Chỉ Yêu Quỷ Y Độc Phi
-
Chương 12: Nếm đủ khẩu vị
Edit: Skye
Bị ép vào cung, Nguyên Sơ Hàn ít nhiều khẩn trương. Ở thế giới này, quyền lực là trung tâm, thống trị tất cả các quốc gia, có thể chi phối sống chết của một người.
Trước kia đã từng xem qua nhiều lần trên truyền hình về vương triều hoàng cung, nhưng dù sao đó không phải hiện thực.
Sáng sớm, Nguyên Sơ Hàn đi ra khỏi tiểu viện, Hương Phụ đứng ở cửa nhìn bước chân trống rỗng của nàng, trong mắt đầy lo lắng.
Bước đi của Nguyên Sơ Hàn quả thật trống rỗng, cho dù đã ăn rất nhiều điểm tâm nhưng vẫn không có khí lực.
Nàng tự đâm mình hai châm, sau đó toàn thân liền không có khí lực, trên mặt đầy mụn hồng lớn nhỏ, nhìn không khác gì lưng con cóc.
Khi nàng đang dùng hết khí lực tiêu sái đi đến đại môn vương phủ thì đã mệt đến mức thở hồng hộc, cơ hồ phải ngồi trên đất.
Nàng thật đúng là ngu xuẩn, đi đến đại môn rồi châm cũng được, làm sao phải xuống tay ở trong phòng chứ!
Hộ vệ vẫn duy trì nét mặt lạnh lùng sắc bén nhưng vẫn không tự chủ được mà nhìn nàng, bởi vì bộ dáng nàng thật sự quá tệ.
Quần áo sạch sẽ, tóc dài búi lên, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt đó của nàng, mọi thứ khác đều thành thứ yếu.
Nguyên Sơ Hàn mặc kệ tầm mắt của bọn họ, lao lực đi ra đại môn, sau đó hướng về xe ngựa duy nhất.
Hộ vệ phía trước xe lui về phía sau vài bước, làm như Nguyên Sơ Hàn có thể tùy thời mà bỏ mình, sau đó phun bọn họ toàn thân đầy máu.
Bò vào trong xe ngựa, nàng đặt mông ngồi ở cửa, há miệng thở dốc, cơ hồ khó thở.
Trong xe ngựa, Phong Ly đã ngồi ở một chỗ, dáng ngồi tao nhã quý khí. Quần áo đẹp đẽ quý giá, trường bào ám sắc lại càng phóng lớn cỗ hàn khí khiến người run sợ trên người hắn, làm người ta cảm thấy thiếu không gian trong xe ngựa, áp lực quá lớn.
Đôi mắt tựa hàn đàm bừng tỉnh gắn chặt trên người Nguyên Sơ Hàn đang cố thở mạnh, mày kiếm dưới tóc mai khẽ nhếch. “Thực không xong, bộ dáng này của ngươi trông cực xấu.”
Mắt to trừng hắn, Nguyên Sơ Hàn thở hắt ra nhìn hắn, hừ lạnh. “Ta chỉ muốn để bọn họ nếm đủ khẩu vị mà thôi.”
Đôi mắt tựa hàn đàm hiện ý cười. “Xem ra ngươi thật sự không muốn gả cho hoàng thượng.”
“Là ngài nói đấy nhé? Ta chỉ muốn tự do tự mình làm việc. Không phải gả cho một đứa nhỏ hay bị người ta coi làm con tin.” Câu sau cùng là nói cho Phong Ly nghe.
“Ngươi cần cẩn thận ngôn từ, nếu không, đầu ngươi sẽ rơi xuống đất đấy.” Tùy tiện nói hoàng thượng là đứa nhỏ, nói thật, hắn chưa từng thấy nữ nhân nào lớn mật như vậy.
Nguyên Sơ Hàn không để ý, tự nhiên biết nên làm thế nào. Tiến cung nàng liền không nói, cứ có người bắt chuyện nàng liền thở mạnh ho khan, hù chết bọn họ.
Xe ngựa tiến về phía trước, Nguyên Sơ Hàn vẫn nằm ở gần cửa xe mà thở mạnh. Phong Ly nhắm hai mắt, lúc này trên người hắn không có áp khí mãnh liệt, ngược lại bên trong xe thoáng không ít.
Khoảng cách giữa Nhiếp Chính vương phủ và hoàng cung không tính là gần, đại khái đi gần nửa canh giờ, có tiếng hô lớn cung nghênh Vương gia. Sau khi có tiếng khôi giáp chạm vào nhau, tất cả đều phủ phục quỳ xuống đất.
Nguyên Sơ Hàn nghe xong rồi quay đầu nhìn về phía Phong Ly. Hắn vẫn nhắm mắt như đã ngủ thiếp đi.
Xem ra quyền thế của hắn thật sự rất lớn, tiến vào cửa cung, toàn bộ cấm quân trong cung đều phủ phục quỳ xuống cung nghênh.
Không biết, tương lai hắn sẽ quần lâm thiên hạ, hay như các trường hợp trong lịch sử khác mà nàng biết, thất bại thảm hại, ôm nỗi hận mà chết.
Nguyên Sơ Hàn nhìn hắn, thật hy vọng hắn sẽ thành công, nếu chết có chút đáng tiếc.
Xe ngựa đi trong hoàng cung tới gần một phút đồng hồ, rồi chậm rãi dừng lại.
Trong nháy mắt xe ngựa dừng lại, Phong Ly mở mắt nhìn về phía Nguyên Sơ Hàn. “Có thể tự đi không?”
“Ta nghĩ đừng nên để ta tự đi thì tốt hơn.” Nàng nhắm mắt, muốn giả bộ tới cùng.
Phong Ly đứng dậy, “Tránh ra chút.” Cả người nàng chặn ở cửa xe, hắn không có cách nào xuống xe.
Nguyên Sơ Hàn vẫn nhắm mắt, sau đó bắt đầu động thân thể, giống con sâu nhỏ xoay vặn, sau cùng mới có lối ra cửa xe.
Phong Ly nhíu mày, lần này tuyệt đối bị hành động của nàng làm chấn động.
Hắn bỗng nhiên dừng tại chỗ mấy chục giây, sau đó mới có động tác, vượt qua chân nàng rồi đi ra khỏi xe ngựa.
Nguyên Sơ Hàn vẫn nhắm mắt, hoàn toàn không biết động tác của mình có gì đó không ổn, nàng là người ‘bệnh nặng’, không cách nào bước đi, chỉ có thể như vậy.
Bất quá trong chốc lát, có người xuất hiện ở cửa xe, sau đó là một giọng nói thận trọng. “Nô tỳ gặp qua Quận chúa. Quận chúa, để nô tỳ giúp người đứng dậy, nếu có chỗ không ổn, mong Quận chúa tha thứ.”
Dứt lời, người kia liền tiến vào xe ngựa, đồng thời cũng thấy mặt Nguyên Sơ Hàn.
Nguyên Sơ Hàn vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một tiểu cung nữ bị dọa, bị ánh mắt Nguyên Sơ Hàn bắt gặp, nàng ta lập tức cúi đầu.
Đưa tay đỡ Nguyên Sơ Hàn đứng dậy, sau đó dùng lực để nàng đứng lên, lảo đảo tiêu sái ra cửa xe.
Ngoài xe ngựa, tiểu cung nữ khác đang đợi, đứng cạnh bậc thang xuống ngựa, đỡ lấy cánh tay còn lại còn Nguyên Sơ Hàn, hai tiểu cung nữ cẩn thận đỡ Nguyên Sơ Hàn từ trên xe ngựa xuống.
Nguyên Sơ Hàn nghiêng đầu, há miệng thở dốc, một bên mở to mắt quan sát bốn phía, đây là bên trong thành lũy, tường cung bốn phía cao đến dọa người. Đừng nói người, ngay cả chim chóc cũng khó mà bay qua.
Trên cung tường, mái ngói hoàng sắc phản xạ ánh nắng mặt trời, cực kỳ chói mắt.
Cấm vệ quân mặc khôi giáp đứng ở cửa cung cách đó không xa, còn có người trông cực kỳ quen mắt, là Phó Đô thống cấm quân hộ tống Phong Ly rời khỏi Sâm Châu. Khi đó là người phụ trách ‘vận chuyển’ Nguyên Sơ Hàn, Chu Khang.
Phong Ly đã đi về phía cửa cung, đi theo phía sau còn có bốn người trang phục hộ vệ mang theo vũ khí, trong hoàng cung này, chỉ có hắn mới có thể làm vậy.
Chu Khang đi lên phía trước, chắp tay cùng Phong Ly nói gì đó, Phong Ly gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Nguyên Sơ Hàn bị cung nữ đỡ đi tới.
Bộ dáng Nguyên Sơ Hàn thật sự khiến người ta sợ hãi, nếu ý đồ của nàng là làm cho người ta phiền chán, vậy nàng đã thành công, xem ra thật sự cực kỳ chán.
“Vương gia thật sự đưa Quận chúa đến chỗ Thái hậu sao?” Chu Khang lại hỏi, lần này Nguyên Sơ Hàn nghe thấy.
Thái hậu? Nàng không biết Thái hậu là người thế nào, chỉ nghe thấy giọng điệu Chu Khang, tựa hồ nếu nàng bị đưa tới nơi đó thì đừng mong thoát ra.
Phong Ly nhìn Nguyên Sơ Hàn, sau đó trầm giọng nói: “Không cần, trực tiếp gặp mặt hoàng thượng.”
Chu Khang gật đầu, sau đó hướng đến trước mặt một thái giám đang đứng phía sau cửa cung.
Nguyên Sơ Hàn vô ý thức thở ra, nhìn thoáng qua thái giám kia, thái giám kia cũng không ngừng đánh giá nàng, đoán chứng là người bên cạnh thái hậu tới đón nàng.
Xem ra nàng thật đúng là nhân vật trọng yếu, ai cũng muốn lưu nàng lại làm con tin, để uy hiếp Trịnh vương.
Chỉ có điều, hiện tại nàng tình nguyện làm con tin của Phong Ly, không cần bị vây trong hoàng cung này. Chỉ cần nhìn những bức tường tựa như ngục giam kia, nàng liền biết, một khi đã vào cũng đừng nghĩ ra ngoài, trừ phi được chắp cánh.
Phong Ly vượt qua cửa cung, bên này hai tiểu cung nữ đỡ nàng đi theo, phía sau cửa cung là một đường thẳng, hoàng cung tiến vào giữa tầm mắt.
Chuỗi cung điện san sát nối tiếp nhau, cấm quân xếp thành hàng tuần tra, cung nhân cúi đầu khom lưng bước đi rất nhanh, phàm là nhìn thấy Phong Ly, đều quỳ phủ phục xuống đất.
Bầu trời xanh thẳm, từng đóa mây trắng, thanh thản dễ chịu như vậy nhưng lại không cách nào cảm hóa hoàng cung. Ở trong đây, một cỗ áp lực vô hình phóng thẳng trước mặt, khiến người ta không thể không lo lắng đề phòng, không dám lơi lỏng.
Bị ép vào cung, Nguyên Sơ Hàn ít nhiều khẩn trương. Ở thế giới này, quyền lực là trung tâm, thống trị tất cả các quốc gia, có thể chi phối sống chết của một người.
Trước kia đã từng xem qua nhiều lần trên truyền hình về vương triều hoàng cung, nhưng dù sao đó không phải hiện thực.
Sáng sớm, Nguyên Sơ Hàn đi ra khỏi tiểu viện, Hương Phụ đứng ở cửa nhìn bước chân trống rỗng của nàng, trong mắt đầy lo lắng.
Bước đi của Nguyên Sơ Hàn quả thật trống rỗng, cho dù đã ăn rất nhiều điểm tâm nhưng vẫn không có khí lực.
Nàng tự đâm mình hai châm, sau đó toàn thân liền không có khí lực, trên mặt đầy mụn hồng lớn nhỏ, nhìn không khác gì lưng con cóc.
Khi nàng đang dùng hết khí lực tiêu sái đi đến đại môn vương phủ thì đã mệt đến mức thở hồng hộc, cơ hồ phải ngồi trên đất.
Nàng thật đúng là ngu xuẩn, đi đến đại môn rồi châm cũng được, làm sao phải xuống tay ở trong phòng chứ!
Hộ vệ vẫn duy trì nét mặt lạnh lùng sắc bén nhưng vẫn không tự chủ được mà nhìn nàng, bởi vì bộ dáng nàng thật sự quá tệ.
Quần áo sạch sẽ, tóc dài búi lên, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt đó của nàng, mọi thứ khác đều thành thứ yếu.
Nguyên Sơ Hàn mặc kệ tầm mắt của bọn họ, lao lực đi ra đại môn, sau đó hướng về xe ngựa duy nhất.
Hộ vệ phía trước xe lui về phía sau vài bước, làm như Nguyên Sơ Hàn có thể tùy thời mà bỏ mình, sau đó phun bọn họ toàn thân đầy máu.
Bò vào trong xe ngựa, nàng đặt mông ngồi ở cửa, há miệng thở dốc, cơ hồ khó thở.
Trong xe ngựa, Phong Ly đã ngồi ở một chỗ, dáng ngồi tao nhã quý khí. Quần áo đẹp đẽ quý giá, trường bào ám sắc lại càng phóng lớn cỗ hàn khí khiến người run sợ trên người hắn, làm người ta cảm thấy thiếu không gian trong xe ngựa, áp lực quá lớn.
Đôi mắt tựa hàn đàm bừng tỉnh gắn chặt trên người Nguyên Sơ Hàn đang cố thở mạnh, mày kiếm dưới tóc mai khẽ nhếch. “Thực không xong, bộ dáng này của ngươi trông cực xấu.”
Mắt to trừng hắn, Nguyên Sơ Hàn thở hắt ra nhìn hắn, hừ lạnh. “Ta chỉ muốn để bọn họ nếm đủ khẩu vị mà thôi.”
Đôi mắt tựa hàn đàm hiện ý cười. “Xem ra ngươi thật sự không muốn gả cho hoàng thượng.”
“Là ngài nói đấy nhé? Ta chỉ muốn tự do tự mình làm việc. Không phải gả cho một đứa nhỏ hay bị người ta coi làm con tin.” Câu sau cùng là nói cho Phong Ly nghe.
“Ngươi cần cẩn thận ngôn từ, nếu không, đầu ngươi sẽ rơi xuống đất đấy.” Tùy tiện nói hoàng thượng là đứa nhỏ, nói thật, hắn chưa từng thấy nữ nhân nào lớn mật như vậy.
Nguyên Sơ Hàn không để ý, tự nhiên biết nên làm thế nào. Tiến cung nàng liền không nói, cứ có người bắt chuyện nàng liền thở mạnh ho khan, hù chết bọn họ.
Xe ngựa tiến về phía trước, Nguyên Sơ Hàn vẫn nằm ở gần cửa xe mà thở mạnh. Phong Ly nhắm hai mắt, lúc này trên người hắn không có áp khí mãnh liệt, ngược lại bên trong xe thoáng không ít.
Khoảng cách giữa Nhiếp Chính vương phủ và hoàng cung không tính là gần, đại khái đi gần nửa canh giờ, có tiếng hô lớn cung nghênh Vương gia. Sau khi có tiếng khôi giáp chạm vào nhau, tất cả đều phủ phục quỳ xuống đất.
Nguyên Sơ Hàn nghe xong rồi quay đầu nhìn về phía Phong Ly. Hắn vẫn nhắm mắt như đã ngủ thiếp đi.
Xem ra quyền thế của hắn thật sự rất lớn, tiến vào cửa cung, toàn bộ cấm quân trong cung đều phủ phục quỳ xuống cung nghênh.
Không biết, tương lai hắn sẽ quần lâm thiên hạ, hay như các trường hợp trong lịch sử khác mà nàng biết, thất bại thảm hại, ôm nỗi hận mà chết.
Nguyên Sơ Hàn nhìn hắn, thật hy vọng hắn sẽ thành công, nếu chết có chút đáng tiếc.
Xe ngựa đi trong hoàng cung tới gần một phút đồng hồ, rồi chậm rãi dừng lại.
Trong nháy mắt xe ngựa dừng lại, Phong Ly mở mắt nhìn về phía Nguyên Sơ Hàn. “Có thể tự đi không?”
“Ta nghĩ đừng nên để ta tự đi thì tốt hơn.” Nàng nhắm mắt, muốn giả bộ tới cùng.
Phong Ly đứng dậy, “Tránh ra chút.” Cả người nàng chặn ở cửa xe, hắn không có cách nào xuống xe.
Nguyên Sơ Hàn vẫn nhắm mắt, sau đó bắt đầu động thân thể, giống con sâu nhỏ xoay vặn, sau cùng mới có lối ra cửa xe.
Phong Ly nhíu mày, lần này tuyệt đối bị hành động của nàng làm chấn động.
Hắn bỗng nhiên dừng tại chỗ mấy chục giây, sau đó mới có động tác, vượt qua chân nàng rồi đi ra khỏi xe ngựa.
Nguyên Sơ Hàn vẫn nhắm mắt, hoàn toàn không biết động tác của mình có gì đó không ổn, nàng là người ‘bệnh nặng’, không cách nào bước đi, chỉ có thể như vậy.
Bất quá trong chốc lát, có người xuất hiện ở cửa xe, sau đó là một giọng nói thận trọng. “Nô tỳ gặp qua Quận chúa. Quận chúa, để nô tỳ giúp người đứng dậy, nếu có chỗ không ổn, mong Quận chúa tha thứ.”
Dứt lời, người kia liền tiến vào xe ngựa, đồng thời cũng thấy mặt Nguyên Sơ Hàn.
Nguyên Sơ Hàn vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một tiểu cung nữ bị dọa, bị ánh mắt Nguyên Sơ Hàn bắt gặp, nàng ta lập tức cúi đầu.
Đưa tay đỡ Nguyên Sơ Hàn đứng dậy, sau đó dùng lực để nàng đứng lên, lảo đảo tiêu sái ra cửa xe.
Ngoài xe ngựa, tiểu cung nữ khác đang đợi, đứng cạnh bậc thang xuống ngựa, đỡ lấy cánh tay còn lại còn Nguyên Sơ Hàn, hai tiểu cung nữ cẩn thận đỡ Nguyên Sơ Hàn từ trên xe ngựa xuống.
Nguyên Sơ Hàn nghiêng đầu, há miệng thở dốc, một bên mở to mắt quan sát bốn phía, đây là bên trong thành lũy, tường cung bốn phía cao đến dọa người. Đừng nói người, ngay cả chim chóc cũng khó mà bay qua.
Trên cung tường, mái ngói hoàng sắc phản xạ ánh nắng mặt trời, cực kỳ chói mắt.
Cấm vệ quân mặc khôi giáp đứng ở cửa cung cách đó không xa, còn có người trông cực kỳ quen mắt, là Phó Đô thống cấm quân hộ tống Phong Ly rời khỏi Sâm Châu. Khi đó là người phụ trách ‘vận chuyển’ Nguyên Sơ Hàn, Chu Khang.
Phong Ly đã đi về phía cửa cung, đi theo phía sau còn có bốn người trang phục hộ vệ mang theo vũ khí, trong hoàng cung này, chỉ có hắn mới có thể làm vậy.
Chu Khang đi lên phía trước, chắp tay cùng Phong Ly nói gì đó, Phong Ly gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Nguyên Sơ Hàn bị cung nữ đỡ đi tới.
Bộ dáng Nguyên Sơ Hàn thật sự khiến người ta sợ hãi, nếu ý đồ của nàng là làm cho người ta phiền chán, vậy nàng đã thành công, xem ra thật sự cực kỳ chán.
“Vương gia thật sự đưa Quận chúa đến chỗ Thái hậu sao?” Chu Khang lại hỏi, lần này Nguyên Sơ Hàn nghe thấy.
Thái hậu? Nàng không biết Thái hậu là người thế nào, chỉ nghe thấy giọng điệu Chu Khang, tựa hồ nếu nàng bị đưa tới nơi đó thì đừng mong thoát ra.
Phong Ly nhìn Nguyên Sơ Hàn, sau đó trầm giọng nói: “Không cần, trực tiếp gặp mặt hoàng thượng.”
Chu Khang gật đầu, sau đó hướng đến trước mặt một thái giám đang đứng phía sau cửa cung.
Nguyên Sơ Hàn vô ý thức thở ra, nhìn thoáng qua thái giám kia, thái giám kia cũng không ngừng đánh giá nàng, đoán chứng là người bên cạnh thái hậu tới đón nàng.
Xem ra nàng thật đúng là nhân vật trọng yếu, ai cũng muốn lưu nàng lại làm con tin, để uy hiếp Trịnh vương.
Chỉ có điều, hiện tại nàng tình nguyện làm con tin của Phong Ly, không cần bị vây trong hoàng cung này. Chỉ cần nhìn những bức tường tựa như ngục giam kia, nàng liền biết, một khi đã vào cũng đừng nghĩ ra ngoài, trừ phi được chắp cánh.
Phong Ly vượt qua cửa cung, bên này hai tiểu cung nữ đỡ nàng đi theo, phía sau cửa cung là một đường thẳng, hoàng cung tiến vào giữa tầm mắt.
Chuỗi cung điện san sát nối tiếp nhau, cấm quân xếp thành hàng tuần tra, cung nhân cúi đầu khom lưng bước đi rất nhanh, phàm là nhìn thấy Phong Ly, đều quỳ phủ phục xuống đất.
Bầu trời xanh thẳm, từng đóa mây trắng, thanh thản dễ chịu như vậy nhưng lại không cách nào cảm hóa hoàng cung. Ở trong đây, một cỗ áp lực vô hình phóng thẳng trước mặt, khiến người ta không thể không lo lắng đề phòng, không dám lơi lỏng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook