Chiếc Lá Ký Sinh
Chương 25

Quay đầu nhìn Tiễn Diệp, chẳng biết có phải cố ý không, Cận Sĩ Triển khẽ đẩy kính lên, động tác giống Tiễn Diệp như đúc, nói: “Cũng không phải uy hiếp cậu, mà là cậu đang tự dọa chính mình. Nếu như cậu không quan tâm, cũng chẳng ai có biện pháp uy hiếp được cậu.”

Trả lời y là một sự trầm mặc.

Cận Sĩ Triển đột nhiên lại hỏi: “Thương thế của tên đó thế nào rồi?” Trong giọng nói nghe không ra là có ý tứ gì.

“Thân thủ không tồi, đáng tiếc, so với cậu còn kém một chút. Còn có chính là, lúc xúc động …”

“Cạch!” một tiếng, cửa xe đóng lại.

Khẽ cong khóe miệng lên một chút, Cận Sĩ Triển nhấn chân ga, chiếc xe thể thao màu bạc dáng thon dài của Đức lao đi như bay, tốc độ liều lĩnh không khác gì chủ của nó.

Tiễn Diệp hơi nghiêng đầu, nhìn khu phố đang ngày càng xa qua ô cửa kính, vài giây sau bên ngoài đã không còn là khung cảnh hắn quen thuộc. Trong xe thoang thoảng mùi nước hoa nhàn nhạt, nhẹ nhàng khoan khoái như không khí sau mưa, là mùi vị của lá cây.

Bàn tay đặt trên đầu gối khẽ cử động, Tiễn Diệp trước sau vẫn không đợi được Cận Sĩ Triển mở lời trước, bình thường bản thân cũng tương đối trầm mặc, nhưng hôm nay, Cận Sĩ Triển lại bình tĩnh một cách kì lạ, còn hơn cả hắn.

Bởi vì cảm thấy ‘thắng lợi’ sao?

“Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Rốt cục, đến khi xe đi vào đường ngầm, Tiễn Diệp không nhịn nổi hỏi một câu.

Ánh nắng mặt trời dần biến mất phía sau, bốn phía chỉ còn ánh đèn ảm đạm khẽ len lỏi vào trong xe, phủ lên khuôn mặt khiến hai người trông không khác gì bóng ma, Tiễn Diệp thậm chí còn chẳng muốn nhìn mặt Cận Sĩ Triển.

“Tôi còn tưởng cậu sẽ không hỏi đấy!” Vẫn là bộ dáng trời không sợ đất không sợ, nghĩ tới đây, Cận Sĩ Triển khẽ nở nụ cười.

“Tôi nghĩ anh sẽ chủ động nói cho tôi biết.”

“Tôi nói rồi!” Quay đầu thoáng nhìn hắn, Cận Sĩ Triển cười nói: “Tôi muốn bắt cóc cậu.”

Tiễn Diệp nhìn y một cái qua khóe mắt, ngọn đèn xẹt qua, sườn mặt Cận Sĩ Triển lúc ẩn lúc hiện, trên cửa kính màu đen phản chiếu ánh đèn khiến người ta không nhìn rõ được vẻ mặt y.

“Không có ai quen biết tôi …” Tiễn Diệp thản nhiên nói, nghe có vẻ như đùa, nhưng biểu tình bình tĩnh cùng giọng nói lạnh lùng của hắn làm cho người ta cảm thấy đây không phải đang nói giỡn.

Cận Sĩ Triển biết, Tiễn Diệp nói thật. Chẳng qua y muốn cho Tiễn Diệp biết, cậu từng nói tôi đã đánh giá cậu quá cao rồi, nhưng Tiễn Diệp, thực ra là cậu đã quá coi thường bản thân đấy chứ.

Không khí trầm mặc lần thứ hai bao trùm hai người, xe vẫn từ từ tiến về phía trước, đường hầm mờ mịt như vĩnh viễn không có lối thoát, ngay cả Tiễn Diệp cũng không biết thứ chờ đợi hắn ở phía trước sẽ là gì. Im lặng đén mức hầu như không nghe được tiếng xe chạy, ngoài cửa sổ là bức tường màu xám không đổi, áp lực đến nỗi làm cho người ta cảm thấy tâm phiền ý loạn, thậm chí trong nháy mắt, Tiễn Diệp có loại ảo giác mình cả đời sẽ không thoát ra khỏi nơi này.

“Khó chịu à? Say xe sao?”

Giọng nói của Cận Sĩ Triển vang lên khiến cho Tiễn Diệp tâm tư đang loạn khẽ giật mình một chút. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Cận Sĩ Triển, phát hiện đối phương đang thích thú theo dõi hắn.

“Cậu bị bệnh sợ không gian chật hẹp à?”

Tiễn Diệp nhíu mày, quay sang hướng khác, “Không nghiêm trọng như vậy.”

Hình như phía trước đường hầm xảy ra sự cố, đường bị chặn lại. Cận Sĩ Triển cũng từ từ dừng lại ngay sát xe phía trước, những xe đằng sau cũng dần đỗ lại, tuy không phải là giờ cao điểm nhưng đường cũng khá đông.

Tiễn Diệp nhướn người nhìn qua xe cộ phía trước muốn xem có thể biết được đã xảy ra chuyện gì không nhưng tầm nhìn lại bị một chiếc xe buýt che khuất.

Thình lình xảy ra chuyện ngoài ý muốn làm cho người ta trở tay không kịp, lúc này ngoại trừ chờ ra chẳng thể làm gì khác.

“Ở cùng một chỗ với cậu …” Cận Sĩ Triển đột nhiên mở miệng, “Cuối cùng thể nào cũng có chuyện bất ngờ xảy ra.”

Tiễn Diệp kéo kéo khóa, nới lỏng cổ áo, không nói gì.

Phía trước truyền đến thông báo sự cố, nói là có hai xe va chạm, họ vẫn đang khẩn cấp khơi thông, mong mọi người thông cảm —

Nghe đến đó, Cận Sĩ Triển chỉ đơn giản tắt máy, như thế này, trong xe chẳng khác gì một không gian riêng tư khép kín. Cận Sĩ Triển cũng không mở đèn, chỉ dựa vào đèn đường trong hầm nhưng như vậy cũng đủ rồi. Tầm nhìn của hai người đều chuyển sang nơi khác, chẳng biết có phải ảo giác không, dường như ngay cả tiếng hít thở của đối phương họ cũng nghe thấy, hơn nữa càng ngày càng rõ ràng.

Cận Sĩ Triển đột nhiên vươn tay về phía Tiễn Diệp. Tiễn Diệp khẽ né nhưng không thành công, lúc quay đầu muốn nhìn xem y rốt cục muốn nói gì thì cả người Cận Sĩ Triển đã ghét sát vào. Đột nhiên trước mặt xuất hiện một khuôn mặt phóng đại, khi Tiễn Diệp còn chưa kịp phản ứng, một tay Cận Sĩ Triển đã đặt sau gáy hắn, kéo hắn về phía trước. Y cúi cầu, đặt lên môi Tiễn Diệp một nụ hôn.

Trong nháy mắt, hơi thở nam tính của Cận Sĩ Triển đã tràn ngập quanh mũi Tiễn Diệp, hắn nhíu nhíu mày, không đáp lại, cũng không phản kháng. Phản kháng cái gì chứ? Hai người cũng không phải lần đầu tiên hôn môi, ngay cả giường cũng lên rồi, giờ phút này một bên lại phản kháng thì có ý nghĩa gì không?

Tiễn Diệp cảm nhận được đôi môi Cận Sĩ Triển đang nhẹ nhàng vuốt ve môi mình, lần này, Cận Sĩ Triển tuyệt đối không thô bạo bắt buộc hắn mở miệng đón nhận y dù chỉ một chút, mà lại thong thả, dịu dàng dùng lưỡi vờn quanh đôi môi người kia. Đó là một loại dịu dàng khiến người ta muốn chết chìm vào trong đó, động tác vừa chuyên tâm vừa rất phong tình. Hai người cùng hô hấp trong một không gian, hơi thở hòa lẫn vào nhau, phân không rõ là của ai lại càng ngày càng gấp gáp.

Xung quanh thật ra không tính là yên tĩnh, nhưng dường như trong xe chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người, đó là tiếng thở dốc, cũng chính là một sự khởi đầu mờ ám.

Chẳng biết đã qua bao lâu, hai đôi môi quấn quýt lấy nhau cuối cùng cũng tách ra nhưng khoảng cách giữa chúng vẫn rất gần, tựa như chỉ cần một bên mở miệng nói chuyện thì môi lại có thể chạm vào nhau. Tiễn Diệp khẽ thở phào nhẹ nhõm, dịch thể trong suốt vương lại trên môi lấp lánh phản chiếu ánh sáng, mặc dù đèn quá tối không thể nhìn rõ nhưng Cận Sĩ Triển biết nơi đó đã chuyển sang sắc hồng nhàn nhạt, rất mê người …

Nheo mắt lại, Cận Sĩ Triển cảm thấy có chút nguy hiểm.

Tiễn Diệp khẽ hạ mi mắt xuống, trên kính đọng lại một tầng hơi nước mỏng manh đang chậm rãi tiêu tan, lồng ngực thong thả phập phồng như là đang tìm cách trấn tĩnh tâm tình, vừa mở miệng, thanh âm đã không khác gì lúc bình thường.

“Buông ra.” Đầu vẫn bị cố định, không thể động đậy.

Cận Sĩ Triển nhẹ giọng cười, có chút xấu xa nói: “Quả nhiên, cùng cậu hôn môi thực sự rất kích thích.” Nói xong buông lỏng tay ra.

Cuối cùng cũng được tự do, Tiễn Diệp lại ngồi xuống, tháo kính ra nhẹ nhàng dùng góc áo khẽ lau lau, nói: “Như nhau cả thôi.”

“Hử? Cậu không ghét?”

Tiễn Diệp quay đầu nhìn Cận Sĩ Triển, vẻ mặt như muốn nói: Ghét thì có tác dụng gì sao?

Chính xác, thì là ghét nhưng đối với Cận Sĩ Triển mà nói thì cũng chẳng ích gì, còn đối với Tiễn Diệp mà nói, cũng không có gì khác biệt.

Lúc này sự cố ở phía trước hẳn là đã được xử lý xong, xe cộ cuối cùng cũng bắt đầu chậm rãi chuyển động, nhìn ô tô từng chiếc từng chiếc tiến về phía trước, Cận Sĩ Triển cũng khởi động xe. Tiễn Diệp nhìn y một cái, muốn quay đầu, lại vô tình thấy trong chiếc ô tô bên ngoài cửa xe Cận Sĩ Triển có một đôi nam nữ đang ôm nhau.

Cô gái có mái tóc lượn sóng rất dài, trên người mặc áo da màu trắng, nhưng những thứ này không phải vấn đề, vấn đề chính là người đàn ông kia lại đang vùi đầu vào ngực cô tay, một tay cũng đang gắt gao siết lấy vòng eo mảnh khảnh kia. Chẳng biết có phải tên kia kĩ thuật quá tốt hay không mà cô gái lại không ngừng ngẩng đầu lên lộ ra vẻ mặt vừa đau vừa sảng khoái, như thế, ở nơi mà người bên ngoài không thấy được, chẳng biết người kia đang giở trò gì …

Tiễn Diệp khẽ đẩy mắt kính, thoáng cúi đầu muốn nhìn rõ hơn một chút, không phải muốn xem chuyện bọn họ đang làm mà là muốn nhìn kĩ người đàn ông kia, kẻ có mái tóc màu xám bạc.

“Thế nào?” Cận Sĩ Triển đột nhiên nghiêng đầu nhìn hắn hỏi: “Không phải cậu đột nhiên có hứng thú với ‘chuyện đó’ đấy chứ?” Còn cố ý nhấn mạnh chữ ‘chuyện đó’ làm cho người ta rất dễ liên tưởng.

“Nếu không chúng ta cũng có thể tiếp tục?” Cố ý cười đến mức mờ ám, một tay Cận Sĩ Triển đã vươn tới trên đùi Tiễn Diệp.

“Anh …” Ánh mắt Tiễn Diệp quay về nhìn y, khẽ trừng một cái.

Cận Sĩ Triển cong khóe miệng, chiếc xe phía trước bọn họ đã chuyển động, vừa lúc đến lượt hai người, khẽ nhấn chân ga. Đợi nửa ngày rốt cục đường đã thong, Tiễn Diệp dường như cũng thở phào nhẹ nhõm, thời điểm còn ở trong đường hầm, hắn quả thực … không thích bầu không khí lúc đó một chút nào.

“Anh Phi, làm sao vậy?”

Đợi đến khi xe của Cận Sĩ Triển đã đi xa, gã đàn ông chậm rãi từ bộ ngực cô gái ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng quan sát chiếc xe màu bạc kia từ từ đi xa, vẻ mặt có chút nghiền ngẫm.

Cận Sĩ Triển … còn có, Tiễn Diệp …

Tiễn Diệp bị đưa vào một khu nhà ở, Cận Sĩ Triển quẹt thẻ vào cửa, thang máy nhanh chóng tiến lên tầng thứ hai mươi tư, tuy rằng không phải nơi cao nhất, nhưng tầm nhìn cũng không tồi chút nào.

Đàn ông như Cận Sĩ Triển thích nơi cao, điều đó cũng có thể hiểu được.

“Mời vào.”

Trong nháy mắt cửa mở ra, ánh sáng bất ngờ xuất hiện khiễn Tiễn Diệp vô thức khẽ nhắm mắt.

“Ngồi tự nhiên đi.” Giống như đang tiếp khách đến nhà, vừa mở cửa Cận Sĩ Triển nói với Tiễn Diệp một câu, sau đó trực tiếp đi vào phòng khách, ném chìa khóa lên bàn rồi đi vào phòng trong, nhìn kết cấu căn nhà, đó hẳn là phòng ngủ của chủ nhà.

Phía sau y, Tiễn Diệp vẫn đứng ở huyền quan, có điểm mờ mịt nhìn Cận Sĩ Triển biến mất vào trong phòng, giống như không hề sợ hắn có khi nào sẽ chạy mất không. Tiễn Diệp suy nghĩ một chút rồi cũng cởi giầy, bước vào ‘địa bàn’ của Cận Sĩ Triển.

Trong căn phòng rộng rãi bày đồ đạc vô cùng xa hoa, cũng rất hiện đại, vật dụng cùng thiết bị điện cao cấp dung hòa cùng một chỗ. Trong phòng khách có một khung cửa sổ lớn sát đất, từ đây có thể nhìn thấy phong cảnh cả nửa thành phố. Điều này khiến cho Tiễn Diệp nhớ đến căn phòng khách sạn hắn đã ở cùng Cận Sĩ Triển lần trước, nơi đó mang một phong cách hoa lệ đầy quý tộc, chẳng qua qua hắn thích nơi này hơn. Nhưng mà, cho dù nơi đây có cao cấp như thế nào, một người ở, có lẽ … sẽ rất cô đơn …

Cô đơn? Phát hiện bản thân lại dùng từ này để hình dung Cận Sĩ Triển, Tiễn Diệp khẽ nhíu mày, đột nhiên cảm thấy rét run vì sự ‘rung động’ bất ngờ của mình. Từ bỏ việc quan sát gian phòng, Tiễn Diệp đi tới bên sô pha nhưng không ngồi xuống mà lại cầm lấy chiếc điện thoại trên chiếc bàn nhỏ cạnh đó, hắn muốn gọi một cú về nhà.

Không biết Tiểu Quan hiện tại ra sao rồi, có khi nào lại vừa khóc vừa tìm hắn không … Nghĩ đến dáng vẻ đó của anh ta, Tiễn Diệp chợt cười cười, hửm … số điện thoại nhà mình là bao nhiêu nhỉ?

“Cạch ..” một tiếng, điện thoại bị dập máy, một thân thể ấm áp dán vào phía sau hắn.

“Muốn gọi điện cầu cứu sao?” Giọng nói mang theo ý cười của Cận Sĩ Triển vang lên bên tai hắn, y đã thay một bộ quần áo nhẹ nhàng hơn, kiểu dáng có vẻ như là để mặc ở nhà, kính râm cũng đã tháo ra.

Tiễn Diệp buông điện thoại, né sang bên cạnh, trốn tránh Cận Sĩ Triển. Chẳng qua chưa đi được vài bước, tay hắn đã bị kéo lại, Cận Sĩ Triển dùng sức một chút, Tiễn Diệp đành chào thua, giây tiếp theo hắn đã bị áp trên mặt đất.

Sàn gỗ trơn nhẵn đến lạnh cả người, Tiễn Diệp nằm trên mặt đất, nhìn Cận Sĩ Triển ở phía trên. Người kia một tay đỡ lấy đầu hắn, giúp hắn không bị đau khi ngã xuống, nhưng đồng thời cũng ép hắn tới mức có chút khó thở, chẳng qua, người khởi xướng lúc nào chẳng là người đàn ông này chứ.

Cận Sĩ Triển dùng một loại ánh mắt như nhìn trộm để đánh giá Tiễn Diệp, hai người nhìn thẳng vào nhau, không ai lảng tránh, dường như đây là phương thức ở chung từ trước đến nay giữa họ. Tiễn Diệp đột nhiên cảm thấy mờ mịt, hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày, quan hệ giữa mình và người đàn ông này lại trở thành như vậy. Có một số việc, vĩnh viễn sẽ không đoán trước được bước tiếp theo sẽ xảy ra như thế nào.

Lúc này, Cận Sĩ Triển khẽ cong khóe miệng, nói: “Tiễn Diệp, ánh mắt cậu nhìn tôi đã thay đổi rồi.”

Tiễn Diệp im lặng, vẻ mặt cũng không có biến hóa gì.

“Cậu không cảm thấy thế à?”

“Không. Hiện tại anh nói cho tôi biết, không chừng tôi còn phải cảm tạ anh ấy nhỉ.”

“Cậu thích Nguyên Chiến Dã à?” Cận Sĩ Triển đột nhiên hỏi một câu, lại còn là vấn đề khiến tâm tư người ta không thể theo kịp.

Tiễn Diệp khẽ nhíu mày, hỏi: “Vậy thì sao?”

Trả lời sảng khoái như vậy cơ à, nhưng thật ra đó mới là phong cách của Tiễn Diệp cậu. Cận Sĩ Triển thầm nghĩ trong lòng, lại hỏi: “Cậu không muốn ở cùng cậu ta sao?”

Đây là cái loại câu hỏi gì? Dụ dỗ? Nếu như là lúc bắt đầu, có lẽ trong nháy mắt Tiễn Diệp sẽ có loại cảm giác không biết làm gì với câu hỏi như thế, nhưng hiện tại, đồng thời với việc Cận Sĩ Triển hiểu hắn, hắn cũng đã biết rõ người đàn ông này.

Tiễn Diệp vươn tay ra, chậm rãi di chuyển từ phần thân thể lộ ra sau cổ áo Cận Sĩ Triển tiến lên phía trước, cuối cùng dừng ở trên cổ y, hỏi: “Anh thì sao? Chẳng lẽ không thích?”

Cận Sĩ Triển nhìn hắn …

“Đừng nói dối …” Tiễn Diệp lộ ra nụ cười nhàn nhạt, giống như đứa trẻ nắm được nhược điểm của người lớn, “Khi nói dối, mạch sẽ đập nhanh hơn đấy …”, vừa nói vừa khẽ xoa xoa động mạch chủ của đối phương.

Đây có thể chỉ là một trò đùa, nhưng bởi vì đó là Tiễn Diệp mà bất kì sự uy hiếp nào cũng khiến người ta khó có thể chống đỡ.

Tiễn Diệp, cậu lúc nào cũng giảo hoạt hơn nhiều so với vẻ bề ngoài! Cận Sĩ Triển nhìn người đàn ông có khuôn mặt thanh tú kia, chậm rãi vươn tay gạt kính của hắn xuống, rõ ràng mà thong thả nói một câu: “Không thích.” (anh ấy nói thật đấy, đừng nghi ngờ :”>)

Có thứ gì đó vừa chấm dứt, bốn phía thoáng cái đột nhiên tĩnh lặng đến đáng sợ.

“Thế nào? Có nhanh hơn không?” Khẽ nhướn mày, Cận Sĩ Triển đưa tay tự sờ cổ mình, có vẻ buồn cười nhìn Tiễn Diệp.

Vẻ mặt Tiễn Diệp lúc này không biết phải diễn tả như thế nào, nói chung, cũng chẳng đẹp mắt gì. Thế mà vào lúc này Cận Sĩ Triển lại nói ra một câu … rất không thích hợp, bởi vì, chưa cần bàn đến tình huống, ai cũng có thể cho rằng những lời ấy chính là … tỏ tình.

“Tôi phát hiện, còn hơn Nguyên Chiến Dã trước đây, hình như tôi thích Tiễn Diệp của hiện tại hơn–”

Còn hơn Nguyên Chiến Dã trước đây, hình như tôi thích Tiễn Diệp của hiện tại hơn —

Giọng nói trầm thấp êm tai tựa như một cơn gió, thổi qua bốn phía, không nhìn thấy cũng không sờ được, không có cảm giác chân thực nhưng xác thực là có tồn tại. Vô luận là vẻ mặt hay ánh mắt Cận Sĩ Triển đều khiến người ta không thể hoài nghi tính chân thực của những lời y vừa nói. Chẳng qua thứ gọi là tính chân thực đó đối với Tiễn Diệp mà nói, căn bản ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới, hoặc là chưa kịp nghĩ tới.

Hai người vẫn đang duy trì tư thế Tiễn Diệp ở dưới, Cận Sĩ Triển ở trên. Sau khi nói xong, Cận Sĩ Triển vẫn nhìn chằm chằm vào Tiễn Diệp, dường như không muốn bỏ qua bất kì một tia biểu tình nào trên mặt hắn, cho dù là rất nhỏ. Nhưng Tiễn Diệp chỉ trừng mắt một chút, không nói gì, chẳng biết có phải đang tự hỏi lẽ nào là mình nghe lầm, hay là Cận Sĩ Triển nói nhầm.

Mờ mịt. Ngoại trừ mờ mịt ra vẫn là mờ mịt.

Thế nhưng, hiện tại hắn rất muốn nói một câu. Trong đầu cũng cân nhắc xem có hợp với tình hình hiện tại không, nhưng dù thế nào đi nữa cũng muốn nói ra, có nhẫn cũng không nhịn nổi nữa, tuy rằng không hợp với tác phong của hắn nhưng Tiễn Diệp cảm thấy để hình dung Cận Sĩ Triển hiện tại thì không có gì hợp hơn.

Vì vậy, hắn dùng giọng nói đặc biệt dịu dàng, êm tai, giống như đang ngâm thơ, vừa thong thả vừa rõ ràng hỏi một câu: “Có phải anh vừa mới bị súng bắn vào đầu không?”

‘Danh ngôn’ của Quan Trí tiên sinh, ai đã từng dùng qua đều thấy rất đúng. Bầu không khí có tốt đẹp đến đâu trong nháy mắt cũng có thể bị ‘đập tan’!

Cận Sĩ Triển nhướn mi, hẳn là chưa từng ngờ tới Tiễn Diệp sẽ nói một câu như thế, vừa có chút tức giận lại vừa có phần dở khóc dở cười hỏi: “Cậu học câu này của ai?” Nói xong giống như nghiêm phạt mà khẽ nhéo nhéo khuôn mặt Tiễn Diệp, cái loại trừng phạt ngay cả một chút sức lực cũng không dùng đến này chẳng khác gì tình nhân ‘liếc mắt đưa tình’ với nhau, Tiễn Diệp cảm thấy có chút không quen nổi.

Cận Sĩ Triển gần đây thường xuyên dùng loại động tác cùng ngôn ngữ này khiến hắn sinh ra ảo giác, dường như hai người quen biết đã lâu, tất cả nhưng gì họ làm đều là thuận theo tự nhiên. Nhưng Cận Sĩ Triển đã từng nói hắn không cần dịu dàng, như vậy, sự dịu dàng hiện tại của y là để giành cho ai?

Ánh mắt hoài nghi khiến Cận Sĩ Triển khẽ cười cười, sau đó y đưa tay chậm rãi tiễn đến cần cổ Tiễn Diệp, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, sử dụng một loại sức lực cùng tốc độ mờ ám, cuối cùng dừng ở vị trí giống như Tiễn Diệp vừa đụng vào trên người y.

“Cậu thì sao?” Y hỏi.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Hắn? Hắn thế nào? Muốn hắn phát biểu ý kiến một chút sao?

“Nếu nói dối, mạch sẽ đập nhanh hơn đấy nha!” Cận Sĩ Triển mỉm cười khẽ xoa xoa cần cổ Tiễn Diệp, như là đang nhắc nhở vậy. Học đi đôi với hành, câu này được y vận dụng rất tốt.

Tiễn Diệp trầm mặc vài giây, từng chữ từng chữ nói ra: “Tôi ghét anh.”

Cận Sĩ Triển nhíu mày một chút.

“Cuồng vọng, tự đại, ích kỉ, kiêu ngạo, bạo lực! Gần như là mắc bệnh tự yêu mình! Ai đến cũng không từ chối, vĩnh viễn không chịu thừa nhận lỗi lầm của mình, thứ gì không chiếm được nhất định hủy hoại, cho dù không thể hủy hoại cũng khiến người ta không thể yên ổn! Khi làm tình thì chưa bao giờ để ý cảm nhận của đổi phương, chỉ cần bản thân thoải mái là tốt rồi!”

Tiễn Diệp nói xong câu cuối cùng, Cận Sĩ Triển vậy mà lại không nhịn được bật cười. Liên tiếp đều là ‘điểm xấu’ của y, thì ra trong mắt Tiễn Diệp mình là kẻ như vậy sao?



Hết

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương