Đó là một câu chuyện vô cùng cẩu huyết mà lại còn nát, cậu trai trẻ nghèo khó Trữ Bốc Phàm phải lòng mẹ Trữ một cô con gái nhà quyền quý giàu sang. Sao có thể nỡ lòng để cô con gái nâng niu cưng chiều từ bé đi theo cái tên chẳng ra gì một nghèo hai trắng? Cha mẹ phản đối, cản trở, lấy tiền đập người —— nhưng không đập cho cậu ta chạy được.


Không theo kịch bản thông thường chính là, mẹ Trữ bề ngoài yếu đuối, thực ra trong lòng rất kiên định. Sau nhiều lần thuyết phục cha mẹ cũng không nhận được sự ủng hộ, mẹ Trữ mang theo ba Trữ bỏ trốn.


Từ đó, rốt cuộc không còn liên lạc với người nhà.


Mẹ Trữ không thể hiểu cha mẹ mình vì mặt mũi, sợ con gái gả đến nơi không môn đăng hộ đối sẽ bị người ta lời ong tiếng ve mà không suy nghĩ cho hạnh phúc của con gái, cho nên trong lòng bà cũng có phần trách móc cha mẹ. Bị Hồ Mạn bám vào người, lượn qua một vòng sống chết, mẹ Trữ đột nhiên muốn về nhà thăm cha mẹ.


Trên đời có nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, lỡ như có một ngày bà thật sự không còn nữa. Đến lúc đó, không thể gặp lại cha mẹ, sợ sẽ thành tiếc nuối trong lòng bà.


Đã còn sống, dù là còn oán, bà cũng muốn về gặp cha mẹ.


Coi vợ là trời Trữ Bốc Phàm tất nhiên là vợ bảo gì nghe nấy, kiếm được rất nhiều mỏ, cũng làm tổng giám đốc bá đạo rất nhiều năm Trữ Bốc Phàm chột dạ, ông lừa con gái nhà người ta tỉ mỉ nuôi dạy bỏ nhà nhiều năm như thế, lần này trở về ông sẽ gặp phải chuyện gì, chỉ cần nghĩ thôi cũng biết.


Trữ Vệ từ nhỏ đã cho là ông bà ngoại đã qua đời: "Hay là đưa con theo, đến lúc đó ông ngoại muốn đánh ba, con sẽ đưa cho ông cái ba toong?"


Trữ Bốc Phàm cười mắng một câu: "Nhóc con!"


Trữ Vệ nâng ly trà đã được ngâm kỹ đặt vào tay Trữ Bốc Phàm: "Ba có từng hối hận chưa?"


Hối hận năm đó bỏ trốn cùng mẹ?


"Không hối hận." Trữ Bốc Phàm nhấp một ngụm trà, trong giọng nói toàn là sự vui vẻ khi nhớ lại ngày xưa: "Lần đầu tiên gặp mẹ con, ba đã cảm thấy đời này dù có phải chết vì cô ấy ba cũng bằng lòng."


Ông biết hai người không xứng đôi, nhưng nhưng ông vẫn muốn được ở bên người mình yêu. Đời người chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, yêu mà được đáp lại, là chuyện may mắn biết bao nhiêu!


Trữ Bốc Phàm sâu xa nói: "Con thì sao? Con cảm thấy con xứng với bạn gái không?"


"Cô ấy yêu con, nếu như con nói không xứng chẳng phải là chất vấn mắt nhìn người của cô ấy sao?"


Chỉ là, hình như đêm nay cô ấy không yêu anh nữa rồi?


Trữ Bốc Phàm là phụ huynh có tư tưởng tiến bộ, sẽ không nhúng tay quá mức vào chuyện tình cảm của con trai. Trước khi Trữ Vệ đưa bạn gái về nhà, ông chỉ cần yên lặng theo dõi sự biến đổi, lặng yên chờ đợi tin lành là đủ. Ông lại vỗ vỗ vai Trữ Vệ: "Nếu như không thể xác định đối phương là người có thể cùng con đi hết một đời, xin hãy tôn trọng đối phương, đừng làmchuyện tổn thương đối phương . Ba và mẹ con năm đó tình cảm đã rất sâu chứ không còn giống như bình thường nữa, có đăng ký kết hôn hay không kỳ thật không có gì khác biệt."


Ông đang nói đến chuyện chưa kết hôn mà có con.


Đầu đường dán nhiều tờ quảng cáo đẻ non không đau cùng với những phòng khám tư kém chất lượng lòng dạ hiểm độc chẳng phải là chuẩn bị cho những nam thanh nữ tú kém hiểu biết còn ngu xuẩn đấy sao?


Trữ Vệ tiếp tục dùng kính của cửa ban công soi để lau vết son trên mặt, qua loa nói: "Con biết rồi."


Anh đời này đã là không phải Nhạc Tâm thì không được. Còn Nhạc Tâm, anh lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, lì xì còn chưa được thu.


Trữ Vệ bắt đầu lo lắng, anh lại sắp bị chia tay sao?


Tại sao trên thế giới này lại có thứ đồ ngang ngạnh làm ảnh hưởng đến tình cảm đôi lứa như son môi?


A, anh vừa mua thêm một trăm câyson tặng bạn gái.


Trữ Vệ: "..." Trong lòng cục cưng thật là đau khổ.


Mặc dù anh nhận sai với Nhạc Tâm, nhưng trong lòng anh vẫn không muốn hôn son môi của Nhạc Tâm.


Trong suy nghĩ của Trữ Vệ, Nhạc Tâm không trang điểm thêm bất cứ cái gì là đẹp nhất. Làn da trắng nõn trong suốt, bờ môi hồng hào non mềm, nhìn đã muốn sờ một cái, rồi hôn một cái, hương vị quả là sung sướng đến mất hồn. Còn Nhạc Tâm khi trang điểm giống như đeo mặt nạ, như có một tầng phân cách cứng rắn tách bọn họ ra, cái sờ đến không phải Nhạc Tâm, hôn cũng không phải Nhạc Tâm.


Vì bù đắp cho bạn gái, sau khi trở về phòng, Trữ Vệ lấy ra một trang giấy, bắt đầu viết giấy kiểm điểm.


Đêm dần khuya, Nhạc Tâm để Bắc Hòa đánh thức Hạ Đình đang hôn mê.


Như lời của thím Lưu nói, Hạ Đình là một người trung hậu thành thật, theo lý là không làm được chuyện nửa đêm trèo tường xông vào nhà của một cô gái độc thân.


Đương nhiên, nếu như anh ta biết, trong nhà này này không có cô gái nào độc thân mà chỉ có nữ quỷ độc thân, đoán chừng là dọa chết anh cũng không dám trèo tường vào.


Bắc Hòa dùng cái đầu trọc, hung thần ác sát hỏi anh ta: "Nói, nửa đêm trèo tường là muốn làm gì?"


Hạ Đình vừa mở mắt ra, nhất thời vẫn còn mê mang chờ anh ta nhìn thấy Nhạc Tâm ngồi ở trên ghế sa lon, mặt "bùm" cái đỏ bừng, anh ta xấu hổ rũ mắt, cũng không nói gì.


"Á à, dám trèo tường không dám thừa nhận, có phải là đàn ông hay không?"


Nhạc Tâm đứng dậy, nói với Bắc Hòa: "Anh kiềm chế bản thân từ từ hỏi, đừng lại động tay, tôi ra ngoài giao hàng."


"Giao hàng?"


Nhạc Tâm chỉ chỉ một thùng rác các loại vỏ của các loại hạt mà Bắc Hòa ăn trước khi cô về: "Anh biết đồ ăn vặt anh ăn đêm nay đắt cỡ nào không? Tôi lời không được bao nhiêu tiền, có thể đỡ nổi không?"


Sau khi đến, Bắc Hòa phát hiện nhà Nhạc Tâm có đủ các loại đồ ăn vặt đủ các nhãn hiệu, cực kỳ phong phú, chờ đợi đến phát chán nên hắn mới ăn một tí. Hắn chỉ vào đám đồ đầy phòng: "Đây đều là cô kiếm tiền mua nhờ vào giao chuyển phát nhanh?"


Oa, thật là lợi hại. Bắc Hòa nhìn Nhạc Tâm, trong mắt lóe ra ánh sáng sùng bái.


"Không phải, bạn trai tôi mua." Nhạc Tâm âm thầm khoe ân ái.


Bắc Hòa: "..."


"Xin hỏi tiền cô kiếm được nhờ giao hàng đâu?"


"Giữ lại bao nuôi bạn trai tôi nha." Nhạc Tâm thở dài: "Bạn trai tôi trong nhà có mỏ, là một phú nhị đại, bây giờ đang kế thừa gia nghiệp, làm tổng giám đốc bá đạo, cũng khó bao nuôi. Tôi bán nho lâu như vậy, ngay cả tiền tiêu vặt cũng không cho được, thật là thảm."


Bắc Hòa mò ra một gói khoai tây chiên, không hề khách khí giật ra cái túi, bắt đầu ăn: "Cút, cẩu độc thân không nhìn nổi người khác ân ái, cẩn thận tôi nhịn không được đánh cô."


Chờ Nhạc Tâm đưa xong từng gói hàng trở về, Hạ Đình lại lâm vào trạng thái hôn mê.


"Thẩm vấn xong rồi?"


Nhanh thế? Lúc nào cô đưa nho cũng cấp tốc, từ đầu đến cuối cộng lại chỉ khoảng hai mươi phút.


"Ừ, người này bản tính hiền lành, đoán là bị người khác giật dây, đầu óc nóng lên mới trèo tường."


Bắc Hòa nằm trên ghế sa lon, tiếp tục ăn đồ ăn vặt.


"Bị người khác giật dây? Ai?"


Thôn Hạ gia không lớn, trong thôn có chuyện gì thì thì chuyện đó sẽ nhanh chóng bị truyền ra. Chuyện nhà Hạ lão đại muốn cưới Nhạc Tâm cho Hạ Đình không phải bí mật, toàn bộ thôn Hạ gia hầu như đều biết. Ngay sau đó là thái độ đồng ý của bác gái cả Nhạc Duyệt, thậm chí ngay cả chuyện bà nội Hạ bức hôn cũng bị truyền đi, ai cũng biết.


Hạ Văn Tuấn đã rời đi từ lâu, không biết làm thế nào mà cũng biết.


Nhưng Nhạc Tâm không đồng ý.


Người trong thôn cười nhà Hạ lão đại cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, trào phúng bác gái cả của Nhạc Duyệt không suy nghĩ cho Nhạc Duyệt, không biết là đang định mưu tính cái gì.


Hạ Đình tự biết Nhạc Duyệt coi thường mình, nên cũng khuyên cha mẹ từ bỏ ý định này. Ba tháng quá ngắn ngủi, anh ta cũng không nghĩ tới chuyện có thể lấy được ai, cũng không có cô gái nào sẽ vội vàng mà qua loa gả cho anh ta như thế.


Ai ngờ, Hạ Văn Tuấn gọi điện thoại cho Hạ Đình, chỉ cho anh ta một biện pháp.


Gạo nấu thành cơm, làm cho chuyện này rùm beng lên.


Đến lúc đó, Nhạc Duyệt không gả cho anh ta, danh tiếng sẽ bị hủy sạch.


Hạ Đình cảm thấy làm việc này quá không tử tế, nhưng Hạ Văn Tuấn là người có triển vọng nhất trong đám người thế hệ này, là người làm công tác văn hoá, học đại học tốt, sắp học lên nghiên cứu sinh. Hắn ta nói chắc là không sai.


Nhạc Duyệt là một đóa hoa của thôn Hạ gia, vóc người đẹp mắt, tính cách lại tốt, còn tốt nghiệp đại học, hoàn toàn không giống các cô gái khác trong làng.


Những đứa con trai cùng tuổi, đứa nào mà không cất giấu chút tâm tư bí mật trong đáy lòng đối với Nhạc Duyệt?


Dưới sự giật dây của Hạ Văn Tuấn, Hạ Đình mơ hồ đến đây.


"Hạ Văn Tuấn?"


Nhạc Tâm không khỏi bật cười, hắn ta còn chưa chịu đủ những cơn ác mộng hàng đêm hay sao?


"Hạ Văn Tuấn có quan hệ thế nào với cậu?" Bắc Hòa hỏi Hạ Đình, Hạ Đình quả thật không biết quan hệ trước đó của Nhạc Duyệt khi còn sống với Hạ Văn Tuấn, hỏi cũng vô ích. Bắc Hòa xóa trí nhớ của anh ta, ngồi đợi Nhạc Tâm trở về.


"Không phải là bạn trai cũ của cô đấy chứ?" Cái tay đang cầm đồ ăn vặt của Bắc Hòa bỗng nhiên ngừng ở giữa không trung: "Cầu mà không được, vì yêu sinh hận?"


Nhạc Tâm: "..."


Bắc Hòa có lý lẽ có chứng cứ: "Không thì tại sao hắn phải nhằm vào cô, lại còn dùng phương pháp ác độc như vậy nữa? À, đúng rồi, sao cô lại đổi tên thành Nhạc Duyệt rồi? Thật là khó nghe."


Nhạc Duyệt vô tội nằm không cũng trúng đạn: "..."


"Việc này lát nữa nói cho anh."


Nhạc Tâm dẫn theo Hạ Đình, đi ra khỏi phòng, ném anh ta ra ngoài. Cô đại khái có thể đoán được nguyên nhân Hạ Văn Tuấn giật dây Hạ Đình, hắn ta như đang tự lừa mình dối người, chắc là hắn đoán được hắn gặp ác mộng hằng đêm không được yên giấc là do Nhạc Duyệt giả giở trò, chính hắn sợ không dám tới, nên để Hạ Đình đến dò xét.


Nếu cô thật sự là một cô gái yếu đuối bình thường, chắc chắn không phải là đối thủ của Hạ Đình thân hình cường tráng khỏe mạnh, rồi anh ta sẽ thành công nhúng chàm sự trong sạch của cô, đến lúc đó có lẽ dưới sự bức bách của thế tục cô đành phải gả cho Hạ Đình.


Nhưng đây là cưỡng gian, phái nữ thời đại mới không nên khuất phục, đưa hắn vào tù mới là lựa chọn chính xác.


Cái tên Hạ Văn Tuấn này thực sự khiến Nhạc Tâm cảm thấy buồn nôn, Nhạc Duyệt hắn từng thích vì gì mà chết đi, chẳng lẽ hắn đã quên rồi? Bây giờ hắn dám giựt dây em họ mình đi làm chuyện giống như chuyện tên hung thủ hại chết Nhạc Duyệt làm. Ranh giới đạo đức cuối cùng của hắn thấp đến mức làm cho người ta giận sôi.


Nhạc Duyệt có thể nghe rõ đối thoại trong phòng, cô ấy đã bay ra khỏi bụi hoa hồng, trên gương mặt rắng bệch không nhìn ra thần sắc khác lạ nào, lạnh lẽo không co nhiệt độ, cô ấy nâng lên đôi mắt trống rỗng, buồn bã nói: "Tôi đi bóp chết hắn."


"Bóp chết làm gì? Giết người là phạm pháp, quỷ giết người cũng phải trả giá thật lớn. Không đáng vì loại người này mà trả giá. Cô, đi ngừng ác mộng của hắn đi." Nhạc Tâm nói.


Nhạc Duyệt không hiểu: "Vì sao?"


"Để hắn được như mong muốn." Nhạc Tâm từ từ cười: "Để hắn lại nếm được cảm giác ngủ ngon, sau đó lại lâm vào ác mộng, cô nói xem hắn có thể sụp đổ không?"


Hình như có thể, mà không thể cũng không sao, thử chút cũng được. Nhạc Duyệt nhẹ gật đầu, quay người bay đi.


Bắc Hòa bưng đồ ăn vặt đi theo ra ngoài: "Ồ, Nhạc Tâm, bây giờ cô còn nuôi quỷ? Người khác đều nuôi mèo nuôi chó, so sánh với cô quả là không đủ đẳng cấp."


Hắn cố ý thở một cái thật dài: "Ai, kẻ sĩ ba ngày không gặp phải rửa mắt mà nhìn, tôi phát hiện bây giờ tôi không còn hiểu rõ cô nữa. Chuyện này rất không tốt với tình hữu nghị dài lâu của chung ta. Nào nào nào, đêm nay chớ ngủ, chúng ta tâm sự đêm khuya."


Điện thoại di động của Nhạc Tâm vang lên một tiếng, Trữ Vệ gửi hình ảnh tới.


Nhạc Tâm ấn mở, thấy là thư xin lỗi viết tay. Trong thư là đủ các suy nghĩ vì sao không không nên có hành vi lau son môi của Nhạc Tâm, Thậm chí ngay cả lí do son môi rất đắt, lau đi rất lãng phí cũng được vận dụng.


Nhạc Tâm lật qua lật lại không thấy chữ nào liên quan tới trứng xào cà chua, được, thì ra anh vẫn cho rằng làm người anh thích, thì nên ăn món trứng xào cà chua do chính tay anh làm trong một nhà hàng đắt đỏ được bao toàn bộ.


Loại giá trị quan vặn vẹo này là ai trao cho anh?


Hay là anh thật sự cảm thấy trứng xào cà chua anh làm thắng hết thảy sơn hào hải vị?


Chẳng lẽ là cô không đủ yêu anh, cho nên không thể vì anh mà từ bỏ đồ ăn ngon?


Vậy cái giá cho tình yêu này quá là lớn, đáng sợ!


Nhạc Tâm giác ngộ không đủ cao lúc này mới nhận được lì xì của Trữ Vệ gửi trước đó, gián tiếp nói cho Trữ Vệ, cô đã thấy thư xin lỗi. Cô không thích chiến tranh lạnh, lúc nãy là phải đi đưa nho nên không có thời gian nói chuyện, không phải là cố tình không thu.


Trữ Vệ lập tức gửi tin nhắn: "Em tha thứ cho anh sao?"


Tha thứ? Nhạc Tâm video call cho anh, bên kia ngay lập tức nhận.


Trữ Vệ vừa tắm rửa xong, tóc mềm mại, trông ấm áp hơn bình thường mấy phần, nhìn càng giống một cậu trai đang lâm vào tình yêu mù quáng hơn. Sóng mũi cao, trong đôi mắt xinh đẹp rực rỡ ánh sáng, lông mi dày rậm tạo thành cái bóng dưới mắt. Đẹp.


Nhạc Tâm thở phào một cái: " Nhìn thấy mặt anh, em có thể tạm thời tha thứ cho anh. "


Trữ Vệ: "?" có ý gì?


Một cái đầu trọc từ sau lưng Nhạc Tâm ra sức chen vào trong màn hình điện thoại di động: "Nhạc Tâm, đây là bạn trai hiện tại của cô à?"


Bắc Hòa không hề coi mình là người ngoài, hắn đánh giá Trữ Vệ thật kỹ, ánh mắt cũng không khách khí.


Trữ Vệ: "Đây là?"


Nhạc Tâm đấy Bắc Hòa ra, hời hợt giải thích: "Hòa thượng giả tới nhà em hóa duyên... "


Cùng lúc đó, Bắc Hòa tự giới thiệu ở bên ngoài màn hình: "Tôi là bạn thân của cô ấy!"


Trữ Vệ: "!"


Sau khi dùng tài trí cả đời để cẩn thận tiến hành thăm dò, Trữ Vệ đạt được một kết luận: bạn gái có bạn thân khác giới!


Cảm giác nguy cơ trong nháy mắt xông mạnh lên đầu.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương