Chích Thị Vi Nhĩ
-
Chương 7
Ta rõ ràng thấy hắn cố nén đau, ta lo lắng như thế vậy mà hắn lại chỉ nói bâng quơ “Chỉ là động thai khí thôi”.
Thật sự là làm cho ta vừa tức vừa vội. Ôi chao!
Vươn ống tay áo, ta nhẹ nhàng giúp hắn lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
Hắn hình như dịu đi một ít, giương mắt nhìn ta, thản nhiên nói, “Ngươi yên tâm, đứa nhỏ không có việc gì.”
Ta trầm thanh nói, “Đừng nói nữa, hảo hảo nghỉ ngơi, thái y sẽ tới ngay.”
Hắn nghe lời, rũ ánh mắt xuống.
Ta cẩn thận giúp hắn đắp lên áo ngủ bằng gấm, thấy tay hắn nhẹ nhàng đặt trên bụng, giống như ở thật cẩn thận bảo hộ vật gì đó yếu ớt quí giá mỏng manh, ngón tay thon dài hơi run rẩy.
Thoáng chốc, trong lòng ta tràn ngập một loại cảm giác kỳ quái.
Giống như vừa ngọt ngào, lại lo lắng… vừa thỏa mãn, lại bất an…
Loại cảm giác nói không nên lời này chậm rãi dịu dàng tràn đầy trong ngực ta, toàn bộ thể xác và tinh thần ta, trong nháy mắt, thứ tình cảm ấy dần cảm chiếm lĩnh bản thân ta.
Nhìn Vân Dạ khẽ nhắm hai mắt, khuôn mặt tái nhợt, ta không thể không thừa nhận,
Ta yêu ngươi! Vân Dạ.
Không biết từ khi nào, ta đã yêu từ khi còn nhỏ, lần đầu nhìn thấy ngươi
Có lẽ là hôm nay, có lẽ là sớm hơn trước kia…
Không phải tình yêu giống như nhân thân ràng buộc, không phải cảm giác như cưng chiều, càng không phải là thân tình, mà là yêu say đắm.
Nếu như hiện tại ngươi mở to mắt, ngươi sẽ nhìn thấy trong mắt ta cảm tình của ta đối với ngươi. Cũng giống như tình cảm của ngươi với ta…
Vưu thái y đến đây, xem mạch cho Vân Dạ, trầm ngâm trong chốc lát nói, “Chiêu Dương hầu ngày hôm qua vọng động chân khí, đã tác động tới thai nhi. Hôm nay lại động khí, tổn hại thân thể, lại thêm gần đây không có hảo hảo nghỉ ngơi, cho nên động thai khí. Bất quá không có gì trở ngại. Vi thần đã chuẩn bị một ít an thai dược, kê thêm vài vị thuốc, Hầu gia phải hảo hảo nghỉ ngơi, an tâm tĩnh dưỡng vài ngày.”
“Đã biết.” Ta tự mình cho Vân Dạ ăn xong an thai hoàn thái y mang đến, lệnh tiểu thái giám cầm đơn đi lấy thuốc.
Vân Dạ ăn xong dược, lúc sau sắc mặt quả nhiên dịu đi rất nhiều, mơ màng trầm trầm ngủ.
Ta có chút yên tâm. Liếc mắt một sang bên cạnh, thấy Vưu thái y đứng im ở bên.
Ta đứng dậy, ra hiệu bảo hắn đi theo ta đến ngoại thất.
“Vưu thái y còn có gì muốn nói?”
Vưu thái y trầm ngâm một chút, thấp giọng nói, “Hoàng Thượng, vi thần hôm qua sau khi trở về, đã xem sách y dược, bên trong có bản ghi chép liên quan tới chu huyết nam tử nghịch thiên thụ thai.”
“Nga? Có chuyện gì sao?” Ta ngồi trên ghế, nhẹ tay khẽ vuốt cạnh bàn
“Hoàng Thượng, thân thể nam nhân và nữ tử vốn không giống nhau. Nữ nhân tuy rằng thân thể yếu kém, nhưng rất có tính chịu đựng, với đau đớn kịch liệt kéo dài tính rất có lực nhẫn nại. Nam tử tuy rằng cũng có thể chịu đau đớn, nhưng với việc kéo dài lại khuyết thiếu tính nhẫn nại. Chu huyết chính là huyết mạch của Thủy thần lưu lại, vốn không giống với huyết của thường nhân, có sinh mệnh mạnh. Mà quỳnh hoa đản tử đan, lại là chuyện nghịch thiên, là cường dược cho thai nhi. Hai người cùng dung hợp, có con nối dòng tự nhiên cũng không giống bình thường, nguy hiểm vô cùng. Hiện tại có thể còn không có việc gì, sau khi mang thai 3 tháng, đản tử đan mới hiện ra âm dương chi tính, đến lúc đó…” Thái y nuốt nước bọt, ngập ngừng không dám nói.
“Còn có cái gì?” Ta hít một hơi, đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.
“Vi thần tìm đọc bản ghi chép cổ biết được, Vân quốc ta, tại Thanh Long vương triều khi, khi đó vì huyết mạch nữ tử đoạn tuyệt, không thể không lấy chu huyết nam tử nghịch thiên cầu con nối dòng. Nghe nói lúc ấy trong khoảng trăm năm, người dùng đản tử đan mà thụ thai không dưới năm mươi vạn, nhưng cuối cùng bình an sinh sản không đủ mười vạn, mà số lượng trẻ con chỉ là hai mươi vạn. Hoàng Thượng có biết tại sao?”
“Tại sao?” Ta cảm thấy thanh âm chính mình khẽ run.
Vưu thái y sắc mặt trầm nặng, “Bởi vì mười vạn người, chính là phẩu phúc thủ tử (mổ bụng lấy thai nhi).”
“Cái gì?” Ta đứng bật dậy, tay niết cạnh bàn
Thật sự là làm cho ta vừa tức vừa vội. Ôi chao!
Vươn ống tay áo, ta nhẹ nhàng giúp hắn lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
Hắn hình như dịu đi một ít, giương mắt nhìn ta, thản nhiên nói, “Ngươi yên tâm, đứa nhỏ không có việc gì.”
Ta trầm thanh nói, “Đừng nói nữa, hảo hảo nghỉ ngơi, thái y sẽ tới ngay.”
Hắn nghe lời, rũ ánh mắt xuống.
Ta cẩn thận giúp hắn đắp lên áo ngủ bằng gấm, thấy tay hắn nhẹ nhàng đặt trên bụng, giống như ở thật cẩn thận bảo hộ vật gì đó yếu ớt quí giá mỏng manh, ngón tay thon dài hơi run rẩy.
Thoáng chốc, trong lòng ta tràn ngập một loại cảm giác kỳ quái.
Giống như vừa ngọt ngào, lại lo lắng… vừa thỏa mãn, lại bất an…
Loại cảm giác nói không nên lời này chậm rãi dịu dàng tràn đầy trong ngực ta, toàn bộ thể xác và tinh thần ta, trong nháy mắt, thứ tình cảm ấy dần cảm chiếm lĩnh bản thân ta.
Nhìn Vân Dạ khẽ nhắm hai mắt, khuôn mặt tái nhợt, ta không thể không thừa nhận,
Ta yêu ngươi! Vân Dạ.
Không biết từ khi nào, ta đã yêu từ khi còn nhỏ, lần đầu nhìn thấy ngươi
Có lẽ là hôm nay, có lẽ là sớm hơn trước kia…
Không phải tình yêu giống như nhân thân ràng buộc, không phải cảm giác như cưng chiều, càng không phải là thân tình, mà là yêu say đắm.
Nếu như hiện tại ngươi mở to mắt, ngươi sẽ nhìn thấy trong mắt ta cảm tình của ta đối với ngươi. Cũng giống như tình cảm của ngươi với ta…
Vưu thái y đến đây, xem mạch cho Vân Dạ, trầm ngâm trong chốc lát nói, “Chiêu Dương hầu ngày hôm qua vọng động chân khí, đã tác động tới thai nhi. Hôm nay lại động khí, tổn hại thân thể, lại thêm gần đây không có hảo hảo nghỉ ngơi, cho nên động thai khí. Bất quá không có gì trở ngại. Vi thần đã chuẩn bị một ít an thai dược, kê thêm vài vị thuốc, Hầu gia phải hảo hảo nghỉ ngơi, an tâm tĩnh dưỡng vài ngày.”
“Đã biết.” Ta tự mình cho Vân Dạ ăn xong an thai hoàn thái y mang đến, lệnh tiểu thái giám cầm đơn đi lấy thuốc.
Vân Dạ ăn xong dược, lúc sau sắc mặt quả nhiên dịu đi rất nhiều, mơ màng trầm trầm ngủ.
Ta có chút yên tâm. Liếc mắt một sang bên cạnh, thấy Vưu thái y đứng im ở bên.
Ta đứng dậy, ra hiệu bảo hắn đi theo ta đến ngoại thất.
“Vưu thái y còn có gì muốn nói?”
Vưu thái y trầm ngâm một chút, thấp giọng nói, “Hoàng Thượng, vi thần hôm qua sau khi trở về, đã xem sách y dược, bên trong có bản ghi chép liên quan tới chu huyết nam tử nghịch thiên thụ thai.”
“Nga? Có chuyện gì sao?” Ta ngồi trên ghế, nhẹ tay khẽ vuốt cạnh bàn
“Hoàng Thượng, thân thể nam nhân và nữ tử vốn không giống nhau. Nữ nhân tuy rằng thân thể yếu kém, nhưng rất có tính chịu đựng, với đau đớn kịch liệt kéo dài tính rất có lực nhẫn nại. Nam tử tuy rằng cũng có thể chịu đau đớn, nhưng với việc kéo dài lại khuyết thiếu tính nhẫn nại. Chu huyết chính là huyết mạch của Thủy thần lưu lại, vốn không giống với huyết của thường nhân, có sinh mệnh mạnh. Mà quỳnh hoa đản tử đan, lại là chuyện nghịch thiên, là cường dược cho thai nhi. Hai người cùng dung hợp, có con nối dòng tự nhiên cũng không giống bình thường, nguy hiểm vô cùng. Hiện tại có thể còn không có việc gì, sau khi mang thai 3 tháng, đản tử đan mới hiện ra âm dương chi tính, đến lúc đó…” Thái y nuốt nước bọt, ngập ngừng không dám nói.
“Còn có cái gì?” Ta hít một hơi, đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.
“Vi thần tìm đọc bản ghi chép cổ biết được, Vân quốc ta, tại Thanh Long vương triều khi, khi đó vì huyết mạch nữ tử đoạn tuyệt, không thể không lấy chu huyết nam tử nghịch thiên cầu con nối dòng. Nghe nói lúc ấy trong khoảng trăm năm, người dùng đản tử đan mà thụ thai không dưới năm mươi vạn, nhưng cuối cùng bình an sinh sản không đủ mười vạn, mà số lượng trẻ con chỉ là hai mươi vạn. Hoàng Thượng có biết tại sao?”
“Tại sao?” Ta cảm thấy thanh âm chính mình khẽ run.
Vưu thái y sắc mặt trầm nặng, “Bởi vì mười vạn người, chính là phẩu phúc thủ tử (mổ bụng lấy thai nhi).”
“Cái gì?” Ta đứng bật dậy, tay niết cạnh bàn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook