Sáng hôm sau, hai người đều dậy muộn.

Chưa nói đến những chuyện khác, vì đang đi chơi ở bên ngoài nên Quý Minh Châu không có thói quen đặt chuông báo thức. Giang Tịch thì trái lại, bình thường anh không đặt chuông báo thức, nhưng cơ thể anh lại có đồng hồ sinh học, rất cố định và cực kỳ chuẩn xác.

Nhưng hôm nay, như thể chưa bao giờ có thói quen này vậy.

Đợi đến khi ánh nắng rực rỡ chiếu cả vào trong phòng, biếng nhác đổ xuống sàn nhà, Quý Minh Châu mới mơ màng tỉnh dậy.

Cô vẫn nhắm mắt, chợp mắt thêm một lúc, quay lại đằng sau nói với Giang Tịch: “Giang Tịch, có phải chúng ta dậy hơi muộn rồi không?”

Có lẽ anh cũng đã tỉnh táo phần nào, anh chỉ đáp ngắn gọn: “Ừm, chắc vậy.”

Bàn chân ở dưới chăn của Quý Minh Châu đá về phía Giang Tịch, “Gì mà chắc vậy chứ, chắc chắn là dậy muộn rồi.”

“Sợ cái gì, trò quả chùy lớn của em cũng chẳng phải chỉ mở cửa mỗi buổi sáng, buổi chiều anh dẫn em đi.”

Quý Minh Châu nghe thấy thế, không biết nghĩ đến chuyện gì bèn hỏi: “Tối qua anh có gọi phục vụ ăn sáng không thế?”

“Anh không.” Giang Tịch đáp rất dứt khoát, nhưng ngay lập tức anh lại bổ sung thêm: “Nhưng thực ra vốn dĩ có nhưng anh từ chối rồi.”

“... Hả?”

Giang Tịch ghé lại gần tai cô, gác cằm lên đầu cô, cọ qua cọ lại rồi chậm rãi giải thích: “Anh vốn tưởng rằng em không dậy nổi.”

Bởi vì một vài nguyên nhân không thể miêu tả nào đó, Giang Tịch không muốn nói những suy nghĩ sâu xa hơn của mình ra. Nhưng anh cảm thấy, Quý Minh Châu sẽ hiểu được chút gì đó.

Sự thật chứng minh, Quý Minh Châu đã hiểu ngay lập tức.

“...”

Cái gì gọi là không dậy nổi?

Không! Dậy! Nổi!

Quý Minh Châu tức khắc lảng tránh vấn đề này, “Đừng nói em nữa, anh cũng có dậy được đâu?”

“Ừm.” Giang Tịch bình thản đáp lại, thời gian ở cùng với cô, dường như anh đã trở nên lười biếng vậy.

Trước khi hai người thức dậy làm vệ sinh buổi sáng, Quý Minh Châu đã gọi phục vụ khách sạn.

Vào giờ này, từ một ý nghĩa nào đó mà nói, có lẽ bữa ăn mà hai người ăn là bữa nửa buổi.

Khi cô đi từ phòng tắm ra ngoài, Giang Tịch đã thay quần áo xong, bóng dáng cao lớn ấy đứng trước cửa sổ, đón lấy ánh nắng.

Ánh nắng dát một lớp ánh sáng mỏng manh lên đôi má của anh, anh cầm điện thoại, hơi cúi đầu xuống nói gì đó.

“Vâng, chúng con ở bên ngoài, dạ không, bây giờ chúng con không có ở Bách Duyệt.”

“Mẹ không cần quá lo lắng, con và Minh Châu ra ngoài chơi rồi.”

“Cũng sắp về rồi, còn xem thế nào đã.”

“Vâng, lúc khác đưa cô ấy về.”

Khi Quý Minh Châu bước đến trước mặt Giang Tịch, anh cũng vừa cúp máy xong.

“Giang Tịch, anh nói chuyện điện thoại với ai thế?”

“Quý bà Lâm.” Anh cất điện thoại đi, xoay người lại, “Bà ấy hỏi chúng ta có ở Bách Duyệt không, muốn qua đó.”

“Ừm, bác gái làm cơm cho chúng mình hả?”

Quý Minh Châu ngẫm nghĩ về biểu hiện dạo gần đây của Lâm Man Hề. Kể từ khi bắt quả tang hai người vào lần trước, bà đã biến mất một thời gian. Sau đó, bà nhiều lần rủ rê Quý Minh Châu cùng đi dạo phố với mình.

Quả thực rất niềm nở với Quý Minh Châu, cũng đối xử tốt với cô, thật sự coi cô là “con dâu chính thức”.

Nhưng Quý Minh Châu vẫn chưa hẹn bù với bà được, mãi mới có thời gian rảnh thì lại dành hết cho Giang Tịch. Lâm Man Hề cũng không nói gì, bà đưa Quý Khả Khanh về nhà họ Thẩm, sau đó lại trải qua chuỗi ngày đánh mạt chược của phu nhân nhà giàu.

Lần này về nhà, Quý Minh Châu và Lâm Man Hề chắc hẳn có thể hẹn hò một lần.

“Ừm, nhân tiện còn bảo chúng mình về nhà anh ăn cơm.” Giang Tịch chậm rãi nói.

Anh tiến lên trước hai bước, ngay sau đó duỗi tay xuyên qua mái tóc của cô, bàn tay giữ lấy gáy của cô khẽ kéo một cái, khiến cả người cô nhào vào lòng anh.

“Không ngờ, hành động vô tình lần trước lại biến khéo thành vụng rồi.”

“Biến khéo thành vụng gì cơ?” Quý Minh Châu ngóc đầu lên khỏi lồng ngực anh, ù ù cạc cạc hỏi.

“Danh phận.” Giang Tịch cắn thùy tai cô, giọng nói toát ra chút bất mãn: “Mọi người đều biết mối quan hệ của chúng ta, lần này em và anh cùng về nhà anh, cũng phải trịnh trọng giới thiệu anh rồi, em thấy sao?”

Hóa ra...

Giang Tịch vẫn còn nhớ đến chuyện này sao.

Thực ra không giới thiệu thì mọi người cũng biết tỏng trong lòng rồi. Không nói đến những chuyện khác, mối quan hệ của hai người hoàn toàn đã là mối quan hệ được công khai rõ ràng ra bên ngoài.

Nhưng hình như cô cũng không chắc chắn lắm, tựa như phía trước chưa có phương hướng xác định, cô không dám tiến lên phía trước vậy.

Vào lúc then chốt, Quý Minh Châu vẫn không quên giỡn một chút: “Giới thiệu gì hả bạn giường?”

Giang Tịch vạch cổ áo cô ra, làm bộ khom người xuống, Quý Minh Châu bật cười tránh né anh.

Sếp Giang cái nỗi gì chứ, một Giang Tịch thích ghen tuông, siêu dính người đồng thời vô cùng coi trọng vấn đề danh phận như hôm nay... mới là Giang Tịch danh chính ngôn thuận.

“Được rồi Giang Tịch, em không đùa với anh nữa.” Quý Minh Châu đẩy anh ra, sau đó đưa hai tay bưng lấy khuôn mặt anh, lòng bàn tay dùng sức theo ý của mình, ép hai bàn tay vào nhau.

Trong đôi mắt cô gái ẩn chưa ánh sáng rạng rỡ, “Chẳng phải anh muốn liều thuốc an thần sao, em cho anh trước là được rồi.”

“Liều thuốc có tác dụng cả đời ấy.”

“Vì thế Giang Tịch à, anh có muốn đặt trước một ít không?”

...

Bởi vì màn dây dưa lúc cuối cùng, Quý Minh Châu suýt chút nữa đã bị Giang Tịch đột nhiên trở nên kích động vồ ngã một lần nữa. Nếu không phải cô nói mình không thoải mái, từ chối anh thì có lẽ Giang Tịch đã khăng khăng làm chuyện “bá vương ngạnh thượng cung” ngay trước cửa sổ trong suốt giữa ban ngày ban mặt rồi.

Ban đầu, anh chẳng nói câu gì, chỉ im thin thít, cũng không biết có nghe lọt tai lời cô nói không.

Sau đó anh khẽ đáp một tiếng, rồi bắt đầu trở nên cuồng nhiệt, vùi mặt vào cần cổ cô.

Cũng không biết có phải mặt trời buổi trưa quá chói mắt hay không, dường như Quý Minh Châu đã nhìn thấy vành mắt phơn phớt đỏ của Giang Tịch.

Tình cảm, nỗi khao khát cùng với nỗi nhớ mà anh dành cho cô, hoàn toàn không giống với những thứ tình cảm mà Quý Minh Châu nhận được kể từ khi cô trưởng thành đến bây giờ, hoặc rõ hơn là từ hai mươi mấy năm nay.

Trong cuộc sống sẽ có những mối giao tình, tình thân và tình bạn, cũng có sự quan tâm, lo lắng và để ý. Đây là những cảm xúc mà cô tự cảm nhận được từ những người xung quanh dành cho cô ở trong cuộc đời này.

Nhưng những gì mà Giang Tịch đối với cô, dành cho cô, tất thảy đều không giống với những điều này.

Như thể cô đã được đặt vào trong trái tim anh, trở thành một bộ phận ở trong đó, chẳng ai có thể rời khỏi ai cả.

Cũng giống như bây giờ...

Đôi mắt nhòa lệ trong giây lát, sau khi ngẫm nghĩ một hồi Quý Minh Châu lại âm thầm hừ mũi với mình một cái, sao bỗng dưng cô lại cảm tính thế này nhỉ.

Nhưng nói thật lòng...

Nếu bảo cô rời khỏi Giang Tịch, cô cảm thấy trong cuộc đời cô sẽ chẳng thể nào yên tâm nép vào lòng ai khác nữa.

Trên đời này không có sự cam tâm tình nguyện vô duyên vô cớ. Ai có thể dung túng cho tính tình nóng nảy của cô, ai có thể dung túng cho tâm trạng mưa nắng thất thường của cô, rồi có ai có thể để ý và nhận ra được sự khó chịu thoáng qua của cô.

Tương tự thế, cô cũng sẽ chẳng thể cùng ai khác nắm tay bước trên con đường nhựa về đêm, sẽ chẳng thể cùng ai khác níu cổ mà hôn, sẽ chẳng thể cùng ai khác mặc sức buông thả, làm chuyện chăn gối chỉ có ở những người yêu nhau mà chẳng cần phân biệt địa điểm nơi chốn.

Nhưng đến lúc này, cô cảm thấy vẫn phải nói đến chuyện nhẹ nhàng một chút.

“Giang Tịch, chúng ta đi chơi trò quả chùy lớn đi.”

“...”

“Haha, em nghĩ xong rồi, anh đi cùng em!”

...

Hai người dùng bữa xong, trải qua hai tiếng buồn ngủ uể oải sau giờ trưa, nghỉ ngơi thêm một lúc nữa, Giang Tịch mới chịu ra ngoài.

Ánh nắng hôm nay vô cùng rực rỡ, đẹp hơn ngày hôm qua. Trong công viên, Quý Minh Châu còn nghe thấy tiếng chim hót và tiếng ve kêu ẩn trong tán cây, chắc có lẽ chúng cũng cảm thấy nóng nực vô cùng.

Quý Minh Châu còn phải đội mũ, làm công tác chống nắng cẩn thận mới dám đi dưới ánh mặt trời gay gắt.

Nhưng nói thật...

Giang Tịch hoàn toàn là một ngọn núi băng di động, dù đã đến mùa hè, anh cũng vẫn là như thế.

Bộ quần áo thoải mái được anh mặc toát lên khí chất nhẹ nhàng khoan khoái, ngay cả sợi tóc như thể cũng toát ra hơi lạnh vậy.

Làn da của anh man mát, chạm vào cực kỳ dễ chịu.

Lúc này, Quý Minh Châu lại trở thành người dính chặt lấy anh.

Giang Tịch cảm thấy buồn cười, “Lúc sáng còn bảo anh suốt ngày bắt nạt em, muốn anh cách xa em một chút, bây giờ lại tự dính lấy anh?”

“Lúc đó anh mà không cách xa em một chút thì chiều nay chúng ta có thể ra khỏi cửa không?” Quý Minh Châu thoáng hồi tưởng lại rồi lập tức vặc lại anh.

Ngạc nhiên khi thấy Giang Tịch lại trầm mặc một lần nữa, Quý Minh Châu từ từ ngẩng đầu lên, kết quả lại rơi vào trong đôi mắt như cười như không của Giang Tịch.

Nói nhiều tất nói hớ đó Quý Minh Châu à.

Nói nhiều tất nói hớ!!

“Lúc chơi quả chùy lớn kia có chụp ảnh được không nhỉ?” Khi đi đến lối vào trò chơi, Quý Minh Châu đột nhiên đâm ra tò mò.

“Nếu em muốn thì dĩ nhiên là chụp được.” Giang Tịch ngừng một thoáng, anh nói với vẻ không tin: “Nhưng em chắc em muốn chụp chứ?”

“Em...”

Đương nhiên là em không chắc chắn rồi.

Sự thật chứng minh, phỏng đoán của Giang Tịch là hoàn toàn có lý, cũng không phải một chuyện hoàn toàn không có căn cứ.

Khi trò chơi bắt đầu, Quý Minh Châu đã bám chặt vào ghế ngồi, không dám cử động lung tung.

Cô cũng được xem là một người bạo gan, nhưng có lúc cũng không tránh được sợ sệt.

Đợi đến khi trò chơi chính thức bắt đầu, gió thổi vù vù qua người hai người.

Một cơn gió lướt qua còn kèm theo tiếng của Giang Tịch.

“Sợ không?”

“Sợ thì nắm chặt lấy tay anh.”

Nói xong, anh đưa tay sang, siết chặt tay cô.

Hai bàn tay đan vào nhau, trùng khớp một cách hoàn hảo.

Quý Minh Châu cười rộ lên, giọng cô hòa vào trong gió: “Giang Tịch, thực ra bây giờ đỡ hơn rồi.”

Vào lúc quả chùy lên đến điểm cao nhất, cô lướt tay trên màn hình đã chuẩn bị trước, hướng về phía hai người rồi bấm nút chụp ảnh.

Cả quá trình đều rất suôn sẻ, cũng rất mỹ mãn.

Trò chơi quả chùy lớn này cũng khiến tinh thần người ta trở nên sảng khoái.

Nhưng...

Đợi đến khi xuống dưới mặt đất, vẻ mặt Quý Minh Châu rất khó coi.

Cô nhìn trân trân vào hai người trong màn hình, có chút khó chịu.

Đây là một tấm ảnh xấu nhất, cũng là lần cô thể hiện trình chụp ảnh kém nhất từ trước đến giờ.

Cô vốn cho là, ở giữa không trung, ở trong gió thì dù hình ảnh có ra sao thì đều là cảnh tuyệt đẹp.

Cô đâu có ngờ rằng...

Mái tóc rối loạn tung bay, đã che mất mặt cô, cũng hoàn toàn che mất khuôn mặt của Giang Tịch.

Nhìn vào hình dáng cơ thể chỉ có thể loáng thoáng phân biệt ra, đây là hai... người.

“Sao thế, sao cứ cắm cúi xem điện thoại mãi thế?” Giang Tịch nhìn dáng vẻ này của cô, có chút khó hiểu, không biết sao bỗng dưng Quý Minh Châu lại tỏ ra ủ rũ chán nản thế này.

“Anh xem đi, đây là cái gì vậy, em cũng sắp hoài nghi bản thân mình rồi.” Anh không hỏi còn đỡ, vừa hỏi Quý Minh Châu đã giơ điện thoại ra trước mặt Giang Tịch, ra hiệu cho anh xem.

Giang Tịch liếc mắt qua, cất giọng bình thản: “Thế này chẳng phải là đẹp lắm rồi sao?”

“Giang Tịch, anh không cần phải khen bừa thế đâu.” Lời khen này khiến Quý Minh Châu sắp phải nghi ngờ sang cả cuộc đời rồi, “Anh nhìn đi, có nhìn rõ mặt của hai đứa đâu.”

“Như này mới có ý nghĩa, không phải sao?” Giang Tịch vén tóc cô lên, “Em gửi sang cho anh, anh sẽ lưu tấm này lại.”

“Anh tâng bốc thế cơ à...” Khiến cô cảm thấy hơi ngại rồi đấy.

Vậy về sau cô làm chuyện gì, anh cũng sẽ như này sao?

Quý Minh Châu lại bắt đầu tự hoài nghi rồi.

“Em nghĩ như vậy cũng được.” Giang Tịch ghé đến, véo vào mũi cô một cái.

Có lẽ chịu ảnh hưởng từ Giang Tịch, Quý Minh Châu nhìn mãi nhìn mãi lại cảm thấy tấm ảnh cũng không tệ, tấm ảnh chụp hai người không lộ mặt, nhìn có vẻ cũng thuận mắt hơn nhiều.

Lúc hai người dành thời gian đến khu nghỉ ngơi, Quý Minh Châu lấy điện thoại ra, bắt đầu chỉnh sửa để đăng Weibo.

Ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại đăng cả bức ảnh này vào...

[Pearl: Mình đến công viên giải trí rồi này, thật sự rất là vui! Mình đã đặt phòng khách sạn hai ngày một đêm, ánh đèn vào buổi tối sáng cực... khi toàn bộ ánh đèn được bật lên thì đúng là =)) Sau đó tiện tay chụp một tấm hình tự sướng chung với người nào đó khi chơi trò quả chùy lớn, haha (gà con.jpg)]

Sau khi đăng Weibo xong, Quý Minh Châu vô thức nhìn về phía Giang Tịch đang ngồi trước mặt cô.

Anh không nghịch điện thoại, bàn tay với khớp xương rõ ràng tùy ý đặt trên bàn, ánh mắt nhìn về nơi xa, hình như đang thất thần.

Quý Minh Châu thu mắt lại, chẳng hiểu sao lại muốn xem phản ứng của fan với tấm hình này.

[Aaa chị onl rồi chị onl rồi chị onl rồi!]

[Các chế đừng giục ra vlog mới nữa, vừa nhìn Trân châu nhỏ là biết cô ấy đang sống một cách nghiêm túc cố gắng, mãn nguyện biết bao QwQ] 

[Bạn đi thật ư! Nhìn tấm hình cuối cùng tui còn tưởng bạn gia nhập băng đảng Cái Bang rồi cơ đấy]

[Người nào đó haha, đây đúng là bạn trai nhỉ, hai người tấu hài đấy à, chụp tự sướng trên quả chùy lớn?]

[Cô đúng thật là, cô xem các vlogger khác đi, người ta đi công viên giải trí chơi đều đăng hình đẹp lồng lộn, còn cô thì cứ như một cô nàng khùng điên á, haha ngốc ghê!]

[Có ra vlog tuần này không ạ? Muốn xem!]

[Đánh giá 1 sao! Bạn trai của chị không lộ mặt! Nhưng chỉ nhìn dáng người thôi đã thấy rất là đẹp trai rồi!]

[Bạn trai. Căn phòng hai ngày một đêm. Toàn bộ ánh đèn bật sáng. Mọi người đều nghiền ngẫm đi! Nghiền ngẫm cho kỹ vào!]

Quý Minh Châu vờ như không nhìn thấy dòng bình luận cuối cùng.

Cô chỉ bớt thời gian trả lời một dòng bình luận trong đó... [Mình ra ngoài chơi không mang theo thiết bị ghi hình. Nhưng sẽ có đoạn video ngắn quay bằng điện thoại, một ngày nào đó có điều kiện, mình sẽ đăng video này ra, không có vlog riêng đâu!]

Sau đó đợi đến khi Quý Minh Châu nhìn thấy các dòng bình luận như “Cái Bang” “Cô nàng khùng điên” hay “Ngốc ghê”, cô không nhịn được mà bật cười.

Giang Tịch nghe thấy tiếng cười của cô, xoay người lại hỏi: “Sao thế?”

Quý Minh Châu chống tay lên cằm, biếng nhác nhìn anh, “Giang Tịch, đúng là anh cảm thấy không sai, người khác nhìn thấy tấm hình này của chúng mình đều chỉ cảm thấy mắc cười.”

Giang Tịch nhướng mày lên, sau đó mở Weibo ra xem một lúc.

Một lúc sau, anh khẽ cười một tiếng, “Em và họ có quan hệ gì, anh và em có quan hệ gì?”

Trong lúc Quý Minh Châu không để ý, có một dòng bình luận từ từ xuất hiện dưới bài đăng...

[Ý... thật sự không phải mình nghĩ nhiều đâu... vừa hay hai hôm nay mình cũng chơi ở công viên này! Sau đó! Mình nhìn thấy một chị đẹp rất giống Pearl, nhưng lúc đó mình cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy sườn mặt nhang nhác giống, vì mình vẫn chưa thấy khuôn mặt chính diện của Pearl bao giờ! Mọi người cũng biết, Trân châu nhỏ chỉ lộ nửa bên mặt đúng một lần mà... Rồi thì bạn trai của chị đẹp kia siêu đẹp trai luôn, mua hết bóng bay cho chị ấy! Nhưng... đây vẫn chưa phải chuyện quan trọng! Mình phát hiện trong bức hình mà Pearl đăng vào hôm nay có một đám bóng bay, chính là đám bóng bay của ngày hôm qua! Cũng có nghĩa là, đôi tình nhân mà mình nhìn thấy, chính là Pearl và bạn trai của chị ấy!]

Đoạn bình luận này nhanh chóng được đẩy lên vị trí đầu tiên.

Kéo theo dòng bình luận phản hồi bên dưới cũng tăng lên.

[Thật á? Không có ảnh không có thật!]

[Wow, tất cả bóng bay?!]

[Đẹp trai xinh gái lắm sao? Ghen tị quá ghen tỵ quá!]

Thấy phản hồi của mọi người sôi nổi như vậy, người hâm mộ kia lại đăng một dòng bình luận kèm một bức ảnh.

[Đúng vậy, bây giờ mình đã xác định rồi, bởi vì chiều hôm ấy còn mưa nữa, khi mình và bạn trai mình trú mưa đã bắt gặp một đôi tình nhân. Lúc đó hai người đang đứng dưới mái hiên hôn nhau cuồng nhiệt! Sau đó chùm bóng bay kia chầm chậm bay lên trời, lãng mạn lắm! Mình đã chụp trộm một tấm!

Ps. Tấm hình này chỉ có nửa mặt của cặp nam nữ chính, rất là mờ, không được tính là ảnh tung tin đâu nhỉ... Còn nữa bạn trai của Trân châu nhỏ siêu siêu đẹp trai! Là kiểu đẹp trai không ai địch nổi ấy, mình không nói đùa đâu!]

Trong đoạn bình luận này còn kèm theo cả một tấm hình, vì chụp trộm nên hơi rung và mờ.

Nhưng không khó để nhận ra, dưới bầu trời quang đãng sau cơn mưa là từng chùm bóng bay ngập trời. Người đàn ông trẻ tuổi có vóc dáng cao lớn đang cúi đầu hôn cô gái trước mặt, mà trong tay của cô gái vẫn còn cầm một quả bóng bay cuối cùng.

Trong tấm hình có chất ảnh mờ nhòe như này, tuy không thể nhìn rõ chính diện nhưng từ những đường nét mơ hồ của sườn mặt, loáng thoáng có thể nhìn ra vẻ ngoài ưa nhìn của hai người.

Bên dưới bài đăng của Quý Minh Châu, người hâm mộ lập tức thảo luận xôn xao vì hai dòng bình luận này.

Vì hình ảnh mờ tịt nhưng lại mang màu sắc nghệ thuật kia, độ hot đã được đẩy đến giai đoạn cao trào nhất.

...

Quý Minh Châu không hề biết mình đã lên hot search, đồng thời còn ở trên hotsearch rất lâu.

Theo lẽ thường, hễ có thời gian là cô lại lướt Weibo, biết được một số tin tức.

Nhưng thông thường cô đăng bài Weibo, tương tác với fan xong cô sẽ thoát khỏi Weibo.

Mà cũng vì hôm nay cô vẫn còn phải đi chơi rất nhiều trò chơi với Giang Tịch, thế nên sau đó tâm trí của cô hoàn toàn không còn ở trên mạng nữa.

Đợi đến khi chơi hết các trò chơi mạo hiểm một lượt, Quý Minh Châu mới đi ăn tối cùng Giang Tịch.

“Em cứ cảm thấy chưa chơi đã, hay tối nay chúng ta xem pháo hoa xong rồi về luôn nhé?”

“Thực ra anh vẫn có thời gian, nhưng trong ngày làm việc bình thường anh không thể rời khỏi công ty quá lâu.” Giang Tịch nhìn cô, “Đợi đến sau này có kỳ nghỉ dài, anh lại đưa em đi chơi nhé.”

Anh thoáng ngừng lại rồi bổ sung thêm: “Thời gian kế tiếp, cuối tuần nào anh cũng có thể đi cùng em.”

“Em biết rồi.” Quý Minh Châu đáp lại, cuối cùng cô nói rất khẽ, như thể tự nói cho mình nghe: “Nếu cuối tuần nào cũng đi ra ngoài... cũng không chịu được...”

Mỗi lần Giang Tịch đi đâu, hình như anh đều có nhiều lý do, cũng lấy những lý do cực kỳ chính đáng.

“Em nói gì thế?” Giang Tịch không nghe rõ những tiếng lẩm bẩm phía sau của cô, bèn hỏi thẳng cô.

“... Không có gì.” Quý Minh Châu bắt chước giọng điệu trước đó của Giang Tịch, mặt hoàn toàn không đổi sắc.

Màn bắn pháo hoa vào buổi tối sẽ diễn ra khá muộn.

Giang Tịch đưa Quý Minh Châu về thu dọn hành lý để về Bách Duyệt xong xuôi, họ mới thong thả ra khỏi phòng.

So với ban ngày, lượng du khách vào buổi tối nhiều hơn.

Mà tối qua hai người không thể ra ngoài, nên họ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng đông vui như này.

Xung quanh đông đúc ồn ào, người qua kẻ lại, nhưng không khiến người ta cảm thấy phiền hà, đây là buổi vui chơi về đêm chỉ có vào mùa hè.

“Vẫn còn sớm, chưa đến giờ bắn pháo hoa, hay là giờ chúng mình đi ngồi vòng quay khổng lồ đi?” So với khu trò chơi khác, lúc này hầu hết mọi người đều đang ngẩng đầu ngóng chờ màn bắn pháo hoa bắt đầu, ở cửa vào các khu trò chơi khác cũng không có quá nhiều người.

Dù gì cũng đều phải chen tới chen lui trong đám đông, thế thì thà rằng đi đến một nơi thoáng đãng một chút, tiêu tốn chút thời gian rảnh rỗi.

Vả lại, vào lúc ban chiều họ vẫn chưa kịp đi chơi vòng quay khổng lồ.

“Được.” Giang Tịch kéo tay cô, “Ở đây người rất đông, đừng đi lạc đấy.”

“Em đã bao lớn rồi mà vẫn còn đi lạc được à.” Quý Minh Châu đi ở đằng trước, cô xoay người đi ngược lại, nắm lấy tay anh, “Em cũng có phải đứa bé ba tuổi đâu.”

Sau đó cô lại nhấn mạnh: “Anh không được nói mấy câu kiểu như em là đứa trẻ con nữa!”

Giang Tịch nhếch mày lên, “Heo đi lạc thì chỉ biết kêu ủn ỉn.”

“Vậy còn anh, có phải chỉ biết gáy không?”

Cuộc đối thoại của hai người như học sinh tiểu học đang cãi nhau. Thỉnh thoảng xung quanh đó có du khách đi ngang qua, nghe thấy những lời này họ đều nhìn về phía hai người với ánh mắt tò mò và kỳ quái.

Vẻ ngoài thì ưa nhìn... mà nói ra toàn những lời...

Sau khi bị nhìn với ánh mắt hoài nghi bao nhiêu lần, hai người mới đến được lối vào vòng xoay mặt trời.

“Thần kỳ quá, không có người thật này.” Quý Minh Châu nhìn dáo dác xung quanh, dáng vẻ vô cùng hiếu kỳ.

“Không có người không tốt sao?” Giang Tịch nói đoạn, duỗi tay ra che thanh chắn trên đỉnh đầu cho cô.

Được sự giúp đỡ của nhân viên, hai người nhanh chóng vào trong khoang xe.

Khi khoang xe chầm chập chuyển động lên trên cao, toàn cảnh khu công viên giải trí cũng dần dần hiện ra.

Ở bên khu lâu đài với ánh sáng huyền ảo, đông nghịt toàn người là người.

Đó đều là những du khách đang chờ pháo hoa.

So với ở dưới đất, hai người ở trên này tĩnh lặng hơn nhiều.

Túi xách của Quý Minh Châu đặt ở ghế đối diện, còn cô thì ngồi bên Giang Tịch.

Màn đêm đen như mực, trong khoang xe không có đèn chiếu sáng, chỉ loáng thoáng có ánh sáng từ khắp nơi chiếu vào trong khoang xe.

Khi khoang xe của họ sắp đến điểm cao nhất, Quý Minh Châu trực tiếp nhào về phía Giang Tịch, như đã có chuẩn bị từ lâu.

Cô không dám dùng lực quá mạnh, chỉ đưa hai tay vịn vào cổ anh, khiến Giang Tịch xoay qua nhìn cô.

Hai đôi mắt nhìn vào nhau, Quý Minh Châu nhìn vào đôi đồng tử đen láy của anh.

“Giang Tịch, em rất thích anh!”

Câu nói này, cô đã muốn nói rất rất lâu rồi.

Nhưng có nhiều lúc cô không thể mở lời, cũng chẳng có cơ hội để lên tiếng.

Bên trên mặt đất bằng phẳng, dưới bầu trời đầy sao, giọng của Quý Minh Châu vang lên trong khoang xe, phát ra chút vọng âm.

Dứt lời, khoang xe mà hai người đang ngồi cũng lên đến điểm cao nhất trên vòng xoay. Bên ngoài ô cửa kính là màn đêm đen đặc, bên trong khoang xe chỉ có mỗi hai người họ.

Dường như trái tim đã bị treo lên vầng trăng tròn vành vạnh, cảm xúc khó hiểu chậm rãi lan ra mỗi góc trong tim, vừa trống trải nhưng cũng thít chặt.

Đây là điểm cao nhất, chỉ cần phóng tầm mắt xuống là có thể nhìn thấy mọi cảnh vật.

Hai người họ đang ở điểm cao nhất.

Một giây sau.

Bên phía tòa lâu đài cách đó không xa, bắn ra quả pháo hoa chói lòa đầu tiên, cùng với tiếng trầm trồ vang dội của đám đông, nó đã làm rực sáng cả bầu trời tăm tối.

Âm thanh huyên náo từ đằng xa lập tức truyền đến đây.

Nửa gương mặt của Giang Tịch chìm trong tranh tối tranh sáng, trở nên mơ hồ bởi những bông pháo hoa không ngừng bung nở.

Trong không gian u tối, anh đưa tay giữ khuôn cằm nhỏ nhắn của Quý Minh Châu, cúi đầu hôn cô thật sâu.

“Ừm, anh biết.”

Bởi vì, anh cũng vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương