Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc
-
Chương 4: Thiệp mời của Định Quốc công phu nhân
Chương Minh Châu sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, còn ngây ngô đứng bất động tại chỗ. Đội ngũ đón dâu đã sớm đi xa, đám người xung quanh vẫn còn tụm năm tụm ba chỉ chỉ trỏ trỏ.
Triệu Thụy Phong lau mồ hôi lạnh, vội vàng thỉnh cô cô cùng các biểu muội lên xe, hiện tại hắn chỉ muốn đưa mấy vị tổ tông này về nhà bình an.
Không ai chú ý tới nam tử tay cầm quạt giấy đang đứng cạnh cửa sổ tại một gian phòng ở lầu hai của “Như Ý lâu”. Nam tử hoa phục cẩm bào, thanh niên tuấn nhã, khóe miệng chứa một chút ý cười, thì thào nói nhỏ: "Thân thủ càng ngày càng tốt . . . . . . Xem ra là đại công cáo thành rồi. Còn có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân . . . . . Không được, ta phải nhanh đem bán tin tức này . . . ." Dường như nghĩ đến cái gì, lại "Xì" một tiếng lắc đầu bật cười lên.
Ngô Đồng viện của Chương phủ, trong nhà chính, tất cả người hầu đều bị Vương ma ma lặng lẽ cho lui ra ngoài. Triệu thị ngồi ở vị trí cao nhất nhắm mắt không nói gì, Trần ma ma nhẹ nhàng đấm đấm ở phía sau vai cho nàng. Chương Mỹ Ngọc không có tâm trạng đứng ỉu xìu một bên ngắm nghía móng tay màu đỏ của mình.
Chương Minh Châu cùng Sính Đình thì quỳ trên mặt đất.
Triệu Nguyệt Nga chậm rãi mở to mắt, nâng chung trà lên, mở nắp ra nhấp một ngụm trà, đè ép cơn tức trong lòng. Chương Minh Châu ở trên đường cái làm ra chuyện ra như vậy. Bị mọi người chỉ trỏ không nói, cũng khiến nàng không còn lý lẽ gì để bắt bẻ Sính Đình nữa. Nghĩ tới đây, nàng trong cơn tức giận, đối với Chương Minh Châu không khỏi có chút hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Bốp" một tiếng bàn tay vỗ vào trên mặt bàn: "Minh Châu, mới vừa rồi ở trên đường là chuyện gì xảy ra?"
Thân thể Chương Minh Châu run lên một cái, khẩn trương đáp: "Mẫu thân! Nữ nhi hôm nay rơi xuống nước. . . . . ." Nàng tạm dừng một chút. Quả nhiên thấy sắc mặt Triệu thị dịu đi, kéo khăn gấm, liền đáng thương khóc ồ lên: "Nữ nhi không phải cố ý, chẳng qua là quất nhẹ con ngựa một cái, ai ngờ con ngựa này. . . . . ." Bởi vì nàng nhỏ nhất nên Triệu thị luôn luôn xót nàng, không nỡ đánh không nỡ mắng.
Mắt phượng nhỏ dài của Triệu Nguyệt Nga bắn ra một đạo hàn quang, cuối xuống quan sát Sính Đình hồi lâu, lời nói lộ ra vẻ khinh thường: "Sính Đình! Minh Châu chẳng qua là bởi vì ngươi làm nó rơi xuống nước nên mới đùa với ngươi một chút thôi, ngươi nói thế nào đây?” Nàng tuy rằng đã biết căn cơ mọi chuyện, nhưng vẫn nói như vậy, nàng không tin, ở trong Chương phủ này còn có ai bênh vực cho Sính Đình. Nếu như nói Thanh Mặc là cái gai trong lòng nàng thì Sính Đình chính là cái đinh trong mắt nàng.
Trước kia mỗi lần nàng lên mặt sử dụng uy quyền của vợ lớn để hành hạ Thanh Mặc, Chương Ngọc Long sẽ trợn mắt nhìn nàng, hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng, một mạch che chở cho con tiện nhân kia. Đúng! Là nàng sử dụng thủ đoạn để được gả cho hắn, chia rẽ hai người bọn họ. Nhưng nữ nhân kia sao có thể so sánh với nàng, nàng là đích nữ nhà cao cửa rộng, nữ nhân kia chỉ là một tiện chủng không cha không mẹ, không biết ở chui đâu ra.
Thời điểm Chương lão phu nhân còn tại thế, Chương Ngọc Long bởi vì còn có điều kiêng kỵ nên cho nàng chút mặt mũi. Sau khi Chương lão phu nhân qua đời, không có người áp chế Chương Ngọc Long, cho nên hắn chỉ mang theo tiện nhân kia cùng Sính Đình, một nhà ba người quay về chịu tang lão phu nhân. Vứt bỏ nàng cùng vợ lẽ Hương Lan mà Chương lão phu nhân nạp cho, chẳng hề quan tâm tới nữa. Mỗi lần nghĩ đến những chuyện này, Triệu thị sẽ tức giận khó bình ổn, oán khí ngất trời. Cho nên Chương Ngọc Long vừa chết, nàng liền lấy cớ Sính Đình vì giữ đạo hiểu, tống nó đến am ni cô trên núi Bạch Vân. Lần này nếu không phải Hồ lão phu nhân muốn đón nó trở về, dù nó có chết nàng cũng không mang nó trở về đây.
Sính Đình nghe được âm thanh của Triệu thị, trong lòng nhanh chóng căng thẳng. Chuyện hôm nay trên đường cái nếu như không phải bị quá nhiều người nhìn thấy, đoán chừng Triệu thị cũng sẽ không hỏi tới, nàng chỉ sợ Chương Minh Châu càng hận nàng hơn, liền nhẹ giọng đáp: “Thật ra nhị tỷ chỉ đùa giỡn một chút, phu nhân không cần để trong lòng.”
"Ta đương nhiên là đùa với muội rồi ." Chương Minh Châu vội vàng tiếp lời. Nghĩ đến chuyện lúc nãy, nếu như không có thiếu niên áo tím kia ngăn xe ngựa lại, nếu như thật sự đâm vào người đi đường gây ra án mạng, nàng nhất định gặp phiền toái lớn, không khéo ông ngoại làm Lễ Bộ Thượng Thư cũng không cứu được nàng. Đến bây giờ nghĩ lại nàng vẫn còn sợ, nàng cũng không muốn sự việc ầm ĩ đến tình trạng không thể vãn hồi.
Trần ma ma giúp Triệu thị đổi ly trà nóng, cười nói: “Phu nhân, người xem hai vị tiểu thư thật tốt a, ngài liền đại nhân đại lượng đừng truy cứu nữa.”
"Tốt lắm! Tốt lắm!" Triệu thị liếc mắt nhìn Chương Mỹ Ngọc đang im lặng ở phía sau, thở dài một hơi: “Tỷ muội các ngươi có thể hòa hợp ta thật cao hứng, nhưng hôm nay các ngươi đều có lỗi, vẫn là nên trừng trị một chút.”
Nàng cân nhắc hồi lâu mới tuyên bố: “Minh Châu cấm ra ngoài mười ngày.” Trầm ngâm một lát: “Sính Đình thì năm ngày.” Nàng luôn luôn lấy Hồ lão phu nhân làm chủ, sai đâu đánh đó, cũng nói không ra được cái lời lẽ hoa mỹ gì. Theo nàng đã làm sai thì phải bị đánh bằng roi cùng giam cầm, lần này bởi vì chột dạ nên phạt nhẹ Sính Đình, nàng rất muốn đích thân dùng roi để đánh Sính Đình.
"Tạ ơn phu nhân!" Sính Đình bình tĩnh gật đầu hành lễ.
Chương Minh Châu có chút bất mãn, nàng đã nói không phải cố ý còn muốn phạt nàng. Nhưng lại nghĩ đến sau này đi tìm Triệu thị nũng nịu một chút là tốt rồi, cho nên không có phản bác.
Triệu thị mỏi mệt phất tay một cái: "Các ngươi đi xuống trước, Mỹ Ngọc con lưu lại!" Hôm nay nàng cũng bị hù dọa quá nhiều, hết rơi xuống nước lại tới ngựa giở chứng.
Nhìn Chương Minh Châu cùng Sính Đình hành lễ sau đó lui ra ngoài, Triệu thị nghiêng đầu hỏi Trần ma ma đang đứng hầu một bên: "Chương Bảo Lâm hôm nay như thế nào?"
Trần ma ma khoanh tay thấp giọng đáp: "Hôm nay tiểu thiếu gia tinh thần tốt lắm, uống được một chén thuốc."
Triệu thị chán ghét bĩu môi: "Đúng là tiểu ma ốm, ngươi giúp ta chăm sóc thật kỹ. Hiện tại chúng ta chỉ trông cậy vào hắn đảm đương cái gia đình này, còn có, đừng tùy tiện để cho người khác đến gặp hắn, cũng đừng cho hắn đi ra khỏi viện.” Trần ma ma cung kính trả lời dạ, sau đó nhận thấy ánh mắt ra hiệu liền lui ra ngoài.
Triệu thị hận Thanh Mặc cướp đi trái tim của Chương Ngọc Long, cũng hận thân thể mình không tốt, không thể sinh một đứa con trai. Hiện tại Chương phủ nếu như không có đàn ông, người trong tộc sẽ thu hồi tài sản của Chương gia. Bất đắc dĩ nàng không thể làm gì khác hơn là đem con trai của vợ lẽ Hương Lan nuôi dưỡng bên người, nhưng Chương Bảo Lâm từ khi sinh ra thân thể đã không tốt, nuôi đến bây giờ cũng không có chút khởi sắc.
Triệu thị vỗ vỗ vị trí bên cạnh hướng Chương Mỹ Ngọc ra hiệu: “Nữ nhi ngoan, lại đây! Cũng là con nghe lời nhất. Minh Châu thật sự làm cho ta quá lo lắng.”
Chương Mỹ Ngọc không tình nguyện đi tới dựa vào bên người Triệu thị, thờ ơ oán trách: “Mẫu thân quá nuông chiều nó, nên nó làm gì cũng không biết sợ.”
Triệu thị hơi kinh ngạc suy nghĩ nhìn nàng: “Mỹ Ngọc con là như thế nào? Có phải sinh bệnh rồi không?”
Chương Mỹ Ngọc cúi đầu vẫy vẫy khăn tay: “Nữ nhi không có việc gì, mẫu thân cứ nghĩ nó còn nhỏ, người xem hôm nay nó đã làm chuyện gì, hôm nay ở trong đình nó đã chen chân làm Sính Đình té ngã.”
“Có việc này? Không có ai nói với ta a!” Triệu thị nhíu mày một cái, lại nói: “Đoán chừng té không có bị thương, chỉ là tiểu hài tử đùa giỡn một chút thôi, nhưng mà hôm nay con rốt cuộc là như thế nào?”
“Mẫu thân, người ta bằng tuổi nó đều đã đính hôn, nó như vậy ai mà dám lấy?” Chương Mỹ Ngọc thấy Triệu thị mở miệng định phản bác, lên giọng: “Người cũng đừng nói với con là cái gì biểu ca với không biểu ca! Biểu ca nếu có ý muốn cưới nó, ngoại tổ mẫu đã sớm nói với mẫu thân rồi, đáng nói là hôm nay biểu ca nhìn thấy một màn này, hắn còn dám cưới sao?” Coi như ngoại tổ mẫu vì mẫu thân mà đồng ý gả Minh Châu cho biểu ca, nhưng không phải còn có mợ sao? Mợ thật ra rất không thích cô em chồng này.
Triệu thị cũng luống cuống: “Vậy con nói phải làm sao bây giờ? Có muốn hay không ta đi tìm ngoại tổ mẫu của con thương lượng một chút?” Nàng luôn chắc chắn là Minh Châu có thể gả cho Triệu Thụy Phong, bây giờ nghe Mỹ Ngọc nói như vậy trong lòng cũng không quá chắc chắn.
“Mẫu thân hay là thôi đi, nhà chúng ta tuy rằng cũng có chút của cải, nhưng mợ chắc là sẽ không để trong mắt đâu! Mẫu thân vẫn là nghĩ cách khác đi.” Chương Mỹ Ngọc trào phúng nói: “Hơn nữa mẫu thân hình như đã quên con mới là tỷ tỷ!”
Triệu thị bừng tỉnh hiểu ra, cười theo: “Mẫu thân làm sao có thể quên con? Ngoại tổ mẫu con hôm nay đã nói với ta một chuyện, mẫu thân nói ra bảo đảm con sẽ cao hứng, ngoại tổ mẫu con vì hôn sự của hai chị em con đúng là hao tâm tổn huyết không ít”
Lúc này Chương Mỹ Ngọc mới dùng ánh mắt liếc mẫu thân nàng một cái: “Chuyện gì tốt?”
“Không phải tháng chín này lễ hoa cúc sẽ đến sao? Cho nên rất nhiều phu nhân muốn mở tiệc thưởng hoa cúc, ngay cả Định Quốc công phủ, Quốc công phu nhân năm nay cũng muốn mở tiệc.” Trong âm thanh của Triệu thị không che giấu được hưng phấn.
Tháng chin âm lịch theo phong tục được gọi là tháng hoa cúc, vốn là lễ Trọng Dương đăng cơ thì có thêm phần thưởng hoa cúc, cho nên sau lại gọi là lễ hoa cúc. Thời điểm lễ hoa cúc mở ra yến tiệc, mọi người gặp gỡ uống rượu, thưởng hoa ngâm thơ đã trở thành thời thượng của Thanh Long quốc.
Chương Mỹ Ngọc thương hại nhìn mẫu thân nàng một cái. Khẩu khí hơi nuối tiếc: “Định quốc công phu nhân quyền thế quý tộc như vậy làm sao sẽ mời chúng ta dự yến hội? Nếu như phụ thân còn sống nói không chừng còn có hi vọng.” Chương Ngọc Long làm tân khoa Thám Hoa được ba năm, trước khi chết mới làm đến quan ngũ phẩm trong Hàn Lâm Viện, nhà các nàng như vậy Định quốc công phu nhân sao có thể mở lời mời đây?
"Có có có! Làm sao có thể không có! Chung phu nhân cùng Định Quốc công phu nhân qua lại rất thân thiết, Định Quốc công phu nhân nể mặt Chung phu nhân sẽ gửi cho Chương phủ thiệp mời dự yến hội hoa cúc.” Triệu thị liên tục nói chữ có ba lần.
Chương Mỹ Ngọc hồ nghi không dứt, giật mình nhìn Triệu thị: “Cái gì Chung phu nhân? Mẫu thân biết ngài à?” Mẫu thân nàng kể từ khi nào thì biến thành có bản lĩnh như vậy rồi?
Triệu thị nhất thời cao hứng nên lỡ miệng, cúi đầu trù trừ một chút rồi nói: “Chung phu nhân là vợ của Công Bộ Thị Lang Tần đại nhân, nàng…Mẹ đẻ của nàng với ngoại tổ mẫu con tính ra cũng là thân thích, con trai của nàng là Tần Giác cùng Định Quốc công Hàn thái tử là bạn tốt, vả lại lần này Quốc Công phu nhân là muốn vì thế tử lựa chọn một thế tử phi nên mới tổ chức tiệc thưởng hoa cúc.” Nói xong nhìn Chương Mỹ Ngọc vẫn là một bộ dáng không hứng thú, lại thấp giọng: “Nghe nói không chỉ có Hàn thế tử, mà còn mới rất nhiều thiên kim tiểu thử, công tử của các nhà quý tộc, gia thế hiển hách.” Nàng không nói cho Chương Mỹ Ngọc biết, Chung phu nhân còn dặn dò nhất định phải mang theo Sính Đình tới.
Rất nhiều quý phu nhân cũng muốn thừa dịp Định Quốc công phu nhân chọn con dâu mà tranh thủ lựa chọn cho con gái mình một hôn sự tốt. Các phu nhân có quan hệ thân thiết với Định Quốc công phu nhân liền thuyết phục Định Quốc công phu nhân dứt khoát mời thật nhiều những tiểu thư công tử đến tuổi cập kê để cho tất cả mọi người lựa chọn. Định Quốc công phu nhân cũng là người thích nào nhiệt, thế nào lại không đáp ứng chuyện này.
Ánh mắt Chương Mỹ Ngọc phút chốc sáng lên: "Này mẫu thân, người khẳng định chúng ta sẽ nhận được thiệp mời?"
Định Quốc công có tổ tiên là hoàng tộc, tước vị đều là cha truyền con nối, lúc này Định Quốc công là một nhà thánh quyến dày đặc, Hàn Tư Luật hiện đang đảm đương dạy học cho thái tử , gần đây rất được hoàng thượng cùng thái tử coi trọng. Định Quốc công phu nhân lúc này mở yến hội hoa cúc vì con trai chọn thế tử phi, chẳng khác nào kêu gọi nữ nhân đến tuổi lấy chồng đấu đá chém giết nhau để giành được thiệp mời sao?
Triệu Thụy Phong lau mồ hôi lạnh, vội vàng thỉnh cô cô cùng các biểu muội lên xe, hiện tại hắn chỉ muốn đưa mấy vị tổ tông này về nhà bình an.
Không ai chú ý tới nam tử tay cầm quạt giấy đang đứng cạnh cửa sổ tại một gian phòng ở lầu hai của “Như Ý lâu”. Nam tử hoa phục cẩm bào, thanh niên tuấn nhã, khóe miệng chứa một chút ý cười, thì thào nói nhỏ: "Thân thủ càng ngày càng tốt . . . . . . Xem ra là đại công cáo thành rồi. Còn có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân . . . . . Không được, ta phải nhanh đem bán tin tức này . . . ." Dường như nghĩ đến cái gì, lại "Xì" một tiếng lắc đầu bật cười lên.
Ngô Đồng viện của Chương phủ, trong nhà chính, tất cả người hầu đều bị Vương ma ma lặng lẽ cho lui ra ngoài. Triệu thị ngồi ở vị trí cao nhất nhắm mắt không nói gì, Trần ma ma nhẹ nhàng đấm đấm ở phía sau vai cho nàng. Chương Mỹ Ngọc không có tâm trạng đứng ỉu xìu một bên ngắm nghía móng tay màu đỏ của mình.
Chương Minh Châu cùng Sính Đình thì quỳ trên mặt đất.
Triệu Nguyệt Nga chậm rãi mở to mắt, nâng chung trà lên, mở nắp ra nhấp một ngụm trà, đè ép cơn tức trong lòng. Chương Minh Châu ở trên đường cái làm ra chuyện ra như vậy. Bị mọi người chỉ trỏ không nói, cũng khiến nàng không còn lý lẽ gì để bắt bẻ Sính Đình nữa. Nghĩ tới đây, nàng trong cơn tức giận, đối với Chương Minh Châu không khỏi có chút hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Bốp" một tiếng bàn tay vỗ vào trên mặt bàn: "Minh Châu, mới vừa rồi ở trên đường là chuyện gì xảy ra?"
Thân thể Chương Minh Châu run lên một cái, khẩn trương đáp: "Mẫu thân! Nữ nhi hôm nay rơi xuống nước. . . . . ." Nàng tạm dừng một chút. Quả nhiên thấy sắc mặt Triệu thị dịu đi, kéo khăn gấm, liền đáng thương khóc ồ lên: "Nữ nhi không phải cố ý, chẳng qua là quất nhẹ con ngựa một cái, ai ngờ con ngựa này. . . . . ." Bởi vì nàng nhỏ nhất nên Triệu thị luôn luôn xót nàng, không nỡ đánh không nỡ mắng.
Mắt phượng nhỏ dài của Triệu Nguyệt Nga bắn ra một đạo hàn quang, cuối xuống quan sát Sính Đình hồi lâu, lời nói lộ ra vẻ khinh thường: "Sính Đình! Minh Châu chẳng qua là bởi vì ngươi làm nó rơi xuống nước nên mới đùa với ngươi một chút thôi, ngươi nói thế nào đây?” Nàng tuy rằng đã biết căn cơ mọi chuyện, nhưng vẫn nói như vậy, nàng không tin, ở trong Chương phủ này còn có ai bênh vực cho Sính Đình. Nếu như nói Thanh Mặc là cái gai trong lòng nàng thì Sính Đình chính là cái đinh trong mắt nàng.
Trước kia mỗi lần nàng lên mặt sử dụng uy quyền của vợ lớn để hành hạ Thanh Mặc, Chương Ngọc Long sẽ trợn mắt nhìn nàng, hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng, một mạch che chở cho con tiện nhân kia. Đúng! Là nàng sử dụng thủ đoạn để được gả cho hắn, chia rẽ hai người bọn họ. Nhưng nữ nhân kia sao có thể so sánh với nàng, nàng là đích nữ nhà cao cửa rộng, nữ nhân kia chỉ là một tiện chủng không cha không mẹ, không biết ở chui đâu ra.
Thời điểm Chương lão phu nhân còn tại thế, Chương Ngọc Long bởi vì còn có điều kiêng kỵ nên cho nàng chút mặt mũi. Sau khi Chương lão phu nhân qua đời, không có người áp chế Chương Ngọc Long, cho nên hắn chỉ mang theo tiện nhân kia cùng Sính Đình, một nhà ba người quay về chịu tang lão phu nhân. Vứt bỏ nàng cùng vợ lẽ Hương Lan mà Chương lão phu nhân nạp cho, chẳng hề quan tâm tới nữa. Mỗi lần nghĩ đến những chuyện này, Triệu thị sẽ tức giận khó bình ổn, oán khí ngất trời. Cho nên Chương Ngọc Long vừa chết, nàng liền lấy cớ Sính Đình vì giữ đạo hiểu, tống nó đến am ni cô trên núi Bạch Vân. Lần này nếu không phải Hồ lão phu nhân muốn đón nó trở về, dù nó có chết nàng cũng không mang nó trở về đây.
Sính Đình nghe được âm thanh của Triệu thị, trong lòng nhanh chóng căng thẳng. Chuyện hôm nay trên đường cái nếu như không phải bị quá nhiều người nhìn thấy, đoán chừng Triệu thị cũng sẽ không hỏi tới, nàng chỉ sợ Chương Minh Châu càng hận nàng hơn, liền nhẹ giọng đáp: “Thật ra nhị tỷ chỉ đùa giỡn một chút, phu nhân không cần để trong lòng.”
"Ta đương nhiên là đùa với muội rồi ." Chương Minh Châu vội vàng tiếp lời. Nghĩ đến chuyện lúc nãy, nếu như không có thiếu niên áo tím kia ngăn xe ngựa lại, nếu như thật sự đâm vào người đi đường gây ra án mạng, nàng nhất định gặp phiền toái lớn, không khéo ông ngoại làm Lễ Bộ Thượng Thư cũng không cứu được nàng. Đến bây giờ nghĩ lại nàng vẫn còn sợ, nàng cũng không muốn sự việc ầm ĩ đến tình trạng không thể vãn hồi.
Trần ma ma giúp Triệu thị đổi ly trà nóng, cười nói: “Phu nhân, người xem hai vị tiểu thư thật tốt a, ngài liền đại nhân đại lượng đừng truy cứu nữa.”
"Tốt lắm! Tốt lắm!" Triệu thị liếc mắt nhìn Chương Mỹ Ngọc đang im lặng ở phía sau, thở dài một hơi: “Tỷ muội các ngươi có thể hòa hợp ta thật cao hứng, nhưng hôm nay các ngươi đều có lỗi, vẫn là nên trừng trị một chút.”
Nàng cân nhắc hồi lâu mới tuyên bố: “Minh Châu cấm ra ngoài mười ngày.” Trầm ngâm một lát: “Sính Đình thì năm ngày.” Nàng luôn luôn lấy Hồ lão phu nhân làm chủ, sai đâu đánh đó, cũng nói không ra được cái lời lẽ hoa mỹ gì. Theo nàng đã làm sai thì phải bị đánh bằng roi cùng giam cầm, lần này bởi vì chột dạ nên phạt nhẹ Sính Đình, nàng rất muốn đích thân dùng roi để đánh Sính Đình.
"Tạ ơn phu nhân!" Sính Đình bình tĩnh gật đầu hành lễ.
Chương Minh Châu có chút bất mãn, nàng đã nói không phải cố ý còn muốn phạt nàng. Nhưng lại nghĩ đến sau này đi tìm Triệu thị nũng nịu một chút là tốt rồi, cho nên không có phản bác.
Triệu thị mỏi mệt phất tay một cái: "Các ngươi đi xuống trước, Mỹ Ngọc con lưu lại!" Hôm nay nàng cũng bị hù dọa quá nhiều, hết rơi xuống nước lại tới ngựa giở chứng.
Nhìn Chương Minh Châu cùng Sính Đình hành lễ sau đó lui ra ngoài, Triệu thị nghiêng đầu hỏi Trần ma ma đang đứng hầu một bên: "Chương Bảo Lâm hôm nay như thế nào?"
Trần ma ma khoanh tay thấp giọng đáp: "Hôm nay tiểu thiếu gia tinh thần tốt lắm, uống được một chén thuốc."
Triệu thị chán ghét bĩu môi: "Đúng là tiểu ma ốm, ngươi giúp ta chăm sóc thật kỹ. Hiện tại chúng ta chỉ trông cậy vào hắn đảm đương cái gia đình này, còn có, đừng tùy tiện để cho người khác đến gặp hắn, cũng đừng cho hắn đi ra khỏi viện.” Trần ma ma cung kính trả lời dạ, sau đó nhận thấy ánh mắt ra hiệu liền lui ra ngoài.
Triệu thị hận Thanh Mặc cướp đi trái tim của Chương Ngọc Long, cũng hận thân thể mình không tốt, không thể sinh một đứa con trai. Hiện tại Chương phủ nếu như không có đàn ông, người trong tộc sẽ thu hồi tài sản của Chương gia. Bất đắc dĩ nàng không thể làm gì khác hơn là đem con trai của vợ lẽ Hương Lan nuôi dưỡng bên người, nhưng Chương Bảo Lâm từ khi sinh ra thân thể đã không tốt, nuôi đến bây giờ cũng không có chút khởi sắc.
Triệu thị vỗ vỗ vị trí bên cạnh hướng Chương Mỹ Ngọc ra hiệu: “Nữ nhi ngoan, lại đây! Cũng là con nghe lời nhất. Minh Châu thật sự làm cho ta quá lo lắng.”
Chương Mỹ Ngọc không tình nguyện đi tới dựa vào bên người Triệu thị, thờ ơ oán trách: “Mẫu thân quá nuông chiều nó, nên nó làm gì cũng không biết sợ.”
Triệu thị hơi kinh ngạc suy nghĩ nhìn nàng: “Mỹ Ngọc con là như thế nào? Có phải sinh bệnh rồi không?”
Chương Mỹ Ngọc cúi đầu vẫy vẫy khăn tay: “Nữ nhi không có việc gì, mẫu thân cứ nghĩ nó còn nhỏ, người xem hôm nay nó đã làm chuyện gì, hôm nay ở trong đình nó đã chen chân làm Sính Đình té ngã.”
“Có việc này? Không có ai nói với ta a!” Triệu thị nhíu mày một cái, lại nói: “Đoán chừng té không có bị thương, chỉ là tiểu hài tử đùa giỡn một chút thôi, nhưng mà hôm nay con rốt cuộc là như thế nào?”
“Mẫu thân, người ta bằng tuổi nó đều đã đính hôn, nó như vậy ai mà dám lấy?” Chương Mỹ Ngọc thấy Triệu thị mở miệng định phản bác, lên giọng: “Người cũng đừng nói với con là cái gì biểu ca với không biểu ca! Biểu ca nếu có ý muốn cưới nó, ngoại tổ mẫu đã sớm nói với mẫu thân rồi, đáng nói là hôm nay biểu ca nhìn thấy một màn này, hắn còn dám cưới sao?” Coi như ngoại tổ mẫu vì mẫu thân mà đồng ý gả Minh Châu cho biểu ca, nhưng không phải còn có mợ sao? Mợ thật ra rất không thích cô em chồng này.
Triệu thị cũng luống cuống: “Vậy con nói phải làm sao bây giờ? Có muốn hay không ta đi tìm ngoại tổ mẫu của con thương lượng một chút?” Nàng luôn chắc chắn là Minh Châu có thể gả cho Triệu Thụy Phong, bây giờ nghe Mỹ Ngọc nói như vậy trong lòng cũng không quá chắc chắn.
“Mẫu thân hay là thôi đi, nhà chúng ta tuy rằng cũng có chút của cải, nhưng mợ chắc là sẽ không để trong mắt đâu! Mẫu thân vẫn là nghĩ cách khác đi.” Chương Mỹ Ngọc trào phúng nói: “Hơn nữa mẫu thân hình như đã quên con mới là tỷ tỷ!”
Triệu thị bừng tỉnh hiểu ra, cười theo: “Mẫu thân làm sao có thể quên con? Ngoại tổ mẫu con hôm nay đã nói với ta một chuyện, mẫu thân nói ra bảo đảm con sẽ cao hứng, ngoại tổ mẫu con vì hôn sự của hai chị em con đúng là hao tâm tổn huyết không ít”
Lúc này Chương Mỹ Ngọc mới dùng ánh mắt liếc mẫu thân nàng một cái: “Chuyện gì tốt?”
“Không phải tháng chín này lễ hoa cúc sẽ đến sao? Cho nên rất nhiều phu nhân muốn mở tiệc thưởng hoa cúc, ngay cả Định Quốc công phủ, Quốc công phu nhân năm nay cũng muốn mở tiệc.” Trong âm thanh của Triệu thị không che giấu được hưng phấn.
Tháng chin âm lịch theo phong tục được gọi là tháng hoa cúc, vốn là lễ Trọng Dương đăng cơ thì có thêm phần thưởng hoa cúc, cho nên sau lại gọi là lễ hoa cúc. Thời điểm lễ hoa cúc mở ra yến tiệc, mọi người gặp gỡ uống rượu, thưởng hoa ngâm thơ đã trở thành thời thượng của Thanh Long quốc.
Chương Mỹ Ngọc thương hại nhìn mẫu thân nàng một cái. Khẩu khí hơi nuối tiếc: “Định quốc công phu nhân quyền thế quý tộc như vậy làm sao sẽ mời chúng ta dự yến hội? Nếu như phụ thân còn sống nói không chừng còn có hi vọng.” Chương Ngọc Long làm tân khoa Thám Hoa được ba năm, trước khi chết mới làm đến quan ngũ phẩm trong Hàn Lâm Viện, nhà các nàng như vậy Định quốc công phu nhân sao có thể mở lời mời đây?
"Có có có! Làm sao có thể không có! Chung phu nhân cùng Định Quốc công phu nhân qua lại rất thân thiết, Định Quốc công phu nhân nể mặt Chung phu nhân sẽ gửi cho Chương phủ thiệp mời dự yến hội hoa cúc.” Triệu thị liên tục nói chữ có ba lần.
Chương Mỹ Ngọc hồ nghi không dứt, giật mình nhìn Triệu thị: “Cái gì Chung phu nhân? Mẫu thân biết ngài à?” Mẫu thân nàng kể từ khi nào thì biến thành có bản lĩnh như vậy rồi?
Triệu thị nhất thời cao hứng nên lỡ miệng, cúi đầu trù trừ một chút rồi nói: “Chung phu nhân là vợ của Công Bộ Thị Lang Tần đại nhân, nàng…Mẹ đẻ của nàng với ngoại tổ mẫu con tính ra cũng là thân thích, con trai của nàng là Tần Giác cùng Định Quốc công Hàn thái tử là bạn tốt, vả lại lần này Quốc Công phu nhân là muốn vì thế tử lựa chọn một thế tử phi nên mới tổ chức tiệc thưởng hoa cúc.” Nói xong nhìn Chương Mỹ Ngọc vẫn là một bộ dáng không hứng thú, lại thấp giọng: “Nghe nói không chỉ có Hàn thế tử, mà còn mới rất nhiều thiên kim tiểu thử, công tử của các nhà quý tộc, gia thế hiển hách.” Nàng không nói cho Chương Mỹ Ngọc biết, Chung phu nhân còn dặn dò nhất định phải mang theo Sính Đình tới.
Rất nhiều quý phu nhân cũng muốn thừa dịp Định Quốc công phu nhân chọn con dâu mà tranh thủ lựa chọn cho con gái mình một hôn sự tốt. Các phu nhân có quan hệ thân thiết với Định Quốc công phu nhân liền thuyết phục Định Quốc công phu nhân dứt khoát mời thật nhiều những tiểu thư công tử đến tuổi cập kê để cho tất cả mọi người lựa chọn. Định Quốc công phu nhân cũng là người thích nào nhiệt, thế nào lại không đáp ứng chuyện này.
Ánh mắt Chương Mỹ Ngọc phút chốc sáng lên: "Này mẫu thân, người khẳng định chúng ta sẽ nhận được thiệp mời?"
Định Quốc công có tổ tiên là hoàng tộc, tước vị đều là cha truyền con nối, lúc này Định Quốc công là một nhà thánh quyến dày đặc, Hàn Tư Luật hiện đang đảm đương dạy học cho thái tử , gần đây rất được hoàng thượng cùng thái tử coi trọng. Định Quốc công phu nhân lúc này mở yến hội hoa cúc vì con trai chọn thế tử phi, chẳng khác nào kêu gọi nữ nhân đến tuổi lấy chồng đấu đá chém giết nhau để giành được thiệp mời sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook