
– Không có hẹn, anh cứ báo với ông chủ anh như thế tự động ông ấy sẽ tiếp bà đây. – Một người thanh niên trên mặt có một vết sẹo dài tươi cười nói với anh bảo vệ.
– Nhưng… – Họ làm anh bảo vệ lúng túng.
– Không sao đâu, tôi là bạn của cậu ba nhà này mà. Có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm cho.
– Nhưng… – Ông không nhớ có người nào giống như người thanh niên này tới đây làm khách
– Nhanh đi.
– Thôi được, tôi sẽ hỏi. nhưng nếu ông ấy không tiếp xin đừng làm khó tôi.
– Được, ông ấy không tiếp chúng tôi đi ngay. – Anh thanh niên nghiêm chỉnh hứa.
…
…
– Xin mời bà vào. – Thái độ khúm núm khác thường của anh bảo vệ nhìn cũng biết ông chủ anh ta đã cho lệnh gì.
Anh bảo vệ nhanh chân chạy ra vội vàng mở cổng cứ như anh ta chỉ cần chậm một chút là khách sẽ đi mất vậy.
– Xin lỗi, xin mời vào. – Anh ta cúi đầu mời rất dồn dập. – Xin mời! xin mời vào.
– Bác vào một mình, con đợi ở ngoài này. Khi nào bác ra thì gọi con một tiếng con đánh xe lại đón.
– Được. – Người phụ nữ gật đầu đồng ý rồi quay lưng đi thẳng vào trong.
Người thanh niên với nước da ngăm, cái đầu hớt cao nhìn bặm trợn với vết sẹo dài trên mặt không ai khác chính là Kim Thành. Anh đánh xe tìm một quán cà phê để ngồi chờ. Người phụ nữ đó, bà Hoàng Mai không ai xa lạ chính là mẹ Vũ Phong- người bạn thân nhất của anh cũng là người anh yêu thương trong vô vọng, cũng là mẹ của Minh Hàn, anh của Vũ Phong người mà trước đây anh vẫn đinh ninh là cùng cha khác mẹ với Vũ Phong.
Ngày đó bị sóng đánh văng xuống biển, anh biết bơi nhưng giữa cơn bão dữ lại mang một vật không biết là thứ nguy hiểm gì, anh vẫn bị bắt buộc phải giao hàng đúng hẹn. Kim Thành nắm chắc chuyến này anh một đi không trở về. Anh đã từng nhìn thấy ảo ảnh Vũ Phong giữa làn nước mù mịt đưa một tay kéo anh ra khỏi địa ngục đó, nhưng ảo ảnh vẫn là ảo ảnh.
Nhờ cơn bão, hàng mất tàu mất và cuối cùng người cũng sẽ mất. Kim Thành chỉ chờ giây phút mình đuối sức rồi từ từ chìm. Nhưng anh không thể buông tay, cơ thể con người là vậy, cứ còn giãy dụa được thì nó cứ theo bản năng mà tìm sự sống không thể tự giết chính mình. Anh chờ giây phút cuối một cách thật bình tĩnh, nhưng có lẽ trời còn thương anh hay số anh chưa tới nên giữa màn nước mịt mùng thì một vật gì đó vẫn nổi được trên mặt nước đang bị sóng gió đánh về phía anh. Kim Thành nỗ lực bơi về phía đó và anh chộp được nàng tiên cá của anh.
Ba ngày trời lênh đênh như vậy, anh và cô gái mới được thuyền cứu hộ vớt lên, nhưng khi được hỏi tên anh giấu nhẹm tên mình. Anh biết đây là cơ hội tốt nhất để anh không phải vận chuyển những món hàng “nguy hiểm” nữa. Anh chết trong bão thì không còn gì có thể uy hiếp cha anh hay dùng cha anh uy hiếp anh làm việc cho họ.
Cô gái tên là Dương, con gái một gia đình khá giả và cô chơi thể thao rất giỏi, từng là vận động viên bơi lội. Cô cũng vì coi thường bão nên bị hất xuống biển nhưng may mắn còn vớ được cái phao. Dương nói vì trời khiến cô “ngu” đột xuất nên mới vớt được anh.
Kim Thành nhiều khi cũng có ý nghĩ giống Dương, có thể bàn tay thượng đế nhúng vào quăng Dương cho anh, nối cho anh một sợi tơ hồng khác. Phải, một sợi tơ hồng khác, ba ngày trên biển đủ để anh biết giá trị của sự sống và cái chết. Thất tình có là gì, giàu sang có là gì, yêu đến chết đi sống lại cũng chẳng có nghĩa lý gì. Chỉ một cái chết thì mọi thứ khác đều nhẹ tựa lông hồng. Mọi thứ trong cuộc sống thường nhật dù có nặng như thái sơn, một cái phủi tay của tử thần cũng thành bụi phấn hết.
Phục hồi sau cả tuần nằm điều dưỡng cùng Dương, mọi chuyện về Vũ Phong trong lòng anh nhẹ đi rất nhiều, phải chăng anh thực sự quẳng hết yêu thương của anh dành cho Vũ Phong vào biển hết rồi sao, như trước đây anh từng mong muốn.
Sau khi trải qua hoạn nạn cùng nhau, nàng tiên cá lý lắc của anh cùng anh xuất hiện một mối ràng buộc kỳ lạ, như tự nhiên xuất hiện, như tự nhiên đi vào lòng rồi đi vào tim. Cô gái thích anh nhưng cứ cố giấu giấu diếm diếm, rất e lệ rất hồn nhiên. Cô thua anh rất nhiều tuổi nên kinh nghiệm giấu diếm không giỏi, càng giấu càng làm bộ không có chuyện gì, càng lộ rõ ý đồ tiếp cận anh. Lui tới chăm sóc, quấn quít cuối cùng anh rung rinh.
Anh không nói mình không yêu phụ nữ, anh vốn yêu phụ nữ nhưng một ngày anh phát hiện mình thích Vũ Phong mặc dù anh chẳng thích những chàng trai khác. Anh thích Vũ Phong chỉ đơn giản là thích Vũ Phong thôi, không phải vì bạn anh là nam hay nữ. Cho nên bây giờ anh động lòng với một cô gái anh cũng không thấy làm lạ.
Anh định để cho mình chết giả luôn nhưng khi biết cha mẹ quá đau lòng vì cứ nghĩ anh chết do lỗi của họ, anh không nỡ. Cuối cùng anh cũng về nhà. Bí mật về nhà. Nhưng không làm thì không ai biết, làm thì tất có chỗ sơ hở. Ngày anh chịu không được cha mẹ mặt ủ mày chau nên đã hùng dũng về nhà thì gặp ngay người phụ nữ đó, bà Hoàng Mai. Bà biết tin anh gặp nạn đã tới chia buồn với cha mẹ anh, bà đã ở đó vài ngày rồi. Khi anh về, dĩ nhiên bà cũng biết.
Điều mà anh không ngờ nhất, bà Hoàng Mai là mẹ ruột của cả Minh Hàn lẫn Vũ Phong đó là điều mà cả ba từ xưa tới nay đều nghĩ ngược lại. Nhưng khi biết nguyên do thì nghĩ lại bà tổng nói không sai, chính là dùng lời nói cố tình làm sai lệch ý nghĩa. Và một điều anh không ngờ tới nữa là anh cùng bà Hoàng Mai âm thầm theo dõi hai thằng con trai bà. Những gì thu được là Vũ Phong đã để cậu nhóc quê một cục đó ở trong lòng quá sâu đến nỗi không còn có thể rút ra được nữa. Cũng như nhau đeo đuổi Vũ Phong một thời gian không nhỏ nhưng cậu nhóc thu được kết quả còn anh thì không. Thôi được, anh tâm phục khẩu phục nhận thua, anh không nhận thua với Tùng thì anh không biết làm sao với cô gái bên cạnh, anh thực sự đau lòng khi nghĩ tới cô ấy sẽ buồn như anh đã từng, giấu trong lòng một tình cảm không có hồi đáp. Anh muốn làm Dương vui vì anh cũng sẽ vui, và Vũ Phong bên kia cũng vui với tình cảm của cậu ấy. Toàn vẹn mọi thứ thì tốt chứ sao, chấp nhất làm gì, sau một lần đứng giữa sống chết, mọi vấn đề với anh đã trở nên dễ nghĩ thông suốt hơn rồi.
Ngồi nhấm nháp ly cà phê chờ bà Hoàng Mai, hôm nay bà Hoàng Mai mẹ Vũ Phong và Minh Hàn quyết định đến gặp ông chồng, người mà bà ấy đã bỏ bao nhiêu năm nay. Bà muốn nói chuyện với ông về vấn đề tình cảm của hai thằng con trai bà đẻ ra. Ông tổng đã có vợ khác, chắc chắn bà sẽ có thế mạnh hơn trong việc tham gia quyết định chuyện của con do mình đẻ ra. Nhưng anh không biết một điều rằng không những bà có thế mạnh thôi mà chỉ cần bà nói một từ ông tổng cũng không phản đối. Nếu biết chuyện gì xảy ra ở ngôi nhà anh vừa bỏ đi anh sẽ bất chấp ở lại xem chứ không bỏ ra quán ngồi nhâm nhi cà phê.
Bà Hoàng Mai vừa bước qua cổng ngôi nhà, phía sau bà cổng còn chưa khép hẳn, một bóng người đã đứng trước mặt.
– Cuối cùng em cũng chịu về. – Dĩ nhiên gọi mẹ Vũ Phong bằng tiếng “em” ngọt ngào còn ai ngoài ông tổng có thể gọi.
– …
– Vào nhà đi, đứng ngoài này nắng.
Bà Hoàng Mai không nói không rằng đi thẳng vào, ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách không đợi mời mọc, tự nhiên như nhà của chính mình. Đợi người giúp việc mang nước lên, ông tổng tự tay đưa đến tận tay bà.
– Cam mật ong, em vẫn thích món này mà. Uống một miếng cho thấm giọng, đợi tụi nhỏ nó giọn dẹp lại phòng thì lên nghỉ.
– Tôi không định nghỉ lại. – Bà thản nhiên trả lời.
– Nhà đã vào lý nào lại trở ra. – Ông tổng cũng khẳng định chắc nịch.
Bà Hoàng Mai liếc nhẹ ông tổng một chút rồi nhìn xung quanh.
– Lâu rồi tụi nó không về đây phải không?
– Em biết tụi nó lúc này cứng đầu cứng cổ thế nào mà. Bảo về mãi có đứa nào để vào tai. Ngay cả em làm mẹ mà còn không về thì anh nói chúng thế nào được.
– Đừng đổ thừa cho tôi, chúng nó nghĩ tôi chết thì chuyện về nhà hay không chẳng liên quan gì tôi. Đừng mang chuyện ông không thể quản lý con cái đổ lên người tôi. Đừng nói ông cũng không biết chuyện gì xày ra trong nhà, chúng nghĩ chúng không cùng một mẹ sinh ra, không biết ai tiêm nhiễm ý này cho chúng vậy?
Ông tổng mặt mày thật khó coi.
– Chúng tưởng em mất là thật, nhưng không phải em sinh thì anh không có dung túng cho chuyện này phát sinh. Anh cũng chưa nghe tụi nó nói về vấn đề này.
– Làm cha như ông giỏi thật. Một tay người đàn bà của ông gây ra hết mà ông bảo không có dung túng cho chuyện này phát sinh.
– Nếu lo lắng thì về chăm chúng đi.
– Chúng bao nhiêu tuổi rồi ông không biết sao? Cần tới tôi chăm.
– Lúc cần thì em không chịu về.
– Không nhắc chuyện đó nữa. Hôm nay tôi tới có chuyện cần thương lượng.
– Cần gì thương lượng, chỉ cần em nói chuyện gì anh cũng đồng ý.
– Đồng ý không cần nghe trước?
– … – Ông tổng cảnh giác, im lặng nhìn chăm chằm vào vợ.
– Mới đó đã ân hận lời nói ra rồi? – bà Hoàng Mai cười khảy.
– Được, anh đồng ý. Em nói đi. Chuyện gì?
– Tôi muốn nói chuyện tình cảm của tụi nhỏ.
– Không được, tôi không chịu nổi cái bọn đồng bóng đó. Thật không làm người ta có cảm tình được. – Ông tổng không dưng nổi đóa.
– Không chịu được bọn đồng bóng đó hay còn căm anh Nguyên? – bà Hoàng Mai giọng đầy khiêu khích.
– “Anh Nguyên” – ông tổng lập lại giọng đầy bực tức_ Bà còn nói tới tên của người này tôi lập tức kiếm hắn tính hết nợ mới nợ cũ.
– Ông buồn cười, chuyện anh ấy liên quan gì tới chuyện tụi nhỏ mà ông gom mọi thứ lại với nhau thế.
– Tôi ghét hắn, cái tên đồng tính biến thái.
– Ông thôi ngay cái giọng điệu miệt thị người ta đi, không tôi đi ngay lập tức. Không thương lượng chuyện gì nữa, tự tôi quyết định. – bà Hoàng Mai tỏ ra không nhân nhượng dù chỉ một chút.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook