Chích Thủ Già Thiên
-
Chương 10: Sĩ diện của quý tộc và sự tôn nghiêm của người nghèo
Gây thị phi Yến tiểu vương cãi lý
Giữ tôn nghiêm liền đồng ý so tài
Ngày bình thường, Tần Phi chậm rãi ăn điểm tâm, tản bộ đến tuần kiểm sở. Trong sở có bảy tám người, Triệu Giáp gục mặt xuống bàn ngủ bù, lão Từ soi gương đồng nheo nheo con mắt để nhổ lông mũi, Thường Tuyên cầm một quyển hoạ đồ mười tám trang xuân cung, vừa mới tịch thu được, ngồi trên ghế xem, vẫn còn hưng phấn mãi không thôi. . .
Từ khi cùng Dịch Tiểu Uyển náo loạn một trận, số lần vị tuần đốc tiểu thư này tới Phố chợ nhai giảm xuống rõ rệt. Mặc dù tới cũng chẳng nói nhiều lời với Tần Phi. Làm cho Mã trấn sở muốn vỗ về, tâng bốc tuần đốc cũng không chỗ hạ thủ!
Tần Phi cầm yêu đao, chuẩn bị xiềng xích, xong đâu đó liền lên tiếng chào: "Ta đi tuần phố đây!"
Tuần kiểm sở ai cũng đang làm việc riêng của người nấy, tất cả đều ậm ừ hai ba tiếng.
Tần Phi chuẩn bị xuất môn, bỗng nhiên, cái cửa lớn xập sệ của tuần kiểm sở bị người ngoài đá bay, tấm ván hoành phi bay vào chính đường đập vào cái cột phía trước. Cái cột nhà rung lên bần bật, trên nóc chánh đường rơi xuống một đám bụi, mấy con chuột kêu chí choé, chạy tán loạn trên xà nhà!
"Cửa kiểu gì thế này? Chỉ một cước đã bay rồi?" Một âm thanh trong trẻo vang lên từ cửa lớn tuần kiểm sở.
Mấy vị tuần kiểm không thể nén giận, lão Từ cầm tiễn đao đứng dậy, tuy rằng hắc bang nơi Phố chợ không để những vị tuần kiểm này trong mắt, nhưng họ vẫn phải thể hiện một chút công phu. Tuần kiểm sở nơi Phố chợ từ trước đến nay, mọi người bình an vô sự, lại còn chưa từng có người đến tận cửa khi dễ. Vài tên tuần kiểm giận dữ lao ra chính đường, thình lình khựng lại, vẻ mặt giận dữ đổi thành tươi cười bộ dáng ngọt ngào như với hài tử!
Mười tên thị vệ thân mặc giáp nhẹ đi vào tuần kiểm sở, một vị thiếu niên áo bào trắng ung dung đi vào. Lưng hắn đeo loan đao, trang phục bạch y, thoạt nhìn khí độ bất phàm!
"Cái nơi rác rưởi này chính là tuần kiểm sở sao? Trấn sở đâu?" Thiếu niên áo bào trắng hỏi một cách xem thường.
Triệu Giáp nơm nớp lo sợ hồi đáp: "Trấn sở đại nhân vẫn còn chưa tới sở. Không biết đại nhân là vị nào. . ."
Thiếu niên áo bào trắng lạnh lùng nói ra: "Yến Vương thế tử, định viễn tướng quân Sở Dương. Ta tới để báo án!"
Đám tuần kiểm thầm mắng trong lòng, ngươi có thể có cái án khốn khiếp gì mà tới cái nơi *** má này báo? Tuy thế nhưng vẫn phải giả vờ ra mặt, Thường Tuyên không chịu để cho Triệu Giáp đoạt lấy tiếng, chen lên trước, cười ha hả nói: "Không biết thế tử là muốn báo cái án gì?"
Tần Phi thần tình tự nhiên, Dịch Tiểu Uyển từ lâu đã cảnh cáo hắn, Khi Yến Vương thế tử trở lại Đông Đô, nhất định sẽ tìm đến hắn gây phiền phức. Sống ở đâu theo lệ ở đó! Hắn không nghĩ rằng Sở Dương lại đến nhanh như vậy!
"Ta đi dạo quanh Phố chợ nhai, mất một khối ngọc. Cũng may bộ hạ ta cảnh giác, đã bắt được tên kẻ trộm, liền dẫn hắn tới quy án!" Sở Dương vẫy vẫy thủ hạ, mấy tên thị vệ xoay người đi ra ngoài, sau đó áp giải một người đến.
Hai mắt Tần Phi hơi hơi nheo lại nhìn. Tên mà thị vệ của Sở Dương thị vệ áp giải tới, đó là Thành Tín!
"Dựa theo luật lệ Đại Sở, trộm cướp những thứ có giá trị trên ba trăm lượng, phải nhận án tử hình. Ta nói không sai chứ?" Sở Dương giống như nói cùng mấy tên tuần kiểm, nhưng ánh mắt không rời khỏi mặt của Tần Phi, hắn cười lạnh: "Cái khối ngọc này của ta, ngàn vàng cũng không mua được. Nhập án nhanh lên một chút, ta sẽ phải người đem hắn giao cho Kinh triệu doãn Đông Đô hỏi tội!"
"Được, được, nhập án thằng này." Triệu Giáp khúm núm nói.
"Chậm đã!" Tần Phi chậm rãi đi ra, nhìn Thành Tín bị đánh đến ngất xỉu, mặt đầy máu. Từng bước một đi tới bên người hắn, hai tay tóm lấy hai gã thị vệ đang túm Thành Tín, nhả kình lực, đem hai người đánh văng ra. Cúi xuống nhấc Thành Tín lên lưng, hắn lạnh lùng nhìn Sở Dương nói: "Hắn không trộm ngọc của ngươi, ngươi muốn tìm phiền toái, trực tiếp tìm ta, đừng tìm huynh đệ của ta!"
Tất cả các tên tuần kiểm nhất tề hít một ngụm lương khí, Yến Vương thế tử, thân phận thế nào? Dám nói như thế với thế tử, không muốn giữ cái đầu rồi?
Thường Tuyên đột nhiên ôm bụng, quát to một tiếng: "Thế tử, ty chức sáng sớm ăn phải đồ thiu, không dám trước mặt thế tử thất thố, ty chức đi trước một bước. . ." Nói xong, đã nhanh như liệt mã chạy như điên đến hậu đường, tám chín phần mười là leo tường chạy trốn.
Tuần kiểm môn như bừng tỉnh cơn mơ, tên này nói lão bà đã sinh rồi, cái kia nói đưa lão nương đi khám bệnh, trong nháy mắt bảy tám vị tuần kiểm chạy sạch.
Sở Dương từ đầu đã không để ý tới mấy tên tuần kiểm nhát như chuột kia, khẽ mỉm cười nói: "Hắn là bán sách lậu đê tiện, ta là Yến Vương thế tử. Ngươi nói, Kinh triệu doãn hẳn là tin ta chứ không tin hắn? Ta nói hắn trộm, đó chính là trộm !"
"Hắn không có trộm. Thật ra là ta, 'Trộm' này hẳn ý ngươi cho là tú cầu đáng lẽ thuộc về ngươi!" Tần Phi ngữ khí chanh chua, không lưu cho Sở Dương một chút mặt mũi: "Nơi đây không có ngoại nhân, ngươi cũng không cần gán tội danh kia. Muốn tìm ta gây phiền phức, cứ trực tiếp phóng ngựa lại đây!"
Tần Phi cõng Thành Tín, không nhìn bọn thị vệ giương cung bạt kiếm, ngẩng đầu đi ra tuần kiểm sở.
Sở Dương nhìn bóng lưng Tần Phi, nhàn nhạt nói ra: "Coi như ngươi có chút lá gan, nếu như ngươi không chỉ là tên tuần kiểm Phố chợ nhai đê tiện, có lẽ có tư cách để kết giao với ta."
"Lấy nhân phẩm của ngươi, ta còn không suy đồi đến mức phải tương giao cùng loại người như ngươi." Tần Phi dừng lại cước bộ, cũng không quay đầu lại, nói ra.
"Ngươi cho là ngươi có thể đi khỏi sao?" Sở Dương lớn tiếng quát.
Mười tên thị vệ nhảy ra ngoài, đem Tần Phi vây ở chính giữa, 'Soạt' một tiếng, mười cái yêu đao rút ra một nửa, thân đao trắng như tuyết phản chiếu ánh mặt trời, hàn ý bắn ra bốn phía!
Tần Phi cõng Thành Tín trên lưng, hờ hững nhìn bọn thị vệ sát khí đầy mặt.
Những người trên đường thấy một màn như vậy, không biết từ đâu đều từ từ tụ lại tuần kiểm sở Phố chợ. Vô luận là người bán hàng rong với quang gánh, hay là phụ nữ bồng trẻ con và trẻ em; vô luận là thanh niên mười tám chín tuổi, hay là lão đầu năm sáu mươi tuổi. Như một dòng sông thong thả trôi, người nơi Phố chợ không ngừng hướng tuần kiểm sở tụ hội. Mấy trăm? Mấy nghìn? Đem mười tên thị vệ bao vây ở trong đó.
Bọn thị vệ khẩn trương vẫn cố vây quanh Tần Phi, xoay người mắt thấy bần dân không ngừng tiến tới, miệng hùm gan sứa quát nạt: "Tìm đường chết hả? Muốn tạo phản a? Có biết đây là Yến Vương thế tử không?”
Tần Phi lạnh lùng liếc mắt nhìn Sở Dương: "Ngươi cho là ngươi có thể đi khỏi đây không?"
"Thế tử thì sao? Tiểu Phi ca của chúng ta từ Phố chợ lớn lên, ai muốn khi dễ hắn, chính là khi dễ cả Phố chợ chúng ta..."
"Có bản lãnh thì điều Ngự Lâm quân tới đem Phố chợ tàn sát đi! Không có bản lãnh thì cứ làm người đàn ông đàng hoàng đã..."
"Ta làm ông nội ngươi. . ."
Tiếng địa phương với ngữ điệu loạn xạ, âm thanh khẩu khí tức giận như tiếng sấm ùng ùng liên tục vang lên tại Phố chợ. Lúc đầu còn có thể nghe rõ mắng cái gì, sau chỉ có thể nhìn nhìn thấy những gương mặt tức giận cùng những tiếng la mắng lớn! Không biết ai ném quả trứng thối đầu tiên, lập tức vô số trứng thối, cải trắng hỏng, đồ xú uế của phụ nữ, hòn đá nhỏ. . . ném tới Sở Dương như mưa!
Ở trên thảo nguyên đối mặt với man tộc tên bay ngập trời, Sở Dương cũng không chật vật quá như thế. Khắp nơi đều là tạp vật, tuy thân thủ xuất chúng, hắn cũng không thể né tránh hết được. Cả trường bào màu trắng đều có vỏ trứng vỡ, lòng đỏ trứng, nước bẩn, . . .
Hình tượng Sở Dương khi xuất hiện luôn luôn là ngọc thụ lâm phong, hiện giờ thảm hại như vậy hắn tức giận đến cả người phát run, đưa một ngón tay chỉ Tần Phi, lại phát hiện đầu ngón tay dính một mảnh trứng vỡ, vội vàng khua rớt, khí thế bị giảm mất mấy phần : "Ta muốn ngươi chết!"
"Các ngươi đang làm cái gì thế này?" Dịch Tiểu Uyển uyển chuyển mạnh mẽ như một con báo, nàng đẩy đám người ra đi vào, nhìn bộ dạng chật vật của Sở Dương, lại liếc qua bộ mặt lạnh như sắt của Tần Phi.
Đột nhiên nhìn thấy Dịch Tiểu Uyển ở trước mặt, Sở Dương sửng sốt, lập tức nhớ tới bộ dạng chính mình đang bị nàng nhìn thấy, nha đầu kia được gọi là quý tộc đệ nhất bát quái Đông Đô, còn không truyền đi cả Đông đô, quý tộc nào cũng đều biết sao? Bị Đại Nhi biết rõ, này chính mình. . . Trong lòng hắn bi phẫn không hiểu, Soạt! Hắn rút loan đao bên hông ra, thân đao như tuyết, cong như trăng lưỡi liềm.
Lưỡi đao chỉ hướng Tần Phi, sừng sững bất động. Sở Dương lớn tiếng quát lớn: "Tần Phi, nếu là nam nhân, có dám cùng ta đánh một trận!"
"Nếu như biết rõ đối phương không phải là đối thủ của mình mới đánh nhau, vậy chả có ý nghĩa gì." Tần Phi trêu tức liếc mắt nhìn Sở Dương.
Sở Dương không thể nuốt được lời này, hắn hít một hơi dài, kiềm nén lửa giận nói: "Được lắm, ta đem công lực áp chế đến lục phẩm, để ngươi quyết đấu công bằng!"
Tần Phi cõng Thành Tín đi tới đám người Phố chợ, đem Thành Tín giao cho một tên người quen, xong đâu đó rồi quay người lại cười nói: "Ngươi đã muốn rước lấy nhục, ta liền thành toàn ngươi!"
Mười tên thị vệ hoả tốc thối lui, Dịch Tiểu Uyển nhìn kỹ hai tên nam tử, đứng nép vào một bên thở dài.
Sở Dương tuy bộ dạng chật vật, nhưng khi rút loan đao ra, khí thế tự nhiên thay đổi. Mới vừa rồi lửa giận tràn hông tựa hồ trong nháy mắt tiêu thất. Lãnh tĩnh, trầm ổn, bất động như núi! Ánh mặt trời phản chiếu trên đao, theo thân đao nhẹ chuyển, loang loáng như trôi theo dòng nước!
"Tần. . ."
Lời nói còn chưa hết, Tần Phi đã động rồi.
Cước bộ của hắn cực nhanh, cơ hồ trong nháy mắt đã tới trước mặt Sở Dương, thiết quyền xuất ra, kình phong sắc bén, quyền phong thẳng đến mũi Sở Dương.
Sở Dương chưa nghĩ đến hắn nói đánh là đánh luôn, loan đao đã bị bức ở ngoại vi, trong lúc cấp bách, đầu khẽ dịch về sau, hiểm hiểm tránh khỏi quyền này.
Hắn lại không tính được, nắm tay Tần Phi thả lỏng, hai ngón tay trỏ và giữa bật ra, đương nhiên là muốn chọc vào con mắt của hắn!
Cái này là đấu pháp của lưu manh đầu đường xó chợ. Sở Dương chưa gặp nơi nào mà chưa nói câu lý lẽ gì đã nhảy vào đánh lộn? Cái đầu lại ngửa về sau, hiểm lại càng hiểm né tránh hai ngón tay.
Bỗng nhiên, hắn cảm nhận kình phong dưới háng, Tần Phi đang lên gối, một gối cực mạnh hướng bụng dưới Sở Dương!
Bần dân Phố chợ hoan hô một tràng, bọn họ xem đánh nhau kiểu như vậy không biết bao nhiêu lần rồi. Tần Phi đấu cùng Sở Dương, so với đấu cùng lưu manh tầm thường khác thì Tần Phi nhanh hơn, ngoan lạt hơn, dùng lực nhiều hơn . Nhưng mà những nơi Tần Phi xuất thủ, đúng những chỗ bọn lưu manh hay dùng, trên người yếu nhất ở hai nơi —— con mắt, tử tôn căn!
Sở Dương nhanh chóng hạ chân, chân kia mau chóng xuất ra, đầu gối đối đầu gối, lấy cứng đối cứng.
Hai người va chạm, đều tự thối lui hai bước, Sở Dương đột nhiên nghe thấy 'Xoẹt xẹt' một tiếng, cúi đầu nhìn lại, lại phát hiện thời điểm Tần Phi lui bước, bàn tay cầm chỗ ngực áo của hắn. Vì thế đem áo của hắn kéo rách một mảng, lộ hết cả khuôn ngực.
Sở Dương giận tím mặt, loan đao hồi chuyển, lập tức đem Tần Phi vây lại trong đó, đao đao như điện, một hơi mấy chục đao, liên miên không dứt. Ánh đao như một đóa Tuyết Liên nở rộ giữa không trung, lại tràn đầy sát ý làm người ta tuyệt vọng! Loan đao xẹt qua, một vệt máu tươi phụt ra tung toé!
"Ngươi không phải nói là sẽ hạ tu vi xuống lục phẩm sao?" Dịch Tiểu Uyển nhìn thấy không đúng, vội vàng kêu lên.
Đột nhiên Sở Dương đem toàn lực xuất thủ, Tần Phi tức thì có cảm giác áp lực nặng như núi, nếu không phải động tác nhanh, lúc này chỗ nào cũng thụ thương? Dĩ nhiên chưa ảnh hưởng đến tính mệnh. Nhưng mà đao thế Sở Dương liên miên bất tuyệt, phảng phất như là có mắt, đao đao ép sát, luôn luôn trước một bước phong kín những chỗ biến hoá của Tần Phi!
Sở Dương đao phong vừa thu lại, tả chưởng bỗng nhiên xuất ra, đánh mạnh vào huyệt khí hải ở đan điền Tần Phi.
Phốc! Một ngụm máu tươi phụt ra, Tần Phi như diều đứt dây bay ra ngoài mấy trượng, trên người đầy những vết đao, máu nhuộm áo bào!
"Ta đã phá huyệt khí hải của hắn, từ nay về sau, hắn là một tên phế nhân!" Sở Dương cười lạnh tàn khốc nói: "Thế mà là tuần kiểm ư? Tuỳ tiện chỉ một trên vô lại trên đường đều có thể đánh hắn răng rơi đầy đất!"
Đám người Phố chợ xao động, giống như một đám sói đói, đều muốn nhào tới đem Sở Dương xé thành mảnh nhỏ.
Sở Dương không sợ hãi chút nào, nếu như là những tên dân đen này thật sự dám đồng loạt lên, hắn không ngại dẫn đám thân vệ chém giết mở một đường máu chạy ra ngoài! Này, bản thân hắn chính là cao thủ cửu phẩm!
"Ồ?" Dịch Tiểu Uyển bỗng nhiên kinh hô một tiếng, bàn tay trắng noãn giơ tay che miệng.
Tần Phi, đẫm máu toàn thân, nhẹ nhàng giật giật, động tác rất chậm. Hắn cố hết sức dường như cố bò dậy, động tác từng chút nhanh hơn!
Cho đến khi, lần thứ hai hắn đứng thẳng được, hờ hững nhìn Sở Dương!
"Đấu lại!" Tần Phi xoa xoa máu tươi nơi khóe miệng, nói với Sở Dương: "Dùng hết sức mà đánh!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook