Chia Tay Rồi, Tôi Tìm Được Mối Mới
Chương 23: Vô tình gặp gỡ

Trong khoang thuyền ở tầng dưới cùng, Lục Ninh rất tỉ mỉ sửa lại lời Lục U: “Anh ấy là anh Đạc của em, là Tưởng ca ca của chị, xin chị đừng nhầm lẫn xưng hô.”

Lục U mở hành lý ra, sắp xếp lại đồ đạc, tỉnh bơ đáp: “Xin hỏi cái này có khác biệt gì sao?”

“Khác biệt rất lớn, anh Đạc thì đúng là cách gọi kính trọng, em và người khác đều có thể gọi như thế, còn Tưởng ca ca lại là...”

Lục Ninh cười cười, phun ra hai chữ -

“Gọi yêu.”

Dành riêng cho chị.

“Yêu cái đầu em.” Lục U cầm sữa rửa mặt đập về phía cậu: “Từ nhỏ chị đã gọi như thế rồi.”

Lục Ninh cười híp mắt né tránh: “Chị có thể gọi như thế, bọn em thì không thể.”

Đúng lúc này, du thuyền chậm rãi khởi động, tiếng động cơ điếc tai truyền đến, làm rung chuyển cả khoang thuyền.

Lục U cùng Lục Ninh đồng thời bịt kín lỗ tai. 

Điểm chết người chính là bởi vì du thuyền di chuyển nên động cơ sẽ không ngừng chạy, cho nên sự chấn động này sẽ duy trì liên tục không ngừng, giống như một dàn âm thanh nổi bao quanh phòng.

Lục Ninh đi ra ban công nhìn một chút rồi nói: “Chị, căn phòng này của chúng ta chắc là phòng cách động cơ gần nhất rồi.”

“Thế này sao được, ồn quá đi.”

Lục U lập tức đóng hành lý lại, cầm thẻ phòng đi tới đại sảnh trên thuyền yêu cầu đổi phòng.

Nhân viên lễ tân ở nơi này vừa kiêu ngạo vừa vô lễ không xem trọng hành khách, hồi nãy lúc check-in Lục U đã được lĩnh giáo rồi.

Đối đãi với những khách hàng ở tầng trên cùng và khách người nước ngoài thì cô ta rất ân cần, nhưng nhìn thấy thấy cuống vé là khách ở khoang thuyền dưới cùng thì lập tức đổi mặt, thái độ thờ ơ.

“Có thể làm phiền cô đổi phòng cho chúng tôi được không? Số phòng 102, tiếng động cơ quá lớn, thật sự rất ồn.”

Lễ tân quét mắt đến cuống vé của Lục U, thản nhiên nói: “Giường hạng D đã đầy phòng, không đổi được.”

“Không thể nào.” Lục Ninh rất thông minh, câu đã “khảo sát” nhưng phòng ở hành lang một lần, cậu nói: “Tôi thấy ở tầng dưới còn rất nhiều phòng trống mà, giống như 109 và 113.”

Lễ tân giơ vé phúc lợi trong tay Lục U lên, nói: “Xin lỗi, hai người chỉ là vé tàu bình thường, chỉ có thể ở trong khoang hiện tại, nếu như muốn thăng hạng thì phải thêm tiền.”

Lục Ninh tuổi trẻ nóng tính, nghe không quen cô ta nói chuyện với chị gái như vậy, tức giận nói: “Cho nên bởi vì chúng tôi không phải bỏ tiền ra mua vé nên cho chúng tôi cái phòng rác rưởi nhất đúng không!”

Lễ tân trả lời: “Người khác tốn hơn mười nghìn mua vé tàu, mấy người chẳng tốn đồng nào còn soi mói cái gì hả, muốn ở phòng tốt thì bỏ tiền thăng hạng khoang đi.”

“Cô nói chuyện kiểu gì thế, người ta tốn mười mấy nghìn mua vé là để nghe cô châm chọc khiêu khích à! Cô có được rèn luyện kỹ năng nghề nghiệp không đấy!”

“Anh ồn ào cái gì!” Lễ tân không khách khí đáp: “Có thể đi lên tàu Nữ Vương của chúng tôi toàn là khách quý, loại như các người còn không có tố chất khách hàng, căn bản không có tư cách đi lên đây.”

Cho tới bây giờ Lục Ninh chưa từng chịu nhục như vậy, tất nhiên còn muốn nói tiếp, nhưng lại bị Lục U kéo lại.

Mấy năm nay cô đã gặp quá nhiều người nịnh nọt như vậy rồi, hiện thực xã hội chính là như vậy đấy, con người ta lúc nào cũng sẽ xem trọng vật chất trước, đó là đều không thể tránh khỏi. 

Cô kéo Lục Ninh lại, không để cậu tiếp tục tranh cãi nữa. Cô nói: “Thăng hạng khoang thuyền tốn bao nhiêu tiền?”

“Thăng lên khoang hạng A bốn mươi nghìn, khoang hạng B hai mươi nghìn, khoang hạng C tám nghìn nha ~”

“Cô giới thiệu sự khác biệt của khoang hàng A B C đi.”

Lễ tân nhìn Lục U và Lục Ninh, cực kỳ không kiên nhẫn nói: “Khoang hạng A và B khỏi nói nữa nhé, dù sao các người cũng không lên nổi, khoang hạng C ấy à, tự lấy thức ăn ở tầng hai, không thể lên tầng trên cùng, cũng không thể đến hồ bơi, không thể vào quán bar, nhưng tầm nhìn do với khoang hạng D tốt hơn một chút, phòng cũng rộng hơn một chút.”

Lục U suy nghĩ một chút rồi nói: “Cho chúng tôi thăng lên khoạng hạng C đi.”

Nói xong, cô lấy thẻ trong túi ra đưa cho lễ tân.

Lễ tân cười lạnh nhận thấy thẻ: “Lập tức thăng hạng cho cô đây ạ.”

Lục Ninh biết, chị chỉ muốn để cậu có thể đi du lịch thoải mái một chút, giảm bớt áp lực thi đại học của cậu. Nhưng đối với nhà bọn họ mà nói, tám nghìn không phải một số tiền nhỏ.

Cậu lập tức đoạt thẻ lại, nói: “Thăng hạng cái gì, chúng tôi không chơi nữa!”

Lễ tân cũng lười để ý hai người: “Tùy các người thôi, dù sao vé phúc lợi hết hạn cũng bỏ đi.”

Lục Ninh trừng mắt nhìn cô ta, kéo Lục U về khoang thuyền.

Thằng nhóc này cậy mạnh, Lục U không rút được tay ra bị cậu kéo ấm ĩ về khoang 102.

“Ai nói không chơi chứ, lãng phí vé chị Tư Tư của em cho lắm.”

“Thăng hạng khoang thuyền quá đắt!” Lục Ninh kiên trì nói: “Còn không bằng chúng ta tìm một chỗ đi dã ngoại ngoài trời còn hơn.”

“Thằng nhóc này em biết cái gì chứ, bây giờ ở đây không tốn tiền, đi picnic cũng phải tốn phí chứ, tính ra còn không rẻ bằng đâu.”

Lục U thoải mái nhìn Lục Ninh: “Hơn nữa, chúng ta ở thăng từ khoang hạng D lên còn trừ đi giá vé vốn có của khoang hạng D nữa, so với người khác còn tự nhiên rẻ hơn mấy nghìn tệ đấy, lời mà.”

Lục Ninh buồn bực nói: “Vậy ở trong khoang hạng D đi, một đồng cũng cho mấy kẻ đó.”

Lục U đi tới, dùng sức vò đầu Lục Ninh, như đang dỗ trẻ con: “Được rồi, không thăng hạng nữa, một đồng cũng không cho bọn họ.”

...

Hai chị em Lục U đi rồi, lễ tân đem chuyện này nói với các đồng nghiệp khác như một câu chuyện cười.

“Lần nào cũng gặp phải mấy hành khách không có tố chất như thế nào, cầm cái vé phúc lợi làm như kim bài lệnh tiễn.”

“Không có tiền thì đừng đi chơi.”

“Bản thân không tiêu một đồng mà còn đòi người khác đối với mình như thượng đế, có buồn cười không.”

- -

Cầu thang xoắn ốc ở đại sảnh dẫn thẳng đến quán cà phê trên cùng, bên cạnh lan can trạm khắc, Tưởng Tư Địch bưng cốc cà phê, nhìn những gì phát sinh bên dưới, vừa cười vừa nói: “Tính tình vợ chưa cưới của cậu mấy năm nay dịu dàng đi không ít nhỉ.”

Người đàn ông dựa nghiêng trên ghế, cúi đầu nghịch điện thoại, không quan tâm nói: “Đối với người khác thì cô ấy nhịn được sẽ nhịn, còn đối với em... trước sau vẫn kiêu ngạo như thế.”

Chưa từng dịu dàng.

Tưởng Tư Địch bỗng tràn ra tình thương của mẹ, cô đứng lên rồi nói: “Chị đi thăng hạng khoang thuyền cho hai đứa kia đây, nhìn đáng thương quá.”

Tưởng Đạc gọi cô lại: “Không cần phiền vậy đâu.”

Tưởng Tư Địch nhìn bộ dạng ung dung của tên trước mặt này, cười nói: “Đúng thế, tam gia đang ở đây thì làm gì còn chuyện của chị chứ, cậu đã sớm thăng hạng khoang thuyền cho tiểu thanh mai của cậu rồi à.”

Tưởng Đạc đặt điện thoại xuống, mặt không đổi sắc: “Không có.”

“Hả?”

Anh nhìn màn hình điện thoại sáng lên, là thông báo chuyển khoản một số tiền rất lớn.

“Nhưng em mới mua lại chiếc du thuyền này rồi, bây giờ cả con thuyền này đều là của cô ấy, cô ấy muốn ở đâu cũng được.”

“...”

Tưởng Tư Địch muốn lật bàn!

Toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Tưởng mà ông già để lại cho nó, nó dùng hết để theo đuổi phụ nữ đúng không!

Trong khoang thuyền chật hẹp, Lục U đóng cửa ban công lại, nhưng vẫn không thể ngăn cản tiếng ồn từ động cơ truyền đến.

Lục Ninh nằm trên giường đơn dài 1m2, lấy gối bịt lỗ tai.

Trong lòng Lục U khó chịu, cô suy nghĩ một lát, vẫn là nên đưa tiền đổi phòng đi.

Mấy năm nay cô và Lục Ninh chưa từng ra ngoài du lịch, lúc nào cũng căng thẳng liều mạng làm việc, liều mạng học tập. Vất vả lắm mới có một lần ra ngoài, tội gì lại vì tiết kiệm chút tiền mà khiến mình khó chịu chứ.

Vào lúc cô cầm ví tiền ra ngoài, bên ngoài có một người đàn ông mặc âu phục tiến đến, cúi chào cô một cái: “Xin chào Lục tiểu thư, tôi là Tần Dụ, quản gia của cô ở trên con tàu Nữ Vương này, kế tiếp tôi sẽ phụ trách toàn bộ hành trình bảy ngày sáu đêm của cô ở trên con tàu này, nếu cô có bất cứ yêu cầu gì có thể dặn dò tôi đi làm.”

“À cái đó...”

Lục U không nghĩ tới khoang hạng D mà cũng có quản gia. Người phục vụ này so với lễ tân lạnh lùng lúc trước đúng là một trời một vực mà.

Cô nói: “Tôi định đi thăng hạng khoang thuyền.”

“Không cần đâu ạ, chúng tôi đã tự động thăng lên khoang hạng A ở tầng trên cùng cho cô rồi ạ, hành lý của cô sẽ có người chuyển lên giúp cô.”

Lục Ninh xoay người đứng dậy khỏi giường: “Hạng A á! Chúng tôi có đặt khoang hạng A đâu! Các người ép mua đấy à...”

“Không phải không phải đâu, ngài đừng hiểu lầm, là vé phúc lợi của ngài vốn bao gồm cả khoang hạng A, trước đó là do chúng tôi nhìn sai, vô cùng xin lỗi.”

Lục Ninh khó hiểu: “Cho nên, chúng tôi có thể ở miễn phí ở tầng trên cùng?”

“Đúng vậy, bao gồm cả nhà hàng hải sản, quán bar, hồ bơi... ở tầng trên cùng. Tất cả loại hình phục vụ đều có ở bên trong, trong lúc chơi ở đây hai vị không cần thanh toán bất kì khoản chi phí phát sinh nào.”

“Chị! Đỉnh vãi! Thẩm Tư Tư lợi hại ha!”

Tốt xấu gì Lục U cũng ăn cơm nhiều hơn Lục Ninh mấy năm, biết trên đời này không có cái bánh nào tự nhiên rơi xuống, cô hoài nghi hỏi: “Anh xác định đây là phục vụ bên trong vé phúc lợi của chúng tôi sao?”

“Vé hai vị cầm là vé phúc lợi của nhân viên tập đoàn Mosha, tập đoàn Mosha và tàu Nữ Vương chúng tôi có hợp tác, đại hội hằng năm đều được cử hành trên du thuyền, cho nên hai vị là khách VIP của chúng tôi.”

Lục U thấy anh ta biết vé hai người cầm là của tập đoàn Mosha thì lập tức tin tưởng, hớn hở nói với Lục Ninh: “Nhóc con, thu dọn đồ đạc, chúng ta lên tầng trên nào!”

Lục Ninh cực kỳ vui vẻ, nhanh chóng thu dọn xong hành lý, có vài người phục vụ giúp hai người cầm, còn đi phía trước mở đường, dẫn hai người đến thang máy dành cho VIP.

...

Khoang đại sảnh, người lễ tân có thái độ không tốt kia đang làm thủ tục bàn giao thôi việc, cô ta tức giận, không cam lòng xách theo hành lý vì bị đuổi khỏi thuyền.

Cô ta bất mãn oán trách trong nhóm chat đồng nghiệp: “Dựa vào đâu bắt tôi rời khỏi thuyền chứ! Thuyền đã chạy rồi mà.”

Có đồng nghiệp đã nhắn tin riêng với cô ta: “Cô gái vừa mới tranh chấp với cô ấy, năm phút trước chồng chưa cưới của cô ấy đã mua lại tất cả du thuyền của Nữ Vương rồi, đồng thời cho tên cô vào sổ đen trong ngành chúng ta vĩnh viễn.”

Cô ta khiếp sợ ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Lục U đi qua trước mặt. Mà Tần Dụ, lãnh đạo trực tiếp của cô ta lại tự mình xách hành lý, tươi cười đi bên cạnh Lục U.

...

Khoang trên tầng thượng là một căn có hai phòng ngủ, phòng cực kỳ lớn, tất cả thiết bị đều mang phong cách quý tộc Châu Âu, mang đến một cảm giác vô cùng xa xỉ.

Rèm cửa sổ kích hoạt bằng giọng nói từ từ mở ra, view ngắm cảnh biển rộng 180 độ, tầm nhìn vô cùng thoáng đãng, khác biệt hẳn với khoang hạng D bên dưới.

Lục U không khỏi xúc động. 

Sau khi nhà họ Lục phá sản, cuộc sống của cô dường như từ khoang hạng A rơi xuống khoang hạng D. Chủ nợ, tiền thuốc men, áp lực cuộc sống... tất cả xoay mòng mòng quanh trong đầu cô, không thể trốn, cũng không thể tránh được.

Lục U đứng trên tầng thượng rộng rãi, gió sông chầm chậm thôi, nhìn du thuyền từ sông đi vào biển, tâm trạng thoải mái không gì sánh nổi.

Sớm muộn cũng có một ngày, cô sẽ lần nữa sở hữu tất cả những thứ này, quay lại đỉnh cao, thậm chí so với những của cải thế hệ đi trước làm được, cô còn khiến người ta ngước nhìn hơn nữa.

- -

“Chị, căn phòng này quá tốt luôn!” Lục Ninh hưng phấn nói: “Toilet cũng có hai cái, đúng là khác hẳn ở dưới kia.”

“Cố gắng hưởng thụ đi.”

Cô lấy điện thoại ra, vào trong nhóm chat [Cá muối 502] tag Thẩm Tư Tư, gửi cho cô từng cái ảnh chụp cảnh biển từ khoang hạng A trên tầng thượng.

“Bạn thân yêu bạn thật quá trâu bò!”

Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “?”

U U Lộc Minh: “Đây là khoang trong vé phúc lợi của cậu đó.”

Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Đờ mờ!”

U U Lộc Minh: “Không nghĩ tới phải không!! [doge]”

Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Hối hận! Sớm biết thế tôi đã giữ lại. [Lật bàn]”

Lục U lại gửi mấy tấm ảnh vừa nãy chụp Lục Ninh vào, vui tươi hớn hở nói: “Mời thưởng thức Lục Ninh đẹp trai nhà chúng ta đi, hồi phục tâm tình một chút.”

Bối cảnh hình ảnh là biển và trời, đường nét gò má thiếu niên sắc bén, mỉm cười tự nhiên, khi cậu cười rộ lên ánh mắt vừa sạch sẽ lại trong suốt, lấp lánh ánh mặt trời.

Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Em trai cũng quá hấp dẫn rồi đấy. [Máu mũi]”

U U Lộc Minh: “Đúng thế!”

Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Thêm mấy tấm nữa đi.”

Mặt Lục Ninh đỏ ửng, len lén đi vào toilet, đóng cửa lại, sau đó chụp lại màn hình đoạn Thẩm Tư Tư nói cậu hấp dẫn, cẩn thận từng chút lưu giữ.

Buổi chiều, du thuyền đã từ sông ra đến biển, nhẹ nhàng rẽ sóng trên mặt biển vàng óng.

Lục Ninh nghiện chụp ảnh rồi, cả một buổi chiều đều kéo Lục U lên boong tàu chụp ảnh cho cậu.

Các tư thế pose hình cũng ngày càng chuyên nghiệp, khiến không ít cô gái trên boong tàu xuân tâm nhộn nhạo, đỏ mặt qua bên này muốn xin phương thức liên lạc.

Trình độ chụp ảnh của Lục U cũng là số một, thật sự chụp ra khí chất thần tượng của thời trang Bazaar nam.

Sau khi chụp xong, hai người dùng buffet trà chiều trên tầng thượng.

Lục Ninh bắt đầu điên cuồng photoshop hình, còn đem hình mình đã chỉnh sửa gửi cho Lục U, bảo cô gửi vào trong nhóm chat.

Lục U cạn lời: “Lục tiên sinh, Weibo, vòng bạn bè, tường... những cái này còn không đủ để em đăng mấy tấm ảnh đẹp của em lên à? Tại sao chị phải đăng vào nhóm chat của chị!”

Lục Ninh: “Em không muốn để quá nhiều người thấy.”

“Thế em giữ lại tự mình thưởng thức đi.”

“Nhưng em không muốn không một ai nhìn thấy cả.”

“...”

Lục U: “Cái này không ổn lắm đâu.”

Lục Ninh: “Cái này cực kỳ ổn mà.”

Cuối cùng, Lục U không lay chuyển được tính cách cố chấp của thằng nhóc này, bị ép gửi những tấm hình đẹp đẽ đã qua photoshop của cậu vào trong nhóm chat bạn bè.

Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Nguy rồi, em trai muốn debut rồi!!”

Tiểu Nhị Đóa: “Bạn trai đẹp zai như vậy, xin hãy cho tôi một người! @U U Lộc Minh.”

U U Lộc Minh: “@Tiểu Nhị Đóa, cậu có bạn trai rồi, em trai tôi không được.”

Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Có thể nhìn người chị đang cô đơn tịch mịch này một chút được không. [doge]”

U U Lộc Minh: “Người ta còn nhỏ, xin các chị hãy tự trọng.”

Lục Ninh dựa vào chiếc ghế màu trắng ở vườn hoa, cúi đầu kéo bình luận, yếu ớt nói: “Em trưởng thành rồi.”

Lục U kinh ngạc nhìn cậu: “Cho nên?”

Trong miệng Lục Ninh ngậm ống hút, gương mặt hơi mất tự nhiên mà ửng hồng: “Thẩm Tư Tư rất cô đơn sao?”

Lục U:???????????????

Vào lúc Lục U muốn hỏi cặn kẽ thì chợt nghe một giọng nói bén nhẹn truyền đến: “Đây không phải là Lục U sao?”

Lục U ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chu An Ny đang ưu nhã đi tới, yêu kiều đứng trước mặt cô, vẻ mặt không có ý tốt mỉm cười: “Chiều hôm qua có một vị khách cứ đứng mãi ở đại sảnh gây sự để thăng hạng khoang thuyền, tôi còn đang đoán là ai, hóa ra là cậu à, cầm vé phúc lợi của người ta mà còn muốn ở khoang hạng nhất sao.”

Lục U biết cô ta muốn kiếm chuyện với cô, nhưng cô cũng không muốn so đo với Chu An Ny, nên cũng mặc kệ cô ta muốn nói gì thì nói.

Nhưng Lục Ninh lại khác, trước đây trong tiểu khu cậu người cậu ghét nhất là Chu An Ny, vào thời điểm nhà họ Lục còn hưng thịnh thì cô ta chạy theo Lục U nịnh nọt khiến người ta buồn nôn muốn chết. Đến khi nhà họ Lục phá sản thì cô ta lại bắt đầu tỏ thái độ tiểu nhân đắc chí.

Lục Ninh tức giận nói: “Vé phúc lợi thì sao, khoang hạng nhất này chúng tôi ở chắc rồi đấy, không phục thì cố mà nhịn.”

Chu An Ny khẽ cắn môi, giễu cợt cậu: “Em Lục Ninh đã lớn như vậy rồi sao, khi còn bé em là tiểu soái ca của tiểu khu chúng ta đấy, cả người là hàng hiệu, sao lúc này lại...”

Cô ta liếc mặt quan sát Lục Ninh: “Hừ, cái giày thể thao này của em đã đi được bao nhiêu năm rồi, sao vẫn chưa đổi thế. Mấy người mặc như vậy lên tầng thượng đấy à, không biết còn tưởng là từ khu nghèo hèn nào tới đấy.”

Tâm tính Lục Ninh vẫn còn nông nổi, đang trong lứa tuổi sĩ diện, những người khác đều bị mấy câu của cô ta hấp dẫn mà nhìn về phía này, Lục Ninh tức giận, mặt đỏ đến mang tai.

Lục U không để ý việc Chu An Ny châm chọc, khiêu khích cô ra sao, cô nghe tai trái ra tai phải là được. Nhưng Chu An Ny lại bắt nạt Lục Ninh, điều này đã chạm vào giới hạn của Lục U, ánh mắt cô nhàn nhạt quét qua Chu An Ny.

“Đúng rồi, mặc dù em trai tôi mặc quần áo cũ, đi giày cũ nhưng tốt xấu gì cũng là ăn mặc lịch sự, không giống như Chu tiểu thư. Chiếc quần short khá tôn dáng kia chắc hẳn là sản phẩm mới trong bộ sưu tập mùa xuân của NIKO, bên dưới là một đôi tất cao cổ màu đen, đây đúng sự kết hợp vô cùng phù hợp. Ấy thế mà bên dưới đôi tất đen cô lại đi một đôi xăng đan cao gót, đi tất còn đi giày xăng đan, kiểu phối đồ quê mùa này từ trước đến nay tôi chưa từng gặp qua. Loại như cô chỉ biết đắp loại hàng hiệu lên người như một kẻ nhà giàu mới nổi thôi, thực sự là bùn đất của giới thời trang, có tư cách gì mà trào phúng em trai tôi chứ.”

Cô không nhanh không chậm mà tiến hành đánh giá chuyên nghiệp cách ăn mặc của Chu An Ny, những cô gái nhà giàu đang vểnh tai ăn dưa ở xung quanh không nhịn được phải giơ tay che miệng cười.

Chu An Ny vừa xấu hổ vưa giận dữ, toàn thân run rẩy, gương mặt đỏ bừng.

“Nhưng mà, ăn mặc quê mùa cũng chẳng sao, chỉ cần mình thích thì có quê mùa cũng có thể tự tin mặc vào, ấy vậy mà...”

Lục U liếc nhìn chiếc túi Hermès trên tay cô ta, lành lạnh cười: “Một mặt theo đuổi hàng hiệu, lại vì tiếc tiền mà mua hàng nhái cao cấp, đây mới là sự quê mùa không thể cứu rỗi được.”

Một kích trí mạng này hoàn toàn làm Chu An Ny mất hết mặt mũi.

Cô ta tức giận đến nỗi hai hàm răng đập vào nhau, nhưng một câu phản bác cũng không nói được.

Cô ta và Lục U là bạn học cùng chuyên ngành, hàng năm Lục U có thể nhận học bổng mềm cả tay, còn cô ta mỗi năm lại trượt hai tín chỉ, trình độ thẩm mĩ và kiến thức của hai người tất nhiên không thể so sánh được.

Thế nên cô ta biết, Lục U nói cô ta ăn mặc quê mùa thì nhất định rất quê mùa, nói túi xách của cô ta là hàng nhái cao cấp thì nhất định chiếc túi Hermès trên tay cô ta là hàng nhái loại A, không thể nghi ngờ.

Chu An Ny không có mặt mũi tiếp tục ở lại đây nữa. Trong ánh mắt nghiền ngẫm của những người xung quanh, cô ta chật vật rời đi, bỏ trốn mất dạng.

Lục Ninh nhìn Lục U, giơ ngón tay cái lên với cô: “Không hổ là chị của em.”

- -

Rất nhanh, Lục U đã nhìn thấy đại boss đang trong kỳ nghỉ mà cô cần công lược, Phó Ân.

ICLO của Phó Ân là sàn thương mại điện tử thời trang đang được hoan nghênh nhất trong nước. Tháng sau có tuần lễ mua sắm, nếu Lục U có thể nắm được vị trí quảng cáo trên đó thì đối với Lộc Phong mà nói, đây là cơ hội rất tốt để bùng nổ danh tiếng.

Đương nhiên, trên du thuyền cũng có không ít người có tham vọng lấy được vị trí đề cử trên ICLO.

Vừa thấy Phó Ân bước lên boong thuyền, rất nhiều người tiến lên đưa danh thiếp, đưa lời mời, thậm chí còn có người dứt khoát cầm thiết kế, rồi cả bản kế hoạch đưa tới trước mặt Phó Ân, hy vọng lọt vào mắt xanh của anh ta.

Nhưng những người này không có ai không gặp phải trắc trở rồi rời đi.

Phó Ân cầm điện thoại lên, khi thì selfie, khi thì chụp phong cảnh, căn bản không thèm để ý đến bọn họ, bản thảo thiết kế cũng không thèm nhìn, danh thiếp nhận được cũng ném thẳng vào thùng rác.

Lục U cầm tập bản thảo thiết kế của minh, có hơi do dự.

Rõ ràng ông lớn người ta không muốn ở nơi phong cảnh vô hạn, trời xanh biển rộng như vậy bàn bạc công việc. Lục U từng nghe Thẩm Tư Tư nói, vị Phó Ân này rất có cá tính, không cư xử theo cách thông thường. Nếu lúc này Lục U mặt dày đi ra, rất có thể sẽ bị ông lớn ném thẳng vào sổ đen, đời này đều không thể hợp tác với anh ta nữa.

Thế là cô vẫn buông tập bản thảo xuống, kiên nhẫn chờ người ta selfie xong, thưởng thức hết phong cảnh, có lẽ sẽ cho cô một cơ hội mong manh, liếc mắt nhìn thiết kế của cô một cái.

Lục Ninh nhìn Phó Ân, nhìn lại vẻ mặt khát vọng của bà chị già nhà mình rồi nói: “Em biết mà, chị không đơn giản là cùng em trai thân yêu của chị du lịch, chị tới đây để câu con rùa vàng!”

“Em tưởng rùa vàng dễ câu thế à?” Lục U lấy tập bản thảo gõ mạnh vào đầu cậu: “Đàn ông bây giờ vừa tệ vừa khôn lanh, xác suất dựa vào đàn ông để có cuộc đời tốt hơn còn không bằng tự mình phấn đấu tạo sự nghiệp!”

“Chị muốn cùng người ta bàn luận sự nghiệp, nhưng ông lớn người ta chỉ muốn nghỉ phép thôi.”

Lục U thở dài, cô lại đeo kính râm lên, bí mật quan sát tình hình quân địch, án binh bất động.

Đúng lúc này, Lục Ninh kéo kéo tay áo cô: “Chị nhìn người kia đi, có phải anh Đạc của em không?”

Lục U kéo kính râm xuống mũi, cúi mặt xuống nhìn qua, thấy một người đàn ông cao ngất đang đi tới boong thuyền.

Chính là Tưởng Đạc.

Anh mặc áo phông đen cộng với quần short, đeo một chiếc kính nhạt màu trong suốt, bộ trang phục vốn rất bình thường, nhưng sinh ra anh đã có một cặp mắt đào hoa rất đẹp, bên trong hút hồn bên ngoài hơi xếch lên, mang theo vài phần khí chất quyến rũ như hồ ly.

Anh vừa lên khoang hạng nhất đã thu hút không ít ánh mắt của các cô gái xung quanh.

Đương nhiên Phó Ân cũng nhìn thấy anh, chủ động đi tới nói chuyện với anh, mời anh ngồi xuống bàn bên ăn ven biển, rồi mời anh dùng một ly cocktail.

Lục Ninh thấp giọng nói: “Cho nên, không phải là không muốn bàn chuyện làm ăn, chỉ là không muốn bàn chuyện làm ăn với mấy người vớ vẩn thôi. Vừa nhìn thấy anh Đạc của chúng ta, không phải đã lập tức đổi mặt hay sao.”

Lục U bất đắc dĩ nói: “Xã hội không phải là như vậy sao.”

Dường như Tưởng Đạc cũng có hứng thú, kính râm cài lên trên đầu, nhìn lướt qua hướng của Lục U và Lục Ninh.

“Bây giờ chị có thể đi rồi.”  Lục Ninh thục giục Lục U: “Có anh Tưởng Đạc ở đây, ông lớn sẽ không bơ chị đâu.”

“Như thế không tốt lắm đâu.” Lục U có hơi không xuống nước được: “Giống như đang lợi dụng anh ấy í.”

“Nghĩ tới mười triệu nhà chúng ta đang nợ đi.”

“Chị đi đây!”

Lục U uống hết ly nước ép trái cây trong tay, lấy dũng khí, cầm tập thiết kế đi về phía bọn họ.

So với món nợ nặng không chịu nổi bên ngoài, so với tiền chữa bệnh của mẹ, có đôi khi mặt mũi chẳng là gì cả.

Cô đi tới trước mặt Tưởng Đạc, mỉm cười nói: “Tưởng Đạc, trùng hợp thế, anh cũng tới đi nghỉ sao?”

Tưởng Đạc nghe giọng nói cứng đơ lại khách sáo kia, anh ngẩng đầu lên, lười biếng nhìn cô một cái: “Cô là ai thế?”

“...”

Lục U nhìn nụ cười phóng khoáng của người đàn ông trước mặt, trong nháy mắt hiểu ra, anh ấy không muốn, cũng sẽ không giúp cô trên phương diện nghệ thuật.

Trên di chúc bác Tưởng viết rõ ràng, để anh ấy sau khi kết hôn mới có thể chính thức tiếp nhận công ty. Tưởng Đạc đang đợi để lấy cô đấy.

...

Phó Ân cũng chú ý tới Lục U, hỏi anh: “Cô gái này, tam gia biết sao?”

Tưởng Đạc nở nụ cười nhàn nhạt, nói: “Không biết, có lẽ là nhìn trúng gia rồi, tới hỏi phương thức liên lạc.”

“...”

Phó Ân cũng đùa giỡn nở nụ cười, nhìn Lục U.

Cô gái này ngũ quan xinh đẹp, đôi môi chỉ có một lớp son nhạt, da rất trắng, kết hợp với mái tóc đen như gỗ mun, là kiểu mỹ nhân rất dễ khiến người ta động tâm.

Tưởng Đạc đưa mã QR WeChat của mình tới trước mặt cô: “Quét đi, hiện tại không rảnh, buổi tối liên lạc nhé.”

Lục U đã nhìn ra, chắc hẳn Tưởng Đạc đang cho cô thể diện để rời đi. Nếu là người bình thường, có lẽ  sẽ bước xuống bậc thang anh cho, không tiếp tục cưỡng cầu nữa rồi. Những Lục U gánh trên vai một khoản nợ cùng với tiền chữa bệnh của mẹ, cô phải cắn răng chống đỡ được.

“Ngài hiểu lầm rồi ạ, tôi không nhìn trúng ngài.”

Khóe miệng Lục U mỉm cười, vỗ nhẹ để tránh tay Tưởng Đạc, sau đó đối mặt với Phó Ân, lễ phép nói: “Phó tiên sinh, vừa rồi tôi nhìn thấy ngài chăm chú chụp ảnh, vừa hay tôi có một cái máy ảnh, cần tôi chụp cho ngài mấy tấm không?”

Cô mỉm cười, trong phút chốc Phó Ân bị hai lúm đồng điếu trong veo trên khóe miệng cô hấp dẫn, thấy cô ngay cả Tưởng Đạc cũng dám từ chối, trong lòng có thêm vài phần hứng thú, nói: “Cô chuyên nghiệp không?”

“Ngài yên tâm.” Lục U cầm máy ảnh, tự tin nói: “Tôi đã chụp rất nhiều photoshoot cho người mẫu, còn nhận được giải thưởng nhiếp ảnh quốc tế. Chụp người, tôi tuyệt đối chuyên nghiệp.”

Phó Ân thấy bản thảo thiết kế trên tay cô, đương nhiên biết cô gái này có việc muốn nhờ.

Nhưng bởi vì hành động ban nãy của Tưởng Đạc, anh ta cũng không dám đáp ứng hay từ chối thẳng thừng: “Như vậy đi, cô chụp trước cho tam gia một tấm, nếu như tam gia thỏa mãn thì tôi sẽ để cô chụp cho tôi.”

“...”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương