Chiếc Lá Ký Sinh
Chương 4

Đêm khuya buồn chán trải dài vô tận. Tiễn Diệp ngay khi đi ra khỏi khách sạn thì đã hối hận, hắn không nên đi trêu chọc người đàn ông đó! Hắn thậm chí không nên lại xuất hiện trước mặt anh ta, có lẽ phải nói là họ đều không nên tái kiến đối phương.

Ông trời ơi, sao lại trêu cợt người ta như thế?

Thong thả đi trên đường, lúc này không có xe ta-xi, hắn cũng không có tiền để bắt xe, ví của Tiễn Diệp ở trong áo khoác mà áo lại để ở phòng nghỉ khách sạn, may mắn là bên trong cũng không có bao nhiêu tiền. Lê bước chân uể oải đi về tiệm bánh ngọt, hắn cảm thấy may mắn vì mình còn để chìa khóa trong túi quần. Đứng ở cổng, vừa muốn lấy chìa khóa ra mở cửa, đột nhiên cảm giác được phía sau có người đang tới gần.

Trong nháy mắt hắn thấy hoảng sợ …

“Tiểu Diệp … ”

Không phải tiếng nói kia, hắn thở phào một hơi. Tiễn Diệp xoay người, một người đàn ông cao to cười tráng, ngũ quan thập phần mang khí phách nam nhi. Hắn mỉm cười, “A Cường.”

Người tên A Cường nhìn thấy Tiễn Diệp thì cười vui vẻ, “Tôi nghĩ nên đến nói lời cảm ơn cậu vì đã giúp tôi hôm nay cũng để hỏi xem hôm nay làm việc thế nào? Có chuyện gì phiền nhiễu không?”

Ánh mắt Tiễn Diệp tối đi một chút rồi lại ngay lập tức khôi phục.

“Tốt lắm, đồng nghiệp của anh đều là người tốt.”

“Phải không? Vậy là tốt rồi .. nhưng mà sao cậu lại về muộn như vậy?”

“Thân thể anh đã khá hơn chút nào chưa?” Tiễn Diệp đổi chủ đề.

Nhắc tới thân thể, mặt A Cường có chút hồng, chẳng qua cũng may là ánh đèn hơi tối nên nhìn không ra.

“Không có việc gì, đã sớm không sao rồi, uống vài viên thuốc là tốt rồi! Cảm ơn … ”

Tiễn Diệp gật đầu một cái, khóe miệng cong lên.

“Đã khuya rồi, quay về ngủ đi!”

“Ừ! Cậu cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút! Mẹ tôi làm bánh nếp, ngày mai tôi sẽ mang cho cậu!” A Cường rời đi, được vài bước thì xoay người khoát khoát tay với Tiễn Diệp.

Tiễn Diệp cũng vẫy tay tỏ ý đã hiểu.

Vào cửa sau, trên lầu hai, chỉ có một gian phòng, một nhà vệ sinh cùng với một nhà kho ngăn cách. Tiễn Diệp đi vào phòng, đem bản thân mình thả trên giường, nhắm mắt lại. Giờ khắc này, hắn mới hoàn toàn trầm tĩnh trở lại. Đau nhức toàn thân cũng liên tiếp kéo đến.

Đã quên nói với A Cường là mình để quên áo khoác ở trong khách sạn của bọn họ … quên đi, ngày mai nói lại với anh ta cũng được … mệt mỏi quá! Thật là vất vả …

Trở mình nằm ngửa ở trên giường, Tiễn Diệp mở mắt ra, nhìn về phía cửa sổ. Trong phòng chỉ có một cửa sổ, bên ngoài là một gốc cây rất cao, vào mùa hè, lá cây thường xuyên rơi vào phòng. Tiễn Diệp thích thời gian được ngồi ngắm cảnh ngoài cửa sổ trong làn gió hạ như thế, có khi thậm chí còn ngồi chẳng nói câu nào cho đến hừng đông.

Chần chừ thật lâu, Tiễn Diệp đứng dậy mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra điện thoại di động đã lâu không dùng, đã đổi số, ấn xuống phím khởi động. Vài giây sau, điện thoại rung nhẹ, màn hình một mảnh ánh xanh. Nhìn chằm chằm vào màn hình không nhúc nhích cho đến khi nó một lần nữa tối đi, Tiễn Diệp rốt cuộc vẫn buông điện thoại xuống, thở dài thật sâu.

Hắn đến cùng là phát điên cái gì!

Tiễn Diệp, mày rốt cuộc đang bị làm sao vậy!

Cũng không biết là từ lúc nào thì bắt đầu cuộc sống như thế này …

Dường như lại là một đêm không ngủ, không có ánh sáng mặt trời, thời gian cũng trở nên mơ hồ.

Tiễn Diệp đẩy cửa ra, đem chiếc biển đang bán hàng để ở cổng, bây giờ còn chưa tới bảy giờ sáng, thời tiết hôm nay có vẻ lạnh hơn, trên đường hầu như cũng không có người, thở dài, Tiễn Diệp tháo kính, nhẹ xoa đôi mắt mệt mỏi, hôm nay đúng là trời đầy mây mà.

Cửa hàng chỉ có một người, gần như không làm ra nhiều loại bánh lắm, mặc dù Tiễn Diệp ngày nào cũng dậy rất sớm làm việc, nhưng mỗi ngày liên tục không ngừng nướng bánh mì cùng bánh ga tô cũng chỉ có thể vừa vặn chất đầy quầy hàng, có một số vẫn là mua bán thành phẩm từ bên ngoài, bán hết thì cũng không có nhưng mà như vậy đối với hắn mà nói cũng là vừa đủ.

Đi tới sau quầy hàng, sữa bò trên bàn tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, Tiễn Diệp dùng công thức đơn giản nhất: đem sữa bỏ vào trong nước nóng, hâm nóng một chút, mặc dù buổi sáng Tiễn Diệp thường không ăn uống gì, nhưng trong đầu vẫn tồn tại một thanh âm nhắc nhở hắn phải ăn bữa sáng, bất luận là cái gì đều phải ăn một chút.

Sau khi uống hết nửa cốc sữa, Tiễn Diệp mới nhớ tới không thể để bụng rỗng mà uống sữa! Bất đắc dĩ buông cốc xuống, lấy tới một gói bánh quy trong ngăn kéo bên cạnh, bánh quy hương vị bình thường nhất, sau khi mở ra, cầm lấy một cái vừa định cho vào miệng …

” Sao cậu lại ăn cái này?”

Tiễn Diệp sửng sốt một chút, động tác trên tay cũng dừng lại, quay đầu thì thấy A Cường đang từ cửa tiến vào, mang theo một cái túi vải màu trắng, giận dữ mà theo dõi hắn.

“Chào buổi sáng!” Hắn thản nhiên mỉm cười chào hỏi.

“Cậu như thế nào lại ăn cái thứ này hả?” A Cường đi tới, một tay đoạt lấy bánh quy trong tay hắn. “Ăn cái này không có dinh dưỡng! Dạ dày cậu đã xấu lắm rồi!” Vừa nói vừa đem bánh quy trong tay Tiễn Diệp bỏ xuống.

Tiễn Diệp có phần dở khóc dở cười mà nhìn người trước mặt đem bánh quy ném sang bên cạnh, có điểm đáng tiếc mà nói: “Không nên lãng phí mà … ” dù sao cũng để lại cho hắn làm cơm trưa chứ! Chỉ có điều những lời này hắn cũng không có can đảm nói ra.

A Cường thở hổn hển mà nhìn Tiễn Diệp, khuôn mặt tái nhợt gần như nhìn không ra huyết sắc, dưới mắt còn có quầng thâm nhàn nhạt, vừa nhìn đã biết đêm qua ngủ không ngon, sáng sớm lại ăn cái loại thực phẩm không có dinh dưỡng gì đó, nhưng mà trên mặt hắn vẫn là nụ cười thản nhiên, phảng phất như chuyện gì cũng không có, rõ ràng … đã là cái dạng này rồi.

” Hôm qua không phải tôi đã nói với cậu rằng hôm nay sẽ mang bánh nếp tới hay sao? Cậu vẫn còn ăn cái này … ” vừa nói lại nhìn lướt qua nửa cốc sữa, sắc mặt lại càng trầm xuống, ” Lại bụng rỗng mà uống sữa phải không?”

Bị chất vấn như thế, Tiễn Diệp cũng không định giải thích cho bản thân, cười cười mà nói: ” Anh thật là thích nhọc lòng .. ”

“Đương nhiên! Với tôi, cậu là … ” A Cường vô thức buột miệng, nhưng trong nháy mắt lại không biết phải nói gì cho tốt, khuôn mặt đỏ bừng, bối rối mà tiếp tục nói: ” Là học trò của tôi còn gì!”

Tiễn Diệp cười “Phốc” một tiếng, gật gật đầu, ” Đúng đúng! Sư phụ, tôi có thể ăn cơm chưa?” Ăn xong rồi còn phải mở hàng nữa!

“Ừ! Cậu mau ăn, vẫn còn nóng! Tôi còn đặc biệt mang đến cho cậu vài cái bánh nhân đậu đấy!” A Cường đem túi vải đặt trên bàn, từ trong lấy ra một cái cặp lồng hai tầng, mở ra, bên trong đúng là để đầy bánh nếp hai màu trắng đỏ, một cái đặt cạnh một cái không kẽ hở.

Tiễn Diệp vừa nhìn, khó xử mà nhíu nhíu mày, đây là muốn làm hắn no chết sao?

“Ăn đi!” A Cường cầm lấy tạp dề treo ở trên tường, nói với Tiễn Diệp: “Cậu từ từ ăn, tôi giúp cậu làm bánh sừng trâu, buổi trưa ăn cái gì?”

Tiễn Diệp cầm lấy đũa, gắp một cái bánh, trắng trắng, rất dễ thương.

” Anh không cần đi làm sao?”

“Sáng nay không có ca.”

“Vậy anh phải hảo hảo nghỉ ngơi một chút đi! Thân thể không khỏe … không cần đến giúp tôi đâu.” Tiễn Diệp chính là muốn nhắc đến chuyện A Cường ngày hôm qua ăn con cua mà bị tiêu chảy.

“Thân thể tôi tốt như vậy, về việc nhỏ này chỉ cần uống vài viên thuốc là khỏe rồi! Tôi lại không có việc gì phải làm, tiện thể sang đây giúp cậu cũng không sao!”

Tiễn Diệp nhẹ nhàng mà “Ừ” một tiếng. Một tiếng này đã bao hàm tất cả ý tứ cần biểu đạt bên trong.

Bên kia A Cường thuần thục mà đem bột mì đã nhào tốt bỏ vào trong máy, vừa chuẩn bị vừa quay đầu nhìn thấy Tiễn Diệp đang ăn bánh, chậm rãi mà cắn một miếng, chiếc bánh tròn xoe bị cắn ra một lỗ hổng, vậy mà hình dáng so với ban đầu còn đáng yêu hơn. Tiễn Diệp một miếng lại một miếng thong thả mà dứt khoát cắn, trên môi dính một chút bột màu trắng, đang ăn lại tựa hồ như là cảm thấy ăn như vậy có chút chậm liền một hơi đem phần còn lại nuốt vào trong, điều đó làm cho khuôn mặt bị căng ra, hai má cũng trở nên tròn tròn …

A Cường ngây ngẩn cả người, bởi vì đây là lần đầu tiên anh thấy một người ăn bánh nếp cũng có thể khiến cho người ta cảm thấy như vậy thật là … đáng yêu!

Tiễn Diệp đẩy đẩy kính mắt, toàn tâm thưởng thức mùi vị trong miệng mà không biết động tác của hắn như vậy có bao nhiêu dễ thương. Mặc dù cắn rất chậm, nhưng Tiễn Diệp ăn lại rất nhanh, mãi đến khi cảm thấy ăn đã đủ, hắn cân nhắc việc ăn cái thứ hai, ngẩng đầu nói với A Cường: ” Quên mất không nói với anh, ngày hôm qua tôi để quên áo khoác ở khách sạn, anh … anh làm sao vậy?” Phát hiện A Cường đang nhìn mình không chớp mắt, Tiễn Diệp khó hiểu hỏi.

Lấy lại tinh thần, A Cường cảm thấy có phần xấu hổ, vội vàng cúi đầu tiếp tục công việc trên tay, điều chỉnh giọng mà nói: “Tôi đã biết rồi! Hôm nay sẽ giúp cậu cầm về, không cần lo lắng!”

Lúc này cửa đột nhiên mở ra, một tiếng cười truyền đến trước, “Tiểu Diệp, chúng em tới rồi ~~”

Tiễn Diệp ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là mấy cô bé nữ sinh ở trường trung học bên cạnh, dường như mỗi ngày đều phải đến chỗ hắn “báo danh”.

“Chào buổi sáng, Tiểu Diệp!” Cô bé đứng ở cửa cười toe toét, nhìn thấy Tiễn Diệp thì vô cùng phấn khích.

“Chào buổi sáng. Vẫn như mọi khi chứ?” Tiễn Diệp buông đũa, đứng lên lấy ra túi sạch để đựng bánh mì.

“Đúng vậy ạ! Hôm nay nhiều hơn một chút, mua cho cả thầy giáo nữa!” Cô bé gật đầu, đột nhiên nhìn thấy A Cường đang bận rộn ở bên trong.”Này, Anh ngốc cũng ở đây hả?”

A Cường nhướn mi, trẻ con thời nay rất không lễ phép!

“Anh ngốc sáng sớm đã chạy đến chỗ Tiểu Diệp là có ý đồ gì a?” Một cô bé chỉ vào A Cường hỏi, giống hệt như con gái nhà mình bị “quấy rối” vậy.

Tiễn Diệp bật cười.

“Cái gì gọi là có ý đồ! Tôi đến giúp cậu ấy mà!” A Cường sắn tay áo lên, chỉ vào nhóm nữ sinh, “Các em thì sao, mỗi ngày đều chạy đến chỗ này, lẽ nào cũng là có ý đồ?”

“A Cường …” Tiễn Diệp không rõ vì sao A Cường lại tính toán với một đám trẻ con, mặc dù hai bên cũng phần lớn là hay nói giỡn.

Mấy cô bé cũng không cam lòng yếu thế, “Chúng em đến mua đồ mà! Anh quản được sao?”

“Anh ngốc giận rồi! ha ha!”

“Đúng vậy đúng vậy! Mặt đỏ hết cả lên! Giống như mông khỉ ấy!”

“Nào có nào có! Rõ ràng là giống tinh tinh! Oa ha ha ha ~~”

Đám con gái này không hiểu thế nào là thục nữ sao!

Tiễn Diệp đẩy kính mắt một chút, trong đáy mắt tồn tại ý cười thật sâu, “Được rồi! Đừng đùa nữa, mau đi học thôi!” Vừa nói vừa đem túi bánh mì mang ra ngoài.

“Không sao! Không sao! Còn sớm, chơi thêm chút nữa!”

Năm phút sau, điện thoại của A Cường đột nhiên đổ chuông, khách sạn có người bất ngờ bị thương, cho nên tìm anh đến làm thay.

“Xin lỗi Tiểu Diệp! Buổi tối sau khi tan tầm tôi sẽ đến giúp cậu!” A Cường xấu hổ nói: “Tôi sẽ cầm áo khoác về!”

Tiễn Diệp hiểu ý, hướng anh gật đầu, ” Đi làm quan trọng, hôm nay tôi sẽ đóng cửa tiệm sớm, không cần phải đến giúp đâu, hết giờ làm thì nghỉ ngơi sớm một chút đi. Áo khoác để ở chỗ anh tôi sẽ tự sang lấy là được rồi.”

“Đúng vậy anh ngốc! Nhanh đi đi! Đừng quấn lấy Tiểu Diệp nữa!” Đám nữ sinh lại bắt đầu đùa giỡn.

“Tôi quấn lấy cậu ấy lúc nào?” A Cường rống lên một tiếng, anh không hiểu vì sao tình bạn trong sáng của mình với Tiễn Diệp lại bị đám tiểu nha đầu này bóp méo thành như vậy!

“Y ~ Tinh tinh lại phát hỏa rồi!”

Tiễn Diệp vỗ vỗ trán, bất đắc dĩ mà thở dài, hoàn hảo là buổi sáng không có mấy khách, nếu không nhìn thấy một màn như thế này thì không biết sẽ ra sao!

Chờ sau khi A Cường đi khỏi, nhìn cánh cửa đóng lại, lúc này mấy cô bé mới phát biểu nhận định trong lòng của mình.

“Con tinh tinh này không được … ” Cô bé A nói.

Tiễn diệp không rõ, cái gì không được?

“Ừ! Không được! Mặc dù tướng mạo coi như tạm thông qua, thế nhưng lại quá to lớn cường tráng!” Cô bé B gật đầu theo, nhỏ giọng nói: “Không xứng với Tiểu Diệp!”

“Các em … ” Tiễn Diệp không nghe rõ các nàng nói cái gì, muốn hỏi họ còn không đi học sao?

“Sẽ đè chết Tiểu Diệp mất!” Cô bé C nhỏ giọng nói một câu, những người khác đều đồng ý.

Đem tiền mua bánh thừa đặt trên quầy hàng, Tiễn Diệp gõ gõ bàn, nhắc nhở: ” Các em, đã sắp tám giờ rồi, nếu còn không đi sẽ muộn đấy.”

“A ~” Mấy cô bé kêu lên hoảng hốt, cuống quýt cầm tiền thối lại cùng bánh mì, hướng về phía Tiễn Diệp nói lời tạm biệt, sau đó thoáng cái như gió đã đi mất.

Vài giây ngắn ngủi, trong tiệm chỉ còn lại một mình Tiễn Diệp, nhất thời yên tĩnh trở lại. Tiễn Diệp nhìn đường phố ngoài cửa trong chốc lát, cũng không biết suy nghĩ cái gì, xoay người thấy được hộp bánh nếp kia, thật sự là không muốn ăn cái thứ hai, liền đem nắp đạy lại định bụng buổi trưa sẽ ăn tiếp, lại phát hiện vẫn còn nửa cốc sữa, dựa theo nguyên tắc “không thể lãng phí”, cầm lấy cốc chuẩn bị uống thì cửa đột nhiên lại bị đẩy ra. Cho là có khách tới, Tiễn Diệp theo bản năng buông cốc xuống, quay đầu ..

“Chào mừng .. ” khi nhìn rõ người đi vào là ai, câu nói tiếp theo biến mất trong ánh mắt châm chọc của đối phương.

Một thân hắc y, dáng người cao to của Cận Sĩ Triển trong nháy mắt khiến cho người ta cảm thấy một loại áp lực cực lớn, y thậm chí phải hơi cúi đầu mới có thể vào cửa, cũng không nói gì, đầu tiên là thản nhiên quét mắt một vòng xem xét quang cảnh trong tiệm. Bình thường, xem như là sạch sẽ, không ít cây cỏ, trang thiết bị cũng vô cùng đơn giản không có một tia hoa lệ, nhưng thật ra cho người ta cảm giác rất giống với Tiễn Diệp.

Quả thật là vật tựa như chủ sao?

Ở trong lòng cười nhạt một tiếng, Cận Sĩ Triển khoan thai đi tới trước quầy, đầu tiên là cúi đầu nhìn thoáng qua các loại bánh mì cùng bánh ngọt phía sau tủ kính, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiễn Diệp, hỏi: “Thế nào?Không chào đón tôi? Không muốn làm ăn sao?”

Tiễn Diệp hé môi, chậm rãi đem cái cốc buông xuống. Trên thực tế trong lúc Cận Sĩ Triển đi về phía mình hắn đã vô ý thức lùi về phía sau một bước. Cũng không phải hắn đang sợ, chẳng qua trực giác cho hắn biến người này đang phẫn nộ! Giống như khi con thú nhỏ gặp phải dã thú, xuất phát từ bản năng tự vệ sẽ tránh ra vậy, hắn thầm nghĩ rời xa Cận Sĩ Triển một chút.

Thấy hắn không nói lời nào, Cận Sĩ Triển dùng mũi hừ mạnh một tiếng, “Vậy mà lại ở cái loại địa phương này mở cửa tiệm, đôi tay quen cầm đao với súng hiện tại lại nhào bột mì, không biết những người quen biết cậu sẽ có cảm tưởng gì … ”

Sắc mặt Tiễn Diệp thoáng cái trầm xuống, làm ra vể không nghe đến y nói gì, hỏi: “Có chuyện gì?”

Người nhận thức Tiễn Diệp, bây giờ, ngoại trừ người đàn ông trước mặt còn có ai khác sao?

Đối với sự lãnh đạm của Tiễn Diệp, Cận Sĩ Triển sớm đã hiểu rõ, hơn nữa cũng ý thức được lời nói vừa rồi của mình đã làm tổn thương người ta. Y vốn không có cái sở thích này nhưng mỗi lần nhìn thấy Tiễn Diệp, thấy sự lãnh đạm đó, thấy khuôn mặt tựa như cái gì cũng không để tâm đó thì lại nhịn không được muốn giễu cợt người này một phen.

“Rốt cuộc cậu ở đây làm gì?” Y hỏi. Có loại tức giận không nhịn được.

“Tôi đang mở tiệm, bán bánh mì” Tiễn Diệp nói xong rất thản nhiên, “Anh muốn mua bánh sao? Tôi nghĩ những thứ ở đây hẳn là không hợp với khẩu vị của anh đâu.”

Cận Sĩ Triển nheo mắt nhìn hắn, vẫn là sắc mặt như người chết, mang theo kính mắt, nhãn thần bị chặn lại hơn phân nửa.

“Hay là … ” nghĩ tới cái gì đó, Cận Sĩ Triển lộ ra bộ dáng tươi cười giảo hoạt, “Tôi nên đi hỏi Niếp Phong Vũ cậu rốt cuộc ở chỗ này làm cái gì?”

Lần này vẻ mặt không chút biểu tình của Tiễn Diệp cuối cùng cũng nứt ra một kẽ hở, Cận Sĩ Triển có thể nhìn thấy động mạch cổ hắn đang phập phồng, điều này khiến y có chút hưng phấn, nó chứng tỏ người này đang ẩn nhẫn ý nghĩ gì đó.

“Anh muốn thế nào?” Tiễn Diệp cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn thẳng, quan sát người trước mặt, xem như là trực tiếp đáp lại y.

Cận Sĩ Triển ở trong lòng cười hai tiếng, xem ra ván này y thắng.

Thế nào? Chọc vào Cận Sĩ Triển y, sẽ phải trả giá đắt, Tiễn Diệp …

“Cho tôi năm cái bánh này.” Không trả lời hắn, Cận Sĩ Triển vươn tay chỉ chỉ một loại bánh mì bơ thông thường. Tiễn Diệp khựng lại vài giây, sau cùng vẫn lấy ra túi giấy gói năm chiếc bánh lại. Cận Sĩ Triển phát hiện hắn vẫn một mực dùng tay trái. Tiễn Diệp đem cái túi đặt trên quầy hàng. Cận Sĩ Triển nhân lúc đưa tay đón lấy túi thì đột nhiên không nhẹ không nặng mà sờ soạng tay Tiễn Diệp một chút, chẳng đáng nói, lại càng chưa đến mức hèn hạ, Tiễn Diệp nhíu mày, muốn rút tay về nhưng đối phương lại trước hắn một bước mà thu hồi tay.

“Tối nay tôi lại đến!” Cận Sĩ Triển cúi đầu ghé sát vào Tiễn Diệp, hạ giọng nói, thanh âm vui mừng, tựa như đang cùng tình nhân nhẹ nhàng trò chuyện, thế nhưng Tiễn Diệp lại nghe ra được trong đó ẩn chưa sự ác nghiệt cùng một tầng ý tứ sâu hơn.

Tiễn Diệp cắn chặt khớp hàm, cuối cùng nhịn xuống cảm giác thôi thúc muốn tát vào khuôn mặt phía trên một cái.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Cận Sĩ Triển ngồi ở trong xe, lao vùn vụt trên đường, sau khi ra hiệu cho tài xế ở phía trước tăng tốc, y trải rộng tứ chi thon dài, hoạt động gân cốt, trước mắt vẫn lưu lại biểu tình sau cùng của Tiễn Diệp, phần lớn vẫn là lãnh đạm.

Vì cái gì, luôn luôn là loại vẻ mặt này chứ? Giống như người máy vậy, một tia tình cảm dư thừa cũng tìm không ra.

Đem tầm mắt từ ngoài cửa sổ quay về, thấy được chiếc túi ở bên cạnh chỗ ngồi, túi giấy màu trắng thông thường, cũng không có chữ gì ở phía trên Cận Sĩ Triển suy nghĩ một chút, đưa tay cầm cái túi đã bị mở ra, hương vị của bánh mì nhẹ nhàng lan tỏa, y nhíu nhíu mày, nghĩ đến mấy thứ này là do tự tay Tiễn Diệp làm, nói không nên lời đây là cái cảm giác gì.

Ma xui quỷ khiến lại thò tay lấy ra một cái, Cận Sĩ Triển cắn một miếng, chậm rãi nhai, sau vài giây thì nuốt xuống, không nghĩ tới việc ăn miếng thứ hai. Đem phần còn lại thả vào túi, ném sang một bên, Cận Sĩ Triển ngửa đầu ra sau dựa vào ghế …

“Khó ăn …”

——

Hết

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương