Chiếc Lá Ký Sinh
Chương 27

Còn tiếp tục như vậy y sẽ thực sự nghi ngờ rằng hắn bị điên rồi! Cận Sĩ Triển đứng dậy, ban đêm nhiệt độ xuống thấp vô cùng, ngay cả y còn chịu không nổi, huống chi là Tiễn Diệp không biết đã ngồi đây bao lâu rồi.

“Vào thôi! Gió lớn quá!” Y đưa tay tay kéo Tiễn Diệp dậy, đối phương cũng ngoan ngoãn bắt lấy.

Đút điếu thuốc vào trong miệng, Tiễn Diệp rút chân từ ngoài lan can vào trong, nương theo lực kéo của Cận Sĩ Triển mà đứng lên. Tiễn Diệp kéo áo lại một chút, hai tay khoanh trước ngực, ngắm nhìn cảnh đêm xa xa, dường như chẳng hề có ý đi vào.

“Cậu sao vậy?” Cận Sĩ Triển cuối cùng đành hỏi ra.

Không lập tức trả lời. Tiễn Diệp hút một hơi thuốc thật dài, sau đó dụi nó vào trên lan can. Cận Sĩ Triển cho rằng hắn sẽ ném xuống nhưng Tiễn Diệp không làm vậy mà vẫn cầm điếu thuốc trong tay, quay đầu nhìn y, khẽ cong khóe miệng, nụ cười trước sau vẫn dịu dàng như thế.

“Cận Sĩ Triển, tôi muốn nói với anh một điều. Thế nhưng … vừa nhìn thấy anh, tôi mẹ nó lại một chữ cũng chẳng nói thành lời.”

Cận Sĩ Triển có điểm ngây người.

Trong trí nhớ của mình, đây là lần đầu tiên y nghe thấy những lời thô tục phát ra từ miệng Tiễn Diệp. Đàn ông nói bậy cũng rất bình thường, thế nhưng nếu như đó là Tiễn Diệp, Cận Sĩ Triển lại thấy có chút không bình thường.

Mang theo nghi vấn đến gần Tiễn Diệp, Cận Sĩ Triển đưa tay ra nâng mặt hắn lên, hỏi: “Cậu là Tiễn Diệp sao?Có phải lúc không đeo kính cậu sẽ biến thành người khác? Hay là phải nói sau mười hai giờ đêm, cậu sẽ nhân cách phân liệt?”

Tiễn Diệp cũng chẳng nói gì, chỉ khẽ mỉm cười, một tay chậm rãi xoa xoa tay Cận Sĩ Triển, sau đó đột nhiên dùng sức nhéo một cái.

“Đi, chết, đi!”

Lần này chẳng biết hắn dùng mấy phần lực, nhưng tóm lại, Cận Sĩ Triển chỉ cảm thấy mu bàn tay đau như bị cắt mất một miếng thịt. Y mạnh mẽ rút tay về, khẽ nhìn một chút, cả mu bàn tay đều thấy nóng rát.

“Cậu thực sự điên rồi ~!?” Cận Sĩ Triển đột nhiên có cảm giác muốn giết người, hung hăng trừng Tiễn Diệp một cái, đáng tiếc vừa mới dứt lời đã bị một trận gió thổi bay hết, khí thế cũng giảm đi không ít. Nhưng y thật sự đã nổi giận rồi, ai cũng nhìn ra.

Biểu hiện của Tiễn Diệp rất bình tĩnh, thậm chí còn như muốn nói ‘Anh có thể làm gì tôi’. Loại vẻ mặt này, Cận Sĩ Triển thấy vừa lạ vừa quen. Hai người như bò tót chuẩn bị quyết đấu sinh tử, anh trừng tôi tôi cũng nhìn chằm chằm anh, ai cũng không chịu nhượng bộ, giống như lui một bước thì sẽ chết vậy.

Cận Sĩ Triển đang nghĩ: Người này rốt cục làm sao vậy?

Tiễn Diệp lại đang nghĩ: Vừa nãy không nên dụi bỏ thuốc, biết thế trực tiếp châm vào tay anh ta cho rồi!

Còn tiếp tục nhìn nữa thì hai người hẳn là phải chuẩn bị cùng nhau đón ánh nắng đầu tiên.

Cận Sĩ Triển cố gắng tìm kiếm gì đó trên mặt Tiễn Diệp, trong đầu cũng không ngừng tìm kiếm đáp án, mãi cho đến khi hắn nheo mắt lại, mới thử hỏi một câu …

“Không phải là cậu đang ghen đấy chứ?”

Chữ cuối cùng còn chưa kịp nói ra, trước ngực đã bị một vật đánh vào, có điểm đau, cúi đầu nhìn, hóa ra là mẩu tàn thuốc kia.

Tiễn Diệp thoáng cái đi vào phòng. Cận Sĩ Triển mơ hồ nghe được hắn mắng một câu gì đó nhưng không rõ ràng lắm. Chẳng qua khẳng định là không phải cái gì tốt đẹp, Cận Sĩ Triển lại nhếch miệng, bật cười như mèo trộm được cá.

Lúc Cận Sĩ Triển chạy vào, Tiễn Diệp đã tới phòng khách rồi, đang cởi áo sơ mi của Cận Sĩ Triển trên người hắn ra, quần thì chưa đổi mà nói đúng hơn là chưa kịp đổi, nhặt áo khoác trên mặt đất lên, đi về phía cửa.

Cận Sĩ Triển chân dài hơn, một bước đã bắt kịp Tiễn Diệp, kéo hắn lại một cái thật mạnh. Tiễn Diệp không hề đề phòng bị y kéo vào trong ngực.

Tiễn Diệp không giãy dụa, mà nguyên nhân chủ yếu là do hai cánh tay Cận Sĩ Triển đang ôm hắn chắc không khác gì xích sắt, nếu phải động võ, Tiễn Diệp bây giờ tuyệt đối không phải đối thủ của y.

“Cậu nhìn thấy?” Ngiêng đầu, Cận Sĩ Triển ghé vào lỗ tai hắn hỏi: “Thấy được thật sao? Cậu có thể bước đi không phát ra âm thanh, thật sự không thể coi thường cậu rồi, sau này có chuyện cơ mật gì đều bị cậu nghe trộm hết …”

“Ha!” Tiễn Diệp cười một tiếng, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cánh cửa cách đó không xa, “Anh đánh giá tôi quá cao rồi. Cơ mật gì tôi cũng chẳng thấy được, nhưng đông cung hí thì thật ra lại vừa được xem một màn.”

Lúc này đến phiên Cận Sĩ Triển bật cười, lồng ngực đang áp sát vào tay Tiễn Diệp khẽ rung động, Tiễn Diệp cảm nhận được rất rõ ràng. Loại biểu tình cái gì cũng hiểu rõ, cậu đừng hòng gạt tôi này của Cận Sĩ Triển khiến hắn hận sao vừa nãy thứ mình đâm vào người y không phải một viên đạn mà là một mẩu tàn thuốc.

“Giận thật sao?” Cận Sĩ Triển lại hỏi, giọng nói cùng biểu tình như dỗ tình nhân đang ghen tuông vậy, mười phần nịnh nọt. Mà đây lại chính là cái dạng Tiễn Diệp ghét nhất.

Tiễn Diệp hiểu rõ, hắn không phải đang ghen, cũng chẳng phải đố kị gì.

Thế nhưng cái loại tình huống này, hắn càng không có cách nào chấp nhận … đột nhiên, đầu bị quay mạnh về phía sau, tay Cận Sĩ Triển nâng cằm hắn, buộc hai người mặt đối mặt.

“Tôi chẳng qua chỉ hôn người khác một cái, chuyện chúng ta làm mới là đông cung hí chân chính, không phải sao?”

Người khác? Tiễn Diệp cười mỉa mai, hỏi: “Ý của anh chẵng lẽ muốn nói tôi và anh là người một nhà sao?”

“Cậu nói xem?” Cười xấu xa, có cảm giác như đang trốn tránh vấn đề, Cận Sĩ Triển cúi đầu muốn hôn hắn.

Tiễn Diệp xoay mặt sang hướng khác, né tránh, cũng nhân cơ hội trốn thoát khỏi vòng tay Cận Sĩ Triển, không quay đầu lại đi ra cửa, mang giày vào. Ngay khi hắn nắm lấy tay nắm cửa, đột nhiên cảm giác được phía sau có người đang lao đến, Tiễn Diệp chần chừ, giật cửa ra muốn đi nhưng chính là vẫn chậm một bước.

Nửa bàn chân còn chưa thò được ra ngoài cửa, cả người đã bị một lực mạnh lôi về phía sau. Tiễn Diệp cảm thấy mình chẳng khác gì một chiếc diều đứt dây, bị đẩy vào tường, tay vừa mới va vào mặt tường, trước mặt đã tối sầm, môi cũng bị chặn lại.

“Ưm!” Môi bị cắn đến phát đau. Cận Sĩ Triển như đột nhiên nổi cáu, hung hăng cắn nuốt môi hắn. Nếu như nói nụ hôn giữa hai bọn họ vẫn luôn kích thích, Tiễn Diệp nghĩ lần này mới chân chính là ‘kích thích’, đầu lưỡi đã nếm được một tia máu tạnh, hẳn là môi đã bị cắn nát rồi.

Một tia phẫn nộ tràn ra từ cổ họng, đây là lần đầu tiên Tiễn Diệp cùng Cận Sĩ Triển dây dưa lâu như vậy, cũng là lần đầu tiên có cảm giác mãnh liệt như thế. Khẽ nhíu chặt mi, Tiễn Diệp cố sức giải thoát cho đôi tay đang bị Cận Sĩ Triển cố định trên tường, giơ nắm đấm về phía y nhưng lại bị đối phương tránh được, nhất thời thất thần thì đã bị Cận Sĩ Triển cởi bỏ quần.

Tiếng vải vóc rơi xuống dưới chân giống như tảng đá đập vào đầu Tiễn Diệp.

“Thắt lưng cậu nhỏ hơn tôi nên quần của tôi không hợp với cậu.” Thoáng buông tha cho đôi môi Tiễn Diệp, hai tay Cận Sĩ Triển khẽ vuốt ve dọc đùi đối phương. Tiễn Diệp bên trong không mặc cái gì khác.

Chóp mũi hai người gần như đã chạm vào nhau, Cận Sĩ Triển tàn khốc cười, nói: “Tiễn Diệp, cậu có phản ứng với tôi, cho dù cậu không thừa nhận cũng chẳng sao, không một ai có khả năng cho cậu loại phản ứng này!”

Mỗi một lần hít thở, Tiễn Diệp đều cảm thấy ngực phát đau.

“Cậu không cự tuyệt được tôi. Thân thể cậu đã sớm hơn ý thức một bước, quen với tôi …”

Từng lời của Cận Sĩ Triển giống như đang cắt vào lòng Tiễn Diệp. Đối với một người lạnh lùng, hủy diệt tự tôn của hắn không bằng khiến hắn phải buông tha tự tôn của mình. Người ở trước mặt y, ngoại trừ Cận Sĩ Triển y, trong thế giới của Tiễn Diệp không còn bất kì cái gì khác. Nhìn vết máu vương lại trên môi Tiễn Diệp, Cận Sĩ Triển đột nhiên cảm thấy hưng phấn khó tả, thật giống nhiều năm trước, khi còn đang chìm trong ‘chém giết’ tại cái thế giới ngập tràn máu tanh kia.

“Tiễn Diệp …” mỗi lần Cận Sĩ Triển đều gọi tên Tiễn Diệp như vậy, chẳng khác gì bọn họ là người yêu.

Tiễn Diệp phát hiện hắn ngày càng không chịu nổi cảm giác này, ngày càng chán ghét nó. Trước đây hắn sẽ không quan tâm, tuyệt đối sẽ không, nhưng hiện tại, hẳn chỉ cảm thấy rất ghét việc Cận Sĩ Triển gọi tên hắn. (Hết giai đoạn lạnh lùng là sắp iu rồi đấy anh :”>)

Vì vậy, hắn nhìn Cận Sĩ Triển, nói: “Cận Sĩ Triển, tôi thực sự rất ghét anh gọi tên tôi!”

Cận Sĩ Triển đáp lại: “Tôi rất thích cậu thành thực với tôi …”

“Như vậy, anh có thể cách tôi xa một chút không?”

“Sợ rằng không thể.”

“Vậy tôi cách anh xa một chút được chứ!”

“Ha ha!” Cận Sĩ Triển cười hài lòng, “Cậu nghĩ mình còn cơ hội à?”

Tiễn Diệp đã hỏi chính mình, cơ hội, hắn còn có sao?

Cận Sĩ Triển lại cúi đầu. Tiễn Diệp vô thức đẩy hắn ra, đối phương nhíu mày một cái, lại khống chế một tay Tiễn Diệp, thậm chí cố ý cố định hai tay hắn ở trên tường.

“Anh!” Tiễn Diệp cắn răng. Cận Sĩ Triển trước một bước nói: “Tư thế này thật kích thích a!”

Tiễn Diệp nửa người dưới trống vắng, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, ngay cả cúc cũng chưa kịp đóng hết, có thể mơ hồ xuyên qua y phục nhìn thấy ‘cảnh xuân’ dưới đó.

“Chậc chậc!” Cố ý chậc lưỡi vài cái, “Làm cho người ta có loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào …”

Tình thú, có thể nói như thế. Nhưng loại tư thế này ngoại trừ tình thú, dưới một số tình huống còn có thể giải thích theo một cách khác: cường bạo.

Ngay khi Tiễn Diệp nâng gối muốn đá vào bộ phận nào đó của Cận Sĩ Triển thì cửa đột nhiên mở ra.

Cánh cửa vốn đang đóng kín bị người từ bên ngoài đẩy ra, hai người ở huyền quan đều sửng sốt, ngay cả tư thế cũng chưa kịp đổi, vừa vặn đối mặt với người ngoài cửa.

Bốn mắt nhìn hau, trong nháy mắt, Tiễn Diệp cảm thấy tim mình ngừng đập. Ảo giác sao, nhưng lại quá mức chân thực, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

“Là cậu …” nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện, Cận Sĩ Triển hiển nhiên cũng bị hết hồn, vừa định buông Tiễn Diệp ra, người ngoài cửa đã giống như dã thú vọt vào, tốc độ nhanh đến nỗi làm cho người ta líu lưỡi.

Thình lình bị tấn công, Cận Sĩ Triển không kịp né, bị chế trụ một bên vai. Đối phương đè y xuống đất, cảnh tượng giống như đã từng gặp qua.

“Tôi nói rồi, anh còn đụng vào cậu ấy, tôi sẽ phế anh!” Nghiến răng nghiến lợi nói ra ba chữ cuối cùng, đốt ngón tay của anh ta đều trắng bệch vì nắm quá chặt.

“Nguyên đại ca! Đại ca! Tiểu Diệp có ở trong hang ổ của tên cầm thú kia không?” Ngoài cửa lại truyền đến tiếng hô hoán của Quan Trí, vài giây sau, Quan Trí áp giải tên bảo vệ bị đánh sưng một bên mắt đi tới cửa, thấy rõ tình huống bên trong, ‘bịch’ một tiếng đá tên bảo vệ kia ra ngoài.

Tiễn Diệp ngồi quỵ dưới đất, ngay cả khí lực để ngẩng đầu lên cũng chẳng còn.

Ban đầu, hắn đã từng vô số lần ảo tưởng rằng Nguyên Chiến Dã sẽ xuất hiện trước mặt mình, nhưng thời gian trôi qua, mong muốn này cũng dần phai nhạt, nhưng lại chưa từng biến mất hoàn toàn, cuối cùng, hắn cũng không biết nó đã biến thành thứ gì nữa. Nhưng hôm nay, Nguyên Chiến Dã lại xuất hiện đúng vào thời điểm hắn bất kham nhất, chân bị mở rộng đặt dưới thần đàn ông. Hắn chẳng thể nói gì, cái gì cũng không quan tâm nhưng hắn không muốn bị Nguyên Chiến Dã nhìn thấy.

Mọi thứ đều không quan trọng, thế nhưng, có lẽ hắn vẫn để tâm một chút.

Nguyên Chiến Dã ở ngay trước mặt hắn mà hắn lại không có dũng khí ngẩng đầu lên nhìn anh ta. Hóa ra, vẫn không được …

Trên vai truyền đến từng đợt đau nhức như sắp bị bóp nát nhưng Cận Sĩ Triển không phản kháng, chỉ ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt. Nguyên Chiến Dã, đã lâu không thấy, người này vẫn anh tuấn như trước kia nhưng lúc này trong mắt lại ngập tràn lạnh lẽo cùng phẫn nỗ. Tóc đã dài hơn một chút, nhưng càng làm nổi bật lên khí chất khiến anh ta nhìn càng thành thục, còn lại vẫn như lúc đó …

Hiện tại anh ta xuất hiện, có thể nói đúng là một màn kịch hay!

“Cậu có thể tìm đến đây thật khiến tôi có chút giật mình …”

“Cận Sĩ Triển …” Nguyên Chiến Dã nheo mắt lại, nghiến răng ken két, “Sao anh có thể đê tiện vô sỉ đến trình độ này chứ!”

Đê tiện? Vô sỉ? Cận Sĩ Triển khẽ cong khóe miệng, hai từ này không sai chút nào, dùng để miêu tả y cũng chẳng phải là quá đáng, Chẳng qua tình tình y còn chưa tốt đến mức có thể cho phép mình bị người ta áp xuống đất.

“Nguyên Chiến Dã …” Y nói: “Tôi trước giờ vẫn luôn khách khí với cậu, thế nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không có năng lực đến nỗi có thể để mặc cho người khác áp bức.”

“Lần đầu tiên gặp không một phát chặt đứt ‘gốc rễ’ của anh để anh không thể tiếp tục ra ngoài hại người là chuyện tôi hối hận nhất trên đời này!”



Đây đích thật là khẩu khí của Nguyên Chiến Dã, người này luôn vừa an tĩnh vừa nóng nảy, nhưng vào bất kì lúc nào cũng chẳng bao giờ tỏ ra ngạc nhiên. Cận Sĩ Triển cười cười, không phải tức giận, cũng chẳng thể nói là châm chọc.

“Cậu được Niếp Phong Vũ bao bọc quá kĩ rồi, thời gian dài như vậy, tính tình lại không thay đổi chút nào …”

Nguyên Chiến Dã trừng lớn hai mắt, cánhi tay đang ghìm chặt Cận Sĩ Triển nhanh chóng buông ra chuyển mục tiêu đến cái cổ của đối pương, nắm đấm vừa tung ra được nửa đường thì đột nhiên ‘pặp’ một phát bị bắt được. Cả anh ta và Cận Sĩ Triển đang định phản kích đều ngây ngẩn cả người. Nguyên Chiến Dã quay đầu, nhìn thấy Tiễn Diệp ở ngay phía sau mình.

Tiễn Diệp đã sửa sang lại quần áo, một tay đang bắt lấy tay Nguyên Chiến Dã, mỉm cười với anh ta. Chỉ là vẻ mặt hắn lúc này bao hàm vô số biểu tình mịt mờ không thể nói rõ.

“A Chiến, cậu oan uổng anh ta rồi.”

Nguyên Chiến Dã, Cận Sĩ Triển còn có cả Quan Trí ở bên cạnh, tất cả đều sửng sốt. Nếu như nói Nguyên Chiến Dã cùng Quan Trí là khiếp sợ thì Cận Sĩ Triển kia tuyệt đối còn có một loại cảm xúc khác, chỉ là không ai phát hiện ra, bao gồm cả y.

Nghi hoặc qua đi, Nguyên Chiến Dã chậm rãi buông tay, Tiễn Diệp thuận thế kéo anh ta đứng dậy.

Cận Sĩ Triển cũng cong nửa người lên, ngồi trên mặt đất, ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên mặt Tiễn Diệp.

“Là tôi tự nguyện.” Giống như đang nói một chuyện bên rìa chẳng có gì quan trọng, Tiễn Diệp chậm rãi mở miệng.

Nguyên Chiến Dã nhíu mày nhìn hắn, dường như còn muốn hỏi gì đó nhưng cuối cùng cũng từ bỏ. Anh ta kéo tay Tiễn Diệp, xoay người dắt hắn đi về phía cửa. Tiễn Diệp tùy ý để đối phương lôi kéo mình, yên lặng đi theo sau Nguyên Chiến Dã, không phản kháng, chẳng nói lời nào, cũng không hề quay đầu lại nhìn.

Mãi cho đến khi hai người mất hút đằng sau cánh xửa, lúc này Quan Trí đang hóa đá ở bên cạnh mới vội vội vàng vàng phản ứng lại, nhanh chóng nhặt áo khoác của Tiễn Diệp trên mặt đất lên, chạy theo hai người kia, trước khi đi còn ‘lịch sự’ giúp Cận Sĩ Triển đóng cửa, mặc dù là dùng chân.

Chớp mắt cửa bị đóng lại, trong phòng như biến thành một không gian riêng biệt, bốn phía trở nên anh tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Cận Sĩ Triển co chân lên, nhìn về phía cửa, vẫn không nhúc nhích. Một lúc lâu sau, y đưa tay lên sờ sờ vai, chỗ bị Nguyên Chiến Dã ghìm ban nãy, lúc này, đau đớn dần trở lên rõ ràng, Cận Sĩ Triển cũng đứng dậy.

Thực sự là không hạ thủ lưu tình một chút nào mà! Đến mức này, là vì Tiễn Diệp sao …

Đi vào phòng khách, Cận Sĩ Triển chợt nhìn thấy cặp kính trên bàn, là Tiễn Diệp để quên. Nhìn cặp kính kia một lát, y đưa tay cầm lấy, là loại kính bình thường nhất, đã có dấu hiệu mài mòn, xem ra đã dùng rất lâu rồi.

Hẳn là thứ cậu ta rất thích nhỉ? Mà đã thích, nhất định sẽ đến lấy lại. Cận Sĩ Triển nhíu mày, nhìn chằm chằm cặp kính trong tay.

Nhưng mà Tiễn Diệp, sở trường của cậu chẳng phải chính là vứt bỏ thứ mình yêu thích hay sao.

***

Đi ra từ chỗ của Cận Sĩ Triển, dọc theo đường đi, mọi người chẳng ai nói gì. Nguyên Chiến Dã lôi kéo Tiễn Diệp đi thẳng một mạch, Tiễn Diệp cúi đầu, thỉnh thoảng ngẩng lên cũng chỉ thấy gáy đối phương mà thôi.

Giận thật sao …

Cười khổ một cái, hắn lại cúi đầu.

Giờ này mới là rạng sáng, trên đường không có một bóng người, thỉnh thoảng cũng chỉ có một chiếc xe phóng như bay lướt qua. Cảm giác lạnh buốt truyền từ đầu ngón chân lên đến đỉnh đầu, ngay cả không khí thở ra cũng ngay lập tức ngưng tụ thành một tầng hơi nước màu trắng.

“Haiz! Nguyên đại ca! Tiểu Diệp! Các người …” Quan Trí đi theo phía sau hai người, mấy lần muốn mở miệng phá tan bầu không khí nghẹt thở này nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội. Cước bộ của Nguyên Chiến Dã quá nhanh, cậu ta phải vất vả lắm mới đuổi kịp, vài lần muốn phủ thêm áo cho Tiễn Diệp nhưng vẫn chưa có cơ hội.

Cuối cùng, Nguyên Chiến Dã dừng lại, buông Tiễn Diệp ra. Rốt cục cũng đợi được cơ hội, Quan Trí vừa định khoác áo cho Tiễn Diệp thì Nguyên Chiến Dã đã trước một bước cởi áo trên người mình xuống phủ thêm cho Tiễn Diệp.

Tiễn Diệp chỉ cảm thấy thân thể đã lạnh run bỗng được một tầng ấm áp vây quanh, ngẩng đầu nhìn Nguyên Chiến Dã, đối phương đang giúp hắn kéo lại y phục.

Quan Trí phẫn nộ nhìn hai người, đem chiếc áo khoác lên người chính mình.

Cái gì cũng chưa nói, Nguyên Chiến Dã buông Tiễn Diệp ra, ngẩng đầu nhìn Quan Trí, nói: “Gọi xe đi!”

“Hả?” Trời vẫn còn tối, lấy đâu ra xe! Băn khoăn còn chưa kịp nói khỏi miệng ra đã bị ánh mắt Nguyên Chiến Dã đẩy trở về.

Đứng ở ven đường, Nguyên Chiến Dã diện vô biểu tình nhìn Quan Trí đang giống như chặn đường cướp của đứng giữa lòng đường, hai tay khoanh trước ngực, không nói một lời, cũng chẳng nhìn Tiễn Diệp.

***

Hết

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương