Chỉ Yêu Quỷ Y Độc Phi
-
Chương 2: Hoàng phi tương lai
Thành Sâm Châu rất lớn, giữa tòa thành rộng lớn có biết bao nhân vật nổi tiếng tuấn tài, thương nhân phú nhân cùng với Trịnh vương thần bí cực kỳ bận rộn.
Nhắc tới Trịnh vương, phải ngược dòng từ thời thái tổ khai quốc. Tổ tiên Trịnh vương từng là mưu thần bên người thái tổ, sau khi thái tổ lên ngôi, sắc phong Trịnh vương, cha truyền con nối đến ngày nay.
Chỉ có điều, phong vương tước hậu, Trịnh vương lại dời xa đế đô, ẩn cư tại vùng ngoại thành Sâm Châu, ru rú trong nhà, cũng chưa bao giờ đi đến đế đô, không người nào biết vì cái gì.
Rồi sau đó, vương tước thừa kế, Trịnh vương hiện giờ đã gần bảy mươi tuổi, giống như tổ tiên, cực kỳ khiêm tốn. Người già nửa đời người cư trú tại thành Sâm Châu này đều chưa bao giờ gặp qua Trịnh vương, ngay cả những sĩ tử nổi tiếng, quan viên hay thương nhân, dù có đến cửa bái phỏng, đều bị từ chối ngoài cửa, Trịnh vương không gặp người ngoài.
Chẳng qua, Trịnh vương ru rú trong nhà, theo lưu truyền trên phố, Trịnh vương chỉ có một nữ nhi, hơn nữa là về già mới có. Nghe nói quận chúa từ nhỏ đã yếu ớt, bệnh lâu quấn thân.
Phủ Trịnh vương ở phía Nam ngoại ô Sâm Châu, phía Nam là khu vực không người ở, thậm chí rất ít người đi lại, bởi vì trong mấy chục dặm gần đấy đều là đất của phủ Trịnh vương, người ngoài không thể tiếp cận.
Giữa vùng sơn minh thủy tú, một tòa dinh thự đứng sừng sững. Tòa nhà không tính xa hoa, nhưng lại thanh tịnh và đẹp đẽ, lầu và hồ nước cần gì đều có, lục liễu kim quế trồng trước sau tòa nhà, thật là quanh co khúc khuỷu.
Trong phủ, hạ nhân lui tới đều an tĩnh vô thanh, cũng có hộ vệ mang theo binh khí, chẳng qua số lượng rất ít.
Hậu viện có một vườn hoa, một lão nhân thân áo vải màu xám đang tưới nước cho hoa. Hạ nhân đứng trên con đường nhỏ bên cạnh, nhìn thùng nước trong tay lão nhân cạn nước, lập tức đổi thùng đầy nước.
Đứng thẳng người, lão nhân thở phào, râu lão đã bạc màu, diện mạo hiền lành.
“Lão gia, người nghỉ một lát đi.” Hạ nhân ở một bên nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Thôi, còn mấy bồn nữa.” Lão nhân lắc đầu, cầm lấy muôi gỗ múc nước tưới hoa, toàn bộ đều tự mình làm.
Có hoa đã mở, mặc dù không thập phần diễm lệ, nhưng khi nở lại thuần khiết vô cùng.
Hạ nhân không nói, chỉ có thể ở bên cạnh tiếp tục chờ.
Bất ngờ, trước hành lang dài trong vườn hoa lại có một bóng dáng, váy dài màu xanh, kiểu dáng đơn giản. Nhưng chính phong cách đơn giản này lại tôn lên dáng người yểu điệu của người nọ, tóc đen dài như thác nước, thoải mái buông sau ót, lắc lư theo động tác đi đường.
“Lão đầu vẫn còn đang hầu hạ mấy bồn hoa nhi của người à? Tới tới tới, cho người xem đồ tốt hôm qua con thu được, nhân sâm ba trăm năm.” Nguyên Sơ Hàn bước nhanh tới, một tay cầm một hộp gỗ dài tinh xảo.
Trịnh vương nâng thẳng lưng, vừa lúc tưới xong chậu hoa cuối cùng, trên mặt hiền lành tràn đầy tươi cười.
“Ba trăm năm, không dễ.” Hạ muôi gỗ, đi tới, vạt áo xám cùng giày vải của lão dính đầy bùn đất.
“Đúng vậy, sâm tốt đều bị đưa đến trong tay quan lại quyền quý, loại ba trăm năm này trong dân gian rất ít gặp. Người xem, đã có hình người rồi.” Nguyên Sơ Hàn đi tới, mở hộp gỗ mở ra. Một cây sâm trưởng thành thô ráp giống hình người năm bên trong, đích xác đã thành hình người.
“Không sai, sâm tốt.” Vuốt chòm râu, Trịnh vương cười hề hề, khiến người ta không khỏi sinh ra hảo cảm.
“Gốc nhân sâm này con chuẩn bị nấu canh cho người uống. Gần đây con nghiên cứu một bộ sách nấu ăn cường kiện thân thể, người lớn tuổi, nên bồi bổ.” Đóng hộp gỗ rồi giao qua tay hạ nhân bên cạnh, tiếng nói Nguyên Sơ Hàn thanh mị dễ nghe, từng tiếng như ngọc như châu rơi xuống đất, từng chữ rõ ràng, trung khí mười phần.
“Lão phu ta lại làm phiền con, Nguyên Bảo nhà chúng ta càng ngày càng lợi hại rồi.” Dơ tay vỗ nhẹ đầu Nguyên Sơ Hàn, tình cảm quý mến không lời nào diễn tả được.
Nguyên Sơ Hàn nhún vai cười. “Tất nhiên, thần y trên đời này có giả dối hay không, con không biết, nhưng thần y con khẳng định không dối trá.” Con ngươi lưu chuyển đầy tự tin.
Trịnh vương vẫn cười, nhìn nữ nhi của mình đầy yêu mến.
“Đi thôi, mấy chậu hoa này vài ngày không tưới nước không chết được.” Cúi đầu nhìn thoáng qua bụi bẩn bám đầy trên áo vải của ông, Nguyên Sơ Hàn hơi cong thắt lưng phủi sạch, hết thảy đều sạch sẽ.
Trịnh vương cười nhẹ nhàng, có thể thấy được bao nhiêu vui vẻ.
Trịnh vương là phụ thân hết sức sủng ái nữ nhi nhà mình. Một năm rưỡi trước nàng chiếm cứ thân thể này, hoàn toàn khác với Nguyên Sơ Hàn trước kia, ông cũng không có bất cứ hoài nghi nào, vẫn tiếp tục sủng ái. Coi như, nếu nữ nhi mình có là kẻ điên người ngốc chăng nữa, ông cũng sẽ tiếp tục sủng ái.
Tình thương của cha, kiếp trước Nguyên Sơ Hàn chưa từng được cảm nhận, bởi vì kiếp trước cha nàng chết sớm.
Thời điểm gọi tên nàng, ông luôn gọi Nguyên Bảo, Nguyên Bảo, có thể tưởng tượng được ông có bao nhiêu yêu thích nữ nhi của mình.
Ông đối với nàng tốt, nàng cũng đối tốt với ông. Ông lão này, rõ ràng là Vương gia, nhưng lại như ông lão bình thường nhà bên, đơn giản mộc mạc, khiến Nguyên Sơ Hàn càng yêu mến.
“Ra ngoài chữa bệnh cho người ta, không ai hỏi qua tên họ con chứ?” Trở về tiền thính, Trịnh vương ngồi xuống, hạ nhân một bên nhanh chóng dâng trà.
Nguyên Sơ Hàn ngồi xuống bên cạnh, nhấc chân soàn soạt, một bên lắc đầu, “Đều gọi con là tiểu thần tiên, hoặc là cô nương, hoặc là đại phu, thật không ai hỏi qua tên. Người yên tâm, có ai hỏi, con sẽ nói bừa một cái tên, sẽ không bại lộ thân phận.” Trịnh vương hẳn là lo lắng thân phận nàng bị người biết, làm việc khiêm tốn, đã khiêm tốn đến trình độ làm người ta không thể nghi hoặc rồi.
Lão chưa bao giờ ra phủ, hạ nhân trong phủ cũng ít khi ra ngoài, tự nhiên sẽ không có người đến. Trong mấy chục dặm khuôn viên Trịnh vương phủ thật giống như rừng sâu núi thẳm, không thấy bóng người.
“Vậy là tốt rồi, tuổi con còn nhỏ, lòng người hiểm ác, cẩn thật vẫn tốt hơn. Tuy Nguyên Bảo của ta đã trưởng thành nhưng vẫn là đứa bé.” Lão than nhẹ, một câu Nguyên Bảo, yêu thương có thừa.
Nguyên Sơ Hàn cười hi hi gật đầu liên tục, làm một bộ ngoan ngoãn nghe lời.
Đối với dáng vẻ này của nàng, Trịnh vương cực kỳ vừa lòng, một năm rưỡi trước nàng khỏi bệnh liền thay đổi, nhưng mặc kệ biến thành bộ dáng gì, trong lòng Trịnh vương, nàng là nữ nhi của ông. Cho dù thay đổi có bao nhiêu quỷ dị, nhưng vẫn là nữ nhi của ông!
“Nguyên Bảo của ta là tiểu thần tiên.” Ha ha cười, Trịnh vương vuốt chòm râu, nhắc tới danh xưng này, cực kỳ vui vẻ.
Nguyên Sơ Hàn hất cằm đắc y, nàng là tiểu thần tiên.
“Đúng rồi, hai tháng sau, hoàng thượng sinh nhật mười tuổi. Thái hậu phái người đưa tới ý chỉ, muốn con đi trước đến đế đô cùng mừng sinh nhật với hoàng thượng. Ta không muốn cho con đi, định tìm một phương pháp từ chối.” Nói tới cái này, trên mặt Trịnh vương đầy lo lắng.
Nguyên Sơ Hàn chép miệng không lên tiếng, âm thầm không nói gì, vì thân thể này, 5 năm trước khi tiểu hoàng thượng đăng cơ, đã bị định ra việc hôn nhân, tương lai phải gả cho hoàng thượng làm hoàng phi.
Tiểu hoàng thượng kia vẫn là tên nhóc, mà vợ thì đã được định sẵn rồi. Xã hội cũ cực kỳ độc ác, nàng quyết định không thể gả cho đứa bé kia. Hơn nữa, trong lòng Trịnh vương cũng không muốn.
Lão luôn lôi kéo tay nàng nói, hoàng cung kia ăn tươi nuốt sống, Nguyên Bảo của lão nếu đã đi vào thì không thể đi ra ngoài được nữa.
Nhắc tới Trịnh vương, phải ngược dòng từ thời thái tổ khai quốc. Tổ tiên Trịnh vương từng là mưu thần bên người thái tổ, sau khi thái tổ lên ngôi, sắc phong Trịnh vương, cha truyền con nối đến ngày nay.
Chỉ có điều, phong vương tước hậu, Trịnh vương lại dời xa đế đô, ẩn cư tại vùng ngoại thành Sâm Châu, ru rú trong nhà, cũng chưa bao giờ đi đến đế đô, không người nào biết vì cái gì.
Rồi sau đó, vương tước thừa kế, Trịnh vương hiện giờ đã gần bảy mươi tuổi, giống như tổ tiên, cực kỳ khiêm tốn. Người già nửa đời người cư trú tại thành Sâm Châu này đều chưa bao giờ gặp qua Trịnh vương, ngay cả những sĩ tử nổi tiếng, quan viên hay thương nhân, dù có đến cửa bái phỏng, đều bị từ chối ngoài cửa, Trịnh vương không gặp người ngoài.
Chẳng qua, Trịnh vương ru rú trong nhà, theo lưu truyền trên phố, Trịnh vương chỉ có một nữ nhi, hơn nữa là về già mới có. Nghe nói quận chúa từ nhỏ đã yếu ớt, bệnh lâu quấn thân.
Phủ Trịnh vương ở phía Nam ngoại ô Sâm Châu, phía Nam là khu vực không người ở, thậm chí rất ít người đi lại, bởi vì trong mấy chục dặm gần đấy đều là đất của phủ Trịnh vương, người ngoài không thể tiếp cận.
Giữa vùng sơn minh thủy tú, một tòa dinh thự đứng sừng sững. Tòa nhà không tính xa hoa, nhưng lại thanh tịnh và đẹp đẽ, lầu và hồ nước cần gì đều có, lục liễu kim quế trồng trước sau tòa nhà, thật là quanh co khúc khuỷu.
Trong phủ, hạ nhân lui tới đều an tĩnh vô thanh, cũng có hộ vệ mang theo binh khí, chẳng qua số lượng rất ít.
Hậu viện có một vườn hoa, một lão nhân thân áo vải màu xám đang tưới nước cho hoa. Hạ nhân đứng trên con đường nhỏ bên cạnh, nhìn thùng nước trong tay lão nhân cạn nước, lập tức đổi thùng đầy nước.
Đứng thẳng người, lão nhân thở phào, râu lão đã bạc màu, diện mạo hiền lành.
“Lão gia, người nghỉ một lát đi.” Hạ nhân ở một bên nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Thôi, còn mấy bồn nữa.” Lão nhân lắc đầu, cầm lấy muôi gỗ múc nước tưới hoa, toàn bộ đều tự mình làm.
Có hoa đã mở, mặc dù không thập phần diễm lệ, nhưng khi nở lại thuần khiết vô cùng.
Hạ nhân không nói, chỉ có thể ở bên cạnh tiếp tục chờ.
Bất ngờ, trước hành lang dài trong vườn hoa lại có một bóng dáng, váy dài màu xanh, kiểu dáng đơn giản. Nhưng chính phong cách đơn giản này lại tôn lên dáng người yểu điệu của người nọ, tóc đen dài như thác nước, thoải mái buông sau ót, lắc lư theo động tác đi đường.
“Lão đầu vẫn còn đang hầu hạ mấy bồn hoa nhi của người à? Tới tới tới, cho người xem đồ tốt hôm qua con thu được, nhân sâm ba trăm năm.” Nguyên Sơ Hàn bước nhanh tới, một tay cầm một hộp gỗ dài tinh xảo.
Trịnh vương nâng thẳng lưng, vừa lúc tưới xong chậu hoa cuối cùng, trên mặt hiền lành tràn đầy tươi cười.
“Ba trăm năm, không dễ.” Hạ muôi gỗ, đi tới, vạt áo xám cùng giày vải của lão dính đầy bùn đất.
“Đúng vậy, sâm tốt đều bị đưa đến trong tay quan lại quyền quý, loại ba trăm năm này trong dân gian rất ít gặp. Người xem, đã có hình người rồi.” Nguyên Sơ Hàn đi tới, mở hộp gỗ mở ra. Một cây sâm trưởng thành thô ráp giống hình người năm bên trong, đích xác đã thành hình người.
“Không sai, sâm tốt.” Vuốt chòm râu, Trịnh vương cười hề hề, khiến người ta không khỏi sinh ra hảo cảm.
“Gốc nhân sâm này con chuẩn bị nấu canh cho người uống. Gần đây con nghiên cứu một bộ sách nấu ăn cường kiện thân thể, người lớn tuổi, nên bồi bổ.” Đóng hộp gỗ rồi giao qua tay hạ nhân bên cạnh, tiếng nói Nguyên Sơ Hàn thanh mị dễ nghe, từng tiếng như ngọc như châu rơi xuống đất, từng chữ rõ ràng, trung khí mười phần.
“Lão phu ta lại làm phiền con, Nguyên Bảo nhà chúng ta càng ngày càng lợi hại rồi.” Dơ tay vỗ nhẹ đầu Nguyên Sơ Hàn, tình cảm quý mến không lời nào diễn tả được.
Nguyên Sơ Hàn nhún vai cười. “Tất nhiên, thần y trên đời này có giả dối hay không, con không biết, nhưng thần y con khẳng định không dối trá.” Con ngươi lưu chuyển đầy tự tin.
Trịnh vương vẫn cười, nhìn nữ nhi của mình đầy yêu mến.
“Đi thôi, mấy chậu hoa này vài ngày không tưới nước không chết được.” Cúi đầu nhìn thoáng qua bụi bẩn bám đầy trên áo vải của ông, Nguyên Sơ Hàn hơi cong thắt lưng phủi sạch, hết thảy đều sạch sẽ.
Trịnh vương cười nhẹ nhàng, có thể thấy được bao nhiêu vui vẻ.
Trịnh vương là phụ thân hết sức sủng ái nữ nhi nhà mình. Một năm rưỡi trước nàng chiếm cứ thân thể này, hoàn toàn khác với Nguyên Sơ Hàn trước kia, ông cũng không có bất cứ hoài nghi nào, vẫn tiếp tục sủng ái. Coi như, nếu nữ nhi mình có là kẻ điên người ngốc chăng nữa, ông cũng sẽ tiếp tục sủng ái.
Tình thương của cha, kiếp trước Nguyên Sơ Hàn chưa từng được cảm nhận, bởi vì kiếp trước cha nàng chết sớm.
Thời điểm gọi tên nàng, ông luôn gọi Nguyên Bảo, Nguyên Bảo, có thể tưởng tượng được ông có bao nhiêu yêu thích nữ nhi của mình.
Ông đối với nàng tốt, nàng cũng đối tốt với ông. Ông lão này, rõ ràng là Vương gia, nhưng lại như ông lão bình thường nhà bên, đơn giản mộc mạc, khiến Nguyên Sơ Hàn càng yêu mến.
“Ra ngoài chữa bệnh cho người ta, không ai hỏi qua tên họ con chứ?” Trở về tiền thính, Trịnh vương ngồi xuống, hạ nhân một bên nhanh chóng dâng trà.
Nguyên Sơ Hàn ngồi xuống bên cạnh, nhấc chân soàn soạt, một bên lắc đầu, “Đều gọi con là tiểu thần tiên, hoặc là cô nương, hoặc là đại phu, thật không ai hỏi qua tên. Người yên tâm, có ai hỏi, con sẽ nói bừa một cái tên, sẽ không bại lộ thân phận.” Trịnh vương hẳn là lo lắng thân phận nàng bị người biết, làm việc khiêm tốn, đã khiêm tốn đến trình độ làm người ta không thể nghi hoặc rồi.
Lão chưa bao giờ ra phủ, hạ nhân trong phủ cũng ít khi ra ngoài, tự nhiên sẽ không có người đến. Trong mấy chục dặm khuôn viên Trịnh vương phủ thật giống như rừng sâu núi thẳm, không thấy bóng người.
“Vậy là tốt rồi, tuổi con còn nhỏ, lòng người hiểm ác, cẩn thật vẫn tốt hơn. Tuy Nguyên Bảo của ta đã trưởng thành nhưng vẫn là đứa bé.” Lão than nhẹ, một câu Nguyên Bảo, yêu thương có thừa.
Nguyên Sơ Hàn cười hi hi gật đầu liên tục, làm một bộ ngoan ngoãn nghe lời.
Đối với dáng vẻ này của nàng, Trịnh vương cực kỳ vừa lòng, một năm rưỡi trước nàng khỏi bệnh liền thay đổi, nhưng mặc kệ biến thành bộ dáng gì, trong lòng Trịnh vương, nàng là nữ nhi của ông. Cho dù thay đổi có bao nhiêu quỷ dị, nhưng vẫn là nữ nhi của ông!
“Nguyên Bảo của ta là tiểu thần tiên.” Ha ha cười, Trịnh vương vuốt chòm râu, nhắc tới danh xưng này, cực kỳ vui vẻ.
Nguyên Sơ Hàn hất cằm đắc y, nàng là tiểu thần tiên.
“Đúng rồi, hai tháng sau, hoàng thượng sinh nhật mười tuổi. Thái hậu phái người đưa tới ý chỉ, muốn con đi trước đến đế đô cùng mừng sinh nhật với hoàng thượng. Ta không muốn cho con đi, định tìm một phương pháp từ chối.” Nói tới cái này, trên mặt Trịnh vương đầy lo lắng.
Nguyên Sơ Hàn chép miệng không lên tiếng, âm thầm không nói gì, vì thân thể này, 5 năm trước khi tiểu hoàng thượng đăng cơ, đã bị định ra việc hôn nhân, tương lai phải gả cho hoàng thượng làm hoàng phi.
Tiểu hoàng thượng kia vẫn là tên nhóc, mà vợ thì đã được định sẵn rồi. Xã hội cũ cực kỳ độc ác, nàng quyết định không thể gả cho đứa bé kia. Hơn nữa, trong lòng Trịnh vương cũng không muốn.
Lão luôn lôi kéo tay nàng nói, hoàng cung kia ăn tươi nuốt sống, Nguyên Bảo của lão nếu đã đi vào thì không thể đi ra ngoài được nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook