Chiếc Hôn Và Đóa Hồng
-
Chương 68
“Anh có ý gì hả Giang Tịch?”
Quý Minh Châu nhìn anh với vẻ khó tin, cứ cảm thấy lời của anh có ý khác, nhưng cô cũng không chắc chắn một trăm phần trăm.
Vậy mà Giang Tịch vẫn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt thấp thoáng ý trêu tức.
Ở bên Giang Tịch đã lâu, hiển nhiên Quý Minh Châu đã tự động suy nghĩ lệch lạc... nhưng tất nhiên, có lẽ lần này không phải cô nghĩ xiên nghĩ xẹo.
Thực ra những lời mà Giang Tịch nói về chuyện tình cảm còn lộ liễu hơn, nhưng cũng chỉ khi vào lúc đó. Ở trước mặt người ngoài, anh vẫn mang dáng vẻ thiếu gia hào hoa phong nhã, cao sang như vậy.
Có điều khi ở trước mặt cô, bình thường Giang Tịch nói năng mập mờ như thế này... đúng là rất là nhiều lần.
Vì thế, cũng không thể hoàn toàn trách cô được.
“Nếu ngay cả nhanh chậm anh cũng phải lải nhải, hay là anh chậm rãi mà lăn về là được rồi.” Khi nói chuyện, Quý Minh Châu còn tỏ ra hơi kiêu căng.
Giang Tịch gần như bị dáng vẻ khi cô nói những lời này chọc cười, anh hơi khom người cúi đầu xuống, để tầm mắt ngang bằng cô, “Em đây là đang gián tiếp bảo anh lăn à?”
“Haha, anh cũng không ngốc lắm, cuối cùng cũng nghe ra rồi cơ đấy.” Quý Minh Châu nở nụ cười chân thật, chỉ thiếu nước cho mình một tràng pháo tay thôi.
“Muốn anh lăn cũng được.” Lúc này, vẻ mặt của anh nghiêm túc đã đành, ngay cả ngữ khí cũng đứng đắn vô cùng: “Nhưng phải là anh với em cùng lăn cơ.”
“Cùng nhau lăn ra ngoài, anh coi em là quả bóng à?”
“Không, ý của anh là...” Giang Tịch thoáng ngừng lại rồi đứng dậy, chỉ tay vào chiếc giường cạnh đó, “Ở trên này này.”
Cùng nhau lăn, ở trên giường.
... Cùng nhau lăn lộn ở trên giường?!
Có phải tên này bị bệnh không vậy!
Quý Minh Châu vừa tức vừa buồn cười, cô không chút khách sáo, hoạt động xương cốt qua loa, sau đó vừa dứt khoát vừa nhanh nhảu cho Giang Tịch một tràng những cú đấm móng heo liên hoàn đoạt mạng.
Đương nhiên, cú đấm móng heo như này không kéo dài quá lâu, vì quá tùy hứng và liều lĩnh, cô bị Giang Tịch bắt được dễ dàng, sau đó bị ấn lên cửa hôn một cách mãnh liệt.
Cứ như thế, bộ quần áo mà Quý Minh Châu thay lúc sáng đã không thể nhìn nổi nữa, cổ áo bị kéo ra, vạt áo chỗ eo thì nhăn nhúm hoàn toàn.
Cô thay sang một chiếc áo thun cao cổ, che lại những dấu vết mờ ám nào đó, ngượng nghịu đi xuống lầu.
Hai người chẳng ai nói với ai câu nào, dùng cách thức như này ở bên nhau rất lâu. Mỗi lần Giang Tịch định lên tiếng, Quý Minh Châu liền vờ như không nghe thấy, hoặc là chơi điện thoại. Bầu không khí này, ngay cả thím Lý cũng nhìn ra được.
Có đều, bên chủ động là Giang Tịch, còn Quý Minh Châu mới là người xa lánh thế tục, cao quý lạnh lùng.
Đương nhiên, màn tương tác của hai người đều diễn ra dưới bàn ăn.
Quý Minh Châu chạm vào Giang Tịch một lần, Giang Tịch liền đưa tay chạm lại cô, chạm qua chạm lại cứ như bị nghiện vậy.
Chỉ có một người tự cho là mình đã nhìn thấu mọi chuyện như thím Lý chẳng hay biết gì.
Cho đến khi ăn sáng, Quý Minh Châu mới chậm rãi cất lời: “Thím Lý ơi... cuối cùng cháu cũng nhớ ra rồi...”
Nói đoạn, cô nhìn thoáng qua căn phòng ở tầng một, đó là phòng của Quý Khả Khanh, “Cô út của cháu đâu ạ, sao lại chưa ra ăn cơm thế nhỉ, cô ấy đang ngủ sao ạ?”
Thím Lý nhìn cô một cái rồi nói: “Cuối cùng cũng nói chuyện rồi đấy à, cô út của cháu ấy hả, mới sáng ngày ra đã dậy rồi, trông còn khỏe hơn cháu đấy!”
Nói đến đây, thím Lý lại nghĩ đến bữa sáng bị trì hoãn này, “Thím muốn nấu bữa sáng phong phú một chút nên cố ý bảo Tiểu Giang gọi cháu dậy, cuối cùng lại lâu như thế mới xuống, có phải cháu lại ngủ nướng không?”
Quý Minh Châu cúi gằm mặt xuống, chần chừ mãi không xuống chẳng phải là vì... thím Lý nhận nhầm người tốt sao.
Cứ ngỡ là quân tử lạnh lùng xa cách, nào ngờ lại là ác ma ăn heo không chớp mắt. Chỉ đơn thuần là tóm được rồi hôn, hôn xong còn khám phá hết những loại hình, thuộc tính của những hoạt động chỉ xuất hiện vào ban đêm. Có thể một phần của tiếng “ca hót”* giữa đêm không ngừng lặp lại, phần lớn là của cô.
*Một tình tiết trong truyện cổ tích Công chúa hoa hồng và chú chim vàng anh, vào ban đêm nàng hay cất tiếng hát cùng chú chim Vàng Anh hót líu lo để đưa mọi người vào giấc ngủ (Google)
Tất nhiên hôm nay là vì thời gian và địa điểm có hạn chế, sau những động tác tiếp diễn khi hôn xong, họ không tiếp tục nữa. Vả lại, Giang Tịch cũng không dám làm xằng làm bậy.
Sau khi mạch suy nghĩ quay trở lại... Quý Minh Châu lại có một nghi vấn.
“Nhưng thím Lý ơi, nếu cô cháu đã dậy sớm như thế, sao lại không ra ăn cơm? Ngay cả bóng cô ấy cháu cũng không thấy đâu.”
“... Cô út cháu hả? Bảo với thím là đi gặp anh họ cháu rồi, buổi trưa sẽ ăn cơm bên đó, chiều mới về.”
Thẩm Khuynh được điều đến thành phố Ngân công tác mấy năm, dĩ nhiên đã an cư lạc nghiệp ở nơi này. Sau khi về nước, Quý Khả Khanh đi thăm con trai một chút, âu cũng là chuyện thường tình.
Thực ra nhà của Thẩm Khuynh cũng gần Bách Duyệt, nhưng điều thần kỳ là, Quý Minh Châu chưa từng gặp anh ấy. Nhưng Thẩm Khuynh đã quen là một người thần bí không thấy tăm hơi, Quý Minh Châu cũng không để bụng chuyện này.
Thím Lý cũng chẳng để ý xem Quý Minh Châu có nghe lọt tai hay không, nói đoạn lại đẩy một bát chè bo bo đến trước mặt cô, “Cháu quan tâm để ý đến bản thân cháu ấy, buổi sáng Tiểu Giang nói với thím cháu bị nhiễm lạnh, thím liền nấu cho cháu món chè bo bo trừ lạnh. Sợ cháu thấy đắng nên thím cho thêm chút sữa đậu nành cùng mật ong vào, đảm bảo ngọt lịm luôn!”
Quý Minh Châu đưa tay kéo bát về phía mình, cô nhìn về phía Giang Tịch qua làn khói nghi ngút.
Sao cô lại không biết... mình còn bị nhiễm lạnh nhỉ.
Nhân lúc thím Lý không để ý, cô ghé lại gần anh, hương hoa hồng đằm thắm thoang thoảng vấn vít.
Cô khoác tay anh, nói thật chậm, “Giang Tịch, sao em lại không biết em còn bị nhiễm lạnh nhỉ?”
Anh chẳng nói chẳng rằng túm ngược lại cô, lòng bàn tay bao bọc bàn tay mềm mại của cô, “Hôm qua em không đi dép, dù lúc chạng vạng không có mưa, nhưng không khí lạnh quay trở lại, các bệnh viêm khớp dạng thấp sẽ rất nặng.”
Anh từ tốn giải thích, Quý Minh Châu cứ thế ngồi nghe.
Sáng sớm mùa xuân, ánh nắng chiếu xuống nhà họ Quý vô cùng ấm áp.
...
Gần đến chạng vạng tối, Giang Tịch đưa Quý Minh Châu về nhà họ Giang một chuyến.
Trước kia hai người đã nói là sẽ cùng về nhà họ Giang một chuyến, nhưng lại chẳng có thời gian, lúc có thời gian đều dành hết cho việc hục hặc với nhau rồi.
Lần này tề tựu ở nhà họ Quý, nhà họ Giang thì lại gần đó, nên họ tiện thể về nhà họ Giang luôn.
Đúng lúc này Quý Khả Khanh cũng về đến nhà, nghe bọn họ nói đến tối sẽ về nhà họ Giang, nên bà cũng đi theo cho vui.
“Cô cũng đi, lâu lắm rồi cô không gặp Man Hề, muốn trò chuyện với bà ấy!” Quý Khả Khanh khoác tay Quý Minh Châu, tỏ vẻ không cho bà đi cùng thì bà sẽ không buông tay ra.
Bà vừa từ khu trung tâm về nhà, còn chưa ngồi được bao lâu đã chặn Quý Minh Châu và Giang Tịch lại rồi.
“Cô út, cô có thể đến tìm mẹ cháu bất cứ lúc nào mà.” Quý Minh Châu còn chưa lên tiếng, Giang Tịch đã đáp lại bà trước tiên.
Nhưng câu nói này suýt chút nữa đã khiến Quý Minh Châu bẻ gãy gót giày. Anh còn vui vẻ gọi “cô út” sao, đó là cô út của anh à!
Quý Khả Khanh không để ý chuyện này, chỉ đáp lại: “Được được được.”
Nhận được ánh mắt sắc lẹm của Quý Minh Châu, Giang Tịch hơi nhướng mày lên, ung dung mở cửa xe phía sau cho Quý Khả Khanh.
Quý Minh Châu cũng định ngồi vào ghế sau theo bà, lại thấy Giang Tịch giơ tay ngăn lại, sau đó anh nhanh chóng đóng cửa xe phía sau lại.
“Em ngồi đằng trước.” Anh nói ngắn gọn súc tích.
Trong khi cô nhìn vào ghế phụ lái, người đàn ông trẻ tuổi đã đi đến, mở cửa cho cô.
“Giang Tịch... anh đúng là...”
Quý Minh Châu nhìn anh một hồi.
Tên cờ hó này, đúng là giở hết trò này đến trò khác.
Quãng đường chưa đầy mười mấy phút lái xe, Quý Minh Châu lướt xem vòng bạn bè trên Wechat, nhìn chằm chằm vào bài đăng mà Quý Khả Khanh đã đăng.
[Con cái lớn là không thể giữ được nữa rồi, cố tình mua bánh bao kim sa ngon tuyệt mang đến cho con trai, định tập kích để tạo bất ngờ, kết quả mắt của tôi sắp mù luôn rồi!]
Đọc đến đây...
Tâm hồn hóng hớt của Quý Minh Châu lại bùng cháy hừng hực!
Nghe thím Lý kể lại là, hôm nay Quý Khả Khanh đã đi thăm Thẩm Khuynh. Mà màn tập kích bất ngờ của bà không thành công mà còn bị cay mắt* một trận.
*Dùng để hình dùng khi nhìn thấy những thứ không nên nhìn thấy.
Quý Minh Châu ngoảnh đầu lại gọi: “Cô út, cô út!”
“Sao thế?”
“Mau, mau! Cô nói cho cháu biết, anh họ lớn của cháu đã làm gì mà khiến cô cay mắt?”
Dáng vẻ kích động này của Quý Minh Châu đã khiến Giang Tịch nhìn cô mấy lần liên tiếp, vậy mà nữ chính trong câu chuyện không hề phát giác ra.
“Nó á?” Quý Khả Khanh nghe Quý Minh Châu nói đến chuyện này, ham m/uốn bộc bạch lại nổi lên, “Minh Châu à, cháu không biết tình huống lúc đó kịch liệt thế nào đâu.”
“... Kịch liệt?”
“Đúng thế, cô vốn không gặp được nó, nhưng đống quần áo tán loạn trên sofa dào ôi... thế mà còn có cả nội y của con gái nữa! Cô tìm hết mọi phòng cũng chẳng thấy bóng dáng người nào cả, sau đó cô liền gọi điện thoại cho nó. Kết quả Thẩm Khuynh nói nó đang bận, buổi tối mới có thời gian, nhưng cô cảm thấy mình đã bị cho leo cây rồi, chẳng thèm chờ nó nữa mà đi về luôn.”
Nhớ lại tình cảnh lúc ấy, Quý Khả Khanh vẫn còn đắm chìm trong cú sốc cực lớn.
Nghe đến đây, sự chú ý của Quý Minh Châu đều đổ dồn vào “cái nội y” kia.
Dường như cô đã tóm được bí mật lớn lao nào đó, Quý Minh Châu âm thầm nghiền ngẫm biểu hiện của Liên Đường dạo gần đây, sau đó cô nhận ra chỗ sơ hở trong lời nói của Quý Khả Khanh: “Nhưng mà cô ơi, chẳng phải cô nói tập kích bất ngờ sao, đấy không được gọi là bị cho leo cây đâu cô ạ.”
“Đây là trọng tâm câu chuyện sao?” Quý Khả Khanh vẫn đang tức tối nói: “Anh họ lớn của cháu là người như nào cháu còn không biết sao? Bao nhiêu năm nay sống như một bần tăng khổ hạnh, trước đây cô còn nói với Thẩm Thận là e rằng anh trai nó sắp xuất gia đến nơi rồi!”
“... Chuyện xuất gia cháu có thể hiểu.” Thẩm Khuynh thuộc mẫu đàn ông biết pha trà và đeo tràng hạt.
“Haiz cũng không biết có phải là vì cô vẫn luôn tĩnh dưỡng ở nước ngoài nên nó chẳng nói chuyện gì với cô hết. Hai đứa anh họ của cháu ấy, chẳng đứa nào được lòng cô cả!”
Giờ xem ra Giang Tịch vẫn là tốt nhất, tuy mặt lạnh nhưng vừa đẹp trai lại vừa chu đáo.
“Minh Châu, bình thường cháu có liên lạc với anh họ cháu không, anh cháu có mấy cô bạn gái rồi?”
Quý Minh Châu đột nhiên bị gọi tên, suýt chút nữa đã chết sặc, cô ho khụ khụ, “Cô à, cô hỏi cháu cháu cũng không biết.”
Ngập ngừng một thoáng, Quý Minh Châu quyết định áp dụng chính sách lá mặt lá trái, không được nói quá nhiều, mà từ từ nhả manh mối ra, “Cơ mà mấy người thì hơi quá, nếu mà có thật thì hẳn là cũng có một người.”
“Thế hả... để cô nghĩ kỹ lại xem... cháu nói cũng phải.”
Lần này, người làm phông nền cả quãng đường là Giang Tịch lại nhìn sang cô một lần nữa.
Quý Minh Châu bắt được ánh mắt của anh, cũng không chịu thua kém, lập tức trừng mắt nhìn lại anh.
Khóe môi Giang Tịch hơi nhếch lên, ngón tay thon dài khẽ nhấn một cái, âm nhạc trong khoang xe chậm rãi vang lên.
Anh mở bài hát... “Hải Đường”.
...
Lâm Man Hề biết Giang Tịch và Quý Minh Châu sẽ qua đây nên đã sắp xếp xong xuôi từ sớm. Nhưng tin tức Quý Khả Khanh cũng đến chơi, bà ấy cũng vừa mới nhận được.
Hai người quen thân đã lâu, nhưng sau khi Quý Khả Khanh ra nước ngoài định cư, họ cũng dần liên lạc ít đi.
Một khi đã gặp lại, hai người lập tức bỏ mặc cánh tiểu bối, chỉ mải sang một bên tám chuyện hăng say.
Ngay cả khi đến giờ ăn cơm cũng chẳng ngoại lệ, đến Giang Vũ Thành ngồi bên cạnh Lâm Man Hề cũng trở thành phông nền.
“Man Hề, nếu hôm nào rảnh thì tôi với bà đi tụ tập một bữa đi, nếu không về sau tôi về nhà họ Thẩm ở một thời gian là tôi lại ra nước ngoài đấy.”
“Được chứ, tôi như nào cũng được, bây giờ bạn chơi mạt chược của tôi nhiều lắm, suốt ngày ở lì trong nhà, đến lúc phải phải đi lại hoạt động rồi.”
Rõ ràng hai người cũng chẳng nói đến chuyện gì to tát, nhưng lại vô cùng ăn khớp với nhau, không để cho người khác chen miệng vào.
Sau khi ăn cơm xong, Quý Minh Châu lên lầu cùng Giang Tịch, cô cười nói: “Hóa ra cô út của em và mẹ anh lại có thể nói nhiều chuyện với nhau như vậy, nhìn rất hợp nhau.”
“Ừm, cho nên anh và em cũng hợp nhau.”
“Có liên quan gì sao, anh lại nói vớ vẩn...”
“Không nói vớ vẩn.”
Giang Tịch vốn có thể giải thích, nhưng anh không muốn trình bày cụ thể thêm.
Đối với Quý Minh Châu mà nói, từ nhỏ cô đã mất mẹ, Quý Khả Khanh cũng được xem là người thân gần nhất với cô.
Anh muốn cho hai người liều thuốc an thần, vừa để mình bình tĩnh lại và cũng để cô an lòng.
Có lúc, Giang Tịch có thể thấu hiểu sự bất an ẩn sâu trong lòng Quý Minh Châu, quanh quẩn và mê man.
Nhưng chẳng sao cả.
Trưởng bối của hai người đã như vậy, thế thì hai người họ cũng có thể tiếp tục như thế.
Có điều nhìn dáng vẻ xù lông của cô bây giờ, rõ ràng là một con nhím nhỏ có cái bụng mềm mại, khát khao kiên cường, dùng gai nhọn toàn thân bao bọc chính mình.
Ánh mắt Giang Tịch dịu dàng như nước, “Hôm nay anh không đến công ty, bây giờ anh vào thư phòng một lát, em về phòng tắm rửa trước rồi chờ anh.”
Quý Minh Châu chìm đắm trong sự dịu dàng của anh, sau khi lấy lại tinh thần, bóng dáng của Giang Tịch đã biến mất trong thư phòng ở cuối hành lang.
Sau đó lại liên tưởng đến câu nói dịu dàng của anh lúc cuối...
Là ý mà cô đang nghĩ sao?
Khuôn mặt của Quý Minh Châu chợt nóng bừng, cô xoay người đi ngược hướng Giang Tịch, hung dữ đấm vào trong không khí mấy cái.
Ở phòng khách dưới lầu.
Sau khi chứng kiến toàn bộ động tác của hai người, Quý Khả Khanh thở dài.
“Hai đứa trẻ này đúng là không hợp nhau.”
“Sao lại nói thế?” Trong lòng Lâm Man Hề hiện lên một dự cảm mãnh liệt rằng có chuyện gì đó bị che giấu, sắp sửa bộc lộ ra ngoài. Hôm nay nghe Quý Khả Khanh cảm khái như vậy, bà ấy vội vàng truy hỏi.
Hai người cũng được coi là bạn tốt bao nhiêu năm, Quý Khả Khanh cũng không phải hạng người có lòng dạ xấu xa, thế là bà ấy có gì sẽ nói thẳng luôn.
“Man Hề, bà nhìn xem, hai đứa lên tầng chưa nói được mấy câu đã mỗi người một ngả rồi. Minh Châu còn tỏ vẻ muốn đánh người, Giang Tịch ngoảnh đầu bỏ đi ngay, đây không phải không hợp nhau thì là gì?”
Quý Khả Khanh cảm thấy lời phân tích của mình rất có lý, Giang Tịch đẹp trai thì đẹp trai, chu đáo thì chu đáo thật, nhưng dường như con người thằng bé... có hơi lạnh lùng quá!
Nói về chuyện tình cảm, lạnh lùng như vậy thì cũng không phải dấu hiệu tốt. Vào thời khắc then chốt, tất nhiên Quý Khả Khanh sẽ đứng về phía Quý Minh Châu.
Sau khi nghe thấy vậy, những suy đoán lung lay chực đổ trước đó của Lâm Man Hề cũng hoàn toàn sụp đổ. Bà ấy sán lại gần, khẽ thì thầm vào tai Quý Khả Khanh.
Quý Khả Khanh nghe xong vội vàng xua tay, “Sao có thể, bà nghĩ nhiều quá rồi, về sau hai đứa làm bạn với nhau tôi thấy cũng tốt mà.”
“Chuyện này cũng có lý, nhưng mà trong lòng tôi cứ có cảm giác khó nói thành lời.”
“Được rồi, bà cũng đừng phiền muộn quá, hôm nay tôi ở lại với bà một tối, chúng ta hàn huyên tiếp. À mà Man Hề à, ở đây có phòng cho khách không?”
“Có chứ, nhiều là đằng khác!” Lâm Man Hề đáp lại, “Tôi và bà cùng thu dọn một chút, hôm nay tôi không ngủ cùng Giang Vũ Thành nữa mà sang với bà, hai chúng ta tám chuyện trong phòng dành cho khách nhé.”
...
Hai người được chụp cho cái mác “không hợp nhau” đầy chắc chắn, không hề hay biết gì về phỏng đoán của người lớn.
Từ trước Quý Minh Châu và Giang Tịch đã thống nhất là về đây ngủ lại, cho nên Quý Minh Châu mặc nhận là những sắp xếp như trước đây. Vì thế hai người lại phải ngủ chung trong phòng của Giang Tịch.
Nhưng cứ nghĩ đến câu nói đầy ẩn ý ám chỉ cuối cùng của Giang Tịch, Quý Minh Châu không thể nghĩ được gì nữa.
Anh cũng không nói khăng khăng phải làm chuyện gì đó.
Cô chỉ đơn thuần nghĩ rằng... có người làm ấm chăn cho cô?
Đúng, nhất định là như thế, dù gì vòng tay của Giang Tịch rất là thoải mái.
Quý Minh Châu biết Giang Tịch sẽ bận đến rất muộn nên cô cũng không cố tình chờ anh. Nhưng lần này, dường như anh xử lý công việc rất nhanh. Quý Minh Châu mới nằm lên giường chưa được bao lâu, trong lúc đang mơ màng, cô cảm thấy chân mình bị ấn xuống, sau đó cô tiếp nhận hết cú thúc này đến cú thúc khác.
“Anh... quay lại rồi à...”
Thực ra cô hỏi như này cũng bằng thừa, đúng là người này đã quay lại thật, không chỉ quay lại mà còn kéo cô cùng trầm luân, nhất định phải dùng phương thức vận động cơ thể để thể hiện điều này.
“Ừm, lâu lắm không làm rồi.” Giang Tịch khàn giọng trả lời cô, đồng thời đưa tay ra, hơi dùng sức giày vò Quý Minh Châu, dùng phương thức này để nhắc nhở cô: “Em không chờ anh.”
Có âm thanh nho nhỏ ẩn náu dưới tấm chăn, tựa như tiếng nước chảy róc rách trong con suối. Đi kèm với đó còn có mùi hương đặc quánh ngưng đọng lan tỏa trong căn phòng.
Tiếng của cô lúc ngừng lúc vang, đôi mắt rướm lệ khiến Giang Tịch phải mú/t lấy. Mùi hương thanh sạch trên người anh đều ập lên người cô, quấn quýt gần kề, gần đến độ hòa làm một thể với nhau.
Trong lúc hưởng thụ, Quý Minh Châu vòng tay ôm lấy anh, bắt đầu rê/n rỉ, “Lúc trước anh bảo em đợi anh đều phải đợi rất lâu, ai biết lần này anh nhanh như vậy chứ!”
Động tác của Giang Tịch chợt ngừng lại, anh nhổm dậy, chống tay sang hai bên người cô, cúi đầu nhìn cô, “Cái em nói có phải là ý mà anh hiểu không?”
“A!”
Anh vừa dứt lời, Quý Minh Châu cũng lập tức kêu lên.
Cảm nhận được những đợt trừng phạt nhanh gấp bội một cách rõ ràng, Quý Minh Châu đột nhiên hiểu ra...
Ý của cô tuyệt đối không phải cái ý mà anh hiểu đâu!
Quý Minh Châu nhìn anh với vẻ khó tin, cứ cảm thấy lời của anh có ý khác, nhưng cô cũng không chắc chắn một trăm phần trăm.
Vậy mà Giang Tịch vẫn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt thấp thoáng ý trêu tức.
Ở bên Giang Tịch đã lâu, hiển nhiên Quý Minh Châu đã tự động suy nghĩ lệch lạc... nhưng tất nhiên, có lẽ lần này không phải cô nghĩ xiên nghĩ xẹo.
Thực ra những lời mà Giang Tịch nói về chuyện tình cảm còn lộ liễu hơn, nhưng cũng chỉ khi vào lúc đó. Ở trước mặt người ngoài, anh vẫn mang dáng vẻ thiếu gia hào hoa phong nhã, cao sang như vậy.
Có điều khi ở trước mặt cô, bình thường Giang Tịch nói năng mập mờ như thế này... đúng là rất là nhiều lần.
Vì thế, cũng không thể hoàn toàn trách cô được.
“Nếu ngay cả nhanh chậm anh cũng phải lải nhải, hay là anh chậm rãi mà lăn về là được rồi.” Khi nói chuyện, Quý Minh Châu còn tỏ ra hơi kiêu căng.
Giang Tịch gần như bị dáng vẻ khi cô nói những lời này chọc cười, anh hơi khom người cúi đầu xuống, để tầm mắt ngang bằng cô, “Em đây là đang gián tiếp bảo anh lăn à?”
“Haha, anh cũng không ngốc lắm, cuối cùng cũng nghe ra rồi cơ đấy.” Quý Minh Châu nở nụ cười chân thật, chỉ thiếu nước cho mình một tràng pháo tay thôi.
“Muốn anh lăn cũng được.” Lúc này, vẻ mặt của anh nghiêm túc đã đành, ngay cả ngữ khí cũng đứng đắn vô cùng: “Nhưng phải là anh với em cùng lăn cơ.”
“Cùng nhau lăn ra ngoài, anh coi em là quả bóng à?”
“Không, ý của anh là...” Giang Tịch thoáng ngừng lại rồi đứng dậy, chỉ tay vào chiếc giường cạnh đó, “Ở trên này này.”
Cùng nhau lăn, ở trên giường.
... Cùng nhau lăn lộn ở trên giường?!
Có phải tên này bị bệnh không vậy!
Quý Minh Châu vừa tức vừa buồn cười, cô không chút khách sáo, hoạt động xương cốt qua loa, sau đó vừa dứt khoát vừa nhanh nhảu cho Giang Tịch một tràng những cú đấm móng heo liên hoàn đoạt mạng.
Đương nhiên, cú đấm móng heo như này không kéo dài quá lâu, vì quá tùy hứng và liều lĩnh, cô bị Giang Tịch bắt được dễ dàng, sau đó bị ấn lên cửa hôn một cách mãnh liệt.
Cứ như thế, bộ quần áo mà Quý Minh Châu thay lúc sáng đã không thể nhìn nổi nữa, cổ áo bị kéo ra, vạt áo chỗ eo thì nhăn nhúm hoàn toàn.
Cô thay sang một chiếc áo thun cao cổ, che lại những dấu vết mờ ám nào đó, ngượng nghịu đi xuống lầu.
Hai người chẳng ai nói với ai câu nào, dùng cách thức như này ở bên nhau rất lâu. Mỗi lần Giang Tịch định lên tiếng, Quý Minh Châu liền vờ như không nghe thấy, hoặc là chơi điện thoại. Bầu không khí này, ngay cả thím Lý cũng nhìn ra được.
Có đều, bên chủ động là Giang Tịch, còn Quý Minh Châu mới là người xa lánh thế tục, cao quý lạnh lùng.
Đương nhiên, màn tương tác của hai người đều diễn ra dưới bàn ăn.
Quý Minh Châu chạm vào Giang Tịch một lần, Giang Tịch liền đưa tay chạm lại cô, chạm qua chạm lại cứ như bị nghiện vậy.
Chỉ có một người tự cho là mình đã nhìn thấu mọi chuyện như thím Lý chẳng hay biết gì.
Cho đến khi ăn sáng, Quý Minh Châu mới chậm rãi cất lời: “Thím Lý ơi... cuối cùng cháu cũng nhớ ra rồi...”
Nói đoạn, cô nhìn thoáng qua căn phòng ở tầng một, đó là phòng của Quý Khả Khanh, “Cô út của cháu đâu ạ, sao lại chưa ra ăn cơm thế nhỉ, cô ấy đang ngủ sao ạ?”
Thím Lý nhìn cô một cái rồi nói: “Cuối cùng cũng nói chuyện rồi đấy à, cô út của cháu ấy hả, mới sáng ngày ra đã dậy rồi, trông còn khỏe hơn cháu đấy!”
Nói đến đây, thím Lý lại nghĩ đến bữa sáng bị trì hoãn này, “Thím muốn nấu bữa sáng phong phú một chút nên cố ý bảo Tiểu Giang gọi cháu dậy, cuối cùng lại lâu như thế mới xuống, có phải cháu lại ngủ nướng không?”
Quý Minh Châu cúi gằm mặt xuống, chần chừ mãi không xuống chẳng phải là vì... thím Lý nhận nhầm người tốt sao.
Cứ ngỡ là quân tử lạnh lùng xa cách, nào ngờ lại là ác ma ăn heo không chớp mắt. Chỉ đơn thuần là tóm được rồi hôn, hôn xong còn khám phá hết những loại hình, thuộc tính của những hoạt động chỉ xuất hiện vào ban đêm. Có thể một phần của tiếng “ca hót”* giữa đêm không ngừng lặp lại, phần lớn là của cô.
*Một tình tiết trong truyện cổ tích Công chúa hoa hồng và chú chim vàng anh, vào ban đêm nàng hay cất tiếng hát cùng chú chim Vàng Anh hót líu lo để đưa mọi người vào giấc ngủ (Google)
Tất nhiên hôm nay là vì thời gian và địa điểm có hạn chế, sau những động tác tiếp diễn khi hôn xong, họ không tiếp tục nữa. Vả lại, Giang Tịch cũng không dám làm xằng làm bậy.
Sau khi mạch suy nghĩ quay trở lại... Quý Minh Châu lại có một nghi vấn.
“Nhưng thím Lý ơi, nếu cô cháu đã dậy sớm như thế, sao lại không ra ăn cơm? Ngay cả bóng cô ấy cháu cũng không thấy đâu.”
“... Cô út cháu hả? Bảo với thím là đi gặp anh họ cháu rồi, buổi trưa sẽ ăn cơm bên đó, chiều mới về.”
Thẩm Khuynh được điều đến thành phố Ngân công tác mấy năm, dĩ nhiên đã an cư lạc nghiệp ở nơi này. Sau khi về nước, Quý Khả Khanh đi thăm con trai một chút, âu cũng là chuyện thường tình.
Thực ra nhà của Thẩm Khuynh cũng gần Bách Duyệt, nhưng điều thần kỳ là, Quý Minh Châu chưa từng gặp anh ấy. Nhưng Thẩm Khuynh đã quen là một người thần bí không thấy tăm hơi, Quý Minh Châu cũng không để bụng chuyện này.
Thím Lý cũng chẳng để ý xem Quý Minh Châu có nghe lọt tai hay không, nói đoạn lại đẩy một bát chè bo bo đến trước mặt cô, “Cháu quan tâm để ý đến bản thân cháu ấy, buổi sáng Tiểu Giang nói với thím cháu bị nhiễm lạnh, thím liền nấu cho cháu món chè bo bo trừ lạnh. Sợ cháu thấy đắng nên thím cho thêm chút sữa đậu nành cùng mật ong vào, đảm bảo ngọt lịm luôn!”
Quý Minh Châu đưa tay kéo bát về phía mình, cô nhìn về phía Giang Tịch qua làn khói nghi ngút.
Sao cô lại không biết... mình còn bị nhiễm lạnh nhỉ.
Nhân lúc thím Lý không để ý, cô ghé lại gần anh, hương hoa hồng đằm thắm thoang thoảng vấn vít.
Cô khoác tay anh, nói thật chậm, “Giang Tịch, sao em lại không biết em còn bị nhiễm lạnh nhỉ?”
Anh chẳng nói chẳng rằng túm ngược lại cô, lòng bàn tay bao bọc bàn tay mềm mại của cô, “Hôm qua em không đi dép, dù lúc chạng vạng không có mưa, nhưng không khí lạnh quay trở lại, các bệnh viêm khớp dạng thấp sẽ rất nặng.”
Anh từ tốn giải thích, Quý Minh Châu cứ thế ngồi nghe.
Sáng sớm mùa xuân, ánh nắng chiếu xuống nhà họ Quý vô cùng ấm áp.
...
Gần đến chạng vạng tối, Giang Tịch đưa Quý Minh Châu về nhà họ Giang một chuyến.
Trước kia hai người đã nói là sẽ cùng về nhà họ Giang một chuyến, nhưng lại chẳng có thời gian, lúc có thời gian đều dành hết cho việc hục hặc với nhau rồi.
Lần này tề tựu ở nhà họ Quý, nhà họ Giang thì lại gần đó, nên họ tiện thể về nhà họ Giang luôn.
Đúng lúc này Quý Khả Khanh cũng về đến nhà, nghe bọn họ nói đến tối sẽ về nhà họ Giang, nên bà cũng đi theo cho vui.
“Cô cũng đi, lâu lắm rồi cô không gặp Man Hề, muốn trò chuyện với bà ấy!” Quý Khả Khanh khoác tay Quý Minh Châu, tỏ vẻ không cho bà đi cùng thì bà sẽ không buông tay ra.
Bà vừa từ khu trung tâm về nhà, còn chưa ngồi được bao lâu đã chặn Quý Minh Châu và Giang Tịch lại rồi.
“Cô út, cô có thể đến tìm mẹ cháu bất cứ lúc nào mà.” Quý Minh Châu còn chưa lên tiếng, Giang Tịch đã đáp lại bà trước tiên.
Nhưng câu nói này suýt chút nữa đã khiến Quý Minh Châu bẻ gãy gót giày. Anh còn vui vẻ gọi “cô út” sao, đó là cô út của anh à!
Quý Khả Khanh không để ý chuyện này, chỉ đáp lại: “Được được được.”
Nhận được ánh mắt sắc lẹm của Quý Minh Châu, Giang Tịch hơi nhướng mày lên, ung dung mở cửa xe phía sau cho Quý Khả Khanh.
Quý Minh Châu cũng định ngồi vào ghế sau theo bà, lại thấy Giang Tịch giơ tay ngăn lại, sau đó anh nhanh chóng đóng cửa xe phía sau lại.
“Em ngồi đằng trước.” Anh nói ngắn gọn súc tích.
Trong khi cô nhìn vào ghế phụ lái, người đàn ông trẻ tuổi đã đi đến, mở cửa cho cô.
“Giang Tịch... anh đúng là...”
Quý Minh Châu nhìn anh một hồi.
Tên cờ hó này, đúng là giở hết trò này đến trò khác.
Quãng đường chưa đầy mười mấy phút lái xe, Quý Minh Châu lướt xem vòng bạn bè trên Wechat, nhìn chằm chằm vào bài đăng mà Quý Khả Khanh đã đăng.
[Con cái lớn là không thể giữ được nữa rồi, cố tình mua bánh bao kim sa ngon tuyệt mang đến cho con trai, định tập kích để tạo bất ngờ, kết quả mắt của tôi sắp mù luôn rồi!]
Đọc đến đây...
Tâm hồn hóng hớt của Quý Minh Châu lại bùng cháy hừng hực!
Nghe thím Lý kể lại là, hôm nay Quý Khả Khanh đã đi thăm Thẩm Khuynh. Mà màn tập kích bất ngờ của bà không thành công mà còn bị cay mắt* một trận.
*Dùng để hình dùng khi nhìn thấy những thứ không nên nhìn thấy.
Quý Minh Châu ngoảnh đầu lại gọi: “Cô út, cô út!”
“Sao thế?”
“Mau, mau! Cô nói cho cháu biết, anh họ lớn của cháu đã làm gì mà khiến cô cay mắt?”
Dáng vẻ kích động này của Quý Minh Châu đã khiến Giang Tịch nhìn cô mấy lần liên tiếp, vậy mà nữ chính trong câu chuyện không hề phát giác ra.
“Nó á?” Quý Khả Khanh nghe Quý Minh Châu nói đến chuyện này, ham m/uốn bộc bạch lại nổi lên, “Minh Châu à, cháu không biết tình huống lúc đó kịch liệt thế nào đâu.”
“... Kịch liệt?”
“Đúng thế, cô vốn không gặp được nó, nhưng đống quần áo tán loạn trên sofa dào ôi... thế mà còn có cả nội y của con gái nữa! Cô tìm hết mọi phòng cũng chẳng thấy bóng dáng người nào cả, sau đó cô liền gọi điện thoại cho nó. Kết quả Thẩm Khuynh nói nó đang bận, buổi tối mới có thời gian, nhưng cô cảm thấy mình đã bị cho leo cây rồi, chẳng thèm chờ nó nữa mà đi về luôn.”
Nhớ lại tình cảnh lúc ấy, Quý Khả Khanh vẫn còn đắm chìm trong cú sốc cực lớn.
Nghe đến đây, sự chú ý của Quý Minh Châu đều đổ dồn vào “cái nội y” kia.
Dường như cô đã tóm được bí mật lớn lao nào đó, Quý Minh Châu âm thầm nghiền ngẫm biểu hiện của Liên Đường dạo gần đây, sau đó cô nhận ra chỗ sơ hở trong lời nói của Quý Khả Khanh: “Nhưng mà cô ơi, chẳng phải cô nói tập kích bất ngờ sao, đấy không được gọi là bị cho leo cây đâu cô ạ.”
“Đây là trọng tâm câu chuyện sao?” Quý Khả Khanh vẫn đang tức tối nói: “Anh họ lớn của cháu là người như nào cháu còn không biết sao? Bao nhiêu năm nay sống như một bần tăng khổ hạnh, trước đây cô còn nói với Thẩm Thận là e rằng anh trai nó sắp xuất gia đến nơi rồi!”
“... Chuyện xuất gia cháu có thể hiểu.” Thẩm Khuynh thuộc mẫu đàn ông biết pha trà và đeo tràng hạt.
“Haiz cũng không biết có phải là vì cô vẫn luôn tĩnh dưỡng ở nước ngoài nên nó chẳng nói chuyện gì với cô hết. Hai đứa anh họ của cháu ấy, chẳng đứa nào được lòng cô cả!”
Giờ xem ra Giang Tịch vẫn là tốt nhất, tuy mặt lạnh nhưng vừa đẹp trai lại vừa chu đáo.
“Minh Châu, bình thường cháu có liên lạc với anh họ cháu không, anh cháu có mấy cô bạn gái rồi?”
Quý Minh Châu đột nhiên bị gọi tên, suýt chút nữa đã chết sặc, cô ho khụ khụ, “Cô à, cô hỏi cháu cháu cũng không biết.”
Ngập ngừng một thoáng, Quý Minh Châu quyết định áp dụng chính sách lá mặt lá trái, không được nói quá nhiều, mà từ từ nhả manh mối ra, “Cơ mà mấy người thì hơi quá, nếu mà có thật thì hẳn là cũng có một người.”
“Thế hả... để cô nghĩ kỹ lại xem... cháu nói cũng phải.”
Lần này, người làm phông nền cả quãng đường là Giang Tịch lại nhìn sang cô một lần nữa.
Quý Minh Châu bắt được ánh mắt của anh, cũng không chịu thua kém, lập tức trừng mắt nhìn lại anh.
Khóe môi Giang Tịch hơi nhếch lên, ngón tay thon dài khẽ nhấn một cái, âm nhạc trong khoang xe chậm rãi vang lên.
Anh mở bài hát... “Hải Đường”.
...
Lâm Man Hề biết Giang Tịch và Quý Minh Châu sẽ qua đây nên đã sắp xếp xong xuôi từ sớm. Nhưng tin tức Quý Khả Khanh cũng đến chơi, bà ấy cũng vừa mới nhận được.
Hai người quen thân đã lâu, nhưng sau khi Quý Khả Khanh ra nước ngoài định cư, họ cũng dần liên lạc ít đi.
Một khi đã gặp lại, hai người lập tức bỏ mặc cánh tiểu bối, chỉ mải sang một bên tám chuyện hăng say.
Ngay cả khi đến giờ ăn cơm cũng chẳng ngoại lệ, đến Giang Vũ Thành ngồi bên cạnh Lâm Man Hề cũng trở thành phông nền.
“Man Hề, nếu hôm nào rảnh thì tôi với bà đi tụ tập một bữa đi, nếu không về sau tôi về nhà họ Thẩm ở một thời gian là tôi lại ra nước ngoài đấy.”
“Được chứ, tôi như nào cũng được, bây giờ bạn chơi mạt chược của tôi nhiều lắm, suốt ngày ở lì trong nhà, đến lúc phải phải đi lại hoạt động rồi.”
Rõ ràng hai người cũng chẳng nói đến chuyện gì to tát, nhưng lại vô cùng ăn khớp với nhau, không để cho người khác chen miệng vào.
Sau khi ăn cơm xong, Quý Minh Châu lên lầu cùng Giang Tịch, cô cười nói: “Hóa ra cô út của em và mẹ anh lại có thể nói nhiều chuyện với nhau như vậy, nhìn rất hợp nhau.”
“Ừm, cho nên anh và em cũng hợp nhau.”
“Có liên quan gì sao, anh lại nói vớ vẩn...”
“Không nói vớ vẩn.”
Giang Tịch vốn có thể giải thích, nhưng anh không muốn trình bày cụ thể thêm.
Đối với Quý Minh Châu mà nói, từ nhỏ cô đã mất mẹ, Quý Khả Khanh cũng được xem là người thân gần nhất với cô.
Anh muốn cho hai người liều thuốc an thần, vừa để mình bình tĩnh lại và cũng để cô an lòng.
Có lúc, Giang Tịch có thể thấu hiểu sự bất an ẩn sâu trong lòng Quý Minh Châu, quanh quẩn và mê man.
Nhưng chẳng sao cả.
Trưởng bối của hai người đã như vậy, thế thì hai người họ cũng có thể tiếp tục như thế.
Có điều nhìn dáng vẻ xù lông của cô bây giờ, rõ ràng là một con nhím nhỏ có cái bụng mềm mại, khát khao kiên cường, dùng gai nhọn toàn thân bao bọc chính mình.
Ánh mắt Giang Tịch dịu dàng như nước, “Hôm nay anh không đến công ty, bây giờ anh vào thư phòng một lát, em về phòng tắm rửa trước rồi chờ anh.”
Quý Minh Châu chìm đắm trong sự dịu dàng của anh, sau khi lấy lại tinh thần, bóng dáng của Giang Tịch đã biến mất trong thư phòng ở cuối hành lang.
Sau đó lại liên tưởng đến câu nói dịu dàng của anh lúc cuối...
Là ý mà cô đang nghĩ sao?
Khuôn mặt của Quý Minh Châu chợt nóng bừng, cô xoay người đi ngược hướng Giang Tịch, hung dữ đấm vào trong không khí mấy cái.
Ở phòng khách dưới lầu.
Sau khi chứng kiến toàn bộ động tác của hai người, Quý Khả Khanh thở dài.
“Hai đứa trẻ này đúng là không hợp nhau.”
“Sao lại nói thế?” Trong lòng Lâm Man Hề hiện lên một dự cảm mãnh liệt rằng có chuyện gì đó bị che giấu, sắp sửa bộc lộ ra ngoài. Hôm nay nghe Quý Khả Khanh cảm khái như vậy, bà ấy vội vàng truy hỏi.
Hai người cũng được coi là bạn tốt bao nhiêu năm, Quý Khả Khanh cũng không phải hạng người có lòng dạ xấu xa, thế là bà ấy có gì sẽ nói thẳng luôn.
“Man Hề, bà nhìn xem, hai đứa lên tầng chưa nói được mấy câu đã mỗi người một ngả rồi. Minh Châu còn tỏ vẻ muốn đánh người, Giang Tịch ngoảnh đầu bỏ đi ngay, đây không phải không hợp nhau thì là gì?”
Quý Khả Khanh cảm thấy lời phân tích của mình rất có lý, Giang Tịch đẹp trai thì đẹp trai, chu đáo thì chu đáo thật, nhưng dường như con người thằng bé... có hơi lạnh lùng quá!
Nói về chuyện tình cảm, lạnh lùng như vậy thì cũng không phải dấu hiệu tốt. Vào thời khắc then chốt, tất nhiên Quý Khả Khanh sẽ đứng về phía Quý Minh Châu.
Sau khi nghe thấy vậy, những suy đoán lung lay chực đổ trước đó của Lâm Man Hề cũng hoàn toàn sụp đổ. Bà ấy sán lại gần, khẽ thì thầm vào tai Quý Khả Khanh.
Quý Khả Khanh nghe xong vội vàng xua tay, “Sao có thể, bà nghĩ nhiều quá rồi, về sau hai đứa làm bạn với nhau tôi thấy cũng tốt mà.”
“Chuyện này cũng có lý, nhưng mà trong lòng tôi cứ có cảm giác khó nói thành lời.”
“Được rồi, bà cũng đừng phiền muộn quá, hôm nay tôi ở lại với bà một tối, chúng ta hàn huyên tiếp. À mà Man Hề à, ở đây có phòng cho khách không?”
“Có chứ, nhiều là đằng khác!” Lâm Man Hề đáp lại, “Tôi và bà cùng thu dọn một chút, hôm nay tôi không ngủ cùng Giang Vũ Thành nữa mà sang với bà, hai chúng ta tám chuyện trong phòng dành cho khách nhé.”
...
Hai người được chụp cho cái mác “không hợp nhau” đầy chắc chắn, không hề hay biết gì về phỏng đoán của người lớn.
Từ trước Quý Minh Châu và Giang Tịch đã thống nhất là về đây ngủ lại, cho nên Quý Minh Châu mặc nhận là những sắp xếp như trước đây. Vì thế hai người lại phải ngủ chung trong phòng của Giang Tịch.
Nhưng cứ nghĩ đến câu nói đầy ẩn ý ám chỉ cuối cùng của Giang Tịch, Quý Minh Châu không thể nghĩ được gì nữa.
Anh cũng không nói khăng khăng phải làm chuyện gì đó.
Cô chỉ đơn thuần nghĩ rằng... có người làm ấm chăn cho cô?
Đúng, nhất định là như thế, dù gì vòng tay của Giang Tịch rất là thoải mái.
Quý Minh Châu biết Giang Tịch sẽ bận đến rất muộn nên cô cũng không cố tình chờ anh. Nhưng lần này, dường như anh xử lý công việc rất nhanh. Quý Minh Châu mới nằm lên giường chưa được bao lâu, trong lúc đang mơ màng, cô cảm thấy chân mình bị ấn xuống, sau đó cô tiếp nhận hết cú thúc này đến cú thúc khác.
“Anh... quay lại rồi à...”
Thực ra cô hỏi như này cũng bằng thừa, đúng là người này đã quay lại thật, không chỉ quay lại mà còn kéo cô cùng trầm luân, nhất định phải dùng phương thức vận động cơ thể để thể hiện điều này.
“Ừm, lâu lắm không làm rồi.” Giang Tịch khàn giọng trả lời cô, đồng thời đưa tay ra, hơi dùng sức giày vò Quý Minh Châu, dùng phương thức này để nhắc nhở cô: “Em không chờ anh.”
Có âm thanh nho nhỏ ẩn náu dưới tấm chăn, tựa như tiếng nước chảy róc rách trong con suối. Đi kèm với đó còn có mùi hương đặc quánh ngưng đọng lan tỏa trong căn phòng.
Tiếng của cô lúc ngừng lúc vang, đôi mắt rướm lệ khiến Giang Tịch phải mú/t lấy. Mùi hương thanh sạch trên người anh đều ập lên người cô, quấn quýt gần kề, gần đến độ hòa làm một thể với nhau.
Trong lúc hưởng thụ, Quý Minh Châu vòng tay ôm lấy anh, bắt đầu rê/n rỉ, “Lúc trước anh bảo em đợi anh đều phải đợi rất lâu, ai biết lần này anh nhanh như vậy chứ!”
Động tác của Giang Tịch chợt ngừng lại, anh nhổm dậy, chống tay sang hai bên người cô, cúi đầu nhìn cô, “Cái em nói có phải là ý mà anh hiểu không?”
“A!”
Anh vừa dứt lời, Quý Minh Châu cũng lập tức kêu lên.
Cảm nhận được những đợt trừng phạt nhanh gấp bội một cách rõ ràng, Quý Minh Châu đột nhiên hiểu ra...
Ý của cô tuyệt đối không phải cái ý mà anh hiểu đâu!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook