Chích Thị Vi Nhĩ
-
Chương 29
Trở lại mã xa còn nghe thấy anh chàng lỗ mãng kia lớn giọng không phục nói: “Ngươi khuyên ta làm gì? Ta đây có làm cái gì đại nghịch bất đạo trong lời nói. Việc này sớm đã truyền ra, có người nào không biết. Lão lục hôm qua từ Cẩm Châu trở về còn có tin tức, nói Hoàng Thượng hôn mê nhiều ngày cũng chưa tỉnh, sợ là chống đỡ không được, Hoàng Thượng không có con nối dòng, Vinh thân vương Vân Hoàn tại Cẩm Châu suốt đêm chạy tới kinh thành, nói là tới xem Hoàng Thượng, ai biết có phải hay không đến đó tranh ngôi vị hoàng đế…”
Đại hán giơ lên mã tiên (roi ngựa), xe ngựa bay nhanh, dần dần lời nói của anh chàng lỗ mãng ngày càng xa rồi không còn nghe rõ.
Trên xe hai người vẻ mặt nghiêm túc. Nữ nhân cùng đại hán nói nói mấy câu rồi đứng dậy tiến vào xe ngựa.
Lúc này khoảng cách với Thanh Châu đã rất gần, ai ngờ xe ngựa đi được một lát đột nhiên quay đầu, tiến vào đường nhỏ trong rừng cây, xem bộ dáng là tính toán vòng qua Thanh Châu mà đi.
Ở trong rừng rậm tìm một nơi bí mật, đem xe ngựa vững vàng dừng lại, đại hán nhảy xuống, nhẹ giọng nói với nữ nhân, “Ta đi vào thành, chậm nhất là hai canh giờ sau trở về. Một mình ngươi ở đây không sao chứ?”
“Yên tâm đi. Ngươi nhanh mua các thứ ta cần trở về, thuận tiện hỏi thăm tin tức xem rốt cuộc sự việc ra sao.”
Đại hán gật gật đầu, xoay người thi triển khinh công ra khỏi rừng rậm.
Nữ nhân thấy thân ảnh đại hán biến mất, khép lại mành, trở lại trong xe.
Xe ngựa bề ngoài thoạt nhìn cực kỳ bình thường, khả bên trong xe lại rộng rãi thoải mái. Ghế ngồi thật dày mềm mại, một người đang mê man ở trên thảm. Nữ nhân nhìn chăm chú bụng người nọ sau một lúc lâu, mày nhăn nhăn.
Đột nhiên, người nọ sắc mặt ửng hồng, toàn thân run rẩy, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, khó chịu xoay người qua lại.
Nữ nhân thấy thế vội vàng đi lên bắt mạch cho hắn. Phát hiện hắn trong cơ thể hơi thở tán loạn, kinh mạch mỏng manh, thai nhi xao động. Nàng lắp bắp kinh hãi, vội từ trong lòng ngực lấy ra một cái dược bình, đổ ra một viên thuốc, uy hắn ăn vào. Lại lấy ra kim châm, cách một lớp áo đụng đến huyệt vị gần bụng hắn, nàng chậm rãi đâm xuống.
Qua một lúc lâu sau người nọ lại không thấy chuyển biến, hô hấp ngược lại càng dồn dập hơn.
Nữ nhân bắt mạch, phát hiện kim châm khiến thai nhi ổn định nhưng đan dược không thế hấp thu hết. Nàng hơi suy tư, hiểu được hắn là bởi vì thân thể suy yếu, nội lực bị hao tổn, không thể hấp thụ hết dược hiệu.
Nhẹ nhàng nâng hắn dậy, lòng bàn tay đặt tại sau lưng hắn, đem nội lực chậm rãi đi vào, trợ hắn vận hành công lực, đem dược hiệu chậm rãi hấp thu. Không biết qua bao lâu, nữ nhân người đầy mồ hôi, người nọ cũng dần dần bình ổn.
Nữ nhân thấy hắn chuyển biến tốt đẹp, đặt hắn nhẹ nhàng nằm xuống, gỡ ra kim khâu. Cảm thấy có nghi hoặc. Mấy ngày liên tiếp mình đã uy hắn dùng hơn mười viên cửu lộ sự ngưng đan cùng bổ thai hoàn, lúc nào cũng lấy nội lực trợ hắn. Mặc dù hắn từng dùng cửu chuyển kim thâu thuật, lúc này cũng phải có chuyển biến tốt đẹp chứ. Ít nhất không thể suy yếu như thế.
Chính là lúc này nàng cũng không nghĩ nhiều như thế. Thấy mình cùng người nọ đều đổ mồ hôi, nhớ tới dòng suối nhỏ ngay gần đây. Nàng bị khiết phích (bệnh sạch sẽ quá mức) tối chịu không nổi ra mồ hôi, muốn đi tới dòng suối nhỏ tẩy trừ một chút nhưng lại có chút do dự. Ngày thường giúp người nọ vận công đại hán đều ở bên cạnh, không nghĩ tới hôm nay hắn đột nhiên phát tác, vậy là phải lưu lại hắn một mình ở trong xe ngựa…
Xác nhận người nọ lần thứ hai hôn mê, cuối cùng không chịu nổi thói quen khiết phích, nàng lấy ra một cái bố khăn trong bao quần áo, đứng dậy xuống xe ngựa, tìm dòng suối nhỏ.
Dòng suối nhỏ ở rất gần, từ bìa rừng đi khoảng hai mươi bước là tới.
Nữ nhân cẩn thận tẩy trừ một lát, nàng cúi đầu thấy dung nhan trong nước ngay cả mình cũng chán ghét liền đứng lên. Nàng không muốn nhìn lại nữa, đang muốn đứng dậy đột nhiên toàn thân cứng đờ.
Trong rừng cây yên tĩnh, chỉ có tiếng gió nhẹ lay động xuyên qua tán cây cùng tiếng nước chảy trong con suối nhỏ.
Nữ nhân ở bên dòng suối, sắc mặt có chút tái nhợt. Cảnh vật xung quanh trở nên lạnh lẽo khiến nàng không thở nổi.
Lưu Vân kiếm vững vàng đặt trên cổ nàng. Xuyên qua hình ảnh trên mặt nước nàng có thể thấy người phía sau nắm chuôi kiếm là ai. Thần sắc hắn lạnh như băng, con ngươi nhược hàn tinh, quanh thân đầy sát khí.
Đại hán giơ lên mã tiên (roi ngựa), xe ngựa bay nhanh, dần dần lời nói của anh chàng lỗ mãng ngày càng xa rồi không còn nghe rõ.
Trên xe hai người vẻ mặt nghiêm túc. Nữ nhân cùng đại hán nói nói mấy câu rồi đứng dậy tiến vào xe ngựa.
Lúc này khoảng cách với Thanh Châu đã rất gần, ai ngờ xe ngựa đi được một lát đột nhiên quay đầu, tiến vào đường nhỏ trong rừng cây, xem bộ dáng là tính toán vòng qua Thanh Châu mà đi.
Ở trong rừng rậm tìm một nơi bí mật, đem xe ngựa vững vàng dừng lại, đại hán nhảy xuống, nhẹ giọng nói với nữ nhân, “Ta đi vào thành, chậm nhất là hai canh giờ sau trở về. Một mình ngươi ở đây không sao chứ?”
“Yên tâm đi. Ngươi nhanh mua các thứ ta cần trở về, thuận tiện hỏi thăm tin tức xem rốt cuộc sự việc ra sao.”
Đại hán gật gật đầu, xoay người thi triển khinh công ra khỏi rừng rậm.
Nữ nhân thấy thân ảnh đại hán biến mất, khép lại mành, trở lại trong xe.
Xe ngựa bề ngoài thoạt nhìn cực kỳ bình thường, khả bên trong xe lại rộng rãi thoải mái. Ghế ngồi thật dày mềm mại, một người đang mê man ở trên thảm. Nữ nhân nhìn chăm chú bụng người nọ sau một lúc lâu, mày nhăn nhăn.
Đột nhiên, người nọ sắc mặt ửng hồng, toàn thân run rẩy, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, khó chịu xoay người qua lại.
Nữ nhân thấy thế vội vàng đi lên bắt mạch cho hắn. Phát hiện hắn trong cơ thể hơi thở tán loạn, kinh mạch mỏng manh, thai nhi xao động. Nàng lắp bắp kinh hãi, vội từ trong lòng ngực lấy ra một cái dược bình, đổ ra một viên thuốc, uy hắn ăn vào. Lại lấy ra kim châm, cách một lớp áo đụng đến huyệt vị gần bụng hắn, nàng chậm rãi đâm xuống.
Qua một lúc lâu sau người nọ lại không thấy chuyển biến, hô hấp ngược lại càng dồn dập hơn.
Nữ nhân bắt mạch, phát hiện kim châm khiến thai nhi ổn định nhưng đan dược không thế hấp thu hết. Nàng hơi suy tư, hiểu được hắn là bởi vì thân thể suy yếu, nội lực bị hao tổn, không thể hấp thụ hết dược hiệu.
Nhẹ nhàng nâng hắn dậy, lòng bàn tay đặt tại sau lưng hắn, đem nội lực chậm rãi đi vào, trợ hắn vận hành công lực, đem dược hiệu chậm rãi hấp thu. Không biết qua bao lâu, nữ nhân người đầy mồ hôi, người nọ cũng dần dần bình ổn.
Nữ nhân thấy hắn chuyển biến tốt đẹp, đặt hắn nhẹ nhàng nằm xuống, gỡ ra kim khâu. Cảm thấy có nghi hoặc. Mấy ngày liên tiếp mình đã uy hắn dùng hơn mười viên cửu lộ sự ngưng đan cùng bổ thai hoàn, lúc nào cũng lấy nội lực trợ hắn. Mặc dù hắn từng dùng cửu chuyển kim thâu thuật, lúc này cũng phải có chuyển biến tốt đẹp chứ. Ít nhất không thể suy yếu như thế.
Chính là lúc này nàng cũng không nghĩ nhiều như thế. Thấy mình cùng người nọ đều đổ mồ hôi, nhớ tới dòng suối nhỏ ngay gần đây. Nàng bị khiết phích (bệnh sạch sẽ quá mức) tối chịu không nổi ra mồ hôi, muốn đi tới dòng suối nhỏ tẩy trừ một chút nhưng lại có chút do dự. Ngày thường giúp người nọ vận công đại hán đều ở bên cạnh, không nghĩ tới hôm nay hắn đột nhiên phát tác, vậy là phải lưu lại hắn một mình ở trong xe ngựa…
Xác nhận người nọ lần thứ hai hôn mê, cuối cùng không chịu nổi thói quen khiết phích, nàng lấy ra một cái bố khăn trong bao quần áo, đứng dậy xuống xe ngựa, tìm dòng suối nhỏ.
Dòng suối nhỏ ở rất gần, từ bìa rừng đi khoảng hai mươi bước là tới.
Nữ nhân cẩn thận tẩy trừ một lát, nàng cúi đầu thấy dung nhan trong nước ngay cả mình cũng chán ghét liền đứng lên. Nàng không muốn nhìn lại nữa, đang muốn đứng dậy đột nhiên toàn thân cứng đờ.
Trong rừng cây yên tĩnh, chỉ có tiếng gió nhẹ lay động xuyên qua tán cây cùng tiếng nước chảy trong con suối nhỏ.
Nữ nhân ở bên dòng suối, sắc mặt có chút tái nhợt. Cảnh vật xung quanh trở nên lạnh lẽo khiến nàng không thở nổi.
Lưu Vân kiếm vững vàng đặt trên cổ nàng. Xuyên qua hình ảnh trên mặt nước nàng có thể thấy người phía sau nắm chuôi kiếm là ai. Thần sắc hắn lạnh như băng, con ngươi nhược hàn tinh, quanh thân đầy sát khí.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook