Chiếc Lá Ký Sinh
Chương 60

Nói “sớm” (= chào buổi sáng), quả thực còn rất sớm. Trời chưa sáng hẳn, mông mông lung lung nhưng vẫn có thể nhìn rõ biểu tình trên mặt đối phương. Nếu không phải bây giờ tay đang bị còng, nụ cười này của Tiễn Diệp sẽ làm cho Cận Sĩ Triển cảm thấy đây là một buối sáng hoàn mỹ.

Vốn nghĩ sau khi làm xong sẽ tìm cách mở còng tay Tiễn Diệp ra nhưng trong nháy mắt tình cảm mãnh liệt dâng trào, khi Tiễn Diệp ghé vào trên người y mà thở dốc, y thầm nghĩ muốn ôm lấy hắn, căn bản là không còn cách suy nghĩ đến bất cứ việc gì nữa.

Sự vui vẻ sa đọa và phóng đãng chưa bao giờ có đó tựa như khoảnh khắc trước khi tử vong.

Hiện tại, Tiễn Diệp thực ra lại là ‘mình làm mình hưởng’.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Cận Sĩ Triển dùng sức giật nhẹ còng tay, tiếng ‘lách cách’ vang lên chứng minh đích thực là đã bị khóa rồi.

Không phải là dùng ảo thuật đấy chứ!

Ngẩng đầu lên, không giải thích được mà nhìn người đang ngồi bên giường, trong giọng nói của Cận Sĩ Triển ngoài nghi hoặc ra còn có một loại tình tự không thể nói rõ.

“Thế này là sao? Tiễn Diệp!”

Nhìn y một cái, Tiễn Diệp cúi xuống, vươn đầu lưỡi ra khẽ liếm vết máu dính trên mu bàn tay, là lúc nào thì lưu lại, là của người nào, những điều đó đã chẳng còn ai có thể biết.

Sự trầm mặc của hắn khiến Cận Sĩ Triển cảm thấy bất an, cảm giác ẩm ướt đau đớn ở hạ thân như đang nhắc nhở y đêm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng y lại không biết bây giờ là như thế nào.

“Tiễn Diệp ~~!” Rống lớn một tiếng, Cận Sĩ Triển dùng tay kia bắt lấy cánh tay Tiễn Diệp. Đối phương cũng không phản kháng, thân thể thuận thế ngã về phía trước một chút chẳng qua cũng không ngã sấp xuống.

Ngẩng đầu lên đối diện với Cận Sĩ Triển, khẽ cười, Tiễn Diệp hỏi: “Anh đang sợ cái gì?”

Cận Sĩ Triển giật mình, cả người đột nhiên không thể khống chế mà co quắp đau đớn một chút, y không biết, thì ra mình đang sợ hãi.

“Sợ tôi cùng Cố Kinh Duy là đồng bọn sao? Dẫn anh cắn câu.” Nói thẳng ra nghi vấn trong lòng y, Tiễn Diệp dường như nhìn thấu tất cả.

Chỉ là, Cận Sĩ Triển cũng không biết rốt cuộc hắn nói có đúng không.

“Cậu rốt cuộc muốn làm gì?” Y hỏi Tiễn Diệp.

Tiễn Diệp không nói gì, bỏ tay y ra đặt xuống giường, đứng lên mặc quần áo. Động tác đâu vào đấy hoàn toàn trái ngược với bầu không khí hiện tại. Quần là của hắn, mà áo là của Cận Sĩ Triển, chiếc áo sơ mi dính đầy máu kia của hắn sớm đã chẳng thấy đâu.

“Anh nghĩ bây giờ tôi nên làm gì?”

Cận Sĩ Triển nhìn cổ tay bị còng lại của mình, cố sức giật nhẹ, còng tay không chút sứt mẻ.

Chết tiệt!

“Cậu có thể mở còng tay vì sao còn muốn …”

Tiễn Diệp xoay người, dưới cái nhìn chằm chằm của hắn, Cận Sĩ Triển rút lại câu nói kế tiếp. Hai người đối diện trong im lặng vài giây, Cận Sĩ Triển thở dài hỏi: “Tiễn Diệp, cậu đang trả thù tôi sao?”

Trả thù? Khẽ nhíu mày, đối với từ này Tiễn Diệp không phát biểu bất kì quan điểm nào. hắn cúi xuống nhặt quần cùng với … quần lót của Cận Sĩ Triển lên, ngồi xuống bên giường.

“Cậu làm gì?” Khi hắn nâng chân Cận Sĩ Triển lên, đối phương vô thức né tránh một chut.

Tay, dừng lại giữa không trung, Tiễn Diệp ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Giúp anh mặc quần thôi mà. Hay là, anh không muốn mặc?”

Khẽ nhíu mày, Cận Sĩ Triển vươn tay đoạt lấy quần, giật nhẹ cánh tay, nói: “Giúp tôi mở ra đi. Muốn đùa thì quay về đùa tiếp!”

“Anh nghĩ, tôi đang đùa sao?” Tiễn Diệp hỏi: “Anh đang sợ cái gì? Cận Sĩ Triển, rốt cuộc anh đang sợ cái gì?”

Ngữ khí cùng biểu tình đều mang ý gây sự. Cận Sĩ Triển cũng không chịu nổi nữa, một tay nhanh chóng mặc quần vào, cắn răng hỏi: “Cậu nói xem tôi đang sợ cái gì? Bị đè một đêm, khi tỉnh lại đã bị còng tay, đổi thành cậu chẳng lẽ cậu không sợ?” Huống hồ người khóa y lại còn là …

“Tôi sợ.” Rõ ràng mà lại bình tĩnh phun ra một câu khiến Cận Sĩ Triển biến sắc.

“Tôi cũng giống như anh vậy, lúc tỉnh dậy đã bị còng lại, sau đó còn bị đè …”

“Đừng nói nữa!” Cận Sĩ Triển cắt lời Tiễn Diệp, “Cậu rốt cuộc làm sao vậy, Tiễn Diệp?” Làm sao mà qua một đêm lại biến thành cái dạng này? Rốt cuộc là có chỗ nào không đúng?

Cụp mắt xuống, Tiễn Diệp ngồi xuống giường, rất gần với Cận Sĩ Triển.

“Tôi cũng rất sợ. Tôi không phải tên đầu gỗ, tôi cũng có lúc sợ hãi, sợ việc gì đó, sợ người nào đó … các anh đều cho rằng tôi đã tê liệt, cái gì cũng không quan tâm, thật ra, tôi so với bất kì ai đều để tâm hơn. Thế nhưng thứ tôi quan tâm, tôi đều không bảo vệ được.” Cười khổ một tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn Cận Sĩ Triển, hỏi: “Có phải tôi rất xui xẻo không?”

Cận Sĩ Triển đột nhiên cảm thấy, nói Tiễn Diệp đang trả thù, không bằng nói hắn đang phát tiết.

Trả thù hay là phát tiết, đều không quá đáng.

“Cậu muốn thế nào?”

Tiễn Diệp khẽ cong khóe miệng, suy nghĩ một chút, “Đúng vậy … tôi muốn thế nào nhỉ?”

Đúng lúc này, từ phía cửa truyền đến tiếng bước chân, Cận Sĩ Triển cả kinh, Tiễn Diệp lại cười cười ra vẻ không sao cả.

“Ngay cả ngủ cũng lo lắng … có phải bọn họ sợ tôi tự sát không?”

Không đếm xỉa đến lời ‘lẩm bẩm’ của hắn, Cận Sĩ Triển kêu lên một tiếng: “Mau giúp tôi cởi còng tay!”

“Nhưng mà …” tiếng chìa khóa mở cửa vang lên, Tiễn Diệp nhún nhún vai, ‘vô tội’ nói, “Công cụ của tôi là phế phẩm a!”

Cận Sĩ Triển có xúc động muốn đánh hắn!

Cửa vừa mở ra, hai người trên giường cùng hai người ngoài cửa ‘tám mắt nhìn nhau’, tình cảnh vô cùng ‘tráng lệ’.

Thứ đầu tiên Cố Kinh Duy thấy là hình ảnh hai người ‘quần áo bất chỉnh’ quấn lại một chỗ, lửa giận từ ngọn lửa nhỏ thoáng cái biến thành đám cháy lớn. Đường nhìn trước tiên đảo qua mặt Tiễn Diệp, cuối cùng dừng lại trên mặt Cận Sĩ Triển, lạnh lùng nói: “Không nghĩ tới anh còn có thể chờ ở chỗ này chịu chết …”

Tiêu Tuấn Phi mắt vừa nhìn thấy Cận Sĩ Triển, cái cổ lại có cảm giác ẩn ẩn đau.

Khẽ cười một tiếng, Cận Sĩ Triển nói: “Là tôi không nghĩ tới anh lại tới đây nộp mạng mới đúng.”

Khẩu chiến, dùng vào lúc như thế này không thể tốt hơn. Mãi cho đến khi Cố Kinh Duy cùng Tiêu Tuấn Phi phát hiện ra tay Cận Sĩ Triển đang bị khóa vào đầu giường, trong lòng lấy làm kinh hãi, tạm thời không quản nguyên nhân, như vậy không thể nghi ngờ đã tuyên án ‘tử hình’ cho Cận Sĩ Triển!

Cố Kinh Duy cắn răng, cười lạnh nói: “Anh rất nhanh sẽ không còn cơ hội khua môi múa mép nữa!”

“Giống nhau thôi.”

Trừng mắt với Cận Sĩ Triển một lúc, Cố Kinh Duy nhìn về phía một người khác, “Tiễn Diệp, lại đây!”

Tiễn Diệp, kẻ vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên bị điểm danh, rốt cuộc cũng có biểu tình. Nhìn thấy Cố Kinh Duy vươn tay về phía mình, hắn không hề động đậy. Mà Cận Sĩ Triển lại khẽ cong khóe miệng, nói: “Cậu ta sẽ không lại đó đâu.” Bởi vì y biết Tiễn Diệp ghét nhất là loại mệnh lệnh giống như gọi vật nuôi đó.

“Câm miệng lại!” Đối với sự ‘nhàn nhã’ từ đầu đến cuối đó của Cận Sĩ Triển, Cố Kinh Duy vô cùng không hài lòng.

“Tiễn Diệp, lại đây. Cậu hiện tại không còn sự lựa chọn nào khác đâu, Cận Sĩ Triển đã không thể bảo vệ được cậu nữa!”

Khẽ giơ tay lên, Tiễn Diệp ý bảo anh ta dừng lại, ba người ở đây đều nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp. Lắc đầu, Tiễn Diệp bất đắc dĩ nói: “Việc của các anh mời các anh tự mình giải quyết được chứ? Đừng lôi tôi vào.”

Đây là dứt ra sao?

Tiêu Tuấn Phi đột nhiên nhớ tới mình đã từng nói với Tiễn Diệp, gã nói bây giờ Tiễn Diệp đã không dứt ra kịp được nữa rồi. Mà Tiễn Diệp nói: Không thử sao biết được? Hắn đã tính đến bước này rồi sao, hay thuần túy là ..

Không đợi những người khác phản ứng, Tiễn Diệp đột nhiên đứng dậy chẳng qua lại bị Cận Sĩ Triển kéo lại.

“Cậu thực sự vứt bỏ tôi?” Cận Sĩ Triển cau mày, hỏi.

Cúi đầu. lần đầu tiên từ trên cao nhìn xuống Cận Sĩ Triển như vậy, Tiễn Diệp khẽ cười bất đắc dĩ, cúi xuống nâng cằm y lên.

“Cũng phải. Tối qua lăn qua lăn lại anh thời gian dài như vậy, bây giờ vứt bỏ quả thật không công bằng với anh …”

“Cậu …” Cận Sĩ Triển muốn phản bác nhưng nói không lên lời.

Mà Cố Kinh Duy nghe được lời hắn nói thì kinh ngạc một chút.

“Các người … Tiễn Diệp cậu …”

Nghiêng đầu nhìn Cố Kinh Duy, Tiễn Diệp lạnh lùng cười.

“Cố Kinh Duy, ai có được tôi không quan trọng, với tôi mà nói quan trọng là tôi có được ai.” Có một đoạn ký ức, với hắn cũng không thiệt thòi gì.

Nói xong một lần nữa nhìn Cận Sĩ Triển, “Tôi giúp anh mở ra, chí ít như vậy sẽ công bằng hơn một chút.”

“Không được!” Mắt thấy Tiễn Diệp vươn tay cầm lấy chiếc còng, Cố Kinh Duy gần như là đồng thời tiến lên ngăn cản. Lúc này chỉ có Tiêu Tuấn Phi, người duy nhất ‘không quan tâm’ nhìn thấy, trong tay Tiễn Diệp trống trơn, chẳng có gì cả, hắn lấy cái gì mở còng đây? Rõ ràng gã đã đưa cho hắn … (Chương trước Tiểu Phi đã ngầm đưa chìa khóa cho Diệp)

“Cố đại ca!” Hô lên một tiếng nhưng Cố Kinh Duy đã lao đến, một tay cầm lấy còng tay, sau đó mọi việc diễn ra chỉ trong nháy mắt, chỉ nghe ‘cạch cạch hai tiếng, sau đó cảm thấy cổ tay mát lạnh … còng tay đã mở, chẳng qua rất nhanh lại đóng lại, một bên còng trên tay Cận Sĩ Triển, mà bên kia, còng trên tay Cố Kinh Duy.

Ngoại trừ Tiễn Diệp, tất cả mọi người đều sợ ngây người.

Chậm rãi buông tay ra, nhìn ‘kiệt tác’ của bản thân, Tiễn Diệp khẽ cong khóe miệng.

Cái còng này khóa vô cùng tốt, không chỉ khóa hai người đàn ông vào một chỗ, lại còn đòng thời khóa vào đầu giường. Trong phim mà diễn như vậy, muốn rời đi, ngoại trừ dùng chía khóa mở, chỉ còn cách chặt bỏ tay một người.

Quỷ dị. Ngoại trừ quỷ dị chính là quỷ dị. Ngay cả Tiêu Tuấn Phi cũng không nhìn rõ Tiễn Diệp đã ra tay như thế nào.

Không thèm nhìn mọi người đang ‘dại ra’, Tiễn Diệp đứng lên. “Trước đây tôi là cảnh sát, còng tay, tôi quen thuộc hơn các anh nhiều.”

Một câu nói đánh thức mọi người ở đây, đặc biệt là hai kẻ đang bị còng lại.

“Tiễn Diệp ~~~!” Trăm miệng một lời hét lên.

Tiễn Diệp cười ha ha, “Thế này sẽ công bằng cho hai người. Hiện tại có chuyện gì, cùng nhau giải quyết trên giường đi!” Một câu nói khiến cho Cận Sĩ Triển và Cố Kinh Duy cảm thấy mắc ói.

“Cậu muốn đi đâu?” Nhìn thấy Tiễn Diệp định đi, Cận Sĩ Triển hô lên một tiếng. Trong lòng Cố Kinh Duy cũng muốn hỏi câu này.

Quay đầu lại nhìn hai người, Tiễn Diệp nhàn nhạt nói: “Đều kết thúc rồi. Tôi mệt mỏi.” Sự uể oải của hắn khiến bản thân không còn cách suy nghĩ bất luận thứ gì nữa.

Đi tới cửa, Tiêu Tuấn Phi bất động đứng tại chỗ. Cố Kinh Duy hô một tiếng: “Ngăn cậu ta lại!”

Trong mắt Tiêu Tuấn Phi là do dự cùng chần chừ, Tiễn Diệp khẽ cười.

“Muốn ngăn tôi sao? Cậu đã giúp tôi, tôi không muốn làm cậu bị thương.”

Bị thương, Tiêu Tuấn Phi không sợ, chỉ là … bây giờ dưới loại tình huống này, còn có lý do gì mà giữ Tiễn Diệp lại.

“Đây là?” Tiểu Kỳ đột nhiên xuất hiện ở cửa, cảnh tượng trong phòng khiến cậu ta kinh hãi. Thấy cậu ta xuất hiện, Tiễn Diệp quay đầu lại liếc nhìn hai kẻ trên giường đang gắt gao trừng mắt nhìn hắn, cười cười quỷ dị.

“Nếu không … hai người các anh làm thành một đôi đi?”

Cận Sĩ Triển cùng Cố Kinh Duy trong nháy mắt biến sắc, so với nuốt phải con ruồi còn buồn nôn hơn.

“Tiễn Diệp chết tiệt, nếu cậu dám đi tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu!” Cận Sĩ Triển nói. Y thầm thề trong lòng.

“Tiễn Diệp đừng đi!” Cố Kinh Duy nói.

Không quan tâm đến, Tiễn Diệp quay đầu, không chớp mắt đi qua bên người Tiêu Tuấn Phi. Người kia tay nắm chặt rồi lại buông lỏng ra, cuối cùng vẫn không ngăn cản hắn.

Lúc đi ngang qua Tiểu Kỳ, Tiễn Diệp vươn tay xoa xoa đầu cậu ta, dịu dàng cười, nói: “Lần sau thích người nào đó thì phải nhìn cho rõ một chút.”

Thích ai cũng không sai, nhưng phải nhanh chóng nhìn rõ tình cảm của mình, như vậy, muốn lao vào hay dứt ra đều sẽ không muộn. Lãng phí thời gian không nói, lãng phí cảm tình thì vĩnh viễn cũng không thể lấy lại được.

***

Tiễn Diệp không rời đi. Đâu cũng không đi, im lặng mà trở về nơi ở khi xưa, lại bắt đầu làm nghiệp cũ, vết thương trên tay đã tốt hơn rất nhiều rồi, hương vị bánh mì làm ra cũng ngon hơn không ít. Mỗi ngày làm bạn với bột mì, thuận tiện để cho đám nữ sinh ý dâm một chút, cảm giác thật ra cũng không tồi.

Lúc nghỉ ngơi, hắn thích nhất là đến một quán cà phê an tĩnh ngồi ngốc mấy giờ ở vị trí lộ thiên hắn thích. Loại thời tiết này, dưới ánh nắng mặt trời cùng vài cơn gió nhẹ thổi qua mà đọc sách thì tuyệt đối là hưởng thụ. Hắn chưa từng biết, hạnh phúc thì ra lại đơn giản như vậy.

Trước đây thật con mẹ nó dày vò mà!

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Ngồi trên ghế, trên đầu gối đặt một quyển sách rất dày, chăm chú xem nội dung của cuốn sách trước mặt, mãi cho đến khi cảm thấy có người đang đứng bên cạnh mình, ngẩng đầu lên nhìn thấy đối phương, Tiễn Diệp khẽ cười.

“Thật trùng hợp.” Sau đó lại không nói gì nữa. Loại bắt chuyện này không khỏi quá mức lạnh lùng.

Cố Kinh Duy nhíu mày, bất đắc dĩ mở miệng: “Tôi đặc biệt tới tìm cậu …”

Tiễn Diệp không nói gì, ánh mắt như đang hỏi: sau đó thì sao?

Đây là chỗ khiến Cố Kinh Duy cảm thấy bất đắc dĩ nhất.

“Cậu vẫn không chịu tha thứ cho tôi sao? Cậu không bỏ đi, tôi nghĩ cậu …” đồng ý cho tôi một cơ hội.

“Tôi sẽ không vì anh mà từ bỏ cái gì, ở đây rất tốt, tôi cũng thích ở đây.”

“Vậy cậu chấp nhận tha thứ cho tôi sao?”

Lắc đầu, ngay khi Cố Kinh Duy cảm thấy không còn hi vọng, Tiễn Diệp lại nói một câu: “Chỉ cần anh không đến quấy rầy tôi nữa, tôi sẽ tha thứ cho anh.”

Hi vọng thực sự tan biến.

“Cố Kinh Duy, anh cũng không phải thật sự thích tôi. Trước đây là không phục, hiện tại, tôi đã không còn bất cứ quan hệ gì với ai nữa, vì vậy, anh không cần phải tự lừa dối mình nữa.”

Những lời muốn nói đã nói xong, Tiễn Diệp một lần nữa lại chăm chú nhìn vào quyển sách, “Sau này đừng sai thuộc hạ đến quán tôi ‘mua buôn’ bánh mì nữa, bánh mì của tôi phải bán ra ngoài, bọn họ mỗi lần đến đều giống ‘cướp bóc’ mà dọc sạch tất cả mọi thứ trong quán, hại tôi phải ngừng kinh doanh một ngày.” Hắn thà rằng cầm đi bố thí cho người nghèo còn hơn.

Cố Kinh Duy trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng nói: “Tôi sẽ không buông tha cậu.”

Một lát sau, Tiễn Diệp ngẩng đầu thấy anh ta lên xe rời đi, đưa tay khẽ đẩy kính mắt, thầm thở dài trong lòng. Trước đây là hắn đuổi theo người khác, hiện tại đảo ngược, trái lại cảm thấy không quen.

Quên đi! Tiếp tục đọc sách thôi! Cả quyển sách, chỉ còn lại phần cuối.

Chẳng qua an tĩnh còn chưa tới năm phút, lại có người đứng bên cạnh hắn. Lần này, người nọ trực tiếp đẩy ghế ngồi xuống, cũng không nói gì, nhìn chằm chằm vào Tiễn Diệp.

Tiễn Diệp cũng không ngẩng đầu, dường như căn bản không phát hiện ra y, mười phút trôi qua, phục vụ bàn cũng đã rót cho đối phương một ly cà phê, ánh mắt ‘nóng rực’ vẫn luôn dừng lại trên người Tiễn Diệp không rời đi.

Nhìn thêm nữa thì trên người hắn sẽ bị nhìn thành hai cái lỗ mất! Tiễn Diệp cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, ngẩng đầu đẩy đẩy kính.

“Cận Sĩ Triển anh muốn gì chứ?”

Mỉm cười, Cận Sĩ Triển gác một chân lên, hai tay khoanh trước ngực, nói: “Tôi đến đòi nợ ‘kẻ phụ lòng’.”

Cái quỷ gì thế!

“Tôi không cảm thấy mình nợ anh cái gì?” Mới có một lần, tỉ lệ như vậy rõ ràng là Cận Sĩ Triển chiếm lợi nhiều hơn.

Nhún nhún vai, “Vậy tôi đến trả nợ là được! Tôi nợ cậu nhiều như vậy, dù sao cũng phải trả lại cho cậu.”

“Anh không nợ tôi gì cả.” Phủ định như đinh đóng cột, Tiễn Diệp nói: “Chỉ cần anh không quay lại quấy rầy tôi là được.”

“Vừa nãy cậu cũng nói với tên kia như vậy phải không?”

Tiễn Diệp nhíu mày, người này đã đến bao lâu rồi?

Nhìn ra thắc mắc của hắn, Cận Sĩ Triển tùy ý nói: “Sáng sớm cậu ra ngoài thì tôi đã đi theo rồi.”

“Anh nhàn quá à? Có thời gian sao không đi làm chuyện của mình ấy?” Tiễn Diệp nheo mắt theo dõi y.

Cận Sĩ Triển trả lời cũng vô cùng thẳng thắn.

“So với chuyện bây giờ tôi đang làm, những chuyện khác đều nhàm chán.”

Sao có thể nói ra những lời … buồn nôn như vậy!

Tiễn Diệp nghĩ chẳng biết có phải người trước mắt uống sai thuốc không, nếu không có lẽ là … bị kích thích!

“Anh muốn thế nào?” Hắn hỏi.

Đưa tay cầm lấy chiếc ly uống một ngụm cà phê, Cận Sĩ Triển nhìn Tiễn Diệp, nói: “Tôi không có ngốc như tên họ Cố kia, cho rằng vì cậu mà nỗ lực trong im lặng là có thể làm cậu cảm động. Tiễn Diệp, khi cậu ý chí sắt đá thì tâm so với đá còn cứng hơn, nếu chờ cậu quay đầu lại thì thế kỷ sau cũng không có khả năng.”

Lẳng lặng nhìn đối phương một chút, Tiễn Diệp rốt cục nở nụ cười, cúi đầu khẽ đẩy kính.

“Vậy anh muốn thế nào?”

“Tôi nói rồi, cậu không cần dịu dàng.”

Hử? Nhíu mày, chờ y nói tiếp.

“Tôi sẽ ép buộc cậu chấp nhận sự dịu dàng của tôi. Hơn nữa …” Cận Sĩ Triển đứng lên tiến đến trước mặt Tiễn Diệp, cúi xuống chống hai tay lên tay vịn hai bên ghế, đối phương ngửa đầu ra sau đón nhận ánh mắt của y.

“Cậu chiếm tiện nghi của tôi, còn làm cái chuyện buồn nôn, khóa tôi với tên họ Cố ở đầu giường như vậy, đừng nghĩ có thể cứ như vậy mà rời đi!”

Khẽ cười một tiếng, Tiễn Diệp nói: “Đây là anh oan uổng tôi rồi.” Không phải hắn vẫn chưa đi sao?

Cận Sĩ Triển cúi đầu, Tiễn Diệp khẽ nghiêng mặt sang một biên khiến nụ hôn của y rơi vào khoảng không.

“Làm sao vậy?” Không cam lòng cùng khó hiểu.

“Cách xa tôi một chút, tôi muốn xem sách.” Giốn như đuổi ruồi vậy. Cận Sĩ Triển vô cùng không muốn, nhẫn lại nhịn, cuối vùng vẫn lùi về ngồi xuống chỗ cũ.

Mà Tiễn Diệp lại đặt sách xuống bàn.

Cận Sĩ Triển nghi hoặc hỏi: “Không phải muốn đọc sách sao?”

“Mắt mỏi quá.” Nói xong Tiễn Diệp ngả về phía sau, nhắm mắt lại.

Vài giây sau, tiếng thở dài vang lên bên tai. Tiễn Diệp khẽ cong khóe miệng, cảm giác được sách bị lấy đi.

“Cậu xem đến trang nào rồi?”

Nhịn cười, “Chương cuối cùng.”

Như nhận mệnh mà mở sách ra, Cận Sĩ Triển lại bị tên sách hầu như đã không nhìn rõ trên bìa hấp dẫn, đầu ngón tay khẽ vuốt trên những chữ đã mờ kia một chút, ngẩng đầu nhìn Tiễn Diệp: “Tên quyển sách này rất hợp với cậu!”

Tiễn Diệp không mở mắt, nhàn nhạt nói một câu: “Đúng vậy …”

Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, Tiễn Diệp nghe rất chăm chú. Mãi cho đến khi cơn buồn ngủ ập đến, muốn đấu tranh, lên tinh thần nghe xong đoạn kết cuối cùng nhưng lại cảm thấy lực bất tòng tâm. Có rất nhiều chuyện hắn còn không rõ, cũng không nhận được đáp án, thậm chí bắt đầu mê man, trong nháy mắt trước khi ý thức rời xa, dường như Cận Sĩ Triển ghé vào tai hắn nói gì đó, không nghe thấy … chẳng qua … quên đi. Dù chưa kết thúc cũng còn rất nhiều thời gian.

Mùa đông vừa qua đi, buổi chiều như vậy cũng không còn lạnh nữa.

*****

Hết

HOÀN CHÍNH VĂN

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương