Chia Tay Vạn Tuế
-
Chương 6
Lần thứ hai bước vào ngôi biệt thự trước mắt này, Hạ Mạt Nhân cũng không khỏi cảm thán, giữa kẻ có tiền và người nghèo quả nhiên có sự khác biệt, dễ khiến cho người khác cảm thấy có áp lực.
Tuy rằng trước kia, bản thân mình cũng không tính là nghèo khổ, nhưng từ bé đến lớn đều chưa từng có điều kiện sống trong một ngôi biệt thự giàu sang quyền thế như vậy, lại càng không thích cảm giác giống như một chú chim hoàng yến bị giam giữ trong một chiếc lồng lớn, bởi vì vậy mà năm đó lúc Kì Thiên Triệt ngỏ ý muốn cô về biệt thự ở, cô mới có thể không chút suy nghĩ liền trực tiếp cự tuyệt.
Vậy mà hai năm sau, hôm nay, cô lại lần thứ hai bước vào nơi này.
Cô biết ba mẹ anh đã qua đời trước đây rất lâu, ngôi biệt thự này thường ngày chỉ có người giúp việc ở để chăm nom quét dọn, thậm chí ngay cả quản gia cũng không có.
Kì Thiên Triệt đặc biệt tìm người bài trí một căn phòng ngủ xa hoa cho cô, chính là nơi chiếu đoạn phim ngày đó.
Có thể nhận thấy nhà thiết kế trong lúc thiết kế căn phòng này đã phải lao tâm khổ tứ rất nhiều, chẳng những bảo lưu lại phong cách cung đình châu Âu, còn phô bày được kiểu cách đương đại và tiên phong.
Bên cạnh căn phòng này chính là phòng ngủ của Kì Thiên Triệt, hai căn phòng ngủ khi đó còn có một cái cửa ngầm, có thể ra vào tùy lúc, cách bố trí như vậy, khiến Hạ Mạt Nhân cảm thấy có chút kỳ quái.
Nhưng anh đã giải thích với cô, hiện giờ cô là phụ nữ đang mang thai, cơ thể không giống với người thường, vạn nhất lúc nửa đêm có chỗ nào không khỏe, anh mới có thể nhanh chóng phát hiện.
“Được rồi, tùy ý anh, nhưng em vẫn muốn đi làm, anh không thể thay ….”
Còn chưa nói dứt lời, cô đã lọt vào trong một ánh mắt đang trừng lên tức tối.
“Đi làm?” Tiếng gầm của Kì Thiên Triệt vang lên như sấm đánh, “Tới bây giờ, em lại còn dám nghĩ anh sẽ để cho em đi làm? Không thể nào!”
“Nhưng công ty của em đã ký hợp đồng với Lăng Thiên, anh không thể…….”
“Chuyện này cứ để anh tính, không được phản đối!” Anh thật muốn tách não cô ra, xem thử bên trong rốt cuộc có chút sự sáng suốt nào cất giấu bên trong hay không!
Đến lúc này mà cô ấy còn nghĩ tới hợp đồng, chẳng lẽ cô không biết bản hợp đồng quỷ tha ma bắt kia chẳng qua chỉ là anh muốn mượn cớ giữ cô lại bên mình thôi sao? Hiện giờ cô đã đến ở nhà anh, ai còn đi để ý đến bản hợp đồng vô vị kia nữa!
Hạ Mạt Nhân không nghĩ tới anh sẽ lại bá đạo như vậy, “Kì Thiên Triệt………”
“Phụ nữ mang thai tốt nhất đừng nên tiếp xúc với máy tính, đây là nhận thức cơ bản nhất, chẳng lẽ em muốn gia tăng thêm càng nhiều phóng xạ cho baby trong bụng sao?”
Phớt lờ kháng nghị của cô, anh lại tiếp tục nói, “Yên tâm, nếu trước đây anh mang Bích Vân Các Case giao cho công ty của em làm, anh đương nhiên sẽ không để công ty khác thay thế, nhà thiết kế, anh sẽ tìm một lần nữa, hiện giờ em có thể hoàn toàn buông bỏ công việc đang nắm trong tay.”
“Em mới không cần! Trong đó có tâm huyết của em, hơn nữa con người của em từ trước đến này làm việc gì cũng đều đến nơi đến chốn, anh không có quyền……”
“Nhà thiết kế do em chọn, em cũng có thể tham gia thảo luận, nhưng anh không cho phép em trở lại công ty làm việc, lại càng không cho phép em làm việc quá mức vất vả, Mạt Nhân, đây là nhượng bộ lớn nhất của anh đối với chuyện này, nếu em còn phản đối nữa, anh không ngại phủ định hợp đồng Bích Vân Các, cùng lắm thì anh bồi thường tiền.”
“Anh!”
Được rồi! Cô biết anh quan tâm đến mình cũng là quan tâm đến baby trong bụng, chẳng qua không nghĩ tới anh lại sẽ quan tâm đến mức này.
Còn sáu tháng nữa, chẳng lẽ người đàn ông này muốn khiến cho cô trong suốt sáu tháng sắp tới sẽ trở thành một kẻ ngốc vô công rỗi nghề?
Nghĩ tới đây, cô liền bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, không biết hiện tại tìm cách chạy trốn có còn kịp không đây?
“Nếu em dám bỏ trốn, thì tốt nhất nên cầu nguyện anh sẽ tìm không thấy em, bằng không…..Anh biết có một loại phương pháp rất tốt có thể khiến cho em không xuống giường được, dù sao em cũng chỉ mới bốn tháng, bác sĩ nói chỉ cần cẩn thận một chút là có thể.” Anh đột nhiên cúi đầu nói bên tai cô, thở ra hơi ấm khiến vành tai của cô đỏ ửng lên.
“Anh là đồ hạ lưu!” Cô kêu to, nhưng lại yếu ớt, không có sát khí, chỉ có sự thẹn thùng.
Kì Thiên Triệt cười lớn, hôn lên má cô một cái. “Anh ấy à, nếu em không phục, cũng có thể hạ lưu với anh.” Bỏ lại ánh mắt quyến rũ mờ ám, anh ra khỏi phòng, để lại Hạ Mạt Nhân khuôn mặt càng lúc càng hồng lên.
Cuộc sống an nhàn ở Kì gia rất nhanh khiến cho Hạ Mạt Nhân cảm nhận được tư vị thiếu phụ khuê các, quan hệ giữa cô và Kì Thiên Triệt càng có thể dùng cụm từ mơ mơ hồ hồ để hình dung.
Anh sẽ không yêu cầu bất cứ điều gì quá đáng với cô, nhưng luôn luôn thừa lúc cô không chuẩn bị, thực hiện một vài hành động mờ ám, nói vài lời nói mờ ám, còn xem cô như một sủng vật mà cưng chìu.
Gần đây tập đoàn Lăng Thiên thu mua tập đoàn Nguyễn Thị thành công với giá thấp, rất nhiều phóng viên và tin tức truyền thông đều xem Kì Thiên Triệt là mục tiêu phỏng vấn hàng đầu, nhưng anh lại khôn ngoan lựa chọn đóng cửa không tiếp khách vào lúc này, mang việc đau đầu ứng phó với phóng viên và tin tức truyền thông giao cho Thành Dực thực hiện.
Còn anh, thì lại bắt đầu làm một ông chủ vô trách nhiệm, mỗi ngày đều ở nhà với người con gái yêu dấu, nếu công ty có việc gấp, gọi một cuộc điện thoại là có thể điều khiển giải quyết từ xa, còn những việc quan trọng một chút, anh sẽ thẳng thắn bảo những nhân vật quan trọng mang tài liệu đưa tới nhà.
Phần lớn thời gian, nhiệm vụ của anh đều là lên mạng tìm một ít tư liệu về phụ nữ mang thai trước khi sinh, ví dụ như khẩu vị của phụ nữ mang thai thời kỳ này, sở thích và những phản ứng không có lợi.
Trừ lần đó ra, anh còn đi nhà sách mua rất nhiều sách về đề tài này, càng khoa trương hơn chính là, anh còn mời chuyên gia mỗi tháng đến hướng dẫn tiền sản cho Hạ Mạt Nhân.
Nhưng lúc đối phương nhìn thấy bụng của cô vẫn còn bằng phẳng, thì nhịn không được mà bật cười thành tiếng.
“Hạ tiểu thư, không nghĩ tới ông xã cô lại vui tính như vậy, thai nhi còn chưa thành hình, đã bắt đầu thực hiện hướng dẫn tiền sản.”
Đáp lại, Hạ Mạt Nhân chỉ có thể cười gượng. “Có đôi khi anh ấy đích thực là rất khẩn trương.” Nghe thấy hai tiếng ông xã từ trong miệng người xa lạ, cô cũng không biết nên thừa nhận hay là phủ nhận.
Tóm lại, anh đối xử với cô thật sự là quá tốt.
Lúc nào cũng sẽ bởi vì cô ngẫu nhiên nhăn mặt cau mày, sẽ không cho phép cự tuyệt mà mang cô đến bệnh viện, khẩn trương như vậy để bác sĩ kiểm tra xem có phải xảy ra tình trạng gì hay không.
Cũng sẽ bởi vì cô nửa đêm than đói bụng, tự mình xuống bếp chuẩn bị thức ăn khuya cho cô.
Lại còn bởi vì cô muốn ăn xí muội, mạo hiểm mưa to gió lớn đến siêu thị mua về cho cô.
Chỉ cần cô đưa ra yêu cầu, bất luận là điều gì, anh đều sẽ giải quyết cho cô ngay lập tức, cũng khiến cho cô càng ngày càng không thể làm mặt lạnh với anh.
Cô nghĩ, chỉ cần anh lại đối xử cô tốt một chút, có lẽ cô sẽ không nghĩ đến bất cứ điều gì trực tiếp lao vào trong vòng ôm của anh.
Nhưng mà không nghĩ tới, đã vài ngày liên tiếp cô chưa nhìn thấy anh.
Lúc Kì Thiên Triệt lê thân thể mệt mỏi từ công ty trở về, thì đã gần một giờ sáng.
Tuy rằng trước đây anh có thể ung dung tự tại ở nhà nhàn phu hiếu phụ, nhưng gần đây tình hình trong công ty thật sự rất hiếm khi để cho anh không cần ra mặt xử lý.
Việc kinh doanh của tập đoàn Lăng Thiên càng làm càng lớn, nhân viên cũng cần phải huy động, các cuộc họp lớn nhỏ không ngừng, Thành Dực lại được anh phái ra nước ngoài đi công tác, hiện tại thật sự ngay cả việc anh muốn có chút thời gian chăm sóc Mạt Nhân cũng trở thành một loại nguyện vọng xa xỉ.
Trong căn nhà lớn im phăng phắc, sau khi trở lại phòng ngủ, anh tắm bằng nước ấm, nhìn thấy cánh cửa thông sang phòng bên cạnh, anh nhịn không được bắt đầu phỏng đoán người con gái bé nhỏ kia hiện tại đang làm gì.
Lúc này, hẳn là đang ngủ sao, anh từng nói nếu bị anh bắt gặp đang thức khuya sẽ lấy nụ hôn nồng nhiệt nghiêm khắc trừng phạt.
Mặc áo ngủ, anh cẩn thận mở cửa ngầm, chỉ thấy đèn bàn trong phòng cô vẫn còn sáng, mà cô cũng đã nằm ngủ trên giường, mái tóc dài rối tung trên gối, rải thành hình cánh cung xinh đẹp, chiếc áo ngủ bằng tơ tằm màu trắng yêu thích nhất từ trước đến nay của cô.
Hạ Mạt Nhân cũng không phải mỹ nữ, nhưng trong ánh mắt lại toát lên khí khái hào hùng, hai hàng lông mày đẹp, chóp mũi xinh xắn hơi vểnh lên, bờ môi hơi cong, càng nổi bật lên dưới ánh đèn bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ mặt lúc ngủ như trẻ con.
Chậm rãi cúi thấp người xuống, Kì Thiên Triệt nhịn không được hôn lên trán cô.
Người con gái nhỏ bé này, lúc ngủ cũng không đắp chăn, quả nhiên là một cô bé rắc rối lúc nào cũng cần người khác chăm sóc.
Sợ đánh thức cô, động tác của anh càng dịu dàng, kéo cái chăn phía bên kia giường lên trên người cô.
Đúng lúc này, anh nhìn thấy trong bao gối lộ ra một góc của một quyển nhật ký màu đỏ, hình như là cô vội vàng bỏ vào trước khi ngủ.
Phân vân một lát, một cảm giác không rõ là loại cảm giác gì, khiến cho anh cảm thấy thực sự hứng thú với sự tồn tại của quyển nhật ký này.
Nhẹ nhàng rút quyển nhật ký ra, sợ đánh thức cô, anh tắt ngọn đèn ở đầu giường cô, bên trong căn phòng nhất thời chỉ còn ánh sáng yếu ớt của đèn áp tường.
Mở trang đầu tiên ra, bên trong không ngờ lại là tấm ảnh cô và anh đang thân mật ôm nhau, khi đó anh đang tươi cười nhã nhặn, còn cô thì đang ôm cổ anh từ phía sau lưng, cười đến cực kỳ khoa trương.
Không nghĩ tới…..Cô lại sẽ mang bức ảnh này kẹp vào trong nhật ký. Kì Thiên Triệt có chút cảm động trong lòng. Mạt Nhân còn quan tâm đến anh, chuyện này so với việc công ty kinh doanh lời mấy ngàn vạn còn khiến anh vui hơn.
Lại lật sang trang thứ hai, bên trong là nét chữ đẹp đẽ nắn nót của cô ——
Bé cưng, mẹ không biết rốt cuộc con có nên ra đời hay không, bởi vì ngày nhận thức được sự tồn tại của con, ba của con lại đột nhiên nói lời chia tay, hôm nay, ba của con đi rồi, chỉ để lại một mình mẹ…..Chúng ta nên làm gì bây giờ?
Bé cưng, thời tiết hôm nay tốt lắm nha, không nghĩ tới trong chớp mắt, con đã ở trong bụng mẹ gần bốn tháng rồi đó, thời gian thật sự trôi qua rất nhanh, vốn dĩ mẹ còn đang do dự có muốn giữ lại con hay không, hiện tại con cũng đã lớn được bốn tháng rồi….
Bé cưng, hôm nay là sinh nhật dì Na Na của con, mẹ đặc biệt đặt tiệm bánh ngọt làm một cái bánh ga-tô xinh xắn cho dì, dì rất vui vẻ, còn nói mẹ chính là thiên thần của dì, mẹ lại rất vô dụng nhớ đến người cha tồi tệ của con.
Còn nhớ lúc sinh nhật mẹ, ba của con hỏi mẹ muốn quà sinh nhật gì nhất, mẹ nói rất muốn ăn bánh sinh nhật ba tự tay làm, không ngờ ngày hôm sau thức dậy, ba liền đem một cái bánh sinh nhật xấu chết đi được ra trước mặt mẹ,! Thật sự là siêu xấu, hơn nữa lại còn vô cùng khó ăn, nhưng mà…..Mẹ cũng vẫn rất cảm động, lại còn len lén khóc nữa nha….
Bé cưng, sau này con lớn lên có trách mẹ hay không? Bởi vì mẹ không chỉ một lần cự tuyệt thỉnh cầu của ba con, mẹ cũng biết trước đây ba là vì muốn tốt ẹ, nhưng lại không nhịn được mà tức giận, nhìn những người phụ nữ mang thai khác, đều có ông xã đi theo che chở bên cạnh, còn mẹ thì sao chứ?
Ba của con có thể đi cùng mẹ ra phố, giúp con chọn một cái giường trẻ sơ sinh hay không chứ?
Kì Thiên Triệt chuyên tâm đọc nhật ký, mỗi một đoạn văn, mỗi lần sang trang, trong đáy lòng đều là sự đau xót.
Sau khi Mạt Nhân biết mình mang thai, cô mỗi ngày đều ghi lại cuộc trò chuyện của mình và baby hoặc những việc nhỏ nhặt trong cuộc sống, mỗi ngày mỗi đêm đều viết trên trang nhật ký những dòng dầy phấn khích thế này.
Nhìn thấy người con gái đang say ngủ trong chăn, Kì Thiên Triệt cảm động đến rơi nước mắt.
Mạt Nhân của anh, vì sao lại đáng yêu như vậy, thiện lương như vậy? Cho dù sau khi anh nói ra những lời tổn thương, vẫn không đành lòng phá bỏ con của họ, thậm chỉ còn xem cục cưng là đối tượng để giải bày tâm sự.
Lời văn trong nhật ký giống như một tấm gương, phản chiếu nội tâm của cô, khiến cho anh sâu sắc nhận ra tình yêu nồng nàn sâu đậm ẩn giấu trong đáy lòng cô.
“Mạt Nhân, anh rốt cuộc nên bắt em làm gì đây?” Anh nhẹ nhàng nhét quyển nhật ký vào chỗ cũ, nhìn dáng ngủ vô hại của cô, giống như một thiên sứ, yên ổn và bình thản như vậy, tựa như mọi tội ác trên thế gian đều không liên quan gì đến cô.
Anh yêu cô, thật sự yêu cô.
Cúi đầu xuống, hôn lên hàng lông mi dày cong dài, chóp mũi xinh xắn đáng yêu, đôi môi mềm mại khêu gợi của cô, anh thậm chí còn muốn gắt gao ôm cô vào lòng ngay lúc này, dành trọn cả đời này yêu thương cô……
Trong lúc mơ ngủ, Hạ Mạt Nhân dường như cảm nhận được một mùi hương quen thuộc, cô dường như được hôn khe khẽ, ôn nhu đối đãi, cũng rất ấm áp.
Đến khi cô cuối cùng cũng chịu mở mắt, ánh mặt trời hồng nhạt đã xuyên qua rèm cửa rọi vào trong phòng.
Thì ra là một giấc mơ.
Trong lòng cô không khỏi có chút mất mát, lại có chút buồn vô cớ.
Ngồi dậy từ trên giường, cô nhẹ nhàng đưa tay xoa xoa ấn đường có chút đau nhức của mình. Rốt cuộc cô đã ngủ bao lâu?
Đột nhiên, cô phát hiện ra trên cái tủ bên cạnh giường bỗng nhiên xuất hiện một cái khay nướng bánh, phía trên bày một cái bánh gato vô cùng khó coi, bánh gato được trét kem thật dày, trên mặt kem được lấp đầy bởi rất nhiều quả dâu tây.
Cô ngây người một lúc lâu, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, không thể tin được bánh gato lại thần thần bí bí xuất hiện tại đây trong phòng ngủ
Nhìn rất quen mắt, bánh gato xấu như vậy, quả thực là ít thấy, dễ nhận thấy hình dạng và màu sắc này là sản phẩm thất bại của thợ làm bánh, nhưng trên đời này người duy nhất có thể nướng một cái bánh gato xấu như vậy, mà cô từng biết, ngoại trừ người đàn ông kia, còn ai vào đây nữa?
Bên cạnh khay nướng bánh còn có một mẩu giấy được gấp lại, cô lập tức mở ra, bên trong quả thật là nét chữ của Kì Thiên Triệt.
Mạt Nhân, tuy rằng bánh gato nướng có hơi xấu, nhưng đó chính là tâm ý của anh, chúc em một ngày vui vẻ, anh đi làm đây, phải ở nhà, ngoan ngoãn nghe lời, biết không?
Cái gì đây! Ở nhà ngoan ngoãn nghe lời? Hạ Mạt Nhân chịu không nổi vứt tờ giấy sang một bên, nhưng xoay người lại nhìn cái bánh gato xấu chết người kia, lại nhịn không được mà nở nụ cười.
Sau khi rửa mặt chải đầu, cầm lấy miếng bánh gato khẽ cắn một miếng, cô ngạc nhiên mở to mắt. Một hương vị xốp thơm nồng nàn lan tỏa trong miệng, vị kem hơi chua chua, nhạt mà không ngấy, lại ngòn ngọt, sau khi nếm thử, sẽ lưu lại trong vòm miệng một vị chanh nhàn nhạt.
Tài nghệ của anh tiến bộ vậy sao, sao lại thế này?
Sau khi hoài nghi ăn hết bánh gato, cô xuống lầu, lúc đi ngang qua nhà bếp, trong lúc vô ý, cô ng được tiếng nói chuyện của hai người giúp việc.
“Nửa đêm hôm qua thiếu gia không biết vì sao lại rất lạ, một mình chạy vào bếp, đánh trứng với bột mì, lại còn cầm sách không ngừng lật qua lật lại, lách cách chộn rộn, năm giờ sáng nay, tôi thức dậy dọn dẹp, cậu ấy vẫn còn vây quanh lò nướng trở tới trở lui, vỏ trứng đầy ngập trong giỏ rác…..”
Nghe thấy những lời này, Hạ Mạt Nhân đầu tiên là ngây ngốc đứng tại chỗ, nhưng sau đó, cảm giác ngọt ngào liền nhanh chóng dâng lên trong lòng.
Con người khờ khạo này, rõ ràng bận rộn như vậy, còn thức trắng đêm nghiên cứu làm sao làm ra bánh gato thơm ngon cho cô, thật sự là khờ chết đi được.
Cô vừa nghĩ thầm trong lòng, vừa đi khỏi phòng bếp, cả ngày kế tiếp, cũng không hề phát hiện khóe môi mình liên tục nhoẻn lên.
“Anh thần thần bí bí như vậy, rốt cuộc là muốn dắt em đi đâu?”
Cuối tuần, vừa mới ăn xong bữa sáng không lâu, Kì Thiên Triệt liền lệnh cho Hạ Mạt Nhân thay quần áo để ra ngoài, nói có việc gì đó muốn làm, sau đó, cô giống như một tiểu nô tài ngoan ngoãn nghe theo lời ông chủ, không hề có ý kiến gì theo anh ra khỏi nhà.
Hôm nay anh tự mình lái xe, xe hướng về khu trung tâm thành phố, nhưng nụ cười thường trực trên mặt anh khiến cho cô cảm thấy được có âm mưu.
Kì Thiên Triệt chỉ cười hề hề, vẫn không trả lời.
Cô chịu không nổi kiêu ngạo quay người đi một cái, dứt khoát phớt lờ anh, không bao lâu, xe từ từ dừng lại trước một cửa hàng chuyên bán đồ dùng dành cho trẻ em.
Hạ Mạt Nhân đã mang thai tám tháng, bụng đã trội lên, mỗi lần khám thai, bác sĩ đều cười cô có phải dinh dưỡng quá mức phong phú hay không, cho nên mỗi ngày cô đều kháng nghị với Kì Thiên Triệt không cần một ngày N bữa cơm ngược đãi dạ dày của cô, nhưng anh lại nói, hiện tại miệng ăn của cô tương đương với hai người ăn cơm, cô muốn bỏ đói chính mình, anh cũng không chó phép cô bỏ đói bé cưng.
Loại luận đàm quái đản này thực khiến người ta bất đắc dĩ, nhưng anh lại luôn luôn có biện pháp khiến cho cô ngoan ngoãn khuất phục dưới mệnh lệnh ngang ngược của mình.
Kì Thiên Triệt kéo cô đi vào trong cửa hàng, những thứ đồ dùng dành cho trẻ sơ sinh bên trong có thể nói là rực rỡ muôn màu, quả thực khiến cho người ta thấy hoa mắt rối loạn.
Nhưng đối với những người lần đầu làm bố mẹ, lại giống như bước vào thiên đường.
“Dễ thương quá!” Hạ Mạt Nhân cầm lấy một cái váy nhỏ màu hồng, trên bề mặt có những đường viền ren đáng yêu, lại có thêm một cái mũ quả dưa cũng khiến cho cô quyến luyến không muốn buông tay.
“Nếu em cảm thấy đáng yêu, chúng ta liền mua về đi.” Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của cô, trong lòng Kì Thiên Triệt dâng lên một cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Mạt Nhân của anh càng ngày càng giống với trước đây, hiện tại, cô sẽ cười với anh, lại còn sẽ nhìn anh, nhìn đến ngây ngốc, sau khi bị anh phát hiện sẽ lại giả vờ trấn định, nhanh chóng chuồn đi, giống hệt như khi hai người ở cùng nhau lúc trước, anh tin tưởng, chỉ cần cố gắng hơn nữa, cô sẽ hoàn toàn tha thứ cho anh.
“Nhưng còn chưa biết là sinh con trai hay con gái đó, mấy bộ quần áo con gái này, lỡ mai mốt sinh con trai, những thứ này không phải là sẽ không dùng đến sao?” Cô yêu cầu bác sĩ đừng nói cho cô biết giới tính của bé cưng, bởi vì mặc kệ là nam hay là nữ, bọn họ đều yêu thương như nhau, cô muốn chờ sau khi mẹ tròn con vuông mới được thông báo.
“Con trai lúc còn nhỏ cũng có thể mặc quần áo con gái mà, dù sao cũng không phân biệt được.” Kì Thiên Triệt lại cầm lấy một bộ đồng phục hải quân màu trắng, “Bộ này cũng rất được, còn bộ này nữa, bộ này, bộ đó, tất cả đều rất được, Mạt Nhân, chi bằng chúng ta mua hết tất cả quần áo ở đây đem về đi? Đến lúc đó, baby đều có thể mỗi ngày thay đổi một bộ quần áo, chúng ta sẽ giúp con chụp hình, chờ sau này bé cưng lớn lên, sẽ đem những giai đoạn trưởng thành của con làm thành một cuốn phim…..”
Kì Thiên Triệt mặt mày hớn hở nói, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy sự thỏa mãn và cảm giác hạnh phúc của một ông bố tương lai, khiến cô bán hàng trong quầy đang đứng bên cạnh phải tránh sang một bên mặt đỏ tim đập, hâm mỠngười phụ nữ bên cạnh anh từ tận đáy lòng, sao mà lại có thể tốt số, được gả ột người chồng như vậy.
Đại soái ca anh tuấn vô địch này, dễ nhận thấy cũng thương baby của mình như vậy, chỉ là quần áo cho baby thôi mà đã chọn liền mấy chục bộ, bởi vì thiết kế giường trẻ con quá mức đáng yêu, anh còn liên tiếp chọn mua hai cái, nếu không phải vợ mình ngăn lại, ngay cả sữa bột, anh cũng định mua mấy thùng lớn.
“Please, sữa bột có hạn sử dụng mà, em còn hai tháng nữa mới sinh, hiện giờ anh đã mua sữa bột, đến lúc đó chẳng phải là sẽ quá hạn sử dụng?”
“Vẫn là Mạt Nhân thông minh nhất.” Kì Thiên Triệt đã mua hết thứ này đến thứ kia, lộ ra nụ cười ngây ngô mê người.
Rõ ràng chỉ là nụ cười ngây ngô, lại vẫn mê hoặc được những nữ khách hàng xung quanh và cô bán hàng trong quầy một phen đỏ mặt và thẹn thụng.
Bọn họ cùng lựa những món hàng mình thích, thỉnh thoảng còn châu đầu ghé tai, nếu thật sự khó có thể lực chọn, Kì Thiên Triệt sẽ đem cả hai món đồ khác loại mua hết về.
Mãi cho đến khi sắp mua hết một nửa gian hàng, thậm chí những vệ sĩ cũng đã về nhà, thấy trên trán Hạ Mạt Nhân chảy mồ hôi, Kì Thiên Triệt lập tức rất khẩn trương lấy khăn tay ra giúp cô lau đi.
“Mệt rồi sao, có phải cảm thấy không thoải mái không? Nếu cơ thể không chịu nổi, bây giờ chúng ta lập tức về nhà.”
“Không có đâu, chẳng qua là đứng lâu quá, chân hơi mỏi.” Cô có chút không quen với việc anh che chở mình như vậy trước mặt người khác, những người phụ nữ xung quanh thỉnh thoảng sẽ lại hướng ánh mắt về phía bên này, cho dù cô có ngốc đi chăng nữa, cũng biết lúc này mình đã trở trành tiêu điểm.
“Nếu mọi thứ đều đã mua xong rồi, bây giờ chúng ta quay về, tránh ẹ của con trai anh mệt muốn chết rồi.”
“Ai nói nhất định sẽ là con trai, anh không phải là trọng nam khinh nữ đó chứ?” Khi nãy lúc anh chọn đồ dùng cho trẻ sơ sinh, cô phát hiện ra, anh mắt anh luôn nhìn chằm chằm những món đồ dành cho bé trai.
“Ai nói anh trọng nam khinh nữ? Trên thực tế, anh thích con gái, bất quá trước tiên sinh con trai làm anh hai, sau này sẽ sinh thêm một đứa em gái, như vậy em gái sẽ có anh hai bảo hộ, sẽ không phải chịu sự ức hiếp của người khác.”
“Please, hiện giờ đã là thời đại gì rồi, vậy mà anh còn có ý tưởng buồn cười như vậy, ai quy định con gái sinh ra thì nhất định phải chịu sự ức hiếp của người khác, hơn nữa trước tiên có chị gái rồi lại có em trai không phải cũng tốt lắm sao? Em còn hy vọng lần đầu mang thai sẽ sinh con gái, nói như vậy, em có thể giúp con bé buộc những kiểu tóc khác nhau, cho con bé mặc những chiếc váy xinh xắn, sửa soạn cho con bé thành một công chúa nhỏ đáng yêu nhất……”
“Được, được, được, sinh con gái trước rồi sinh con trai, nếu như không được, chúng ta liền sinh một đội bóng đá, hay đội bóng chuyền cũng được.”Kì Thiên Triệt cười tít mắt, ôm bà bầu đi ra khỏi cửa hàng.
Sau khi ra khỏi cửa chính, Hạ Mạ Nhân mới phản ứng lại, mặt cô lập tức đỏ ửng lên, dùng sức trừng mắt nhìn anh, “Ai…..Ai muốn cùng anh sinh đội bóng đá, đội bóng chuyền chứ, muốn sinh thì tự anh sinh!”
“Tự mình làm sao sinh được? Mạt Nhân, loại sự tình này em chính là phải mau giúp đỡ…”
“Anh đi chết đi!” Cô thẹn thùng khẽ mắng.
“Nếu anh chết, vậy bé cưng và mẹ của bé cưng chẳng phải là sẽ cực kỳ đau lòng sao?” Nói rồi, Kì Thiên Triệt ôm cô vào lòng, vẻ mặt cười mờ ám, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn hồng thùng thùng của cô, “Đừng xấu hổ, trong sách có nói người sắp làm mẹ phải bảo trì tâm tình vui vẻ, còn nói….”
Anh tiếp tục hôn cô, không để ý tới những ánh mắt hâm mộ và ghen tị xung quanh.
“Mẹ phải được ba hôn, như vậy bé cưng sinh ra mới có thể thông minh, đáng yêu, lại biết yêu thương người khác. Mạt Nhân, suy nghĩ cho bé cưng của chúng ta, đừng phản kháng nha!”
“Nhảm nhí cái gì? Đừng….”
Cô muốn phản kháng, nhưng người đàn ông bá đạo kia không chịu cho cô cơ hội, trực tiếp che miệng cô lại.
“Tình cảm đôi vợ chồng kia thật tốt nha.” Những tiếng bàn tán hâm mộ xung quanh rải rác truyền đến.
Hạ Mạt Nhân không khỏi xấu hổ, cũng không giãy giụa nữa, cứ như vậy bị ôm hôn một cách đầy thương yêu cưng chìu, một cảm giác vô cùng hạnh phúc và thỏa mãn tràn ngập trong lòng cô.
Chẳng qua, một màn ấm áp bên này, lại lọt vào trong một đôi mắt ghen ghét, cách đó không xa, một người phụ nữ đặt tay lên cái bụng bằng phẳng, gắt gao xiết chặt hai nắm tay, ánh mắt sắc lạnh như dao.
Tuy rằng trước kia, bản thân mình cũng không tính là nghèo khổ, nhưng từ bé đến lớn đều chưa từng có điều kiện sống trong một ngôi biệt thự giàu sang quyền thế như vậy, lại càng không thích cảm giác giống như một chú chim hoàng yến bị giam giữ trong một chiếc lồng lớn, bởi vì vậy mà năm đó lúc Kì Thiên Triệt ngỏ ý muốn cô về biệt thự ở, cô mới có thể không chút suy nghĩ liền trực tiếp cự tuyệt.
Vậy mà hai năm sau, hôm nay, cô lại lần thứ hai bước vào nơi này.
Cô biết ba mẹ anh đã qua đời trước đây rất lâu, ngôi biệt thự này thường ngày chỉ có người giúp việc ở để chăm nom quét dọn, thậm chí ngay cả quản gia cũng không có.
Kì Thiên Triệt đặc biệt tìm người bài trí một căn phòng ngủ xa hoa cho cô, chính là nơi chiếu đoạn phim ngày đó.
Có thể nhận thấy nhà thiết kế trong lúc thiết kế căn phòng này đã phải lao tâm khổ tứ rất nhiều, chẳng những bảo lưu lại phong cách cung đình châu Âu, còn phô bày được kiểu cách đương đại và tiên phong.
Bên cạnh căn phòng này chính là phòng ngủ của Kì Thiên Triệt, hai căn phòng ngủ khi đó còn có một cái cửa ngầm, có thể ra vào tùy lúc, cách bố trí như vậy, khiến Hạ Mạt Nhân cảm thấy có chút kỳ quái.
Nhưng anh đã giải thích với cô, hiện giờ cô là phụ nữ đang mang thai, cơ thể không giống với người thường, vạn nhất lúc nửa đêm có chỗ nào không khỏe, anh mới có thể nhanh chóng phát hiện.
“Được rồi, tùy ý anh, nhưng em vẫn muốn đi làm, anh không thể thay ….”
Còn chưa nói dứt lời, cô đã lọt vào trong một ánh mắt đang trừng lên tức tối.
“Đi làm?” Tiếng gầm của Kì Thiên Triệt vang lên như sấm đánh, “Tới bây giờ, em lại còn dám nghĩ anh sẽ để cho em đi làm? Không thể nào!”
“Nhưng công ty của em đã ký hợp đồng với Lăng Thiên, anh không thể…….”
“Chuyện này cứ để anh tính, không được phản đối!” Anh thật muốn tách não cô ra, xem thử bên trong rốt cuộc có chút sự sáng suốt nào cất giấu bên trong hay không!
Đến lúc này mà cô ấy còn nghĩ tới hợp đồng, chẳng lẽ cô không biết bản hợp đồng quỷ tha ma bắt kia chẳng qua chỉ là anh muốn mượn cớ giữ cô lại bên mình thôi sao? Hiện giờ cô đã đến ở nhà anh, ai còn đi để ý đến bản hợp đồng vô vị kia nữa!
Hạ Mạt Nhân không nghĩ tới anh sẽ lại bá đạo như vậy, “Kì Thiên Triệt………”
“Phụ nữ mang thai tốt nhất đừng nên tiếp xúc với máy tính, đây là nhận thức cơ bản nhất, chẳng lẽ em muốn gia tăng thêm càng nhiều phóng xạ cho baby trong bụng sao?”
Phớt lờ kháng nghị của cô, anh lại tiếp tục nói, “Yên tâm, nếu trước đây anh mang Bích Vân Các Case giao cho công ty của em làm, anh đương nhiên sẽ không để công ty khác thay thế, nhà thiết kế, anh sẽ tìm một lần nữa, hiện giờ em có thể hoàn toàn buông bỏ công việc đang nắm trong tay.”
“Em mới không cần! Trong đó có tâm huyết của em, hơn nữa con người của em từ trước đến này làm việc gì cũng đều đến nơi đến chốn, anh không có quyền……”
“Nhà thiết kế do em chọn, em cũng có thể tham gia thảo luận, nhưng anh không cho phép em trở lại công ty làm việc, lại càng không cho phép em làm việc quá mức vất vả, Mạt Nhân, đây là nhượng bộ lớn nhất của anh đối với chuyện này, nếu em còn phản đối nữa, anh không ngại phủ định hợp đồng Bích Vân Các, cùng lắm thì anh bồi thường tiền.”
“Anh!”
Được rồi! Cô biết anh quan tâm đến mình cũng là quan tâm đến baby trong bụng, chẳng qua không nghĩ tới anh lại sẽ quan tâm đến mức này.
Còn sáu tháng nữa, chẳng lẽ người đàn ông này muốn khiến cho cô trong suốt sáu tháng sắp tới sẽ trở thành một kẻ ngốc vô công rỗi nghề?
Nghĩ tới đây, cô liền bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, không biết hiện tại tìm cách chạy trốn có còn kịp không đây?
“Nếu em dám bỏ trốn, thì tốt nhất nên cầu nguyện anh sẽ tìm không thấy em, bằng không…..Anh biết có một loại phương pháp rất tốt có thể khiến cho em không xuống giường được, dù sao em cũng chỉ mới bốn tháng, bác sĩ nói chỉ cần cẩn thận một chút là có thể.” Anh đột nhiên cúi đầu nói bên tai cô, thở ra hơi ấm khiến vành tai của cô đỏ ửng lên.
“Anh là đồ hạ lưu!” Cô kêu to, nhưng lại yếu ớt, không có sát khí, chỉ có sự thẹn thùng.
Kì Thiên Triệt cười lớn, hôn lên má cô một cái. “Anh ấy à, nếu em không phục, cũng có thể hạ lưu với anh.” Bỏ lại ánh mắt quyến rũ mờ ám, anh ra khỏi phòng, để lại Hạ Mạt Nhân khuôn mặt càng lúc càng hồng lên.
Cuộc sống an nhàn ở Kì gia rất nhanh khiến cho Hạ Mạt Nhân cảm nhận được tư vị thiếu phụ khuê các, quan hệ giữa cô và Kì Thiên Triệt càng có thể dùng cụm từ mơ mơ hồ hồ để hình dung.
Anh sẽ không yêu cầu bất cứ điều gì quá đáng với cô, nhưng luôn luôn thừa lúc cô không chuẩn bị, thực hiện một vài hành động mờ ám, nói vài lời nói mờ ám, còn xem cô như một sủng vật mà cưng chìu.
Gần đây tập đoàn Lăng Thiên thu mua tập đoàn Nguyễn Thị thành công với giá thấp, rất nhiều phóng viên và tin tức truyền thông đều xem Kì Thiên Triệt là mục tiêu phỏng vấn hàng đầu, nhưng anh lại khôn ngoan lựa chọn đóng cửa không tiếp khách vào lúc này, mang việc đau đầu ứng phó với phóng viên và tin tức truyền thông giao cho Thành Dực thực hiện.
Còn anh, thì lại bắt đầu làm một ông chủ vô trách nhiệm, mỗi ngày đều ở nhà với người con gái yêu dấu, nếu công ty có việc gấp, gọi một cuộc điện thoại là có thể điều khiển giải quyết từ xa, còn những việc quan trọng một chút, anh sẽ thẳng thắn bảo những nhân vật quan trọng mang tài liệu đưa tới nhà.
Phần lớn thời gian, nhiệm vụ của anh đều là lên mạng tìm một ít tư liệu về phụ nữ mang thai trước khi sinh, ví dụ như khẩu vị của phụ nữ mang thai thời kỳ này, sở thích và những phản ứng không có lợi.
Trừ lần đó ra, anh còn đi nhà sách mua rất nhiều sách về đề tài này, càng khoa trương hơn chính là, anh còn mời chuyên gia mỗi tháng đến hướng dẫn tiền sản cho Hạ Mạt Nhân.
Nhưng lúc đối phương nhìn thấy bụng của cô vẫn còn bằng phẳng, thì nhịn không được mà bật cười thành tiếng.
“Hạ tiểu thư, không nghĩ tới ông xã cô lại vui tính như vậy, thai nhi còn chưa thành hình, đã bắt đầu thực hiện hướng dẫn tiền sản.”
Đáp lại, Hạ Mạt Nhân chỉ có thể cười gượng. “Có đôi khi anh ấy đích thực là rất khẩn trương.” Nghe thấy hai tiếng ông xã từ trong miệng người xa lạ, cô cũng không biết nên thừa nhận hay là phủ nhận.
Tóm lại, anh đối xử với cô thật sự là quá tốt.
Lúc nào cũng sẽ bởi vì cô ngẫu nhiên nhăn mặt cau mày, sẽ không cho phép cự tuyệt mà mang cô đến bệnh viện, khẩn trương như vậy để bác sĩ kiểm tra xem có phải xảy ra tình trạng gì hay không.
Cũng sẽ bởi vì cô nửa đêm than đói bụng, tự mình xuống bếp chuẩn bị thức ăn khuya cho cô.
Lại còn bởi vì cô muốn ăn xí muội, mạo hiểm mưa to gió lớn đến siêu thị mua về cho cô.
Chỉ cần cô đưa ra yêu cầu, bất luận là điều gì, anh đều sẽ giải quyết cho cô ngay lập tức, cũng khiến cho cô càng ngày càng không thể làm mặt lạnh với anh.
Cô nghĩ, chỉ cần anh lại đối xử cô tốt một chút, có lẽ cô sẽ không nghĩ đến bất cứ điều gì trực tiếp lao vào trong vòng ôm của anh.
Nhưng mà không nghĩ tới, đã vài ngày liên tiếp cô chưa nhìn thấy anh.
Lúc Kì Thiên Triệt lê thân thể mệt mỏi từ công ty trở về, thì đã gần một giờ sáng.
Tuy rằng trước đây anh có thể ung dung tự tại ở nhà nhàn phu hiếu phụ, nhưng gần đây tình hình trong công ty thật sự rất hiếm khi để cho anh không cần ra mặt xử lý.
Việc kinh doanh của tập đoàn Lăng Thiên càng làm càng lớn, nhân viên cũng cần phải huy động, các cuộc họp lớn nhỏ không ngừng, Thành Dực lại được anh phái ra nước ngoài đi công tác, hiện tại thật sự ngay cả việc anh muốn có chút thời gian chăm sóc Mạt Nhân cũng trở thành một loại nguyện vọng xa xỉ.
Trong căn nhà lớn im phăng phắc, sau khi trở lại phòng ngủ, anh tắm bằng nước ấm, nhìn thấy cánh cửa thông sang phòng bên cạnh, anh nhịn không được bắt đầu phỏng đoán người con gái bé nhỏ kia hiện tại đang làm gì.
Lúc này, hẳn là đang ngủ sao, anh từng nói nếu bị anh bắt gặp đang thức khuya sẽ lấy nụ hôn nồng nhiệt nghiêm khắc trừng phạt.
Mặc áo ngủ, anh cẩn thận mở cửa ngầm, chỉ thấy đèn bàn trong phòng cô vẫn còn sáng, mà cô cũng đã nằm ngủ trên giường, mái tóc dài rối tung trên gối, rải thành hình cánh cung xinh đẹp, chiếc áo ngủ bằng tơ tằm màu trắng yêu thích nhất từ trước đến nay của cô.
Hạ Mạt Nhân cũng không phải mỹ nữ, nhưng trong ánh mắt lại toát lên khí khái hào hùng, hai hàng lông mày đẹp, chóp mũi xinh xắn hơi vểnh lên, bờ môi hơi cong, càng nổi bật lên dưới ánh đèn bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ mặt lúc ngủ như trẻ con.
Chậm rãi cúi thấp người xuống, Kì Thiên Triệt nhịn không được hôn lên trán cô.
Người con gái nhỏ bé này, lúc ngủ cũng không đắp chăn, quả nhiên là một cô bé rắc rối lúc nào cũng cần người khác chăm sóc.
Sợ đánh thức cô, động tác của anh càng dịu dàng, kéo cái chăn phía bên kia giường lên trên người cô.
Đúng lúc này, anh nhìn thấy trong bao gối lộ ra một góc của một quyển nhật ký màu đỏ, hình như là cô vội vàng bỏ vào trước khi ngủ.
Phân vân một lát, một cảm giác không rõ là loại cảm giác gì, khiến cho anh cảm thấy thực sự hứng thú với sự tồn tại của quyển nhật ký này.
Nhẹ nhàng rút quyển nhật ký ra, sợ đánh thức cô, anh tắt ngọn đèn ở đầu giường cô, bên trong căn phòng nhất thời chỉ còn ánh sáng yếu ớt của đèn áp tường.
Mở trang đầu tiên ra, bên trong không ngờ lại là tấm ảnh cô và anh đang thân mật ôm nhau, khi đó anh đang tươi cười nhã nhặn, còn cô thì đang ôm cổ anh từ phía sau lưng, cười đến cực kỳ khoa trương.
Không nghĩ tới…..Cô lại sẽ mang bức ảnh này kẹp vào trong nhật ký. Kì Thiên Triệt có chút cảm động trong lòng. Mạt Nhân còn quan tâm đến anh, chuyện này so với việc công ty kinh doanh lời mấy ngàn vạn còn khiến anh vui hơn.
Lại lật sang trang thứ hai, bên trong là nét chữ đẹp đẽ nắn nót của cô ——
Bé cưng, mẹ không biết rốt cuộc con có nên ra đời hay không, bởi vì ngày nhận thức được sự tồn tại của con, ba của con lại đột nhiên nói lời chia tay, hôm nay, ba của con đi rồi, chỉ để lại một mình mẹ…..Chúng ta nên làm gì bây giờ?
Bé cưng, thời tiết hôm nay tốt lắm nha, không nghĩ tới trong chớp mắt, con đã ở trong bụng mẹ gần bốn tháng rồi đó, thời gian thật sự trôi qua rất nhanh, vốn dĩ mẹ còn đang do dự có muốn giữ lại con hay không, hiện tại con cũng đã lớn được bốn tháng rồi….
Bé cưng, hôm nay là sinh nhật dì Na Na của con, mẹ đặc biệt đặt tiệm bánh ngọt làm một cái bánh ga-tô xinh xắn cho dì, dì rất vui vẻ, còn nói mẹ chính là thiên thần của dì, mẹ lại rất vô dụng nhớ đến người cha tồi tệ của con.
Còn nhớ lúc sinh nhật mẹ, ba của con hỏi mẹ muốn quà sinh nhật gì nhất, mẹ nói rất muốn ăn bánh sinh nhật ba tự tay làm, không ngờ ngày hôm sau thức dậy, ba liền đem một cái bánh sinh nhật xấu chết đi được ra trước mặt mẹ,! Thật sự là siêu xấu, hơn nữa lại còn vô cùng khó ăn, nhưng mà…..Mẹ cũng vẫn rất cảm động, lại còn len lén khóc nữa nha….
Bé cưng, sau này con lớn lên có trách mẹ hay không? Bởi vì mẹ không chỉ một lần cự tuyệt thỉnh cầu của ba con, mẹ cũng biết trước đây ba là vì muốn tốt ẹ, nhưng lại không nhịn được mà tức giận, nhìn những người phụ nữ mang thai khác, đều có ông xã đi theo che chở bên cạnh, còn mẹ thì sao chứ?
Ba của con có thể đi cùng mẹ ra phố, giúp con chọn một cái giường trẻ sơ sinh hay không chứ?
Kì Thiên Triệt chuyên tâm đọc nhật ký, mỗi một đoạn văn, mỗi lần sang trang, trong đáy lòng đều là sự đau xót.
Sau khi Mạt Nhân biết mình mang thai, cô mỗi ngày đều ghi lại cuộc trò chuyện của mình và baby hoặc những việc nhỏ nhặt trong cuộc sống, mỗi ngày mỗi đêm đều viết trên trang nhật ký những dòng dầy phấn khích thế này.
Nhìn thấy người con gái đang say ngủ trong chăn, Kì Thiên Triệt cảm động đến rơi nước mắt.
Mạt Nhân của anh, vì sao lại đáng yêu như vậy, thiện lương như vậy? Cho dù sau khi anh nói ra những lời tổn thương, vẫn không đành lòng phá bỏ con của họ, thậm chỉ còn xem cục cưng là đối tượng để giải bày tâm sự.
Lời văn trong nhật ký giống như một tấm gương, phản chiếu nội tâm của cô, khiến cho anh sâu sắc nhận ra tình yêu nồng nàn sâu đậm ẩn giấu trong đáy lòng cô.
“Mạt Nhân, anh rốt cuộc nên bắt em làm gì đây?” Anh nhẹ nhàng nhét quyển nhật ký vào chỗ cũ, nhìn dáng ngủ vô hại của cô, giống như một thiên sứ, yên ổn và bình thản như vậy, tựa như mọi tội ác trên thế gian đều không liên quan gì đến cô.
Anh yêu cô, thật sự yêu cô.
Cúi đầu xuống, hôn lên hàng lông mi dày cong dài, chóp mũi xinh xắn đáng yêu, đôi môi mềm mại khêu gợi của cô, anh thậm chí còn muốn gắt gao ôm cô vào lòng ngay lúc này, dành trọn cả đời này yêu thương cô……
Trong lúc mơ ngủ, Hạ Mạt Nhân dường như cảm nhận được một mùi hương quen thuộc, cô dường như được hôn khe khẽ, ôn nhu đối đãi, cũng rất ấm áp.
Đến khi cô cuối cùng cũng chịu mở mắt, ánh mặt trời hồng nhạt đã xuyên qua rèm cửa rọi vào trong phòng.
Thì ra là một giấc mơ.
Trong lòng cô không khỏi có chút mất mát, lại có chút buồn vô cớ.
Ngồi dậy từ trên giường, cô nhẹ nhàng đưa tay xoa xoa ấn đường có chút đau nhức của mình. Rốt cuộc cô đã ngủ bao lâu?
Đột nhiên, cô phát hiện ra trên cái tủ bên cạnh giường bỗng nhiên xuất hiện một cái khay nướng bánh, phía trên bày một cái bánh gato vô cùng khó coi, bánh gato được trét kem thật dày, trên mặt kem được lấp đầy bởi rất nhiều quả dâu tây.
Cô ngây người một lúc lâu, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, không thể tin được bánh gato lại thần thần bí bí xuất hiện tại đây trong phòng ngủ
Nhìn rất quen mắt, bánh gato xấu như vậy, quả thực là ít thấy, dễ nhận thấy hình dạng và màu sắc này là sản phẩm thất bại của thợ làm bánh, nhưng trên đời này người duy nhất có thể nướng một cái bánh gato xấu như vậy, mà cô từng biết, ngoại trừ người đàn ông kia, còn ai vào đây nữa?
Bên cạnh khay nướng bánh còn có một mẩu giấy được gấp lại, cô lập tức mở ra, bên trong quả thật là nét chữ của Kì Thiên Triệt.
Mạt Nhân, tuy rằng bánh gato nướng có hơi xấu, nhưng đó chính là tâm ý của anh, chúc em một ngày vui vẻ, anh đi làm đây, phải ở nhà, ngoan ngoãn nghe lời, biết không?
Cái gì đây! Ở nhà ngoan ngoãn nghe lời? Hạ Mạt Nhân chịu không nổi vứt tờ giấy sang một bên, nhưng xoay người lại nhìn cái bánh gato xấu chết người kia, lại nhịn không được mà nở nụ cười.
Sau khi rửa mặt chải đầu, cầm lấy miếng bánh gato khẽ cắn một miếng, cô ngạc nhiên mở to mắt. Một hương vị xốp thơm nồng nàn lan tỏa trong miệng, vị kem hơi chua chua, nhạt mà không ngấy, lại ngòn ngọt, sau khi nếm thử, sẽ lưu lại trong vòm miệng một vị chanh nhàn nhạt.
Tài nghệ của anh tiến bộ vậy sao, sao lại thế này?
Sau khi hoài nghi ăn hết bánh gato, cô xuống lầu, lúc đi ngang qua nhà bếp, trong lúc vô ý, cô ng được tiếng nói chuyện của hai người giúp việc.
“Nửa đêm hôm qua thiếu gia không biết vì sao lại rất lạ, một mình chạy vào bếp, đánh trứng với bột mì, lại còn cầm sách không ngừng lật qua lật lại, lách cách chộn rộn, năm giờ sáng nay, tôi thức dậy dọn dẹp, cậu ấy vẫn còn vây quanh lò nướng trở tới trở lui, vỏ trứng đầy ngập trong giỏ rác…..”
Nghe thấy những lời này, Hạ Mạt Nhân đầu tiên là ngây ngốc đứng tại chỗ, nhưng sau đó, cảm giác ngọt ngào liền nhanh chóng dâng lên trong lòng.
Con người khờ khạo này, rõ ràng bận rộn như vậy, còn thức trắng đêm nghiên cứu làm sao làm ra bánh gato thơm ngon cho cô, thật sự là khờ chết đi được.
Cô vừa nghĩ thầm trong lòng, vừa đi khỏi phòng bếp, cả ngày kế tiếp, cũng không hề phát hiện khóe môi mình liên tục nhoẻn lên.
“Anh thần thần bí bí như vậy, rốt cuộc là muốn dắt em đi đâu?”
Cuối tuần, vừa mới ăn xong bữa sáng không lâu, Kì Thiên Triệt liền lệnh cho Hạ Mạt Nhân thay quần áo để ra ngoài, nói có việc gì đó muốn làm, sau đó, cô giống như một tiểu nô tài ngoan ngoãn nghe theo lời ông chủ, không hề có ý kiến gì theo anh ra khỏi nhà.
Hôm nay anh tự mình lái xe, xe hướng về khu trung tâm thành phố, nhưng nụ cười thường trực trên mặt anh khiến cho cô cảm thấy được có âm mưu.
Kì Thiên Triệt chỉ cười hề hề, vẫn không trả lời.
Cô chịu không nổi kiêu ngạo quay người đi một cái, dứt khoát phớt lờ anh, không bao lâu, xe từ từ dừng lại trước một cửa hàng chuyên bán đồ dùng dành cho trẻ em.
Hạ Mạt Nhân đã mang thai tám tháng, bụng đã trội lên, mỗi lần khám thai, bác sĩ đều cười cô có phải dinh dưỡng quá mức phong phú hay không, cho nên mỗi ngày cô đều kháng nghị với Kì Thiên Triệt không cần một ngày N bữa cơm ngược đãi dạ dày của cô, nhưng anh lại nói, hiện tại miệng ăn của cô tương đương với hai người ăn cơm, cô muốn bỏ đói chính mình, anh cũng không chó phép cô bỏ đói bé cưng.
Loại luận đàm quái đản này thực khiến người ta bất đắc dĩ, nhưng anh lại luôn luôn có biện pháp khiến cho cô ngoan ngoãn khuất phục dưới mệnh lệnh ngang ngược của mình.
Kì Thiên Triệt kéo cô đi vào trong cửa hàng, những thứ đồ dùng dành cho trẻ sơ sinh bên trong có thể nói là rực rỡ muôn màu, quả thực khiến cho người ta thấy hoa mắt rối loạn.
Nhưng đối với những người lần đầu làm bố mẹ, lại giống như bước vào thiên đường.
“Dễ thương quá!” Hạ Mạt Nhân cầm lấy một cái váy nhỏ màu hồng, trên bề mặt có những đường viền ren đáng yêu, lại có thêm một cái mũ quả dưa cũng khiến cho cô quyến luyến không muốn buông tay.
“Nếu em cảm thấy đáng yêu, chúng ta liền mua về đi.” Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của cô, trong lòng Kì Thiên Triệt dâng lên một cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Mạt Nhân của anh càng ngày càng giống với trước đây, hiện tại, cô sẽ cười với anh, lại còn sẽ nhìn anh, nhìn đến ngây ngốc, sau khi bị anh phát hiện sẽ lại giả vờ trấn định, nhanh chóng chuồn đi, giống hệt như khi hai người ở cùng nhau lúc trước, anh tin tưởng, chỉ cần cố gắng hơn nữa, cô sẽ hoàn toàn tha thứ cho anh.
“Nhưng còn chưa biết là sinh con trai hay con gái đó, mấy bộ quần áo con gái này, lỡ mai mốt sinh con trai, những thứ này không phải là sẽ không dùng đến sao?” Cô yêu cầu bác sĩ đừng nói cho cô biết giới tính của bé cưng, bởi vì mặc kệ là nam hay là nữ, bọn họ đều yêu thương như nhau, cô muốn chờ sau khi mẹ tròn con vuông mới được thông báo.
“Con trai lúc còn nhỏ cũng có thể mặc quần áo con gái mà, dù sao cũng không phân biệt được.” Kì Thiên Triệt lại cầm lấy một bộ đồng phục hải quân màu trắng, “Bộ này cũng rất được, còn bộ này nữa, bộ này, bộ đó, tất cả đều rất được, Mạt Nhân, chi bằng chúng ta mua hết tất cả quần áo ở đây đem về đi? Đến lúc đó, baby đều có thể mỗi ngày thay đổi một bộ quần áo, chúng ta sẽ giúp con chụp hình, chờ sau này bé cưng lớn lên, sẽ đem những giai đoạn trưởng thành của con làm thành một cuốn phim…..”
Kì Thiên Triệt mặt mày hớn hở nói, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy sự thỏa mãn và cảm giác hạnh phúc của một ông bố tương lai, khiến cô bán hàng trong quầy đang đứng bên cạnh phải tránh sang một bên mặt đỏ tim đập, hâm mỠngười phụ nữ bên cạnh anh từ tận đáy lòng, sao mà lại có thể tốt số, được gả ột người chồng như vậy.
Đại soái ca anh tuấn vô địch này, dễ nhận thấy cũng thương baby của mình như vậy, chỉ là quần áo cho baby thôi mà đã chọn liền mấy chục bộ, bởi vì thiết kế giường trẻ con quá mức đáng yêu, anh còn liên tiếp chọn mua hai cái, nếu không phải vợ mình ngăn lại, ngay cả sữa bột, anh cũng định mua mấy thùng lớn.
“Please, sữa bột có hạn sử dụng mà, em còn hai tháng nữa mới sinh, hiện giờ anh đã mua sữa bột, đến lúc đó chẳng phải là sẽ quá hạn sử dụng?”
“Vẫn là Mạt Nhân thông minh nhất.” Kì Thiên Triệt đã mua hết thứ này đến thứ kia, lộ ra nụ cười ngây ngô mê người.
Rõ ràng chỉ là nụ cười ngây ngô, lại vẫn mê hoặc được những nữ khách hàng xung quanh và cô bán hàng trong quầy một phen đỏ mặt và thẹn thụng.
Bọn họ cùng lựa những món hàng mình thích, thỉnh thoảng còn châu đầu ghé tai, nếu thật sự khó có thể lực chọn, Kì Thiên Triệt sẽ đem cả hai món đồ khác loại mua hết về.
Mãi cho đến khi sắp mua hết một nửa gian hàng, thậm chí những vệ sĩ cũng đã về nhà, thấy trên trán Hạ Mạt Nhân chảy mồ hôi, Kì Thiên Triệt lập tức rất khẩn trương lấy khăn tay ra giúp cô lau đi.
“Mệt rồi sao, có phải cảm thấy không thoải mái không? Nếu cơ thể không chịu nổi, bây giờ chúng ta lập tức về nhà.”
“Không có đâu, chẳng qua là đứng lâu quá, chân hơi mỏi.” Cô có chút không quen với việc anh che chở mình như vậy trước mặt người khác, những người phụ nữ xung quanh thỉnh thoảng sẽ lại hướng ánh mắt về phía bên này, cho dù cô có ngốc đi chăng nữa, cũng biết lúc này mình đã trở trành tiêu điểm.
“Nếu mọi thứ đều đã mua xong rồi, bây giờ chúng ta quay về, tránh ẹ của con trai anh mệt muốn chết rồi.”
“Ai nói nhất định sẽ là con trai, anh không phải là trọng nam khinh nữ đó chứ?” Khi nãy lúc anh chọn đồ dùng cho trẻ sơ sinh, cô phát hiện ra, anh mắt anh luôn nhìn chằm chằm những món đồ dành cho bé trai.
“Ai nói anh trọng nam khinh nữ? Trên thực tế, anh thích con gái, bất quá trước tiên sinh con trai làm anh hai, sau này sẽ sinh thêm một đứa em gái, như vậy em gái sẽ có anh hai bảo hộ, sẽ không phải chịu sự ức hiếp của người khác.”
“Please, hiện giờ đã là thời đại gì rồi, vậy mà anh còn có ý tưởng buồn cười như vậy, ai quy định con gái sinh ra thì nhất định phải chịu sự ức hiếp của người khác, hơn nữa trước tiên có chị gái rồi lại có em trai không phải cũng tốt lắm sao? Em còn hy vọng lần đầu mang thai sẽ sinh con gái, nói như vậy, em có thể giúp con bé buộc những kiểu tóc khác nhau, cho con bé mặc những chiếc váy xinh xắn, sửa soạn cho con bé thành một công chúa nhỏ đáng yêu nhất……”
“Được, được, được, sinh con gái trước rồi sinh con trai, nếu như không được, chúng ta liền sinh một đội bóng đá, hay đội bóng chuyền cũng được.”Kì Thiên Triệt cười tít mắt, ôm bà bầu đi ra khỏi cửa hàng.
Sau khi ra khỏi cửa chính, Hạ Mạ Nhân mới phản ứng lại, mặt cô lập tức đỏ ửng lên, dùng sức trừng mắt nhìn anh, “Ai…..Ai muốn cùng anh sinh đội bóng đá, đội bóng chuyền chứ, muốn sinh thì tự anh sinh!”
“Tự mình làm sao sinh được? Mạt Nhân, loại sự tình này em chính là phải mau giúp đỡ…”
“Anh đi chết đi!” Cô thẹn thùng khẽ mắng.
“Nếu anh chết, vậy bé cưng và mẹ của bé cưng chẳng phải là sẽ cực kỳ đau lòng sao?” Nói rồi, Kì Thiên Triệt ôm cô vào lòng, vẻ mặt cười mờ ám, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn hồng thùng thùng của cô, “Đừng xấu hổ, trong sách có nói người sắp làm mẹ phải bảo trì tâm tình vui vẻ, còn nói….”
Anh tiếp tục hôn cô, không để ý tới những ánh mắt hâm mộ và ghen tị xung quanh.
“Mẹ phải được ba hôn, như vậy bé cưng sinh ra mới có thể thông minh, đáng yêu, lại biết yêu thương người khác. Mạt Nhân, suy nghĩ cho bé cưng của chúng ta, đừng phản kháng nha!”
“Nhảm nhí cái gì? Đừng….”
Cô muốn phản kháng, nhưng người đàn ông bá đạo kia không chịu cho cô cơ hội, trực tiếp che miệng cô lại.
“Tình cảm đôi vợ chồng kia thật tốt nha.” Những tiếng bàn tán hâm mộ xung quanh rải rác truyền đến.
Hạ Mạt Nhân không khỏi xấu hổ, cũng không giãy giụa nữa, cứ như vậy bị ôm hôn một cách đầy thương yêu cưng chìu, một cảm giác vô cùng hạnh phúc và thỏa mãn tràn ngập trong lòng cô.
Chẳng qua, một màn ấm áp bên này, lại lọt vào trong một đôi mắt ghen ghét, cách đó không xa, một người phụ nữ đặt tay lên cái bụng bằng phẳng, gắt gao xiết chặt hai nắm tay, ánh mắt sắc lạnh như dao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook