Chiếc Lá Ký Sinh
Chương 47

Hai bên đường phố sạch sẽ gọn gàng, trước đó không lâu, trên mặt đất vẫn còn bị phủ kín bởi một lớp lá rụng chưa được quét dọn, lớp phủ màu vàng đó, khi dẫm lên sẽ phát ra âm thanh khô khan. Nhưng hiện tại, ngay cả lá rụng cũng không còn nữa.

Tiễn Diệp chậm rãi đi dọc theo con phố, nhàn nhã chẳng khác gìđang tản bộ.

Ánh mặt trời coi như không tồi nhưng vẫn có chút lạnh. Không khí cũng mang theo thứ cảm giác se lạnh, khô hanh. Tiễn Diệp cảm thấy bước chân của mình có chút yếu ớt, từđêm qua đến giờ hầu như chưa ăn gì. Cảm giác vô lực trên người dần lan ra, hắn sờ sờ dạ dày, chợt có cảm giác muốn cười.

Đãđau đến mức thành thói quen rồi sao … Tiếp tục quen với nó, dần dần có lẽ sẽ thành tê liệt.

Tin Vương Quyền chết truyền đi không tính là nhanh, thậm chí có thể nói là chậm. Chíít chậm hơn rất nhiều so với Tiễn Diệp dự liệu.

Thời điểm Cố Kinh Duy nghe Tiêu Tuấn Phi nói Vương Quyền đã chết, anh ta quay đầu lại nhìn hắn, trong mắt là sự khiếp sợ cùng phẫn nộ không thể nói rõ. Nếu như nhìn thấu triệt hơn một chút, có lẽ còn có thể nhìn thấy một tia cảm giác hưng phấn rất nhỏ, nhỏđến mức có thể bị bỏ quên.

Được rồi! Nhìn có vẻ như chính bản thân Cố Kinh Duy cũng chưa phát hiện ra, Tiễn Diệp quyết định quên nóđi.

Cố Kinh Duy cùng Tiêu Tuấn Phi vội vội vàng vàng rời đi, trước khi đi Cố Kinh Duy dặn Tiễn Diệp ngoan ngoãn ở nhà, không cho phép đi đâu, trừ khi là có chuyện quan trọng hoặc vạn bất đắc dĩ. Chẳng khác gì‘nghi phạm’ bị cách ly, có lẽ nên nói là ‘bảo vệ‘ thì hơn nhỉ. Nói chung cũng chẳng khác nhau là mấy.

Tiễn Diệp đứng tại phòng khách, chờ Cố Kinh Duy đi được năm phút, hắn cũng ra ngoài.

Hắn còn chưa ăn gì, đây cũng tính là ‘chuyện lớn’ mà phải không?

Nhưng lúc đi tới trên đường, nhìn các loại cửa hàng muôn hình muôn vẻ, Tiễn Diệp phát hiện ngay cả một chút mục tiêu cùng phương hướng hắn cũng chẳng có, không có một chút ham muốn ăn thứ gì. Dưới thời tiết như thế này, dù cho chỉ là uống một chén trà sữa nóng hổi cũng là một loại hưởng thụ, nhưng chẳng biết từ lúc nào, Tiễn Diệp bắt đầu cảm thấy phảng phất quanh mũi là một mùi máu tanh làm hắn không muốn ăn gì, chỉ thấy buồn nôn mà thôi. Nghe ra có chút nực cười nhưng thực sự chuyện đóđang xảy ra với hắn.

Có lẽđói bụng chỉ là một cái cớ hắn tìm cho chính mình, hắn chỉ không muốn tiếp tục đứng trong căn phòng kia mà thôi, trống rỗng đến mức chẳng có gì. Ngẩng đầu, nhìn thoáng qua bầu trời màu lam xám, Tiễn Diệp đột nhiên cảm thấy, có một vài thứ, hắn không chỉ chưa từng cóđược mà trái lại hiện tại còn mất đi càng nhiều.

Thứ tiếp theo đang chờ hắn không biết sẽ là gì, hắn cần đối mặt với thứ gì. Tiễn Diệp nghĩ, cứ tiếp tục đi như vậy, nếu như cứ thế này mà rời đi có lẽ cũng là một sự lựa chọn không tồi.

Dừng lại trước một chiếc máy bán hàng tựđộng ven đường, Tiễn Diệp thả vào hai đồng xu mua một chai nước khoáng. Lúc khom người lấy nước, hắn nhìn liếc qua mấy thứ khác, suy nghĩ một chút rồi lại móc ra một tờ tiền giấy, đút vào khe, mua một thỏi sô cô la.

Vài ngụm nước uống vào bụng đem lại cảm giác thoải mái ngoài ý muốn. Nước rất lạnh, uống xuống bụng cũng lành lạnh, hắn nhất thời cảm thấy hô hấp thông thuận hơn rất nhiều. Bỏ chai nước vào túi áo trước, Tiễn Diệp dựa vào tường, mở gói sô cô la ra.

Chẳng biết có phải đãđể lâu rồi không, mùi vị dường như cũng không được tốt cho lắm. Tiễn Diệp nghĩ có lẽ là do ảnh hưởng tâm lý, sau khi cắn một miếng, hắn chậm rãi nhấm nuốt, vị ngọt lịm còn mang theo một chút đăng đắng.

Khẽ cong khóe miệng, hắn lộ ra một nụ cười khổ. Mua nhầm vị rồi … Chẳng qua, ít nhất hắn vẫn còn có thời gian ăn một thỏi sô cô la.

Sô cô la trong miệng hoàn toàn tan ra rồi biến mất, chỉ là mùi vị còn chưa nhạt đi thì trước mắt Tiễn Diệp đột nhiên xuất hiện một chiếc xe màu đen giống như từ trên trời giáng xuống.

Tiễn Diệp tuyệt đối không kinh ngạc, thậm chí bây giờ dừng lại trước mặt hắn là xe cảnh sát hắn cũng không ngạc nhiên.

Thản nhiên nhìn chiếc xe đó, cắn miếng sô cô la thứ hai.

Cửa xe mở ra, một người đàn ông theo đó bước xuống, anh ta toàn thân mặc đồđen, không kém gì màu của chiếc xe. Tiễn Diệp nhớ kĩ người này, đã gặp qua vài lần rồi, chính là thuộc hạ của Vương Quyền. Trong trí nhớ của hắn, tối qua người này cũng ởđó, khi ấy ý thức của Tiễn Diệp vẫn chưa đến mức quá mơ hồ. Hắn nhớ người đàn ông này đã nói chuyện với Cận Sĩ Triển, thiếu chút nữa thì tiến vào phòng, sau đó có thể ngay lập tức phát hiện ra thi thể Vương Quyền.

Hiện tại ngẫm lại, rất đáng để suy nghĩ sâu xa.

Đối phương nhìn Tiễn Diệp, biểu tình nhìn như vẫn hoàn toàn cung kính như trước đây, nhưng thật ra lại thiếu cái gìđó, có vẻ như cái loại cung kính trước đây của anh ta cảm giác giống ‘không thể không cúi đầu’ hơn. Nói chung, nhìn thế nào cũng không giống bộ dáng bi thương trước cái chết của đại ca.

Tiễn Diệp từ từ nhai, chẳng nói lời nào, nhìn đối phương.

Người kia liếc nhìn thứ trên tay Tiễn Diệp, cười cười.

“Tiễn tên sinh thật sự rất hăng hái nha!”

Vào một ngày giá rét, dựa vào tường ăn sô cô la, quả thật là cái thú mà người bình thường không thể có.

Tiễn Diệp lễ phép cười, “Cũng vậy.”

“Anh quả nhiên không tầm thường.” Người kia tiến về phía trước vài bước, đứng trước mặt Tiễn Diệp, “Loại thời điểm này mà vẫn có thể nhàn nhã rong chơi như vậy.”

Đại ca đã chết rồi, vẫn có thểăn nói nho nhã như thế. Tiễn Diệp khẽ liếm sô cô la dính trên đầu ngón tay, hỏi: “Anh tới bắt tôi à? Có thể chờ tôi ăn xong được không?”

“Nói như vậy … anh thừa nhận chú Quyền là do anh giết sao?”

“Không thừa nhận có tác dụng à?” Tiễn Diệp nhàn nhạt hỏi lại một câu.

Đối phương khẽ cong khóe miệng, nói: “Có.”

Cảm thấy sự tình có chút kì lạ, Tiễn Diệp lúc này có thể khẳng định, người này đến không phải để bắt mình vềđền mạng cho đại ca anh ta, thế nhưng …

Khẽ cười, hắn hỏi: “Anh nói có tác dụng sao?”

Không mảy may cóý tứđùa giỡn, trên mặt đối phương có thêm loại cảm giác đắc ý khó có thể phát hiện, nói: “Có.”

Hỏi một câu đáp một câu, Tiễn Diệp không muốn tiếp tục chơi ‘trò‘ này nữa. Hắn nhìn biểu tình của đối phương, suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Lẽ nào anh đã …”

Anh ta cười cười, nụ cười này đã cho Tiễn Diệp đáp án khẳng định.

“Anh thực sự quá thông minh.”

Thì ra, loại sự tình ‘chiếm đoạt’ này, tại thời điểm nào đó, thực sựđơn giản đến mức không thểđơn giản hơn.

Vài giây sau, Tiễn Diệp mỉm cười hỏi: “Vậy chẳng phải bây giờ nên gọi anh làđại ca rồi sao … A! Ngại quá, xin hỏi quý tính?”

Người kia khẽ nhướn mày, cũng cười cười, cảm giác còn giống một vị giáo sưđại học hơn đại ca xã hội đen, nhưng càng là người như thế lại càng nguy hiểm.

“Anh quá khách khí rồi. Đó là nhờ phúc Tiễn tiên sinh …”

Tiễn Diệp cười mỉa trong lòng, kẻ ‘mượn đao giết người’ đích thật là phải cảm tạ người ra tay hộ mình rồi.

“Còn có Cận đại ca …”

Vùng xung quanh lông mày nhanh chóng nhíu lại một chút.

Không bỏ lỡ biểu tình chợt lóe của hắn, đối phương khẽ chớp mắt, giống như không có việc gì mà nói: “Không thể không nói, quả thật vận khí của tôi quá tốt! Vương Quyền là người bất kể kẻ nào đều có thể giết, lại không phải bất kì ai cũng có có tư cách giết, nhưng tổ hợp anh và Cận sĩ Triển, ông ta chết, tuyệt đối không oan uổng! Hơn nữa, cũng không có nơi nào giải oan cho ông ta! Dù hiện tại ông ta xuống địa phủ, Diêm vương cũng sẽ khuyên ông ta nghĩ thoáng một chút, nhận mệnh mà quên đi!”

“Anh, có ý gì?” Tiễn Diệp không cảm thấy người đàn ông này đang nói giỡn, nhưng cũng chẳng rõ rốt cuộc anh ta muốn nói gì.

“Tiễn Diệp, tôi nhận ra anh.” Người kia nói, “Anh trước đây là người của Niếp Phong Vũ.”

Sửng sốt một chút, Tiễn Diệp nhìn đối phương, ánh mắt tựa như xem kĩ.

Đối phương cười cười, “Không cần nhìn, anh chưa từng gặp tôi. Khi đó tôi chỉ là một tên đàn em lái xe, mỗi lần đều là từ trong xe nhìn thấy anh. Lúc đó tôi cũng chẳng đặc biệt chúýđến anh, chỉ là trí nhớ tốt hơn người khác một chút, vừa nhìn là nhớ kĩ thôi. Chẳng qua, cũng lâu như vậy rồi, phải đến lần thứ hai gặp mặt tôi mới nhận ra anh.”

Vừa nói anh ta vừa móc ra một gói thuốc lá từ trong túi, đưa đến trước mặt Tiễn Diệp. Tiễn Diệp không hềđộng đậy, anh ta nói một câu: “Mời.”

Suy nghĩ một chút, Tiễn Diệp chậm rãi vươn tay rút một điếu.

Đối phương đúng lúc bật lửa, châm cho tiễn Diệp trước rồi mới châm cho mình.

Đàn ông trong lúc nói chuyện, có thuốc, cũng có nghĩa là một loại ‘thỏa thuận ngầm’.

“Vương Quyền chết quả thật sẽ có phiền toái không nhỏ, tin rằng anh cũng biết, ngoài kia có một đám ‘sói đói’ luôn nhìn chằm chằm vào khối ‘thịt béo’ trong tay Vương Quyền …”

“Bao gồm cả anh phải không?” Tiễn Diệp đột nhiên hỏi một câu.

“Ha ha!” Đối phương hít một hơi thuốc, nhún vai, “Chẳng có ai tình nguyện cảđời làm một ‘con chó săn’, muốn tiến về phía trước cũng không quá phận.”

Quả thật là không quá phận. Hơn nữa, cơ hội nghìn năm có một như vậy, chẳng có ai lại bỏ qua.

“Vậy bây giờ anh đạt được rồi, có cầm nổi không?” Tiễn Diệp hỏi.

“Đích thật là có chút phỏng tay.” Người kia ‘khiêm tốn’ cười, “Nhưng có sự hỗ trợ của Cận đại ca làđủ nhiều rồi. Hơn nữa tôi tin rằng sau này chúng ta sẽ hợp tác vô cùng vui vẻ!”

Tiễn Diệp hừ lạnh một tiếng, đưa tay khẽđẩy kính mắt, “Nói như vậy các anh hẳn làđều phải cảm ơn tôi nhỉ? Làm ‘kẻ chịu tội thay’ cho các anh.”

“Cảm ơn anh hẳn là phải có rồi, chẳng qua … Anh cũng không phải người chịu tội thay.”

Có ý gì?

Đối phương phả ra một hơi khói thuốc, nói: “Cận Sĩ Triển thừa nhận Vương Quyền là do anh ta giết.”

Vùng xung quanh lông mày Tiễn Diệp chậm rãi nhăn thành một đường thẳng. Này tính là … cái gì?

“Vương Quyền chết rồi, chỉ cần một hung thủ làđược. Vẫn là câu nói kia, ai đều có thể thú nhận nhưng không phải ai cũng có tư cách thú nhận. Tìm một kẻ chết thay, ai cũng có thể làm được. Nhưng Cận Sĩ Triển thì khác, anh ta thú nhận, tuyệt đối không có kẻ nào dám nói ra một câu hoài nghi, cho dù biết anh ta không phải kẻ sát nhân. Cận Sĩ Triển thú nhận, vậy tuyệt đối biết là ai giết. Trắng trợn bao che cho hung thủ như vậy, tôi không thể không nói …” Anh ta có chút suy nghĩ nhìn sườn mặt Tiễn Diệp một chút, “Chẳng biết là do anh ta dụng tâm khổ cực hay là tôi thật sự quá nông cạn, nhìn không ra anh ta rốt cuộc đang nghĩ gì.”

“Không. Anh không nông cạn.” Tiễn Diệp nghiêng đầu, kẹp điếu thuốc trên miệng vào giữa hai ngón tay, “Những thứ anh biết đã quá nhiều rồi.”

Đối phương mỉm cười, gật đầu một cái, “Tôi sẽ coi nhưđó là khen ngợi.”

Tiễn Diệp khẽ cong khóe miệng, “Anh quả thật có phong phạm của một đại ca.” Điểm ấy không có gìđáng trách.

“Quá khen. So ra còn kém anh …”

Tiễn Diệp đưa điếu thuốc trong tay lên ngăn cản lời tiếp theo đối phương muốn nói.

“Tôi vĩnh viễn không có khả năng đi lên vị trí của các anh.”

Hắn chỉ cần đứng ở bên cạnh người đó là tốt rồi, dùng tất cả những gì hắn có giúp người đó, tựa như ‘vật ký sinh’ vậy, không rời đi. Cũng chẳng phải nhu nhược, bởi vì hắn biết, người đóđứng ở nơi cao nhất côđơn cỡ nào.

“Có một câu hỏi …” Đối phương đột nhiên nói, “Mong rằng sẽ không mạo phạm anh. Anh rốt cuộc là Cận Sĩ Triển hay Cố Kinh Duy …”

Hình dung từ phía sau có lẽ là anh ta chưa nghĩ ra, chẳng qua nói đến đây cũng đủ rồi.

Ngón trỏđặt trên điếu thuốc của Tiễn Diệp khẽ gõ một cái, sau đóđút điếu thuốc vào trong miệng. Động tác này do hắn làm, tao nhãđến không ngờ.

“Anh nghĩ sao?” Đột nhiên ‘ý muốn đùa dai nổi lên’, Tiễn Diệp không có chút ý tức giận nào, nghiêng đầu nhìn đồi phương, mỉm cười hỏi lại.

Người kia sửng sốt một chút, nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiễn Diệp, cuối cùng nở nụ cười, quay đầu đi nói một câu: “Xin lỗi. Vấn đề cá nhân có lẽ không nên hỏi.”

Hút thuốc xong, người kia lên xe. Tiễn Diệp cảm thấy kì lạ, rõ ràng dừng xe ở chỗ cấm đỗ xe lâu như vậy mà lại không có ai tới ghi vé phạt. Chẳng qua nhìn lại chiếc xe kia, từ trong ra ngoài đều tỏa ra khí chất ‘xã hội đen’, cũng khó trách.

Rút chai nước trong túi ra uống một ngụm, Tiễn Diệp nhìn chiếc xe đang dần đi xa, trong lòng nghĩđến câu người kia trước khi đi lơđãng nói …

‘Mặc dù người thìđã chết rồi, nhưng nhất định phải có một câu trả lời, đám người kia, không dễđối phóđâu, chẳng qua, với Cận Sĩ Triển thì hẳn không thành vấn đề …”

Hừ! Giết người không cần động thủ, ngưông đắc lợi, Tiễn Diệp cười lạnh một tiếng, vụ làm ăn này của anh ta nhưng thật ra là có lãi mà không mất vốn.

Một ngụm rồi một ngụm, thẳng cho đến khi thấy đáy chai, một giọt cũng chẳng còn. Tiễn Diệp khẽ dùng sức trên tay, bóp bẹp cái chai.

“Chết tiệt!” Không thể nhịn nổi nữa, rốt cuộc hung hăng mắng một câu, Tiễn Diệp vứt mạnh cái chai xuống đất!

Này tính là cái gì? Rốt cuộc tính là cái gì? Bố thí hay thương xót?

Cận Sĩ Triển, rốt cuộc anh muốn thế nào? Một đao lại một đao cứa vào người hắn, quay đầu lại giúp hắn băng bó vết thương, một lần lại một lần, người xấu cũng là y, người tốt cũng là y!

Vì sao? Mỗi lần đều vào lúc hắn muốn hạ quyết tâm, Cận Sĩ Triển đều khiến hắn do dự một lần nữa, lặp đi lặp lại tựa nhưđãđược định trước. Ngay cả chính hắn cũng bắt đầu chán ghét bản thân.

Tiễn Diệp, rốt cuộc mày còn đang mong chờ cái gì?

“Anh như vậy, rốt cuộc tính là cái gì?” Thì thào tự nói, vấn đề muốn hỏi Cận Sĩ Triển hiện tại chỉ có thể hỏi bản thân.

Nếu hận tôi thì hãy hận một lần cho đến cùng đi … Anh như vậy, so với việc trực tiếp cứa vào người tôi một nhát còn thống khổ hơn.

***

Cận Sĩ Triển lái xe vào bãi đỗ xe dưới tầng ngầm, đi tới trước cửa khu chung cư, trời không biết đã tối từ lúc nào.

Trên người là bộ tây trang màu đen vẫn chưa kịp thay ra, vẻ mặt uể oải, y đưa tay khẽ giật cà vạt, tháo hai chiếc cúc áo, đang chuẩn bị tiến vào khu chung cư thì trực giác nhạy nhạy bénđã cảm nhận được một hơi thở không tầm thường ở chu vi quanh đó.

Dừng bước, quay đầu lại. Bên cạnh bồn hoa cách đó không xa, hoa hồng màu trắng đang nở rộ, trong bóng đêm mơ hồ có thể thấy bóng một người đang ngồi đó, vẫn không nhúc nhích.

Cận Sĩ Triển khẽ nhíu mày, cảm thấy bóng dáng đó thấy thế nào cũng rất quen thuộc, chỉ là người kia sao lại …

Vừa nghĩ tới đây, bóng người đột nhiên đứng lên.

Nhìn người đang ngày càng tới gần, Cận Sĩ Triển đứng tại chỗ không hềđộng đậy. Chờ cho người kia đi tới nơi ánh đèn có thể chiếu sáng, y thoáng sửng sốt.

Vậy mà thật sựlà …

“Cậu …” còn chưa nói xong đã thấy đối phương vung tay lên, một chiếc chai nhựa rỗng thẳng tắp đánh vào đầu y.

Cận Sĩ Triển đưa tay lên chặn khiến cho cánh tay phát đâu. Chai nhựa cũng có thểđau như vậy, có thể thấy được người kia ra tay tàn nhẫn đến mức nào.

“Tiễn Diệp, cậu đang làm gì?” Cận Sĩ Triển ngước mắt nhìn người trước mặt.

Làm gì? Tiễn Diệp nhíu mày, cắn răng.

“Làm* anh!”

*từ này vốn là từ ‘kiền’, ý chỉ một câu chửi ấy, dịch là ‘làm’ tức là làm j thì chắc ai cũng hiểu ^^

****

Hết

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương