Chiếc Nhẫn Đi Lạc
-
Chương 68
Em vốn sinh ra trong gia đình như vậy. Em không có gì phải xấu hổ về gia đình mình. Em không đeo bám anh hay bất kỳ người nào đó vì tiền. Em sử dụng tiền của anh…đúng vì túng quẫn quá …..vì bệnh tình cha cấp bách nhất thời không biết kiếm ở đâu ra…nên làm anh coi thường em…em cũng không thể oán trách. Vì cha em, anh có coi em là một người hèn mạt, gian xảo hay lừa đảo cũng không sao….. Nhưng em yêu anh, mong anh đừng nghĩ đó là vì anh có tiền….
– ……..
– …….
– Em muốn cho anh biết em không yêu anh vì anh có tiền. Bây giờ anh biết rồi, em về phòng trước đi. Anh tranh thủ dọn dẹp chỗ này_đống hồ sơ công việc đang làm dở_ anh sẽ qua…._ Vũ Phong nói đầy nặng nhọc không giấu vẻ cầu xin_.
– Em sẽ không quay về nữa…
BA!! một tiếng thật lớn. Cả xấp giấy Vũ Phong đang định thu dọn trên tay anh đập mạnh xuống mặt bàn. Tùng vẫn không tỏ thái độ gì nhưng Vũ Phong hai tay đã bắt đầu không yên, nó khẽ run lên….
– Dù gì anh cũng đã đuổi em, em đi……
– Anh đã bảo em về rồi._ Vũ Phong dằn lại_
– Em cũng đã vui mừng vì điều đó. Nhưng anh có biết anh đã làm gì không Vũ Phong! Anh làm em đau, không phải nỗi đau thể xác mà là trái tim em đau. Nếu chỉ em đau, em cũng không oán trách nhưng anh làm gia đình em đau. Xin lỗi anh, điều đó làm em không chịu nỗi.
– ………._ Vũ Phong chuyển hết trọng lượng thân thể mình trên hai cánh tay chống xuống mặt bàn, anh muốn ngồi nhưng không hiểu sao anh vẫn không động đậy nổi_.
– …. Anh ác lắm! anh biến em thành kẻ có tội với cha mẹ mình. Em giờ rất ân hận đã cố gọi cho anh, sao lúc đó em không lẳng lặng biến mất như anh muốn có phải tốt không. Bây giờ cả làng xóm họ hàng nhìn em như quái vật, nhìn gia đình em như một thứ kỳ quan để xì xầm bàn tán, họ còn trách cha mẹ em là kẻ gian dối, suýt chút báo hại con nhà người ta, cả nhà ra đường không dám ngẩng đầu nhìn ai. Anh làm cho em thành đứa con tồi tệ, đáp lại sự hy sinh cả một đời của cha mẹ mình như thế….anh vừa lòng chưa…
– ………….
– Em dù có làm phiền anh cũng đâu đáng bị anh đối xử như vậy…. ‘Đeo…bám’ …. có phải tội của em là đeo bám anh không? Vũ Phong…anh nỡ làm vậy mà không hề nghĩ em sẽ đau sao…..
– ………..
– …..anh đâu hề yêu em nên đâu sợ làm đau em…….Giờ em chấp nhận, em không làm phiền anh nữa cũng không dám nói yêu anh nữa cũng không đến gặp anh nữa, mai này cũng không để anh nghe thấy em hay nhìn thấy em. Nợ của Four nếu anh muốn đòi em nghĩ anh Minh Hàn hay cha anh Anh Kỳ cũng có thể trả, em không còn đồng chủ của Four nữa. Anh muốn thưa em vào tù cũng được, vào đó không phải lo không có cơm ăn áo mặc cũng dễ dàng không phải gặp anh. Muốn đánh, em sẽ đứng đây chờ, khi nào xong em có thể tự mình bước ra. Nhưng nếu anh làm bất kỳ ai trong nhà em bị thương, em liều mạng mình với anh.
Vũ Phong quay đi, xe chạy rồi mà Tùng vẫn đứng im bất động. Một cảm giác kinh khủng nặng nề áp xuống, Vũ Phong chưa từng có cảm giác này bao giờ. Trong đầu anh hình ảnh Tùng nhìn anh ngỡ ngàng đến không thể hiện ra vui buồn, giận dữ hay tuyệt vọng, cậu cứ tròn mắt nhìn anh. Xe chạy một đoạn Vũ Phong nhìn lại vẫn thấy Tùng đứng đó tư thế không thay đổi. Năm giờ chiều mai… một linh tính rất nhanh len vào lòng, Vũ Phong lần đầu tiên nghĩ đến việc cái hẹn ngày mai không thể như ý anh muốn.
Anh luôn tự tin với mọi chuyện anh làm, anh không tin nó sẽ cho ra bất cứ kết quả nào ngoài dự đoán. Tại sao lần này linh tính lại mách bảo anh rằng anh sẽ thất bại? Tùng nhìn anh với đôi mắt “không thể tin được” đó, cậu đang thất vọng chăng hay sợ mất anh. Anh cho cậu cái hẹn ngày mai đã chứng tỏ anh sẵn sàng đón cậu trở lại, nhưng sao Tùng không hề để lộ niềm vui? Càng nghĩ cảm giác Tùng sẽ không về đúng hẹn càng lớn.
Đêm hôm đó, Vũ Phong cứ bị ám ảnh ánh mắt của Tùng. Trở mình qua lại anh vẫn không thể ngủ được, đôi mắt đó cứ quấn lấy anh mãi. Nằm gác tay lên trán anh mãi nghĩ tới Tùng mà không thể chợp mắt, “ánh mắt của cậu… sao anh không nghĩ ra ngay, đó là ánh mắt không tin, Tùng không tin anh có thể lừa cậu? Phải! Không sai, đó chính là Tùng không thể tin và cũng chưa từng nghĩ anh có thể làm như vậy, đó là đôi mắt quá hy vọng, quá vui mừng đến độ khi thất vọng vẫn chưa thể tin được, vẫn chưa phản ứng kịp với kết quả mà Tùng chưa từng nghĩ tới. Tùng đã trọn lòng tin vào những gì anh nói, những gì anh hứa hẹn.
Vũ Phong như vừa hiểu ra được anh đã làm gì người anh yêu. Khi mà đã thỏa mãn hờn ghen giận dữ trong lòng, anh mới bình tĩnh mà ngẫm nghĩ tâm trạng của Tùng, suy nghĩ mọi việc xung quanh Tùng. Anh vốn không coi trọng gia đình nên không để tâm đến gia đình của Tùng, anh chỉ nhắm vào việc phải buộc chặt cậu để cậu chỉ có thể mãi mãi bên anh…,Vũ Phong ngồi bật dậy, lòng anh nóng như lửa, anh đi đi lại lại trong phòng, rót cho mình một ly rượu rồi lại một ly… sao anh có thể quên…? Anh không coi trọng gia đình nhưng Tùng thì có. Một cảm giác sợ hãi mơ hồ xông thẳng lên não… Nhưng không, anh tự nhủ không có gì phải sợ. Tùng rất yêu anh, luôn sợ anh giận, luôn sợ anh bỏ rơi. Chắc chắn cậu sẽ quay về, lúc đó chỉ là Tùng chưa kịp chấp nhận việc anh sẽ không đi làm cái chuyện điên khùng giống như là đi hỏi vợ, hay là đi ở rể đó. “Trồng trọt…?” hừ nghĩ sao mà bắt anh bỏ cả đống công việc hái ra tiền ở đây chỉ để trồng một luống rau. Thà đòi một ít tiền bạc hay gì gì đó còn có thể chấp nhận được, nếu đòi cả một biệt thự ngay tại thành phố cũng được. “Kêu cha mẹ anh qua…?” Anh làm gì có mẹ mà đòi gặp, ông bà tổng, điên sao? Cả nhà Tùng nghĩ gì mà bảo hai thằng con trai yêu nhau phải làm những chuyện giống như một đứa con trai và một đứa con gái yêu nhau, giấu thiên hạ còn không kịp mà.
Không có gì phải lo, Tùng chắc chắn phải biết anh không thể bảo cha mẹ anh qua nói chuyện, cũng không thể ở nhà Tùng trồng rau, cậu phải biết đó là việc bất khả thi, đã là bất khả thi thì cậu cũng tự biết khó mà không đòi hỏi. Muốn tiếp tục ở cạnh anh cậu chỉ có một cách là phải đúng hẹn. Năm giờ chiều mai cậu phải có mặt ở nơi đây, tại nơi anh đang đứng.
Vũ Phong dù không thể loại bỏ cảm giác sợ hãi cứ len lỏi trong lòng, nhưng với một đống những lý do anh nghĩ tới đều cho anh một kết luận: “Tùng chắc chắn sẽ đúng hẹn”. Nhưng anh đã phải nốc hết chai rượu mới có thể dỗ mình vào giấc ngủ đầy ánh mắt trách móc của Tùng vây quanh.
Dù đã tìm đủ thứ lý do biện hộ cho việc làm của anh đối với Tùng là không sai, nhưng Vũ Phong vẫn không dẹp bỏ được bất an trong lòng. Cả ngày hôm sau dù là trời mới vừa hửng sáng anh đã bắt đầu chờ Tùng, dù biết hạn cuối là tận năm giờ chiều nhưng mọi sự chú ý của anh chỉ tập trung ngoài cửa và điện thoại. Một phút trôi qua tưởng như là vô tận, một tiếng đồng hồ trôi qua anh cảm giác mình không thể trải qua nổi. Mới quá buổi trưa Vũ Phong đã kiệt sức vì chờ đợi, anh không thể tập trung làm việc, ăn không yên, nghỉ trên giường cứ như nằm trên than nóng dù đã mở máy lạnh hết công suất. Nơi làm anh dễ chịu nhất chính là phòng khách, nhưng đến ba giờ chiều Vũ Phong đã ở hẳn ngoài sân, mắt không ngừng nhìn đến động tĩnh của cánh cửa nặng ì. Chịu không nổi, Vũ Phong lệnh cho bảo vệ mở rộng cửa, anh muốn nhìn hẳn ra đường. Cứ nhìn mãi vào cái cửa anh có cảm giác như nó đang chặn ở yết hầu, anh thở không nổi.
Nhưng rồi cái linh tính bất an đã len lỏi trong lòng anh từ lúc anh rời khỏi Tùng bừng lên dữ dội khi đồng hồ điểm năm giờ chiều. Cửa vẫn vắng không một bóng người xuất hiện, tim anh như bị ai xiết chặt. Anh nhớ khi nghe tin Kim Thành mãi mãi không về nữa anh cũng không có cảm giác như lúc này. Chỉ chờ một người thôi tại sao lại khó chịu đến vậy? Khó chịu đến bức bối, Vũ Phong thèm đập nát một cái gì đó để giải tỏa cảm giác trong lòng mình…
…Choang… Chậu hoa kiểng bên cạnh anh vỡ nát, người làm trong nhà tức tốc chạy ra. Nhìn thấy ông chủ mắt loạn đỏ ngầu, họ im lặng đứng qua một bên, chờ cho anh nóng nảy bỏ vào nhà trong mới bắt tay dọn dẹp không dám hó hé một tiếng.
Vũ Phong đùng đùng thay đồ, Tùng không thể làm khó anh được. Anh thừa nhận anh yêu Tùng nhưng không thể vì cậu mà quỳ lụy để mặc người khác ra điều kiện với anh. Anh không có cậu vẫn sẽ vui vẻ, Vũ Phong cố gắng lấy phong độ mọi khi bỏ ra khỏi nhà, anh không thể ở nhà để cảm giác mình bị “leo cây”, mình thất bại giày vò.
Anh không biết rằng chính bất an mà anh không chịu thừa nhận kia quá lớn. Nó làm cho anh biết anh đã sai, nhưng để thừa nhận anh sai rồi anh chưa làm được. Anh không nhận ra Tùng mới trễ giờ có mười phút. _Việc một người có thể vì bất cứ lý do nào đó mà về trễ thậm chí về trễ vài tiếng chứ đứng nói một tiếng_ và Tùng chưa từng nói với anh cậu sẽ vĩnh viễn không.
Vũ Phong đặt mình trong tình trạng chờ đợi quá lâu, nó trở thành một loại tra tấn không chịu nổi. Giờ đây anh muốn khẳng định anh không chờ Tùng, anh không bất an, anh không lo sợ. Anh không chấp nhận rằng anh đã sai, anh không thể chấp nhận ý nghĩ này, anh không sai… Nhưng những bất an kia từ đâu mà có?… anh không muốn thừa nhận rằng nó tồn tại chính là việc anh đã biết mình sai… Anh thật sự đã sai lầm rồi sao?
…Vì anh biết anh sai rồi nên anh cũng biết quá năm giờ mà không thấy bóng dáng Tùng nghĩa là cậu sẽ không về…
…Không không thể, anh không thể chấp nhận nổi việc anh mong chờ cậu, sợ mất cậu, bị bỏ lại… Anh là anh, dù có cậu hay không anh vẫn sẽ là Vũ Phong như cũ. Một ông chủ lớn lịch thiệp hào hoa, phong nhã, vui vẻ, thoải mái. Không có Tùng thì sao? Anh vẫn có thể sống như trước đây, rồi mọi chuyện vài ba ngày là lại đâu vào đó hết.
Vũ Phong đến những nơi anh thường đến giải trí, hoan lạc, anh muốn trấn át cảm giác anh cần con người kia đến lo sợ bất an…anh không muốn cúi đầu nhận thua.
Như bây giờ anh đang tay ấp tay ôm những cô gái mỹ miều, thoải mái sát phạt…thua ha ha.. thua liên miên… Không giống mọi khi, rõ ràng không giống, vẫn chơi như vậy nhưng không hứng thú…phải có Tùng ngồi trong lòng anh, phải nghe cậu làu bàu mỗi khi anh thua bạc rồi quay sang hôn cậu, thắng cũng hôn tuốt. Bây giờ chỉ có tiếng nũng nịu của mấy cô gái dù ngọt ngào mấy cũng không làm anh có hứng nổi. Anh muốn nghe Tùng lằng nhằng anh vì sao thắng cũng phải hôn mà thua cũng phải hôn. Anh sẽ khoái trá bảo rằng “Thua hôn em một cái cho nó hên, Thắng cũng hôn một cái cho nó hên tiếp”. Chắc chắn Tùng sẽ bảo anh ngụy biện, cứ kiếm chuyện giữa chốn đông người làm cậu ngượng… Bất giác anh cười, chỉ nhớ thôi anh đã cười. Chán, đi chơi mà không có cái giọng ngọt như mật ấy bên tai làm anh chán. Cố chơi vài rất miễn cưỡng anh liên tục thua trắng, nản quá anh bỏ về. Không phải anh sợ mất tiền mà là không có lòng dạ nào để chơi cả. Đến võ đài… cũng không tốt hơn, chẳng nghe đám đàn em một tiếng “anh Tùng” hai tiếng cũng “anh Tùng” làm anh thấy thiếu. Thêm cái đám đó cứ thắc mắc Tùng đâu làm lòng anh như thiêu như đốt. “Từ lúc nào mà người ta thắc mắc vì sao Tùng không đi cùng anh?” Cuối cùng anh đành về nhà, bước vào nhà cảm giác càng ngột ngạt hơn, xung quanh anh trống trải lạnh lẽo, cảm giác tội lỗi càng mạnh mẽ. Đã một tuần không có Tùng, một tuần cảm giác mất cậu cứ quấy đảo trong lòng, một tuần anh tự thả rông mình không làm ăn gì hết, công việc chồng chất, đàn em réo gọi nhắc nhở, anh vẫn không có gì muốn làm việc, mọi thứ vẫn ở thời điểm cách đây một tuần, anh sợ sự thật.
Anh nghĩ đến chuyện Phú kết tội tùng đeo bám, quấy rối. Anh cũng đã không khá hơn, Tùng có biết bây giờ anh thèm cái kiểu đeo bám quấy rối ấm áp ngọt ngào đó biết chừng nào không? Một kẻ ngu bỏ mất mà anh là kẻ ngu thứ hai hăng hái chạy theo, Vũ Phong cười khổ, sao bây giờ mới nhận ra mình ngu? Sau một tuần anh đành chấp nhận sự thật nhưng điện thoại Tùng không reo nữa, dĩ nhiên cũng không thể đáp lại những cuộc gọi của anh, không còn cách nào khác anh đành đến hỏi người duy nhất biết tin Tùng, Anh Kỳ.
– “Tùng chưa lên, cả hai anh em chưa lên. Tôi cũng không gọi được cho Tùng.”
Đó là câu trả lời của Anh Kỳ, Vũ Phong cũng an lòng một chút. Tùng chưa lên chứ không phải lên rồi mà không về nhà, cả bạn bè cũng không gọi được cho cậu chứ không phải riêng mình anh. Mà từ khi nào anh xem nhà mình là nhà Tùng anh cũng chua nhận ra.
Vũ Phong luôn thấp thỏm chờ đợi cho tới khi cánh cửa phòng làm việc của anh mở ra. Đứng đó là bóng dáng của người anh yêu. Tùng…
Nhìn thấy Tùng anh mừng như điên, nhưng rồi trong lòng bỗng dưng phát giận “về rồi sao”, nhưng anh cố kềm chế mừng vui giận dỗi lẫn lộn trong lòng. Định làm mặt lạnh nhưng lại sợ làm Tùng giận thêm, làm mặt vui thì sợ mất mặt mình. Anh không muốn bị cậu nhìn thấy nỗi ám ảnh trong lòng anh mấy ngày qua, cuối cùng anh chỉ có thể cười nhẹ, trách một câu lấy lệ rồi tiếp tục làm việc.
Nhưng anh cũng không thể tiếp tục làm gì lúc này vì anh đã nhận ra vẻ hờ hững trên mặt Tùng, vô thưởng vô phạt trong lời cậu nói. Cậu không có vẻ lo sợ cũng không có vẻ muốn dụ ngọt anh tha tội như mọi khi. Trực giác cho anh biết không ổn, anh chỉ có thể giả vờ làm việc tiếp, linh tính cho anh biết chỉ cần tiếp tục nói chuyện sẽ dẫn đến điều anh lo sợ nhất, tốt nhất là không nói gì. Vũ Phong đã cực lực từ chối nói chuyện, nhưng vô dụng.
Từng lời từng lời của Tùng như đao lớn chém xuống người anh, trước đây anh không hiểu những gì Tùng nói nhưng bây giờ anh hiểu, mà chính vì hiểu nên anh càng sợ, càng run rẩy, càng không thể kềm chế chính mình.
Tùng đã không màng nhìn anh và dù anh không muốn nghe cậu cũng nói. Lời chia tay phát ra từ miệng Tùng làm anh mất mọi khả năng ứng phó… từng lời từng lời Tùng trách móc anh vẫn không ngừng lại… anh muốn xin cậu đừng nói nữa nhưng không thể thốt nên lời …
– “em sẽ không quay về nữa”
Lời nói làm anh sợ nhất cũng đến…Ba…!! Anh đập mạnh xấp giấy trên tay xuống mặt bàn trấn áp một cái gì đó như sắp bật ra khỏi lồng ngực, lời van xin chăng hay nước mắt. Không! Vũ Phong làm sao van xin làm sao khóc được. Đến Tùng còn chưa từng rơi nước mắt mà thì anh làm sao có thể, nhưng cái gì trong lồng ngực anh khiến anh đau đớn đến vậy…? Những lời trách móc bên tai anh không ngừng làm anh đau đớn. Tùng có nhiều uất ức như vậy sao? vậy mà anh chưa từng biết, mọi uất ức của cậu đều do anh mà ra sao…? Sao giờ anh mới biết?
“Anh đâu hề yêu em nên đâu sợ làm đau em… giờ em chấp nhận, em không làm phiền anh nữa cũng không dám nói yêu anh nữa cũng không đến gặp anh nữa, mai này cũng không để anh nghe thấy em hay nhìn thấy em. Nợ của Four nếu anh muốn đòi em nghĩ anh Minh Hàn hay cha anh Anh Kỳ cũng có thể trả, em không còn đồng chủ của Four nữa. Anh muốn thưa em vào tù cũng được, vào đó không phải lo không có cơm ăn áo mặc cũng dễ dàng không phải gặp anh. Muốn đánh, em sẽ đứng đây chờ, khi nào xong em có thể tự mình bước ra. Nhưng nếu anh làm bất kỳ ai trong nhà em bị thương, em liều mạng mình với anh.”
Những lời cuối cùng đập nát tim anh. Giờ đây trong mắt Tùng anh là như vậy sao? sẽ đánh cậu, sẽ tống cậu vào tù sẽ đòi nợ cậu sẽ khó dễ người nhà cậu? Trong mắt Tùng anh không có điểm nào tốt để suy xét lại nữa sao? Trong lòng Tùng không nhận biết anh yêu cậu sao? rất sợ mất cậu sao? Tùng đã là duy nhất, là niềm vui là nỗi buồn là mọi thứ của anh… khổ nỗi những thứ đó đến bản thân anh bây giờ anh mới biết thì làm cho sao Tùng biết. Tùng không biết, phải Tùng không biết nên mới nói lời tuyệt tình với anh. Phải cho cậu ấy biết, nhưng nói làm sao…? Quan trọng là nói làm sao để Tùng có thể tin. Cuối cùng anh cũng biết thứ anh đánh mất là gì, anh đã ngu ngốc đánh mất lòng tin của cậu, thứ anh mất không phải tình yêu Tùng dành cho anh mà anh đã đánh mất đi sự tin tưởng của Tùng đặt nơi anh, Tùng đã không còn tin anh sẽ yêu cậu, sẽ chịu thiệt thiệt vì cậu. Mọi việc làm của anh đều phản lời anh nói yêu cậu, thì giờ đây anh có nói gì cậu cũng sẽ không tin. Nhận ra sự thật này Vũ Phong như mất hết cả khí lực anh chỉ có thể tựa vào hai cánh tay tự khi nào đã bấu chặt lấy cạnh bàn làm việc, muốn ngồi xuống để lấy chút không khí đang thiếu trầm trọng trong cơ thể, anh cũng không làm được.
– “Em sẽ về quê, không ở lại thành phố nữa. Không bận tâm anh tìm đuổi… Nếu giờ anh không ra hình phạt vậy em đi đây. Chúc anh vui”
Giờ đây chỉ còn lại một mình, anh nghĩ tới căn nhà từ phút này chỉ còn mỗi mình anh, thiếu Tùng anh làm sao đây? nỗi kinh hoàng của mười ngày qua sẽ tái lập lại mỗi ngày cho tới vô tận hay sao? bất giác anh rùng mình. Làm sao anh qua khỏi, Vũ Phong chỉ biết ôm đầu gục ngay trên bàn làm việc của mình. Sao anh đã không nói được lời nào biện hộ cho mình, giải thích chẳng hạn. Nhưng giải thích điều gì, biện hộ cái gì khi mọi thứ Tùng nói đều đúng cả. Kết quả như hôm nay phải trách ai đây, trách ông trời thử thách anh quá lớn hay trách anh nóng vội. Hay trách sao mọi thứ lại ập đến một lúc như thế, tại sao không cho anh chút thời gian suy nghĩ? tại sao dồn mọi thứ lại một đống làm cho anh không có thời gian cân nhắc hay trách anh mù quáng với nghi ngờ, ghen hận làm cho chính mình đi vào đường cùng. Hay trách anh đứng trước mọi chuyện liên quan đến Tùng thì lập tức đánh mất sáng suốt đánh mất đầu óc trở thành một người đàn ông tầm thường đầy tự phụ và vô tâm… cho anh chút thời gian suy nghĩ anh có thể sẽ không làm cái điều ngu ngốc đó để đến nỗi đánh mất cả lòng tin,tình yêu của Tùng… Cuối cùng anh cũng nếm trải hai chữ “ân hận”, cuối cùng anh cũng biết nó có mùi vị như thế nào. Thật khó mà nuốt nổi.
Tùng đã không ngủ được một giấc tròn hơn mười ngày nay. Từ nhà Vũ Phong về cậu cũng không thể chợp mắt được, cứ nghĩ giải quyết mọi chuyện rõ ràng cậu có thể quẳng mọi gánh lo, mọi muộn phiền qua một bên, nhưng không… cậu vẫn không thể ngủ ngon. Những giấc ngủ chập chờn làm Tùng ngày một mệt mỏi hơn.
Tùng đến nói với Anh Kỳ, cậu không thể làm việc trong tình trạng này được. Tùng muốn nghỉ hẳn mấy ngày ngủ cho lại sức. Anh Kỳ cũng không ý kiến gì, khuyến khích cậu nghỉ cả tuần luôn đi, tỉnh táo hãy làm việc.
Tùng về nhà, không ngủ được cậu cũng có cách để ngủ. Rượu, chỉ cần cậu say bí tỉ ngủ cả hai ba ngày vẫn được mà. Vác một đống rượu nếp, rượu gạo…v…v. Loại này nặng đô hơn bia uống mau say.
Không biết uống lúc nào ngủ lúc nào, thằng Sơn về tới nhà chỉ thấy anh nó nằm lăn trên chiếu ngáy khò khò bên cạnh còn một đống vỏ chai. Nó chỉ biết lắc đầu, anh nó bảo về ngủ để lại sức thì ra ngủ kiểu này đây. Sơn giăng mùng, dọn dẹp tàn tích của Tùng sạch sẽ. Sáng ra đi làm nó nấu một nồi cháo trắng với hột vịt muối để sẵn phòng khi Tùng dậy có cái lót bụng.
Chiều về, nồi cháo còn nguyên trên bếp, Tùng vẫn y vậy ngủ khò. Hôm sau cũng như vậy chuẩn bị một nồi cháo khác rồi mới đi làm. Chiều tối về, thấy nồi cháo sạch bách nó mừng nhưng quay lại thấy Tùng vẫn ngủ, xung quanh Tùng có thêm một đống vỏ chai trống rỗng. Trời! anh nó quyết ngủ theo cái kiểu này sao trời, không khéo phục hồi đâu không thấy chỉ thấy ngộ độc thì toi. Nó cũng y vậy dọn dẹp, sáng chuẩn bị đồ ăn cho Tùng… qua tới lần thứ ba khi một đống vỏ chai rỗng nằm lăn bên cạnh anh nó thì nó tống anh nó ra thẳng trạm xá.
Anh Kỳ hoảng hồn chạy vô trạm xá, nhưng Tùng cũng không đến nỗi bị ngộ độc rượu. Sơn nó sợ anh nó mấy ngày ăn không bao nhiêu cứ tỉnh lại nốc rượu miết không sớm thì muộn cũng ‘chết’. Chờ Tùng tỉnh lại còn đang ngơ ngác vì sao mình nằm trong trạm y tế thì bị Anh Kỳ bộp cho một cái rõ đau.
– Cậu hay quá nhỉ, bình thường thì tiết kiệm từng đồng, bây giờ dư dả lắm sao mà phung phí cho cả đống rượu đó còn chưa kể tới tiền viện phí. Muốn chết sao hả?
– Em ngủ không được, cố thế nào cũng không được. Chỉ còn cách đó thôi._Tùng vừa xoa chỗ đau vừa giải thích._
– Cậu làm vậy chẳng khác nào tự tử, cậu biết nguy hiểm lắm không mà uống liền tù tì như thế…? Nhìn cậu xem, không ra cái hồn ma nào.
– Không uống nữa là được mà._ Nhìn bộ dạng lo lắng của Anh Kỳ Tùng cười méo xẹo_ Em chẳng muốn chết đâu, cũng không muốn tốn tiền bệnh viện. Bây giờ về được chưa.
Tùng ngồi dậy nhưng đầu váng mắt hoa chỉ có cách nằm vật xuống.
– Nằm yên đi, cậu bị suy nhược rồi, do không chịu ăn uống gì. Nói thật tôi nghe, bao lâu rồi cậu không ăn uống cho đàng hoàng?
– Chắc từ khi Vũ Phong đi… lòng dạ nào mà nuốt trôi cái gì nữa.
– Còn nói, cậu không lo cho mình cũng phải biết hai bác sẽ lo cho cậu chứ.
– Thì em cũng có ráng ăn mà._Tùng cố vớt vát._
– Mỗi ngày một bữa không ra hồn chứ gì._ Anh Kỳ ra vẻ rất tức giận kỳ thực là cậu cũng nhìn thấy chính mình ngày nào, thậm chí mình còn tệ hơn Tùng ấy chứ_ Tôi với Minh Hàn quyết định mang cậu qua bệnh viện cho cậu dưỡng ít ngày, ở đó nằm phòng săn sóc theo yêu cầu. Ăn đúng cữ, ngủ đúng giờ, truyền thêm chút dịch cho khỏe hẳn rồi về.
– Anh nghĩ em đại gia chắc, vô bệnh viện điều dưỡng.
– Chuyện đó không phải lo, Minh Hàn bảo để anh ấy lo, đổi lại cậu sẽ ưu tiên mỗi khi anh ấy có yêu cầu đặt bàn.
– À… nhưng hình như em có lợi hơn nhỉ.
– ……..
– …….
– Em muốn cho anh biết em không yêu anh vì anh có tiền. Bây giờ anh biết rồi, em về phòng trước đi. Anh tranh thủ dọn dẹp chỗ này_đống hồ sơ công việc đang làm dở_ anh sẽ qua…._ Vũ Phong nói đầy nặng nhọc không giấu vẻ cầu xin_.
– Em sẽ không quay về nữa…
BA!! một tiếng thật lớn. Cả xấp giấy Vũ Phong đang định thu dọn trên tay anh đập mạnh xuống mặt bàn. Tùng vẫn không tỏ thái độ gì nhưng Vũ Phong hai tay đã bắt đầu không yên, nó khẽ run lên….
– Dù gì anh cũng đã đuổi em, em đi……
– Anh đã bảo em về rồi._ Vũ Phong dằn lại_
– Em cũng đã vui mừng vì điều đó. Nhưng anh có biết anh đã làm gì không Vũ Phong! Anh làm em đau, không phải nỗi đau thể xác mà là trái tim em đau. Nếu chỉ em đau, em cũng không oán trách nhưng anh làm gia đình em đau. Xin lỗi anh, điều đó làm em không chịu nỗi.
– ………._ Vũ Phong chuyển hết trọng lượng thân thể mình trên hai cánh tay chống xuống mặt bàn, anh muốn ngồi nhưng không hiểu sao anh vẫn không động đậy nổi_.
– …. Anh ác lắm! anh biến em thành kẻ có tội với cha mẹ mình. Em giờ rất ân hận đã cố gọi cho anh, sao lúc đó em không lẳng lặng biến mất như anh muốn có phải tốt không. Bây giờ cả làng xóm họ hàng nhìn em như quái vật, nhìn gia đình em như một thứ kỳ quan để xì xầm bàn tán, họ còn trách cha mẹ em là kẻ gian dối, suýt chút báo hại con nhà người ta, cả nhà ra đường không dám ngẩng đầu nhìn ai. Anh làm cho em thành đứa con tồi tệ, đáp lại sự hy sinh cả một đời của cha mẹ mình như thế….anh vừa lòng chưa…
– ………….
– Em dù có làm phiền anh cũng đâu đáng bị anh đối xử như vậy…. ‘Đeo…bám’ …. có phải tội của em là đeo bám anh không? Vũ Phong…anh nỡ làm vậy mà không hề nghĩ em sẽ đau sao…..
– ………..
– …..anh đâu hề yêu em nên đâu sợ làm đau em…….Giờ em chấp nhận, em không làm phiền anh nữa cũng không dám nói yêu anh nữa cũng không đến gặp anh nữa, mai này cũng không để anh nghe thấy em hay nhìn thấy em. Nợ của Four nếu anh muốn đòi em nghĩ anh Minh Hàn hay cha anh Anh Kỳ cũng có thể trả, em không còn đồng chủ của Four nữa. Anh muốn thưa em vào tù cũng được, vào đó không phải lo không có cơm ăn áo mặc cũng dễ dàng không phải gặp anh. Muốn đánh, em sẽ đứng đây chờ, khi nào xong em có thể tự mình bước ra. Nhưng nếu anh làm bất kỳ ai trong nhà em bị thương, em liều mạng mình với anh.
Vũ Phong quay đi, xe chạy rồi mà Tùng vẫn đứng im bất động. Một cảm giác kinh khủng nặng nề áp xuống, Vũ Phong chưa từng có cảm giác này bao giờ. Trong đầu anh hình ảnh Tùng nhìn anh ngỡ ngàng đến không thể hiện ra vui buồn, giận dữ hay tuyệt vọng, cậu cứ tròn mắt nhìn anh. Xe chạy một đoạn Vũ Phong nhìn lại vẫn thấy Tùng đứng đó tư thế không thay đổi. Năm giờ chiều mai… một linh tính rất nhanh len vào lòng, Vũ Phong lần đầu tiên nghĩ đến việc cái hẹn ngày mai không thể như ý anh muốn.
Anh luôn tự tin với mọi chuyện anh làm, anh không tin nó sẽ cho ra bất cứ kết quả nào ngoài dự đoán. Tại sao lần này linh tính lại mách bảo anh rằng anh sẽ thất bại? Tùng nhìn anh với đôi mắt “không thể tin được” đó, cậu đang thất vọng chăng hay sợ mất anh. Anh cho cậu cái hẹn ngày mai đã chứng tỏ anh sẵn sàng đón cậu trở lại, nhưng sao Tùng không hề để lộ niềm vui? Càng nghĩ cảm giác Tùng sẽ không về đúng hẹn càng lớn.
Đêm hôm đó, Vũ Phong cứ bị ám ảnh ánh mắt của Tùng. Trở mình qua lại anh vẫn không thể ngủ được, đôi mắt đó cứ quấn lấy anh mãi. Nằm gác tay lên trán anh mãi nghĩ tới Tùng mà không thể chợp mắt, “ánh mắt của cậu… sao anh không nghĩ ra ngay, đó là ánh mắt không tin, Tùng không tin anh có thể lừa cậu? Phải! Không sai, đó chính là Tùng không thể tin và cũng chưa từng nghĩ anh có thể làm như vậy, đó là đôi mắt quá hy vọng, quá vui mừng đến độ khi thất vọng vẫn chưa thể tin được, vẫn chưa phản ứng kịp với kết quả mà Tùng chưa từng nghĩ tới. Tùng đã trọn lòng tin vào những gì anh nói, những gì anh hứa hẹn.
Vũ Phong như vừa hiểu ra được anh đã làm gì người anh yêu. Khi mà đã thỏa mãn hờn ghen giận dữ trong lòng, anh mới bình tĩnh mà ngẫm nghĩ tâm trạng của Tùng, suy nghĩ mọi việc xung quanh Tùng. Anh vốn không coi trọng gia đình nên không để tâm đến gia đình của Tùng, anh chỉ nhắm vào việc phải buộc chặt cậu để cậu chỉ có thể mãi mãi bên anh…,Vũ Phong ngồi bật dậy, lòng anh nóng như lửa, anh đi đi lại lại trong phòng, rót cho mình một ly rượu rồi lại một ly… sao anh có thể quên…? Anh không coi trọng gia đình nhưng Tùng thì có. Một cảm giác sợ hãi mơ hồ xông thẳng lên não… Nhưng không, anh tự nhủ không có gì phải sợ. Tùng rất yêu anh, luôn sợ anh giận, luôn sợ anh bỏ rơi. Chắc chắn cậu sẽ quay về, lúc đó chỉ là Tùng chưa kịp chấp nhận việc anh sẽ không đi làm cái chuyện điên khùng giống như là đi hỏi vợ, hay là đi ở rể đó. “Trồng trọt…?” hừ nghĩ sao mà bắt anh bỏ cả đống công việc hái ra tiền ở đây chỉ để trồng một luống rau. Thà đòi một ít tiền bạc hay gì gì đó còn có thể chấp nhận được, nếu đòi cả một biệt thự ngay tại thành phố cũng được. “Kêu cha mẹ anh qua…?” Anh làm gì có mẹ mà đòi gặp, ông bà tổng, điên sao? Cả nhà Tùng nghĩ gì mà bảo hai thằng con trai yêu nhau phải làm những chuyện giống như một đứa con trai và một đứa con gái yêu nhau, giấu thiên hạ còn không kịp mà.
Không có gì phải lo, Tùng chắc chắn phải biết anh không thể bảo cha mẹ anh qua nói chuyện, cũng không thể ở nhà Tùng trồng rau, cậu phải biết đó là việc bất khả thi, đã là bất khả thi thì cậu cũng tự biết khó mà không đòi hỏi. Muốn tiếp tục ở cạnh anh cậu chỉ có một cách là phải đúng hẹn. Năm giờ chiều mai cậu phải có mặt ở nơi đây, tại nơi anh đang đứng.
Vũ Phong dù không thể loại bỏ cảm giác sợ hãi cứ len lỏi trong lòng, nhưng với một đống những lý do anh nghĩ tới đều cho anh một kết luận: “Tùng chắc chắn sẽ đúng hẹn”. Nhưng anh đã phải nốc hết chai rượu mới có thể dỗ mình vào giấc ngủ đầy ánh mắt trách móc của Tùng vây quanh.
Dù đã tìm đủ thứ lý do biện hộ cho việc làm của anh đối với Tùng là không sai, nhưng Vũ Phong vẫn không dẹp bỏ được bất an trong lòng. Cả ngày hôm sau dù là trời mới vừa hửng sáng anh đã bắt đầu chờ Tùng, dù biết hạn cuối là tận năm giờ chiều nhưng mọi sự chú ý của anh chỉ tập trung ngoài cửa và điện thoại. Một phút trôi qua tưởng như là vô tận, một tiếng đồng hồ trôi qua anh cảm giác mình không thể trải qua nổi. Mới quá buổi trưa Vũ Phong đã kiệt sức vì chờ đợi, anh không thể tập trung làm việc, ăn không yên, nghỉ trên giường cứ như nằm trên than nóng dù đã mở máy lạnh hết công suất. Nơi làm anh dễ chịu nhất chính là phòng khách, nhưng đến ba giờ chiều Vũ Phong đã ở hẳn ngoài sân, mắt không ngừng nhìn đến động tĩnh của cánh cửa nặng ì. Chịu không nổi, Vũ Phong lệnh cho bảo vệ mở rộng cửa, anh muốn nhìn hẳn ra đường. Cứ nhìn mãi vào cái cửa anh có cảm giác như nó đang chặn ở yết hầu, anh thở không nổi.
Nhưng rồi cái linh tính bất an đã len lỏi trong lòng anh từ lúc anh rời khỏi Tùng bừng lên dữ dội khi đồng hồ điểm năm giờ chiều. Cửa vẫn vắng không một bóng người xuất hiện, tim anh như bị ai xiết chặt. Anh nhớ khi nghe tin Kim Thành mãi mãi không về nữa anh cũng không có cảm giác như lúc này. Chỉ chờ một người thôi tại sao lại khó chịu đến vậy? Khó chịu đến bức bối, Vũ Phong thèm đập nát một cái gì đó để giải tỏa cảm giác trong lòng mình…
…Choang… Chậu hoa kiểng bên cạnh anh vỡ nát, người làm trong nhà tức tốc chạy ra. Nhìn thấy ông chủ mắt loạn đỏ ngầu, họ im lặng đứng qua một bên, chờ cho anh nóng nảy bỏ vào nhà trong mới bắt tay dọn dẹp không dám hó hé một tiếng.
Vũ Phong đùng đùng thay đồ, Tùng không thể làm khó anh được. Anh thừa nhận anh yêu Tùng nhưng không thể vì cậu mà quỳ lụy để mặc người khác ra điều kiện với anh. Anh không có cậu vẫn sẽ vui vẻ, Vũ Phong cố gắng lấy phong độ mọi khi bỏ ra khỏi nhà, anh không thể ở nhà để cảm giác mình bị “leo cây”, mình thất bại giày vò.
Anh không biết rằng chính bất an mà anh không chịu thừa nhận kia quá lớn. Nó làm cho anh biết anh đã sai, nhưng để thừa nhận anh sai rồi anh chưa làm được. Anh không nhận ra Tùng mới trễ giờ có mười phút. _Việc một người có thể vì bất cứ lý do nào đó mà về trễ thậm chí về trễ vài tiếng chứ đứng nói một tiếng_ và Tùng chưa từng nói với anh cậu sẽ vĩnh viễn không.
Vũ Phong đặt mình trong tình trạng chờ đợi quá lâu, nó trở thành một loại tra tấn không chịu nổi. Giờ đây anh muốn khẳng định anh không chờ Tùng, anh không bất an, anh không lo sợ. Anh không chấp nhận rằng anh đã sai, anh không thể chấp nhận ý nghĩ này, anh không sai… Nhưng những bất an kia từ đâu mà có?… anh không muốn thừa nhận rằng nó tồn tại chính là việc anh đã biết mình sai… Anh thật sự đã sai lầm rồi sao?
…Vì anh biết anh sai rồi nên anh cũng biết quá năm giờ mà không thấy bóng dáng Tùng nghĩa là cậu sẽ không về…
…Không không thể, anh không thể chấp nhận nổi việc anh mong chờ cậu, sợ mất cậu, bị bỏ lại… Anh là anh, dù có cậu hay không anh vẫn sẽ là Vũ Phong như cũ. Một ông chủ lớn lịch thiệp hào hoa, phong nhã, vui vẻ, thoải mái. Không có Tùng thì sao? Anh vẫn có thể sống như trước đây, rồi mọi chuyện vài ba ngày là lại đâu vào đó hết.
Vũ Phong đến những nơi anh thường đến giải trí, hoan lạc, anh muốn trấn át cảm giác anh cần con người kia đến lo sợ bất an…anh không muốn cúi đầu nhận thua.
Như bây giờ anh đang tay ấp tay ôm những cô gái mỹ miều, thoải mái sát phạt…thua ha ha.. thua liên miên… Không giống mọi khi, rõ ràng không giống, vẫn chơi như vậy nhưng không hứng thú…phải có Tùng ngồi trong lòng anh, phải nghe cậu làu bàu mỗi khi anh thua bạc rồi quay sang hôn cậu, thắng cũng hôn tuốt. Bây giờ chỉ có tiếng nũng nịu của mấy cô gái dù ngọt ngào mấy cũng không làm anh có hứng nổi. Anh muốn nghe Tùng lằng nhằng anh vì sao thắng cũng phải hôn mà thua cũng phải hôn. Anh sẽ khoái trá bảo rằng “Thua hôn em một cái cho nó hên, Thắng cũng hôn một cái cho nó hên tiếp”. Chắc chắn Tùng sẽ bảo anh ngụy biện, cứ kiếm chuyện giữa chốn đông người làm cậu ngượng… Bất giác anh cười, chỉ nhớ thôi anh đã cười. Chán, đi chơi mà không có cái giọng ngọt như mật ấy bên tai làm anh chán. Cố chơi vài rất miễn cưỡng anh liên tục thua trắng, nản quá anh bỏ về. Không phải anh sợ mất tiền mà là không có lòng dạ nào để chơi cả. Đến võ đài… cũng không tốt hơn, chẳng nghe đám đàn em một tiếng “anh Tùng” hai tiếng cũng “anh Tùng” làm anh thấy thiếu. Thêm cái đám đó cứ thắc mắc Tùng đâu làm lòng anh như thiêu như đốt. “Từ lúc nào mà người ta thắc mắc vì sao Tùng không đi cùng anh?” Cuối cùng anh đành về nhà, bước vào nhà cảm giác càng ngột ngạt hơn, xung quanh anh trống trải lạnh lẽo, cảm giác tội lỗi càng mạnh mẽ. Đã một tuần không có Tùng, một tuần cảm giác mất cậu cứ quấy đảo trong lòng, một tuần anh tự thả rông mình không làm ăn gì hết, công việc chồng chất, đàn em réo gọi nhắc nhở, anh vẫn không có gì muốn làm việc, mọi thứ vẫn ở thời điểm cách đây một tuần, anh sợ sự thật.
Anh nghĩ đến chuyện Phú kết tội tùng đeo bám, quấy rối. Anh cũng đã không khá hơn, Tùng có biết bây giờ anh thèm cái kiểu đeo bám quấy rối ấm áp ngọt ngào đó biết chừng nào không? Một kẻ ngu bỏ mất mà anh là kẻ ngu thứ hai hăng hái chạy theo, Vũ Phong cười khổ, sao bây giờ mới nhận ra mình ngu? Sau một tuần anh đành chấp nhận sự thật nhưng điện thoại Tùng không reo nữa, dĩ nhiên cũng không thể đáp lại những cuộc gọi của anh, không còn cách nào khác anh đành đến hỏi người duy nhất biết tin Tùng, Anh Kỳ.
– “Tùng chưa lên, cả hai anh em chưa lên. Tôi cũng không gọi được cho Tùng.”
Đó là câu trả lời của Anh Kỳ, Vũ Phong cũng an lòng một chút. Tùng chưa lên chứ không phải lên rồi mà không về nhà, cả bạn bè cũng không gọi được cho cậu chứ không phải riêng mình anh. Mà từ khi nào anh xem nhà mình là nhà Tùng anh cũng chua nhận ra.
Vũ Phong luôn thấp thỏm chờ đợi cho tới khi cánh cửa phòng làm việc của anh mở ra. Đứng đó là bóng dáng của người anh yêu. Tùng…
Nhìn thấy Tùng anh mừng như điên, nhưng rồi trong lòng bỗng dưng phát giận “về rồi sao”, nhưng anh cố kềm chế mừng vui giận dỗi lẫn lộn trong lòng. Định làm mặt lạnh nhưng lại sợ làm Tùng giận thêm, làm mặt vui thì sợ mất mặt mình. Anh không muốn bị cậu nhìn thấy nỗi ám ảnh trong lòng anh mấy ngày qua, cuối cùng anh chỉ có thể cười nhẹ, trách một câu lấy lệ rồi tiếp tục làm việc.
Nhưng anh cũng không thể tiếp tục làm gì lúc này vì anh đã nhận ra vẻ hờ hững trên mặt Tùng, vô thưởng vô phạt trong lời cậu nói. Cậu không có vẻ lo sợ cũng không có vẻ muốn dụ ngọt anh tha tội như mọi khi. Trực giác cho anh biết không ổn, anh chỉ có thể giả vờ làm việc tiếp, linh tính cho anh biết chỉ cần tiếp tục nói chuyện sẽ dẫn đến điều anh lo sợ nhất, tốt nhất là không nói gì. Vũ Phong đã cực lực từ chối nói chuyện, nhưng vô dụng.
Từng lời từng lời của Tùng như đao lớn chém xuống người anh, trước đây anh không hiểu những gì Tùng nói nhưng bây giờ anh hiểu, mà chính vì hiểu nên anh càng sợ, càng run rẩy, càng không thể kềm chế chính mình.
Tùng đã không màng nhìn anh và dù anh không muốn nghe cậu cũng nói. Lời chia tay phát ra từ miệng Tùng làm anh mất mọi khả năng ứng phó… từng lời từng lời Tùng trách móc anh vẫn không ngừng lại… anh muốn xin cậu đừng nói nữa nhưng không thể thốt nên lời …
– “em sẽ không quay về nữa”
Lời nói làm anh sợ nhất cũng đến…Ba…!! Anh đập mạnh xấp giấy trên tay xuống mặt bàn trấn áp một cái gì đó như sắp bật ra khỏi lồng ngực, lời van xin chăng hay nước mắt. Không! Vũ Phong làm sao van xin làm sao khóc được. Đến Tùng còn chưa từng rơi nước mắt mà thì anh làm sao có thể, nhưng cái gì trong lồng ngực anh khiến anh đau đớn đến vậy…? Những lời trách móc bên tai anh không ngừng làm anh đau đớn. Tùng có nhiều uất ức như vậy sao? vậy mà anh chưa từng biết, mọi uất ức của cậu đều do anh mà ra sao…? Sao giờ anh mới biết?
“Anh đâu hề yêu em nên đâu sợ làm đau em… giờ em chấp nhận, em không làm phiền anh nữa cũng không dám nói yêu anh nữa cũng không đến gặp anh nữa, mai này cũng không để anh nghe thấy em hay nhìn thấy em. Nợ của Four nếu anh muốn đòi em nghĩ anh Minh Hàn hay cha anh Anh Kỳ cũng có thể trả, em không còn đồng chủ của Four nữa. Anh muốn thưa em vào tù cũng được, vào đó không phải lo không có cơm ăn áo mặc cũng dễ dàng không phải gặp anh. Muốn đánh, em sẽ đứng đây chờ, khi nào xong em có thể tự mình bước ra. Nhưng nếu anh làm bất kỳ ai trong nhà em bị thương, em liều mạng mình với anh.”
Những lời cuối cùng đập nát tim anh. Giờ đây trong mắt Tùng anh là như vậy sao? sẽ đánh cậu, sẽ tống cậu vào tù sẽ đòi nợ cậu sẽ khó dễ người nhà cậu? Trong mắt Tùng anh không có điểm nào tốt để suy xét lại nữa sao? Trong lòng Tùng không nhận biết anh yêu cậu sao? rất sợ mất cậu sao? Tùng đã là duy nhất, là niềm vui là nỗi buồn là mọi thứ của anh… khổ nỗi những thứ đó đến bản thân anh bây giờ anh mới biết thì làm cho sao Tùng biết. Tùng không biết, phải Tùng không biết nên mới nói lời tuyệt tình với anh. Phải cho cậu ấy biết, nhưng nói làm sao…? Quan trọng là nói làm sao để Tùng có thể tin. Cuối cùng anh cũng biết thứ anh đánh mất là gì, anh đã ngu ngốc đánh mất lòng tin của cậu, thứ anh mất không phải tình yêu Tùng dành cho anh mà anh đã đánh mất đi sự tin tưởng của Tùng đặt nơi anh, Tùng đã không còn tin anh sẽ yêu cậu, sẽ chịu thiệt thiệt vì cậu. Mọi việc làm của anh đều phản lời anh nói yêu cậu, thì giờ đây anh có nói gì cậu cũng sẽ không tin. Nhận ra sự thật này Vũ Phong như mất hết cả khí lực anh chỉ có thể tựa vào hai cánh tay tự khi nào đã bấu chặt lấy cạnh bàn làm việc, muốn ngồi xuống để lấy chút không khí đang thiếu trầm trọng trong cơ thể, anh cũng không làm được.
– “Em sẽ về quê, không ở lại thành phố nữa. Không bận tâm anh tìm đuổi… Nếu giờ anh không ra hình phạt vậy em đi đây. Chúc anh vui”
Giờ đây chỉ còn lại một mình, anh nghĩ tới căn nhà từ phút này chỉ còn mỗi mình anh, thiếu Tùng anh làm sao đây? nỗi kinh hoàng của mười ngày qua sẽ tái lập lại mỗi ngày cho tới vô tận hay sao? bất giác anh rùng mình. Làm sao anh qua khỏi, Vũ Phong chỉ biết ôm đầu gục ngay trên bàn làm việc của mình. Sao anh đã không nói được lời nào biện hộ cho mình, giải thích chẳng hạn. Nhưng giải thích điều gì, biện hộ cái gì khi mọi thứ Tùng nói đều đúng cả. Kết quả như hôm nay phải trách ai đây, trách ông trời thử thách anh quá lớn hay trách anh nóng vội. Hay trách sao mọi thứ lại ập đến một lúc như thế, tại sao không cho anh chút thời gian suy nghĩ? tại sao dồn mọi thứ lại một đống làm cho anh không có thời gian cân nhắc hay trách anh mù quáng với nghi ngờ, ghen hận làm cho chính mình đi vào đường cùng. Hay trách anh đứng trước mọi chuyện liên quan đến Tùng thì lập tức đánh mất sáng suốt đánh mất đầu óc trở thành một người đàn ông tầm thường đầy tự phụ và vô tâm… cho anh chút thời gian suy nghĩ anh có thể sẽ không làm cái điều ngu ngốc đó để đến nỗi đánh mất cả lòng tin,tình yêu của Tùng… Cuối cùng anh cũng nếm trải hai chữ “ân hận”, cuối cùng anh cũng biết nó có mùi vị như thế nào. Thật khó mà nuốt nổi.
Tùng đã không ngủ được một giấc tròn hơn mười ngày nay. Từ nhà Vũ Phong về cậu cũng không thể chợp mắt được, cứ nghĩ giải quyết mọi chuyện rõ ràng cậu có thể quẳng mọi gánh lo, mọi muộn phiền qua một bên, nhưng không… cậu vẫn không thể ngủ ngon. Những giấc ngủ chập chờn làm Tùng ngày một mệt mỏi hơn.
Tùng đến nói với Anh Kỳ, cậu không thể làm việc trong tình trạng này được. Tùng muốn nghỉ hẳn mấy ngày ngủ cho lại sức. Anh Kỳ cũng không ý kiến gì, khuyến khích cậu nghỉ cả tuần luôn đi, tỉnh táo hãy làm việc.
Tùng về nhà, không ngủ được cậu cũng có cách để ngủ. Rượu, chỉ cần cậu say bí tỉ ngủ cả hai ba ngày vẫn được mà. Vác một đống rượu nếp, rượu gạo…v…v. Loại này nặng đô hơn bia uống mau say.
Không biết uống lúc nào ngủ lúc nào, thằng Sơn về tới nhà chỉ thấy anh nó nằm lăn trên chiếu ngáy khò khò bên cạnh còn một đống vỏ chai. Nó chỉ biết lắc đầu, anh nó bảo về ngủ để lại sức thì ra ngủ kiểu này đây. Sơn giăng mùng, dọn dẹp tàn tích của Tùng sạch sẽ. Sáng ra đi làm nó nấu một nồi cháo trắng với hột vịt muối để sẵn phòng khi Tùng dậy có cái lót bụng.
Chiều về, nồi cháo còn nguyên trên bếp, Tùng vẫn y vậy ngủ khò. Hôm sau cũng như vậy chuẩn bị một nồi cháo khác rồi mới đi làm. Chiều tối về, thấy nồi cháo sạch bách nó mừng nhưng quay lại thấy Tùng vẫn ngủ, xung quanh Tùng có thêm một đống vỏ chai trống rỗng. Trời! anh nó quyết ngủ theo cái kiểu này sao trời, không khéo phục hồi đâu không thấy chỉ thấy ngộ độc thì toi. Nó cũng y vậy dọn dẹp, sáng chuẩn bị đồ ăn cho Tùng… qua tới lần thứ ba khi một đống vỏ chai rỗng nằm lăn bên cạnh anh nó thì nó tống anh nó ra thẳng trạm xá.
Anh Kỳ hoảng hồn chạy vô trạm xá, nhưng Tùng cũng không đến nỗi bị ngộ độc rượu. Sơn nó sợ anh nó mấy ngày ăn không bao nhiêu cứ tỉnh lại nốc rượu miết không sớm thì muộn cũng ‘chết’. Chờ Tùng tỉnh lại còn đang ngơ ngác vì sao mình nằm trong trạm y tế thì bị Anh Kỳ bộp cho một cái rõ đau.
– Cậu hay quá nhỉ, bình thường thì tiết kiệm từng đồng, bây giờ dư dả lắm sao mà phung phí cho cả đống rượu đó còn chưa kể tới tiền viện phí. Muốn chết sao hả?
– Em ngủ không được, cố thế nào cũng không được. Chỉ còn cách đó thôi._Tùng vừa xoa chỗ đau vừa giải thích._
– Cậu làm vậy chẳng khác nào tự tử, cậu biết nguy hiểm lắm không mà uống liền tù tì như thế…? Nhìn cậu xem, không ra cái hồn ma nào.
– Không uống nữa là được mà._ Nhìn bộ dạng lo lắng của Anh Kỳ Tùng cười méo xẹo_ Em chẳng muốn chết đâu, cũng không muốn tốn tiền bệnh viện. Bây giờ về được chưa.
Tùng ngồi dậy nhưng đầu váng mắt hoa chỉ có cách nằm vật xuống.
– Nằm yên đi, cậu bị suy nhược rồi, do không chịu ăn uống gì. Nói thật tôi nghe, bao lâu rồi cậu không ăn uống cho đàng hoàng?
– Chắc từ khi Vũ Phong đi… lòng dạ nào mà nuốt trôi cái gì nữa.
– Còn nói, cậu không lo cho mình cũng phải biết hai bác sẽ lo cho cậu chứ.
– Thì em cũng có ráng ăn mà._Tùng cố vớt vát._
– Mỗi ngày một bữa không ra hồn chứ gì._ Anh Kỳ ra vẻ rất tức giận kỳ thực là cậu cũng nhìn thấy chính mình ngày nào, thậm chí mình còn tệ hơn Tùng ấy chứ_ Tôi với Minh Hàn quyết định mang cậu qua bệnh viện cho cậu dưỡng ít ngày, ở đó nằm phòng săn sóc theo yêu cầu. Ăn đúng cữ, ngủ đúng giờ, truyền thêm chút dịch cho khỏe hẳn rồi về.
– Anh nghĩ em đại gia chắc, vô bệnh viện điều dưỡng.
– Chuyện đó không phải lo, Minh Hàn bảo để anh ấy lo, đổi lại cậu sẽ ưu tiên mỗi khi anh ấy có yêu cầu đặt bàn.
– À… nhưng hình như em có lợi hơn nhỉ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook