Chia Tay Vạn Tuế
-
Chương 3
“Gần đây doanh thu của ông ty chúng ta thật sự là càng ngày càng…kém hơn, nếu không phải tháng trước tiếp nhận kế hoạch trang hoàng ột khách sạn, chỉ sợ tiền lương tháng này và tháng sau đều không phát được.”
“Mạt Nhân, cô biết đó, chúng ta vốn chỉ là một công ty nhỏ, không thể so sánh với những công ty thiết kế nổi tiếng, hơn nữa gần đây lại đang là mùa ế ẩm—-”
“Lí tổng, ngài gọi tôi đến văn phòng, rốt cuộc là muốn nói với tôi chuyện gì?”
Hạ Mạt Nhân rất ít thấy cấp trên của mình nói một mạch nhiều chuyện như vậy, người đàn ông chất phát thành thật trước mắt này bình thường chỉ biết lộ ra vẻ thẹn thùng mỉm cười với nhân viên, có nói cũng chưa bao giờ quá ba câu, nhưng hôm nay lại suýt chút nữa phá kỷ lục thế giới.
Chỉ thấy khuôn mặt đối phương lập tức đỏ ửng lên, mặc dù đã ở tuổi trung niên, cũng không học được một chút dáng vẻ thương nhân và sự thâm độc của người làm ăn.
“À….Tôi, tôi không biết mình gần đây mất đi vận may, chuyện này…Cô đã từng nghe nói tới tập đoàn Lăng Thiên chưa? Công ty bọn họ trước đây không lâu đã hao tổn một số tiền lớn quyết định mua một tòa nhà mới xây trong khu vực, chính là khu chung cư cao cấp Bích Vân Các được quảng cáo tuyên truyền rầm rộ. “
Hai năm trước, Bích Vân Các là của tập đoàn Tiêu Hạ nào đó cùng nằm trong khu vực hoàng kim, trước khi nhà ở còn chưa được tiến hành xây dựng, đã tiến hành quảng cáo trên đường phố và TV
Không lâu trước, nghe nói khu đất đó bị tập đoàn Lăng Thiên thu mua, chi tiết trong chuyện này cô không hiểu nhiều lắm, huống chi động đến những việc liên quan đến Kì Thiên Triệt, cô có thể trốn tránh liền trốn tránh, chính vì vậy không hiểu sao ông chủ lại đột nhiên nhắc tới chuyện này với cô.
Thấy cô nhíu mày, đối phương lại tiếp tục nói: “Tập đoàn Lăng Thiên đã hao tổn mua khu chung cư mới xây với giá cao, về phần trang hoàng bên trong….”
Hạ Mạt Nhân dường như đã hiểu, “Ý của Lí tổng chính là, hy vọng công ty chúng ta có thể lấy được dự án trang hoàng nơi đó?”
“Trên thực tế…thư ký của tổng tài tập đoàn Lăng Thiên hôm qua có đến tìm tôi, anh ta nói, toàn bộ Bích Vân Các đều có thể giao cho chúng ta làm, nhưng có một yêu cầu…..” Ông dừng trong chốc lát rồi lại nói: “Anh ta hy vọng công ty chúng ta do cô đảm nhiệm chức vụ thiết kế trưởng, hoàn thành thiết kế sửa sang tòa nhà.”
“Ông nói gì? Tôi….Một mình hoàn thành?” Cô nhấn mạnh chỉ vào chóp mũi mình, tựa như đang cố gắng tiêu hóa hàm ý trong lời nói của cấp trên.
Tuy rằng thiết kế nội thất đúng là thế mạnh của mình, nhưng sửa sang một tòa cao ốc đều phải tự hoàn thành một mình, yêu cầu này quả thật là một loại yêu cầu có tính thách thức cao.
“Mạt Nhân, cô và tổng tài tập đoàn Lăng Thiên khi đó….Có phải có liên quan gì tới nhau không?”
Tuy rằng ông hướng nội, nhưng việc đó ông không hề có vẻ khờ khạo.
Khi thư ký của tổng tài tập đoàn Lăng Thiên tìm gặp ông, đề cử Mạt Nhân đứng đầu nhóm thiết kế, ông cũng đã đoán được trong chuyện này nhất định có nguyên nhân nào đó.
“Tôi…..” Hạ Mạt Nhân nhất thời không biết nên giải thích với đối phương như thế nào.
Cô thật sự không nghĩ tới Kì Thiên Triệt sẽ sử dụng chiêu thức này, từ sau khi anh bị Na Na làm cho tức giận bỏ đi, thì tựa như không khí biến mất khỏi cuộc sống của cô.
Nói không khĩ tới anh chút nào quả thực là gạt người, huống chi bây giờ còn biết được lúc ấy anh nói chia tay đích thực là có nguyên nhân, điều này làm cho cô vừa yêu anh, nhưng mặt khác cũng vừa oán hận anh.
Tâm tư của chính mình mơ hồ hỗn loạn, nhưng rốt cuộc cô cũng đành phải để cho tình cảm tùy ý giằng co như thế.
Nhưng vốn đang nghĩ rằng sự bỏ đi của anh là biểu hiện của sự buông tha, không nghĩ tới đột nhiên kẻ gian kia lại dùng đến chiêu thức này, quả nhiên làm cho cô trở tay không kịp, xem ra đấu với một thương nhân khôn khéo, quả thực mình không phải đối thủ.
“Sorry! Có lẽ tôi không nên hỏi nhiều như vậy.” Lí tổng thấy trên mặt cô lộ vẻ khó xử, hiểu được câu hỏi của mình có thể liên quan đến việc riêng của đối phương, liền nói, “Nếu cô cảm thấy tập đoàn Lăng Thiên đưa ra yêu cầu quá khó xử, hoặc là cô cũng không muốn đảm nhiệm chức vụ nhà thiết kế của bọn họ, tôi có thể gọi điện thoại từ chối thỉnh cầu bọn họ đưa ra…..”
“Lí tổng.” Cô đột nhiên đứng dậy, ngăn lại động tác cầm lấy điện thoại của ông, “Hẹn thời gian cụ thể đi, tôi sẽ gặp tổng tài của Lăng Thiên.”
Hạ Mạt Nhân biết bản thân mình không phải thần cũng chả phải thánh nhân, nhưng cô đến công ty mới hai tháng, vẫn được cấp trên chiếu cố và quan tâm, muốn cô cứ như vậy mặc cho công ty mất đi một cơ hội kiếm tiền, lại khiến cho ông chủ kinh doanh chật vật, cô tuyệt đối không làm được, chính vì vậy, cô quyết định tiếp nhận thử thách này.
Lần thứ hai tới tập đoàn Lăng Thiên, lần này nữ nhân viên tiếp tân có kinh nghiệm lần trước, không để cô chờ lâu liền cho cô lên lầu, chỉ là Kì Thiên Triệt đang trong phòng họp chủ trì cuộc họp đại hội cổ đông, cho nên cô vẫn là ngồi trong phòng khách đợi anh suốt hai mươi phút.
Lúc cô được thư ký của Kì Thiên Triệt đưa đến văn phòng anh, đã sắp đến ba giờ chiều, nếu anh lại chưa chủ trì xong cuộc họp, cô hoài nghi chính mình chỉ sợ cũng muốn ngủ gật trong phòng khách.
Lần trước chưa xem xét văn phòng anh tỉ mỉ, là bởi vì bản thân mình đang trong cơn thịnh nộ, nhưng lần này, cô vẫn không có tâm tình đánh giá không gian xa hoa này như trước, bởi vì trong đầu cô đầy ắp sự mịt mờ.
Sau bàn làm việc, cô lần đầu tiên nhìn thấy biểu hiện ra bên ngoài của Kì Thiên Triệt ở công ty, loại khí thế vương giả không hề nổi giận mà vẫn rất uy nghiêm này.
Trước đây, anh chưa từng cho cô thấy qua bộ dạng vừa sắc bén lại vừa lạnh lùng như vậy, trong cuộc sống nhàn rỗi ở nhà, anh luôn có thừa sự tao nhã, phong thái quý phái bức người, hiển nhiên là hình mẫu điển hình của một thiếu gia nhà giàu trong xã hội thượng lưu.
Không nghĩ tới, tại nơi anh làm việc, lại để cho cô phát hiện ra một phương diện khác của anh.
Hạ Mạt Nhân tưởng rằng mình đến sẽ khiến cho anh đứng dậy nghênh đón giống như trước đây, hoặc là nhân cơ hội này nói với cô những lời bắt đầu lại lần nữa gì đó, nhưng hôm nay biểu hiện của Kì Thiên Triệt hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của cô.
Nhìn thấy cô bước vào văn phòng, anh chỉ gật đầu với cô, rồi đưa tay ra hiệu cho cô ngồi xuống. “Chờ một chút, anh đang ký mấy tập tài liệu quan trọng, cho anh mười phút.”
Nói xong, liền không hề để ý tới cô, hoàn toàn xem cô là người vô hình.
Trong lòng cô lập tức nổi lên một chút bất mãn. Cái gì chứ! Tự nhiên dùng loại thái độ thờ ơ này đối xử với cô, vài ngày trước anh rõ ràng còn ôm cô ở chỗ này, nói những chuyện ma quỷ linh tinh bắt đầu lại lần nữa gì đó cơ mà…..
Chính là bởi vì anh phớt lờ cô, cô chỉ có thể vẫn trừng mắt nhìn anh mà sinh ra hờn dỗi, chính là nhìn rồi lại nhìn, sự tức giận không biết từ lúc nào đã biến mất, trở thành quan sát đơn thuần.
Ngồi đối diện bàn làm việc của anh, nhìn thấy bộ dạng chăm chú làm việc của anh, áo sơmi trắng và cravat kẻ sọc, mái tóc đen thẳng cắt ngắn rũ xuống phủ kín trán, chỉ lộ ra một bên mắt, hàng mi rậm dài thoáng chớp, sóng mũi cao thẳng, đôi môi bạc khêu gợi, nhìn thế nào cũng đều hoàn mỹ.
Trước đây, cô chỉ biết bạn trai mình là người giữa chi long, không phải trong ao vật, huống chi anh lại khôi ngô tuấn tú, giàu có, khó mà cưỡng lại được.
Còn nhớ lúc hai người mới quen không lâu, đi nhà hàng ăn cơm, nữ quản lí nhà hàng xinh đẹp bèn lợi dụng lúc cô đi toilet phóng ánh mắt quyến rũ mãnh liệt về phía anh, còn liên tục tiếp cận, kết quả Kì Thiên Triệt anh ta chẳng những không cảm kích, ngược lại còn trách cứ nữ quản lí kia quấy nhiễu tình dục với anh, cuối cùng khiến cho người ta tự nhận lỗi từ chức, mà theo cách nói của anh, đối với loại người xun xoe bợ đỡ này, anh thật sự không có hứng thú, huống chi loại phụ nữ lỗ mảng này cũng không phải thức ăn của anh.
“Mạt Nhân….Có nghe anh nói không?”
Mãi đến khi tiếng nói trầm ấm mạnh mẽ dễ nghe của anh rốt cuộc truyền vào tai cô, Hạ Mạt Nhân mới lấy lại tinh thần, ngượng ngùng phát hiện ra sự thất lễ của mình.
Đáng ghét! Cô sao lại lơ đãng thất thần, chỉ vì nghĩ đến anh.
Chán nản ngước mắt, chỉ thấy Kì Thiên Triệt đã thu dọn tài liệu trên bàn, đem nửa thân trên của mình vùi trong chiếc ghế bọc da màu đen, ánh mắt lộ vẻ đang suy nghĩ, bên môi lộ ra một nụ cười tinh quái.
Cô cảm thấy bản thân mình lúc này có chút giống với một tên hề, hoàn toàn bị anh bắt gặp vẻ xấu hổ.
“Hôm nay tôi đến….”
“Là muốn bàn luận với anh về công việc cụ thể của Bích Vân Các sao? Anh biết Thành Dực đã nói rõ chi tiết với Lí tổng giám đốc của công ty em.”
“Vì sao chỉ cần một nhà thiết kế là tôi? Anh có biết việc này có chút ép buộc, hoặc là anh từ đầu đã không có thành ý cùng công ty chúng tôi hợp tác?”
Sau khi khôi phục lại sự điềm tĩnh, Hạ Mạt Nhân rốt cuộc nhớ tới mục đích chuyến đi này của mình.
Kì Thiên Triệt nhướng ày, lộ ra dáng vẻ tươi cười vô hại, “Thế nào? Em không phải là sợ hãi chứ? Hay là cảm thấy chính mình không thể đảm nhiệm?”
Giọng điệu khinh thường của anh khiến cô bất mãn. “Từ trước đến nay tôi luôn tự tin với năng lực của chính mình.”
“Vậy là tốt rồi.” Nói xong, liền lấy một tập tài liệu từ trên bàn đưa tới trước mặt cô.
“Đây là tư liệu về Bích Vân Các, tổng cộng phân ra ba tòa nhà lớn ABC, mỗi tòa nhà có mười tám tầng, diện tích lớn nhất là hai trăm hai mươi mét vuông, nhỏ nhất là chín mươi bốn mét vuông, nếu em cảm thấy năng lực của mình không có vấn đề, anh sẽ sắp xếp cho Thành Dực dẫn em đi xem hiện trường, ba ngày sau anh muốn xem bản thiết kế mẫu em mang đến, nếu có thể, hai công ty chúng ta có thể thành công ký kết hợp đồng. “
Anh nói liền một mạch, tựa như cô thật sự cũng chỉ là một đối tượng hợp tác bình thường mà thôi.
Hạ Mạt Nhân hoài nghi nhìn anh một cái, mới để mắt nghiên cứu văn kiện trước mắt.
Bên trong có một phần giới thiệu về Bích Vân Các, cách diễn đạt hết sức đơn giản, cũng rất kỹ càng tỉ mỉ, làm cho người ta vừa đọc thì liền mê mẩn, bên cạnh còn kèm thêm ảnh chụp, là hình dáng bên ngoài của Bích Vân Các.
“Ngoài ra, anh còn có một điều kiện —–”
Trong lúc Hạ Mạt Nhân đang xem tài liệu, trên đỉnh đầu lại truyền đến giọng nói dễ nghe của Kì Thiên Triệt.
“Nếu Lăng Thiên cùng quý công ty ký kết hợp đồng, anh sẽ cấp cho em văn phòng chuyên dụng.”
Thấy cô ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu, anh tiếp tục nói, “Anh muốn em đến làm việc trong cao ốc tập đoàn Lăng Thiên, cho đến lúc công việc kết thúc.”
Giấu đầu lòi đuôi rốt cuộc cũng đến lúc lộ ra!
Hạ Mạt Nhân lạnh lùng xem xét anh. Chỉ biết anh là người làm ăn, người như thế sẽ không dễ dàng đem cái dự án mà mọi người đều cố muốn tranh giành tuỳ tiện giao cho công ty nhỏ cuả cô thực hiện, quả nhiên mục đích cuả anh là cô.
Kì Thiên Triệt liền nói, “Em sẽ có thư ký riêng của mình, anh cũng sẽ điều động một vài nhân viên hỗ trợ, bất cứ lúc nào cũng nghe theo sự phân công của em, về phần thời gian làm việc, là theo thời gian làm việc bình thường của tập đoàn Lăng Thiên mà đi về, nếu em không có ý kiến, chờ em mang bản thiết kế sơ bộ tới, anh cảm thấy có khả năng, lúc đó sẽ có thể ký hợp đồng.”
Không đợi cô cất tiếng, anh lập tức ngắt lời, “Đương nhiên, em có thể từ chối đề nghị của anh, dù sao đó cũng là vấn đề tự do cá nhân, chỉ là…”
Anh cười, mang theo sự tự tin, “Nếu em không đồng ý, anh còn có rất nhiều công ty thiết kế có thể liên hệ, em biết đó, trong lĩnh vực thiết kế này bọn họ cạnh tranh rất ác liệt, vả lại……”
Anh nghiêng người về phía trước, đột nhiên kéo gần khoảng cách giữa hai người.“Anh biết tình trạng công ty nhỏ của em, nếu mấy tháng kế tiếp lại tiếp tục không có mối làm ăn, chỉ e không lâu nữa sẽ phải đóng cửa.”
Anh chậm rãi đứng thẳng dậy, mở rộng hai lòng bàn tay, bày ra vẻ mặt khôn khéo và không cho phép phản kháng của một thương nhân, “Quyền lựa chọn là ở em, anh cho em thời gian.”
Hạ Mạt Nhân chỉ có thể tức tối trừng mắt nhìn anh không tha. Người đàn ông này căn bản trước khi đưa ra yêu cầu như vậy đã liền điều tra rõ toàn bộ về công ty của cô, hiển nhiên là tìm hiểu ở cả vấn đề tương lai, khiến nàng ngây ngốc suốt cả từ lúc đi làm đến tận giờ tan tầm, giống như kẻ ngu ngốc không trưởng thành.
Chỉ có điều chiêu này rốt cuộc là vì cái gì? Lấy lui làm tiến?
Nâng tầm mắt, Hạ Mạt Nhân nhàm chán nhìn máy tính trước mặt, bên trong là kiệt tác cô vất vả suốt cả buổi sáng.
Hơi mệt, cổ ê ẩm, đôi mắt chăm chú nhìn máy tính trong một khoảng thời gian dài cũng rất đau nhức, cô dịch chuyển thước ngắm di động, nhẹ nhàng trượt trên màn hình máy tính.
Không nghĩ tới cô lại sẽ đáp ứng điều kiện của Kì Thiên Triệt, ngoan ngoãn đến làm việc ở tập đoàn Lăng Thiên.
Còn nhớ sau khi đồng nghiệp cùng công ty biết được chuyện này, mọi người đều lộ ra dáng vẻ không thể tin được, cô giống như cá chép vượt long môn, nghiễm nhiên tốt số được kiểu công ty lớn như Lăng Thiên lựa chọn, còn được chọn đứng đầu nhóm thiết kế.
Đối diện với sự hâm mộ của đồng nghiệp, cô thật sự là vô cùng bất đắc dĩ, sau khi Na Na biết được chuyện này cũng tức giận đến la hét ầm ĩ, luôn miệng nói rằng Kì Thiên Triệt có âm mưu, muốn cô đừng bị mắc mưu.
Cô cũng không muốn bị Kì Thiên Triệt chi phối, nhưng mà nếu cô không đáp ứng yêu cầu của anh, như vậy công ty nhỏ của cô quả thực không lâu nữa sẽ đối mặt với nguy cơ đóng cửa.
Hơn nữa cô càng biết rõ hơn về một vấn đề đó là, với những thủ đoạn nham hiểm của Kì Thiên Triệt trên thương trường, làm không tốt sẽ trực tiếp kết liễu công ty của cô, cho dù cô lại đi tìm công việc khác, kết quả cuối cùng vẫn là giống nhau, cô căn bản trốn không thoát bẫy của anh.
Đánh giá văn phòng xa hoa trước mắt, bốn phía bày đầy cây xanh, rèm cửa sổ sát đất là màu hồng phấn cô thích nhất, chân màn còn được phối những dải ren lụa xinh xắn.
Trước nay cô quả thực luôn có hứng thú với ren lụa, trước đây lúc sống chung với Kì Thiên Triệt, toàn bộ rèm cửa trong nhà đều được cô thiết kế thành có đường viền ren lụa gì đó, bao gồm khăn trải giường, sofa.
Không nghĩ tới Kì Thiên Triệt cũng lại biến rèm cửa sổ trong văn phòng thành như vậy, hoàn toàn không phù hợp với không gian thương mại hóa xung quanh, nhưng lại có thể khiến cho người ta cảm thấy tươi mát và nhẹ nhàng.
Cô không phủ nhận lần đầu tiên chính mình nhìn thấy bức màn cũng vô cùng kinh ngạc, diện tích văn phòng rất lớn, loại trừ một bộ trang thiết bị làm việc hoàn chỉnh, anh còn vừa đặt một cái tủ lạnh nhỏ, bên trong chất đầy những thức ăn vặt mà cô thích.
An bài hết toàn bộ những việc này, không khó đoán ra anh căn bản là đang dùng chính sách dụ dỗ, bất quá, cô vẫn là vô cùng cảm động.
Nhưng mà tới nơi này làm việc suốt một tuần, ngoại trừ ngày đầu tiên Kì Thiên Triệt đưa cô đến văn phòng ra, mặt khác, vài ngày nay chưa từng xuất hiện ở công ty, trong lòng cô mơ hồ có chút mất mát, rồi lại không biết chính mình rốt cuộc mất mát điều gì.
Cô muốn biết anh vì sao không tới công ty. Nhưng là biết rõ hiện tại mình căn bản không có tư cách đó, nhân viên của tập đoàn Lăng Thiên quả thực được đào tạo vô cùng tốt, ngay cả sau khi ăn xong cũng sẽ không có hội họp tám chuyện, bởi vậy cô cũng không có cách nào biết được ông chủ đi đâu từ lời nói của những nhân viên.
Đang nghĩ ngợi, cửa chính văn phòng đột nhiên bị người ta đẩy ra, càng làm cho cô không tưởng tượng nổi chính là, người đi vào lại là Kì Thiên Triệt.
Anh lộ ra dáng vẻ tươi cười máy móc, giơ cổ tay rám nắng về phía cô.
“Đã đến giờ cơm trưa, còn hết mình như vậy sao? Thu dọn một chút, ra ngoài ăn cơm.”
Cô ngẩn ra, lại có chút bối rối.
Từ sau khi anh đưa ra lời chia tay vào đêm Valentine đó, hai người vẫn chưa cùng nhau ngồi lại ăn một bữa cơm, nhưng hiện tại…..
“Thế nào?” Anh nhướng ày, “Là chê bộ dạng khách hàng lớn của em quá keo kiệt, hay là em đã có hẹn? Anh mới đi công tác từ Hongkong về, liền trực tiếp đến công ty còn chưa về nhà, trên thực tế, anh có chút vấn đề muốn thảo luận cùng em về phương án thiết kế Bích Vân Các.”
Xem đi! Người đàn ông này cho tới tận lúc này đều là luôn tự tin như vậy, lúc nào cũng sẽ tự mình đưa ra điều kiện, tìm ra vô số lý do kiếm cớ, khiến cho người ta căn bản không thể nào cự tuyệt.
Vấn đề là, cô không thể muốn cự tuyệt là cự tuyệt được.
Gật đầu, Hạ Mạt Nhân ngoan ngoãn đứng dậy, cô thuyết phục chính mình có thể cự tuyệt lời mời của anh sau khi chỉ còn lại hai người, nhưng không cách nào cự tuyệt ở nơi có liên quan đến công việc chung, dù sao thân phận hiện tại của anh chính là cha mẹ của công ty nhỏ kia.
Hai mươi phút sau, cô được đưa đến một nhà hàng với bầu không khí tuyệt vời, người phục vụ lễ phép đem thực đơn in chữ mạ vàng đặt trước mặt hai người, Kì Thiên Triệt tùy tiện lật vài trang.
“Tôi muốn một phần trứng cá trích, một phần soup kem thịt cua, một phần canh đuôi bò, gà hầm Caucasus, thịt bò hành băm, một ly rượu đỏ, một ly trà chanh lạnh, ngoài ra còn thêm một dĩa salad hoa quả. “
“Nhớ kỹ, thịt bò hành băm, không cần cho nhiều hành băm lắm, canh đuôi bò không cần cho gừng, cám ơn.”
Mãi đến khi người phục vụ tươi cười rời đi, Hạ Mạt Nhân vẫn chưa lấy lại tinh thần từ trong sự kinh ngạc.
Người đàn ông này lại có thể hiểu rõ khẩu vị của cô như vậy? Anh biết cô không thích hành, gừng, và tỏi, trước đây lúc hai người đi nhà hàng ăn cơm, lần nào anh cũng yêu cầu người phục vụ dặn dò nhà bếp chú ý khi nấu, không nghĩ tới…..
Nén sự cảm động xuống đáy lòng, cô mạnh mẽ uống một hớp nước để tự trấn an, điều gì cũng chưa nói ra.
Từ lúc nào, anh trở thành người hiểu rõ về cô nhất? Chẳng qua chỉ trong hai năm ngắn ngủi, đã nắm được mỗi một sở thích của cô rõ ràng như thế.
Cho dù là người mẹ tự mình nuôi cô từ nhỏ đến lớn, hiện giờ đã đi dân ra nước ngoài, lúc nấu ăn cũng sẽ quên mất thói quen của cô.
“Suy nghĩ gì vậy?” Đúng lúc này, giọng nói dễ nghe của anh phát ra, mang theo sự vui vẻ.
“À….” Cô lắc đầu, nét mặt có chút không được tự nhiên. “Chuyện đó….Anh mới trở về từ Hongkong sao?” Khó trách mấy ngày nay không thấy anh xuất hiện ở công ty, thì ra là đã đi công tác.
“Đúng vậy, có một cuộc họp rất quan trọng anh nhất thiết phải tự mình tham dự, lúc đó đi gấp quá, cho nên không đủ thời gian nói cho em biết.”
Kì Thiên Triệt uống rượu đỏ bồi bàn đưa tới, lén liếc mắt nhìn cô một cái, thành công nhìn thấy một chút mất mát trong đáy mắt cô.
Trước kia mình đi đâu, khẳng định sẽ nói cho cô biết trước tiên, xem ra Mạt Nhân của anh có chút mất hứng.
Trên thực tế, mấy ngày nay ở Hongkong, anh cũng rất nhớ cô, chẳng qua trò chơi vừa mới bắt đầu, anh sẽ không sớm như vậy liền tự mình ngửa bài.
Hơn nữa thông qua cơ sở ngầm trong công ty do mình bày ra, anh biết được, Hạ Mạt Nhân của anh quả nhiên mỗi ngày đều giở mọi mánh khóe muốn từ lời nói của những nhân viên khác tìm hiểu hành tung của anh.
Nghĩ đến đây, anh không nén được, ý cười càng đậm.
Người con gái này, rõ ràng rất quan tâm anh, lại còn ra sức bày ra bộ dạng không có gì quan trọng, anh thật muốn xem một chút cô có thể kiên trì trong bao lâu.
“Anh đi đâu làm gì đều không có liên quan đến tôi, cần gì phải nói cho tôi biết?” Cô vội vàng lắc đầu, tim đập nhanh thình thịch.
“Đúng rồi, anh không phải nói cùng tôi thảo luận về thiết kế của Bích Vân Các sao?”
Cảm thấy những lời trò chuyện của hai người trong lúc này quá mức ám muội, Hạ Mạt Nhân vội vàng chuyển đề tài sang hướng khác. “Mấy ngày nay tôi đã nghiên cứu cẩn thận kết cấu sơ lược của Bích Vân Các, cũng đã thực hiên một loạt phương án, có thể tiến hành theo mấy phương diện quan trọng sau đây….”
Tiếp đó, cô bắt đầu nghiêm túc giải thích ý tưởng thiết kế của chính mình, Kì Thiên Triệt cũng không ngắt lời, một mực lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng, anh còn có thể gật đầu đồng ý, hoặc là nhíu mày trầm tư.
Trên thực tế, đối với phương diện thiết kế này, anh không thực sự hiểu rõ, buôn bán là công việc chính của tập đoàn Lăng Thiên này, về phần phương diện kiến trúc, anh thật sự chỉ là một tay ngang.
Nhưng mà vì Mạt Nhân, anh tìm nhân viên chuyên nghiệp cố gắng học hỏi suốt một tuần, hiểu biết một chút về những khái niệm cơ bản về phương diện kiến trúc, mới quyết định bỏ ra một số tiền lớn mua Bích Vân Các.
Từ trước đến nay chuyên về đầu tư tài chính, tập đoàn Lăng Thiên lần này làm kinh động cả giới thương nhân Đài Bắc, không ít bạn bè từ nước ngoài gọi điện thoại hỏi anh có phải đầu óc có vấn đề không, tự nhiên lại nảy ra ý định bắt đầu chơi đùa trong lĩnh vực bất động sản.
Đối với những lời đó, anh cũng chỉ đơn giản cười cho qua chuyện. Anh là điên rồi, nhưng mà như vậy thì sao, chỉ cần có thể làm cho Mạt Nhân ở bên cạnh mình, đừng nói một tòa nhà Bích Vân Các, cho dù một ngàn tòa nhà anh cũng sẽ mua.
Nhìn thấy cái miệng nhỏ của cô hết mở lại khép, dáng vẻ thông minh khiến cho anh đặc biệt yêu thích.
Mạt Nhân chính là kiểu phụ nữ này, đã không làm thì thôi, đã làm thì nhất định phải làm được tốt nhất, giống như trước đây cô vẽ truyện tranh thiếu nhi, đều có thể vì một chi tiết nhỏ không hài lòng mà chỉnh sửa đến quá nửa đêm, thế nào cũng muốn phải hoàn toàn hài lòng mới bằng lòng giao bản thảo, người con gái nhỏ bé rất nghiêm túc và có trách nhiệm này, đối với chuyện tình cảm cũng cố chấp như vậy.
Anh quả thực rất may mắn, đã gặp được cô trong cuộc đời này, mà không phải là những người phụ nữ dung tục kia.
Đúng lúc này, vẻ mặt đang từ tốn mà nhợt nhạt của Hạ Mạt Nhân đột nhiên cứng lại, giây tiếp theo, lại cuống quýt che miệng lại, một dáng vẻ rất khó chịu.
Anh lại càng hoảng sợ, “Mạt Nhân, em làm sao vậy?”
“Tôi…Dạ dày đột nhiên có chút khó chịu, rất muốn…..” Không đợi nói dứt câu, cô liền chạy như bay về phía toilet, ghé vào trên bồn cầu bắt đầu nôn ra.
Đuổi kịp theo sau, Kì Thiên Triệt lo lắng đứng canh trước cửa toilet, mãi đến lúc cô đi ra, nhìn thấy vẻ mặt cô tái nhợt dị thường, vội vàng tiến đến đỡ lấy cô.
“Có phải những món ăn này không hợp với khẩu vị của em không? Anh đưa em đến bệnh viện nha?”
“Không sao cả, chỉ là….Có lẽ vừa mới ăn một ít thức ăn chứa nhiều dầu mỡ gì đó, cho nên mới…..”
Cô không muốn nói cho anh biết là bởi vì nguyên nhân là do mang thai mới xuất hiện hiện tượng nôn mửa.
Có lẽ là bữa đại tiệc vừa nãy khiến cho cô ngon miệng, trong lúc nhất thời đã quên dạ dày của mình căn bản không thích ứng với những món ăn quá thịnh soạn, mới có thể xuất hiện tình trạng buồn nôn.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Kì Thiên Triệt, cô nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.
Cô biết rõ sớm hay muộn anh cũng sẽ biết sự thật mình mang thai, nhưng vì cô không thừa nhận quan hệ hiện tại giữa hai người, chưa thích hợp nói ra chuyện này.
Cho nên, chờ thêm một thời gian nữa, để cho quan hệ của họ tiếp tục đơn thuần như vậy là tốt rồi.
“Mạt Nhân, cô biết đó, chúng ta vốn chỉ là một công ty nhỏ, không thể so sánh với những công ty thiết kế nổi tiếng, hơn nữa gần đây lại đang là mùa ế ẩm—-”
“Lí tổng, ngài gọi tôi đến văn phòng, rốt cuộc là muốn nói với tôi chuyện gì?”
Hạ Mạt Nhân rất ít thấy cấp trên của mình nói một mạch nhiều chuyện như vậy, người đàn ông chất phát thành thật trước mắt này bình thường chỉ biết lộ ra vẻ thẹn thùng mỉm cười với nhân viên, có nói cũng chưa bao giờ quá ba câu, nhưng hôm nay lại suýt chút nữa phá kỷ lục thế giới.
Chỉ thấy khuôn mặt đối phương lập tức đỏ ửng lên, mặc dù đã ở tuổi trung niên, cũng không học được một chút dáng vẻ thương nhân và sự thâm độc của người làm ăn.
“À….Tôi, tôi không biết mình gần đây mất đi vận may, chuyện này…Cô đã từng nghe nói tới tập đoàn Lăng Thiên chưa? Công ty bọn họ trước đây không lâu đã hao tổn một số tiền lớn quyết định mua một tòa nhà mới xây trong khu vực, chính là khu chung cư cao cấp Bích Vân Các được quảng cáo tuyên truyền rầm rộ. “
Hai năm trước, Bích Vân Các là của tập đoàn Tiêu Hạ nào đó cùng nằm trong khu vực hoàng kim, trước khi nhà ở còn chưa được tiến hành xây dựng, đã tiến hành quảng cáo trên đường phố và TV
Không lâu trước, nghe nói khu đất đó bị tập đoàn Lăng Thiên thu mua, chi tiết trong chuyện này cô không hiểu nhiều lắm, huống chi động đến những việc liên quan đến Kì Thiên Triệt, cô có thể trốn tránh liền trốn tránh, chính vì vậy không hiểu sao ông chủ lại đột nhiên nhắc tới chuyện này với cô.
Thấy cô nhíu mày, đối phương lại tiếp tục nói: “Tập đoàn Lăng Thiên đã hao tổn mua khu chung cư mới xây với giá cao, về phần trang hoàng bên trong….”
Hạ Mạt Nhân dường như đã hiểu, “Ý của Lí tổng chính là, hy vọng công ty chúng ta có thể lấy được dự án trang hoàng nơi đó?”
“Trên thực tế…thư ký của tổng tài tập đoàn Lăng Thiên hôm qua có đến tìm tôi, anh ta nói, toàn bộ Bích Vân Các đều có thể giao cho chúng ta làm, nhưng có một yêu cầu…..” Ông dừng trong chốc lát rồi lại nói: “Anh ta hy vọng công ty chúng ta do cô đảm nhiệm chức vụ thiết kế trưởng, hoàn thành thiết kế sửa sang tòa nhà.”
“Ông nói gì? Tôi….Một mình hoàn thành?” Cô nhấn mạnh chỉ vào chóp mũi mình, tựa như đang cố gắng tiêu hóa hàm ý trong lời nói của cấp trên.
Tuy rằng thiết kế nội thất đúng là thế mạnh của mình, nhưng sửa sang một tòa cao ốc đều phải tự hoàn thành một mình, yêu cầu này quả thật là một loại yêu cầu có tính thách thức cao.
“Mạt Nhân, cô và tổng tài tập đoàn Lăng Thiên khi đó….Có phải có liên quan gì tới nhau không?”
Tuy rằng ông hướng nội, nhưng việc đó ông không hề có vẻ khờ khạo.
Khi thư ký của tổng tài tập đoàn Lăng Thiên tìm gặp ông, đề cử Mạt Nhân đứng đầu nhóm thiết kế, ông cũng đã đoán được trong chuyện này nhất định có nguyên nhân nào đó.
“Tôi…..” Hạ Mạt Nhân nhất thời không biết nên giải thích với đối phương như thế nào.
Cô thật sự không nghĩ tới Kì Thiên Triệt sẽ sử dụng chiêu thức này, từ sau khi anh bị Na Na làm cho tức giận bỏ đi, thì tựa như không khí biến mất khỏi cuộc sống của cô.
Nói không khĩ tới anh chút nào quả thực là gạt người, huống chi bây giờ còn biết được lúc ấy anh nói chia tay đích thực là có nguyên nhân, điều này làm cho cô vừa yêu anh, nhưng mặt khác cũng vừa oán hận anh.
Tâm tư của chính mình mơ hồ hỗn loạn, nhưng rốt cuộc cô cũng đành phải để cho tình cảm tùy ý giằng co như thế.
Nhưng vốn đang nghĩ rằng sự bỏ đi của anh là biểu hiện của sự buông tha, không nghĩ tới đột nhiên kẻ gian kia lại dùng đến chiêu thức này, quả nhiên làm cho cô trở tay không kịp, xem ra đấu với một thương nhân khôn khéo, quả thực mình không phải đối thủ.
“Sorry! Có lẽ tôi không nên hỏi nhiều như vậy.” Lí tổng thấy trên mặt cô lộ vẻ khó xử, hiểu được câu hỏi của mình có thể liên quan đến việc riêng của đối phương, liền nói, “Nếu cô cảm thấy tập đoàn Lăng Thiên đưa ra yêu cầu quá khó xử, hoặc là cô cũng không muốn đảm nhiệm chức vụ nhà thiết kế của bọn họ, tôi có thể gọi điện thoại từ chối thỉnh cầu bọn họ đưa ra…..”
“Lí tổng.” Cô đột nhiên đứng dậy, ngăn lại động tác cầm lấy điện thoại của ông, “Hẹn thời gian cụ thể đi, tôi sẽ gặp tổng tài của Lăng Thiên.”
Hạ Mạt Nhân biết bản thân mình không phải thần cũng chả phải thánh nhân, nhưng cô đến công ty mới hai tháng, vẫn được cấp trên chiếu cố và quan tâm, muốn cô cứ như vậy mặc cho công ty mất đi một cơ hội kiếm tiền, lại khiến cho ông chủ kinh doanh chật vật, cô tuyệt đối không làm được, chính vì vậy, cô quyết định tiếp nhận thử thách này.
Lần thứ hai tới tập đoàn Lăng Thiên, lần này nữ nhân viên tiếp tân có kinh nghiệm lần trước, không để cô chờ lâu liền cho cô lên lầu, chỉ là Kì Thiên Triệt đang trong phòng họp chủ trì cuộc họp đại hội cổ đông, cho nên cô vẫn là ngồi trong phòng khách đợi anh suốt hai mươi phút.
Lúc cô được thư ký của Kì Thiên Triệt đưa đến văn phòng anh, đã sắp đến ba giờ chiều, nếu anh lại chưa chủ trì xong cuộc họp, cô hoài nghi chính mình chỉ sợ cũng muốn ngủ gật trong phòng khách.
Lần trước chưa xem xét văn phòng anh tỉ mỉ, là bởi vì bản thân mình đang trong cơn thịnh nộ, nhưng lần này, cô vẫn không có tâm tình đánh giá không gian xa hoa này như trước, bởi vì trong đầu cô đầy ắp sự mịt mờ.
Sau bàn làm việc, cô lần đầu tiên nhìn thấy biểu hiện ra bên ngoài của Kì Thiên Triệt ở công ty, loại khí thế vương giả không hề nổi giận mà vẫn rất uy nghiêm này.
Trước đây, anh chưa từng cho cô thấy qua bộ dạng vừa sắc bén lại vừa lạnh lùng như vậy, trong cuộc sống nhàn rỗi ở nhà, anh luôn có thừa sự tao nhã, phong thái quý phái bức người, hiển nhiên là hình mẫu điển hình của một thiếu gia nhà giàu trong xã hội thượng lưu.
Không nghĩ tới, tại nơi anh làm việc, lại để cho cô phát hiện ra một phương diện khác của anh.
Hạ Mạt Nhân tưởng rằng mình đến sẽ khiến cho anh đứng dậy nghênh đón giống như trước đây, hoặc là nhân cơ hội này nói với cô những lời bắt đầu lại lần nữa gì đó, nhưng hôm nay biểu hiện của Kì Thiên Triệt hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của cô.
Nhìn thấy cô bước vào văn phòng, anh chỉ gật đầu với cô, rồi đưa tay ra hiệu cho cô ngồi xuống. “Chờ một chút, anh đang ký mấy tập tài liệu quan trọng, cho anh mười phút.”
Nói xong, liền không hề để ý tới cô, hoàn toàn xem cô là người vô hình.
Trong lòng cô lập tức nổi lên một chút bất mãn. Cái gì chứ! Tự nhiên dùng loại thái độ thờ ơ này đối xử với cô, vài ngày trước anh rõ ràng còn ôm cô ở chỗ này, nói những chuyện ma quỷ linh tinh bắt đầu lại lần nữa gì đó cơ mà…..
Chính là bởi vì anh phớt lờ cô, cô chỉ có thể vẫn trừng mắt nhìn anh mà sinh ra hờn dỗi, chính là nhìn rồi lại nhìn, sự tức giận không biết từ lúc nào đã biến mất, trở thành quan sát đơn thuần.
Ngồi đối diện bàn làm việc của anh, nhìn thấy bộ dạng chăm chú làm việc của anh, áo sơmi trắng và cravat kẻ sọc, mái tóc đen thẳng cắt ngắn rũ xuống phủ kín trán, chỉ lộ ra một bên mắt, hàng mi rậm dài thoáng chớp, sóng mũi cao thẳng, đôi môi bạc khêu gợi, nhìn thế nào cũng đều hoàn mỹ.
Trước đây, cô chỉ biết bạn trai mình là người giữa chi long, không phải trong ao vật, huống chi anh lại khôi ngô tuấn tú, giàu có, khó mà cưỡng lại được.
Còn nhớ lúc hai người mới quen không lâu, đi nhà hàng ăn cơm, nữ quản lí nhà hàng xinh đẹp bèn lợi dụng lúc cô đi toilet phóng ánh mắt quyến rũ mãnh liệt về phía anh, còn liên tục tiếp cận, kết quả Kì Thiên Triệt anh ta chẳng những không cảm kích, ngược lại còn trách cứ nữ quản lí kia quấy nhiễu tình dục với anh, cuối cùng khiến cho người ta tự nhận lỗi từ chức, mà theo cách nói của anh, đối với loại người xun xoe bợ đỡ này, anh thật sự không có hứng thú, huống chi loại phụ nữ lỗ mảng này cũng không phải thức ăn của anh.
“Mạt Nhân….Có nghe anh nói không?”
Mãi đến khi tiếng nói trầm ấm mạnh mẽ dễ nghe của anh rốt cuộc truyền vào tai cô, Hạ Mạt Nhân mới lấy lại tinh thần, ngượng ngùng phát hiện ra sự thất lễ của mình.
Đáng ghét! Cô sao lại lơ đãng thất thần, chỉ vì nghĩ đến anh.
Chán nản ngước mắt, chỉ thấy Kì Thiên Triệt đã thu dọn tài liệu trên bàn, đem nửa thân trên của mình vùi trong chiếc ghế bọc da màu đen, ánh mắt lộ vẻ đang suy nghĩ, bên môi lộ ra một nụ cười tinh quái.
Cô cảm thấy bản thân mình lúc này có chút giống với một tên hề, hoàn toàn bị anh bắt gặp vẻ xấu hổ.
“Hôm nay tôi đến….”
“Là muốn bàn luận với anh về công việc cụ thể của Bích Vân Các sao? Anh biết Thành Dực đã nói rõ chi tiết với Lí tổng giám đốc của công ty em.”
“Vì sao chỉ cần một nhà thiết kế là tôi? Anh có biết việc này có chút ép buộc, hoặc là anh từ đầu đã không có thành ý cùng công ty chúng tôi hợp tác?”
Sau khi khôi phục lại sự điềm tĩnh, Hạ Mạt Nhân rốt cuộc nhớ tới mục đích chuyến đi này của mình.
Kì Thiên Triệt nhướng ày, lộ ra dáng vẻ tươi cười vô hại, “Thế nào? Em không phải là sợ hãi chứ? Hay là cảm thấy chính mình không thể đảm nhiệm?”
Giọng điệu khinh thường của anh khiến cô bất mãn. “Từ trước đến nay tôi luôn tự tin với năng lực của chính mình.”
“Vậy là tốt rồi.” Nói xong, liền lấy một tập tài liệu từ trên bàn đưa tới trước mặt cô.
“Đây là tư liệu về Bích Vân Các, tổng cộng phân ra ba tòa nhà lớn ABC, mỗi tòa nhà có mười tám tầng, diện tích lớn nhất là hai trăm hai mươi mét vuông, nhỏ nhất là chín mươi bốn mét vuông, nếu em cảm thấy năng lực của mình không có vấn đề, anh sẽ sắp xếp cho Thành Dực dẫn em đi xem hiện trường, ba ngày sau anh muốn xem bản thiết kế mẫu em mang đến, nếu có thể, hai công ty chúng ta có thể thành công ký kết hợp đồng. “
Anh nói liền một mạch, tựa như cô thật sự cũng chỉ là một đối tượng hợp tác bình thường mà thôi.
Hạ Mạt Nhân hoài nghi nhìn anh một cái, mới để mắt nghiên cứu văn kiện trước mắt.
Bên trong có một phần giới thiệu về Bích Vân Các, cách diễn đạt hết sức đơn giản, cũng rất kỹ càng tỉ mỉ, làm cho người ta vừa đọc thì liền mê mẩn, bên cạnh còn kèm thêm ảnh chụp, là hình dáng bên ngoài của Bích Vân Các.
“Ngoài ra, anh còn có một điều kiện —–”
Trong lúc Hạ Mạt Nhân đang xem tài liệu, trên đỉnh đầu lại truyền đến giọng nói dễ nghe của Kì Thiên Triệt.
“Nếu Lăng Thiên cùng quý công ty ký kết hợp đồng, anh sẽ cấp cho em văn phòng chuyên dụng.”
Thấy cô ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu, anh tiếp tục nói, “Anh muốn em đến làm việc trong cao ốc tập đoàn Lăng Thiên, cho đến lúc công việc kết thúc.”
Giấu đầu lòi đuôi rốt cuộc cũng đến lúc lộ ra!
Hạ Mạt Nhân lạnh lùng xem xét anh. Chỉ biết anh là người làm ăn, người như thế sẽ không dễ dàng đem cái dự án mà mọi người đều cố muốn tranh giành tuỳ tiện giao cho công ty nhỏ cuả cô thực hiện, quả nhiên mục đích cuả anh là cô.
Kì Thiên Triệt liền nói, “Em sẽ có thư ký riêng của mình, anh cũng sẽ điều động một vài nhân viên hỗ trợ, bất cứ lúc nào cũng nghe theo sự phân công của em, về phần thời gian làm việc, là theo thời gian làm việc bình thường của tập đoàn Lăng Thiên mà đi về, nếu em không có ý kiến, chờ em mang bản thiết kế sơ bộ tới, anh cảm thấy có khả năng, lúc đó sẽ có thể ký hợp đồng.”
Không đợi cô cất tiếng, anh lập tức ngắt lời, “Đương nhiên, em có thể từ chối đề nghị của anh, dù sao đó cũng là vấn đề tự do cá nhân, chỉ là…”
Anh cười, mang theo sự tự tin, “Nếu em không đồng ý, anh còn có rất nhiều công ty thiết kế có thể liên hệ, em biết đó, trong lĩnh vực thiết kế này bọn họ cạnh tranh rất ác liệt, vả lại……”
Anh nghiêng người về phía trước, đột nhiên kéo gần khoảng cách giữa hai người.“Anh biết tình trạng công ty nhỏ của em, nếu mấy tháng kế tiếp lại tiếp tục không có mối làm ăn, chỉ e không lâu nữa sẽ phải đóng cửa.”
Anh chậm rãi đứng thẳng dậy, mở rộng hai lòng bàn tay, bày ra vẻ mặt khôn khéo và không cho phép phản kháng của một thương nhân, “Quyền lựa chọn là ở em, anh cho em thời gian.”
Hạ Mạt Nhân chỉ có thể tức tối trừng mắt nhìn anh không tha. Người đàn ông này căn bản trước khi đưa ra yêu cầu như vậy đã liền điều tra rõ toàn bộ về công ty của cô, hiển nhiên là tìm hiểu ở cả vấn đề tương lai, khiến nàng ngây ngốc suốt cả từ lúc đi làm đến tận giờ tan tầm, giống như kẻ ngu ngốc không trưởng thành.
Chỉ có điều chiêu này rốt cuộc là vì cái gì? Lấy lui làm tiến?
Nâng tầm mắt, Hạ Mạt Nhân nhàm chán nhìn máy tính trước mặt, bên trong là kiệt tác cô vất vả suốt cả buổi sáng.
Hơi mệt, cổ ê ẩm, đôi mắt chăm chú nhìn máy tính trong một khoảng thời gian dài cũng rất đau nhức, cô dịch chuyển thước ngắm di động, nhẹ nhàng trượt trên màn hình máy tính.
Không nghĩ tới cô lại sẽ đáp ứng điều kiện của Kì Thiên Triệt, ngoan ngoãn đến làm việc ở tập đoàn Lăng Thiên.
Còn nhớ sau khi đồng nghiệp cùng công ty biết được chuyện này, mọi người đều lộ ra dáng vẻ không thể tin được, cô giống như cá chép vượt long môn, nghiễm nhiên tốt số được kiểu công ty lớn như Lăng Thiên lựa chọn, còn được chọn đứng đầu nhóm thiết kế.
Đối diện với sự hâm mộ của đồng nghiệp, cô thật sự là vô cùng bất đắc dĩ, sau khi Na Na biết được chuyện này cũng tức giận đến la hét ầm ĩ, luôn miệng nói rằng Kì Thiên Triệt có âm mưu, muốn cô đừng bị mắc mưu.
Cô cũng không muốn bị Kì Thiên Triệt chi phối, nhưng mà nếu cô không đáp ứng yêu cầu của anh, như vậy công ty nhỏ của cô quả thực không lâu nữa sẽ đối mặt với nguy cơ đóng cửa.
Hơn nữa cô càng biết rõ hơn về một vấn đề đó là, với những thủ đoạn nham hiểm của Kì Thiên Triệt trên thương trường, làm không tốt sẽ trực tiếp kết liễu công ty của cô, cho dù cô lại đi tìm công việc khác, kết quả cuối cùng vẫn là giống nhau, cô căn bản trốn không thoát bẫy của anh.
Đánh giá văn phòng xa hoa trước mắt, bốn phía bày đầy cây xanh, rèm cửa sổ sát đất là màu hồng phấn cô thích nhất, chân màn còn được phối những dải ren lụa xinh xắn.
Trước nay cô quả thực luôn có hứng thú với ren lụa, trước đây lúc sống chung với Kì Thiên Triệt, toàn bộ rèm cửa trong nhà đều được cô thiết kế thành có đường viền ren lụa gì đó, bao gồm khăn trải giường, sofa.
Không nghĩ tới Kì Thiên Triệt cũng lại biến rèm cửa sổ trong văn phòng thành như vậy, hoàn toàn không phù hợp với không gian thương mại hóa xung quanh, nhưng lại có thể khiến cho người ta cảm thấy tươi mát và nhẹ nhàng.
Cô không phủ nhận lần đầu tiên chính mình nhìn thấy bức màn cũng vô cùng kinh ngạc, diện tích văn phòng rất lớn, loại trừ một bộ trang thiết bị làm việc hoàn chỉnh, anh còn vừa đặt một cái tủ lạnh nhỏ, bên trong chất đầy những thức ăn vặt mà cô thích.
An bài hết toàn bộ những việc này, không khó đoán ra anh căn bản là đang dùng chính sách dụ dỗ, bất quá, cô vẫn là vô cùng cảm động.
Nhưng mà tới nơi này làm việc suốt một tuần, ngoại trừ ngày đầu tiên Kì Thiên Triệt đưa cô đến văn phòng ra, mặt khác, vài ngày nay chưa từng xuất hiện ở công ty, trong lòng cô mơ hồ có chút mất mát, rồi lại không biết chính mình rốt cuộc mất mát điều gì.
Cô muốn biết anh vì sao không tới công ty. Nhưng là biết rõ hiện tại mình căn bản không có tư cách đó, nhân viên của tập đoàn Lăng Thiên quả thực được đào tạo vô cùng tốt, ngay cả sau khi ăn xong cũng sẽ không có hội họp tám chuyện, bởi vậy cô cũng không có cách nào biết được ông chủ đi đâu từ lời nói của những nhân viên.
Đang nghĩ ngợi, cửa chính văn phòng đột nhiên bị người ta đẩy ra, càng làm cho cô không tưởng tượng nổi chính là, người đi vào lại là Kì Thiên Triệt.
Anh lộ ra dáng vẻ tươi cười máy móc, giơ cổ tay rám nắng về phía cô.
“Đã đến giờ cơm trưa, còn hết mình như vậy sao? Thu dọn một chút, ra ngoài ăn cơm.”
Cô ngẩn ra, lại có chút bối rối.
Từ sau khi anh đưa ra lời chia tay vào đêm Valentine đó, hai người vẫn chưa cùng nhau ngồi lại ăn một bữa cơm, nhưng hiện tại…..
“Thế nào?” Anh nhướng ày, “Là chê bộ dạng khách hàng lớn của em quá keo kiệt, hay là em đã có hẹn? Anh mới đi công tác từ Hongkong về, liền trực tiếp đến công ty còn chưa về nhà, trên thực tế, anh có chút vấn đề muốn thảo luận cùng em về phương án thiết kế Bích Vân Các.”
Xem đi! Người đàn ông này cho tới tận lúc này đều là luôn tự tin như vậy, lúc nào cũng sẽ tự mình đưa ra điều kiện, tìm ra vô số lý do kiếm cớ, khiến cho người ta căn bản không thể nào cự tuyệt.
Vấn đề là, cô không thể muốn cự tuyệt là cự tuyệt được.
Gật đầu, Hạ Mạt Nhân ngoan ngoãn đứng dậy, cô thuyết phục chính mình có thể cự tuyệt lời mời của anh sau khi chỉ còn lại hai người, nhưng không cách nào cự tuyệt ở nơi có liên quan đến công việc chung, dù sao thân phận hiện tại của anh chính là cha mẹ của công ty nhỏ kia.
Hai mươi phút sau, cô được đưa đến một nhà hàng với bầu không khí tuyệt vời, người phục vụ lễ phép đem thực đơn in chữ mạ vàng đặt trước mặt hai người, Kì Thiên Triệt tùy tiện lật vài trang.
“Tôi muốn một phần trứng cá trích, một phần soup kem thịt cua, một phần canh đuôi bò, gà hầm Caucasus, thịt bò hành băm, một ly rượu đỏ, một ly trà chanh lạnh, ngoài ra còn thêm một dĩa salad hoa quả. “
“Nhớ kỹ, thịt bò hành băm, không cần cho nhiều hành băm lắm, canh đuôi bò không cần cho gừng, cám ơn.”
Mãi đến khi người phục vụ tươi cười rời đi, Hạ Mạt Nhân vẫn chưa lấy lại tinh thần từ trong sự kinh ngạc.
Người đàn ông này lại có thể hiểu rõ khẩu vị của cô như vậy? Anh biết cô không thích hành, gừng, và tỏi, trước đây lúc hai người đi nhà hàng ăn cơm, lần nào anh cũng yêu cầu người phục vụ dặn dò nhà bếp chú ý khi nấu, không nghĩ tới…..
Nén sự cảm động xuống đáy lòng, cô mạnh mẽ uống một hớp nước để tự trấn an, điều gì cũng chưa nói ra.
Từ lúc nào, anh trở thành người hiểu rõ về cô nhất? Chẳng qua chỉ trong hai năm ngắn ngủi, đã nắm được mỗi một sở thích của cô rõ ràng như thế.
Cho dù là người mẹ tự mình nuôi cô từ nhỏ đến lớn, hiện giờ đã đi dân ra nước ngoài, lúc nấu ăn cũng sẽ quên mất thói quen của cô.
“Suy nghĩ gì vậy?” Đúng lúc này, giọng nói dễ nghe của anh phát ra, mang theo sự vui vẻ.
“À….” Cô lắc đầu, nét mặt có chút không được tự nhiên. “Chuyện đó….Anh mới trở về từ Hongkong sao?” Khó trách mấy ngày nay không thấy anh xuất hiện ở công ty, thì ra là đã đi công tác.
“Đúng vậy, có một cuộc họp rất quan trọng anh nhất thiết phải tự mình tham dự, lúc đó đi gấp quá, cho nên không đủ thời gian nói cho em biết.”
Kì Thiên Triệt uống rượu đỏ bồi bàn đưa tới, lén liếc mắt nhìn cô một cái, thành công nhìn thấy một chút mất mát trong đáy mắt cô.
Trước kia mình đi đâu, khẳng định sẽ nói cho cô biết trước tiên, xem ra Mạt Nhân của anh có chút mất hứng.
Trên thực tế, mấy ngày nay ở Hongkong, anh cũng rất nhớ cô, chẳng qua trò chơi vừa mới bắt đầu, anh sẽ không sớm như vậy liền tự mình ngửa bài.
Hơn nữa thông qua cơ sở ngầm trong công ty do mình bày ra, anh biết được, Hạ Mạt Nhân của anh quả nhiên mỗi ngày đều giở mọi mánh khóe muốn từ lời nói của những nhân viên khác tìm hiểu hành tung của anh.
Nghĩ đến đây, anh không nén được, ý cười càng đậm.
Người con gái này, rõ ràng rất quan tâm anh, lại còn ra sức bày ra bộ dạng không có gì quan trọng, anh thật muốn xem một chút cô có thể kiên trì trong bao lâu.
“Anh đi đâu làm gì đều không có liên quan đến tôi, cần gì phải nói cho tôi biết?” Cô vội vàng lắc đầu, tim đập nhanh thình thịch.
“Đúng rồi, anh không phải nói cùng tôi thảo luận về thiết kế của Bích Vân Các sao?”
Cảm thấy những lời trò chuyện của hai người trong lúc này quá mức ám muội, Hạ Mạt Nhân vội vàng chuyển đề tài sang hướng khác. “Mấy ngày nay tôi đã nghiên cứu cẩn thận kết cấu sơ lược của Bích Vân Các, cũng đã thực hiên một loạt phương án, có thể tiến hành theo mấy phương diện quan trọng sau đây….”
Tiếp đó, cô bắt đầu nghiêm túc giải thích ý tưởng thiết kế của chính mình, Kì Thiên Triệt cũng không ngắt lời, một mực lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng, anh còn có thể gật đầu đồng ý, hoặc là nhíu mày trầm tư.
Trên thực tế, đối với phương diện thiết kế này, anh không thực sự hiểu rõ, buôn bán là công việc chính của tập đoàn Lăng Thiên này, về phần phương diện kiến trúc, anh thật sự chỉ là một tay ngang.
Nhưng mà vì Mạt Nhân, anh tìm nhân viên chuyên nghiệp cố gắng học hỏi suốt một tuần, hiểu biết một chút về những khái niệm cơ bản về phương diện kiến trúc, mới quyết định bỏ ra một số tiền lớn mua Bích Vân Các.
Từ trước đến nay chuyên về đầu tư tài chính, tập đoàn Lăng Thiên lần này làm kinh động cả giới thương nhân Đài Bắc, không ít bạn bè từ nước ngoài gọi điện thoại hỏi anh có phải đầu óc có vấn đề không, tự nhiên lại nảy ra ý định bắt đầu chơi đùa trong lĩnh vực bất động sản.
Đối với những lời đó, anh cũng chỉ đơn giản cười cho qua chuyện. Anh là điên rồi, nhưng mà như vậy thì sao, chỉ cần có thể làm cho Mạt Nhân ở bên cạnh mình, đừng nói một tòa nhà Bích Vân Các, cho dù một ngàn tòa nhà anh cũng sẽ mua.
Nhìn thấy cái miệng nhỏ của cô hết mở lại khép, dáng vẻ thông minh khiến cho anh đặc biệt yêu thích.
Mạt Nhân chính là kiểu phụ nữ này, đã không làm thì thôi, đã làm thì nhất định phải làm được tốt nhất, giống như trước đây cô vẽ truyện tranh thiếu nhi, đều có thể vì một chi tiết nhỏ không hài lòng mà chỉnh sửa đến quá nửa đêm, thế nào cũng muốn phải hoàn toàn hài lòng mới bằng lòng giao bản thảo, người con gái nhỏ bé rất nghiêm túc và có trách nhiệm này, đối với chuyện tình cảm cũng cố chấp như vậy.
Anh quả thực rất may mắn, đã gặp được cô trong cuộc đời này, mà không phải là những người phụ nữ dung tục kia.
Đúng lúc này, vẻ mặt đang từ tốn mà nhợt nhạt của Hạ Mạt Nhân đột nhiên cứng lại, giây tiếp theo, lại cuống quýt che miệng lại, một dáng vẻ rất khó chịu.
Anh lại càng hoảng sợ, “Mạt Nhân, em làm sao vậy?”
“Tôi…Dạ dày đột nhiên có chút khó chịu, rất muốn…..” Không đợi nói dứt câu, cô liền chạy như bay về phía toilet, ghé vào trên bồn cầu bắt đầu nôn ra.
Đuổi kịp theo sau, Kì Thiên Triệt lo lắng đứng canh trước cửa toilet, mãi đến lúc cô đi ra, nhìn thấy vẻ mặt cô tái nhợt dị thường, vội vàng tiến đến đỡ lấy cô.
“Có phải những món ăn này không hợp với khẩu vị của em không? Anh đưa em đến bệnh viện nha?”
“Không sao cả, chỉ là….Có lẽ vừa mới ăn một ít thức ăn chứa nhiều dầu mỡ gì đó, cho nên mới…..”
Cô không muốn nói cho anh biết là bởi vì nguyên nhân là do mang thai mới xuất hiện hiện tượng nôn mửa.
Có lẽ là bữa đại tiệc vừa nãy khiến cho cô ngon miệng, trong lúc nhất thời đã quên dạ dày của mình căn bản không thích ứng với những món ăn quá thịnh soạn, mới có thể xuất hiện tình trạng buồn nôn.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Kì Thiên Triệt, cô nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.
Cô biết rõ sớm hay muộn anh cũng sẽ biết sự thật mình mang thai, nhưng vì cô không thừa nhận quan hệ hiện tại giữa hai người, chưa thích hợp nói ra chuyện này.
Cho nên, chờ thêm một thời gian nữa, để cho quan hệ của họ tiếp tục đơn thuần như vậy là tốt rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook